51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi tìm Thạch Đại Hải]

—–o0o—–

Thạch Đại Hải vẫn luôn làm cố vấn bán hàng ở trên mạng. Hôm qua, y nhận một đơn hàng. Do khách hàng kinh doanh cửa hàng bán hoa nhưng kinh doanh không tốt, nên muốn mời y tới để cải thiện tình hình.

Vì cửa hàng bán hoa ở trên đảo nên khách hàng hy vọng y có thể đến gặp trực tiếp, vì vậy chiều hôm qua sau giờ học, Thạch Đại Hải một mình bắt xe buýt đi về phía Tây thành phố.

Vốn dĩ đây là chuyện rất bình thường, nhưng hôm nay Đại Hải không đến trường, điện thoại tắt nguồn, nửa đêm hôm qua gửi cho Tần Tiểu Du một tin nhắn lạ, khiến người ta càng suy nghĩ nhiều hơn.

"Nếu không... hỏi giáo viên xem Đại Hải có xin nghỉ phép không?" Ngu Huy Dực ngập ngừng hỏi.

Tần Tiểu Du dường như không nghe thấy, cau mày, nhìn chằm chằm vào những dấu chấm trên tin nhắn.

Đột nhiên, một ký ức xa xưa hiện lên trong đầu cậu.

Khi cậu còn học lớp hai tiểu học, lưu hành một trò chơi mã hóa. Mỗi giờ giải lao, học sinh tụm lại cùng nhau viết các ký hiệu khác nhau lên giấy và trò chuyện.

Ví dụ: dấu chấm hỏi có nghĩa là "Làm gì", dấu chấm có nghĩa là "Hiểu" hay "Xong rồi", dấu ba chấm có nghĩa là "Không thể nói" hoặc "Muốn nói mà không nói được".

Khi chơi trò chơi, Thạch Đại Hải thích dùng dấu ba chấm nhất.

Tần Tiểu Du hỏi y vì sao không dùng những ký hiệu khác, y trả lời: "Tôi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng do điều kiện của trò chơi nên không thể nói, nên chỉ có thể dùng dấu ba chấm."

Bây giờ, trong hoàn cảnh nào mà Thạch Đại Hải không thể nói được?

Đáp án chỉ có một, đó chính là – sự an nguy của y bị uy hiếp, không thể nói chuyện, không thể không dùng mật mã để xin Tần Tiểu Du giúp đỡ.

Trong lòng Tần Tiểu Du căng thẳng, nhanh chóng đứng dậy chạy ra khỏi phòng học.

"A? Tiểu Du, đợi tôi..." Nguy Huy Dực hoảng sợ, vội vàng đuổi theo.

Các học sinh khác hai mặt nhìn nhau.

Sắp đến giờ học rồi, hai người này sao mà vội vàng chạy ra ngoài thế?

Tô Phảng mở sách ra, liếc nhìn vị trí của Thạch Đại Hải.

William nằm trên bàn ngủ ngon lành, tiếng ồn xung quanh hoàn toàn không ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của gã.

Trên sân thể dục, Ngu Huy Dực chật vật đuổi theo Tần Tiểu Du, nắm lấy tay cậu, thở hồng hộc hỏi: "Tiểu Du, cậu đi đâu vậy?"

Không hổ là người được Huyết vương đời thứ nhất sơ ủng. Tốc độ và sức mạnh thật đáng sợ!

Tần Tiểu Du nôn nóng nói: "Đại Hải nhất định đã gặp phải nguy hiểm, tôi tới ký túc xá của giáo viên tìm thầy Hoắc."

Ngu Huy Dực nói: "Không phải thầy Hoắc gần đây đang điều tra một vụ án sao? Thầy ấy có thể không ở ký túc xá giáo viên bây giờ. Cậu có số điện thoại của thầy ấy không? Gọi cho thầy hỏi thầy đang ở đâu."

"Có!" Tần Tiểu Du lập tức yêu cầu Tiểu Trí gọi điện cho thầy Hoắc.

Thật sự lo lắng quá mà bị loạn, thế mà cậu lại quên mất có thể gọi điện thoại trước.

Rất nhanh, cuộc gọi đã được kết nối, đồng hồ cơ truyền đến giọng nói của thầy Hoắc: "Tiểu Du, có chuyện gì vậy?"

"Thầy Hoắc, Đại Hải có thể gặp nguy hiểm!" Tần Tiểu Du vội vàng nói: "Cậu ấy gửi cho em một tin nhắn mã hóa vào khoảng 11 giờ 40 đêm hôm qua. Em không để ý, sáng nay cậu ấy không đến lớp, điện thoại tắt, em không liên lạc được với cậu ấy".

"Đừng vội. Nói chậm lại, tôi sẽ ghi lại." Giọng nói Hoắc Nguyên đều đặn và uy lực, điều này có tác dụng xoa dịu tâm trạng lo lắng của Tần Tiểu Du.

Tần Tiểu Du bình tĩnh lại, kể chi tiết sự việc từ đầu đến cuối.

Hoắc Nguyên nghe xong liền trầm ngâm: "Em yên tâm về lớp đi. Tôi lập tức đi tìm cậu ấy, có tin gì sẽ gọi cho em".

"Thầy Hoắc, em có thể đi cùng tìm cậu ấy không?" Tần Tiểu Du hỏi.

Thạch Đại Hải từ nhỏ đã là bạn tốt của cậu, hiện tại y gặp nguy hiểm, không rõ tung tích, sao cậu có thể ngồi yên?

Ngu Huy Dực phụ họa: "Thêm cả tôi nữa!"

Gần đây mọi thứ thật loạn!

Caroline mất tích hôm qua, hôm nay Thạch Đại Hải lại không liên lạc được, đều là huyết tộc trong lớp học, thật sự khiến mọi người hoảng sợ.

Hoắc Nguyên thấu tình đạt lý nói: "Các em xin nghỉ với giáo viên trước, sau đó đợi tôi ở cổng học viện."

"Được!"

Tần Tiểu Du và Ngu Huy Dực chạy tới khu dạy học xin cô chủ nhiệm Quý Thuần nghỉ.

Quý Thuần biết lý do bọn họ xin nghỉ, vẻ mặt kinh ngạc.

Caroline ngày hôm qua mất tích, hôm nay cũng không thể liên lạc được với Thạch Đại Hải, bọn họ đều bé con huyết tộc trong lớp của cô, điều này không khỏi khiến người ta lo lắng.

Vốn dĩ cô không đồng ý với việc Tần Tiểu Du và Ngu Huy Dực ra ngoài tìm Thạch Đại Hải, nhưng thầy Hoắc lại đi cùng họ nên miễn cưỡng đồng ý.

Mười lăm phút sau, Tần Tiểu Du và Ngu Huy Dực lên xe cảnh sát của Hoắc Nguyên ở cổng học viện.

"Thầy Hoắc, chúng ta đến nhà Đại Hải trước nhé?" Tần Tiểu Du hỏi.

"Đây là chuyện đầu tiên cần làm." Hoắc Nguyên nói. Trước tiên cần xác nhận Thạch Đại Hải có ở nhà hay không, sau đó lấy camera giám sát ở tiểu khu, kiểm tra thời gian y ra ngoài và về nhà, mới có thể đưa ra kết luận y có mất tích hay không.

Ngu Huy Dực khoanh tay trước ngực: "Hy vọng cậu ấy chỉ ngủ quên, điện thoại hết pin quên sạc."

Gã vừa nghe Tần Tiểu Du nói dấu ba chấm là trò chơi mật mã hồi nhỏ bọn họ hay chơi, gã đột nhiên thấy sợ hãi.

Sớm biết vậy hôm qua tan học đã kéo y cùng về nhà.

Y là nhà tư vấn online, có thể giải quyết vấn đề của khách hàng online được. Gặp trực tiếp không những phí công sức còn dễ bị họ làm khó dễ.

Bây giờ thì hay rồi, để kiếm được nhiều tiền hơn, lại tự mình muốn tới.

Xe cảnh sát phóng nhanh, bảy tám phút đã đến tiểu khu nơi Thạch Đại Hải thuê nhà.

Cầm thẻ cảnh sát, Hoắc Nguyên một đường thông suốt đến trước cửa nhà Thạch Đại Hải, bấm chuông cửa hơn chục lần nhưng bên trong không có động tĩnh gì.

Tần Tiểu Du vẻ mặt nghiêm trọng: "Thầy Hoắc... Đại Hải khả năng không ở nhà."

Chuông cửa reo lâu như vậy, dù có ngủ say đến đâu cũng phải tỉnh dậy.

Hoắc Nguyên nói: "Gọi lại cho cậu ấy."

"Vâng." Tần Tiểu Du bấm số điện thoại của Thạch Đại Hải, nhưng vẫn chỉ nghe thấy âm thanh lạnh lùng của hệ thống.

"Đi đến phòng giám sát của tiểu khu." Hoắc Nguyên nhanh chóng quyết định.

Có giấy tờ tùy thân của cảnh sát, nhân viên quản lý tiểu khu trong phòng giám sát rất hợp tác, cho phép Hoắc Nguyên kiểm tra ngày hôm qua và hôm nay.

Hoắc Nguyên lấy ra một thiết bị từ trong túi xách, kết nối nó với máy chủ giám sát, lấy video giám sát cần thiết và yêu cầu AI tìm kiếm tất cả các clip của Thạch Đại Hải.

Sau một phút, hai đoạn video hiện lên trên màn hình thiết bị. Một là vào lúc 7 giờ 50 sáng hôm qua khi Thạch Đại Hải rời khỏi nhà với cặp sách trên lưng, lần thứ hai là lúc 7 giờ 52 khi y rời khỏi cổng tiểu khu.

Sau đó, cho đến tận sáng nay, vẫn không thấy bóng dáng y đâu.

Nói cách khác, y đã không về nhà từ hôm qua đến giờ.

Tần Tiểu Du hối hận vô cùng.

Nếu tối hôm qua cậu tỉnh táo hơn, đoán được dấu chấm kia là tin nhắn xin cứu giúp của Thạch Đại Hải gửi đến cậu, kịp thời tìm thầy Hoắc, có lẽ đã tìm được người.

Đã qua tám chín tiếng đồng hồ, Đại Hải đã bị kẻ bắt cóc chuyển đến nơi nào, nếu nghĩ đến điều tồi tệ nhất, y thậm chí có thể đã chết.

Ngu Huy Dực nhìn thấy Tần Tiểu Du tự trách mình, vỗ vỗ vai cậu: "Người tốt có mệnh của mình, Đại Hải sẽ ổn thôi."

Tần Tiểu Du gật đầu, xốc lại tinh thần hỏi: "Thầy Hoắc, bây giờ chúng ta đi tìm khách hàng của Đại Hải phải không?"

Đại Hải biến mất sau khi nhận đơn đặt hàng từ chủ cửa hàng hoa, người này nghi ngờ rất lớn.

Hoắc Nguyên nói: "Em biết cửa hàng hoa chỗ nào không?"

Tần Tiểu Du ngẩn ra, lắc đầu: "Em chỉ biết tiệm hoa ở phía Tây thành phố, cách học viện khá xa, đi xe buýt mất nửa tiếng, ông chủ là người bình thường, tổ tiên di cư từ nước Sùng Hạ".

Đây là thông tin mà Đại Hải nói với cậu ngày hôm qua. Vì đối phương đến từ nước Sùng Hạ và giá cô chủ đưa ra rất cao nên y đã đồng ý gặp mặt bên ngoài.

Hoắc Nguyên nhướng mày.

Đều có cùng một mục tiêu.

Y gọi cho cảnh sát tuần tra, nhờ họ tìm giúp vị trí của cửa hàng hoa.

Cảnh sát tuần tra hàng ngày trong thành phố, các cửa hàng biết rõ như lòng bàn tay, rất nhanh đưa ra vị trí của cửa hàng hoa.

Hoắc Nguyên mang theo Tần Tiểu Du và Ngu Huy Dực đi về phía tây thành phố.

Nửa giờ sau, họ thuận lợi tìm được cửa hàng hoa.

"Cái gì? Đại Hải chưa về nhà? Không thể nào! Cậu ấy đã rời khỏi đây sau khi chúng tôi nói chuyện xong. Thời gian... là khoảng 7 giờ 10 tối" Chủ tiệm hoa là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, dáng người hơi mập, khuôn mặt tròn, khi cười có hai lúm đồng tiền. Vô cùng dễ gần, hoàn toàn không giống người có ý đồ xấu.

Hoắc Nguyên hỏi: "Cửa hàng của cô có camera giám sát không?"

Cô chủ mặt tròn vội vàng nói: "Có, có, trước cửa hàng và trong nhà đều có."

Cô chủ yêu cầu nhân viên của mình bật camera giám sát để Hoắc Nguyên kiểm tra.

"Anh Thạch là người rất tốt. Anh ấy chạy đến đây một chuyến giúp tôi, đưa ra ba phương án, tôi rất biết ơn anh ấy! Không ngờ... lại mất tích..." Cô chủ mặt tròn lẩm bẩm.

Tần Tiểu Du và Ngu Huy Dực đứng sau lưng Hoắc Nguyên, nhìn y thuần thục thao tác thiết bị, nhanh chóng lấy ra đoạn video giám sát từ khoảng 7:10 tối qua.

Đúng như lời cô chủ mặt tròn nói, Thạch Đại Hải bước ra khỏi tiệm hoa lúc 7 giờ 11 phút và đi bộ đến bến xe buýt.

Để đề phòng, Hoắc Nguyên kiên nhẫn kiểm tra toàn bộ camera của tiệm hoa từ tối qua đến sáng nay, xác nhận Thạch Đại Hải sau khi rời đi không quay lại, rồi cùng hai bé con huyết tộc rời khỏi tiệm hoa.

Đứng trên đường đi bộ, Tần Tiểu Du lo lắng hỏi: "Thầy Hoắc, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Các manh mối đã bị cắt đứt ở đây. Không rõ tung tích của Đại Hải, cũng không có cách nào tra tiếp.

Hoắc Nguyên giơ ngón tay chỉ vào camera giám sát trên đường: "Đi về đội cảnh sát giao thông."

Camera giám sát trên đường thuộc thẩm quyền của đội cảnh sát giao thông, nếu muốn lấy đoạn video thì chỉ có thể đến Đội cảnh sát giao thông.

Hôm qua Hoắc Nguyên đến đội cảnh sát giao thông để điều tra vụ án của Caroline. Hôm nay y lại đến cùng với hai bé con huyết tộc, cảnh sát tiếp đón y có vẻ rất ngạc nhiên.

Đây lại là vụ án mất tích sao?

Kỳ quái!

Đảo Hodzel là hòn đảo của Huyết vương đời thứ nhất. An ninh luôn được thắt chặt. Hầu hết người dân sống trên đảo đều an phận thủ thường, rất lâu rồi không phát sinh án mạng cùng mất tích.

Không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, nhưng liên tục xảy ra chuyện. Đây là hành động khiêu khích cảnh sát trên đảo!

Với sự hợp tác của cảnh sát, thiết bị của Hoắc Nguyên đã được kết nối thành công với hệ thống giám sát.

Đầu tiên Hoắc Nguyên tìm ra con đường Thạch Đại Hải rời tiệm hoa đi đến bến xe buýt.

Đây là một khu vực sầm uất, có nhiều camera giám sát từ mọi góc độ, có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Thạch Đại Hải.

Chàng trai mặc đồng phục trắng của học viện thánh Crail, mang theo cặp màu đen đi bộ đến bến xe buýt gần nhất.

Xe buýt vẫn chưa đến nên y ngồi trên ghế đợi.

Một lúc sau, y lấy điện thoại di động trong túi ra, không biết nói gì với người ở đầu dây bên kia, đột nhiên đứng dậy, đi vòng ra sau bến xe buýt để tránh đám đông.

Nơi đó là góc chết, chỉ có thể nhìn thấy ba lô của y.

Hai phút sau, y cúp điện thoại, rời khỏi góc chết đó, bước nhanh về phía đông nam.

"Ai gọi cậu ấy? Tại sao đi nhanh như vậy?" Ngu Huy Dực nghi ngờ hỏi.

Tần Tiểu Du lắc đầu.

Mối quan hệ của Thạch Đại Hải rất đơn giản.

Trước đây y bị các học sinh quý tộc bắt nạt, không ai muốn làm bạn với y. Mỗi ngày y đều đi bộ, người liên lạc duy nhất với y chỉ là người dẫn đường thờ ơ của y thôi.

Sau đó, Tần Tiểu Du tới, cùng Ngu Huy Dực da mặt dày, thì lúc này y mới có thêm hai người để liên hệ.

Cùng khách hàng giao tiếp, cũng chỉ là trên mạng.

Khi đó, Tần Tiểu Du và Ngu Huy Dực đang bận việc riêng nên không gọi điện cho y.

Từ cách Thạch Đại Hải trả lời điện thoại, lúc đó y hẳn rất tức giận, chắc chắn đối phương đã nói điều gì đó khó chịu, khiến y phải tránh xa đám đông.

Mà có thể khiến Thạch Đại Hải tức giận như vậy, ngoài người dẫn đường trước kia hẳn không có ai khác.

Hoắc Nguyên dành thời gian kiểm tra tất cả camera giám sát mà Thạch Đại Hải đi ngang qua.

Thạch Đại Hải rời bến xe buýt và đi bộ về phía đông nam trăm mét. Y đến trước một máy bán hàng tự động trên đường và mua một túi máu ăn nhanh, vừa đi vừa uống, uống xong đem chiếc chai rỗng ném vào thùng rác.

Hẳn đây là bữa tối của y.

Ngu Huy Dực thở dài.

Nếu không có sự che chở của gia tộc và người dẫn đường, huyết tộc bình dân chỉ có thể mua được loại máu ăn nhanh và rẻ tiền.

Sau khi ném cái chai đi, Thạch Đại Hải đứng bất động bên thùng rác. Khoảng năm phút sau, một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt y.

Cửa sổ xe hạ xuống, người bên trong nói chuyện với Thạch Đại Hải, Thạch Đại Hải lắc đầu, lùi lại phía sau.

Dường như Thạch Đại Hải không muốn lên xe, tài xế liền mở cửa bước xuống xe, tức giận mắng Thạch Đại Hải, y quay lưng về phía camera nên không thể nhìn rõ biểu cảm của y, nhìn cơ thể của y có thể thấy y đối với tài xế vô cùng kháng cự.

"Hả?" Tần Tiểu Du kinh ngạc nói: "Người lái xe này... Hình như tôi đã gặp ở đâu rồi."

Ngu Huy Dực hỏi: "Thật sao? Cậu quen không?"

Tần Tiểu Du nhìn chằm chằm vào tài xế trong vài giây.

Người tài xê mặc một chiếc áo gió, cổ áo dựng đứng, che mất nửa khuôn mặt, rất ấn tượng.

"Tôi không biết người này, nhưng tôi đã gặp người này trên đường về nhà ngày hôm qua."

Lúc đó cậu đang băng qua đường, người đàn ông này đi ngang qua cậu, ánh mắt kỳ quái và đáng sợ.

Bởi vì gã chỉ là người xa lạ, nên cậu không để ý, quay người liền quên mất.

Bây giờ nhìn thấy người đàn ông mặc áo gió, còn lằng nhằng với Thạch Đại Hải trên camera giám sát, không khỏi khiến cậu suy nghĩ nhiều.

Hoắc Nguyên phóng to hình ảnh tài xế, nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt của gã hồi lâu, sờ sờ chiếc cằm mịn màng của y nói: "Tôi từng gặp người đàn ông này rồi."

Hôm qua, khi y đang điều tra vụ mất tích của Caroline, y đã nhìn thấy gã trên camera giám sát.

Khi đó, người đàn ông không mặc áo gió mà mặc một bộ vest đắt tiền, tóc vuốt ngược ra sau, để lộ khuôn mặt tuấn tú, lái chiếc xe thể thao màu xanh đậm, như một quý ông mở cửa cho Caroline.

Nếu y không có trí nhớ giống như camera thì thật sự sẽ bị lừa gạt.

Sau khi nghe Hoắc Nguyên nói, Ngu Huy Dực kinh ngạc há to miệng: "Ý của thầy Hoắc là... việc Caroline và Thạch Đại Hải mất tích đều có liên quan đến người này?"

Đoạn video tiếp tục phát, Thạch Đại Hải cùng người đàn ông tranh cãi vài câu, cuối cùng cũng lên xe.

Tần Tiểu Du không tự chủ được nắm chặt tay, đột nhiên có linh cảm lóe lên, hỏi: "Thầy Hoắc, người này chẳng lẽ... là người dẫn đường trước đây của Đại Hải?"

Người đàn ông mặc áo gió này rõ ràng rất quen thuộc với Đại Hải, thái độ hung hãn, nếu Đại Hải không muốn để ý đến gã thì hoàn toàn có thể rời đi.

Hơn nữa, sau khi nhận cuộc điện thoại, y mới đứng ở vị trí này.

Hoắc Nguyên nói: "Xác suất 99%"."

"Tại sao không phải 100%?" Ngu Huy Dực khó hiểu hỏi.

Hoắc Nguyên nhếch khóe miệng: "Còn lại 1% cần phải kiểm tra thông tin mới xác nhận được."

Y gọi điện cho đội trưởng Hàn, nhờ kiểm tra sổ hộ khẩu của Thạch Đại Hải. Khi nhìn thấy bức ảnh trong hồ sơ, y búng tay một cái.

"Quả nhiên là gã!"

Bart Bitton, người dẫn đường trước đây của Thạch Đại Hải, cấp bậc nam tước, là một huyết tộc bình dân không quyền không thế.

"Thầy Hoắc, bây giờ chúng ta đi tìm huyết tộc này để hỏi tung tích của Đại Hải sao?" Tần Tiểu Du lòng nóng như lửa đốt.

Hoắc Nguyên nhìn đồng hồ rồi nói với hai bé con huyết tộc: "Đã trưa rồi, các em về học viện trước đi."

"Tại sao?" Tần Tiểu Du và Ngu Huy Dực đồng thanh hỏi.

Thật vất vả mới có được manh mối mới, bọn họ sao có thể bỏ lỡ?

Hoắc Nguyên giơ tay sờ đầu hai bé con: "Nghi phạm trong hai vụ án mất tích giống nhau. Vụ án phức tạp, cần cảnh sát điều tra chuyên sâu, không thể để các em gặp nguy hiểm."

Tần Tiểu Du dù không muốn đến đâu cũng biết lời thầy Hoắc nói đúng.

Sau khi được xe cảnh sát đưa về cổng học viện, cậu mở cửa sổ xe ghế phụ: "Thầy Hoắc, thầy nhất định phải cứu Đại Hải".

Hoắc Nguyên nghiêm túc nói: "Đại Hải là học trò của tôi, tôi sẽ không để cậu ấy xảy ra chuyện gì."

Sau khi nhận được sự đảm bảo của thầy Hoắc, Tần Tiểu Du và Ngu Huy Dực không nỡ bước đi mà tiến vào học viện.

Sau khi hai bé con rời đi, Hoắc Nguyên nhấn ga lái xe đến đồn cảnh sát.

Với tư cách là giáo viên cũ của Thạch Đại Hải, y thay mặt Thạch Đại Hải báo án với cảnh sát.

Hai bé con huyết tộc từ học viện thánh Crail lần lượt mất tích, thu hút sự chú ý tổ trọng án.

Đội trưởng Hàn tiếp quản vụ án và thảo luận chi tiết với Hoắc Nguyên.

"Chúng ta còn chưa có manh mối của vụ án giết người, lại thêm hai vụ án mất tích, tiếp theo sẽ là chuyện gì xảy ra đây?" Cảnh sát trẻ Tiểu Trương gãi đầu. Dám ở trên đảo của Huyết vương đời thứ nhất phạm tội, lá gan thật lớn!

———————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro