52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




[Phỏng đoán của Hoắc Nguyên]

—–o0o—–

"Cả hai vụ án mất tích đều có liên quan đến huyết tộc tên Bart Bitton này. Harlow, hãy kiểm tra hành tung của người này gần đây." Đội trưởng Hàn nói.

"Ok, đội trưởng." Công nghệ của Harlow siêu cao cấp truy tìm hành tung của Bart Bitton, rất nhanh tìm ra tung tích của gã.

Trên màn hình máy tính hiện ra bản đồ thành phố đảo, với hàng chục chấm đỏ nhấp nháy trên bản đồ, chính xác là nơi Bart Bitton đã xuất hiện.

Trong đó, hai nơi có nhiều chấm đỏ nhất, một là quán bar có tên "KOKE", hai là khu biệt thự xa hoa trong khu phố thương mại.

Việc đến quán bar uống rượu không có gì sai, nhưng việc một huyết tộc bình dân thường tiêu tiền ở khu biệt thự phố thương mại là điều đáng quan tâm.

Dựa theo camera giám sát mà Hoắc Nguyên thu thập được từ đội cảnh sát giao thông ngày hôm qua, có thể suy ra có người đang hợp tác với Bart Bitton, người này rất giàu có, sống trong biệt thự sang trọng, giúp Bart Bitton ngụy trang thành quý tộc, lừa đảo Caroline.

William nói Caroline gần đây đã gặp một nữ huyết tộc tên Anne tại quán bar. Anne đã giới thiệu giúp cô ta một người dẫn đường quý tộc mới. Trước khi Caroline biến mất, cô ta đã lên chiếc xe thể thao của người đó.

Rõ ràng là Anne và Bart Bitton đã bày mưu để dụ Caroline vào bẫy.

Cảnh sát đã kiểm tra sổ hộ khẩu trên đảo và tìm thấy năm nữ huyết tộc tên Anne. Ba người trong số họ là quý tộc và hai người là thường dân. Không ai trong số họ có lịch sử đi bar gần đây nên rõ ràng họ không phải là người đó.

Đêm qua, Hoắc Nguyên cùng mấy cảnh sát mặc thường phục đến ba quán bar trong thành phố để bí mật điều tra. Họ thức suốt đêm không tìm được gì.

Còn chủ nhân của chiếc xe thể thao mà họ mang Caroline đi là xe của một công ty tổ chức đám cưới chuyên cho thuê nhiều loại xe hơi sang trọng để các cặp đôi đi kết hôn.

Người thuê chiếc xe thể thao tên là Rocca Marley, là một quý tộc đến từ nước Fini. Anh ta hiện không có mặt trên đảo và số điện thoại anh ta để lại cũng không liên lạc được.

Nói cách khác, ai đó đã đánh cắp thân phận của Rocca Marley.

Giờ đây, Thạch Đại Hải mất tích, đã mang lại cho họ một bước đột phá.

Người mang Caroline đi thực chất là huyết tộc thường dân đóng giả làm quý tộc, nữ huyết tộc tên Annie kia có thể là kẻ chủ mưu đứng phía sau.

"Tại sao Bart Bitton lại đưa Thạch Đại Hải đi?" Đội trưởng Hàn hỏi.

"Gã bị tước đi thân phận người dẫn đường, hẳn là không cam lòng." Hoắc Nguyên nói.

"Thạch Đại Hải đã vạch rõ giới hạn với gã ta, vậy sao cậu ấy lại muốn lên xe gã?" Tiểu Trương vẻ mặt khó hiểu nhìn video giám sát được Hoắc Nguyên sao chép trên máy tính.

"Giữa họ rõ ràng đã xảy ra tranh chấp. Thạch Đại Hải có thể đã bị đe dọa và phải lên xe." Hoắc Nguyên chỉ vào động tác chống cự của Thạch Đại Hải trong video và kết luận.

"Sao gã không đe dọa từ trước mà phải đợi đến ngày hôm qua?" Tiểu Trương lại hỏi.

Thạch Đại Hải không quyền không thế, sống một mình trong căn nhà thuê. Bart Bitton có nhiều cơ hội ra tay.

Hoắc Nguyên vẻ mặt nghiêm nghị trầm tư, đột nhiên ánh mắt sắc bén, ngón tay nhanh chóng ấn lên bàn phím. Một lúc sau, trên màn hình hiện lên một bảng biểu.

"Trong năm qua, cục quản lý dị năng đã điều tra một vụ án mất tích hàng trăm người bình thường."

Bảng biểu là danh sách và thông tin những người mất tích.

"Nhiều như vậy?" Tiểu Trương kinh ngạc.

Đội trưởng Hàn cau mày: "Tôi đã nghe nói về việc này. Chuyện xảy ra ở nước Suman. Hơn một trăm chàng trai và cô gái đã biến mất trong một tháng. Hiện tại vẫn là án treo."

Hoắc Nguyên trầm giọng nói: "Đúng vậy, thế lực của Ám vương đứng sau vụ án lớn này. Cục quản lý dị năng đã truy đuổi hơn ba tháng và hy sinh hai thợ săn."

"Ám vương..." Trong văn phòng nghe thấy cái tên này, tâm tình không khỏi phức tạp.

Ám vương Antonio Coleman, giống như Huyết vương đời thứ nhất, thuộc về một thế hệ huyết tộc, sống mấy ngàn năm.

Gã từng là người trung thành với Huyết vương đời thứ nhất. Sống ở lâu đài thánh Rosa trong một thời gian dài, mỗi tháng đều tới thành phố làm việc. Tất cả cảnh sát huyết tộc trong cục hơn 500 tuổi đều biết gã ta.

Đó là một thân vương thích dạo chơi trong vạn bụi hoa, không phân biệt nam nữ, cũng không hạn chế chủng tộc. Chỉ cần xinh đẹp thì sẽ có cơ hội cùng gã trải qua một đêm tuyệt vời. Có thể nói gã là cao thủ tình trường trải qua trăm trận chiến.

Tuy nhiên, một vị thân vương phong lưu ấy, một ngày nọ lại say mê điên cuồng một cô gái nhân loại bình thường.

Gã sơ ủng cô gái kia, nhưng cô gái không thể biến đổi và trở thành người thực vật vĩnh viên.

Thân vương không thể chấp nhận sự thật này, để cứu cô gái mà mình yêu, gã không ngần ngại hãm hại chủng tộc mình, tàn sát người dị năng, sa đọa thành quỷ dữ. Không biết đã sử dụng phương pháp nào mà gã tạo ra một nhóm những kẻ khát máu bị dục vọng điều khiển và không có nhân tính.

Những kẻ khát máu này chính là quỷ hút máu ngày nay.

Khi đó, Huyết vương đời thứ nhất đang ngủ đông, không ai có thể kiểm soát được vị thân vương điên rồ này, bất kể là Cục quản lý dị năng hay là huyết tộc cấp cao, đều bất lực.

Khi mọi người sắp tuyệt vọng, Huyết vương đời thứ nhất tỉnh lại, nắm được tình hình, hắn đã đích thân truy lùng Antonio Coleman, cả hai đã đánh nhau một trận tàn khốc.

Cuối cùng, Huyết vương đời thứ nhất đánh bại Antonio Coleman, phong ấn gã trong sông băng Moreno ở vùng cực của thế giới.

Tại sao Huyết vương đời thứ nhất lại chọn phong ấn Antonio vĩnh viễn thay vì giết chết gã?

Người ta kể rằng thời xa xưa, Antonio đã từng cứu Huyết vương, vì nhớ ân tình xưa mà tha mạng cho gã, chỉ để cho gã ngủ say mãi mãi.

Thật không ngờ, Antonio Coleman đã phá vỡ phong ấn của Huyết vương đời thứ nhất, trốn thoát khỏi sông băng Moreno và trở thành Ám vương hiện đang gây nguy hiểm cho thế giới.

Những cảnh sát huyết tộc ở đây suy nghĩ rất nhanh, lập tức liên tưởng đến những vụ án mất tích trên đảo.

Đôi mắt của đội trưởng Hàn lóe lên: "Bé con huyết tộc chính là mục tiêu mới của Ám vương?"

Sắc mặt Hoắc Nguyên âm trầm. "Rất có thể."

Trong ba mươi năm qua, thế lực Ám vương đã tạo ra rất nhiều quỷ hút máu cấp thấp, gây hại cho thế giới loài người. Tuy nhiên, bọn họ cũng không thỏa mãn với điều này, bọn họ đã dùng nhiều thủ đoạn để dụ dỗ một số huyết tộc ý chí không kiên định thông đồng cùng bọn họ làm bậy.

Những huyết tộc sa ngã này đã vi phạm các quy tắc đầu tiên của Huyết vương đời thứ nhất đưa ra, chọn ra những con người bình thường xuất sắc nhất, dùng thủ đoạn bất hợp pháp để bắt cóc họ, làm đối tượng sơ ủng.

Bởi vì bé con huyết tộc mới vừa sơ ủng, thời gian ngủ đông lâu, sau khi thức tỉnh còn phải thức tỉnh sức mạnh, khả năng chuyển thành huyết tộc thành công là thấp và không thể sản xuất hàng loạt như quỷ hút máu. Vì vậy, thế lực của Ám vương đem mục tiêu chuyển hướng sang những bé con huyết tộc vừa mới thức tỉnh.

Học viện thánh Crail là nơi tập hợp bé con huyết tộc ưu  tú nhất trên toàn thế giới, tỷ lệ thức tỉnh thành công là trên 90%. Việc họ bị thế lực của Ám vương mơ ước là điều khó tránh khỏi.

Suy nghĩ của Hoắc Nguyên vừa thay đổi, cuối cùng y cũng biết tại sao ngày hôm qua Bart Bitton lại chọn đưa Thạch Đại Hải đi.

Trước đây, Thạch Đại Hải không có dấu hiệu thức tỉnh, gã hận sắt không thể thành thép. Bây giờ, điểm bài kiểm tra của Thạch Đại Hải đã được cải thiện, tiến bộ vượt bậc, khi gã biết được, liền nhắm vào.

Sau khi y phân tích xong, những người khác cũng bừng tỉnh.

"Nhanh chóng tìm được bằng chứng, mới có thể tiến hành các bước tiếp theo."

Hiện tại, đây đều là bọn họ suy đoán, không có chứng cứ xác thực, rất khó đưa ra quyết định cuối cùng.

Hoắc Nguyên nói: "Cứ phòng ngừa trước, cũng không thể rút dây động rừng".

Bây giờ nếu bắt được Bart Bitton, chỉ cần lần theo manh mối và tìm ra kẻ đứng sau màn là ai, liền có thể một lưới bắt hết.

Có vẻ như y sẽ phải điều động một số người từ Cục quản lý dị năng.

Hoắc Nguyên hơi nheo mắt lại.

Mọi chuyện đã hạ màn, tạm thời nghỉ ngơi một lát.

Hoắc Nguyên ngồi ở bàn làm việc, uống cà phê, sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

"Đây là báo cáo lần trước yêu cầu tôi điều tra, về giao dịch làm ăn giữa tàu chở hàng của nước Suman và công ty trên đảo."

Hoắc Nguyên nhận lấy văn kiện: "Làm phiền đội trưởng Hàn rồi."

Đội trưởng Hàn cười nói: "Chỉ cần có ích cho vụ án, tuyệt đối không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào."

Hoắc Nguyên gật đầu, mở thư mục ra, nhanh chóng xem qua tài liệu.

Con tàu chở hàng ở nước Suman thuộc sở hữu của công ty vận tải Mali, chủ nhân của nó là một quý tộc huyết tộc tên là Oleg Sakalov.

Hoắc Nguyên từng gặp Oleg Sakalov trong một bữa tiệc. Gã là người hào phóng, vui tính, không hề tỏ ra mình là quý tộc. Hoàn toàn nhìn không ra gã là người cầm quyền một tập đoàn đa quốc gia.

Công ty vận tải Mali có tàu chở hàng đi khắp thế giới, kiểm soát hàng trăm tuyến đường hàng không, ngoài tàu chở hàng, họ còn có những du thuyền hạng sang lớn nhất thế giới. Hàng năm có hàng chục nghìn người đi du lịch vòng quanh thế giới.

Có mười công ty trên đảo Hodzel hợp tác với công ty vận tải Mali. Đứng sau mỗi công ty là một ông trùm huyết tộc, trong số đó khách sạn Osk và quán bar KOKE như là Pug của công ty, nằm trong danh sách hợp tác.

Khách sạn Osk chủ yếu tiếp đón khách du lịch bằng du thuyền, trước đó không lâu mới vừa xảy ra vụ án mạng, công ty Harrison đã lợi dụng tàu chở hàng để mua các loại rượu nổi tiếng thế giới phục vụ cho quán bar KOKE.

Hoắc Nguyên cẩn thận kiểm tra thông tin của công ty Harrison và thấy rằng ngoài nhập khẩu, họ còn xuất khẩu.

Trên đảo có một loại trái cây làm rượu độc đáo, rượu được sản xuất có vị ngọt, thích hợp cho phụ nữ uống. Loại trái cây này phát triển nhanh và cho năng suất cao. Nhiều công ty sản xuất bia đặt hàng từ công ty Harrison, mỗi tháng đều có số lượng lớn container vận chuyển đến các nơi trên thế giới.

Ngày mai là ngày họ xuất khẩu hàng. Một tàu chở hàng của công ty Mali sẽ cập cảng đảo.

Hoắc Nguyên sờ lên chiếc cằm mịn màng của mình, nói với đội trưởng Hàn: "Tối nay tôi đi quán bar KOKE."

"Có cần tôi đi cùng không?" Đội trưởng Hàn hỏi. Gần đây Bart Bitton hay lui tới quán bar này nên chắc chắn bên trong có gì đó ám muội.

Hoắc Nguyên lắc đầu: "Không, chỗ này tôi có người khác để lựa chọn".

Có một sự chính trực tự nhiên trên người cảnh sát, những người đi chơi trong quán bar đều thông minh và có khứu giác nhạy bén. Nếu bạn hỏi họ thông tin, chắc chắn họ sẽ không nói sự thật. Mà y lại là người dị năng, huyết tộc càng không thích giao lưu với người dị năng.

Cho nên, tối hôm qua ở quán bar tra xét đã thất bại.

*****

Trong giờ học buổi chiều, Tần Tiểu Du lơ đãng, thường xuyên nhìn đồng hồ cơ trên cổ tay, hy vọng thầy Hoắc sẽ gọi điện cho cậu, nói cho cậu biết tin tức của Đại Hải.

Tuy nhiên, đợi suốt buổi chiều cuối cùng cũng đến giờ tan học, đồng hồ cơ không hề có động tĩnh, cũng không có cuộc gọi nào.

Cậu cảm thấy chán nản.

Ngu Huy Dực nhặt cặp sách lên, nhìn thấy thiếu niên uể oải, không khỏi sờ sờ đầu cậu: "Tiểu Du, cậu phải tin tưởng thầy Hoắc và Đại Hải".

Thầy Hoắc là chấp hành quan của cục quản lý dị năng, có khả năng phá án, nhất định sẽ tra được manh mối của vụ án.

Thạch Đại Hải tính cách điềm tĩnh, sức chịu đựng mạnh mẽ, ba mươi năm ở học viện bị bắt nạt y vẫn chịu đựng được, lần này nhất định có thể cứu được.

"Ừ." Tần Tiểu Du xốc lại tinh thần, dọn sách vở.

Sau khi trở về vào buổi trưa, họ nói với giáo viên chủ nhiệm Thạch Đại Hải đã mất tích, vì vụ án vẫn đang được điều tra nên họ chưa nói rõ chi tiết.

Liên tiếp hai bé con huyết tộc bị mất tích, Quý Thuần rất lo lắng, lập tức báo cáo tình hình với hiệu trưởng Blair, đồng thời cảnh báo tất cả học sinh trong lớp ra ngoài cần chú ý an  toàn, hạn chế đến những nơi xa lạ, kết bạn với người lạ, đề phòng lừa đảo.

Sau khi phần lớn học sinh rời khỏi phòng học, William chống gậy chậm rãi di chuyển đến bàn của Tô Phảng, ngập ngừng cầu xin: "Tô Phảng, hôm nay cậu có thể tới nhà tôi được không?"

Tô Phảng mặt không cảm xúc ngẩng đầu nhìn gã.

William bị bộ dáng của gã làm cho xấu hổ, cúi đầu tránh đi ánh mắt lạnh lùng của gã, nói: "Đêm nay tôi ở nhà một mình..."

Người dẫn đường mới của gã là một nhân viên xã hội, ngày nào cũng làm thêm giờ và chuyển thẳng đến công ty khi họ quá bận. Vốn dĩ gã rất vui vẻ thoải mái khi ở nhà một mình, nhưng sau khi biết Caroline và Thạch Đại Hải mất tích, gã hoảng sợ khi nghĩ đến việc phải ở một mình tối nay.

Tô Phảng lá gan lớn, thông minh điềm tĩnh, gặp chuyện hiểm nguy không loạn. Có Tô Phảng ở bên cạnh, hệ số an toàn của gã sẽ cao hơn.

Đừng nhìn vào việc gã từng ỷ vào thân phận quý tộc của mình trong học viện diễu võ dương oai, gặp được người thực sự lợi hại, gã bị dọa sợ còn nhanh hơn bất kỳ ai.

Khi gã cho rằng Tô Phảng sẽ từ chối, Tô Phảng đeo cặp sách vào, nói với gã: "Đi thôi."

William vẻ mặt vui mừng, vội vàng chống gậy đi theo.

Trước cổng học viện, Tần Tiểu Du và Ngu Huy Dực chuẩn bị đi đến trạm xe đạp công cộng, kết quả nhìn thấy La quản gia, cùng với con dơi nhỏ trên lưng anh.

"Du thiếu gia, hôm nay chủ nhân cùng tôi đến đón ngài về nhà." La quản gia cung kính chào cậu.

"Chi chi ~" con dơi nhỏ gọi hai tiếng, tỏ ý còn có nó.

Vẻ mặt Tần Tiểu Du kinh ngạc.

Tại sao đột nhiên lại nghĩ tới đón cậu? Lý tiên sinh biết được chuyện gì sao?

Tần Tiểu Du nóng lòng đi tới xe nhà mình, đi được hai bước, cậu nghĩ tới điều gì đó, quay đầu lại nhìn Ngu Huy Dực đang đứng yên, hỏi: "A Dực, cậu lên xe cùng tôi nhé? "

Ngu Huy Dực mỉm cười vẫy tay: "Không cần, tôi sẽ gọi tài xế ở nhà bảo anh ta lái xe đến trường đón tôi."

Tần Tiểu Du thấy gã kiên quyết như vậy cũng không ép buộc: "Chú ý an toàn".

Ngu Huy Dực chắp tay lại, làm một động tác trước trán như một hành động từ biệt: "Yên tâm đi!"

Tần Tiểu Du đi theo La quản gia ra xe, mở cửa xe, vừa nhìn thấy Lý tiên sinh, cậu nhịn không được nữa, nhanh chóng lao về phía hắn, chui vào vòng tay hắn.

Lý tiên sinh sửng sốt, dịu dàng ôm bé con vào lòng, cẩn thận mà vuốt tóc cậu, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Mặt Tần Tiểu Du dán vào ngực hắn, được vòng tay rắn chắc của người nhà mình bao bọc, một lúc sau mới ổn định tâm tình, rầu rĩ nói: "Lý tiên sinh, Đại Hải... mất tích rồi... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro