55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cạm bẫy]

—–o0o—–

Tại bến cảng phía Tây, một lô quan tài huyết tộc được chế tạo đặc biệt để xuất khẩu đang được xe nâng chất lên container.

Một chiếc xe tải không có nhãn hiệu dừng gần xe nâng, người tài xế đeo kính bảo hộ, đội mũ bảo hiểm nhảy ra khỏi xe, giải thích với các công nhân. Một lúc sau, khoang xe tải mở ra, một chiếc quan tài mới toanh, tinh xảo được nhấc ra.

"Đánh số102, đưa đến container số 2." Tài xế nói với người công nhân.

"Container số 2 đầy rồi." Người công nhân tiếp nhận khó xử nói.

"Tìm ra một chỗ. Quan tài đều được đánh số và phải sắp xếp theo thứ tự." Tài xế lạnh lùng nhìn người công nhân.

Công nhân bị gã nhìn rùng mình một cái, nhanh chóng cùng những người khác khiêng quan tài đến container số 2.

"Kỳ quái, sao quan tài này lại có vẻ nặng như vậy?" Người công nhân lẩm bẩm.

Tài xế hừ lạnh một tiếng: "Nói nhiều vậy làm gì? Làm việc đi!"

Những người công nhân đều là người bình thường, không dám xung đột với huyết tộc. Họ im lặng đem quan tài vào container số 2.

Sau khi vượt qua kiểm tra an ninh, tất cả các container có logo thống nhất đều được cẩu cầu đưa lên tàu chở hàng khổng lồ. Tàu chở hàng đã chất đầy hàng hóa, khi tiếng còi khởi hành vang lên, từ từ rời khỏi bến tàu.

Còn tài xế xe tải thì đã biến mất từ ​​lâu.

***

Trên một cái cây cao, Hoắc Nguyên mặc một bộ vest màu tím chói mắt, đôi giày da giẫm lên những cành cây rậm rạp, nửa ngồi xổm, cố gắng để những chiếc lá che khuất mình, tay cầm ống nhòm, nhìn vào tòa nhà cách đó hàng trăm mét.

Đây là khu công nghiệp ở phía bắc đảo Hodzel.

Công ty Harrison, trực thuộc quán bar KOKE, có nhà máy ở đây.

Nữ huyết tộc tên Anne quả nhiên có quan hệ với công ty Harrison.

Đêm qua, La quản gia đã thành công dụ cô ta xuất hiện, sau khi hai người hẹn hò, họ cùng nhau rời quán bar, Hoắc Nguyên lặng lẽ đi theo xem cô ta muốn đưa La quản gia đi đâu.

Không nghĩ tới Anne này lại hành động không theo lẽ thường.

Đầu tiên, lái xe thể thao đưa La quản gia đi hóng gió hai tiếng, ngắm nghía hết một lượt phố lớn ngõ nhỏ, sau đó, đi tới phố ăn vặt của chợ đêm, ăn từ đầu chợ đến cuối chợ, ăn còn ngon miệng hơn cả người bình thường.

La quản gia kiên nhẫn ở bên cô ta hơn bốn tiếng đồng hồ, Hoắc Nguyên cũng theo sau đến mức mơ màng sắp ngủ.

Huyết tộc quả thực là một con cú đêm. Sau khi chơi suốt đêm, vẫn tràn đầy năng lượng. Còn y, là người dị năng, ngáp liên tục.

Cho đến hơn bốn giờ sáng, khi Hoắc Nguyên tưởng Anne cuối cùng cũng xong việc, sẽ đưa La quản gia về hang ổ của mình thì chiếc xe thể thao lại lái đến bãi biển.

Cô ta muốn ngắm bình minh.

Để chiếm được lòng tin của cô, La quản gia không khỏi hi sinh bản thân ở bên cô ta.

Hoắc Nguyên ngồi xổm trên cành cây gần bãi biển, hoàn toàn mất bình tĩnh.

Càng đi vòng quanh như thế này, cô càng trở nên đáng nghi. Cô ta cố tình dùng thời gian để tra tấn cùng thử thách La quản gia.

Nếu La quản gia tỏ ra nóng lòng, cô ta liền cảnh giác, giấu chiếc đuôi cáo của mình đi.

May mắn thay, La quản gia đã vượt qua thử thách, biểu hiện không nóng không lạnh. Nhiều lần Anne nhào vào ngực anh đều không dao động, bộ dáng lạnh lùng chỉ cần tiền chứ không cần mỹ nhân.

Có lẽ thái độ quyết tâm kiếm tiền của anh cuối cùng đã gây ấn tượng với Anne.

Sau khi ngắm bình minh xong, cả hai rời bãi biển, cùng nhau quay lại thành phố để dùng bữa sáng thịnh soạn. Đến 8 giờ 30, cuối cùng họ cũng đến được khu công nghiệp.

Hoắc Nguyên mặc bộ vest nhăn nheo, trong miệng ngậm ổ bánh mì ngẫu nhiên mua được bên đường, trốn trong rừng cây gần khu công nghiệp.

Khu công nghiệp có diện tích rộng lớn. La quản gia cùng Anne sau khi tiến vào, nhanh chóng biến mất.

Hoắc Nguyên đợi ở bên ngoài hơn nửa tiếng, không thấy La quản gia xuất hiện, đành dùng ống nhòm mang theo tìm kiếm khắp nơi.

Sau hơn mười phút tìm kiếm, cuối cùng y cũng nhìn thấy hai người họ qua cửa sổ nhỏ của một nhà kho.

Hay lắm, nhà kho đó chứa đầy quan tài đặc biệt dành cho huyết tộc.

Hoắc Nguyên điều chỉnh độ chính xác cùng khoảng cách của ống nhòm, để nhìn rõ hơn.

Những chiếc quan tài này được chế tạo khéo léo, điêu khắc tinh tế, trên nắp quan tài được khảm những viên đá quý, chúng sẽ tỏa sáng rực rỡ khi có ánh sáng chiếu vào.

Tiêu điểm của ống nhòm di chuyển sang bên cạnh quan tài, logo của một nhà sản xuất lọt vào tầm mắt của Hoắc Nguyên.

Hai thanh kiếm giao nhau, tạo thành biểu tượng chữ "X" tuyệt đẹp.

Cái biểu tượng này... hình như đã thấy ở đâu rồi?

Y cố gắng nhớ lại, nhìn chằm chằm vào hoa văn trên logo, suy nghĩ của anh rất nhanh, đột nhiên, một bức ảnh hiện lên trong đầu anh.

Trong số những bức ảnh được Luca Hunt chụp trước khi chết, có bức ảnh chụp rất nhiều container có logo này trên đó.

Hoắc Nguyên cau mày.

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu y, nhưng y tạm thời không thể nắm bắt được nó.

Trong nhà kho, Anne dùng ngón tay sơn đỏ vuốt ve lên nắp quan tài, cười rạng rỡ rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Nhìn những thứ này, chúng có đẹp không?"

La quản gia sắc mặt thờ ơ: "Cô đưa tôi đến đây chỉ để xem những chiếc quan tài này thôi à?"

Huyết tộc cấp cao luôn coi thường những chiếc quan tài được sản xuất hàng loạt. Họ chỉ thích thiết kế những chiếc quan tài độc nhất vô nhị của riêng mình được khắc gia huy lên đó.

Anne lắc lắc ngón tay: "Đừng đánh giá thấp những chiếc quan tài này. Chúng là mặt hàng có khách hàng ở khắp nơi trên thế giới. Lúc đầu, họ chỉ có thể bán được một 200 cái một tháng, nhưng bây giờ họ đã có thể bán được 3000 cái. Trong một hoặc hai năm nữa, tôi đảm bảo họ sẽ bán được mười vạn cái mỗi tháng".

Đôi mắt xanh lục của La quản gia hơi nheo lại sau cặp kính, đối với lời nói của Anne khịt mũi coi thường: "Em nói đùa à? Cả thế giới này huyết tộc chỉ có trăm vạn người. Ai có nhu cầu mua quan tài đều đã mua rồi. Chỉ có rất ít huyết tộc mới có yêu cầu chế tạo. Mười vạn? Bán cho ai vậy?" "

Khác với quan tài của con người bình thường, quan tài của huyết tộc được làm bằng vật liệu đặc biệt có thể niêm phong chắc chắn và không bị phân hủy trong hàng nghìn năm. Những viên đá quý khảm trên nắp quan tài có thể lưu trữ sức mạnh dị năng sau khi được kích hoạt, chúng sẽ tạo thành phong ấn không thể phá hủy, đảm bảo huyết tộc an toàn ngủ đông.

Giá thành của một chiếc quan tài huyết tộc rất cao, nhu cầu thấp, không thể sản xuất hàng loạt và hoàn toàn nằm ngoài phạm vi đầu tư của các nhà tư bản.

Con số "mười vạn" mà Anne đề cập thực sự rất kỳ lạ.

Tuy nhiên, La quản gia tư duy nhanh nhạy, ngay lập tức nghĩ đến ý định của cô, anh cau mày nhìn chằm chằm vào Anne: "Cô bán quan tài cho quỷ hút máu?"

"Bingo!" Anne búng ngón tay, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, ưỡn ngực kiêu hãnh, đến gần La quản gia, hơi thở vấn vương: "Quỷ hút máu thích quan tài hơn huyết tộc, đã ngủ rồi thực sự nuối tiếc tỉnh lại, khách hàng khổng lồ, sao lại có thể bỏ lỡ chứ?"

La quản gia đối với sự khiêu khích của cô ta, không giấu vẻ lạnh lùng trên mặt: "Tuy yêu tiền nhưng tôi kiếm tiền cũng cần khôn ngoan".

"Ha ha ha ——"Anne không giận mà mỉm cười, đưa ngón tay vuốt ve chiếc cằm mịn màng của La quản gia: "Anh chàng đẹp trai, đừng mạnh miệng. Kia một ngàn vạn, một trăm triệu, nghìn tỷ thì sao? Việc mua bán quan tài này không hề rẻ, ngoài nghề thủ công truyền thống còn được bổ sung thêm công nghệ cao——"

Cô ta lùi lại vài bước, đi đến một chiếc quan tài, chỉ cần ấn nhẹ một cái, nắp quan tài tự động mở ra, để lộ tấm vách trong làm bằng tinh khoáng thạch.

"Đây là một loại quặng tinh thể tên là PUER, được sản xuất ở vùng biển gần đảo Hodzel. Nó có đặc tính che chắn tia X. Một chiếc quan tài làm từ nó có thể vượt qua bất kỳ cuộc kiểm tra an ninh nào. Anh nói xem, một báu vật như vậy, sao không khiến quỷ hút máu yêu thích chứ?" Anne cúi người vào quan tài, đôi mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở: "Họ có thể... nằm trong quan tài mà thần không biết quỷ không hay, được tàu hàng đưa đến các nơi trên thế giới..."

"Buzz-buzz-buzz-buzz-"

La quản gia nhét điện thoại di động vào túi áo vest, đột nhiên rung lên.

Sắc mặt anh khẽ thay đổi, không để ý đến.

Chiếc điện thoại vốn được đặt ở chế độ rung bám riết không tha, cứ đổ chuông suốt nửa phút.

Huyết tộc có thính giác nhạy bén, ánh mắt của Anne di chuyển đến túi của La quản gia, liếm môi hỏi đùa: "Anh chàng đẹp trai, không nhận điện thoại sao? Bạn đồng hành của anh có vẻ rất sốt ruột!"

Lúc này, La quản gia có thể khẳng định, cô ta cố ý.

Cố ý ở quán bar cắn câu, cố ý chở anh đi suốt đêm, cố ý dẫn anh đến nhà kho, cố ý nói cho anh biết mục đích sử dụng của quan tài.

Cô ta đã nhìn thấu kế hoạch của Hoắc Nguyên.

La quản gia bình tĩnh lấy điện thoại di động ra khỏi túi áo vest, kết nối nó trước mặt Anne.

"Alo–"

"La quản gia, Tiểu Du mất tích rồi!"

Bên kia điện thoại, truyền đến giọng nói nôn nóng của Hoắc Nguyên.

La quản gia ngẩn ra, đồng tử biến thành đường thẳng, lạnh lùng liếc nhìn Anne.

"Hehehe -" Anne đắc ý cười, giây tiếp theo, tiếng cười đột nhiên im bặt, khuôn mặt của La quản gia gần ngay trong gang tấc.

"Nói cho tôi biết, người ở đâu?" La quản gia một tay bót chặt cổ cô ta, lạnh giọng hỏi: "Bé con huyết tộc giấu ở đâu?"

Cổ họng Anne đau rát, khó thở, giãy dụa hai lần, cô ta không thể thoát ra được, nói một cách khó nhọc: "Anh muốn... biết? Tôi... sẽ không nói cho anh biết... Hehehe... Tôi biết các người muốn lấy thứ gì từ tôi... ...Đang tìm kiếm một bước đột phá...Thật đáng tiếc đã đi sai đường...Còn bé con huyết tộc kia...chúng đã đi đến nơi chúng nên đi rồi..."

Đôi mắt của La quản gia tràn ngập sát ý, bàn tay anh xuất hiện ngọn lửa đỏ rực. Anne phát ra tiếng hét chói tai, mang theo sóng âm công kích mạnh mẽ, La quản gia nhanh chóng lùi lại để tránh đòn tấn công của cô ta.

"Ồ——"

Một mũi tên vàng bắn trúng vai Anne, làm gián đoạn sóng âm công kích của cô ta.

La quản gia quay đầu lại nhìn Hoắc Nguyên từ cửa sổ nhà kho nhảy vào. Anh thấy y cầm một cây cung và mũi tên màu vàng, mũi tên chĩa thẳng vào tim Anne.

"Chúng ta đã rơi vào bẫy của cô  ta! Tiểu Du bị bắt cóc ở học viện!" Y nhanh chóng giải thích sự việc.

Năm phút trước, y nhận được cuộc gọi từ đội trưởng Hàn, thông báo Tần Tiểu Du đã mất tích trong học viện!

Sau khi điều tra, kẻ phạm tội chính là thế lực của Ám vương. Chúng mượn xe tải lẻn vào học viện, phối hợp trong ngoài, lợi dụng không ai để ý bắt cóc Tần Tiểu Du đi.

Đội trưởng Hàn nhận được điện thoại báo án, ngay lập tức phái lực lượng cảnh sát phong tỏa toàn thành phố, đồng thời tìm thấy chiếc xe tải bị bỏ rơi trong một con hẻm tối không có camera.

Nhưng Tần Tiểu Du và tài xế đã biến mất.

Ngoài ra, đêm qua, một bé con huyết tộc khác đã biến mất.

Hoắc Nguyên bằng mấy câu mà giải thích mọi chuyện, hơi thở ôn hòa trên người La quản gia dần dần biến mất, thay vào đó là sự hung bạo đáng sợ, ngọn lửa trên tay anh càng đốt càng mãnh liệt, mắt kính không chịu nổi sức mạnh của anh, rơi xuống mặt đất, "răng rắc" một tiếng, kính vỡ vụn.

Anne che vết thương trên vai, dựa lưng vào một bộ quan tài đứng, vẻ mặt điên cuồng, không biết sống chết mà châm chọc: "Chấp hành quan cục quản lý dị năng... chẳng qua cũng chỉ như vậy... hehehe... Bị tao chơi xoay vòng như vậy, có thấy vui không?".

Hoắc Nguyên buông ngón tay ra, mũi tên vàng bắn ra như tia chớp. Lần này cô ta đã có phòng bị, mũi tên vàng cách cô ba mét bị một bức tường vô hình chặn lại.

"Mày nghĩ có thể bắn tao lần thứ hai sao?" Cô ta rút mũi tên vàng cắm trên vai ném xuống đất, không để ý đến lỗ thủng đang chảy máu, vén váy lên, lộ ra cặp đùi trắng như tuyết cùng con dao găm buộc chặt trên đùi. Cô ta từ từ rút con dao găm ra, cầm trong tay và lắc nó hai lần. Con dao găm biến thành một thanh kiếm phát sáng, tùy ý mà vung lên, chiếc quan tài kiên cố bên ngoài bị chém thành hai nửa, vết nứt giống như axit ăn mòn, nhanh chóng hòa tan.

Hoắc Nguyên cau mày.

Thực lực này đã đạt đến cấp bậc của công tước.

Y nhìn La quản gia.

Sau khi La quản gia biết được Du thiếu gia mất tích, sự tức giận của anh càng tăng lên, như thể anh biến thành một người khác, không còn dấu vết ôn tồn lịch sự thường ngày, giống như một con sư tử đang phát điên.

Là người thân tín trung thành của Huyết vương đời thứ nhất, sức mạnh của anh hoàn toàn có thể sánh ngang với một thân vương. Hoắc Nguyên không lo anh không thể đánh bại được nữ huyết tộc Anne này, mà y sợ anh sẽ giết chết cô ta ngay lập tức chỉ bằng một chiêu.

Anne là tội phạm quan trọng, cần phải bắt sống, moi được thông tin hữu ích  từ miệng cô ta.

"Ngươi dám ở trên đảo của Huyết vương đời thứ nhất bắt cóc sơ ủng của Huyết vương, không sợ bị cả thế giới này truy nã sao?" Hoắc Nguyên lạnh giọng hỏi.

Anne vuốt mái tóc xoăn rối bù của mình, mỉm cười quyến rũ: "Huyết vương đời thứ nhất? Haha, một ông già đã chết lẽ ra nên sớm xuống mồ từ lâu. Chỉ có Ám vương vĩ đại mới có thể củng cố huyết tộc và mang lại nhiều lợi ích hơn cho huyết tộc. Thế giới này thuộc về huyết tộc, không phải chỗ của những nhân loại đê tiện vô dụng đó!

Hoắc Nguyên nhướng mày: "Ồ, đây là cách cô bị tẩy não sao? Lý do quá lỗi thời, không có gì mới mẻ. Cô nên biết, Ám vương điện hạ trong miệng cô cũng là một lão già đã qua đời giống như Huyết vương đời thứ nhất."

"Mày ——" Anne tức giận, cầm kiếm tấn công y.

Thân hình của La quản gia chợt lóe, đứng trước mặt Hoắc Nguyên. Ngọn lửa như những con rắn giương nanh múa vuốt lao về phía Anne.

Anne dịch chuyển, tránh khỏi ngọn lửa, kiêu ngạo hét lên: "Mày cho rằng mày có thể khống chế được tao sao? Mày quá ngây thơ – tao đã sớm phong ấn nhà kho này từ lâu, đây sẽ là nơi chôn thân của các người! Hahaha——"

"Bùm——"

Nhà kho đột nhiên bị nổ tung bởi một sức mạnh cực lớn từ trên trời rơi xuống. Anne mở to mắt không tin nổi, nhìn chằm chằm vào bức tường sụp đổ.

Một bóng người cao lớn bước ra khỏi làn khói. Đôi giày da giẫm lên sàn nhà, phát ra âm thanh có tiết tấu. Mỗi bước chân đều rất nặng, mặt đất nứt ra, kéo dài đến tận chỗ Anne, không khí xung quanh lập tức lạnh đi.

Annie giữ chặt cổ mình, há to miệng, vì khó thở mà mặt đỏ bừng lên, giống như cá ra khỏi nước bị thiếu oxy.

—————–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro