54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người cuối cùng mất tích]

—–o0o—–

Vào lúc bốn giờ sáng, ánh mặt trời đầu tiên xuất hiện trên đảo Hodzel, biển và bầu trời nối liền nhau, nhuộm thành màu cam hồng.

Một con tàu chở hàng khổng lồ cập bến ở phía Tây của cảng, trên mũi tàu có in logo của công ty vận tải Mali. Thủy thủ đoàn và công nhân đang tất bật dỡ hàng, từng lô container chỉnh tề mà được vận chuyển xuống dưới.

Bên kia cảng, các xe tải lớn lần lượt kéo các container xuất khẩu và vận chuyển về nơi quy định, chờ kiểm tra an ninh.

Khi mặt trời đỏ rực nhô lên khỏi mặt biển, thành phố im lặng dần thức giấc. Xe ô tô trên đường càng ngày càng nhiều, bắt đầu ồn ào náo động.

Tần Tiểu Du cầm cặp sách trên tay vội vàng xuống lầu, con dơi nhỏ bay qua đầu cậu, kêu 'Chi chi", thúc giục cậu hai mươi phút nữa sẽ muộn học.

"Anh biết..." Tần Tiểu Du bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn con dơi nhỏ.

Tối qua cậu thực sự không thể ngủ được, sau khi học xong đến mười hai giờ rồi nằm xuống, vụ án mất tích cứ quay cuồng trong đầu cậu. Cậu trằn trọc mãi không ngủ được, ở trên giường lăn qua lộn lại. Cuối cùng khi cậu ngủ thiếp đi, có lẽ đã hơn một giờ sáng.

Vì mất ngủ nên sáng nay cậu đã dậy muộn.

Để đánh thức cậu dậy, con dơi nhỏ liên tục kêu "Chi chi chi" bên tai cậu, làm xáo trộn giấc mơ của cậu. Cậu vung tay lên, suýt hất văng nó đi.

Chờ cậu tỉnh táo, con dơi nhỏ tủi thân cực kỳ.

Tần Tiểu Du nhìn đôi mắt như hạt đậu của nó, liên tục xin lỗi, vội vàng đứng dậy mặc quần áo, vào phòng tắm tắm rửa, thậm chí còn không có thời gian xử lý đám tóc rối, cầm cặp chạy xuống lầu.

Khi xuống lầu, cậu đi vào phòng ăn, nhìn cả bàn đều trống không.

Này này này, bữa sáng đâu rồi?

Ngay cả trên ghế chính cũng không thấy Lý tiên sinh chứ đừng nói đến La quản gia người phải nói là từng giây từng phút đứng bên cạnh chờ lệnh.

Tần Tiểu Du vẻ mặt hoang mang, nghe thấy tiếng động trong bếp, cậu đặt cặp sách xuống, bước qua. Cái đầu bạc thò vào cửa phòng tìm kiếm, cậu khiếp sợ mà nhìn thấy Lý tiên sinh mặc bộ đồ ở nhà, đeo tạp dề, trong tay cầm một con dao, đang dùng sức cắt mạnh một miếng thịt bò đông lạnh trên thớt. =))))

Rõ ràng hắn là tay mơ, miếng thịt bò bị hắn cắt đến mức không thể nhận ra.

"Lý...Lý tiên sinh?" Tần Tiểu Du nhịn không được nói.

Lý tiên sinh quay đầu, nhìn thiếu niên tóc bạc đứng ở cửa bếp, mỉm cười nói: "Chào buổi sáng, Tiểu Du."

"Chào buổi sáng... Chào buổi sáng..." Tần Tiểu Du ngơ ngác nhìn vết máu trên tạp dề, sau đó nhìn con dao sắc bén trong tay và miếng thịt bò tươi trên thớt. Thật khó để người ta không liên tưởng đến hiện trường một vụ giết người khủng khiếp. =)))))

Lý tiên sinh tiếp tục cắt thịt bò, cố gắng cắt thành những lát mỏng: "Em tới phòng ăn chờ, ta lập tức sẽ làm xong bữa sáng".

Tần Tiểu Du há miệng, không nói nên lời.

Lý tiên sinh làm bữa sáng?

Đây là loại giai thoại chấn động thế giới gì vậy?

Tuy nhiên, nhìn tư thế xa lạ của hắn, có vẻ như hắn làm không được tốt.

Đợi đã, tối hôm qua cậu đã nghe Lý tiên sinh kể về quá khứ của ngài ấy, ngài ấy có nhắc đến việc từng làm đầu bếp không?

Hình như không có!

Ngài ấy đã từng làm nhân viên bán hàng ở siêu thị, thủ kho, tài xế, người làm vườn, v.v., nhưng ngài ấy chưa từng đề cập đến việc trở thành đầu bếp.

Kết hợp với phương pháp cắt thịt hiện tại, Tần Tiểu Du có thể chắc chắn Lý tiên sinh không giỏi nấu nướng, là vật cách điện đối với phòng bếp.

"La quản gia đâu ạ?" Cậu nghi hoặc hỏi.

"La quản gia vẫn chưa về." Lý tiên sinh cuối cùng cũng cắt được hai miếng thịt bò nguyên vẹn, đi tới vòi nước rửa sạch vết máu và dầu mỡ trên ngón tay.

La quản gia ở ngoài cả đêm, người chịu trách nhiệm cho bữa sáng của bé con chính là hắn – mặc dù quá trình này có chút khó khăn nhưng hắn tin mình có thể khắc phục được.

Lý tiên sinh rất tự tin.

Tần Tiểu Du vẻ mặt lo lắng hỏi: "La quản gia có xảy ra chuyện gì không ạ?"

Sau khi Lý tiên sinh rửa tay sạch sẽ, dùng giẻ sạch lau khô rồi lấy chảo ra đặt lên bếp: "Chỉ là đi tìm hiểu tin tức, sẽ không xảy ra chuyện gì, nhiều nhất là đối phó với đối thủ, sẽ mất thời gian một chút".

Tần Tiểu Du nghe hắn nói như vậy, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút, nhưng khi nhìn thấy hắn mấy lần liền không thể bật lửa trên bếp ga, cậu không nhịn được bước tới: "Để em thử xem."

Lý tiên sinh bất lực bước sang một bên.

Tần Tiểu Du kiểm tra thì phát hiện van gas không mở nên dù Lý tiên sinh có nhấn chốt mở thế nào, lửa cũng sẽ không thể bùng lên. =))))

"Ngài phải mở cái này trước đã." Cậu vặn van gas, sau đó nhấn chốt mở bếp ga, lập tức bùng lửa.

"Ồ, thì ra là vậy." Lý tiên sinh nhướng mày: "Tiếp theo là cho bít tết vào chảo phải không?"

Hắn gắp miếng bít tết đã cắt lên, chuẩn bị hành động.

"Chờ đã!" Tần Tiểu Du vội vàng ngăn cản hắn.

Mặc dù không hiểu đồ Tây nhưng cậu đã từng thấy quá trình La quản gia chiên bít tết.

Miếng bít tết đã cắt phải được ướp gia vị trong vài phút và phải đổ dầu vào chảo, không thể cho vào luôn như Lý tiên sinh đang làm, miếng bít tết chắc chắn sẽ cháy thành than.

"Chi chí chi ~" con dơi nhỏ treo ngược ở cửa bếp nhắc nhở.

Tần Tiểu Du thở dài, nói với Lý tiên sinh: "Bữa sáng liền uống máu đi!"

Bít tết hay bánh mì gì đó, đối với huyết tộc không biết nấu ăn, quá xa xỉ rồi!

Lý tiên sinh cũng hiểu, nhẹ nhàng nhìn bé con: "Xin lỗi, là bởi vì ta nấu ăn không ngon."

Tần Tiểu Du cười: "Em không kén ăn, cái gì cũng ăn được."

Chỗ nào nấu ăn không ngon, đây căn bản là không biết nấu ăn.

Lý tiên sinh đã sống hàng ngàn năm mà không phát triển được bất kỳ kỹ năng nấu nướng nào, điều đó cho thấy hắn thật sự không có thiên phú.

Không ai là hoàn hảo, sẽ luôn có một hoặc hai thứ mình không giỏi.

Tần Tiểu Du có thể hiểu.

Cũng may, Lý tiên sinh đã rã đông và làm ấm túi máu nên bữa sáng cậu không cần phải uống máu đông lạnh.

Vội vàng uống máu xong, Lý tiên sinh lái xe đưa Tần Tiểu Du đến trường.

Vì họ ra ngoài muộn nên chắc chắn sẽ bị kẹt xe. Chờ đến khi tới được học viện, họ đã trễ mười lăm phút.

Tần Tiểu Du vẫy tay với Lý tiên sinh, nhanh chóng xuống xe chạy về phía cổng học viện. Tuy nhiên, một chiếc xe tải lớn đổ hàng trước cửa, đã chặn lối ra, chặn đường cậu lại.

Đây là xe tải chở túi máu và thực phẩm đến trường 2 tuần một lần, hiện tài xế đang đăng ký tại cổng.

Tần Tiểu Du không còn cách nào khác ngoài việc đi vòng qua xe tải, đến cánh cửa đặc biệt dành cho học sinh ra vào.

Lúc cậu chạy vào lớp thì tiết học đầu tiên đã trôi qua được một nửa.

Cậu hướng thầy Nhậm xin lỗi, thầy gật đầu không trách móc câu nào.

Dưới con mắt chăm chú của cả lớp, Tần Tiểu Du căng da đầu trở về chỗ ngồi, thầm thở dài.

Ngu Huy Dực quay lại nhìn cậu, cầm bút viết nguệch ngoạc vài chữ trên tờ giấy rồi ném nó xuống bàn sau khi giáo viên không chú ý.

Tần Tiểu Du cầm cục giấy trên bàn lên, mở nó ra.

[Làm tôi sợ quá! Lúc nãy tôi không thấy cậu trong tiết tự học, tưởng cậu xảy ra chuyện gì rồi! ! ! ! !]

Nhiều dấu chấm than thể hiện sự kích động của gã.

Tần Tiểu Du cong môi viết câu trả lời trên tờ giấy: Tôi ngủ quên. Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng.

Dù ngủ quên nhưng cậu vẫn có thể đến trường đúng giờ miễn là di chuyển nhanh chóng.

Lý tiên sinh muốn làm bữa sáng, kết quả thất bại, chậm trễ giờ tới trường, cậu im miệng không nhắc tới câu nào.

Hình tượng lấp lánh của Lý tiên sinh trong lòng Ngu Huy Dực không thể bị phá hủy.

Sau khi Ngu Huy Dực nhận được câu trả lời của cậu, gã làm động tác OK để bày tỏ rằng mình đã biết, cũng thấy nhẹ nhõm.

Tần Tiểu Du lấy sách giáo khoa ra, chuẩn bị nghiêm túc nghe giảng. Cậu lơ đãng liếc nhìn chỗ ngồi của Tô Phảng, kinh ngạc phát hiện không có ai ở đó.

Tô Phảng đâu?

Liệu có đến muộn như cậu không?

Không nên như vậy!

Tô Phảng mặc dù khó nắm bắt, nhưng mỗi ngày đều đến trường lúc tám giờ, giống như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhiều hơn hay ít hơn cũng không có.

Tần Tiểu Du nghi hoặc mà nhìn về phía William.

William là tay sai trung thành của Tô Phảng, gã nhất định biết rõ tình hình.

Bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, đặc biệt ngày hôm qua cậu đã biết được mục tiêu của thế lực Ám vương là bé con huyết tộc của học viện thánh Crail, tuy không thích Tô Phảng nhưng cũng không muốn gã ta gặp chuyện ngoài ý muốn, trở thành người thứ ba mất tích.

William cảm nhận được ánh mắt thăm dò của Tần Tiểu Du, quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn cậu.

Tần Tiểu Du giật mình, mím môi, không chịu thua kém mà trừng mắt lại.

Quả nhiên, không nên có bất kỳ hy vọng nào với người thế này. Ngay cả sau khi trở thành thường dân, tính tình của gã cũng không có nhiều thay đổi.

Hai mươi phút sau, chuông vang lên, giáo viên vừa rời khỏi lớp, Ngu Huy Dực nóng lòng quay lại hỏi: "Tiểu Du, sao cậu có thể ngủ quên được?"

Tần Tiểu Du chống cằm, vô tội mà chớp mắt: "Tôi quá mải mê học tập, không để ý đến thời gian, mãi đến một hai giờ sáng tôi mới đi ngủ."

Ngu Huy Dực vỗ trán, không nói nên lời: "Cũng đâu cần chăm chỉ như vậy."

Huyết tộc có tuổi thọ cao, rất nhiều thời gian, chỉ cần sẵn lòng, việc trở thành học sinh trăm năm cũng không thành vấn đề.

Tần Tiểu Du cười toe toét.

Đúng là cậu học muộn, cũng thật sự mất ngủ, nhưng cậu không muốn làm Ngu Huy Dực lo lắng nên không nói sự thật.

"Vậy... tại sao ai kia cũng không tới?" Cậu đổi chủ đề.

Ngu Huy Dực cong môi, nhỏ giọng nói: "Theo tên chó săn của gã nói, gã xin nghỉ học."

"Xin nghỉ học?" Tần Tiểu Du cau mày. Caroline cũng xin nghỉ học rồi mất tích.

Ngu Huy Dực tức giận phàn nàn: "Gã đó rất thông minh, không ngu ngốc như Caroline bị người khác lừa đi."

Thính giác của huyết tộc rất nhanh nhạy, Ngu Huy Dực vừa nói xong, William đã chống gậy đi tới, đập mạnh xuống bàn, giận dữ hỏi: "Mày nói cái gì vậy? Cho rằng người khác bị điếc à?"

Trước kia Ngu Huy Dực tuyệt đối không dám đối đầu với gã, hiện tại trường học có quy định mới, Tần Tiểu Du cũng ở đây, gã cứng giọng nói: "Caroline không phải bị lừa mà mất tích sao? Tô Phảng xin nghỉ phép, với tư cách là bạn cùng lớp, tôi quan tâm một chút, có chuyện gì sao?".

William nắm chặt tay, trừng mắt nhìn Ngu Huy Dực.

Nếu không phải gã bị tước đoạt thân phận quý tộc, nắm đấm của gã có thể đập nát mặt Ngu Huy Dực. Kể từ khi gã trở thành thường dân, ai cũng dám giẫm lên đầu gã. Những quý tộc trước đây khen ngợi gã còn tránh gã như tránh rắn rết.

Gã thực sự hiểu rất rõ sự oán giận của Caroline.

Chênh lệch quá lớn khiến người ta không cam lòng.

Nhưng nếu không cam lòng thì làm thế nào?

Không có sức mạnh cùng quyền thế cường đại, họ giống như những con cừu non bị người khác xâu xé.

William cố chịu đựng hết lần này đến lần khác, ánh mắt nham hiểm, trở về chỗ ngồi của mình..

Ngu Huy Dực nhún vai.

Tần Tiểu Du có chút ngoài ý muốn.

William tính cách ngay thẳng, không chịu được đả kích, một chút liền tức giận, chuyện gì cũng dùng nắm đấm để giải quyết, nhưng giờ đây gã đã học được cách nhẫn nhịn.

Tiết học tiếp theo là môn chiến đấu, các học sinh lần lượt rời khỏi phòng học, đi đến sân huấn luyện chiến đấu.

Khi mọi người trong lớp đã đi gần hết, William vẫn ngồi trên ghế, hai tay ôm chặt điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Trên màn hình hiện ra một dòng tin nhắn ngắn, nhìn nội dung tin nhắn, mồ hôi của gã chảy xuống như hạt đậu.

Đêm qua, gã nhờ Tô Phảng về nhà với gã một đêm.

Lúc đầu, mọi chuyện khá bình thường. Hai người nhanh chóng hoàn thành bài tập về nhà và bận rộn với công việc riêng của mình.

Tô Phảng mặc dù bị tước bỏ họ Joseph, nhưng gã vẫn mang họ Blair.

Blair là một gia tộc lớn ở nước Ciro. Là người thừa kế trước đây, Tô Phảng có rất nhiều quyền lực, nắm giữ nhiều công ty.

Vì thế gã vẫn có rất nhiều tiền, ngoài việc học, hàng ngày gã còn xử lý công việc của công ty từ xa.

So với gã, William người mới được sơ ủng không bao lâu, thật sự không bằng.

Sau khi trở thành thường dân, gã cũng không nghĩ tới việc phải kiếm tiền thế nào. Về sau phải tự lực cánh sinh nhưng mỗi ngày gã chỉ chơi game, lướt mạng để giết thời gian.

Đêm qua chơi game đến nửa đêm, gã chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên nhận được tin nhắn trên điện thoại, gã bấm vào thì đột nhiên bật dậy, khiến Tô Phảng đang đọc báo giật mình.

Tô Phảng lạnh lùng nhìn gã, khẩn trương cầm điện thoại cho Tô Phảng xem.

Đó là tin nhắn từ Caroline!

Kể từ khi Caroline mất tích, điện thoại di động của cô đã tắt. William liên tục gọi cho cô và gửi tin nhắn nhưng không có phản hồi.

Nhưng đêm qua cô đã thực sự trả lời gã.

William là người duy nhất còn lại trong lớp. Gã ngồi bất động, lướt ngón tay liên tục trên màn hình điện thoại để kiểm tra tin nhắn.

[William, giúp tôi với...Tôi đang ở gara ngầm của khách sạn Century...】

[Đối phương nói chỉ cần tôi đưa đủ tiền thì họ sẽ thả tôi đi. 】

[Một ngàn vạn, bọn họ muốn một ngàn vạn tệ Ciro. Chỉ có cậu mới có thể cứu tôi, làm ơn... đừng gọi cảnh sát, nếu không họ sẽ giết con tin... Tôi không muốn chết... Hu hu hu ...]

Ba tin nhắn liên tiếp khiến William tê cả da đầu, gã nhìn Tô Phảng cầu cứu.

Tô Phảng bình tĩnh nói: "Đây là một cái bẫy."

"Tôi biết đây là một cái bẫy, nhưng chúng ta không thể từ bỏ chút hy vọng nào, Caroline..." William vò mái tóc nâu rối bù của mình: "Dù sao cô ấy cũng đi theo cậu, chúng ta không thể để mặc cô ấy được."

Tô Phảng im lặng không trả lời.

William biết gã tàn nhẫn, lại không nghĩ gã có thể tuyệt tình như vậy, người đi theo mình cũng hỡ hững không quan tâm, trong lòng không khỏi dâng lên sự bi thương cùng phẫn nộ vì bị qua cầu rút ván.

Gã lau mặt, chán nản nói: "Cho tôi vay một ngàn vạn, tôi đi tìm Caroline."

Tô Phảng chậm rãi tắt máy tính, từ trong cặp lấy ra một tấm thẻ ngân hàng: "Ở đây có năm ngàn vạn."

William vẻ mặt vui mừng, duỗi tay muốn lấy thẻ ngân hàng, Tô Phảng liền thu lại, đứng lên nói: "Để tôi đi."

"Cái... cái gì?" William choáng váng.

Tô Phảng liếc nhìn chân trái bó bột của gã, nói: "Tôi hành động linh hoạt hơn cậu".

Cứ như vậy, William thấp thỏm nhìn bóng lưng Tô Phảng hòa vào màn đêm.

Cả đêm gã không ngủ, thức đến tận bình minh. Đừng nói là Caroline, ngay cả Tô Phảng cũng không về, điện thoại cũng không liên lạc được.

William biết rằng họ đã bị lừa.

Chẳng những Caroline không cứu được mà Tô Phảng cũng mất tiền.

Gã hoang mang lo sợ, mơ màng hồ đồ mà tới trường buổi sáng, nói dối giáo viên chủ nhiệm, xin phép nghỉ cho Tô Phảng.

Chính vì lời nói của Ngu Huy Dực không sai nên gã mới thẹn quá thành giận.

Sự ngu ngốc của gã đã khiến Tô Phảng trở thành người mất tích thứ ba.

Và gã thậm chí còn không dám đến đồn cảnh sát để báo án như Tần Tiểu Du, vì sợ chọc giận đối phương, đem Tô Phảng cùng Caroline giết chết.

Gã chỉ có thể chờ đợi đối phương gửi tin nhắn khác hay không.

Không hề ngoài ý muốn, gã cũng chờ được.

Tin nhắn mới khiến gã hoảng sợ mà mở to mắt.

Trong phòng thay đồ của sân huấn luyện chiến đấu, Tần Tiểu Du mở tủ lấy ra bộ quần áo thể dục dùng trong lớp.

Mỗi lần thay quần áo, cậu đều vô cùng ghen tị với hình dáng của những huyết tộc khác.

Bộ ngực cường tráng, cơ bắp săn chắc, đôi chân và cánh tay mạnh mẽ đầy nam tính. Nhìn lại mình chẳng khác gì con gà luộc, thật sự quá xấu hổ!

Ngu Huy Dực nhìn thấy thiếu niên tóc bạc thở dài, không nhịn được cười, vỗ vỗ đầu cậu: "Chờ cậu cao hơn, sẽ ổn thôi!"

Tần Tiểu Du so so bắp tay, cố gắng tìm kiếm sự tự tin: "Nhìn xem, tôi cũng có cơ bắp!"

Chỉ là nó không rõ ràng.

"Đúng, đúng." Ngu Huy Dực nể tình mà gật đầu.

Nhìn bộ dạng qua loa chiếu lệ của gã, Tần Tiểu Du giơ chân đá nhẹ vào bắp chân gã, xua đuổi: "Tôi thay đổi rồi, cút khỏi đây!"

Không cần ở trước mặt cậu khoe khoang dáng người, hừ!

Ngu Huy Dực cười ha ha, chuồn ra ngoài.

Chờ người trong phòng thay đồ đi ra gần hết, Tần Tiểu Du bắt đầu thay quần áo.

Khi cậu đang thắt dây lưng vào quần thể thao, cửa phòng thay đồ bị đẩy ra, William ủ rũ bước vào, sau đó đóng sầm cửa lại.

Tần Tiểu Du khẽ cau mày, không để ý đến gã, gấp bộ đồng phục vừa cởi ra, đóng cửa tủ rồi bước ra ngoài.

Khi đi ngang qua William, William đột nhiên lúng túng nói: "Gros... thiếu gia, ngài có thể... giúp tôi một việc được không?"

Tần Tiểu Du dừng lại, khó hiểu nhìn gã.

William nhướng đôi mắt tràn ngập tơ máu, nắm lấy cổ tay cậu, khẩn trương nói: "Tô Phảng... không phải xin nghỉ phép, mà là — mất tích!"

Đồng tử của Tần Tiểu Du co lại, trước khi cậu kịp phản ứng, William đã nhanh chóng giơ tay còn lại đang cầm bình xịt lên, chĩa vào mặt cậu, phun ra sương trắng.

Tần Tiểu Du bị phun sương trắng, tầm mắt tối sầm, lập tức mất đi ý thức.

Nhìn thiếu niên tóc bạc mềm mại ngã xuống đất, William lẩm bẩm nói: "Đừng hận tôi... Muốn hận thì hận chính mình đi..."

Mười phút sau, một chiếc xe tải lớn từ từ lái ra khỏi cổng học viện thánh Crail.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro