57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghi ngờ là người quen tới]

—–o0o—–

Trong quan tài, Thạch Đại Hải mặc đồng phục của học viện thánh Crail, hai tay khoanh ở bụng dưới, nằm bất động, hô hấp rất nông, lồng ngực gần như không có phập phồng, rất giống trạng thái khi đi vào giấc ngủ đông.

Tần Tiểu Du đưa ngón tay ra cảm nhận hơi thở của y, sau đó sờ mạch trên cổ y, kinh ngạc phát hiện một bên cổ y có một vết kim châm nhỏ.

"Đây là... bị tiêm thuốc sao?"

"Đại Hải? Đại Hải – tỉnh lại đi..." Cậu ra sức lắc mạnh cơ thể Thạch Đại Hải, hy vọng có thể đánh thức y.

Nhưng Thạch Đại Hải không có động tĩnh gì.

Tần Tiểu Du cau mày.

Đáng lẽ cậu nên nghĩ ra sớm, sóng biển lớn như vậy, tàu va đập mạnh khiến cậu tỉnh lại, nhưng Đại Hải vẫn ngủ say, điều đó chứng tỏ cơ thể y không bình thường.

Tần Tiểu Du cắn môi đi mở hai chiếc quan tài còn lại. Đúng như dự đoán, Caroline và Tô Phảng lần lượt nằm trong hai chiếc quan tài này, bên cổ đều có một lỗ kim.

Giống như Thạch Đại Hải, họ cũng bị người tiêm thuốc ngủ.

Tần Tiểu Du nhịn không được sờ sờ cổ mình, trơn nhẵn, không có gì khác thường.

Có vẻ như những kẻ bắt cóc quá vội vàng, không kịp tiêm thuốc cho cậu, liền nhét cậu vào quan tài rồi đưa lên tàu.

Chắc hẳn nghĩ thuốc xịt của William sẽ khiến cậu ngủ say cho đến khi tới nơi, đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, cậu bị đụng vào đầu, liền tỉnh lại.

Nếu đã tỉnh lại, cậu đương nhiên không thể ngồi yên chờ chết.

Nếu Lý tiên sinh biết mình mất tích, không biết ngài ấy sẽ lo lắng đến mức nào.

Tần Tiểu Du nhìn ba người đang ngủ trong quan tài, bối rối mà gãi gãi tóc. Bây giờ chỉ có mình cậu tỉnh, ba người còn lại đang ngủ, làm sao có thể trốn thoát?

Cậu chạm vào cổ tay trái, thấy nó trống không.

Đến máy móc cũng bị bọn bắt cóc lấy đi.

Cậu lục soát ba người còn lại nhưng không tìm thấy điện thoại di động của họ.

Không có thứ gì để liên lạc thì không thể tìm kiếm sự giúp đỡ, chỉ có thể tự lực cánh sinh.

Tần Tiểu Du ánh mắt kiên định, lảo đảo bước về phía cửa kho.

Cậu phải từ đây đi ra ngoài, tìm hiểu tình hình bên ngoài, sau đó tìm máy tính hoặc điện thoại di động, chỉ cần có kết nối mạng là cậu sẽ có cách liên lạc với Tiểu Trí.

Tiểu Trí là một AI rất thông minh. Ngày thường cậu hay phân ra mã số hiệu gửi lên mạng. Có được tài khoản của mình, gửi cho nó thông tin, nhất định nó sẽ tìm được địa chỉ IP của cậu.

Tần Tiểu Du cố nén cảm giác buồn nôn, vất vả di chuyển đến cửa nhà kho, dùng sức kéo tay nắm cửa nặng nề nhưng nó không hề nhúc nhích.

Cánh cửa bị khóa từ bên ngoài.

Tần Tiểu Du không còn cách nào khác ngoài việc nhìn xung quanh, tìm kiếm mọi lối thoát, chẳng hạn như cửa sổ hoặc lỗ thông gió.

Nhà kho bốn phía đều được bịt kín, không có cửa sổ nhưng có lỗ thông gió trên trần nhà.

Người bình thường có lẽ không thể leo lên được. Tần Tiểu Du là huyết tộc, huyết tộc có cánh, độ cao ba bốn mét không thể làm khó được cậu.

Tuy nhiên, trước khi lộ ra đôi cánh, cậu phải cởi áo trước.

Đôi cánh sẽ làm rách áo của cậu, cậu thật sự không muốn mặc áo rách đi ra ngoài.

Tần Tiểu Du nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ thể thao của mình, để lộ phần thân trên gầy gò và trắng trẻo. Khi làn da đột nhiên tiếp xúc với không khí, cả người nổi da gà.

Xoa xoa cánh tay, buộc bộ đồ thể thao quanh eo, hít một hơi thật sâu, đồng tử dựng lên, sau lưng lập tức mọc ra đôi cánh.

Đôi cánh dơi xinh đẹp xòe ra vỗ nhẹ, dễ dàng đưa cậu bay lên không trung.

Học viện thánh Crail quả là một nơi tốt. Sau một tháng huấn luyện bay, cậu đã thành thạo điều khiển được đôi cánh, làm được nhiều động tác khó, dù ở trong không gian nhỏ cậu cũng dễ dàng bay lên.

Trong chớp mắt, cậu bay xuống dưới lỗ thông gió, giơ tay bắt lấy tấm lưới tản nhiệt rồi kéo hai lần. Lưới tản nhiệt được tháo ra, để lộ ống thông gió bên trong.

Ống thông gió rất hẹp, đường kính khoảng 40cm, với dáng người của cậu, rất khó bò vào trong đó.

Tần Tiểu Du vẻ mặt bối rối, đang do dự có nên đi vào hay không. Đột nhiên, có tiếng mở khóa cửa kho, cậu nhanh chóng đem tấm tản nhiệt lắp trở lại, yên lặng ngừng thở chờ đợi người bên ngoài đi vào.

Cánh cửa nhà kho bị đẩy ra, một thuyền viên tóc nâu mặc đồng phục thủy thủ thò đầu vào, chắc chắn xung quanh không có ai khác, gã nhanh chóng lẻn vào, đóng cửa lại, trên tay cầm thẻ từ, nở nụ cười đắc ý.

"Chậc chậc, có tiền mà không kiếm đúng là thằng ngu, tên Xavi cổ hủ đó, thảo nào làm thuyền viên hơn mười năm chỉ là tên nghèo kiết xác!"

Gã lẩm bẩm rồi đi về phía quan tài, ngạc nhiên khi thấy nắp quan tài được mở ra. "Này" một tiếng rồi đi đến quan tài của Tần Tiểu Du, cúi đầu kiểm tra.

Với tốc độ cực nhanh, Tần Tiểu Du đá gã từ phía sau, chính xác đá vào gáy gã.

"Bụp–"

Thuyền viên tóc nâu rên rỉ, ngã vào quan tài, ngất đi.

Tần Tiểu Du bình tĩnh đáp xuống đất, thu cánh lại, thận trọng đến gần quan tài, đưa tay kiểm tra hơi thở của thuyền viên, xác nhận không bị mình đá chết, nhẹ nhàng thở ra.

Thuyền viên này có lẽ nổi lòng tham, muốn cạy những viên đá quý trên nắp quan tài nên lẻn vào nhà kho, kết quả cậu chiếm được món hời.

Thật sự trời không tuyệt đường người!

Tần Tiểu Du nhìn thuyền viên nằm trong quan tài, nở nụ cười ranh mãnh.

Năm phút sau, một cậu bé tóc bạc mặc trang phục thể thao rời khỏi nhà kho.

Tần Tiểu Du không quan tâm xung quanh có người theo dõi hay không, cậu cúi đầu bước nhanh, cầm thẻ từ trong tay, cả hành trình đều thuận lợi.

Nhà kho nằm ở tầng dưới cùng của du thuyền, thường không có nhiều người đi lại, khi trời mưa to, hầu hết thủy thủ đoàn đều ở trong phòng nghỉ ngơi.

Tần Tiểu Du từ lúc bắt đầu đều cẩn thận, sau đó thuận lợi tìm được thang máy và quẹt thẻ. Cửa thang máy mở nhanh chóng bước vào, tùy tiện chọn một tầng, chốc lát sau, thang máy lên tầng mười.

"Đinh–"

Cửa vừa mở ra, Tần Tiểu Du bình tĩnh bước ra ngoài, đi vài bước thì phát hiện tầng này là nơi để du khách thư giãn, giải trí.

Khắp nơi đều có cây xanh và hoa lá, bao gồm quán bar, thư viện, quán cà phê, phòng cờ vua và đánh bài, nhà hàng, v.v. Ở giữa có một quảng trường hình bầu dục, có sân khấu biểu diễn hình vuông và khán phòng ở rìa quảng trường.

Do thời tiết xấu, du thuyền xóc nảy vô cùng, không có nhiều khách du lịch ở quảng trường. Họ ngồi thành hai, ba người trên ghế dài, nghe người biểu diễn trên sân khấu chơi violin.

Tần Tiểu Du tìm một chiếc ghế sau đám cây xanh, dùng tay che cái bụng đói của mình, chằm chằm nhìn về phía đồ ăn buffet miễn phí ở bên cạnh.

Nếu như vẫn còn là con người, cậu đã sớm đi vào ăn rồi, nhưng hiện tại cậu là huyết tộc, thức ăn bình thường không thể thỏa mãn cơn thèm ăn của cậu.

Du thuyền này hình như chỉ phục vụ con người bình thường, không có nhà hàng nào dành riêng cho huyết tộc.

Tần Tiểu Du liếm khóe môi khô khốc, co người lại, lặng lẽ quan sát xung quanh.

Bên tai vang lên khúc nhạc violin, cậu không khỏi cảm thán, đàn hay như vậy, có thể so sánh với trình độ bậc thầy.

"Xin chào, cậu không khỏe sao? Có cần giúp đỡ gì không?" Giọng một cô gái đột nhiên vang lên. Người kia nói tiếng Ciro, nhưng có lẽ không phải là tiếng mẹ đẻ, nói lắp ba lắp bắp.

Tần Tiểu Du quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt tròn dễ thương.

Đây là một cô gái đến từ nước Sùng Hạ, với mái tóc đen và đôi mắt đen. Cô ấy khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, với thị lực tinh tường của huyết tộc, có thể nhìn rõ mạch máu dưới da.

Dòng máu đỏ tươi chảy trong mạch máu.

Tần Tiểu Du dường như ngửi thấy mùi ngọt ngào, không kiểm soát được mà nuốt nước bọt. Cơn thèm ăn luôn bị cậu đè nén, như là thú hoang lao ra khỏi lồng ngực.

Cậu nhanh chóng bịt mũi và miệng, đôi vai run rẩy dữ dội.

"A? Cậu có sao không?" Cô gái lo lắng bước tới, có chút bối rối. Vừa rồi cô đi ngang qua, thấy thiếu niên tóc bạc đang co ro trong góc, vẻ mặt không thoải mái nên không nhịn được hỏi, không ngờ sau khi cô hỏi xong, thiếu niên lại có phản ứng lớn như vậy.

"Tôi gọi bác sĩ cho cậu nhé?" Cô lo lắng nói. Cô ấy nói tiếng Ciro không được tốt lắm, không biết đối phương có hiểu cô nói gì hay không.

Tần Tiểu Du liều mạng che miệng không để cho răng nanh lộ ra, kìm nén cơn thèm ăn, một lúc sau mới buông miệng ra, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, lộ ra nụ cười yếu ớt.

"Tôi không sao... Chỉ là thuyền lắc lư, cảm thấy khó chịu trong dạ dày, muốn nôn..." Cậu nói bằng tiếng Sùng Hạ tiêu chuẩn, bày tỏ rõ ràng ý của mình: "Cảm ơn đã quan tâm. Tôi ngồi một lát là ổn thôi".

Cô gái chớp mắt, vẻ mặt ngạc nhiên: "Cậu... cậu cũng là người Sùng Hạ à?"

Thoạt nhìn cậu có mái tóc bạc cùng đôi mắt đỏ, cô tưởng cậu đến từ nước Ciro! Nhưng mà, những đường nét mềm mại trên khuôn mặt cậu xác thực chính là đường nét của người Sùng Hạ.

"Ừ." Tần Tiểu Du gật đầu.

"Tóc và mắt của cậu bị sao thế?" Cô gái tò mò hỏi.

Tần Tiểu Du bình tĩnh trả lời: "Tôi đã nhuộm tóc, mắt tôi...đeo kính áp tròng."

Cô gái vỗ tay, bừng tỉnh: "Thì ra là vậy!"

Hiếm khi gặp một người đồng hương cùng tuổi trên du  thuyền toàn người nước ngoài. Cô háo hức ngồi xuống ghế, quan tâm hỏi: "Nếu thấy khó chịu sao không vào phòng nghỉ ngơi? Có thuốc chống say sóng nào không? Nếu không, tôi có một ít ở đây."

Nói xong, cô lấy trong túi mang theo ra một viên thuốc đưa cho Tần Tiểu Du: "Thuốc có vị ngọt, có thể ăn trực tiếp."

"...Cám ơn." Tần Tiểu Du do dự một chút, cầm thuốc, lấy ra một viên nhét vào trong miệng. Cậu thực sự đói, say sóng cũng là thật, trước hết phải chữa khỏi một cái. Sau khi nuốt viên thuốc, cậu nhỏ giọng: "Trong phòng ngột ngạt quá, không bằng ra ngoài đi dạo."

Cô gái vui vẻ gật đầu: "Đúng thế! Trong phòng chỉ có ngủ và xem tivi. Hiện tại bên ngoài đang có bão, điện thoại di động không có sóng, mạng cũng không có, chán quá!"

Tần Tiểu Du khi biết không có mạng, khẽ cau mày.

Thật là một tin không hay.

Vốn dĩ cậu muốn mượn điện thoại di động của cô gái để gửi vị trí cho Tiểu Trí, nhưng bây giờ thì hay rồi, không có tín hiệu nên không gửi gì được nữa.

Không biết khi nào cơn bão mới qua.

Ngoài ra, cậu còn lo lắng nếu trì hoãn quá lâu, những kẻ bắt cóc sẽ phát hiện ra cậu đã bỏ trốn.

Lời nói của cô gái nhắc nhở cậu, mái tóc bạc của cậu quá bắt mắt.

"Ừm... cậu có thể cho tôi mượn mũ được không?" Tần Tiểu Du ánh mắt dừng trên chiếc mũ lưỡi trai trên đầu cô gái. Nhìn cô gái tràn đầy nghi hoặc, cậu vội vàng xấu hổ giải thích: "Tôi bị chóng mặt, đội mũ có thể giảm bớt, chờ thuyền không lắc lư nữa, tôi sẽ trả lại cho cậu. Đúng rồi, tôi tên là... Lý Tiểu Du, cậu thì sao?"

Cậu ở trong lòng xin lỗi Lý tiên sinh vì đã mượn họ của hắn một chút.

"Haha, không nói sớm!" Cô gái bỏ mũ lưỡi trai của mình xuống đưa cho cậu: "Tôi tên Hoàng Giai Ngữ, ở phòng khách trên tầng mười hai."

Tần Tiểu Du đội mũ lên, cố gắng giấu mái tóc bạc của mình vào trong mũ, quay mặt đi, không dám nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô gái: "Tôi... sống ở tầng mười lăm."

Lại phải nói dối thêm lần nữa, thật sự xin lỗi.

"Ồ, hóa ra cậu ở khoang VIP. Chẳng trách lúc trước không gặp cậu." Hoàng  Giai Ngữ nói.

Bộ quần áo thể thao của Tần Tiểu Du được La quản gia chuẩn bị, giá cả và chất lượng đều không giống bình thường. Hoàng Giai Ngữ đủ khả năng đi du thuyền, đương nhiên biết nhìn hàng nên tin lời Tần Tiểu Du.

Xấu hổ mà cười, Tần Tiểu Du chuyển chủ đề: "Đàn violin này... chơi hay quá."

"Haha, đúng nhỉ!" Hoàng Giai Ngữ lập tức hứng thú, hai  tay nắm lại với nhau, trong mắt bắn ra rất nhiều trái tim: "Tôi nói cho cậu biết, chính là ở trong phòng quá chán, mới ra ngoài thử vận may".

Vừa rồi Tần Tiểu Du vội vàng nhìn qua, cũng không để ý trên sân khấu người biểu diễn là nam hay nữ, bây giờ nhìn Hoàng Giai Ngữ khuôn mặt đỏ bừng, cậu có thể khẳng định người chơi violin kia nhất định là một anh chàng đẹp trai.

"Nào, chúng ta ngồi gần lại nghe đi." Hoàng Giai Ngữ quen thuộc mà kéo cậu.

Tần Tiểu Du bị động mà đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cần cổ non mịn của cô trong hai ba giây, sau đó kiên quyết rời đi.

Cậu là huyết tộc, không phải quỷ hút máu. Cậu sẽ không bao giờ để ham muốn khống chế, mất đi lý trí.

Mặc dù cơn đói hành hạ dạ dày cậu, nhưng nó cũng mài giũa ý chí của cậu.

Đè thấp vành mũ lưỡi trai, cậu theo Hoàng Giai Ngữ đến khán phòng gần sân khấu.

Khán giả không có ai nhưng chàng trai trẻ trên sân khấu lại biểu diễn vô cùng say mê, y khẽ nhắm mắt, bộc lộ cảm xúc và chơi ca khúc "Spirits of the night (1)" một cách sống động, lúc nhẹ nhàng, lúc du dương. Tiếng đàn khiến người ta mặc sức tưởng tượng, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh sống động.

(1) Tinh linh của đêm.

Âm thanh tuyệt vời của cây đàn vĩ cầm gợi lại ký ức của Tần Tiểu Du.

Một buổi chiều tối giữa hè, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bờ sông, ve sầu lười biếng kêu ở trên cây, dân làng đi làm đồng đang rửa chân bên sông, người chăn vịt mới khoa chân múa tay vung vẩy cây gậy trúc.

Một chàng trai mặc áo ngắn tay màu trắng đứng dưới gốc cây đa bên bờ sông, chơi đàn violin trắng không biết mệt mỏi, từ ngắt quãng đến mượt mà, từ mượt mà đến duyên dáng, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, luyện tập mỗi ngày, không bao giờ ngắt quãng.

Tần Tiểu Du không khỏi nghĩ anh trai mình tài năng và chăm chỉ hơn mình nên xứng đáng giành được nhiều giải thưởng.

Trước đây anh trai cậu cũng từng chơi bài "Spirits of the night" này, vì để chơi tốt, y đã luyện tập cả tháng trời.

Trong khoảng thời gian đó, Tần Tiểu Du mỗi ngày đều nghe bản nhạc này, cậu biết hết thói quen nhỏ của anh trai mình khi chơi violin.

Ví dụ, khi chơi một giai điệu nào đó, anh cậu đã thêm vào những thủ thuật của riêng mình để làm cho âm thanh trở nên sống động hơn, thể hiện sự dễ thương của tinh linh.

Ngón tay của Tần Tiểu Du nhịp nhàng chuyển động, chờ đợi điệu nhảy của các tinh linh ở khúc thứ ba.

Một, hai, ba–

Tiếng đàn từ nhẹ nhàng chuyển sang mạnh mẽ, điệu nhảy của tinh linh bắt đầu rồi.

Tần Tiểu Du chăm chú lắng nghe, đột nhiên cơ  thể chấn động, giơ tay đẩy vành mũ lưỡi trai lên, lộ ra đôi mắt đỏ như máu, nhìn thẳng vào chàng trai trẻ trên sân khấu.

Khi nhìn rõ hình dáng của chàng trai trẻ, đôi mắt cậu mở to không thể tin được.

Chàng trai trẻ trên sân khấu mặc bộ lễ phục màu đen, trên vai là cây violin tinh xảo màu trắng. Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Có một dải ruy băng màu đỏ buộc vào cổ tay phải của y, theo động tác kéo đàn, dải lụa tùy ý bay đi.

Y là người đàn ông Sùng Hạ, nhưng lại có được lập thể ngũ quan, góc cạnh rõ ràng, hoàn mỹ không tỳ vết như được thiên nhiên tạo ra, mái tóc đen dài ngang vai buông xõa, giống như một mảnh lụa mịn màng, mượt mà. Đôi mắt khẽ nhắm, vẻ mặt thờ ơ, dường như không quan tâm đến người nghe dưới khán đài, chỉ đắm chìm trong âm nhạc, cô độc mà hưởng thụ đam mê nghệ thuật.

Khuôn mặt của thanh niên trẻ tuổi nhìn trưởng thành và đẹp trai trước mặt hoàn toàn trùng khớp với thiếu niên lạnh lùng trong ký ức của cậu.

Tần Tiểu Du không kìm nén nổi kích động trong lòng, ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt, nhìn vào người trên sân khấu.

Như cảm nhận được điều gì đó, chàng trai trẻ đang biểu diễn trên sân khấu nhấc mí mắt, nhìn sang.

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng dâng lên gợn sóng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro