67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




[Lý tiên sinh giúp bôi thuốc]

—–o0o—–

Tần Tiểu Du tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, ngửi thấy mùi thơm mát của thảo dược, giống như mùi chăn bông của cậu.

Cậu cử động mí mắt, cố gắng mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên giường, đập vào mắt có thể thấy chính là căn phòng quen thuộc.

Hử?

Cậu lập tức tỉnh táo, chống cơ thể ngồi dậy, khẽ cử động phía sau lưng cho đỡ mỏi, không khỏi than nhẹ: "Ai ~~"

"Đừng cử động." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cậu: "Bác sĩ nói em bị thương ở lưng, cần nằm trên giường nghỉ ngơi."

Một bàn tay nhẹ nhàng đè cậu xuống.

Tần Tiểu Du ngoan ngoãn nằm xuống, nghiêng đầu, chuyển động đôi mắt hồng ngọc chăm chú nhìn người đàn ông tóc vàng gần ngay bên cạnh.

"Lý tiên sinh..." Vừa mở miệng, cổ họng đau đớn, giọng nói vô cùng khàn.

Lý tiên sinh xoa xoa mái tóc bạc của cậu hỏi: "Có khát không?"

Tần Tiểu Du khẽ gật đầu.

Lý tiên sinh đứng dậy đi đến bàn, cầm bình giữ nhiệt lên, rót một cốc nước ấm, cắm ống hút rồi quay trở lại giường. "Uống."

Tần Tiểu Du lập tức mở miệng, ngậm ống hút vào miệng, khẩn trương uống một ngụm.

"Chậm một chút, đừng vội." Lý tiên sinh sợ bé con bị sặc, liền đem cái ly xa ra một chút

Không uống được nước, Tần Tiểu Du đáng thương mà nhìn hắn. Lý tiên sinh đành phải đưa ly lại.

"Ừng ực, ừng ực——"

Một hơi uống hết ly nước ấm, Tần Tiểu Du thỏa mãn mà thở ra.

Rất nhanh, cơn đói khát lại tìm tới cậu.

"Ục ục~~" Bụng kêu cồn cào, âm thanh lớn đến mức chăn cũng không thể che nổi.

Tần Tiểu Du lập tức đỏ mặt.

Đây là đói bụng bao nhiêu ngày mới có thể kêu to như vậy?

Đúng lúc cậu xấu hổ thì có tiếng gõ cửa, Lý tiên sinh khóe miệng ngậm cười, đặt chiếc ly rỗng trở lại bàn rồi xoay người đi mở cửa.

Tần Tiểu Du chịu đựng cơn đau ở phía sau lưng, nhân cơ hội kéo chăn đắp lên người. Lúc này, cậu chợt nghĩ tới cái gì, đưa tay mò mẫm dưới chăn.

Hay lắm!

Trên người cậu ngoại trừ một chiếc quần lót boxer, không có cái gì khác!

Cậu ở trong rừng chiến đấu với người máy lâu như vậy, cơ thể đều là tro bụi, lá cây cùng cọng cỏ, hiện tại cậu sạch sẽ sảng khoái như vậy, còn có mùi sữa tắm, hiển nhiên là có người tắm cho cậu.

Hai má Tần Tiểu Du đỏ bừng, giống con đà điểu chui vào trong chăn.

Dùng đầu gối của mình nghĩ cũng biết được ai là người tắm giúp cậu.

Thật quá xấu hổ! !

Lý tiên sinh trên tay bưng một chiếc khay, trên đó có hai chiếc ly lớn đựng đầy máu tươi. Đi phía sau hắn là một bác sĩ huyết tộc mặc áo blouse trắng, trên tay cầm dụng cụ y tế và hòm thuốc, nở nụ cười hòa nhã.

Khi nhìn thấy thiếu niên trên giường chổng mông lên, giấu kín người trong chăn, bác sĩ nói: "Thiếu gia đang hồi phục rất tốt."

Bây giờ đã có thể bướng bỉnh mà nghịch ngợm, có thể thấy những vết bầm tím trên lưng cậu gần như đã biến mất.

Tần Tiểu Du nghe thấy giọng nói của người lạ, hoảng sợ, cứng đờ ở trong chăn không dám nhúc nhích, giống như một con chim cút đang sợ hãi.

Lý tiên sinh đặt khay lên bàn cạnh giường, sờ nửa cái đầu thiếu niên lộ ra bên ngoài chăn, nhẹ nhàng dỗ dành: "Bác sĩ Nal đến rồi, để ông ấy xem vết thương trên lưng em trước đã."

Tần Tiểu Du cố gắng hết sức để giảm bớt nhiệt độ trên mặt, rầu rĩ mà lên tiếng, chậm rãi bò ra khỏi chăn, xấu hổ nhưng vẫn lễ phép chào bác sĩ: "Xin chào... Chào bác sĩ Nal."

Nhìn chiếc áo blouse trắng của bác sĩ, cậu cau mày lại.

Kể từ khi chiến đấu với Kudo Mayu, cậu có bóng ma tâm lý nghiêm trọng với áo blouse trắng.

Bác sĩ Nal lịch sự nói: "Xin chào thiếu gia... Hôm nay nhìn ngài rất tốt, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều."

"Cám ơn." Tần Tiểu Du ngượng ngùng nói. Cậu liếc trộm ly máu trên bàn, thèm đến mức nuốt nước miếng. Cậu tin nếu mình được uống máu, mặt cậu sẽ càng hồng hào hơn.

Đáng tiếc, cả bác sĩ Nal và Lý tiên sinh đều không phát hiện sự khao khát trong mắt cậu. Một người khéo léo vén chăn bông lên, người còn lại đeo găng tay cao su y tế vào.

"Thiếu gia, xin cho phép tôi kiểm tra lưng của cậu."

"Ừm... ừm..." Tần Tiểu Du vùi mặt vào chiếc gối mềm mại.

Cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao mình không mặc quần áo trên người. Có lẽ để giúp bác sĩ kiểm tra vết thương của cậu dễ dàng hơn.

Ngay sau đó, bác sĩ Nal đã dùng ngón tay đeo găng sờ lưng cậu, vừa chạm vào vừa hỏi: "Ở đây có đau không?"

"Không... không đau." Tần Tiểu Du rầu rĩ trả lời.

"Chỗ này thì sao?" Bác sĩ Nal vừa nói xong, Tần Tiểu Du liền kêu lên đau đớn.

Lý tiên sinh lo lắng nói: "Nal, nhẹ một chút."

Có bậc cha chú địa vị không giống người thường ở bên cạnh, bác sĩ Nal không dám hành động thiếu suy nghĩ, ông đã tương đối nhẹ nhàng rồi.

"Xin lỗi vương, đây là công việc của tôi." Nal nghiêm túc nói.

Từ khi người vương sơ ủng mất tích trở về, mang theo rất nhiều vết thương trên cơ thể, ngoại trừ phần lưng bị sưng tấy nặng, không có gì nghiêm trọng. Sau khi khám tại bệnh viện, vương liền mang người về nhà chăm sóc, hàng ngày ông đều đến điều trị. Sau bốn ngày điều trị, tất cả những vết thương nhỏ khác trên cơ thể thiếu gia đều đã khỏi, ngoại trừ vết bầm tím trên lưng.

Mấy ngày nay, vì chữa trị cho thiếu gia này, ông thường xuyên nhận được ánh mắt lạnh lùng từ phía Huyết vương.

Bác sĩ thực sự là nghề có độ nguy hiểm cao.

Sau đợt điều trị này kết thúc, ông quyết định cho chính mình một kỳ nghỉ dài ngày.

Tần Tiểu Du vội vàng nói: "Cái đó... cũng không đau lắm, em có thể chịu được."

Lý tiên sinh bước sang một bên, nhặt cuốn sách đang đọc dở trên bàn lên, ngồi xuống ghế tiếp tục đọc.

Bậc cha chú trong nhà đã nhượng bộ, Nal duỗi tay ra kiểm tra.

Tần Tiểu Du không dám nói thêm gì nữa, ấn đến chỗ đau, cắn răng nhịn đau.

Rõ ràng là rất sợ đau, nhưng khi chiến đấu với con robot, rồi bị ngã từ trên cao xuống, lưng đập vào cành cây nhưng cậu không hề cảm thấy đau đớn chút nào.

Khi đó, cậu chỉ có một niềm tin, đó là sống sót để quay về bên cạnh Lý tiên sinh.

Giờ đây, tỉnh lại trên giường ở nhà mình, cậu biết rằng mọi chuyện đã kết thúc.

Thật tốt.

Sau khi bác sĩ khám xong, giúp Tần Tiểu Du đắp chăn, vui vẻ nói: "Vết thương của thiếu gia đã bình phục tốt, bôi thuốc ba ngày, vết bầm tím cơ bản đã biến mất."

Lý tiên sinh buông cuốn sách chưa lật được trang nào xuống, quay trở lại giường. "Cảm ơn bác sĩ Nal."

"Ngài quá khách sáo rồi." Nal từ trong hòm thuốc lấy ra một lọ thuốc mỡ, đặt lên bàn, dặn dò: "Bôi thuốc mỡ này cùng với thuốc đã kê lần trước, hiệu quả sẽ tốt hơn, bảo đảm không để lại vết sẹo nào".

Lý tiên sinh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

"Vậy tôi xin phép rời đi." Nal đeo hòm thuốc lên, thức thời mà rời đi.

Người vừa đi khỏi, Tần Tiểu Du tham lam mà nhìn chằm chằm vào chiếc ly, bụng lại réo lên.

Lý tiên sinh săn sóc mà đưa ly đến miệng cậu. Ly có một ống hút, cậu uống một ngụm, rồi đói khát mà uống lên.

Vừa uống, cậu vừa phát ra âm thanh rầm rì thoải mãn, giống như một chú lợn con dễ thương.

Đôi mắt xanh lam của Lý tiên sinh vương ý cười, một bàn tay rảnh rỗi nhẹ nhàng xoa tóc cậu.

Tần Tiểu Du uống được nửa ly thì thấy Lý tiên sinh xoa đầu, ánh mắt nghi hoặc mà ngước lên.

"Không sao, cứ uống đi." Lý tiên sinh cười nhẹ.

Tần Tiểu Du chớp mắt, chuyên tâm uống, hai má phồng lên.

Đối với huyết tộc, không có thức ăn nào ngon hơn máu.

Uống xong một ly, cậu liếm khóe môi, vẫn chưa thỏa mãn, nhìn thẳng vào ly còn lại.

Sau khi thức tỉnh sức mạnh, cậu phát hiện nhu cầu về máu của cơ thể ngày càng tăng. Bình thường uống 500ml là quá đủ nhưng giờ cậu phải uống ít nhất 1000ml.

Vốn là đồ ăn được La quản gia đặc biệt chuẩn bị cho bé con, làm sao có thể cắt xén chứ?

Tần Tiểu Du cảm thấy mĩ mãn mà uống xong hail y, ợ hơi một cái. Nằm sấp sẽ gây áp lực cho dạ dày nên cậu hơi nghiêng người sang một bên để dễ chịu hơn.

Kết quả, khi ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy Lý tiên sinh đang cầm lọ thuốc do bác sĩ kê đơn.

"Ừm..." Tần Tiểu Du lắp bắp nói: "Lý... Lý tiên sinh, để em tự bôi...!"

Cậu đã tỉnh rồi, không thể làm phiền Lý tiên sinh nữa.

Lý tiên sinh nghiêm túc nói: "Vết thương ở trên lưng, em không thể với tới, bôi thuốc xong còn phải mát xa."

Tần Tiểu Du bối rối mà nắm chặt chăn.

Lý tiên sinh tưởng cậu sợ đau nên xoa đầu an ủi bé con, nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, ta bôi thuốc tương đối thuần thục, sẽ không làm đau em."

Được Lý tiên sinh an ủi, Tần Tiểu Du trong lòng càng cảm thấy bối rối hơn.

Tuy nhiên, thái độ của Lý tiên sinh rất kiên quyết, sau khi giằng co nửa phút, cậu bất chấp tất cả, mặc hắn sắp đặt.

Vẻ ngượng ngùng của thiếu niên lọt vào mắt Lý tiên sinh. Các loại biểu cảm vô cùng đáng yêu, hắn cũng không nói ra, vén chăn lên, để lộ phần lưng bầm tím, hắn cau mày, đổ thuốc mỡ ra nhẹ nhàng bôi lên, vừa bôi vừa mát xa.

Đúng như Lý tiên sinh nói, phương pháp bôi thuốc của hắn rất thuần thục.

Tần Tiểu Du từ lo lắng chuyển sang thả lỏng, dần dần thoải mái mà thở ra, đầu óc linh hoạt hơn, hỏi Lý tiên sinh rất nhiều câu hỏi.

Lý tiên sinh vừa bôi thuốc, vừa kiên nhẫn lại  tỉ mỉ mà trả lời cậu.

Thạch Đại Hải được cứu chữa kịp thời, không còn lo lắng về tính mạng. Hiện y đang được điều trị tại bệnh viện. Tần Lâm một mình giết chết hơn chục tên khổng lồ, chỉ bị mấy vết thương ngoài da, thậm chí còn không đến bệnh viện mà vội vàng quay lại Cục quản lý dị năng để báo cáo nhiệm vụ, chỉ để lại Tiểu Hồng.

"Hả? Tiểu Hồng?" Tần Tiểu Du kinh ngạc, ngẩng đầu: "Lý tiên sinh, Tiểu Hồng có ở đây không?"

Thật bất ngờ, Tiểu Hồng cũng tham gia vào công tác cứu viện trên đảo Sann.

"Đừng cử động, còn một chút chưa bôi xong." Ngón tay của Lý tiên sinh đặt vào eo cậu, Tần Tiểu Du co rúm lại một chút.

"Ngứa ~~" Chạm vào chỗ da thịt mẫn cảm, cậu nhịn không được mà trốn tránh, làm hưởng đến lưng của cậu, đau đến mức cậu nhe răng trợn mắt.

Lý tiên sinh dừng lại, ngón tay rời đi, bôi vào vết bầm cuối cùng.

Sau khi bôi thuốc xong, Tần Tiểu Du nhịn không được, kéo vạt áo Lý tiên sinh, cầu xin: "Lý tiên sinh, em muốn gặp Tiểu Hồng."

Tiểu Hồng nhất định cũng rất nhớ cậu.

Họ đã không gặp nhau trong một thời gian dài.

Lý tiên sinh cất lọ thuốc, cúi đầu nhìn vẻ mặt háo hức của bé con, cười nói: "Nằm xuống đừng cử động, ta xuống lầu đưa Tiểu Hồng lên đây".

Tần Tiểu Du nhanh chóng nằm xuống, ngoan vô cùng.

Lý tiên sinh nói: "Thật ra mấy ngày nay em ngủ, Tiểu Hồng đã tới rất nhiều lần."

"Hả? Thật sao?" Tần Tiểu Du ngạc nhiên. Cậu thế nào mà ngủ say như chết, Tiểu Hồng kêu "Quác quác" như vậy mà cậu không nghe thấy?

Lý tiên sinh bưng khay lên, rời khỏi phòng.

Một lúc sau, ngoài cửa vang lên tiếng "Quác quác" của Tiểu Hồng.

Tần Tiểu Du ghé vào gối, thò đầu ra ngoài, mong chờ, sau đó – cậu nhìn thấy một con gà trống to lớn cao tới nửa mét.

Con gà trống có bộ lông sáng bóng, mào gà như lửa, đôi chân vàng óng giẫm xuống sàn phát ra tiếng "lộc cộc", ngẩng cao đầu, trông rất uy phong.

Khi nó bước đến bên giường, đôi mắt tròn xoe sáng ngời, sắc bén nhìn Tần Tiểu Du.

Tần Tiểu Du giơ tay lên, nuốt nuốt nước miếng, yếu ớt chào hỏi: "Chào Tiểu Hồng, đã lâu không gặp."

Quác quác quác——

Con gà trống hung hãn như vậy, ai dám ôm nó ôn chuyện chứ!

Cậu nhớ rõ hình dáng của Tiểu Hồng khi còn là một chú gà con, màu vàng lại mềm mại, chỉ như một quả bóng nhỏ, thường xuyên bị những chú gà con khác bắt nạt và cô lập. Vậy mà sau ba mươi năm, lúc trước là chú gà đáng thương, sao trưởng thành lại hùng dũng thế này?

Ánh mắt này... nơi nào là ánh mắt của gà chứ?

Rõ ràng là ánh mắt của diều hâu!

Một con diều hâu thiện chiến!

"Quác ~" Tiểu Hồng há mỏ kêu một tiếng, như đang cân nhắc xem thiếu niên trước mặt có thể chịu được "cái vuốt ve" từ đôi cánh của mình hay không.

Tuy nhiên, nghĩ rằng cậu bé đã hôn mê vài ngày, bên người lại có một kẻ rất lợi hại, nó dang rộng đôi cánh, ý tứ mà vỗ vỗ.

Đầu bị lông chim mềm mại vuốt ve, Tần Tiểu Du vẻ mặt cảm động, không nhịn được mà vòng tay qua cổ Tiểu Hồng, nước mắt lưng tròng kêu lên: "Ôi chao ôi! Tiểu Hồng! Anh nhớ em quá!"

"Quác quác quác..." Tiểu Hồng kêu lên phản đối.

Ôm nó chặt như vậy, là muốn giết gà sao?

Tần Tiểu Du gần như ù tai vì tiếng kêu lớn của nó, vội vàng buông ra.

Tiểu Hồng lùi lại mấy bước, xếp lại cánh, nhìn chằm chằm Tần Tiểu Du, không ngừng kêu "Quác quác" giống như lão già lải nhải liên tục, dạy dỗ người bạn nhỏ không hiểu chuyện nhà mình.

Tần Tiểu Du không hiểu nó nói gì, nhưng nghe giọng điệu thì chắc chắn không phải là lời gì hay.

Sờ sờ lỗ tai, cậu ngoan ngoãn đáp: "Đúng, đúng, anh không đúng, anh sai rồi... Về sau anh nhất định sẽ nghe lời.."

Từ từ ——

Nếu cậu nhớ không lầm thì cậu lớn tuổi hơn Tiểu Hồng phải không?

Tiểu Hồng sau khi dạy dỗ xong, thấy thái độ của Tần Tiểu Du rất tốt, hài lòng mà gật đầu.

Hay lắm, hai anh em này đều nghe lời nó, từ nay về sau ở trong nhà, nó chính là đại ca.

Lỗ tai cuối cùng cũng yên tĩnh, Tần Tiểu Du thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn con dơi nhỏ đang treo ở cửa, kỳ quái hỏi: "Tiểu Phúc, sao em không tới đây?"

"Chi chí ~~" con dơi nhỏ ấm ức kêu lên, vừa định phàn nàn với cậu chủ nhỏ của mình thì Tiểu Hồng lại "Quác" một tiếng, quay đầu trừng mắt đe dọa con dơi nhỏ.

Con dơi nhỏ sợ hãi đến mức run rẩy, nhanh như chớp mà bỏ chạy.

Tần Tiểu Du:......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro