68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Cận hương tình kiếp (1)]

—–o0o—–

(1) Càng gần về đến quê hương, trong lòng càng lo lắng hồi hộp.

Đối với Tần Tiểu Du mà nói, ba mươi năm chỉ là việc nhắm mắt mở mắt, một giấc ngủ, không có bất kỳ khoảng cách thời gian nào.

Sau khi thức tỉnh, cậu sống tha hương mất hai tháng, cuối cùng cũng lên đường về nhà.

Sau khi phi thuyền quốc tế hạ cánh tại sân bay ngoại ô thị trấn Vạn Lý, hành khách từ khắp nơi trên thế giới xếp hàng để xuống phi thuyền.

Tần Tiểu Du tay trái kéo chiếc vali nhỏ, tay phải nắm tay Lý tiên sinh, ở sảnh hàng không đặc trưng của nước Sùng Hạ, nhìn xung quanh.

Nhìn những chữ cái Sùng Hạ vuông vức khiến cậu cảm thấy thân thiết vô cùng.

Cậu không bao giờ nghĩ tới ngay cả một thị trấn cấp ba như trấn Vạn Lý cũng có sân bay quốc tế. Cậu tự hỏi không biết bây giờ nó đã phát triển đến mức nào rồi, liệu có thể thăng cấp thành thành phố lớn hay không?

"Để ý đường một chút." Lý tiên sinh nhắc nhở bé con đang vô cùng hưng phấn.

"A, vâng!" Tần Tiểu Du thu hồi tầm mắt, nghiêm túc bước đi. Người đến người đi trong sảnh hàng không, nếu không cẩn thận có thể sẽ đâm trúng vào họ.

Cậu kìm nén sự phấn khích của mình, ngoan ngoãn đi theo anh Lý tiên sinh rời khỏi lối ra.

Phía sau hai người, Thạch Đại Hải và La quản gia mỗi người kéo một chiếc vali, bước đi chậm rãi.

So với tính cách hoạt bát của Tần Tiểu Du, Thạch Đại Hải trầm ổn hơn nhiều. Sau khi quyết định về quê, y đã chuẩn bị một số thứ, lên mạng tra thông tin ở quê nhà. Sau khi xuất viện, y đến khu phố thương mại để mua sắm.

Ngoại trừ vài bộ quần áo trong vali, còn lại đều là quà mua cho cha mẹ y.

Dù không thể áo gấm về làng, nhưng ít nhất cũng không quá khó coi.

Tần Tiểu Du còn khoa trương hơn cả y, mang theo tổng cộng sáu chiếc vali.

Cậu tự mình kéo một vali, La quản gia kéo một chiếc, bốn chiếc lớn còn lại và hai vật nuôi biến dị đều đem đi ký gửi.

Cho nên hiện tại, bọn họ đang đi lấy vali hành lý cùng lồng sắt đựng thú cưng.

Một nhóm bốn người, với ngoại hình nổi bật, khí chất tao nhã, vô cùng bắt mắt. Đặc biệt là Tần Tiểu Du, người rõ ràng mang khuôn mặt người Sùng Hạ nhưng lại có mái tóc bạc tự nhiên cùng đôi mắt đỏ như hồng ngọc. Hơn nữa, cậu còn là trẻ vị thành niên, trông đặc biệt nhỏ nhắn khi đi cùng với ba người trưởng thành cao lớn khác.

Tần Tiểu Du đối với những ánh mắt hiếu kỳ đã sớm tập mãi thành quen. Dù sao cậu ở đảo Hodzel cũng thường xuyên bị người khác chú ý.

Rất nhanh, đối tượng bị chú ý chính là Tiểu Hồng.

Khi họ mang chiếc lồng sắt chứa Tiểu Hồng ra, những người xung quanh đồng thanh kêu lên.

Một con gà trống cao đến nửa mét, quả thực vô cùng kinh ngạc.

Tiểu Hồng ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trong lồng sắt, ánh mắt sắc bén, tự tin cùng kiêu ngạo khiến người vây xem đều hâm mộ không thôi.

Đây là giống gà trống gì?

Nó được nuôi dưỡng rất tốt!

Không giống như Tiểu Hồng, dơi nhỏ nhỏ rúc vào góc lồng yếu đuối, bất lực, không chút nào gây chú  ý.

Khi nhìn thấy Tần Tiểu Du, nó dang rộng đôi cánh, chui ra từ khe hở nhỏ trong lồng, nhào vào trong lồng ngực cậu kêu "chi chi chi", vô cùng tủi thân.

Tần Tiểu Du sờ sờ đầu nhỏ của nó, mở cổ áo hoodie, con dơi nhỏ nhanh chóng chui vào, móng vuốt nhỏ giữ chặt khóa áo hoodie.

Nó ở chung lồng với con gà đại vương suốt bốn tiếng đồng hồ, sợ đến mức run rẩy.

"Quác!" Tiểu Hồng bất mãn kêu lên, trong mắt vô cùng khinh thường.

Con dơi nhỏ này lá gan quá nhỏ, nó chỉ dùng móng vuốt cào vài lần thế nhưng bộ dạng này giống như là bị bắt nạt, tìm Tiểu Du mách lẻo.

Tần Tiểu Du bị kẹp giữa hai con thú cưng, khó xử, hắng giọng, quyết định giả vờ như không biết gì.

"Chúng ta đi nhanh thôi, trời sắp tối rồi." Cậu lắc lắc tay Lý tiên sinh thúc giục.

Những người khác nhìn thấy cảnh này, không khỏi bật cười, cũng không nói ra, đẩy vali đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi sảnh hàng không, hai chiếc siêu xe đã chờ sẵn rất lâu.

Trong ba mươi năm qua, Lý tiên sinh vẫn luôn ở bên cạnh Tần Tiểu Du, tập trung ở nước ngoài. Tài sản ở Sùng Hạ về cơ bản được quản lý bởi người giám sát khu vực, lần này khi trở về Sùng Hạ, La quản gia đã thông báo trước cho người giám sát khu vực, liền cho người phái xe tới đón.

Do số lượng vali nhiều nên Lý tiên sinh cùng Tần Tiểu Du và hai thú cưng của họ đi một chiếc xe, còn La quản gia và Thạch Đại Hải đi một chiếc xe khác.

Hai chiếc xe lần lượt rời sân bay, lái nhanh về phía trung tâm thị trấn.

Tần Tiểu Du dựa vào cửa kính xe nhìn khung cảnh bên ngoài, cảm thấy vô cùng xa lạ.

Có rất nhiều tòa nhà cao tầng, biển quảng cáo thực tế ảo rực rỡ, đường phố tràn ngập xe cộ và người đi bộ. So với ba mươi năm trước sầm uất hơn rất nhiều.

Tần Tiểu Du học cấp hai ở trấn Vạn Lý được ba năm. Không dám nói là mình nằm lòng đường ngang ngõ tắt trong thị trấn, nhưng đối với kiến trúc nơi này, ký ức nhớ rất rõ.

Xe chạy suốt chặng đường mà không thấy kiến trúc quen thuộc nào.

Chẳng lẽ là phá bỏ đi xây lại?

"Anh tài xế, bây giờ chúng ta đang đi đường nào?" Tần Tiểu Du lễ phép hỏi tài xế phía trước.

Người lái xe nghe thiếu niên hỏi chuyện, vô cùng kinh ngạc. Anh là người sinh ra ở thị trấn Vạn Lý, quen thuộc mọi con đường ở đây. Anh được sếp giao trọng trách phải tiếp đón những vị khách quan trọng.

"Thưa thiếu gia, đây là phố Thanh Hà." Anh cung kính trả lời.

"Phố Thanh Hà?" Tần Tiểu Du quay đầu hỏi Lý tiên sinh: "Có phải rất gần nhà hàng nhỏ của bố mẹ em không?"

Trước khi khởi hành, cậu đã đọc thông tin do La quả gia đưa cho.

Sau khi cha mẹ cậu chuyển đến thị trấn, họ mở một nhà hàng nhỏ trên phố Liễu Dương cạnh phố Thanh Hà. Công việc kinh doanh rất tốt, nhiều năm vẫn luôn làm ăn phát đạt.

Nếu ở gần nhà hàng nhỏ, không bằng đến đó thử xem.

Lý tiên sinh gật đầu nói với tài xế: "Tới nhà hàng Tần Ký ở phố Liễu Dương."

"Vâng, thưa ngài." Tài xế quay tay lái lái về phía đường Liễu Dương, chiếc xe phía sau cũng tự động đi theo.

Phố Liễu Dương là con phố thương mại sầm uất, khắp nơi đều là những nhà hàng và khách sạn cao cấp, trung tâm mua sắm.

Tần Tiểu Du mở to mắt tìm kiếm, nhìn khắp nơi, nhưng không nơi nào giống như nhà hàng nhỏ của cha mẹ cậu.

"Quác ~" Tiêu Hồng đang ngồi ở hàng ghế đầu đột nhiên kêu lên, chiếc mỏ sắc nhọn của mình mổ vào cửa kính.

Tài xế từ từ phanh lại, dừng lại trước một tòa nhà cao tầng: "Tiên sinh, thiếu gia, nhà hàng Tần Ký ở trước mặt."

Tần Tiểu Du ngước nhìn cánh cửa khách sạn lộng lẫy, vẻ mặt nghi ngờ.

Đây là... một nhà hàng nhỏ?

Ai tới nói cho cậu biết, một tòa nhà hơn 100 tầng được gọi là nhà hàng nhỏ?

Cậu nhẹ nhàng kéo tay áo vest của Lý tiên sinh, giống như đồ nhà quê, ngơ ngác hỏi: "Cái kia... Ngài có chắc đây là nhà hàng nhỏ của cha mẹ em không?"

Thông tin mà La quản gia đưa cho cậu hình như sai rồi!

Lần này về nhà, cậu muốn tạo bất ngờ cho cha mẹ nên không gọi điện trước cho họ, không ngờ người kinh ngạc lại chính là cậu.

Lý tiên sinh khẽ nhếch khóe miệng, vỗ nhẹ đầu thiếu niên: "Sẽ không sai."

"Nhưng... làm sao một nhà hàng nhỏ lại trở thành một khách sạn lớn?" Không phải Tần Tiểu Du coi thường cha mẹ mình, mà là vì trình độ văn hóa của họ còn hạn chế, buôn bán nhỏ còn có thể xoay sở, phát triển thành công ty lớn tuyệt đối có lòng mà lực không đủ.

"Cha mẹ em đã nhận hai người con nuôi. Sau khi học hành thành đạt, họ giúp đỡ việc kinh doanh, dần dần phát triển thành quy mô như ngày nay. Có chuỗi khách sạn khắp cả nước", Lý tiên sinh giải thích.

Tần Tiểu Du không nói nên lời.

Thông tin mà La quản gia đưa cho cậu quả thật có từ "Chuỗi", nhưng cậu lại hoàn toàn nghĩ ngược lại. Cậu nghĩ nhà hàng nhỏ của cha mẹ đã gia nhập công ty của người khác và trở thành một trong những cửa hàng trong chuỗi đó.

Làm sao cậu nghĩ cha mẹ mình lại là người đứng đầu của nhà hàng Tần Ký chứ.

Tiểu Hắc và A Trung giỏi như vậy?

Xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, làm nên đại nghiệp.

Tần Tiểu Du cụp mắt xuống nhìn bàn tay trắng trẻo và mềm mại của mình. Có vẻ như...cậu là người duy nhất đứng yên tại chỗ, trong khi những người khác đến trước mặt cậu, mỗi người đều có thành tích riêng. Cũng là huyết tộc, nhưng Đại Hải đã học xong đại học, làm giám đốc kinh doanh mấy năm, có nhiều kinh nghiệm hơn cậu.

Lý tiên sinh nhận thấy cảm xúc của bé con nhà mình chán nản, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Chúng ta vào khách sạn tham quan một chút, hay là về nhà trước?"

"Về nhà đi." Tần Tiểu Du bình tĩnh lại, nắm lại tay Lý tiên sinh, vui vẻ lên.

Thời gian không thể lấy lại nhưng tương lai vẫn có thể nắm bắt.

Con người không nên đắm chìm trong quá khứ mà nên trân trọng hiện tại, tự  tin và dũng cảm tiến về phía trước.

Tài xế khởi động xe, từ từ lái xe rời khỏi khách sạn.

Người phục vụ ở cửa khách sạn nhìn thấy xe không hề có động tĩnh, đang định bước tới hỏi. Không ngờ, hai chiếc siêu xe lần lượt rời đi, gã tỏ ra lo lắng, cho rằng mình đã phục vụ không tốt, chọc khách hàng giận dữ.

"Tiểu Chu, sao vậy?" Một người đàn ông trung niên tuấn tú từ trong sảnh đi ra, nhìn thấy người phục vụ ngơ ngác đứng trước cửa khách sạn, không khỏi hỏi.

Tiểu Chu chợt tỉnh táo lại, phát hiện người tới chính là ông chủ khách sạn Tần Ký. Gã cung kính nói: "Từ...Chào giám đốc Từ, có cần sắp xếp xe giúp ngài không?"

Từ Kiềm nói: "Không, tôi tự lái xe. Cậu đang nghĩ gì thế? Sắc mặt kém như vậy."

Tiểu Chu toát mồ hôi, không dám giấu diếm, ăn ngay nói thật: "Vừa rồi có hai chiếc xe tới, dừng trước cửa nửa phút rồi rời đi, không biết có phải là không hài lòng với việc tiếp đón của tôi hay không".

Vì khách không có ý định xuống xe, nên gã không dám tiến tới mở cửa.

Từ Kiềm nói: "Thì ra là vậy, cũng không có gì to tát, lần sau chú ý một chút là được."

"Vâng, giám đốc Từ!" Tiểu Chu thở phào nhẹ nhõm. Ở Tần thị, giám đốc Từ nổi tiếng là người có tính tình tốt, không bao giờ chỉ trích cấp dưới gay gắt. Mỗi lần vào cửa đều sẽ chào hỏi mọi người. Theo thời gian, gã cũng thân thiết hơn với giám đốc Từ.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Tiểu Chu nói: "Giám đốc Từ, vừa rồi trên xe hình như có hai... người nước ngoài."

Mặc dù cửa sổ xe kéo kín, không thể nhìn rõ bên trong xe, nhưng gã đón tiếp vô số khách quý, con mắt tinh tường nên có thể chắc chắn ngồi trong xe là người nước ngoài.

"Người nước ngoài?" Từ Kiềm nhướng mày.

"Đúng vậy, ghế phụ còn có một con thú cưng đang ngồi xổm." Tiểu Chu suy nghĩ một chút nói: "Hẳn là một con gà trống?"

"Gà trống!" Từ Kiềm có chút giật mình. Chỉ có một người mà y biết nuôi gà trống làm thú cưng.

Y lấy điện thoại di động ra gọi một lúc, bên kia bắt máy.

"Mẹ nuôi, con là Tiểu Hắc, gần đây có tin tức gì về anh Lâm không?"

"Tiểu Lâm? Không có."

Trong vườn biệt thự, Vương Xuân Lan dáng vẻ được chăm sóc rất tốt, trong tay cầm kéo, chậm rãi cắt tỉa chậu hoa, điện thoại bật loa ngoài, oán giận: "Lần cuối cùng Tiểu Lâm gọi điện cho mẹ là nửa năm trước. Đứa nhỏ này càng ngày càng không biết hiếu thuận là gì".

Từ Kiềm xấu hổ: "Anh Lâm nghề nghiệp đặc biệt, không thể thường xuyên liên lạc với người nhà, mẹ nuôi cũng nên thông cảm cho anh ấy."

Vương Xuân Lan dùng sức cắt đứt một cành và lá thừa, tức giận nói: "Mẹ nói với nó từ lâu rồi, đừng có làm chấp hành quan gì đó nữa. Mỗi ngày bôn ba bên ngoài không nói, còn nguy hiểm. Tiền cũng kiếm đủ nhiều rồi, không bằng về nhà làm đại  thiếu gia, nếu không cưới vợ sinh con, là mẹ có cháu bế rồi".

Từ Kiềm nghe thấy mẹ nuôi cằn nhằn, sờ sờ lỗ  tai: "Ừm... mẹ nuôi, con có việc gấp phải làm, tối nay con sẽ đưa Cầm Tử cùng bọn trẻ về nhà ăn tối".

Vương Xuân Lan đang nhiệt tình nói chuyện thì bị cắt ngang, lầm bầm một tiếng: "Được rồi, không bằng bảo cả A Trung và mấy đứa đến, mẹ sẽ nấu thêm đồ ăn cho bữa tối."

"Vâng, mẹ nuôi!"

Vương Xuân Lan cúp điện thoại, tiếp tục tỉa chậu hoa, nhìn trái nhìn phải, không hài lòng nên cắt thêm một ít, càng ngày càng nhiều, trong chậu hoa chỉ còn lại cành trơ trụi.

Bà đặt chiếc kéo xuống, chắp hai tay ra sau lưng, lắc đầu rồi thở dài.

"Phu nhân, phu nhân, chúng ta có khách." Người làm Trương Tuyết vội vàng đi vào vườn.

"Khách, khách nào?" Vương Xuân Lan cau mày hỏi. Càng lớn bà càng có ít bạn bè hơn, ngoại trừ hai đứa con nuôi thường xuyên đến thăm, thường sẽ không có khách nào khác.

"Đó là... một người nước ngoài có mái tóc vàng." Trương Tuyết nói.

"Người nước ngoài?" Vương Xuân Lan cau mày nghi hoặc. Bà có bạn bè là người nước ngoài không? Không thể nào! Bà vẫn chưa mắc bệnh Alzheimer, trí nhớ suy giảm chứ!

"Có nói họ không?" Bà hỏi.

"Họ Lý, Mộc Tử Lý Lý." Trương Tuyết trả lời. Đây cũng là lần đầu tiên cô biết người nước ngoài mang họ Sùng Hạ.

Một người nước ngoài tóc vàng họ Lý?

Vương Xuân Lan đột nhiên vỗ đùi, hưng phấn chạy về phía cửa, bà có chút lảo đảo, Trương Tuyết sợ hãi vội vàng tiến tới đỡ bà.

"Mau! Mau giúp tôi mở cửa!" Vương Xuân Lan vừa thúc giục vừa quay người gọi chồng trong nhà: "Lão Tần! Mau ra ngoài đi, có khách quý tới nhà mình!"

—————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro