69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




[Gặp lại cha mẹ, nước mắt lưng tròng]

—–o0o—–

Tần Phi Dược đang ở trong phòng khách uống trà đen (1), nghe kinh kịch, lúc nghe thấy tiếng gọi là lúc ông đang không ngừng gõ theo nhịp.

(1) Nguyên văn là trà Gongfu, "Gongfu" được dùng để chỉ một thứ tốn nhiều thời gian và công sức, vì vậy trà Gongfu thường dùng để chỉ loại trà cần trải qua nhiều quá trình tinh chế phức tạp, đòi hỏi nhiều thời gian, công sức và năng lượng. Là loại trà của Phúc Kiến, Triều Châu.

Tiếng kêu thống thiết của vợ mình từ ngoài truyền tới, dọa ông giật mình.

Khách quý?

Khách quý nào lại khiến vợ ông hét to đến mức mất cả tiếng thế này?

Tần Phi Dược nhấp vài ngụm trà, chậm rãi đứng dậy, chỉnh lại bộ đồ nhà Đường (2) thường ngày, bình tĩnh bước ra ngoài.

Vương Xuân Lan được người giúp việc Trương Tuyết đỡ, bước đi như bay, rất nhanh đã đến trước cổng.

Cửa cổng hé mở, chưa được chủ nhà cho phép, khách tới thăm lễ phép đứng bên ngoài chờ.

Vương Xuân Lan hít một hơi thật sâu, buông tay Trương Tuyết ra, tự mình bước tới mở cửa.

Cửa từ từ mở ra, dần dần lộ ra bóng dáng của vị khách.

Không phải một vị khách mà là bốn vị khách, cộng thêm một con gà trống bà đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Gà trống nhìn thấy bà, kêu "quác quác" hai lần coi như chào hỏi, rồi ngênh ngang mà bước qua ngưỡng cửa vào trong, để những người khác ở ngoài cửa mắt to trừng mắt nhỏ.

Vương Xuân Lan tuy đã già nhưng cũng không phải bị viễn thị. Con gà trống kia là Tiểu Hồng, là gà nhà mình nuôi. Sau khi biến dị, nó đã cùng con trai cả đến Cục quản lý dị năng. Mỗi khi con trai cả trở về, đều sẽ mang theo Tiểu Hồng.

Nhưng mà, trong số bốn vị khách ngoài cửa tới thăm không ai là con trai cả của bà. Làm sao Tiểu Hồng có thể xuất hiện cùng họ?

Vương Xuân Lan khó có thể kìm nén sự kích động trong lòng, nhìn chàng trai trẻ trước mặt. Khuôn mặt quen thuộc giống hệt như trong ký ức, ngoại trừ mái tóc đen đã chuyển sang màu bạc, đôi mắt đen đã chuyển sang màu đỏ, đường nét khuôn mặt càng thêm đẹp đẽ tinh xảo hơn, giữa đôi lông mày toát ra vẻ sang trọng đặc trưng của huyết tộc.

Dù ngoại hình của đứa trẻ có thay đổi thế nào đi chăng nữa, Vương Xuân Lan vừa nhìn đã nhận ra chàng trai trẻ này chính là đứa con trai út mà bà đã không gặp suốt ba mươi năm.

Bà tiến lên một bước, duỗi đôi bàn tay đầy nếp nhăn ra, cẩn thận chạm vào khuôn mặt thiếu niên, đôi mắt ươn ướt, đôi môi run rẩy, kích động vô cùng.

Tần Tiểu Du nhìn mẹ không chớp mắt kể từ lúc bà mở cửa.

Cậu tỉnh dậy từ giấc ngủ đông, không cảm nhận được thời gian trôi qua, nhưng hiện thực quả thực đã trôi qua ba mươi năm, mẹ cậu đã từ trung niên mà già đi, năm tháng tàn nhẫn để lại dấu vết trên gương mặt bà.

Khoảnh khắc được mẹ vuốt ve khuôn mặt của mình, Tần Tiểu Du khẽ gọi: "Mẹ..."

Vương Xuân Lan bật khóc khi nghe tiếng "Mẹ", bà ôm chặt lấy Tần Tiểu Du, vỗ mạnh vào lưng cậu, nghẹn ngào nức nở: "Nhóc thối này, sao lâu như vậy mới trở về! Mẹ mỗi ngày, mỗi năm đều mong con về nhà, sao con nhẫn tâm như vậy... Con đi một lần chính là ba mươi năm! Huhuhu!"

"Mẹ, con xin lỗi! Con xin lỗi!" Tần Tiểu Du ôm lại mẹ, vùi mặt vào vai bà, để mẹ đánh vào lưng mình.

Ngày xưa mẹ cậu làm việc đồng áng, cánh tay to khỏe, sức lực lớn, một cái đập bình thường cũng có thể khiến cậu đau đến nhe răng trợn mắt. Hiện tại tuổi cao, sức lực xưa không bằng nay, đánh bao nhiêu lần Tần Tiểu Du cũng không cảm thấy đau.

Nếu có thể, cậu tình nguyện giống như khi còn nhỏ, bị mẹ cầm gậy gỗ đuổi đánh.

Nhưng mà, thời gian trôi qua, cậu không thể quay lại thủa nhỏ được nữa.

Vương Xuân Lan đánh cậu mấy cái, sau đó quay sang vuốt ve.

Dù sao ba mươi năm cũng không thấy con trai, bà cũng không nỡ dùng sức đánh.

Một lúc sau, bà mới buông con trai ra, cẩn thận nhìn mặt cậu rồi thở dài: "Con vẫn như trước, không có gì thay đổi cả."

Năm đó khi Lý tiên sinh ôm con trai không còn hơi thở, bà biết rằng duyên phận của mình với con trai út đã hết.

Quả nhiên đợi ba mươi năm vẫn không có tin tức gì, mỗi lần hỏi Tiểu Lâm đều im lặng, sắc mặt u ám đến đáng sợ, thời gian trôi qua, bà không dám hỏi nữa, sợ con trai cả sẽ càng tự trách mình.

Càng lớn tuổi, cơ thể bà càng trở nên yếu hơn. Từ mong đợi ban đầu rồi dần trở nên bình tĩnh, bình tĩnh tiếp nhận sự thật bà đã  thực sự mất đi con trai út.

Hôm nay con trai út của bà bất ngờ trở về.

Thật sự giống như một giấc mơ.

Đúng là Tam Giáo Gia phù hộ.

Ngoại trừ sự thay đổi về màu tóc và đôi mắt, con trai bà không có thay đổi nào khác, ngay cả tuổi cũng dừng ở mười lăm tuổi.

Thật tốt!

Thật tốt——

Càng lớn tuổi, Vương Xuân Lan càng bình tĩnh hơn, không giống như khi bà còn trẻ, luôn đánh đòn con trai út của mình. Đương nhiên, nguyên nhân chính là bà lực bất tòng tâm, không thể làm gì.

"Mẹ, mẹ..." Tần Tiểu Du lại ôm mẹ, làm nũng mà cọ vào bả vai của bà.

Vương Xuân Lan lại khóc.

Ba người còn lại nhìn cảnh hai mẹ con ôm nhau, rất hiểu ý cười cười.

Thạch Đại Hải trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ, đồng thời trong lòng cũng vui mừng vì lần này được cùng Tiểu Du trở về nhà.

Y đã lâu không gặp cha mẹ và gần như quên mất họ trông như thế nào. Y lúc trước vội vã rời đi thậm chí một bức ảnh cũng không chụp chung. Bây giờ y trở về, còn không biết bọn họ ở nơi nào. Y chỉ có thể cùng Tiểu Du về nhà để hỏi thăm tin tức của cha mẹ.

Tần Phi Dược chậm rãi đi tới cửa cổng, phát hiện bên ngoài một đám người đang đứng, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, khi đối diện với ánh mắt dịu dàng của người đàn ông tóc vàng, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Ngài... ngài có phải Lý tiên sinh không?"

Dù đã nhiều năm không gặp nhưng ông vẫn có ấn tượng sâu sắc về người nước ngoài sống bên kia sông.

Hắn đã mang thi thể Tiểu Du đi, đi một lần mà đã ba mươi năm.

Lúc này, hắn đứng ở đây, có phải hay không ——

Tần Phi Dược kích động không thôi, nhìn về phía thiếu niên tóc bạc trong ngực vợ mình.

Tần Tiểu Du ngẩng đầu nhìn cha mình tóc bạc hoa râm cùng nếp nhăn trên mặt, trong lòng đau xót, rưng rưng nước mắt: "Cha, con đã về rồi."

Tần Phi Dược đi mấy bước đến chỗ vợ, đưa tay chạm vào mái tóc bạc óng ả của Tần Tiểu Du, buột miệng nói: "Ai da, sao tóc của con lại bạc trắng hơn cả chúng ta vậy? Còn có, sao mắt đỏ như vậy, giống như con thỏ nhỏ vậy?".

Tần Tiểu Du:......

Mấy lời cảm động đều bị nuốt ngược vào bụng.

Cha cậu quả nhiên vẫn là cha cậu. Bao năm trôi qua, tính cách lạc quan của ông vẫn không hề thay đổi.

Tần Phi Dược sau khi sờ lên "đầu chó" của con trai mình, cười nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi! Đúng rồi, cha còn chưa cảm ơn Lý tiên sinh."

Ông hướng về phía người đàn ông tóc vàng, chân thành nói: "Lý tiên sinh, ngài là ân nhân của đại gia đình nhà họ Tần, xin nhận lễ tạ này của tôi."

Vừa nói, ông vừa khom lưng.

Lý tiên sinh nhanh chóng đưa tay ra đỡ ông: "Tần tiên sinh, không cần khách sáo như vậy, đây là việc ta nên làm."

Tần Phi Dược khom lưng lại bị cản lại, cảm thấy bối rối, nhìn thấy vali bên cạnh, liền nhấc lên nhiệt tình nói: "Đi, chúng ta vào trong ôn lại chuyện cũ, Xuân Lan, đừng khóc nữa, con trai đã về rồi, nên vui mới phải!".

Vương Xuân Lan hít hít mũi, lau nước mắt trên mặt bà: "Tiểu Trương, mau giúp mang hành lý vào."

"Vâng, thưa phu nhân!" Trương Tuyết đã làm người giúp việc cho nhà họ Tần được ba năm. Cô ấy làm việc chăm chỉ, tay chân nhanh nhẹn, xắn tay áo liền đi tới chỗ vali.

La quản gia thấy thế, vội vàng nói: "Cái này nặng, để tôi cầm".

Trương Tuyết xoa xoa tay nói: "Tôi có sức khỏe, có thể làm được."

Cô dễ dàng nhấc một chiếc vali lớn lên, không mất chút sức lực nào quay vào sân nhà.

La quản gia thấy vậy, liền nhấc một chiếc vali khác lên, đi theo vào cửa.

Rất nhanh, người và hành lý đều vào phòng khách của biệt thự.

Tần Tiểu Du ngồi trên ghế sô pha bọc da, nhìn xung quanh phòng khách trang hoàng lộng lẫy, lại nhìn cha mình thuần thục pha trà, trong lòng không khỏi xúc động. Khi còn nhỏ, sinh sống ở một ngôi làng miền núi hẻo lánh, ai có thể ngờ một ngày, gia đình họ không những trở nên giàu có mà còn được sống trong một biệt thự rộng lớn.

Biệt thự này xa hoa này, so với biệt thự của Lý tiên sinh lúc trước, chỉ có hơn chứ không kém.

Vương Xuân Lan tự mình vào bếp cắt một đĩa hoa quả lớn, mang ra phòng khách, sau đó bảo Trương Tuyết đi siêu thị mua đồ ăn, buổi tối sẽ tự mình xuống bếp nấu một bữa ăn thịnh soạn.

Bà nói: "Nào, ăn trái cây đi. Đây là nho tự nhà tôi trồng. Sáng nay vừa hái để vào trong tủ lạnh. Nho to, ngọt và rất ngon".

Bà không biết huyết tộc có thể ăn đồ ăn bình thường hay không. Nhưng trong nhà có đồ ăn ngon, liền lấy ra chiêu đãi.

"Cảm ơn mẹ." Tần Tiểu Du cầm một quả nho lên đưa cho Lý tiên sinh.

Lý tiên sinh nhận lấy, rất tự nhiên mà cho vào miệng.

"Ngọt không?" Tần Tiểu Du hỏi.

Lý tiên sinh gật đầu: "Không chỉ ngọt mà còn không có hạt".

Tần Tiểu Du mở đôi mắt tròn xoe, nhét một quả nho vào miệng. Một lúc sau, má trái phồng lên.

"Ồ, ngon quá!" Cậu giơ ngón cái về phía Vương Xuân Lan.

Vương Xuân Lan nhìn Lý tiên sinh rồi nhìn con trai mình, vừa mừng vừa cảm thấy chua xót. Mừng vì con trai sau bao nhiêu năm vẫn hồn nhiên như trước. Chua xót là vì con trai mình không bao giờ có thể lớn lên nữa, sẽ giữ mãi dáng vẻ thiếu niên. Sợ rằng sau này sẽ có khiếm khuyết trong sự trưởng thành của cậu.

Bà hi vọng Lý tiên sinh với tư cách là bậc cha chú, có thể dẫn đường thật tốt!

Bà nhanh chóng bình tĩnh lại, phát hiện thanh niên đi cùng con trai bà trở về, ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn vẻ mặt dè dặt, bà đưa đĩa trái cây tới trước mặt y: "Còn chưa biết tên của ngài?"

Bà biết La quản gia, nhưng huyết tộc này là một người hoàn toàn xa lạ.

Thạch Đại Hải nhanh chóng xua tay: "Dì Vương, dì làm con tổn thọ mất – Con là Thạch Đại Hải! Dì quên rồi à?"

"Thạch Đại Hải?" Vương Xuân Lan kinh ngạc mở to mắt: "Con... con không phải đi nước Ciro cùng dì con sao?"

Tần Phi Dược đặt ấm trà xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt Thạch Đại Hải vài giây, chợt nhận ra: "Khó trách tôi nhìn quen quen, hóa ra là Đại Hải! Con và cha con khi còn trẻ nhìn rất giống nhau!"

Vương Xuân Lan được chồng già nhà mình nhắc nhở, càng cảm thấy Thạch Đại Hải giống Thạch Chí Cường. Khi còn trẻ, Thạch Chí Cường có ngoại hình ưa nhìn, tính cách ngay thẳng, là một chàng trai trẻ có triển vọng nổi tiếng trong thôn. Con gái muốn gả cho ông ấy dài từ đầu thôn đến cuối thôn. Bậu cửa nhà gần như bị bà mối đạp đổ. Sau đó, ông ấy kết hôn với mẹ của Đại Hải, cuối cùng chuyện này mới kết thúc.

Mẹ Đại Hải lớn lên xinh gái, tính cách hiền lành, tình cảm với Thạch Chí Cường vô cùng mặn nồng. Điều đáng tiếc duy nhất là cơ thể của cô ấy không tốt nên sau khi sinh Đại Hải xong không thể sinh tiếp nữa.

Kết quả là Đại Hải được bà dì coi trọng, nhất quyết đưa y nước ngoài dạy dỗ. Mấy năm đầu, còn có tin tức, vài tháng Đại Hải lại gửi tiền về cho cha mẹ. Người dân trong thôn hâm mộ không thôi, nói cha mẹ Đại Hải thật có phúc. Sau đó một thời gian, dần dần không có tin tức nữa, vợ chồng Thạch Chí Cường đau buồn rất nhiều, hai người chỉ có thể sống nương tựa vào nhau.

Thạch Đại Hải nắm chặt tay, kìm nén sự hấp tấp, lễ phép nói: "Dì của con đã qua đời, con có duyên mà trở thành huyết tộc. Xảy ra một số chuyện nên con vẫn luôn không thể quay về nhà. Lần này Tiểu Du về, con liền theo cậu ấy về, để thăm cha mẹ, cái kia..."

Y ngượng ngùng hỏi: "Dì Vương, dì có biết cha mẹ con sống ở đâu không?"

Vương Xuân Lan vỗ vai y, trừng mắt nhìn y nói: "Thằng nhóc này, sao không hỏi sớm chứ? Còn khách sáo với dì Vương như vậy?"

Thạch Đại Hải ngượng ngùng cười.

Tiểu Du đoàn tụ với cha mẹ, sao y dám làm phiền chứ? Chỉ có thể đợi đến khi cảm xúc của mọi người ổn định rồi mới từ từ hỏi chuyện riêng của mình.

Vương Xuân Lan nói: "Cha mẹ con cũng ở trong thị trấn. Mấy năm nay sức khỏe yếu đi, không có con cái ở bên cạnh nên phải vào viện dưỡng lão sống".

Thạch Đại Hải nghe vậy sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ tự trách: "Viện dưỡng lão ở đường nào ạ? Để con tới đó ngay".

Y thật bất hiếu, y đã bỏ mặc cha mẹ mình nhiều năm như vậy.

Vương Xuân Lan thấy y rốt ruột, cũng không úp mở nữa: "Viện dưỡng lão ở đường Trường Nguyệt, cách đây hai cây số, để dì bảo tài xế chở con đến đó!"

Thạch Đại Hải đứng dậy nói: "Cảm ơn dì Vương."

Tần Tiểu Du hỏi: "Có muốn tôi đi cùng không?"

Thạch Đại Hải đi chậm lại: "Không, cậu mới về, dành thời gian ở bên chú dì đi!"

Tần Tiểu Du gãi gãi sau đầu: "Được... Ngày mai tôi đi tìm cậu."

Thạch Đại Hải gật đầu, xách vali rồi vội vàng rời đi.

Vương Xuân Lan nhìn bóng lưng Thạch Đại Hải, lắc đầu thở dài. "Đều không dễ dàng gì."

Tần Phi Dược pha trà, đưa cho mỗi người một chén: "Thật tốt nếu có Tiểu Lâm ở đây."

"Quác quác quác ~" Tiểu Hồng ngồi xổm trong "Ổ gà" kêu lên mấy tiếng.

Vương Xuân Lan ngồi ở bên cạnh Tần Tiểu Du, tò mò hỏi: "Con gặp Tiểu Lâm sao? Bằng không sao Tiểu Hồng có thể cùng con trở về?"

Tần Tiểu Du uống xong trà do cha pha, trả lời: "Đúng vậy, con đã gặp anh trai... trên du thuyền. Sau đó, anh ấy để Tiểu Hồng ở lại với con, đến Cục quản lý dị năng bàn giao nhiệm vụ. Anh nói nhiệm vụ lần này kết thúc, anh ấy sẽ được nghỉ phép nửa tháng, sẽ ở nhà một thời gian."

Vương Xuân Lan nghe được lời này, trong lòng rất vui mừng: "Được được được, quá tốt rồi! Gia đình chúng ta cuối cùng cũng có thể đoàn tụ. Để mẹ gọi cho Tiểu Hắc và A Chung, bảo bọn nó tới đây sớm."

Lý tiên sinh và La quản gia đúng lúc đứng dậy, nói: "Vậy chúng tôi không làm phiền mọi người nữa."

Tần Tiểu Du sửng sốt, nắm chặt tay hắn: "Lý tiên sinh, ngài... ngài không ở lại sao?"

Lý tiên sinh là bậc cha chú của cậu, là người dẫn đường và là người thân thiết nhất của cậu hiện tại. Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc cậu và Lý tiên sinh sẽ tách ra.

Khi trở về nhà, cậu đương nhiên nghĩ Lý tiên sinh ở lại cùng cậu, ai biết Lý tiên sinh lại rời đi chứ.

Rời đi sẽ ở nơi nào?

Ở khách sạn sao?

Vương Xuân Lan và Tần Phi Dược nhìn nhau, cảm thấy Lý tiên sinh lúc này rời đi là rất không thích hợp.

"Tiểu Du nói đúng, xin đừng khách khí với chúng tôi như vậy. Trong nhà có rất nhiều phòng, ngài và La quản gia có thể ở thoải mái". Vương Xuân Lan cực lực giữ lại.

"Đúng vậy, đúng vậy, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm uống rượu, sẽ rất náo nhiệt." Tần Phi Dược sờ sờ chiếc cằm, mày đột nhiên nhíu lại.

Đợi đã, thức ăn chủ yếu của huyết tộc... hình như là máu người?

Lý tiên sinh tránh mặt họ vì sợ họ không quen sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro