70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Cả nhà đoàn tụ]

—–o0o—–

Bé con yêu cầu, luôn là mệnh lệnh mà bậc cha chú không thể từ chối.

Lý tiên sinh đồng ý ở lại, Tần Tiểu Du hoan hô một tiếng, ôm lấy cánh tay của Vương Xuân Lan, háo hức hỏi: "Mẹ, mẹ, phòng của bọn con ở tầng mấy?"

Sắp xếp phòng trước, Lý tiên sinh liền không thể đổi ý.

Vương Xuân Lan nhìn đứa con trai hoạt bát của mình, không nhịn được duỗi ngón tay chọc vào trán cậu: "Từ từ, phòng còn cần dọn dẹp."

Mặc dù trong nhà có rất nhiều phòng nhưng hầu hết đều không sử dụng, chẳng có gì trong đó. Ngược lại, phòng của cậu con trai út mỗi ngày đều dọn dẹp sạch sẽ. Nó ở cạnh phòng của cậu con trai cả. Chỉ cần chải giường đệm là có thể ở.

Tần Tiểu Du buông tay Vương Xuân Lan ra, xắn tay áo lên, nhiệt tình nói: "Con sẽ dọn dẹp."

Vương Xuân Lan vô thức nhéo lỗ tai cậu: "Ngồi xuống cho mẹ."

"Ôi, mẹ... đau quá..." Tần Tiểu Du nghiêng đầu nhìn Vương Xuân Lan, phàn nàn: "Mẹ, con lớn như vậy rồi mà mẹ vẫn còn véo tai con".

Người đàn ông bốn mươi lăm tuổi còn bị mẹ véo tai, nói ra thật sự quá mất mặt!

Vương Xuân Lan buông lỗ tai cậu ra, tức giận mà trừng mắt với cậu: "Dù con có lớn bao nhiêu, con có thể lớn hơn mẹ sao?"

Tình cảm mẹ con vốn đã ngủ yên ba mươi năm nay lại sống lại, cảm giác quen thuộc lại trở về. Con trai út của bà luôn khiến bà ngứa ngáy chân tay, muốn đánh mông cậu.

Người xưa nói đúng, một ngày không đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói.

Tần Tiểu Du lè lưỡi, trốn ở sau lưng Tần Phi Dược, xoa xoa lỗ tai, than thở: "Cha, nhìn mẹ đi."

Tần Phi Dược từ trước đến nay vẫn luôn không sợ chết, vui vẻ nói: "Cha còn lo ba mươi năm không gặp, con với mẹ con cảm thấy xa lạ, hiện tại thì tốt rồi, rất tốt."

Tần Tiểu Du phồng má đi tới bên cạnh Lý tiên sinh. Lý tiên sinh chiều chuộng mà vuốt tóc cậu rồi nhìn về phía La quản gia.

La quản gia hiểu ý, cười tủm tỉm: "Thiếu gia cứ ngồi đi, tôi đi dọn phòng."

Vương Xuân Lan kinh ngạc: "Sao lại có thể làm  vậy được?"

Nào có chuyện để khách tự mình dọn dẹp phòng? Thật quá thất lễ.

La quản gia hướng về phía bà làm nghi lễ tiêu chuẩn của quản gia: "Vương phu nhân yên tâm, đối với chuyện dọn dẹp, tôi làm rất chuyên nghiệp".

Rất nhanh, La quản gia đã vào việc.

Biệt thự có ba tầng, mỗi tầng có tám phòng, tầng hai là phòng ngủ của các chủ nhân, khách được sắp xếp lên tầng ba.

Tần Tiểu Du tung tăng mà đi theo sau La quản gia hỗ trợ.

Cậu đích thân chọn căn phòng lớn nhất trên tầng 3 cho Lý tiên sinh, có ban công hướng ra vườn, ánh sáng tốt, rộng rãi, thoải mái.

Phòng của La quản gia ở cạnh phòng Lý tiên sinh. Đây là phòng ngủ phụ, diện tích nhỏ hơn, cách trang trí và nội thất cũng tinh xảo không kém.

Dọn dẹp xong căn phòng, trời đã gần tối, biệt thự đèn đuốc sáng rực rỡ trong sân, phòng khách vốn yên tĩnh nay lại náo nhiệt.

Tần Tiểu Du mở chiếc vali cậu mang theo, lần lượt đem những món quà ra bên ngoài.

"Mẹ ơi, đây là dây chuyền kim cương phiên bản giới hạn mới của Cartilan. Con đã nhờ Lý tiên sinh mua cho mẹ".

"Cha, chai rượu vang đỏ này là đặc sản của đảo Hodzel. Tối nay cha nếm thử xem, con đảm bảo cha sẽ muốn uống lần nữa."

"Mẹ ơi, không biết mẹ có thích váy bồng của nước Ciro không, con thấy người lớn tuổi đều thích mặc nên con mua một cái, mẹ mặc thử xem có vừa không?"

Vương Xuân Lan thấy trên sô pha không còn chỗ để đồ, vội vàng ngăn cậu lại: "Dừng dừng dừng, lát nữa chúng ta xem quà đi."

Giờ bà mới hiểu, ba người mang theo sáu cái vali, cái này lớn hơn cái kia, cái nào cũng đầy ắp đồ đạc, hóa ra một nửa là quà con trai nhà mình mua cho sao?

Món quà nào cũng có giá trị. Con trai bà đã tiêu hết của Lý tiên sinh bao nhiêu tiền?

Vương Xuân Lan dùng đầu gối cũng biết, con trai út của bà đã sử dụng thẻ của Lý tiên sinh.

Tần Tiểu Du nhìn thấy ghế sô pha chất đầy hộp quà, không có chỗ ngồi, gãi gãi đầu, bất đắc dĩ nói: "Vâng!"

Chờ bọn Tiểu Hắc và A Trung tới, lại chia quà không muộn.

Vương Xuân Lan thở phào nhẹ nhõm, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Đã gần sáu giờ rồi, sao Tiểu Hắc và những người khác vẫn chưa tới?"

Tần Phi Dược nói: "Gọi điện giục một chút?"

"Mẹ nuôi, cha nuôi ——"

Nói đến Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.

Giọng nói của Tiểu Hắc và A Trung vang lên trong sân. Hai gia đình hẹn đến cùng nhau.

"Bà ơi, ông ơi, chúng con đến rồi! Ông có nhớ chúng con không -"

Ba thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi chạy vào phòng khách trước tiên. Hai người trong số họ có ngoại hình và quần áo giống nhau, hẳn là cặp song sinh. Một người khác tay cầm một quả bóng rổ, cao hơn cặp song sinh một cái đầu.

Cặp song sinh là con gái và con trai của Tiểu Hắc. Một người tên Từ Úy Nhiên, một người tên Từ Úy Phong. Họ mười lăm tuổi, học tại trường trung học số 1 thị trấn Vạn Lý.

Cậu bé cao lớn tên là Ngô Kỳ, là con trai của A Trung. Nhóc là cầu thủ bóng rổ của trường thể thao ở thị trấn Vạn Lý. 16 tuổi cao 1,85m, vẫn còn có thể cao tiếp.

Theo sau ba thiếu niên là hai người trẻ tuổi, một nam một nữ, đều ở độ tuổi ngoài hai mươi, đó là con trai cả Từ Trăn của Tiểu Hắc, con gái cả Ngô Duẫn Quân của A Trung.

Cuối cùng vào cửa mới là vợ chồng Tiểu Hắc cùng A Trung.

Một nhóm lớn người bước vào, phòng khách rộng lớn đột nhiên trở nên đông đúc.

Tiểu Hồng vốn đang ngủ gật trong góc đứng dậy rũ lông, hướng lên trần nhà kêu "Quác quác" hai tiếng, gọi con dơi nhỏ trốn sau ngọn đèn pha lê, sau đó trước mặt nhóm người nghênh ngang mà bước ra sân.

Dơi nhỏ quan sát xung quanh, dang rộng đôi cánh đuổi theo con gà trống rời khỏi phòng khách trước cái nhìn kinh ngạc của mọi người.

"Đó là cái gì? Một con dơi?" Từ Úy Phong líu lưỡi không nói nên lời. Nhóc biết con gà trống này, đó là thú cưng của chú Tần Lâm, nhưng con dơi nhỏ từ đâu đến? Tại sao lại trốn trên chiếc đèn pha lê trong phòng khách?

"Dựa vào thị lực 5.3 của tôi phán đoán, cậu không có nhìn lầm, đó chính là một con dơi." Ngô Kỳ chơi với quả bóng rổ, quả bóng rổ tự động quay như thể nó dính vào đầu ngón tay của cậu nhóc.

"Tại sao trong nhà bà nội lại có dơi?" Từ Úy Nhiên khó hiểu nhìn quanh phòng khách, sau đó cô nhìn thấy một đống hộp quà trên ghế sô pha, còn có một thiếu niên tóc bạc đang ngồi giữa đống quà đó.

"A!" Cô khẽ kêu lên.

Thiếu niên này... trông thật đẹp trai! ! ! !

Ngũ quan đẹp đẽ, làn da trắng và mái tóc bạc dưới ánh đèn tòa sáng hết sức tự nhiên. Điều khiến cô kinh ngạc nhất là đôi mắt như hồng ngọc, giống như là thật vậy.

Có phải là người thật không?

Tần Tiểu Du nhìn cô gái đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm mình, nở nụ cười hiền lành, đứng dậy nói: "Vừa rồi là con dơi của tôi, tên là Tiểu Phúc, nó rất nhút nhát và sợ người lạ."

Ngô Kỳ và Từ Úy Phong giật mình hoảng sợ.

"Chết tiệt! Bạn là người thật sao?"

Ngồi giữa đống quà, lớn lên lại đẹp trai như vậy, làm bọn họ tưởng đây là một con búp bê cao cấp được đặt làm riêng.

Tần Tiểu Du chớp mắt.

Từ Kiềm và Ngô Trung rất ăn ý mà vỗ vào gáy con trai nhà mình.

"Nhóc thối, không biết lớn nhỏ, đây là chú Tiểu Du của con."

"Còn không mau gọi chú đi?"

Ngô Kỳ và Từ Úy Phong không hẹn mà cùng che đầu lại, đôi mắt họ mở to vì kinh ngạc khi nghe thấy những lời của cha mình.

Tiểu... Chú Tiểu Du?

Thiếu niên tóc bạc trước mặt trông còn thấp hơn họ hóa ra lại là bạn học cấp một và cấp hai của cha bọn họ. Là con trai út mà ông bà nội luôn nhớ thương, Tần Tiểu Du!

"Chú... chú nhỏ..."

Gọi một người có bề ngoài nhìn không khác mình lắm có chút khó xử.

Bọn họ khó xử, Tần Tiểu Du bị gọi như vậy cũng không quen.

"Xin chào." Cậu nhanh chóng chọn quà cho các cháu trai và cháu gái của mình. Cậu chọn một lúc hơn mười món quà, nhét tất cả vào tay bọn trẻ: "Chú không biết các con  thích gì nên tùy tiện mua một ít".

Ba thiếu niên vui mừng khi bất ngờ nhận được những món quà đắt tiền, Ngô Duẫn Quân và Từ Trăn lớn tuổi hơn, vừa nhận lấy vừa nói lời cảm ơn.

Từ Kiềm tiến lên nhìn Tần Tiểu Du một lúc lâu, vỗ nhẹ bả vai Tần Tiểu Du: "Tốt quá, cậu đã về rồi".

Nửa giờ trước, y nhận được điện thoại của mẹ nuôi, biết được Tiểu Du đã về, cảm thấy vô cùng khó tin.

Trận lũ lụt khủng khiếp đó đã cướp đi cha mẹ của y và A Trung cũng như mạng sống của những người bạn thời thơ ấu của họ. Cha mẹ của Tiểu Du đã nhận nuôi bọn họ, nói với họ Tiểu Du  đã được Lý tiên sinh mang đi, Lý tiên sinh là huyết tộc, có cách cứu được Tiểu Du.

Sau khi vượt qua sự sợ hãi, cuối cùng bọn họ quyết chí nỗ lực trưởng thành, chăm sóc cha mẹ nuôi.

Dù anh Tần Lâm sống sót sau trận lũ lụt, nhưng ngoài ý muốn lại có được dị năng, bị thầy Hoắc mang đi Cục quản lý dị năng. Con cái không ở bên cạnh cha mẹ nuôi, bọn họ liền thay các con hiếu thảo với cha mẹ nuôi.

Cũng may, sau khi anh Tần Lâm trở thành chấp hành quan của Cục quản lý dị năng, thỉnh thoảng y sẽ về nhà, mỗi lần trở về đều mang theo rất nhiều thẻ ngân hàng.

100 vạn, 200 vạn... hay thậm chí một ngàn vạn, nghe nói đều là phần thưởng của anh ấy nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Thợ săn quỷ hút màu là một nghề có độ rủi ro cao, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Cha mẹ nuôi đã nhiều lần khuyên nhủ anh Tần Lâm không nên làm việc đó nữa, nhưng anh Tần Lâm không nghe, sau đó cảm thấy quá phiền, số lần về nhà càng ngày càng ít.

Buổi chiều, y nghe Tiểu Chu ở cửa khách sạn nhắc tới con gà trống, y tưởng Tần Lâm đã về, không ngờ người về lại là Tiểu Du.

Ba mươi năm đã trôi qua, cả y và A Trung đều đã bước vào tuổi trung niên, nhưng Tiểu Du vẫn như xưa, thời gian dường như dừng lại trên người cậu.

Tần Tiểu Du hơi ngẩng đầu nhìn Tiểu Hắc cùng A Trung đã trở thành người đàn ông trung niên phong độ, lòng tràn đầy cảm xúc.

Cậu còn nhớ mấy ngày trước trận lũ, ba người cùng nhau đón xe buýt về thôn. Cậu và Tiểu Hắc trêu chọc A Trung có bạn gái, A Trung tức giận đến mức thiếu chút nữa véo cổ Tiểu Hắc.

Ba người vui vẻ chơi đùa, vui vẻ chia sẻ đồ ăn vặt rồi vui vẻ trở về thôn.

Tuy nhiên, mọi thứ thay đổi đột ngột, một trận lũ lụt đã chấm dứt chuỗi ngày vô tư của họ.

Tần Tiểu Du duỗi tay ra ôm bọn họ: "Cảm ơn các cậu!"

Cảm ơn họ vì đã chăm sóc cha mẹ cậu chu đáo, thay cậu cùng anh trai hiếu thảo với cha mẹ.

Từ Kiềm vỗ nhẹ tấm lưng mảnh khảnh của cậu, Ngô Trung xoa xoa mái tóc bạc của cậu.

"Sao phải cám ơn chứ? Chính chúng tôi mới là người nên nói lời cảm ơn." Ngô Trung cười ôn hòa: "Cha mẹ nuôi đã nuôi dưỡng bọn tôi thành tài, chẳng phải việc báo đáp này là chuyện đương nhiên sao?".

Từ Kiềm gật đầu: "A Trung nói đúng. Ngoài ra, chúng tôi còn phải cảm ơn Lý tiên sinh."

Tần Tiểu Du hơi kinh ngạc: "A? Tại sao?"

Từ Kiềm nói: "Mặc dù Lý tiên sinh không ở trong nước, nhưng ngài ấy đã nhờ người giúp đỡ chúng tôi, chúng tôi mới có thể thuận lợi xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, dừng chân ở trấn Vạn Lý."

Nếu không có mối quan hệ và nền tảng vững chắc thì rất khó khởi nghiệp.

Tần Tiểu Du đột nhiên ý thức được: "Hóa ra là vậy."

Ngô Trung nhìn chung quanh: "Lý tiên sinh không trở về cùng cậu sao?"

Tần Tiểu Du nói: "Ngài ấy đang thay quần áo trên lầu, để tôi đi gọi ngài ấy."

"Không vội, để tôi giới thiệu vợ tôi với cậu trước." Từ Kiềm ngăn cậu lại: "Cố Giai Giai, cậu còn nhớ vợ tôi không?"

Tần Tiểu Du nhìn người phụ nữ nữ tính đứng bên cạnh Tiểu Hắc, đối phương nhe răng, mỉm cười nhắc nhở cậu: "Thư tình."

"A!" Tần Tiểu Du đột nhiên nhớ tới: "Là cậu sao——"

Bức thư tình đầu tiên cậu nhận được là của Cố Giai Giai, hoa khôi lớp bên cạnh. Vì không biết phải giải quyết thế nào nên cậu đã hỏi Lý tiên sinh. Sau khi nghe Lý tiên sinh chỉ điểm, cậu đã trả lại bức thư tình cho cô gái, cũng từ chối rất rõ ràng.

Tiểu Hắc lúc đó còn nói cậu làm tan nát trái tim của thiếu nữ.

Cậu không ngờ rằng, hiện tại họ lại là vợ chồng.

"A ha ha, ừm... Tôi... xin lỗi..." Tần Tiểu Du ngượng ngùng, hai má đỏ bừng.

Cố Giai Giai hào phóng xua tay: "Không sao, lúc đó mọi người đều còn trẻ, tôi đã sớm quên chuyện này rồi."

Nói thật, lúc bị Tần Tiểu Du từ chối, lòng tự trọng của cô có chút tổn thương. Sau này, cẩn thận suy xét, cô cảm thấy cậu ấy làm vậy là đúng. Thay vì ba phải thế nào cũng được, không bằng dao sắc chặt đay rối.

Kể từ đó, cô cực kỳ thận trọng trong các mối quan hệ.

Tiểu Hắc đơn phương theo đuổi cô ba năm, yêu nhau năm năm, mới kết hôn.

Hiện tại, cô đã có một gia đình mĩ mãn, trai gái đủ cả, cuộc sống rất hạnh phúc.

Hiện tại nhìn thấy Tần Hiểu Du vẫn trẻ như trước, trong lòng không hề có chút oán hận nào, ngược lại cảm thấy mình lúc trẻ đã là người mê trai đẹp, ba mươi năm trôi qua, thiếu niên ấy vẫn đẹp trai như vậy, quả là cảnh đẹp ý vui.

Tần Tiểu Du bị ánh mắt nóng rực của cô  nhìn vào, có chút bối rối.

"Khụ khụ." Từ Kiềm hắng giọng, dùng khuỷu tay huých nhẹ vợ để nhắc nhở cô đừng mắc phải bệnh cũ nữa. Vợ y là một trong mười người đại diện nổi tiếng của giới giải trí. Cô rất giỏi phát hiện người mới có  tiềm năng, những người được cô coi trọng đều trở thành minh tinh.

Cố Giai Giai cười dè dặt, tiếc nuối từ bỏ việc thuyết phục chú em gia nhập làng giải trí.

Vợ của Ngô Trung tên Giả Tử San, cũng là người mà Tần Tiểu Du quen biết. Cô là mối tình đầu của Ngô Trung, từng bị cậu và Tiểu Hắc trêu chọc.

Hai người phải lòng nhau ở trường cấp hai, mập mờ đến tận cấp ba, thổ lộ tình cảm với nhau ở trường đại học sau đó thuận lý thành chương mà kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học, mang đến một cái kết viên mãn cho tình yêu lâu dài của bọn họ.

Tần Tiểu Du chọn một đống quà đưa cho họ: "Khi các cậu kết hôn tôi không có ở đây. Đây là quà tặng bù của tôi. Đừng từ chối nhận nhé!"

Cuối cùng, cậu lộ ra hàm răng trắng tinh đầy uy hiếp.

Đôi mắt của Từ Kiềm rất sắc bén, nhìn thấy bốn chiếc răng nanh nhỏ.

Quả nhiên là huyết tộc. Mấy cái răng nanh này có thể dễ dàng xuyên qua động mạch của con mồi phải không?

Vương Xuân Lan thấy bọn họ đang nhớ lại chuyện xưa, đi tới khuyên nhủ bọn họ: "Đừng đứng mãi trong phòng khách, rửa tay rồi đi ăn cơm. La quản gia và mẹ đã làm rất nhiều món ngon, các con có lộc ăn đó".

Vốn dĩ hôm nay bà muốn tự mình xuống bếp, nhưng La quản gia nói anh sẽ chịu trách nhiệm về đồ ăn của Lý  tiên sinh và  Tần Tiểu Du. Lúc này bà mới nhớ trong nhà còn có ba huyết tộc, thói quen dùng cơm không giống người bình thường.

Làm suốt một giờ, cuối cùng cũng làm ra hai bàn đồ ăn phong phú.

Tần Tiểu Du nói: "Để con đi gọi Lý tiên sinh."

Lý tiên sinh lên lầu thay quần áo, thay lâu như vậy, sao vẫn chưa xuống?

Vừa đến chân cầu thang, cậu đã nhìn thấy Lý tiên sinh thay bộ quần áo thường ngày, nhàn nhã bước xuống cầu thang.

"Có chuyện gì vậy?" Nhìn vẻ mặt lo lắng của bé con, Lý tiên sinh nhẹ nhàng hỏi.

Tần Tiểu Du ngẩng đầu, vươn tay về phía hắn: "Ngài lâu như vậy không đi xuống, em còn  tưởng ngài ngủ rồi".

Lý tiên sinh nắm lấy tay cậu, cười: "Tiếp cuộc điện thoại, nói lâu một chút."

"Là ai?" Tần Tiểu Du tò mò hỏi.

"Kritios" Lý tiên sinh nói: "Gần đây hắn rất tích cực trong công việc."

"Ồ ~" Tần Tiểu Du nhướng mày. Hóa ra nhị đại vương đang muốn thể hiện với Lý tiên sinh! Hừm, vốn là chức trách của gã, trước kia quá lơ là nên mới khiến thế lực Ám vương hùng mạnh như vậy. Xứng đáng bây giờ phải chạy khắp thế giới, bận rộn như một con quay.

Bỏ lại những người không liên quan, Tần Tiểu Du nhiệt tình giới thiệu Tiểu Hắc và A Trung với Lý tiên sinh.

Nhìn giá trị nhan sắc cùng khí chất phi thường của Lý tiên sinh, Từ Kiềm và những người khác sửng sốt, Cố Giai Giai càng là hai mắt nhìn chằm chằm, lóe sáng dị thường.

"Mấy đứa làm người gỗ ở chỗ này làm gì? Đi, chúng ta đi ăn cơm –" Tần Phi Dược đuổi bọn hắn như đuổi vịt.

Một lúc sau, phòng ăn đã chật kín người, vô cùng náo nhiệt.

Vương Xuân Lan nhìn con cháu trong nhà, cười đến không khép được miệng.

Tần Phi Dược bưng rượu lên chạm ly với Lý tiên sinh, thở dài: "Nếu Tiểu Lâm cũng trở về thì tốt biết mấy?"

Vừa mới dứt lời, trong sân liền vang lên tiếng kêu lớn của Tiểu Hồng: "Quác quác quác..."

Tần Tiểu Du bỗng nhiên đứng dậy, kinh ngạc nói: "Cha! Anh đã về!"

Trong khoảng thời gian nghe tiếng kêu của Tiểu Hồng nhiều, đại khái có thể hiểu được ý nghĩa của nó. Hét lên phấn khích như vậy, rõ ràng là có chuyện tốt.

Quả nhiên bên ngoài truyền tới tiếng kéo vali.

Tần Tiểu Du như con khỉ lao ra khỏi nhà ăn, vừa nhìn thấy Tần Lâm phong trần mệt mỏi bước vào cửa liền vui mừng nhảy lên, nhào vào trong ngực y.

"Anh!"

Tần Lâm buông vali ra, vững vàng đỡ lấy cậu.

Tần Tiểu Du giống như con mèo con cọ cọ anh trai, vui vẻ như một tên ngốc.

Thật tốt!

Bọn họ một nhà cuối cùng đã được đoàn tụ.

Tần Lâm ánh mắt dịu dàng, ôm cậu vào phòng ăn, chào mọi người bên trong: "Cha, mẹ...Lý tiên sinh."

Vương Xuân Lan trừng mắt nhìn y: "Con còn biết trở về?"

Tần Phi Dược sờ sờ mấy chiếc râu ngắn ngủi, cười nói: "Trở về rất đúng lúc."

Lý tiên sinh nhìn về phía y gật đầu, liếc nhìn thiếu niên trong ngực y.

Tần Tiểu Du bị hắn nhìn có chút xấu hổ, vội vàng nhảy xuống, trở lại chỗ ngồi cạnh Lý tiên sinh.

Từ Úy Phong lén lút hỏi cha mình: "Chú nhỏ... cùng chú cả tình cảm thật tốt?"

Nhóc từ nhỏ đến lớn gặp qua chú cả vài lần. Mỗi lần gặp, nhóc đều sợ tới mức không dám cử động. Chú cả là người lạnh lùng như vậy, nhưng chú nhỏ không những nhảy lên người chú cả, mà còn cọ loạn trên người chú, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, quả thực nhóc cũng không dám tin.

Từ Kiềm gắp một miếng đùi gà nhét vào miệng nhóc con: "Ăn nhiều đồ ăn, nói ít thôi."

"Haiz ~~" Từ Úy Phong cắn một miếng đùi gà, ăn đến cả miệng đầy mỡ.

Tần Lâm rửa tay, ngồi ở phía đối diện Tần Tiểu Du.

Vương Xuân Lan bàn tay vung lên: "Người đã đầy đủ, ăn cơm——"

Trong biệt thự, cả nhà cười nói vui vẻ.

——————

P/s: Nhân tiện, sao tôi cảm thấy như đang viết kết thúc vậy nhỉ? Ha ha ha! Che mặt! (Sau này sẽ viết thêm về Đại Hải nên sẽ không viết ở đây nữa!)

Phần sau sẽ mở ra tuyến tình cảm!!!! Cảm ơn mọi người đã theo dõi!

Xin đừng đi xa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro