71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Nhiệm vụ đầu tiên]

—–o0o—–

Ba năm sau ——

Nước Sùng Hạ·Phía Tây Bắc·Thị trấn Kerala.

Chạng vạng, hoàng hông dừng chân ở cuối con sông dài, mang theo ánh chiều tà màu cam. Trên thảo nguyên, những người chăn gia súc ngồi trên lưng ngựa xua đuổi dê bò, những người phụ nữ mặc trang phục dân tộc đặc sắc ngồi ở bờ sông giặt quần áo, nơi xa có một đàn vịt trời đang bơi qua bơi lại trong nước.

Thị trấn Kerala là một thị trấn hẻo lánh ở phía Tây Bắc, trình độ sản xuất thấp kém, cuộc sống nơi đây mộc mạc, tuy không đến mức thông tin liên lạc không có, nhưng so với các thành phố có kỹ thuật phát triển, ít nhất cũng đi sau hai mươi năm.

Tần Tiểu Du khoác lên mình chiếc áo choàng có mũ trùm đầu màu đen, để lộ đôi mắt đỏ như máu, bước nhanh trong con hẻm chật hẹp.

Con hẻm được lát đá, bề mặt nhẵn mịn, nếu không cẩn thận sẽ bị trượt ngã.

Giày quân đội có khả năng chống mài mòn và ma sát mạnh. Tần Tiểu Du bước đi rất nhanh, gần như chạy như bay. Vì đuổi theo người phía trước, cậu đã đuổi theo suốt tám con phố.

Vì sao không sử dụng dịch chuyển không gian?

Chỉ là một kẻ tôm tép, không đủ để cậu sử dụng dị năng của mình.

Phải biết rằng, với tư cách là thực tập sinh thẩm phán huyết tộc, cậu chỉ có thể nhận những nhiệm vụ cấp thấp nhất, vì mục tiêu của nhiệm vụ khá yếu ớt, nên cậu có thể nhẹ nhàng giải quyết.

Tuy nhiên, ngay cả quỷ hút máu cấp thấp nhất vẫn mang trên lưng hai mạng người.

Một cô gái mười sáu tuổi xinh đẹp và một cậu bé mười tuổi vô tội.

Họ là những người chăn gia súc, chăn thả gia súc cho cha mẹ ốm yếu của mình, quỷ hút máu nắm lấy cơ hội, hút cạn máu của họ và bỏ xác họ trên đồng cỏ.

Cục quản lý dị năng đã treo giải thưởng nhiệm vụ là năm vạn nguyên tệ, khi Tần Tiểu Du nhìn thấy, không chút do dự tiếp nhận.

Đây là nhiệm vụ đầu tiên của thực tập sinh, cậu rất nghiêm túc, không dám sơ suất một chút nào. Chỉ là đối với huyết tộc sống trong nhung lụa mà nói, việc đến một thị trấn hẻo lánh đầy gió và cát ở phía Tây Bắc thế này không phải là thói quen của họ.

Tần Tiểu Du hít hít mũi, cảm nhận trong không khí có mùi máu tươi.

Cậu quả thật là người mới, chuẩn bị vẫn chưa đầy đủ.

Khi mới đến, trên đường phố đều là tóc đen, mái tóc bạc này thật sự quá gây chú ý. Người dân địa phương ít nhiều cảnh giác, cũng biết cậu là người ngoài đang hỏi thăm tin tức.

Mà đối với quỷ hút máu phạm tội, ẩn náu trong thị trấn đặc biệt cảnh giác với người lạ.

Khi cậu đến nơi ở của quỷ hút máu, nhà của đối phương đã sớm không có ai.

Cũng may cậu phản ứng kịp thời, mua một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu để chặn gió cát và che đầu, lại bằng khứu giác nhạy bén của huyết tộc, một đường truy đuổi, cuối cùng phát hiện ra tung tích của mục tiêu.

Đối phương rất xảo quyệt, dẫn cậu đi vòng vòng, rồi đi vào một con hẻm hẻo lánh. Những ngôi nhà ở hai bên hẻm đều sụp xuống, mạng nhện và bụi bặm phủ đầy, rõ ràng đã bị bỏ hoang từ lâu.

Tần Tiểu Du phóng thích cảm giác, chậm rãi đi đến cuối con hẻm.

Hoàng hôn đã hoàn toàn buông xuống, trên bầu trời không còn ánh chiều tà, ngõ nhỏ tối tăm, thích hợp để che giấu bụi bẩn và tội ác.

Phía trước đã không còn đường.

Tần Tiểu Du đứng tại chỗ, hơi ngẩng đầu lên.

Một bóng đen ngồi xổm trên bức tường đổ nát không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có đôi mắt đỏ tươi tỏa ra ánh sáng tham lam quỷ dị.

"Hừ — tưởng tên nào lợi hại đuổi theo tao? Hóa ra chỉ là một tên nhóc!" Bóng đen giễu cợt mà cười lạnh.

Tần Tiểu Du đối với những lời châm chọc của gã coi như không nghe thấy, để lộ bàn tay phải dưới áo choàng, cầm một khẩu súng lục nhỏ màu bạc, nòng súng chĩa vào bóng đen trên tường.

Khi bóng đen nhìn thấy khẩu súng của cậu, gã càng cười ngạo nghễ hơn: "Mày nghĩ khẩu súng đồ chơi này có thể dọa được tao sao?"

Tần Tiểu Du bình tĩnh nói: "Có phải là súng đồ chơi hay không, thử một lần sẽ biết."

"Đoàng ——"

Cậu không hề báo trước mà nổ súng, viên đạn nhỏ mang theo một vệt sáng dài và mảnh bắn về phía bóng đen.

Bóng đen nhanh chóng có phản ứng, lộn nhào xuống bên cạnh, đúng như định liệu mà tránh được viên đạn.

Nhưng mà, viên đạn như thể có ý thức, bất ngờ rẽ sang một góc, lao thẳng về phía đầu gã.

Bóng đen kinh hãi, lần nữa thay đổi vị trí, nhảy liên tục, nhảy từ trên tường đến mái nhà, chạy được năm sáu mét, nào biết viên đại như hình với bóng, đuổi theo không bỏ.

"Chết tiệt! Đây là cái quái gì vậy?" Bóng đen lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn, đôi cánh trên lưng lộ ra khỏi áo, ra sức mà bay lên trời.

Tuy nhiên, viên đạn bay nhanh hơn, bắn trúng vào đùi gã, cơn đau khiến các đường nét trên khuôn mặt gã trở nên vặn vẹo. Gã không thể duy trì được trạng thái bay, từ không trung rơi xuống, đập xuống đầu tường.

"Xì, xì -" Gã ôm vết thương đang chảy máu, trừng mắt hung ác nhìn người thợ săn đang cầm súng: "Đệt mẹ, mày có phải là thợ săn quỷ hút máu không?"

Chỉ có những tên thợ săn quỷ hút máu mới mang theo vũ khí công nghệ cao.

Tần Tiểu Du phớt lờ câu hỏi của gã, tiếp tục chĩa súng vào gã: "Mày là muốn chống cự hay muốn tự mình chịu trói?"

Quỷ hút máu cúi đầu thở dốc. Viên đạn trúng vào động mạch đùi, máu chảy rất nhanh, bức tường phủ đầy rêu rất nhanh đã nhuộm đỏ.

"Tôi... tôi chỉ là quỷ hút máu cấp thấp, vô hại... không gây hại cho ai, tại sao cậu... lại muốn bắt tôi?" Một lúc lâu sau, gã ngẩng khuôn mặt đầy oán hận lên.

Tần Tiểu Du thờ ơ nói: "Vào lúc ba giờ chiều ngày 9 tháng 5, trên thảo nguyên Kerala, mày không chỉ giết một cô gái cùng em của cô ấy mà còn làm nhục thi thể của họ. Bản chất vô cùng xấu xa, tội ác đáng chết. "

Tên quỷ hút máu thở hồng hộc, vì mất máu quá nhiều mà đầu gã choáng váng. Gã liếm khóe môi, nhìn chằm chằm vào cổ tay trắng nõn lộ ra bên ngoài của thợ săn.

Mềm mịn quá, giống như bàn tay con gái.

Cắn một miếng, chắc chắn sẽ rất ngon.

"Cậu... tìm nhầm người rồi." Gã yếu ớt dựa vào tường tự bào chữa: "Tôi không phải là quỷ hút máu duy nhất trong thị trấn này! Tôi bình thường rất tuân thủ pháp luật, chỉ dám đến bệnh viện mua máu...Căn bản không dám... ... Hại người! Trước khi trở thành quỷ hút máu, tôi là giáo viên ở Tây Bắc. Tôi đặc biệt xin dạy ở nơi này nhưng lại gặp phải một người không tốt, bị lừa".

Tần Tiểu Du cau mày.

Có phải tất cả quỷ hút máu đều là bậc thầy dối trá?

Chứng cứ vô cùng xác thực mà vẫn còn chối cãi.

Khẽ hừ lạnh, Tần Tiểu Du nói: "Mày cho rằng cảnh sát sau khi dọn dẹp hiện trường gây án, không tìm được manh mối sao? Khi người chết đang vùng vẫy, đã cào phía sau cổ mày, trong móng tay có ADN của mày. Hiện tại là thời đại thông tin, cảnh sát chỉ cần kiểm tra cơ sở dữ liệu là có thể biết AND của ai. Thật trùng hợp, nó hoàn toàn trùng khớp với ADN của mày."

Biết mình không chạy thoát, quỷ hút máu khẽ cắn môi, quyết chiến lần cuối cùng, gã giận dữ gầm lên, vẻ mặt dữ tợn, miệng há to, răng nanh lộ ra, vỗ cánh lao về phía Tần Tiểu Du.

Gã rất nhanh, Tần Tiểu Du còn nhanh hơn nữa, cậu dễ dàng né tránh, đến phía sau quỷ hút máu, đá gã một cách không thương tiếc, đánh trúng lưng gã.

"Bịch–"

Quỷ hút máu nặng nề ngã xuống đất, co giật vài lần rồi ngừng cử động.

Tần Tiểu Du chớp mắt.

Có phải tất cả quỷ hút máu cấp thấp đều yếu như vậy không?

Cậu chĩa súng vào quỷ hút máu trên mặt đất, thận trọng tiến lại gần, đợi nửa phút rồi dùng giày quân đội đá gã hai phát, quỷ hút máu dường như đã chết, vẫn không nhúc nhích.

Tần Tiểu Du buông tay trái xuống, sờ soạng sau lưng một chút, rồi lấy ra một chiếc còng tay được chế tạo đặc biệt.

Bất kể quỷ hút máu có chết hay không, trước tiên cậu cần đưa tới chi nhánh của Cục quản lý dị năng gần đó báo cáo kết quả.

Tần Tiểu Du tạm thời cất súng, ngồi xổm xuống, dùng còng tay còng cổ tay quỷ hút máu.

Đột nhiên xảy ra biến hóa, quỷ hút máu mở mắt, lợi giáp sắc bén từ đầu ngón tay vọt ra, hung hãn tấn công vào mắt Tần Tiểu Du, Tần Tiểu Du sớm đã phòng bị, lùi về phía sau, lợi giáp sắc bén móc vào mũ trùm đầu của cậu: "Phực——" Tiếng vải đứt phựt vang lên trong con hẻm yên tĩnh.

"Đoàng–"

Tiếng súng lại lần nữa vang lên.

Chiếc mũ trùm đầu rơi xuốn, để lộ mái tóc bạc và khuôn mặt tinh xảo của Tần Tiểu Du.

Trên mặt đất, quỷ hút máu bị bắn vào đầu, chết không nhắm mắt.

Tần Tiểu Du nhíu đôi lông mày thanh tú, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên, không thể thiếu cảnh giác."

Cậu tháo còng tay, lấy ra một chiếc túi đựng xác chết từ chiếc ba lô da màu đen, động tác nhanh nhẹn mà nhét quỷ hút máu vào đó.

Sau khi xử lý xong thi thể, cậu dùng đèn pin quan sát xung quanh, thấy trên mặt đất có máu nên xịt chất hòa tan máu lên đó. Một lúc sau, máu bốc hơi không còn dấu vết.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, cuối cùng là đến nhiệm vụ lấy tiền thưởng.

Tần Tiểu Du một tay kéo chiếc mũ chùm đầu rách nát, tay kia cầm túi đựng xác lên. Bóng dáng cậu lóe lên rồi biến mất trong con hẻm.

Xác định địa điểm dịch chuyển tức thời là một trong những kỹ năng của dị năng không gian.

Tất cả những nơi cậu đã đến, chỉ cần cách nhau không quá mười km, đều có thể dịch chuyển tức thời với nhau.

Trước mắt vẫn ở giai đoạn sơ cấp, khi đạt đến trình độ cao cấp, cậu có thể đi bất cứ đâu trên thế giới tùy thích.

Đương nhiên, với thực lực hiện tại của cậu, muốn đạt tới cảnh giới cao cấp như vậy, ít nhất phải rèn luyện thêm 500 năm.

500 năm đối với Tần Tiểu Du bây giờ thật sự quá xa xôi.

Cậu mất ba năm để tốt nghiệp học viện thánh Crail trước thời hạn, phá cách trở thành thực tập sinh thẩm phán huyết tộc. Đây đã là điều chưa từng có.

Tại sảnh của chi nhánh Cục quản lý dị năng Tây Bắc, một thanh niên tóc bạc kéo theo túi đựng xác bất ngờ xuất hiện khiến nhiều người dị năng bị sốc.

Tần Tiểu Du bình tĩnh bước đến cửa sổ nơi giao nhiệm vụ, lấy ra thẻ chứng minh thân phận của thẩm phán huyết tộc đưa cho nhân viên bên cửa sổ.

"Xin chào, tôi báo cáo nhiệm vụ 19932."

Nhân viên lấy thẻ từ của cậu đưa vào đầu đọc thẻ, nhiều thông tin khác nhau về chủ nhân của thẻ từ lập tức hiện lên trên màn hình máy tính.

"Thực tập sinh thẩm phán huyết tộc..." Nhân viên sửng sốt một chút, nhìn thông tin của Tần Tiểu Du, trong lòng thầm sợ hãi.

Thực tập sinh này vừa tốt nghiệp học viện, lần đầu tiên làm nhiệm vụ, không đến 48 giờ đã hoàn thành nhiệm vụ này.

Thợ săn quỷ hút máu hoặc thẩm phán huyết tộc bình thường sẽ cần ít nhất hai ngày kể từ khi nhận nhiệm vụ đến khi tìm thấy mục tiêu. Tuy nhiên, thực tập sinh này chỉ mất 42 giờ đồng hồ kể từ khi nhận nhiệm vụ đến khi hoàn thành nhiệm vụ, tốc độ nhanh đến kinh người.

Người nhân viên nhìn xuống, phát hiện dị năng của cậu là thời gian và không gian, lập tức hiểu ra.

Dị năng thời gian và không gian, quả thực nghịch thiên!

Gã đã làm việc tại Cục quản lý dị năng trong năm mươi năm, đây là lần đầu tiên gã gặp một người có dị năng không gian và thời gian.

"Có vấn đề gì không?" Tần Tiểu Du thấy nhân viên không có động tĩnh gì, cho rằng có lỗi gì đó, khẩn trương mà dò hỏi.

Nhân viên phục hồi tinh thần lại, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: "Không có vấn đề gì, xin chờ một chút, tôi sẽ cho người xác nhận mục tiêu của nhiệm vụ."

Tần Tiểu Du nhẹ nhàng thở ra: "Được."

Nhân viên bấm số liên lạc nội bộ. Một lúc sau, có hai người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đi tới, nhặt túi đựng thi thể rồi rời đi.

Tần Tiểu Du đợi hai mươi phút, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, nhận được phần thưởng 5 vạn nguyên tệ.

Tuy 5 vạn nguyên tệ Sùng Hạ không nhiều nhưng đây là tiền lần đầu tiên cậu kiếm được dựa vào năng lực của bản thân.

Cậu vui vẻ cất thẻ ngân hàng, lấy chiếc mũ lưỡi trai trong ba lô ra, đội lên đầu, tiến lên một bước rồi biến mất trong không khí.

Ngay khi cậu vừa rời đi, những người dị năng trong đại sảnh to nhỏ thì thầm.

Dị năng không gian thuận tiện như vậy, sau này nếu có thợ săn huyết tộc nào có thể hợp tác với cậu ta thì thật sự khủng khiếp!

Tần Tiểu Du lần nữa lại xuất hiện ở thị trấn Kerala, bước ra khỏi con ngõ vắng vẻ, ngáp dài, chậm rãi đi về phía khách sạn duy nhất trong thị trấn.

Cậu đã không ngủ hơn bốn mươi giờ liên tục, sử dụng dị năng không gian nhiều lần. Thể lực cùng tinh thần của cậu đã tiêu hao nhanh chóng, nếu không quay về khách sạn nghỉ ngơi, cậu đứng cũng có thể ngủ được.

Sau khi đi bộ hai con phố, cuối cùng cũng tới khách sạn.

Nhân viên lễ tân khách sạn lười biếng nằm trên bàn chơi điện thoại di động, nhìn thấy có người đi vào, ngẩng đầu lên phát hiện là khách đến nhận phòng hôm qua, nhiệt tình hỏi: "Anh đi đâu hai ngày qua thế?"

Tần Tiểu Du ấn vành mũ lưỡi trai xuống, trả lời: "Tôi đi cắm trại trên thảo nguyên... Suýt nữa bị muỗi khiêng đi."

"Hahaha——" nhân viên lễ tân cười lớn: "Lần sau nhớ mang theo thuốc chống muỗi nhé."

"Được, cảm ơn cậu đã nhắc nhở." Tần Tiểu Du đi xuyên qua đại sảnh, lên lầu.

Khách sạn điều kiện kém, thậm chí còn không có thang máy, căn phòng mà Tần Tiểu Du thuê ở trên tầng bốn, đôi giày quân đội của cậu bước lên bậc thang gỗ phát ra tiếng "Kẽo kẹt".

Đi lên tầng bốn, tìm phòng của mình, dùng chìa khóa mở cửa và đi vào.

Khách sạn nhìn từ bên ngoài trông tồi tàn nhưng bên trong khá sạch sẽ.

Tần Tiểu Du ném ba lô xuống, cởi áo khoác và quần, đạp rớt giầy, lấy túi máu cất trong tủ lạnh ngày hôm kia ra, mở nắp rồi uống hết một hơi.

"Haiz–"

Cậu ném cái túi rỗng vào thùng rác, quăng mình lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Tít tít tít ~ Chủ nhân, có tin nhắn của Lý tiên sinh!" Giọng nói của Tiểu Trí vang lên từ chiếc đồng hồ cơ.

Tần Tiểu Du mở đôi mắt đau nhức, lau mặt, dùng ngón tay gõ vào màn hình đồng hồ cơ. Một lúc sau, một khung chat ảo hiện lên.

Cậu trả lời tin nhắn và gửi vị trí của mình.

Năm phút sau, có tiếng gõ cửa.

Tần Tiểu Du dụi dụi mắt, xuống giường mở cửa.

Ngoài cửa, Lý tiên sinh đầu đội mũ quý ông, mặc vest cao cấp, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn chàng trai vẻ mặt ỉu xìu.

"Mau vào đi." Tần Tiểu Du tinh thần vui vẻ, nhường đường, mời Lý tiên sinh vào.

Lý tiên sinh xách vali bước vào phòng, nhìn xung quanh rồi khẽ cau mày: "Có hơi nhỏ."

Tần Tiểu Du ngồi khoanh chân trên chiếc giường duy nhất, chống cằm nói: "Đây là phòng tốt nhất trong khách sạn, có phòng tắm, vòi sen và bồn tắm."

Mặc dù khách sạn nhỏ nhưng hoạt động kinh doanh rất tốt. Cậu có thể đặt được phòng này đơn giản vì giá của nó quá cao, người bình thường không đủ khả năng đặt.

Lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ, Lý tiên sinh không yên tâm, nhất quyết muốn cùng cậu hành động.

Tuy nhiên, cậu dịch chuyển không gian, đến thị trấn Kerala trước. Lý tiên sinh phải đổi phương tiện giao thông vài lần, nên đến chậm hơn. Chờ cậu hoàn thành nhiệm vụ, Lý tiên sinh mới đến.

Tần Tiểu Du nói qua một lần nhiệm vụ với Lý tiên sinh, sau đó lấy thẻ ngân hàng trong ba lô ra, giống như báu vật mà đưa cho Lý tiên sinh.

"Lý tiên sinh, đây là tiền thưởng đầu tiên của em, cho ngài."

Lý tiên sinh nhìn nụ cười rạng rỡ của chàng trai trẻ, không nhịn được mà vuốt tóc cậu, từ chối: "Em tự mình giữ đi".

Thấy hắn không chịu nhận, Tần Tiểu Du có chút ủ rũ hỏi: "Cái đó... Có phải là ít quá không?"

Năm vạn nguyên tệ Sùng Hạ đối với Lý tiên sinh người kiếm được hàng ngàn vạn mỗi ngày, quả thực chẳng đáng nhắc tới.

Lý tiên sinh không đành lòng khiến bé con thất vọng, nên nhận lấy thẻ: "Để ta giữ giúp em."

Tần Tiểu Du vui vẻ lại ngay lập tức: "Được!"

Sau khi đưa thành công số tiền lương đầu tiên cho bậc cha chú nhà mình, Tần Tiểu Du trong lòng rất vui, nằm xuống giường chuẩn bị đi ngủ.

Cậu phải giữ sức khỏe, để ngày mai cùng Lý tiên sinh đi  thảo nguyên chơi.

Thị trấn Kerala tuy ở vùng sâu vùng xa nhưng lại gần khu du lịch  thảo nguyên Tạp Sa Mộc, mỗi tháng đón hàng chục nghìn lượt khách, mang lại lợi ích kinh tế đáng kể.

Lý tiên sinh vỗ mông chàng trai: "Em đã tắm chưa?"

Tần Tiểu Du lười biếng, xê dịch vào phía bên trong giường, nhường ra một vị trí: "...Ngày mai dậy rồi tắm."

Lý tiên sinh bị bộ dáng lười biếng của cậu chọc cười, xụ mặt kéo cậu dậy: "Ta lại không muốn ngủ cùng bạn trư ở bẩn đâu".

Tần Tiểu Du phồng má, bị Lý tiên sinh kéo vào phòng tắm.

Nhiều năm ở chung, khiến mối quan hệ của cậu và Lý tiên sinh càng trở nên thân thiết hơn.

Ba năm trước, cậu trở về quê hương đoàn tụ với cha mẹ xa cách ba mươi năm. Ở nhà được hơn nửa tháng, cậu trở lại đảo Hodzel tiếp tục đi học.

Dù mẹ cậu phản đối việc cậu trở thành thẩm phán huyết tộc, nhưng không lay chuyển được quyết định của cậu, chỉ có thể nhờ Lý tiên sinh chăm sóc cậu nhiều hơn.

Lý tiên sinh vui vẻ đồng ý, nói sẽ đảm bảo an toàn cho cậu, lúc đó mẹ cậu mới miễn cưỡng đồng ý.

Ba năm qua, Tần Tiểu Du thường xuyên về quê ngày nghỉ lễ, đồng thời cũng mời bố mẹ đến đảo Hodzel nghỉ dưỡng. Thấy Lý tiên sinh chăm sóc cậu chu đáo, cha mẹ cậu càng yên tâm hơn, bảo Tần Tiểu Du nhất định phải báo đáp Lý tiên sinh.

Không cần mẹ nhắc nhở, cậu cũng sẽ báo đáp Lý tiên sinh.

Không phải thế sao, nhận được khoản tiền thưởng đầu tiên, lập tức nộp lên.

Trong phòng tắm, Lý tiên sinh để Tần Tiểu Du ngồi trên bệ toilet chờ, cẩn thận rửa sạch bồn tắm rồi đổ đầy nước nóng.

Sau khi đổ nước nóng vào, hắn quay lại thì thấy chàng trai đang ngồi trên bệ toilet đã ngủ gật rồi.

Lý tiên sinh:......

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Du: ZZZZZ~~~~~~~~

Lý tiên sinh: Xắn tay áo sơ mi lên, từ từ cởi quần áo...

————

P/s: Tiểu Du cuối cùng cũng trưởng thành hahahaha!!! Tôi có thể viết nó ngay bây giờ!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro