89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




[Quá trình hướng dẫn]

—–oOo—–

Hướng dẫn?

Hướng dẫn cái gì?

Tần Tiểu Du đầu óc trống rỗng, mọi giác quan đều tập trung vào một chỗ, máu như dòng sông cuồn cuộn, mãnh liệt lao về phía mảnh đất hình tam giác, khiến cho đỉnh kiếm vốn đã kiêu ngạo càng thêm cao ngất và thẳng tắp. =))))

Tay của Lý tiên sinh chỉ nhẹ nhàng phủ lên, không có động tác gì khác, nhưng cậu lại cảm thấy mình đã hoàn toàn bị nắm giữ.

Khác với quỷ hút máu tràn đầy sinh lực, huyết tộc nổi tiếng là lạnh lùng vô cảm, trừ khi gặp phải đối tượng yêu thích, mới có thể động tình, khao khát ôm ấp đối phương, ham muốn đó cũng sẽ thức tỉnh theo.

Trước đây cậu không hề có suy nghĩ gì với Lý tiên sinh, hai người trần trụi nằm trên một chiếc giường, vẫn cứ thờ ơ.

Bây giờ thì không được, cậu đã nảy sinh ý nghĩ không nên có với Lý tiên sinh, chỉ cần một chút vuốt ve, cậu liền thành thật có phản ứng.

Cậu quá xấu hổ, muốn chạy vào nhà vệ sinh để giải quyết vấn đề riêng tư nhạy cảm, tuy nhiên, hành động của Lý tiên sinh quả thực bất ngờ, thậm chí có thể gọi là kinh ngạc.

Ngài ấy... cứ như thế mà chạm vào, đồng thời mở lời để mình là người hướng dẫn.

Tần Tiểu Du cố gắng nuốt nước bọt, để mình bình tĩnh lại.

Nhưng trái với mong muốn, tinh thần càng căng thẳng, cơ thể càng hưng phấn, sâu thẳm trong tâm hồn dường như có một con thú dữ đang ẩn náu, sốt ruột đi lại, gầm rú, cố gắng thoát khỏi lồng giam, xé bỏ lớp ngụy trang nhẫn nhục, gào thét muốn bất chấp tất cả mà làm bậy.

Đồng ý đi!

Nhanh lên, đồng ý đi...

Lời thì thầm của ác quỷ vang vọng bên tai.

Tần Tiểu Du không thể tự chủ được mà run rẩy, trán đầy những giọt mồ hôi, máy móc mà quay đầu, đôi mắt trong bóng tối hơi sáng lên.

Cảm tạ là cậu đã được rèn luyện ý chí trước khi trở thành thẩm phán huyết tộc, khi cậu vẫn còn đang do dự, lý trí cuối cùng cũng chiến thắng ham muốn, cậu nắm chặt cổ tay Lý tiên sinh, khó khăn di chuyển nó ra.

"Không... không cần, cảm ơn, em đã đọc những cuốn sách liên quan... và... cũng không phải là lần đầu tiên..."

Cậu nói một cách khô khan, trước khi kịp thỏa hiệp, nhanh chóng kích hoạt kỹ năng dịch chuyển không gian, từ giường chuyển đến nhà vệ sinh.

"Cạch!"

Nhấn nút công tắc trên tường, đèn bật sáng.

Cậu chống hai tay lên bồn rửa mặt, nhìn bản thân trong gương.

Gương mặt đỏ bừng nhìn thấy bằng mắt thường.

Cậu nhanh chóng cúi đầu, mở vòi nước, tạt nước lạnh lên mặt để hạ nhiệt.

Nếu dị năng về thời gian của cậu mạnh hơn một chút thì tốt rồi, như vậy cậu có thể quay lại năm phút trước, không không, tốt nhất là nửa tiếng trước.

Chắc chắn cậu sẽ ngoan ngoãn ở nhà, tuyệt đối không đến nhà Lý tiên sinh.

Điều đáng tiếc là hiện tại cậu chỉ nắm giữ khả năng tạm dừng thời gian trong ba mươi giây và quay lại một phút trước.

Mà vừa rồi, do quá sốc, cậu đã đứng hình mất ba bốn phút, khiến cậu bỏ lỡ thời gian quay lại tốt nhất.

Việc đã rồi, ngoài việc làm đà điểu, dường như không còn cách nào khác.

Tần Tiểu Du ngẩng đầu, nước chảy trên mặt, làn da đỏ ửng đã giảm đi một nửa, nhưng sự bức bối ở phía dưới không hề có dấu hiệu giảm bớt.

Cậu quay người bước vào phòng tắm bên trong, một tay chống lên bức tường gạch men, một tay kéo lớp áo ngủ lên.

Điều này quả thực không phải là lần đầu tiên cậu tự làm.

Khi lên cấp hai học tiết sinh học, cậu biết những cậu bé mười ba, mười bốn tuổi đang trong độ tuổi dậy thì, nhưng Tần Tiểu Du thường xuyên đá bóng, lượng vận động lớn tiêu hao năng lượng và thể lực của cậu, lên lớp chín vẫn còn thuần khiết như tờ giấy trắng, cho đến khi cậu nhận được một lá thư tình từ người cùng giới.

Cậu cầm lá thư đi hỏi Lý tiên sinh, Lý tiên sinh kiên nhẫn giải thích cho cậu, nói với cậu thế giới rộng lớn, muôn hình vạn trạng, đồng tính luyến ái, không có gì đáng trách.

Yêu thật lòng một người, không quan tâm giới tính, tuổi tác, quốc tịch, chủng tộc của đối phương.

Ngày hôm đó về nhà, trong đầu cậu luôn là những lời của Lý tiên sinh.

Tối nằm trên giường ngủ, bỗng nhiên cảm thấy bồn chồn, lúc sau chính là một cỗ nhiệt dần tới.

Cậu mơ mơ màng màng mà làm xong lần đầu tiên.

Kết thúc, cả người đều ngơ ngác, khuôn mặt Lý tiên sinh hiện lên trong tâm trí, không ngừng lặp đi lặp lại lời hắn nói.

Hóa ra lúc đó, cậu đã nảy sinh tình cảm mơ hồ đối với Lý tiên sinh.

Bị sơ ủng thành huyết tộc, sự bồng bột dường như lắng xuống, một thời gian cậu tưởng mình không được, may thay, theo sự trưởng thành của cơ thể, cậu lại có cảm giác.

Sáng ngủ dậy thỉnh thoảng ngẩng đầu, tạm thời không có nhu cầu, nhanh chóng liền biến mất.

Chuyến đi thảo nguyên lần này, cậu không chỉ thông suốt tình cảm, mà cơ thể cũng thức tỉnh theo.

Cậu không phải là đứa trẻ ngây thơ, biết rõ mình muốn gì, gần gũi với người mình yêu, tự nhiên sẽ không thể kìm lòng được.

Trong phòng tắm, tiếng thở dốc không thể kìm nén của chàng trai vang lên.

Tần Tiểu Du mồ hôi đầm đìa, càng vội vàng càng không được.

Cho dù đã đọc những cuốn sách liên quan, nhưng lý thuyết và thực tế khác nhau rất nhiều, thực sự khi tự mình làm, luống cuống vụng về, mãi không thể xong được.

Cậu không thể tự chủ được mà cắn môi, nghiêng người về phía trước, trán áp vào bức tường gạch lạnh lẽo, khóe mắt ướt át.

Sao lại thế này?

Tại sao vẫn còn phấn chấn như vậy?

Chẳng lẽ huyết tộc trời sinh dị thường, không xảy ra thì thôi, một khi xảy ra biến hóa thì không thể kìm nén, đặc biệt là rất dài?

Tần Tiểu Du vừa lo lắng vừa hồi hộp.

Tất cả là do trước đó cậu cuống cuồng không biết làm sao, quên dịch chuyển không gian về phòng mình, ngược lại vào phòng tắm bên trong thông với phòng ngủ của Lý tiên sinh.

Hiện tại cưỡi lên lưng cọp khó xuống rồi.

"Ư ư ư..."

Cậu phát ra tiếng rên rỉ bực bội, thế nào cũng không thể tập trung nổi, cũng không thể dịch chuyển lần nữa, chỉ có thể sốt ruột mà tăng tốc.

Bỗng nhiên, phía sau lưng dán vào một bức tường bằng thịt.

"A?" Tần Tiểu Du kinh ngạc.

"Làm như vậy là không đúng."

Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của người đàn ông.

Tần Tiểu Du giật mình, trượt chân suýt nữa ngã, một cánh tay mạnh mẽ vững vàng ôm lấy cậu, lưng cậu áp sát vào ngực người đàn ông, còn chưa kịp hoàn hồn, bàn tay của một người khác phủ lên tay phải của anh.

"Lý... Lý tiên sinh?" Tần Tiểu Du không dám động đậy, đầu óc rối bời, mất khả năng suy nghĩ.

"Thật sự là cần người hướng dẫn." Giọng nói của Lý tiên sinh vẫn bình tĩnh như mọi khi, khác hẳn với giọng nói khàn khàn của cậu.

"Em... Em..." Dựa vào ngực của người đàn ông, mùi hương hoa hồng quen thuộc vương vấn trong mũi, điểm yếu bị nắm giữ, Tần Tiểu Du luống cuống.

"Đừng sợ." Lý tiên sinh siết chặt cánh tay, để cậu giao toàn bộ trọng lượng cho mình: "Đây là chuyện bình thường, không cần có áp lực tâm lý, chúng ta cần phải đối mặt với nó, chấp nhận nó, và sau đó học cách tận hưởng."

Nghe những lời dịu dàng của người đàn ông, trái tim hoảng loạn của Tần Tiểu Du dần dần được an ủi, lưng không còn căng cứng, đầu óc cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động.

"Em...Em phải làm sao?" Cậu lắp bắp hỏi.

"Như thế này..." Lý tiên sinh hướng dẫn bàn tay của cậu, lực vừa đủ, từ chi tiết đến tổng thể, chu đáo từng li từng tí.

"Ưm..." Tần Tiểu Du rên rỉ, gạt bỏ mọi sự kiềm chế, để người đàn ông dẫn dắt bản thân mình tự xử.

"Đừng kìm nén bản thân, hãy học cách giải phóng." Lý tiên sinh cúi đầu, môi mỏng áp vào tai cậu, động viên câu, khen ngợi cậu: "Em làm rất tốt."

Tần Tiểu Du là một học sinh thông minh hiếu học.

Dưới sự hướng dẫn cẩn thận của Lý tiên sinh, cậu đã thành công giải tỏa được cảm xúc.

"Ư ư ư..." Cậu kiệt sức dựa vào ngực Lý tiên sinh.

Lý tiên sinh lặng lẽ ôm cậu, không làm phiền cảm xúc thăng hoa của cậu.

Có một số việc không làm trước đó, người ta thường kháng cự và ngại ngùng, nhưng đã làm một lần rồi, vượt qua được trở ngại, tâm lý thoải mái mà tiếp nhận.

"Có ổn không?" Lý tiên sinh hỏi.

"Ừm." Tần Tiểu Du cúi đầu, tai đỏ ửng: "Cảm... cảm ơn."

"Giữa chúng ta, không cần phải cảm ơn." Lý tiên sinh dùng cằm cọ cọ mái tóc bạc mềm mại của cậu, cười khẽ: "Nếu thực sự muốn cảm ơn, không bằng đáp lễ lại."

Tần Tiểu Du sững sờ.

Đáp lễ?

Có phải là ý cậu đang hiểu phải không?

Lý tiên sinh cũng cần... sự giúp đỡ của người khác sao?

Rất nhanh, suy nghĩ của cậu đã được xác nhận, mặt đỏ tai hồng mà học hỏi và áp dụng, cho đến khi cả hai tay đều mỏi nhừ, mới hoàn thành mỹ mãn.

Hai người cùng tắm nước nóng, thay bộ đồ ngủ mới, trở lại giường, đêm đã khuya.

Tần Tiểu Du tưởng mình sẽ mất ngủ, ai ngờ vừa chạm vào gối, cậu lập tức chìm vào giấc ngủ.

Lý tiên sinh chống tay lên trán, nương theo ánh trăng bạc, chăm chú nhìn vào chàng trai trẻ đang ngủ say trong lòng, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽ ra đường nét khuôn mặt của cậu.

Lát sau, hắn yêu chiều mà thì thầm: "Ngủ ngon, Scarlett của ta."

***

Ngày hôm sau, Tần Tiểu Du tỉnh dậy trên chiếc giường lớn, mở to đôi mắt như hồng ngọc, ngây ngốc nhìn trần nhà tinh xảo.

Cậu nên cảm thấy may mắn sao?

Cảm ơn vì trong phòng chỉ có mình cậu, không cần phải ngại ngùng đối mặt với người đàn ông.

Lát sau, cậu chống người dậy, lắc lắc đầu, vứt bỏ chuyện tối qua vào góc khuất của ký ức, không ngừng tự thôi miên, chỉ cần da mặt đủ dày, kim cũng sẽ không đâm thủng.

Chẳng qua là... làm một con rùa đen rụt cổ thôi?

Lý tiên sinh có thể bình tĩnh như không có chuyện gì, tại sao cậu phải hoảng hốt?

Xây dựng xong tâm lý, Tần Tiểu Du tự tin bước xuống giường, trước tiên trở về phòng mình, ung dung thong thả đánh răng rửa mặt, tháo chuỗi hạt mã não trên tay, tết vào bím tóc phía sau, tìm bộ đồ thể thao trong tủ quần áo mặc vào, tâm trạng vui vẻ xuống lầu.

Nói thế nào đi nữa, cùng người mình thích làm chuyện thân mật, là một điều rất vui vẻ.

Tần Tiểu Du tinh thần sảng khoái bước vào phòng khách, nhìn người đàn ông tóc vàng đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách.

"Chào buổi sáng, Lý tiên sinh." Cậu vui vẻ lên tiếng.

Người đàn ông buông cuốn sách, ngẩng đầu, nhẹ nhàng đáp lại: "Chào buổi sáng, Tiểu Du."

La quản gia từ nhà bếp mang bữa sáng thịnh soạn ra, tươi cười thân thiết nói: "Chào buổi sáng, Tiểu Du thiếu gia."

"Thơm quá~" Tần Tiểu Du ngửi thấy mùi thơm, quay người vào phòng ăn. Đã nửa tháng rồi cậu không ăn đồ ăn của La quản gia, quá nhớ mong.

"Chi chi..." Con dơi nhỏ bay xuống từ đèn chùm pha lê trong phòng khách, nhẹ nhàng đậu trên vai Tần Tiểu Du, phát hiện chuỗi hạt trên bím tóc của cậu, tò mò bò lên, dùng móng vuốt nhỏ móc móc.

Tần Tiểu Du để nó nghịch ngợm, cầm một miếng bánh mì nhỏ, cắn một miếng, mơ hồ quay đầu hỏi người đàn ông trên ghế sô pha: "Lý tiên sinh đã ăn sáng chưa?"

"Chưa, chờ em cùng ăn." Lý tiên sinh đứng dậy, đi về phía cậu.

Quần áo của hắn cũng do La quản gia mua, hôm nay mặc bộ đồ thoải mái ở nhà, kiểu dáng giống với Tần Tiểu Du, hai người đứng cạnh nhau, vô cùng hài hòa, cho người ta cảm giác như một cặp đôi.

Đôi mắt xanh lục của La quản gia mang theo ý cười, động tác ung dung lịch thiệp bày món ăn cho hai chủ nhân.

Ăn sáng xong, Tần Tiểu Du về nhà một chuyến, không thể tránh khỏi bị Vương Xuân Lan bắt gặp mà khiển trách một trận.

"Con nói xem, đừng ỷ vào khả năng dịch chuyển không gian mà chạy lung tung, cũng không báo một tiếng, sáng nay mẹ ở cửa phòng gọi con dậy, gọi đến khàn cả cổ, con cũng không đáp lại, suýt nữa tưởng con xảy ra chuyện."

"Mẹ, con xin lỗi! Lần sau con nhất định sẽ báo trước!" Tần Tiểu Du chắp tay, vẻ mặt hối lỗi.

"Còn có lần sau?" Vương Xuân Lan trừng mắt.

Tần Tiểu Du vội lắc đầu: "Không có lần sau, chắc chắn!"

Vương Xuân Lan giơ ngón tay, chọc vào trán cậu: "Nhớ kỹ đấy!"

"Vâng!" Tần Tiểu Du ngoan ngoãn đáp.

Báo cáo với nhà xong, cậu tìm chiếc xe máy của mình trong nhà để xe, đội mũ bảo hiểm, oai vệ mà ngồi lên xe.

Cậu định đi tới nhà Thạch Đại Hải.

Tuy nhiên, chưa kịp khởi động xe, cậu bị Tần Lâm gọi lại.

"Anh chở em đi."

Tần Tiểu Du đành phải từ bỏ chiếc xe máy yêu quý, tháo mũ bảo hiểm, lắc lắc đầu, mái tóc bạc bay bay, cả bím tóc phía sau và chuỗi hạt cũng lắc lư theo, phát ra tiếng động nhỏ.

Tần Lâm ánh mắt lóe lên, mở cửa xe, bảo em trai ngồi vào ghế phụ.

Chẳng mấy chốc, một chiếc xe hơi màu đen lái ra khỏi nhà để xe, rời khỏi khu biệt thự.

Tần Tiểu Du mở hộc xe phía trước, tìm kiếm đĩa nhạc từng được đặt ở đó, tìm một đĩa CD, bỏ vào máy nghe nhạc.

Tần Lâm lái xe điềm tĩnh, để cậu bận rộn chọn bài hát.

Khi xe chạy lên đại lộ, trong xe vang lên bản nhạc piano trữ tình. Tần Tiểu Du thoải mái dựa vào ghế, ngón tay trắng nõn thon dài gõ nhẹ lên đùi theo điệu nhạc, miệng khẽ ngân nga theo giai điệu.

Cậu chơi piano giỏi, hát cũng không tệ.

Hai anh em đều có năng khiếu âm nhạc, chịu sự dạy dỗ của Lý tiên sinh, đều yêu thích nhạc cổ điển.

Tần Lâm mắt nhìn thẳng, lái xe tốc độ bình thường, trước tiên đưa Tần Tiểu Du đến nhà Thạch Đại Hải.

Gần đến nơi, gặp phải đèn đỏ thời gian dài, xe dừng lại, xếp hàng chờ đợi.

Bản nhạc piano kết thúc, Tần Tiểu Du dùng ngón tay ấn vào màn hình LCD, chọn một bài hát khác.

Tần Lâm đột nhiên đưa cho cậu hai tấm vé.

Tần Tiểu Du nghi ngờ nhận lấy, nhìn thấy dòng chữ trên vé, vui mừng nói: "Anh, anh lại có vé buổi hòa nhạc của Danick! Còn là ghế VIP nữa, hàng ghế đầu!"

"Tối nay tám giờ, cùng đi nghe." Tần Lâm nói.

"Được!" Tần Tiểu Du vui vẻ nhận vé.

"Là nhiệm vụ." Tần Lâm liếc nhìn nụ cười ngớ ngẩn trên mặt em trai.

"Hả?" Tần Tiểu Du sững sờ.

"Cho em hai tiếng đồng hồ tâm sự." Tần Lâm nói: "Trưa anh đến đón em, cùng đi mua lễ phục ở trung tâm thương mại."

Tần Tiểu Du nói: "Anh, em có lễ phục rồi, không cần tốn kém đâu."

Đèn xanh bật sáng, Tần Lâm gài số, nhẹ nhàng đạp ga, khuôn mặt đẹp trai trông rất bình tĩnh: "Chúng ta cần ngụy trang. Những người đi nghe nhạc của Danick, cơ bản đều là các cặp đôi."

Tần Tiểu Du chớp chớp mắt: "Vậy nên..."

Không phải như cậu nghĩ đấy chứ?

Tần Lâm gật đầu: "Ừ."

Tần Tiểu Du ôm mặt, lông mày nhíu lại, tuyệt vọng vùng vẫy: "Anh giả gái à?"

Tần Lâm ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cậu, khiến Tần Tiểu Du run rẩy, lập tức nhận thức được vị trí của mình.

Để anh trai mình mặc đồ con gái?

Ha ha, hoang đường!

Cậu phồng má, uể oải, hứng thú đi nghe nhạc hoàn toàn biến mất.

Đến tiểu khu nơi Thạch Đại Hải ở, cậu nhảy xuống xe, vẫy tay chào anh trai, lấy chiếc mũ lưỡi trai trong ba lô ra, đội lên đầu, bước đi nhẹ nhàng về phía cổng tiểu khu.

Tần Lâm nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cậu, xác định cậu đã vào cổng, mới khởi động xe rời đi.

Tần Tiểu Du đã đến đây vài lần, quen đường quen lối, tìm đến nhà Thạch Đại Hải, bấm chuông cửa.

Tiếng chuông chỉ reo một tiếng, cửa đã mở, lộ ra một khuôn mặt không nên xuất hiện ở đây.

"Hả? Cậu..." Tần Tiểu Du kinh ngạc nhìn đối phương.

"Haha, Tiểu Du, lâu rồi không gặp!" Ngu Huy Dực có gương mặt búp bê lao tới, nhiệt tình ôm Tần Tiểu Du.

Tần Tiểu Du vỗ vỗ lưng gã, rồi thả xuống, nghi ngờ hỏi: "Sao cậu lại về nước?"

Ngu Huy Dực nhún vai, nghiêng người để Tần Tiểu Du vào nhà, giải thích: "Tôi nhận được tin tức, bố mẹ tôi ly hôn đang tìm tôi."

Nhếch mép, gã lại nói: "Không có tôi, họ không thể thừa kế tài sản của ông nội đâu!"

———————-

Tác giả có lời:

Tiểu Du (Hát): Trước lạ sau quen, ba lần bốn lần thịt dán thịt~~

Tần Lâm: Hát cái gì vậy?

Tiểu Du: A ha, không không có gì, chỉ là hát vớ vẩn thôi ~

Tần Lâm:...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro