88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Có cần hướng dẫn không?]

——oOo—–

Trong nhà có huyết tộc, mọi người đều quen rồi, bình tĩnh nhìn Tần Tiểu Du uống máu ăn bò bít tết, không hề có sự bài xích.

Cả nhà vui vẻ ăn tối, dĩ nhiên sẽ uống rượu.

Tần Phi Dược rót đầy một ly rượu, hô hào bốn đứa con trai nâng ly với ông. Cháu trai Từ Trăn và cháu gái Ngô Duẫn Quân đều là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, cũng bị rót một ly.

"Ông uống ít thôi!"

Khi Tần Phi Dược định rót ly rượu thứ ba, bị Vương Xuân Lan ngăn lại.

"Không sao, không sao, hôm nay vui vẻ, uống thêm vài ly với mấy đứa nhỏ không sao mà." Tần Phi Dược trước đây vốn rất thích uống rượu, bây giờ lớn tuổi, bị vợ quản lý nghiêm ngặt, mỗi ngày chỉ được uống một ngụm nhỏ, đúng là khổ sở. Hôm nay gia đình đông người, tất nhiên nắm bắt cơ hội để uống nhiều hơn.

"Ông quên kiểm tra sức khỏe tuần trước à? Bác sĩ bảo ông chú ý gan một chút!" Vương Xuân Lan nói.

Tần Tiểu Du lo lắng hỏi: "Mẹ, gan của cha làm sao?"

Người uống nhiều rượu dễ bị bệnh gan nhiễm mỡ, cha cậu đã uống rượu mấy chục năm, chẳng lẽ gan xảy ra vấn đề rồi?

Tần Lâm buông đũa, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tần Phi Dược.

Tần Phi Dược bị hai đứa con trai nhìn chằm chằm, hoảng sợ liên tục lắc đầu: "Không sao, chỉ là chỉ số hơi cao thôi, đừng nghe mẹ con nói bậy."

Dù thích uống rượu, nhưng ông luôn để ý sức khỏe của mình, đặc biệt là ba mươi năm này, vì chờ đợi đứa con trai út tỉnh lại, mỗi ngày ông chỉ uống một chút, cố gắng sống lâu hơn.

Vương Xuân Lan múc cho ông một bát canh bổ dưỡng, đặt trước mặt ông: "Không nhắc nhở, ông tự biết kiềm chế chắc? Uống canh đi, bổ gan thận."

Tần Phi Dược cầm thìa, liên tục gật đầu: "Tôi uống, tôi uống – nhưng mà, trước mặt mấy đứa nhỏ, bà cũng phải cho tôi chút thể diện chứ?"

Vương Xuân Lan nghe vậy, sắc mặt thay đổi, học theo mấy bà vợ hiền lương trong phim cổ trang, dịu dàng hỏi: "Lão gia, có cần em hầu lão gia uống canh không?"

Tần Phi sởn cả da gà, run rẩy: "Đừng, đừng, đừng, tuổi này rồi, đừng chơi kiểu đó nữa, để mấy đứa nhỏ cười cho."

"Ha ha ha——" Ngô Kỳ là người đầu tiên cười phá lên: "Bà nội, thời trẻ bà và ông thường xuyên chơi trò đóng vai sao?"

Ngô Trung nhanh chóng ném hạt dẻ về phía con mình: "Không biết lớn nhỏ."

"Huhu – Con chỉ hỏi chút thôi." Ngô Kỳ ấm ức che đầu.

Tần Tiểu Du uống một ngụm máu, liếm khóe miệng nói: "Này, bà nội con thích xem phim gia đấu nhất, xem xong thích học theo, không theo nghề diễn viên quá đáng tiếc."

"Thật sao?" Ngô Kỳ kinh ngạc hỏi.

Lần này đến lượt Vương Xuân Lan ngại ngùng, bà giả vờ giận dữ liếc nhìn con trai út.

Tần Tiểu Du rụt vai, vội vàng sửa lời: "Giả, giả thôi, chú lừa cháu đấy."

Ngô Kỳ nghiêng đầu: "Sao lại thế, chú cảm thấy cháu dễ bị lừa vậy sao?"

Nhóc không phải bị mù, vừa nhìn thấy bà nội liếc ánh mắt cảnh cáo về phía chú. Ba năm chung sống, nhóc hiểu rõ chú sợ nhất là bà nội trừng mắt với chú.

Theo lời cha nhóc nói, hồi nhỏ chú thường bị bà nội cầm gậy gỗ đuổi khắp thôn.

"Cháu nghĩ sao?" Tần Tiểu Du trả lời lại.

Ngô Kỳ còn muốn nói gì nữa, mẹ nhóc là Giả Tử San gắp một miếng thịt kho tàu vào đĩa của nhóc: "Đi trên đường không phải nói là đói bụng sao? Nhanh ăn đi!"

"Ồ~" Ngô Kỳ nhét thịt kho tàu vào miệng, hai má phồng lên, nhai nhai, nuốt xuống, rồi quay đầu hỏi Tần Lâm: "Bác, cháu có chuyện muốn hỏi bác một chút."

"Chuyện gì?" Tần Lâm hỏi.

Ngô Kỳ nói: "Cháu có một người bạn học, gần đây rất kỳ lạ."

Bác của nhóc là chấp hành quan Cục quản lý dị năng, chuyên xử lý chuyện bất thường liên quan đến người dị năng, chắc chắn có thể giúp nhóc phân tích hành vi kỳ lạ của bạn học.

"Kỳ lạ như thế nào?" Tần Tiểu Du hứng thú hỏi.

"Chính là..." Ngô Kỳ sắp xếp lại ngôn ngữ, nói: "Trước đây cậu ấy là người rất lạc quan vui vẻ, từ khi bố cậu ấy bị bệnh cách đây một tháng, cả người trở nên trầm mặc ít nói. Theo lời bạn cùng phòng, cậu ấy đi làm thêm ở một quán bar vào buổi tối, kiếm tiền chữa bệnh cho bố. Lúc đầu vẫn bình thường, sau đó càng lúc càng kỳ lạ, không những đi theo các bạn nữ vào buổi tối, còn cố ý quấy rối tình dục..."

Tuần trước, tối thứ ba, sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối, khi đi ngang qua khu rừng nhỏ gần sân thể dục, nghe thấy tiếng hét chói tai, nhóc vội chạy đến xem, phát hiện người bạn học đó ôm một bạn nữ đang vô cùng sợ hãi, định làm chuyện xấu.

Nhóc ngay lập tức thấy việc nghĩa hăng hái làm, xông vào khu rừng nhỏ, cứu bạn nữ.

Tuy nhiên, người bạn học đó không những không sợ hãi, ngược lại còn phát điên tấn công nhóc, mắt đầy tơ máu, miệng phát ra tiếng gào rống như thú dữ, nước dãi chảy đầy trước ngực, vẻ mặt dữ tợn, thật đáng sợ.

Ngô Kỳ cao 1m9, suýt nữa không thể chống đỡ, may mắn bạn nữ bỏ chạy đã gọi những bạn học khác, mọi người hợp sức khống chế người bạn học phát điên đó.

Sau đó, cậu ta bị cảnh sát đưa đi, giam giữ mười ngày.

Chiều hôm qua cậu ấy về trường, cháu và cậu ấy gặp nhau trên đường, cậu ấy nhếch miệng cười với cháu, lọ ra hàm răng." Ngô Kỳ cầm đũa chỉ vào răng nanh của mình: "Chú, hai chiếc răng nanh của cậu ấy giống của chú, rất sắc nhọn."

Vì nhà có người là huyết tộc, nhóc nhìn thấy răng nanh của bạn học đó, cảm thấy không ổn.

Từ hành vi xấu xa và tính cách thay đổi lớn, cũng như răng nanh sắc nhọn, phán đoán cậu ta chính là quỷ hút máu chuyên đi săn giết người.

Chỉ tiếc là không có bằng chứng, không thể xác nhận, cộng thêm bị đối phương đe dọa, nên nhóc thu dọn hành lý về nhà nghỉ cuối tuần. Nhân tiện thử vận may xem có gặp được bác đang nghỉ phép không. Nếu bác không ở nhà, nhóc chỉ có thể báo án với cơ quan quản lý dị năng gần nhất.

Hôm nay may mắn vô cùng, bác nghỉ phép, ngay cả chú cũng về.

Vì vậy, khi gia đình đều có mặt, nhóc vội vàng kể hết mọi chuyện.

"Anh Kỳ, bạn học của anh có phải là quỷ hút máu không?" Từ Úy Phong kinh ngạc hỏi.

"Không sai! Chỉ có quỷ hút máu mới chuyên tìm con gái tấn công." Từ Úy Nhiên gật đầu phụ họa.

Giả Tử San nhìn con trai trách mắng: "Tối qua sao con không nói với mẹ?"

Quá nguy hiểm!

Hành động nghĩa hiệp đáng được khen ngợi, nhưng gặp rắc rối thì lại khác. Tiểu Kỳ đã phá hỏng chuyện tốt của người bạn học đó, chắc chắn đã bị ghi hận rồi.

Ngô Duẫn Quân cũng nhìn em trai: "Ngày kia em đừng về trường, đợi điều tra rõ ràng rồi hẵng đi."

Ngô Kỳ nhíu mày: "Không được, ngày kia trường bọn em có trận đấu bóng rổ."

Nhóc là sinh viên thể thao, thường xuyên tập luyện và thi đấu, làm sao có thể vắng mặt?

Vương Xuân Lan lo lắng hỏi con trai cả: "Tiểu Lâm, con thấy nên giải quyết chuyện này như thế nào?"

Nếu đối phương thực sự là quỷ hút máu, Tiểu Kỳ sẽ rất nguy hiểm.

Tần Lâm nói: "Con sẽ cử người đi điều tra trường thể thao."

Tần Tiểu Du giơ tay: "Con! Để con đi!"

"Con?" Những người khác nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ.

Tần Tiểu Du chớp mắt: "Bây giờ con là thẩm phán huyết tộc, dù còn là thực tập sinh, nhưng làm nhiệm vụ điều tra, con dư sức."

Hơn nữa, cậu trẻ tuổi, lại biết đá bóng, đi học trường thể thao hoàn toàn không bị lộ.

Nói đến chuyện này, cậu đã rất lâu không đá bóng, không biết kỹ thuật có giảm sút hay không, nhiệm vụ lần này, đúng là cơ hội để cậu hồi tưởng lại thời thanh xuân đã qua.

Vương Xuân Lan không yên tâm nhíu mày: "Có được không?"

Trong mắt bà, con trai út còn non nớt, thiếu kinh nghiệm, ngược lại con trai cả đã chiến đấu với quỷ húy máu hơn ba mươi năm, kinh nghiệm phong phú, lão luyện, để y đi, chắc chắn là dễ như trở bàn tay.

Tần Tiểu Du nói: "Mẹ, giết gà thì cần gì dùng dao mổ trâu? Anh là chấp hành quan, bình thường chỉ nhận nhiệm vụ cấp S, anh đi làm nhiệm vụ điều tra trường thể thao, quá phí phạm nhân tài rồi."

"Quác quác quác——" Tiểu Hồng đang cúi đầu ăn ngon lành nghe thấy chữ "giết gà", ngẩng đầu lên kêu than bất mãn.

Tần Tiểu Du vội vàng ném một con tôm vào đĩa của nó: "Không phải giết em, đừng nhạy cảm như vậy."

"Quác!" Tiểu Hồng mổ con tôm, một miếng nuốt gọn.

Tần Lâm liếc nhìn bàn tay em trai đang đặt trên bàn, cùng với chuỗi hạt mã não trên cổ tay, thong thả nói: "Anh sẽ bảo người sắp xếp cho em thân phận sinh viên, tạm thời đi học trường thể thao nửa tháng."

"Không vấn đề gì!" Tần Tiểu Du vui vẻ đáp ứng.

Bộ phận xử lý hậu quả của Cục quản lý dị năng thông minh linh hoạt, có thể giúp đỡ rất nhiều cho người làm nhiệm vụ, làm giả thân phận là công việc đơn giản nhất.

"Cần ở nội trú." Tần Lâm nhấn mạnh.

"Nội trú?" Tần Tiểu Du hơi sững sờ, nhíu mày nói: "Được!"

Nửa tháng thôi, chắc sẽ qua nhanh. Tối nay, cậu sẽ tranh thủ tới nhà Lý tiên sinh và nói cho hắn biết về nhiệm vụ mới.

Ngô Kỳ thấy bác cả đồng ý, hỏi Tần Tiểu Du: "Cái đó... chú, cháu có cần trả phí ủy thác không?"

Tần Tiểu Du xiên một miếng bít tết đã cắt sẵn, nhướng mày hỏi: "Cháu có thể trả bao nhiêu?"

Ngô Kỳ do dự: "Ừ... Một tháng tiền tiêu vặt."

Tần Tiểu Du nói: "Cụ thể đi."

"Hai vạn." Ngô Kỳ giơ hai ngón tay: "Nhưng chú phải để lại cho cháu hai ngàn để tiêu vặt."

Tần Tiểu Du ngạc nhiên hỏi: "Chờ đã – một tháng cháu có hai vạn tiền tiêu vặt sao?"

"Đúng vậy, làm sao ạ?" Ngô Kỳ không hiểu hỏi.

Tần Tiểu Du nhìn Ngô Trung và Từ Kiểm, nghiêm túc nói: "Cho một đứa trẻ mười chín tuổi hai vạn tiền tiêu vặt mỗi tháng, các cậu có thấy nhiều quá không?"

Ngô Trung và Từ Kiềm, những người hiện tại sở hữu tài sản hàng tỷ nguyên tệ, sững sờ: "Nhiều sao?"

Tần Tiểu Du nheo mắt: "Không nhiều à?"

Ngô Kỳ nhìn chú, rồi nhìn cha mình, đầu óc xoay chuyển, giơ ngón tay chỉ về phía hai đứa trẻ sinh đôi đối diện: "Tiểu Nhiên và Tiểu Phong mỗi tháng hai vạn năm tiền tiêu vặt, hơn cháu năm ngàn!"

Từ Úy Nhiên và Từ Úy Phong nghe vậy, đồng thanh nói: "Ngô Kỳ, làm người phải trung thực!"

Ngô Kỳ trợn mắt nhìn họ.

Tần Tiểu Du cười nhìn ba đứa nhỏ tranh cãi, nói với Ngô Trung và Từ Kiểm: "Các cậu đừng chiều con quá, một tháng cho một ngàn tiền tiêu vặt là đủ rồi."

Ba đứa nhỏ lập tức cùng chung kẻ địch, không thể tin được mà nhìn chú.

Sao có thể như vậy?

Một ngàn nguyên tệ còn không đủ mua hai bộ trò chơi!

Tần Tiểu Du trêu chọc đủ rồi, khẽ ho khan, nghiêm túc nói với Ngô Kỳ: "Dựa vào việc tiền tiêu vặt của cháu bị cắt giảm, chú sẽ thu của cháu một nguyên ủy thác!"

Ngô Kỳ nghẹn ngào: "Cảm ơn... chú."

Bữa tối kết thúc trong sự oán giận của ba đứa nhỏ.

Tần Tiểu Du uống chút bia, hơi đau đầu, cậu chậm rãi lên lầu vào phòng mình, đóng cửa lại, lập tức sử dụng dịch chuyển không gian, đến phòng của Lý tiên sinh trong biệt thự.

Dù sao tối nay ngủ, mẹ cũng không quản cậu ngủ ở đâu.

Vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, thay một bộ áo ngủ lụa tơ tằm thoải mái, mở cửa phòng mình, đi về phía phòng của Lý tiên sinh.

Phòng của Lý tiên sinh ở bên cạnh, chỉ cần đi mười bước là đến.

Tần Tiểu Du phát hiện cửa hé mở, bên trong có ánh đèn, cậu lịch sự gõ cửa.

"Mời vào."

Giọng nói trầm ấm của Lý tiên sinh vọng ra từ bên trong.

Tần Tiểu Du hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào, nở nụ cười rạng rỡ, mở miệng nói: "Lý tiên sinh, em có chuyện muốn tìm ngài..."

Lời nói của cậu lập tức im bặt, đôi mắt màu đỏ như máu mở to như chuông đồng.

Lý tiên sinh dường như muốn đi ngủ, quần áo cởi hết chỉ còn lại một chiếc quần lót tam giác gợi cảm.

Nếu đổi lại là trước đây, nhìn thấy vị trí phồng lên đó, Tần Tiểu Du ngoài việc ghen tị sẽ không có bất kỳ suy nghĩ thừa thãi nào, nhưng vào lúc này, cậu nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt không thể rời đi.

Chỉ là... rất muốn đưa tay sờ thử.

Dưới ánh mắt nóng bỏng cậu, Lý tiên sinh bình tĩnh nhặt chiếc áo ngủ trên giường, ung dung mặc vào, che đi bộ phận nhạy cảm.

Trong mắt Tần Tiểu Du thoáng qua một tia tiếc nuối.

"Chuyện gì?" Lý tiên sinh lười biếng ngồi xuống ghế sô pha, mái tóc vàng óng dài ngang vai, mềm mại như một tấm lụa thượng hạng.

Tần Tiểu Du ngồi đối diện hắn, hai chân khép lại, tư thế nghiêm chỉnh, dáng vẻ ngoan ngoãn.

"Em nhận một nhiệm vụ nhỏ, ngày kia sẽ đến trường thể thao Minh Hoa học nửa tháng."

Cậu kể lại đơn giản vụ việc của Ngô Kỳ cho Lý tiên sinh nghe.

"Vì phải ở nội trú, nên... nửa tháng em không thể về nhà."

Cũng nửa tháng không gặp Lý tiên sinh.

Nhiệm vụ lần này chỉ là điều tra, không có gì nguy hiểm, không cần Lý tiên sinh đi cùng. Nếu muốn trở thành thẩm phán huyết tộc xuất sắc, cậu phải hoàn thành nhiệm vụ một mình, nếu không cứ để Lý tiên sinh đi theo, giống như đứa trẻ chưa cai sữa, lệ thuộc, không có lợi cho sự trưởng thành và phát triển của cậu.

"Ta biết rồi." Lý tiên sinh nhẹ nhàng gật đầu: "Những thứ cần thiết cho việc đi học, bảo La quản gia chuẩn bị cho em."

Tần Tiểu Du lắc đầu: "Không cần phiền La quản gia, mẹ em nói sẽ chuẩn bị cho em."

Mẹ cậu trước đây không có cơ hội đưa cậu đi học đại học, lần này dù thế nào cũng muốn trải nghiệm – dù chỉ học nửa tháng đại học.

"Vậy thì phiền Vương phu nhân rồi." Lý tiên sinh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Tần Tiểu Du, tự nhiên hỏi: "Buồn ngủ chưa?"

Tần Tiểu Du không tự chủ được mà ngáp một cái: "Buồn ngủ rồi ạ."

Người đàn ông không nhắc tới, cậu không thấy buồn ngủ, nhắc một tiếng, cơn buồn ngủ lại đến.

Lý tiên sinh đứng dậy đi về phía giường lớn, mời chào chàng trai trẻ: "Muốn ngủ cùng ta không?"

Tần Tiểu Du ngơ ngác nhìn bóng lưng người đàn ông, đường cong tràn đầy sức mạnh, nuốt nuốt nước miếng, vô thức đáp: "Được..."

Đợi đến khi cậu hoàn hồn, bản thân đã nhanh nhẹn lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống.

Giường của Lý tiên sinh rất lớn, ngủ ba người cũng không thành vấn đề, hai người nằm xuống, ở giữa còn cách một cánh tay.

"Lại gần đây một chút." Lý tiên sinh nằm nghiêng, dang rộng cánh tay, vẻ như đang chờ đợi chàng trai trẻ nhào vào ngực mình.

Tần Tiểu Du dùng ngón tay nắm chặt chăn tơ tằm, lắc đầu: "Nằm thế này là được rồi, giường rất lớn."

Cậu thực ra rất muốn ôm Lý tiên sinh ngủ, nhưng... cơ thể đang tuổi dậy thì, sức tự chủ kém, cậu sợ mình vô tình để lộ tâm tư.

Nếu bị Lý tiên sinh phát hiện, sẽ rất ngại ngùng.

"Ngủ... ngủ ngon." Cậu nhắm mắt, giật giật môi, thì thầm: "Ngủ ngon, Francis."

Lý tiên sinh ánh mắt hơi lóe lên, vẻ mặt thâm thúy, đưa tay tắt công tắc đèn cạnh giường, trong nháy mắt, căn phòng tối đen, chỉ có ánh trăng bạc, từ khe hở của rèm cửa chiếu vào, tô điểm thêm sự tĩnh lặng vô tận cho căn phòng.

Tần Tiểu Du thở đều đều, mở rộng nhận thức, bất cứ lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh của người đàn ông phía sau lưng.

Rất nhanh, người đàn ông kéo chăn lên nằm xuống, một lúc sau, trở mình.

Tần Tiểu Du yên lặng chờ một lát, bên kia giường không có động tĩnh lớn, cậu yên tâm thở phào, từ nằm nghiêng chuyển sang nằm ngửa.

Tuy nhiên, chưa kịp nằm ổn thỏa, một cánh tay cường tráng đã vươn ra, nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực dày rộng.

"A?" Tần Tiểu Du khẽ kêu lên, cả người đều cứng đờ.

"Ta tưởng em ngủ rồi." Người đàn ông cười khẽ, hơi thở nóng rực phả vào tai chàng trai trẻ.

"Không... Ngủ rồi..." Tần Tiểu Du chột dạ. Làm sao dám thừa nhận bản thân căn bản chưa ngủ?

Lý tiên sinh bảo cậu gối đầu lên cánh tay của mình: "Xin lỗi, ta quen ôm em ngủ rồi".

"Ồ... ồ." Tần Tiểu Du lén lút đặt tay lên ngực của người đàn ông. Thực tế, cậu cũng thích ôm người đàn ông ngủ, càng thích ngửi mùi hương hoa hồng trên người hắn.

Trợ giúp ngủ rất tốt.

Dù sao cũng đã dính sát vào nhau rồi, chi bằng cứ ôm thôi!

Không lỗ!

Tần Tiểu Du cong mông, điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái nhất cho mình.

Khi hai chân gác trên cơ thể người đàn ông, bộ phận chủ chốt không thể tránh khỏi chạm vào eo của người đàn ông.

Điều khiến cậu xấu hổ nhất chính là vào lúc này, cậu bé của cậu thường ngày im lặng đột nhiên tỉnh dậy, hưng phấn ngẩng đầu ưỡn ngực, thể hiện sự tồn tại của mình với người đàn ông.

Sao lại thế này?

Đúng là sợ cái gì liền tới cái đó!

Tần Tiểu Du đang muốn khóc, cậu chống người lên, có chút luống cuống chân tay: "Em...Em đi vệ sinh..."

Tuy nhiên, một bàn tay to lớn nhanh chóng bao phủ lên, cả người Tần Tiểu Du như bị ấn vào nút tạm dừng.

"Có cần hướng dẫn không?".

Trong bóng tối, giọng nói khàn khàn và gợi cảm của người đàn ông vang lên.

————————

Tác giả có lời:

Các thành viên nhà họ Tần:

Vương Xuân Lan (mẹ) vs Trần Phi Dược (cha).

Tần Lâm: Chấp hành quan Cục quản lý dị năng.

Tần Tiểu Du: Huyết tộc.

Gia đình Từ Kiềm (Tiểu Hắc – Ông chủ chuỗi nhà hàng ăn uống Tần thị) vs Cố Giai Giai (Kim bài người đại diện).

Con trai cả: Từ Trăn (24 tuổi)

Cặp song sinh:

Con trai: Từ Úy Phong (18 tuổi).

Con gái: Từ Úy Nhiên ( 18 tuổi).

Gia đình Ngô Trung (A Trung) vs Giả Tử San.

Con gái cả: Ngô Duẫn Quân (25 tuổi).

Con trai: Ngô Kỳ (19 tuổi – sinh viên thể thao).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro