87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Vì em, ta có thể mất tất cả]

—–oOo—–

Tần Tiểu Du một hơi chạy lên lầu hai, lao vào phòng mình, đóng chặt cửa rồi khóa trái lại. Dựa vào khung cửa, tim cậu đập không ngừng, hai má nóng bừng như phát sốt.

Một khi cảm xúc đã thay đổi, những kỷ niệm xưa cũ, từng khoảnh khắc bên nhau, bỗng chốc như những thước phim tua đi tua lại trong tâm trí, mọi chi tiết sẽ được phóng đại vô hạn, trở nên ái muội cùng ướt át.

Mỗi lần tập luyện mệt mỏi, đều là Lý tiên sinh giúp cậu tắm rửa, mà cơ ngực và bụng của Lý tiên sinh cậu cũng đã sờ không ít lần, thậm chí có lần họ còn so sánh kích thước với nhau.

Rất nhiều chuyện tự nhiên thành thói quen, hiện giờ nhớ lại, cậu xấu hổ đến mức muốn dùng ngón chân bới đất.

Tần Tiểu Du ngại ngùng bước vào phòng tắm, cởi bỏ bộ quần áo bẩn, ném vào giỏ, trần trụi mà đứng trước bồn rửa mặt, nhìn cơ thể mình trong gương, quan sát kĩ càng.

So với ba năm trước, cậu đã cao hơn, cũng cường tráng hơn, vóc dáng ngày càng trưởng thành, cơ bắp săn chắc cân đối, tràn đầy sức mạnh. Nhưng bị giới hạn bởi điều kiện bẩm sinh, cho dù cậu luyện tập như thế nào, dường như cũng không thể có được cơ ngực cùng cơ bụng giống như Lý tiên sinh.

Có lẽ do chiều cao chưa đủ, đợi đến một ngày nào đó cậu cao bằng Lý tiên sinh, chắc chắn có thể luyện được cơ bắp đẹp đẽ.

Tần Tiểu Du so sánh bắp tay, duỗi tay tháo bím tóc phía sau đầu.

Nhìn chuỗi hạt mã não màu đỏ quấn quanh ngón tay, cậu suy nghĩ một chút, quấn vài vòng, đeo lên cổ tay làm vòng tay.

Tắm nước ấm vô cùng thoải mái dễ chịu, cậu quấn khăn tắm sạch bước ra khỏi phòng tắm.

La quản gia là một người quản gia chu đáo và ân cần, đã chuẩn bị cho cậu hai tủ quần áo, thay đổi theo mùa, còn bổ sung thêm các mẫu mã mới nhất của các thương hiệu khác nhau.

Ban đầu Tần Tiểu Du không quen, cảm thấy việc thay đổi quần áo thường xuyên quá lãng phí, bảo La quản gia cố gắng giảm số lần mua sắm. Tuy nhiên, La quản gia cho rằng đây là chi tiêu gia đình bình thường, không thể tiết kiệm. Nếu cảm thấy lãng phí, có thể mang những bộ quần áo không mặc nữa đi quyên tặng.

Tần Tiểu Du không lay chuyển được, đành phải để La quản gia sắp xếp.

Có câu: "Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì khó".

Ba năm qua, cậu đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống xa hoa như vậy, quả là sự thật đáng buồn.

Cậu lấy một bộ quần áo mới từ tủ ra, thản nhiên bỏ nhãn hiệu, nhanh chóng mặc vào.

Miền Nam vào tháng tư tháng năm, thời tiết đã ấm lên, mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình và một chiếc quần tây màu be là đủ rồi.

Tần Tiểu Du tùy ý sấy khô tóc, ngồi trong phòng một lúc, khi nhận được tin nhắn ngân hàng chuyển khoản, cậu đã bị sốc khi nhìn thấy bảy chữ số 0 sau số 1.

Cậu lập tức bật dậy, mở cửa phòng, vội vàng xuống cầu thang.

Chạy đến phòng khách, không thấy bóng dáng Lý tiên sinh ngồi trên ghế sô pha, cậu nghi hoặc nhìn xung quanh, La quản gia từ bếp đi ra, cười chỉ ra bên ngoài cửa sổ, cậu lập tức đi về phía sân.

Trong sân, Lý tiên sinh cầm một cây kéo, cẩn thận lựa chọn những bông hồng. Nghe thấy tiếng bước chân vội vã, hắn quay đầu hỏi: "Sao vậy?"

Tần Tiểu Du đến trước mặt hắn, mở đồng hồ cơ, kéo ra giao diện tin nhắn, chỉ vào một chuỗi số 0 trên đó, nghiêm túc nói: "Kỳ Vân chuyển cho em một ngàn vạn."

Chiều hôm qua không phải đã nói là không cần trả tiền sao? Tại sao hôm nay Kỳ Vân lại chuyển tiền cho cậu?

Lý tiên sinh cắt bỏ gai trên cuống hồng, cười nhẹ: "Nếu cậu ấy đã chuyển cho em, vậy thì nhận lấy."

Tần Tiểu Du lắc đầu: "Không được! Đó là tiền thưởng nhiệm vụ của anh ấy, em không thể nhận."

Lý tiên sinh cắt bỏ gai trên cuống hồng, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve những cánh hoa mỏng manh, đôi mắt màu xanh lam dịu dàng nhìn chàng trai trẻ.

Chàng trai trẻ vừa tắm xong, làn da trắng hồng mịn màng, đôi mắt trong veo sáng ngời, cả người toát lên sự thoải mái, sảng khoái và điển trai, cổ áo phông hơi rộng, để lộ xương quai xanh đẹp mắt.

"Có lẽ đối với cậu ấy, một ngàn vạn so với mạng sống của người yêu, chẳng đáng là gì." Lý tiên sinh đưa bông hồng đã cắt tỉa gọn gàng trong tay cho Tần Tiểu Du, Tần Tiểu Du vô thức cầm lấy.

"Nếu ta là cậu ấy, chỉ cần có người giúp đỡ, dù mất tất cả, cũng muốn đổi lấy bình an cho em."

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang vọng trong sân, Tần Tiểu Du nghe mà tim đập thình thịch, cậu nắm chặt bông hồng trong tay, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như biển cả của người đàn ông.

Gió nhẹ thổi qua, làm bay bay mái tóc của hai người.

Ánh mắt giao nhau, thật lâu không rời đi, sau một lúc lâu, Tần Tiểu Du nuốt nước miếng, lắp bắp nói: "Em... chúng ta khác với họ."

Dù cậu thích Lý tiên sinh, nhưng vẫn còn chưa tỏ tình. Hiện tại, giữa họ chỉ là mối quan hệ người dẫn đường và sơ ủng, không thể so sánh với hai người Kỳ Vân.

Lý tiên sinh đưa tay vén nhẹ tóc mái mềm mại của cậu: "Em là người quan trọng nhất đối với ta, bản chất không khác gì cả."

Tần Tiểu Du khẽ mở miệng, trong lòng vừa vui mừng vừa có chút muộn phiền. Tình cảm của Lý tiên sinh dành cho cậu là tình thân thuần túy, ngày hôm qua trong lều vải của người chăn gia súc đã chứng thực. Vì vậy, dù nghe thấy những lời động lòng người đến đâu, cũng không thể có bất kỳ suy nghĩ nào khác.

Để Lý tiên sinh vén tóc cho mình, Tần Tiểu Du tự nhủ, nóng vội thì không thành, mọi việc không thể hấp tấp, nếu không biến khéo thành vụng.

Như một chú mèo con, Tần Tiểu Du để Lý tiên sinh vuốt ve tóc mình, cậu bình tĩnh nói: "Người Kỳ Vân nên cảm ơn là ngài."

Cậu chỉ ngồi chơi xơi nước, không giúp gì cả, là Lý tiên sinh một mình đánh bại toàn bộ người trong căn cứ Ám vương.

Như câu nói "Không có công không nhận thưởng", số tiền này nên thuộc về Lý tiên sinh, không phải là cậu.

Cậu bày tỏ ý kiến của mình với người đàn ông.

Lý tiên sinh nói: "Cho em chính là cho ta, không có gì khác biệt."

Tần Tiểu Du bối rối: "Nhưng mà... một ngàn vạn... rất nhiều tiền!"

Cậu lớn như vậy, chưa bao giờ nhận được nhiều tiền như vậy, trong lúc nhất thời, không biết phải làm gì.

Thật sự là trên trời rớt xuống bánh có nhân.

"Vậy ngài tiếp tục giữ dùm em đi!" Tần Tiểu Du nghiêm túc nói: "Em sợ mình sẽ tiêu hoang phí."

Trước đây, cậu đã muốn kiếm tiền để báo đáp Lý tiên sinh, hiện tại có được ngàn vạn này tuy là trời cho, nhưng cần thiết phải nộp lên.

Lý tiên sinh không lay chuyển được chàng trai bướng bỉnh, đồng ý.

Tần Tiểu Du hành động nhanh chóng, yêu cầu Tiểu Trí hiển thị giao diện của ngân hàng, chuyển tiền cho Lý tiên sinh.

Chuyển tiền xong, nhìn số dư còn 5000 trong tài khoản của mình, cậu mới yên tâm thở phào.

Ăn mặc sinh hoạt của cậu đều do La quản gia chuẩn bị, bình thường căn bản không tiêu bao nhiêu tiền, 5000 nguyên tệ coi như tiền tiêu vặt, dư dả.

Thu lại giao diện hoạt động, cậu lắc lắc bông hồng trong tay: "Cần em giúp không?"

Mỗi lần về nhà, Lý tiên sinh đều thích cắt một bó hồng cắm vào bình, đặt trong phòng khách làm đồ trang trí.

"Được." Lý tiên sinh gật đầu.

Tần Tiểu Du tìm một đôi găng tay, thành thạo giúp Lý tiên sinh cắt bỏ gai trên thân cây hồng.

Hai người đứng trong biển hoa, phối hợp ăn ý, thỉnh thoảng thì thầm với nhau, vô cùng thân mật.

Cách đó năm mươi mét, trên lầu của biệt thự, Tần Lâm đứng trên ban công tầng ba, mặt không cảm xúc nhìn về phía hai người đứng trong sân đối diện, đôi mắt đen láy âm trầm.

Tần Tiểu Du ở nhà bên cạnh đến tối, bị một cuộc điện thoại của Vương Xuân Lan gọi về.

Cậu muốn mời Lý tiên sinh cùng ăn tối, nhưng Lý tiên sinh từ chối.

Tần Tiểu Du biết Lý tiên sinh thích yên tĩnh, nên không ép buộc.

Di chuyển tức thời trở về sân nhà mình, vừa bước vào cổng, cậu đã nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng khách.

Tiểu Hắc và A Trung dẫn gia đình đến.

Tần Tiểu Du nhanh chóng bước vào phòng khách, quả nhiên thấy ghế sô pha ngồi đầy người.

"Tiểu Du!" Từ Kiểm thấy cậu đi vào, cười nói: "Mẹ nuôi vừa rồi còn đang oán trách cậu đấy! Nói là cậu về nhà, mông còn chưa nóng đã chạy sang nhà bên chơi."

Tần Tiểu Du vô tội giơ hai tay: "Nào có chơi chứ? Tôi có chuyện sang nhà bên cạnh tìm Lý tiên sinh bàn bạc."

Từ Kiểm nhìn cậu từ trên xuống dưới, thấy chuỗi hạt mã não trên cổ tay cậu, nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, đây là trang sức mấy cô gái chăn gia súc đeo trên đầu."

Tần Tiểu Du ngượng ngùng sờ chuỗi hạt: "Tôi thấy đẹp nên mua về, đeo chơi thôi – à, tôi mang từ thảo nguyên về rất nhiều quà lưu niệm, các cậu tự chọn đi!"

"Chú, cháu thích cái này." Ngô Kỳ cầm một quả bóng nhỏ làm bằng da trâu.

"Thích thì lấy đi." Tần Tiểu Du nói.

Ngô Kỳ là con trai út của A Trung, năm nay mười chín tuổi, năm ngoái vừa thi đậu vào trường thể thao trong thành phố, hôm nay là cuối tuần, hiếm khi về nhà. Nghe cha nói cả nhà tới ăn tối ở nhà bà nội, nhóc đoán chú Tần Tiểu Du về rồi. Quả nhiên, đến biệt thự, vừa bước vào phòng khách, đã thấy một đống quà lưu niệm trên bàn trà.

Bốn thanh niên khác, khoảng hai mươi mấy tuổi, điềm tĩnh hơn Ngô Kỳ, Tần Tiểu Du cho họ thứ gì, họ cầm cái đó.

Tần Tiểu Du chia hết quà, nhìn xung quanh: "Anh tôi đâu?"

A Trung nói: "Anh cả lên lầu từ nãy giờ, chưa xuống, chắc đang nghỉ ngơi."

"Ồ." Tần Tiểu Du ngồi xuống ghế sô pha, trò chuyện với mọi người.

Từ Úy Phong, một trong hai đứa con sinh đôi nhà Tiểu Hắc, cầm điện thoại, chen vào bên cạnh cậu, bí mật hỏi: "Chú, chú, chú xem video này."

"Ừ?" Tần Tiểu Du nghiêng người lại gần.

Từ Úy Phong ấn ngón tay, phát video, trong video xuất hiện hình ảnh của Tần Tiểu Du và Lý tiên sinh. Mặc dù chỉ thoáng qua, nhưng đã khiến cư dân mạng phát cuồng, gửi những làn đạn "A a a".

"Đây là chú và Lý tiên sinh phải không?" Từ Úy Phong hỏi.

Những người khác cũng tò mò xem video, xác nhận lời nói của nhóc ấy.

Tần Tiểu Du sờ cằm nhẵn nhụi: "Ừ, là chú và Lý tiên sinh. Hôm qua bọn chú du lịch ở thảo nguyên, gặp một blogger du lịch."

Cố Triệu đã phát trực tiếp hai lần, đều quay được cậu và Lý tiên sinh, nhưng thời lượng đều rất ngắn.

Sau khi đi phi thuyền của bộ phận xử lý hậu quả, cậu nhờ kỹ thuật viên giúp đỡ, dọn dẹp các video liên quan trên mạng, không ngờ vẫn còn sót.

"Quả nhiên là chú!" Từ Úy Phong kinh ngạc: "Chú không biết đâu, chỉ năm giây, blogger này đã nhận được một triệu lượt thích đấy!"

Tần Tiểu Du nhìn vào biệt danh của blogger đó, phát hiện không phải Cố Triệu. Rõ ràng là năm giây đó đối phương tự cắt ghép và lưu lại, hai giờ trước vừa đăng lên, không trách được trốn thoát một lần.

"Chú, chú và Lý tiên sinh rất được yêu thích, cư dân mạng đều muốn làm phấn CP của hai người." Từ Úy Nhiên, cô con gái sinh đôi nhà Tiểu Hắc phấn khích nói.

"CP...phấn? Phấn là gì?" Tần Tiểu Du không hiểu ra sao. Xin lỗi, cậu rất lười lướt mạng nên không hiểu ngôn ngữ trên internet.

"Hì hì~" Từ Úy Nhiên che miệng, ánh mắt lóe lên sự trêu ghẹo.

Từ Kiềm dùng ngón tay gõ vào trán con gái, mắng nhẹ: "Không được trêu chú!"

Từ Úy Nhiên trốn sau lưng Từ Úy Phong, lè lưỡi: "Con đâu có trêu chú đâu! Con chỉ nói thật thôi mà!"

Ngô Kỳ nghịch quả bóng da trâu trong tay, nhiệt tình giải thích cho Tần Tiểu Du: "CP là viết tắt của couple, nghĩa là vợ chồng, tình nhân, phấn là fan. Nói đơn giản là, cư dân mạng cho rằng chú và Lý tiên sinh là người yêu, thấy hai người rất đẹp đôi, muốn làm fan của hai người thôi!"

"Cái gì? Cư dân mạng tưởng chú và Lý tiên sinh là... là người yêu?" Tần Tiểu Du cười gượng: "Ha ha ha, họ quả thực là..."

Ánh mắt thật độc đáo!

"Thật là cái gì vậy?" Vương Xuân Lan đang đeo tạp dề, đi vào phòng khách gọi: "Cơm tối xong rồi, tất cả đi rửa tay!"

"Ôi yeah! Lại có món ngon nữa rồi!" Ngô Kỳ là người đầu tiên chạy vào nhà vệ sinh.

Vương Xuân Lan nghi hoặc nhìn Tần Tiểu Du vành tai đang đỏ ửng, hỏi: "Sao không mời Lý tiên sinh và La quản gia tới ăn cơm tối?"

Bà cố tình làm món bò bít tết có thêm máu đấy!

Tần Tiểu Du sờ sờ tai nóng bừng, bình tĩnh nói: "Lý tiên sinh đang bận việc, không có thời gian đến."

"À vậy sao..." Vương Xuân Lan biết Lý tiên sinh đại nghiệp lớn, đã đặc biệt đi cùng con trai làm nhiệm vụ, khẳng định chậm trễ rất nhiều việc.

Bà liếc con trai một cái, nói: "À đúng rồi, quên mất chưa nói với con, sáng sớm hôm trước, Thạch Đại Hải đến nhà tìm con, con không ở nhà, nó ngồi một lúc rồi đi."

Tần Tiểu Du vui mừng nói: "Cậu ấy sao lại về nước rồi? Cũng không gọi điện cho con."

Vương Xuân Lan hậm hực hỏi: "Điện thoại của con có gọi được không?"

Con trai đi làm nhiệm vụ nửa tháng, người cũng biến mất nửa tháng, điện thoại trực tiếp thành số không.

Tần Tiểu Du chớp mắt.

Ừ, đúng là lỗi của cậu.

Khi làm nhiệm vụ, điện thoại ở chế độ khóa, chỉ có một số người nhất định mới có thể liên lạc được với cậu, ví dụ như Lý tiên sinh, ví dụ như anh trai, và thầy Hoắc.

"Mẹ, Đại Hải có nhắn gì không?" Tần Tiểu Du hỏi.

"Có chứ, sao lại không?" Vương Xuân Lan nói: "Nó được nghỉ một tuần, sẽ ở nhà với bố mẹ, bảo con rảnh thì đến nhà nó chơi."

Tần Tiểu Du gật đầu: "Ngày mai con đi."

Vương Xuân Lan thúc giục: "Nhanh đi rửa tay, tối nay mẹ làm món bò bít tết con thích."

"Con biết rồi!" Tần Tiểu Du đi về phía nhà vệ sinh, gặp Tần Lâm đang đi xuống từ trên lầu, ánh mắt cậu sáng ngời hỏi: "Anh, anh nghỉ ngơi xong rồi à?"

"......Ừ." Tần Lâm đáp một tiếng, ánh mắt sắc bén quét qua chuỗi hạt mã não trên cổ tay Tần Tiểu Du.

Tần Tiểu Du cảm thấy hơi thở của anh trai đột ngột thay đổi, ngơ ngác hỏi: "Anh, anh sao vậy? Không khỏe à?"

Tần Lâm nhíu mày nói: "Tiểu Du, em và Lý tiên sinh..."

"Hả?" Tần Tiểu Du ngơ ngác nhìn y: "Bọn em làm sao?"

Tần Lâm mím môi, đưa tay nhẹ nhàng ấn lên đầu cậu, trầm giọng nói: "Không có gì."

Tần Tiểu Du thấy lời nói của anh trai có ẩn ý, nhưng anh trai rõ ràng không muốn nói thêm, xoa đầu cậu rồi quay người đi vào phòng ăn, khiến cậu không thể hiểu nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro