86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




[Ở nhà mình hay ở nhà Lý tiên sinh?]

—–oOo—–

Cô giúp việc Trương Tuyết nhìn thấy hai cậu chủ và một con gà bước vào cửa, miệng há hốc, vui sướng đến mức muốn hét to, Tần Tiểu Du giơ ngón tay lên, "suỵt suỵt" với cô.

Cậu không muốn mẹ nhanh chóng biết được cậu đã về.

Tiểu Hồng kêu lớn như vậy, hẳn là mẹ cậu đã biết anh trai về rồi. Để anh trai đi trước, cơn giận của mẹ nguôi ngoai đi, sau đó cậu mới đi vào, bà nhất định không còn tức giận mà mắng cậu nữa!

Trong lòng Tần Tiểu Du tính tới tính lui, mỉm cười với Trương Tuyết, lắc lắc bím tóc, chậm rãi đi theo Tần Lâm.

Trương Nguyệt nhìn bóng lưng của hai cậu chủ, sờ vào trái tim đang đập loạn của cô.

Ôi, nụ cười của cậu chủ nhỏ dễ thương làm sao!

Trong phòng khách, Vương Xuân Lan giả vờ thêu chữ thập, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cửa phòng khách, ngón tay suýt nữa bị kim đâm.

Thấy vợ mất tập trung, Tần Phi Dược rót cho bà một tách trà, khéo léo nói: "Tiểu Lâm rất ít về nhà, bà đừng xị mặt ra như vậy."

Vương Xuân Lan đặt tấm vải thêu chữ thập xuống, cầm tách trà lên một hơi uống hết: "Mặt tôi xị ra à?"

Tần Phi Dược bị vợ liếc một cái, cười ngây ngốc, tiếp tục uống trà.

"Quác quác ~" Tiểu Hồng là người đầu tiên bước vào phòng khách, móng vuốt màu vàng của nó "Lạch cạch" giẫm lên sàn gạch sáng bóng, bộ lông sáng bóng của nó bay phấp phới, nó chạy đến mép ghế sô pha.

"Quác quác quác ——" nó nhiệt tình chào hỏi Vương Xuân Lan và Tần Phi Dược.

"Nào, Tiểu Hồng, uống trà đi." Tần Phi Dược từ trong ngăn kéo lấy ra chiếc cốc đặc biệt của Tiểu Hồng, rót trà vào rồi đặt lên bàn uống nước.

"Quác!" Tiểu Hồng vui vẻ đi tới, cúi đầu mổ chén trà.

Gà biến dị có dạ dày rất khỏe mạnh, có thể ăn bất kỳ đồ ăn nào, uống bất kỳ đồ uống nào, đặc biệt rất thích trà và rượu.

Tuy nhiên, sau khi uống rượu, Tiểu Hồng thường hưng phấn mà gáy lên, tiếng kêu vang dội "Quác quác" không chỉ quấy rối giấc mơ của mọi người mà còn kèm theo đòn tấn công âm thanh rất mạnh mẽ.

Vì giấc ngủ và sự an toàn của người khác, Tần Lâm thường cấm nó uống rượu.

Không có rượu, uống trà cũng rất ngon.

Tiểu Hồng vui vẻ uống cạn, thỏa mãn mà chạy đến ổ gà của mình ngồi xổm, nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Mẹ, cha."

Tần Lâm bước vào phòng khách chào cha mẹ.

Vương Xuân Lan mặt dài ra nhìn y: "Ai da, con còn biết về nhà?"

Nhìn khuôn mặt xám xịt, phong trần mệt mỏi của con trai, những người không biết còn tưởng y đi đào đất về.

Tần Lâm đối với câu hỏi kỳ quái của mẹ coi như không nghe thấy, y đặt ba lô xuống, cởi áo khoác đồng phục, treo lên giá treo quần áo gần đó, ngồi cạnh Tần Phi Dược, nhận lấy tách trà từ tay cha y.

"Lần này nghỉ phép được mấy ngày?" Tần Phi Dược ân cần hỏi.

"Nửa tháng." Tần Lâm nói.

"Nửa tháng, không tệ!" Tần Phi Dược khá là kinh ngạc. Trước kia con trai ông nghỉ nhiều nhất cũng chỉ được ba ngày, lần này là lần đầu tiên được nghỉ nửa tháng.

Tần Lâm uống xong trà, bình tĩnh nói: "Gần đây cũng không có chuyện gì gấp, ở nhà với hai người".

Vương Xuân Lan trong lòng vui mừng, nhưng bề ngoài vẻ mặt vẫn xị ra: "Thật là làm khó con phải nhớ tới chúng ta."

Tần Lâm đặt tách trà xuống, nói với bà: "Lần này về còn cho hai người một bất ngờ."

"Bất ngờ?" Vương Xuân Lan nghi ngờ nhìn khuôn mặt tuấn tú của con trai lớn.

Không dọa sợ cũng là lắm rồi, còn có bất ngờ sao?

Mỗi lần y đi làm nhiệm vụ, bà đều không ngủ ngon giấc. Đặc biệt sau khi biết được công việc của thợ săn quỷ hút máu, bà thường xuyên lo lắng hãi hùng. Mấy năm đầu, bà luôn tỉnh dậy vào lúc nửa đêm. Sau này, thời gian qua đi, con trai bà bình an trở về, bà cũng thả lỏng hơn.

Tuy nhiên, nghĩ đến việc đứa nhỏ cũng đi theo đứa lớn liền tức giận.

Tần Lâm bình tĩnh chịu đựng cơn giận của mẹ, nhìn về phía cửa phòng khách.

Vương Xuân Lan không thể hiểu nổi nhìn theo ánh mắt của y: "Thần thần quỷ quỷ, chuyện gì?"

"Ten ten ten  tèn——"

Tần Tiểu Du đột nhiên nhảy vào phòng khách, lộ ra hàm răng trắng, hướng về phía cha mẹ ngồi trong phòng khách cười: "Cha, mẹ, con về rồi! Nhìn thấy con có bất ngờ không? Có ngạc nhiên không?"

Vương Xuân Lan bị cậu làm cho giật mình, bà ngả người ra sau, một tay đè lại trái tim, tay kia chỉ vào Tần Tiểu Du, trừng mắt nhìn.

Tần Phi Dược nhìn vẻ mặt của vợ mình, lập tức nháy mắt với Tần Tiểu Du.

Tần Tiểu Du bối rối gãi gãi sau đầu, cảm thấy phản ứng này có gì đó không ổn.

"Cái đó...Mẹ, con..."

Giây tiếp theo, cậu sửng sốt khi nhìn thấy mẹ mình cầm chổi lông gà xông tới. Cậu theo bản năng sử dụng dịch chuyển không gian tức thời, ngồi trên nóc tủ rượu phòng khách.

Vương Xuân Lan đứng phía dưới, cầm chổi lông gà hét: "Xuống ngay!"

Tần Tiểu Du lắc đầu như trống bỏi. Không xuống! Kiên quyết không xuống!

Cậu nhìn về phía anh trai đang uống trà trên ghế sô pha cầu cứu. Cái này không giống như những gì anh đã hứa! Vì sao mẹ đối với anh trai chỉ nói vài câu, đến phiên cậu lại cầm chổi lông gà chứ?

Vương Xuân Lan đứng dưới tủ rượu, qua trái qua phải, múa may chổi lông gà uy hiếp. Tất nhiên, bà không thực sự muốn đánh con trai mình, nhưng vì bị tên nhóc thối này dọa, theo thói quen liền nhặt chổi lông gà là pháp khí lên.

Chiếc chổi lông gà này được làm bằng lông của Tiểu Hồng, vừa thiết thực lại đẹp mắt, vô cùng tiện dụng.

"Xuống đi, mẹ không đánh con đâu." Bà đứng yên, ngẩng đầu chống nạnh nhìn con trai. Bà già rồi, tay chân cũng không nhanh nhẹn nữa.

"Mẹ hứa sẽ không đánh con chứ?" Tần Tiểu Du thận trọng thăm dò.

Vương Xuân Lan bị cậu chọc giận đến bật cười.

Điều duy nhất bà có thể làm là cầm chổi lông gà dọa nạt, nào có thể đánh thật chứ? Con trai vất vả lắm mới có thể về nhà bà vui còn chẳng kịp! Nhưng mà làm cha làm mẹ cũng cần giữ thể diện!

"Con không xuống, mẹ sẽ thật sự đánh con!" Vương Xuân Lan lùi về phía sau một bước, xụ mặt nói.

Tần Tiểu Du do dự một chút, lắc lư cơ thể, nhẹ nhàng nhảy khỏi tủ rượu, mỉm cười lấy lòng: "Mẹ~~"

Vương Xuân Lan nhịn không được dùng ngón tay chọc vào trán cậu: "Con, con, con bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn giống như đứa trẻ vậy?"

Nhìn khuôn mặt trắng trẻo của con trai út, Vương Xuân Lan trong lòng thở dài.

Nói cậu là người vừa mới trưởng thành nhưng thực tế cũng đã 48 tuổi rồi. Nói cậu lớn tuổi nhưng mà tâm lý vẫn chỉ là 18 tuổi. Ngay cả người làm mẹ như bà cũng không biết phải giáo dục cậu thế nào cho tốt.

Một cậu bé 18 tuổi bình thường vẫn còn là học sinh cuối cấp ba, chuẩn bị bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học. Cuộc sống chỉ mới bắt đầu. Nhưng con trai út của bà, bỏ lỡ 30 năm, vận mệnh đã thay đổi, bước lên con đường không giống người thường.

Mỗi khi nghĩ đến điều này, bà luôn cảm thấy mình mắc nợ con trai, cảm thấy vô cùng áy náy.

Tần Tiểu Du cười "hehe" hai tiếng, thấy mẹ đã nguôi giận, cậu bước tới ôm bà: "Mẹ, mẹ không giận con nữa à?"

"Đi, đi, đi!" Vương Xuân Lan chán ghét nói: "Người con toàn mùi thịt nướng, con đi nơi nào?"

Tần Tiểu Du buông bà ra, ngửi ngửi quần áo: "Mùi nồng lắm sao ạ?"

Điều kiện ở thảo nguyên có hạn, trong lều vải của người chăn gia súc cũng không có phòng tắm, đêm qua cậu và Lý tiên sinh chỉ lau rửa một lần. Không ngờ khứu giác của mẹ cậu nhạy như vậy, lập tức ngửi thấy mùi thịt dê nướng.

"Mẹ kinh doanh nhà hàng hơn mười năm, mũi rất thính." Vương Xuân Lan nhìn con trai mình, phát hiện phía sau đầu có một bím tóc nhỏ, trên đó có đính một chuỗi hạt mã não đỏ: "Con đến thảo nguyên à?"

Vài năm trước, mấy người Tiểu Hắc tổ chức cho cả gia đình đi du lịch thảo nguyên. Bà đã  từng nhìn thấy những cô gái trên thảo nguyên đeo chuỗi hạt trên bím tóc, chuỗi hạt con trai bà đeo giống với những cô gái đó.

"Mẹ, mẹ thật lợi hại, cái này cũng có thể nhìn ra." Tần Tiểu Du cởi ba lô trên lưng ra: "Con và Lý tiên sinh cùng nhau đến thảo nguyên Tạp Sa Mộc, có mua một ít quà lưu niệm cho mọi người."

Cậu mở ba lô lấy ra một đống đồ, bao gồm vòng tay, mặt dây chuyền, đồ trang trí, búp bê, pho mát, mũ, khăn choàng, v.v. Vương Xuân Lan nhìn đến hoa cả mắt.

"Lại lãng phí tiền!" Vương Xuân Lan gập ngón tay lên, gõ nhẹ vào trán cậu.

"Không đắt, cũng không tốn bao nhiêu." Tần Tiểu Du che trán: "Đều là mấy thứ nhỏ."

Sáng hôm qua, cậu và Lý tiên sinh trên đường đến thảo nguyên, vừa đi vừa mua sắm, bất tri bất giác mua một đống đồ.

Lúc trở về, cậu và Lý tiên sinh đi phi thuyền về thẳng trấn Vạn Lý, hình như cũng quên quay lại phòng khách sạn.

Nhét đồ vào trong ngực Vương Xuân Lan, cậu vội vàng nói: "Mẹ, con sang nhà bên cạnh."

"Chờ một chút..." Vương Xuân Lan ngăn cản cậu: "Sao phải vội như vậy?"

Ở nhà chưa được mười phút đã sang nhà bên cạnh, có được hay không?

"Không phải, con quên nói với Lý tiên sinh một chuyện." Tần Tiểu Du bất đắc dĩ nhìn mẹ.

"Thật sao?" Vương Xuân Lan buông cậu ra, xua tay: "Đi nhanh về nhanh."

"Tuân lệnh!" Tần Tiểu Du chào bà rồi chạy ra khỏi phòng khách.

Vương Xuân Lan đem một đống quà đặt lên bàn cà phê, ngồi tựa lưng vào ghế sô pha, trừng mắt nhìn bạn già nhà mình đang uống trà: "Ông cũng không nói gì nó?"

Tần Phi Dược vẻ mặt vô tội: "Con cái lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình, chẳng phải bình thường sao! Hơn nữa, Lý tiên sinh cũng không phải người ngoài, Tiểu Du và ngài ấy bây giờ quan hệ thân thiết như cha con, bà cũng đừng nhọc lòng."

Vương Xuân Lan cau mày: "Tôi chỉ cảm thấy..."

Tần Phi Dược ngắt lời bà: "Cảm thấy thế nào? Cảm thấy bị đoạt mất con trai sao?"

Vương Xuân Lan vẻ mặt rối rắm.

Tần Phi Dược cười nói: "Hãy thử nghĩ từ góc độ khác xem, có nhiều người yêu quý con trai của bà không phải càng tốt sao? Hơn nữa, Lý tiên sinh chăm sóc Tiểu Du rất tốt, thậm chí con đi làm nhiệm vụ còn theo cùng".

Vương Xuân Lan thở dài.

Chính vì Lý tiên sinh đã hứa với bà hắn sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Du nên bà mới miễn cưỡng đồng ý để Tiểu Du làm thẩm phán huyết tộc.

"Đúng rồi, Tiểu Lâm, sao con về cùng Tiểu Du?" Bà quay sang hỏi con trai lớn.

Tần Lâm tắt điện thoại, nhét vào túi: "Con gặp khi đang làm nhiệm vụ."

Vương Xuân Lan kinh ngạc: "Làm nhiệm vụ? Nhiệm vụ của các con không phải...rất khác nhau sao?"

Đừng tưởng bà không biết gì, chính bà đã từng tìm hiểu qua. Tần Lâm là chấp hành quan của Cục quản lý dị năng, chỉ có nhận nhiệm vụ cấp S đầy nguy hiểm. Tiểu Du hiện tại vẫn chỉ là thực tập sinh, chỉ có thể tiếp nhận nhiệm vụ cấp F.

Hiện tại hai người gặp nhau khi đang làm nhiệm vụ, không khỏi làm bà phải nghĩ nhiều.

Tần Lâm nói: "Vâng, không giống nhau. Là con làm nhiệm vụ trở về thì  gặp được em ấy."

Vương Xuân Lan nghe y nói vậy, trong lòng nhẹ nhõm hơn chút.

"Để mẹ gọi điện cho A Chung và Tiểu Hắc, buổi tối cùng nhau tới ăn cơm."

Sau khi Tần Tiểu Du rời khỏi phòng khách, cũng lười đi qua cửa chính, trực tiếp dịch chuyển đến biệt thự bên cạnh.

Không giống như sân nhà cậu tràn ngập các loại hoa và cây, trong biệt thự của Lý tiên sinh chỉ có một loại hoa duy nhất – hoa hồng đỏ.

Những khóm hoa hồng dựa sát bên nhau, giống như một bức tường hoa, kiều diễm ướt át, trông không khí mang theo hương thơm, khiến người vui vẻ thoải mái.

Cậu quen cửu nẻo, đi dọc theo con đường trải sỏi nhỏ, vào nhà chính.

Dường như biết cậu sẽ đến, cánh cửa chính của ngôi nhà tự động mở ra.

Tần Tiểu Du sờ sờ mũi, chân còn mang dép lê đi trong nhà mình, đi vào phòng khách nhà Lý tiên sinh.

"Sao em lại tới đây?" Lý tiên sinh thay bộ quần áo mặc ở nhà rộng thùng thình màu trắng, tóc vàng mới gội, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách thoải mái uống trà hoa.

Tần Tiểu Du thầm nghĩ động tác của Lý tiên sinh thật nhanh, trong thời gian ngắn thế mà có thể chăm sóc bản thân thoải mái như vậy.

"Em nhớ tới một chuyện." Cậu ngồi xuống bên cạnh Lý tiên sinh, nghiêm túc nói: "Em quên trả phòng khách sạn ở thị trấn Kerala."

Không chỉ quên trả phòng, mà hành lý của Lý tiên sinh vẫn còn ở đó.

Vì vậy, cậu đang cân nhắc xem có nên sử dụng dịch chuyển không gian để quay lại thị trấn Kerala, xử lý thủ tục phòng hay không.

Điều duy nhất khiến cậu rối rắm chính là thị trấn Kerala cách thị trấn Vạn Lý quá xa. Với khả năng hiện tại của cậu, việc dịch chuyển không gian sẽ mất ít nhất nửa ngày, tiêu tốn rất nhiều năng lượng và thể lực.

Trừ khi cậu đi phi thuyền, nhưng chi phí khứ hồi không hề rẻ.

Lý tiên sinh cười nói: "Đừng lo, ta đã nhờ người giúp em trả phòng rồi, hành lý cũng sẽ được gửi về."

"Ồ." Tần Tiểu Du nghe xong nhẹ nhàng thở ra. Lý tiên sinh làm việc rất chu đáo: "Vậy...để em lên lầu tắm rửa một chút."

Tới cũng tới rồi, không bằng ở lâu hơn một chút.

Dù sao cậu cũng ở nhà hơn mười phút, cũng nói chuyện với cha mẹ rồi, cũng không vội về.

"Được." Lý tiên sinh nhẹ nhàng hỏi: "Có cần ta giúp không?"

Hai má Tần Tiểu Du bỗng chốc đỏ bừng, ngượng ngùng từ chối: "Không... không cần!"

Cậu giống như một cơn gió, chạy như bay lên lầu.

Lý tiên sinh khóe miệng khẽ nhếch, thong thả ung dung mà nhấp một ngụm trà hoa ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro