91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




[Mua váy của nữ]

—–oOo—–

Hai tiếng sau, Tần Lâm đúng giờ gọi điện cho Tần Tiểu Du. Cậu đành phải đứng dậy, chào tạm biệt Thạch Đại Hải và Ngu Huy Dực.

Chờ đến khi cậu đeo ba lô, bước ra khỏi cổng khu chung cư, thì thấy xe của anh trai đang đậu bên đường. Cậu chạy nhanh đến, mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.

"Anh, chúng ta ăn trước hay đi mua sắm trước?"

"Ăn trước. Anh đã đặt phòng riêng ở nhà hàng của Tần gia." Tần Lâm khởi động xe, lái về hướng trung tâm thành phố. "Đã đặt đầu bếp huyết tộc."

"Ồ, tuyệt vời!" Tần Tiểu Du cài dây an toàn, thoải mái dựa vào lưng ghế.

Từ khi cậu về nước ba năm trước, A Trung và Tiểu Hắc đã mở rộng phạm vi kinh doanh, thuê đầu bếp huyết tộc với mức lương cao, chuyên phục vụ huyết tộc.

Phải nói là, dịch vụ này vừa ra mắt đã gây sốt, phải đặt trước nửa tháng mới có thể đặt được phòng riêng.

Dĩ nhiên, con trai nhà họ Tần có phòng riêng, chỉ cần một cuộc điện thoại, lập tức được ưu tiên sắp xếp.

Chiếc xe chạy êm ái trên đường phố, khi gặp đèn đỏ, Tần Lâm tranh thủ đưa một phong bì cho Tần Tiểu Du.

"Là gì vậy?" Tần Tiểu Du tò mò đến gần, mở phong bì, lấy ra vài tờ giấy, ngạc nhiên hỏi, "Hồ sơ chuyển trường? Anh, anh nhanh thật đấy! Sao nhanh vậy đã làm giả giấy tờ cho em rồi?"

Do nhận lời cháu trai Ngô Kỳ, cậu quyết định cải trang thành sinh viên chuyên thể thao, đến trường thể thao thành phố Minh Hoa điều tra trong nửa tháng.

Ban đầu, cậu nghĩ ít nhất phải đến ngày mai mới hoàn thành thủ tục, không ngờ anh trai chỉ mất hai tiếng đã giải quyết xong.

Cậu lật mở thẻ sinh viên, nhìn thấy bức ảnh trên đó, sững sờ.

Bức ảnh này... là chính cậu với mái tóc đen và đôi mắt đen.

"Ế? Khi nào em chụp bức ảnh này?"

Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Tần Lâm khởi động xe, di chuyển chậm rãi theo sau chiếc xe phía trước: "Là ảnh thẻ của em hồi cấp hai, sử dụng công nghệ AI thông minh để tạo hình ảnh của em lúc mười tám tuổi."

Tần Tiểu Du kinh ngạc. Công nghệ hiện đại quá đỉnh!

Phải nói là, ảnh AI tạo ra gần như giống với ngoại hình hiện tại của cậu, chỉ khác là tóc và mắt đều màu đen.

"Em phải nhuộm tóc và đeo kính áp tròng à?" Cậu hỏi. Ở nước Sùng Hạ, nơi mọi người đều có tóc đen và mắt đen, mái tóc bạc và đôi mắt đỏ của cậu quá nổi bật.

"Ừ." Tần Lâm nói: "Sau khi đi mua sắm xong, anh dẫn em đi làm tóc."

Tần Tiểu Du bỏ phong bì vào ba lô, sờ sờ mái tóc của mình: "Xịt thuốc nhuộm tóc hoặc đội tóc giả là được rồi, không cần phải đi làm tóc đâu nhỉ?"

Tần Lâm liếc nhìn cậu, nói: "Để dự buổi hòa nhạc tối nay."

"Ế..." Tần Tiểu Du thất vọng, nằm dài trên ghế: "Được rồi!"

Cậu suýt quên mất mục đích đi mua sắm là để làm nhiệm vụ tại buổi hòa nhạc, phải giả vờ là người yêu của anh trai. Là bạn gái, cậu cần phải ăn mặc thật lộng lẫy.

Chỉ nghĩ đến việc phải mặc váy, lông mày thanh tú của cậu đã nhíu chặt.

"À... anh..." Tần Tiểu Du định nói nhưng lại thôi.

"Sao vậy?" Tần Lâm hỏi.

Tần Tiểu Du do dự một chút, lắp bắp hỏi: "Nhất định phải giả vờ là nữ làm người yêu à? Cặp đôi đồng tính không được sao?"

Mặc dù khán giả đến dự buổi hòa nhạc Danik hầu hết đều đi có đôi có cặp, nhưng họ không giới hạn bạn đồng hành là đồng tính hay dị tính.

Vì vậy, cậu có thể không mặc váy không?

Tần Tiểu Du chớp chớp đôi mắt sáng long lanh, trông mong nhìn anh trai.

Tần Lâm nhẹ nhàng gõ tay vào vô lăng, dứt khoát từ chối: "Không được."

"Hả? Tại sao?" Tần Tiểu Du thất vọng kêu lên.

Tần Lâm nói: "Điều kiện tiên quyết của việc ngụy trang là phải phổ biến."

Khác biệt, sẽ chỉ thu hút sự chú ý.

Tần Tiểu Du cúi đầu, thất vọng: "Được rồi..."

Tần Lâm nghiêng người nhìn em trai đang ủ rũ, khẽ mím môi.

Chiếc xe đến bãi đậu xe của nhà hàng Tần gia, hai người đi thang máy riêng lên phòng riêng ở tầng mười lăm.

Đại thiếu gia và tiểu thiếu gia chẳng mấy khi xuất hiện lại đến nhà hàng ăn uống, quản lý phụ trách tầng mười lăm sẵn sàng chuẩn bị, bằng dịch vụ tốt nhất tiếp đón hai người.

Tần Tiểu Du đã đến đây vài lần, nhìn thấy quản lý cũng là huyết tộc, mỉm cười chào hỏi.

Quản lý huyết tộc kinh ngạc, càng tận tâm sắp xếp cho họ ăn uống.

Tần Tiểu Du rất thích đầu bếp huyết tộc mà nhà hàng thuê. Nghe nói trước đây ông ta là đầu bếp cuối cùng của hoàng gia, chuyên nấu ăn cho hoàng đế. Sau khi triều đại cũ bị lật đổ, ông ta thất nghiệp, lưu lạc nước ngoài trở thành huyết tộc, cách đây một trăm năm, ông ta trở về nước, tiếp tục công việc cũ, đi làm ở khắp nơi.

Tại sao ông ta không tự mở nhà hàng?

Bởi vì một đầu bếp giỏi chưa chắc đã là một quản lý giỏi.

Sau khi phá sản ba nhà hàng, mất gần hết tài sản, đầu bếp huyết tộc quyết định là một người làm công bình thường, tập trung vào nghề đầu bếp, không quan tâm đến những thứ khác.

Tần Tiểu Du đã nếm thử món ăn do ông ta nấu, khen ngợi hết lời.

Dĩ nhiên, trong lòng cậu, N0.1 vẫn là La quản gia!

Tần Tiểu Du ăn ngon lành, vô cùng hài lòng cùng Tần Lâm ra khỏi phòng riêng, quản lý và nhân viên phục vụ cung kính tiễn họ đi.

Khi hai người bước vào thang máy, một thanh niên tóc đen đang đứng trước cửa phòng riêng nào đó tò mò hỏi quản lý: "Họ là ai?"

Quản lý huyết tộc mỉm cười lịch thiệp: "Xin chào, Long thiếu gia."

Người thanh niên được gọi là Long thiếu gia nhếch mép: "Có vẻ như ông rất tôn trọng họ?"

Long thiếu gia là người thường, có thể lên tầng mười lăm là vì có bạn bè huyết tộc, đến nhiều lần, nên thân thiết với quản lý huyết tộc ở đây.

Quản lý huyết tộc không giấu giếm: "Là đại thiếu gia và tiểu thiếu gia nhà họ Tần."

Long thiếu gia hơi ngạc nhiên.

Công ty nhà gã hợp tác với tập đoàn Tần gia, phần nào biết được tình hình nội bộ của Tần gia. Tần gia tuy mang họ Tần, nhưng thực tế người nắm quyền là hai người, một người họ Từ, một người họ Ngô, đều là con nuôi của vợ chồng nhà họ Tần. Còn đại thiếu gia thực sự của nhà họ Tần, chưa bao giờ xuất hiện trong giới thượng lưu.

Còn tiểu thiếu gia nhà họ Tần... chưa từng nghe nói, chưa từng gặp.

Quản lý nói hai người đó là đại thiếu gia và tiểu thiếu gia nhà họ Tần, thật khó tin.

Tuổi tác không phù hợp.

Một người trông hơn hai mươi tuổi, một người rõ ràng vừa trưởng thành, hoàn toàn không liên quan đến vợ chồng nhà họ Tần ở độ tuổi sáu bảy mươi.

Đặc biệt là người nhỏ tuổi hơn, dù chỉ liếc mắt một cái, nhưng gã vẫn có thể nhớ rõ khuôn mặt của cậu.

Quá đặc biệt.

Rõ ràng là khuôn mặt người Sùng Hạ, nhưng lại sở hữu mái tóc bạc đẹp đẽ và đôi mắt màu hồng ngọc trong suốt, ngũ quan tinh tế càng khiến gã mê đắm, quá đáng yêu.

Long thiếu gia sờ sờ cằm, trở về phòng riêng, suy nghĩ.

Người thanh niên huyết tộc đi cùng gã nhã nhặn cầm ly rượu vang, nhẹ nhàng lắc ly rượu màu đỏ thẫm, là máu của trinh nữ.

"Long thiếu gia, suy nghĩ gì mà say sưa thế?" Thanh niên huyết tộc hỏi.

Thiếu gia Long bừng tỉnh, nở nụ cười xã giao: "Gặp được một người rất đáng yêu, đang nghĩ cách theo đuổi."

Gã ngồi đối diện với thanh niên huyết tộc: "Lần này Hồng tiên sinh đến nước Sùng Hạ, ngàn vạn lần đừng khách sáo với tôi, có yêu cầu gì cứ việc nói."

Người thanh niên huyết tộc được gọi là Hồng tiên sinh, sống mũi cao, đôi mắt sâu, là người Ciro điển hình. Mái tóc nâu được chải chuốt gọn gàng, chải ngược về phía sau, lộ ra vầng trán đầy đặn, mày kiếm, đôi mắt màu vàng đồng sâu thẳm, môi mỏng khẽ mím, rất nghiêm túc.

Nhờ có Hồng tiên sinh giúp đỡ, nên việc kinh doanh của nhà họ Long mở rộng ra nước ngoài đã phát triển thuận lợi. Nhà họ Long cung cấp vốn cho Hồng tiên sinh, Hồng tiên sinh tạo điều kiện thuận lợi cho họ, hợp tác hai mươi năm, rất vui vẻ.

Long thiếu gia quen biết Hồng tiên sinh từ khi mười lăm tuổi, đến nay đã mười năm, dù tuổi tác chênh lệch khá lớn, nhưng không ảnh hưởng đến tình bạn của họ.

Mỗi lần Hồng tiên sinh đến nước Sùng Hạ, đều là Long thiếu gia đích thân tiếp đãi.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

"Ba ngày trước, tôi đánh mất một thứ rất quan trọng, biết được nó ở nước Sùng Hạ, nên đến thử vận may." Hồng tiên sinh vừa cắt miếng bò bít tết chín ba phần vừa nói.

"Là thứ gì vậy? Để tôi giúp ông tìm." Long thiếu gia nhiệt tình nói.

Hồng tiên sinh lắc đầu: "Không cần."

Vật đó quá đặc biệt, người thường không lấy được.

Thấy ông ta từ chối, Long thiếu gia không đề cập nữa: "À, tối nay có buổi hòa nhạc Danik, tôi muốn mời Hồng tiên sinh cùng đi, không biết ông có rảnh không?"

Hồng tiên sinh cười nói: "Tất nhiên."

Tần Tiểu Du và Tần Lâm ra khỏi nhà hàng Tần gia, trực tiếp đến trung tâm thương mại lớn nhất thị trấn Vạn Lý. Do phải mua váy dạ hội, Tần Lâm quen cửa nẻo dẫn em trai vào cửa hàng thời trang cao cấp.

"Chào mừng quý khách." Nữ nhân viên bán hàng với nụ cười ngọt ngào cung kính chào đón họ vào cửa hàng, khi cô nhìn rõ thanh niên cao lớn, nụ cười trong mắt cô càng sâu hơn: "Trưởng quan Tần, lâu rồi không gặp."

Tần Lâm khẽ gật đầu: "Chị Hoàng, hôm nay lại phiền chị rồi."

Người phụ nữ được gọi là chị Hoàng vội vàng nói: "Trưởng quan Tần, khách sáo quá rồi".

Tần Tiểu Du nghi hoặc mà nghe cuộc trò chuyện của hai người, kinh ngạc vô cùng. Nữ nhân viên bán hàng gọi anh trai là trưởng quan, anh trai gọi cô ấy là chị Hoàng, có vẻ rất thân quen.

Hơn nữa, chỉ có người của Cục quản lý dị năng mới gọi anh trai là trưởng quan.

Chẳng lẽ... cửa hàng quần áo cao cấp này do Cục quản lý dị năng mở?

"Vị này là?" Chị Hoàng hơi tò mò nhìn Tần Tiểu Du, liếc mắt nhận ra cậu là huyết tộc.

"Em trai tôi." Tần Lâm đẩy Tần Tiểu Du về phía trước: "Giúp em ấy tìm một bộ váy dạ hội phù hợp."

Tần Tiểu Du ngượng ngùng chớp chớp đôi mắt ngây thơ, nhìn chị Hoàng.

Con ngươi của chị Hoàng hơi co lại, ánh mắt chợt sắc bén, nghiêm nghị nói với Tần Lâm: "Trưởng quan yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp em trai ngài thật xinh đẹp."

Tần Lâm phớt lờ ánh mắt cầu cứu của em trai, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, ung dung chờ đợi.

"Tần thiếu gia, mời theo tôi." Chị Hoàng cười thân thiện.

Tần Tiểu Du da đầu tê dại, hít một hơi thật sâu, quyết tâm bước vào phòng thử đồ.

Tần Lâm lấy một tạp chí từ giá sách, lật xem tùy ý, khoảng mười phút sau, cửa phòng thử đồ mở ra, người bên trong rụt rè không muốn bước ra, bị chị Hoàng nhẹ nhàng đẩy một cái.

Tần Tiểu Du suýt ngã, chân đi giày cao gót suýt nữa bị trẹo.

"Anh..." Giọng cậu như tiếng muỗi vo ve.

Tai Tần Lâm rất thính, nghe thấy giọng nói của em trai, anh ngẩng đầu khỏi tạp chí, đôi mắt đen nhánh lóe lên.

Tần Tiểu Du cơ thể vẫn ở tuổi thiếu niên, khung xương chưa hoàn thiện, thân hình gầy gò, chiếc váy dài màu đỏ xẻ tà mặc trên người cậu, trông thon dài mỏng manh, thiết kế vai trần của váy lộ ra làn da trắng muốt và xương quai xanh đẹp đẽ. Bên trong chiếc váy có đeo ngực giả bằng silicon, tôn lên đường cong hoàn hảo của phụ nữ. Váy xẻ tà ở vị trí cao, chỉ cần di chuyển nhẹ là lộ ra đôi chân dài mảnh mai, thon gọn.

"Trưởng quan, chiếc váy đuôi cá xẻ tà này thế nào?" Chị Hoàng cung kính hỏi.

Tần Lâm không đáp, Tần Tiểu Du vụng về kéo kéo váy, che khuất đôi chân của mình, lo lắng hỏi: "Anh... có kỳ lạ không?"

Cậu vốn đã đẹp trai, phía sau tóc bện một bím nhỏ, trên bím tóc treo chuỗi hạt mã não đỏ, sau khi mặc chiếc váy đỏ gợi cảm, càng thêm phần nữ tính.

Nếu không nói chuyện, thật sự khó phân biệt giới tính.

Tần Lâm liếc nhìn đôi chân dài run rẩy lộ ra ngoài của cậu, nói với chị Hoàng: "Thay chiếc váy có nhiều vải hơn."

Chị Hoàng đáp: "Vâng, trưởng quan."

Tần Tiểu Du thở phào nhẹ nhõm.

Thật quá tốt!

Không cần phải mặc chiếc váy xẻ tà gần như đến "vùng cấm" này nữa!

Thật không hiểu tại sao nhà thiết kế lại xẻ tà cao như vậy, nếu lỡ con gái di chuyển mạnh, lộ hàng thì sao?

Cậu nóng lòng trở lại phòng thử đồ, cởi chiếc váy mỏng manh kia.

Chẳng mấy chốc, Tần Tiểu Du mặc chiếc váy thứ hai bước ra khỏi phòng thử đồ.

Chất liệu ren mỏng nhẹ, dài đến mắt cá chân, màu xanh lam chuyển màu, điểm xuyến những viên kim cương nhỏ, lấp lánh như những vì sao. Eo được thắt chặt, tôn lên đường cong mềm mại, quyến rũ, dù áo phía trên là hai dây, nhưng được kết hợp với chiếc áo khoác lông, che phủ hoàn hảo phần vai trần.

So với chiếc váy hở hang trước, chiếc này kín đáo và thanh tao hơn nhiều.

Tần Tiểu Du không quen kéo kéo áo khoác, vạt váy dài run run gần chạm đất, nhíu mày.

Cậu cảm thấy mình sắp không biết đi thế nào nữa rồi.

Lúc nãy suýt nữa bị vấp phải váy, may mà cậu nhanh nhẹn, nắm lấy khung cửa, thoát khỏi số phận ngã nhào.

Tần Lâm đóng tạp chí lại, lấy một chiếc thẻ từ trong túi, đưa cho chị Hoàng: "Thanh toán."

"Xin chờ một chút, trưởng quan." Chị Hoàng cầm tấm thẻ vàng đặc trưng của chấp hành quan, đặt lên máy quẹt thẻ.

Tần Tiểu Du đi trên giày cao gót, bước đi cẩn thận từng bước: "Anh, đôi giày này cao quá..."

Chưa nói hết lời, giày cao gót trượt, người cậu nghiêng ngả, suýt nữa ngã sang bên cạnh, Tần Lâm nhanh mắt nhanh tay, ôm chặt cậu.

Tần Tiểu Du ghé vào ngực anh trai, muốn khóc mà không ra nước mắt: "Em... em hình như bị trẹo mắt cá chân."

Tần Lâm nhanh chóng bế cậu lên, đặt cậu ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân của cậu: "Vị trí này?"

"Ai..." Tần Tiểu Du rụt lại một chút.

Tần Lâm nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, nắm lấy mắt cá chân mảnh mai của em trai, cúi đầu kiểm tra.

Chị Hoàng vừa thanh toán, vừa lén nhìn.

Trưởng quan Tần luôn một mình cô đơn, nổi tiếng lạnh lùng vô tình, không ngờ lại yêu thương em trai đến vậy.

Tần Lâm kiểm tra xong, nói: "Không ảnh hưởng đến xương, chườm đá là được."

"Ồ." Tần Tiểu Du dựa vào lòng anh trai, níu lấy cổ áo anh, hỏi với giọng điệu thương lượng: "Có thể không mang giày cao gót không?"

Tần Lâm mặt lạnh nói: "Ngụy trang phải trọn vẹn."

Tần Tiểu Du phồng má: "Nhưng... em sợ ngã."

Giày cao gót ba phân, cậu thực sự không dám mang!

Chị Hoàng lên tiếng nhắc nhở: "Có giày đế thấp, phù hợp với váy."

Tần Tiểu Du giơ tay hô to: "Vậy thì cho em một đôi giày đế thấp! Cảm ơn chị Hoàng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro