92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




[Cô gái Tần Tiểu Du]

—–oOo—–

Chị Hoàng ân cần thay cho Tần Tiểu Du một đôi giày cao gót đế thấp, mặt trên đính đầy kim cương, rất phù hợp với chiếc váy dạ hội.

Mang đôi giày mới, Tần Tiểu Du cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Sau đó, chị Hoàng đưa cho Tần Tiểu Du túi đá lạnh, Tần Lâm giúp cậu chườm trong hai mươi phút, cuối cùng cũng giảm bớt cơn đau, cậu có thể đi lại bình thường.

Giải quyết xong váy dạ hội của Tần Tiểu Du, trang phục của Tần Lâm đơn giản hơn nhiều. Y tùy ý chọn một bộ vest đen, đưa cho chị Hoàng thanh toán.

Thanh toán xong, Tần Tiểu Du nhanh chóng thay lại quần áo của mình, xách bốn túi lớn, kéo anh trai chạy trốn khỏi trung tâm thương mại.

Ở lâu hơn, cậu sợ anh trai sẽ nổi hứng, mua thêm một bộ đồ nữ nữa.

Ra khỏi trung tâm thương mại, hai người trở lại xe, Tần Lâm rẽ vào một tòa nhà, đi thẳng xuống hầm để xe.

"Anh, đây là đâu?" Tần Tiểu Du ngơ ngác hỏi.

Tần Lâm mở cửa xe cho cậu, lại vòng ra ghế sau, lấy ra bốn túi lớn: "Nhà riêng của nhà tạo mẫu tóc Tô Duy."

"Nhà tạo mẫu tóc..." Tần Tiểu Du bỗng nhớ ra, đã có váy dạ hội, còn phải làm tóc kiểu, chẳng hạn như nhuộm tóc gì đó: "Chẳng lẽ ông ấy cũng là người của Cục quản lý dị năng?"

"Ừ." Tần Lâm dẫn cậu đến khu vực thang máy, ấn nút tầng: "Sau này, em muốn giả trang kiểu gì, đều có thể tìm ông ta."

Cục quản lý dị năng có bộ phận hậu cần vô cùng lớn, có thể vì nhiệm vụ mà cung cấp rất nhiều tiện ích.

Tô Duy có đôi tay biến hóa thần kỳ, trải qua một hồi tạo mẫu, đảm bảo ngay cả bố mẹ ruột cũng không nhận ra.

Tần Tiểu Du lại lần nữa lo lắng.

Một bàn tay lớn đặt lên đầu cậu, bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của anh trai: "Đừng lo."

Tần Tiểu Du mím môi.

Làm sao mà không lo được?

Cậu thậm chí còn không biết mình sẽ biến thành bộ dáng kỳ lạ gì.

Tần Lâm vào buổi sáng đã hẹn trước với Tô Duy, y vừa bấm chuông cửa, cửa đã mở từ trong.

"Halo, trưởng quan Tần đến rồi à? Mời vào, mời vào – Đây là em trai của ngài đúng không? Lớn lên đẹp trai ghê, đường nét tinh tế quá. Nhà ngài thật sự có gen tốt, anh trai đẹp trai, em trai đáng yêu." Tô Duy là người đàn ông ngoài ba mươi, ăn mặc thời thượng, trên cằm để râu ngắn, đầy vẻ quyến rũ nam tính.

Gã nhiệt tình mời khách vào nhà, hai mắt sáng rực, như hổ rình mồi nhìn Tần Tiểu Du, khiến Tần Tiểu Du sợ hãi, không tự chủ được mà lùi về phía sau, trốn sau lưng anh trai, né tránh ánh mắt kỳ lạ của gã.

"Ồ, đây là ngại ngùng à?" Tô Duy cười tủm tỉm, vuốt bộ râu ngắn: "Tính cách của em trai hoàn toàn khác biệt với trưởng quan Tần nha!"

Tần Lâm ánh mắt lạnh lùng liếc gã: "Đừng gọi bừa em trai."

Tô Duy lập tức giơ hai tay lên, cười toe toét: "Được, được, cậu ấy là em trai ngài chứ không phải em trai tôi."

Tần Tiểu Du nhìn nụ cười không hề đứng đắn trên mặt gã, hoài nghi khả năng làm việc của gã.

"Nào, bắt đầu làm việc — " Tô Duy bị sếp cảnh cáo, không dám nói giỡn nữa, cười tươi rạng rỡ, bật chế độ cuồng việc: "Trước tiên cho tôi xem những bộ đồ hai người mua."

Tần Lâm đưa túi cho gã.

Tô Duy dẫn hai người vào phòng làm việc, rồi lấy quần áo ra khỏi túi, mặc vào ma nơ canh, tiếp theo lấy sổ phác thảo và bút chì, nhanh chóng vẽ vẽ.

Vẽ xong, ông ấy quét ảnh vào máy tính, thực hiện tạo hình 3D, rồi chụp ảnh Tần Tiểu Du và Tần Lâm, nhập vào máy tính, qua xử lý của AI, chưa đầy mười phút, trên màn hình máy tính xuất hiện hai mô hình nhân vật 3D.

"Sao nào?" Khóe miệng ông ấy cong lên, hỏi Tần Lâm và Tần Tiểu Du.

Tần Tiểu Du ngạc nhiên nhìn nét mặt xa lạ của mô hình, không thể tin nói: "Tôi và cô ấy ... có liên quan gì không?"

Ngoại trừ trang phục và chiều cao, cậu thực sự không phân biệt được mình và mô hình có điểm nào giống nhau.

"Không có quan hệ gì là đúng rồi!" Tô Duy búng tay một cái: "Trưởng quan Tần thấy sao? Cảm thấy có chỗ nào thiếu sót?"

Tần Lâm quan sát một lúc, chỉ vào giày của "cô gái": "Gót giày cao ba phân."

Tô Duy nhướng mày: "Cái này đơn giản mà, sửa lại là OK thôi!"

Trưởng quan thật là soi mói mà!

Tần Tiểu Du xoa xoa gò má của mình, rồi nhìn lại mô hình cô gái trên màn hình, chẳng thể tưởng tượng được mình lại có thể trang điểm quyến rũ như vậy.

Tô Duy trong miệng hát một khúc ca, chuẩn bị công việc trước khi trang điểm. Các dụng cụ, mỹ phẩm, trang sức, đầy đủ cả.

"Ai làm trước?" Ông ấy háo hức hỏi.

Tần Tiểu Du nhìn anh trai, tuy nhiên, anh trai lại nhẫn tâm đẩy cậu ra trước mặt nhà tạo mẫu.

Thôi, cậu cũng không cần phải rối rắm nữa.

Cam chịu thở dài, cắn răng bước lên.

Ngón tay dài của Tô Duy nâng cằm cậu lên, "Chậc chậc" khen ngợi: "Quá đẹp, chẳng khác gì tác phẩm nghệ thuật. Đây có phải là huyết tộc không?"

Tần Lâm nhíu mày cảnh cáo: "Tô Duy."

Tô Duy buông tay ra khỏi mặt của Tần Tiểu Du, làm động tác "OK", bắt đầu làm việc.

Tần Tiểu Du như khúc gỗ, để mặc gã dày vò, quá trình thực sự khiến người ta mệt mỏi, vất vả chịu đựng một tiếng rưỡi đồng hồ, "hình phạt" cuối cùng cũng kết thúc.

Tô Duy lùi lại một bước, hài lòng ngắm nhìn tác phẩm của mình: "Nhìn xem, thích không?"

Tần Tiểu Du chậm rãi mở mắt ra, "Cô gái trong sáng" trong gương lập tức lọt vào tầm mắt.

Tóc đen thẳng dài ngang eo, được tết theo kiểu tóc công chúa, điểm xuyến những viên ngọc trắng nhỏ li ti. Vầng trán mịn màng, dưới hàng lông mày hình lưỡi liềm được tỉa tót cẩn thận là một đôi mắt to đen trắng rõ ràng, mũi cao thẳng, môi đỏ mọng. Để tôn lên nét thanh tú của thiếu nữ, khuôn mặt được dán keo silicon để tạo hình, kem che khuyết điểm và phấn nền được phủ nhẹ nhàng, tự nhiên không hề lộ dấu vết.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, kết hợp với váy ren xanh dài, áo choàng lông và giày đính kim cương, không hề có cảm giác bất xứng nào. Thêm một chút chi tiết nhỏ, chẳng hạn như: dây chuyền kim cương có giá trị cao, găng tay ren, vòng tay bạch kim và túi da thật, quả thực hoàn hảo.

Tần Tiểu Du nhẹ nhàng mở miệng, cô gái trong gương cũng mở miệng theo, lộ ra nụ cười ngạc nhiên.

Với dáng vẻ hiện tại của cậu, đảm bảo bố mẹ ruột cậu cũng không nhận ra.

Kỹ thuật trang điểm của Tô Duy quả thực thần kỳ.

Tần Tiểu Du thu hồi ánh mắt, quay người hỏi Tần Lâm: "Anh, thấy sao?"

Tần Lâm ánh mắt âm u, gật đầu nói: "Rất tốt."

Tô Duy búng tay một cái: "A ha, suýt quên."

Ông ấy lấy ra một viên kẹo từ một cái hộp, cười tươi đưa cho Tần Tiểu Du: "Ăn nó đi."

"Cái gì?" Tần Tiểu Du nghi ngờ nhận lấy.

Tô Duy chỉ vào cổ họng: "Robot biến âm nano, giúp cậu thay đổi giọng nói."

Tần Tiểu Du bóc lớp kẹo, do dự nhìn "robot nhỏ" không khác gì viên kẹo: "Chắc chắn không phải là kẹo à?"

"Yên tâm, sẽ không bị dịch vị tiêu hóa, sau năm tiếng sẽ tự động ra ngoài" Tô Duy nói.

Tần Tiểu Du rất muốn hỏi nó sẽ ra ngoài từ chỗ nào, nhưng câu trả lời chắc chắn không phải là cái mà cậu muốn biết lúc này, cậu nhắm mắt lại, nhét vào miệng.

"Kẹo" tan ngay trong miệng, không ngọt cũng không đắng, hầu như không có vị gì, cậu nuốt nước bọt, hỏi: "Chỉ vậy thôi à?"

Mở miệng ra, lại là giọng nói trong trẻo dễ thương của cô gái.

Cậu không thể tin nổi mở lớn đôi mắt.

Tô Duy vỗ tay: "Hoàn hảo!"

Tiếp theo, là làm tóc cho Tần Lâm.

Tóc nam làm thì đơn giản hơn nhiều. Tóc uốn nhuộm một chút, làm cho y có vẻ thời trang hơn, mặt dán một chút silicon, thay đổi khuôn mặt. Tuy vẫn đẹp trai như cũ, nhưng khuôn mặt trở nên xa lạ. Cặp kính gọng vàng ở trên mũi, che đi sự sắc sảo trong đôi mắt y. Mặc bộ vest đen, đeo đồng hồ hàng hiệu, nghiễm nhiên trở thành dáng vẻ của ông chủ tập đoàn thành công.

Tần Tiểu Du nhìn anh trai mình hết sức xa lạ, đối với Tô Duy bội phục sát đất.

"Đã xong!" Tô Duy khoanh hai tay lại, cảm giác thành công tràn đầy, thầm khen ngợi khả năng của mình ngày càng tăng tiến: "Nhanh lên, hai người đứng cùng nhau, cho tôi chụp một bức ảnh làm kỷ niệm."

Ông ấy lấy máy ảnh ra, giục hai người đứng cùng nhau.

Tần Tiểu Du xách váy dài, đi đến bên Tần Lâm, mỉm cười.

Tô Duy đặt máy ảnh xuống, nhíu mày: "Không đúng! Em không thể cười như vậy!"

"Sao cơ?" Tần Tiểu Du không hiểu.

Tô Duy vỗ trán: "Nhớ kỹ, bây giờ em là con gái, hành động lời nói đều phải thay đổi theo. Muốn lừa người khác, trước tiên phải lừa chính mình!"

Tần Tiểu Du toát mồ hôi.

Cậu là con trai, làm sao có thể làm ra vẻ dịu dàng của con gái?

Tô Duy nháy mắt với Tần Lâm.

Tần Lâm nhíu mày, bỗng dưng duỗi tay ôm lấy eo của Tần Tiểu Du, kéo cậu vào lòng mình.

Tần Tiểu Du bỗng dưng va vào lồng ngực của anh trai, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, diễn ánh mắt "thâm tình chân thành".

Tần Lâm bá đạo mà nắm cằm cậu, thay đổi giọng nói, trầm giọng: "Từ lúc này trở đi, em là Lâm San, anh là Thẩm Phong. Chúng ta là cặp đôi đến từ nước Suman, sắp kết hôn, đến Sùng Hạ một  tuần để du lịch, biết ở đây diễn ra buổi hòa nhạc của Danik, đặc biệt từ thành phố Minh Hoa đến thị trấn Vạn Lý".

Tần Tiểu Du biết rằng mọi chuyện đều là giả, nhưng nhìn khuôn mặt xa lạ của người đàn ông, nghe giọng nói xa lạ, có cảm giác ngượng ngùng cùng kháng cự, luôn không thể vào vai.

Tô Duy nhìn biểu cảm của Tần Tiểu Du, biết rằng cậu đang nghĩ gì.

Chậc chậc, quả thực là tay mới vừa tốt nghiệp, thiếu kinh nghiệm.

"Tần Tiểu Du à, em ở trạng thái hiện tại mà đi làm nhiệm vụ, không thể được!" Gã dựng thẳng ngón tay lên, lắc lắc: "Giả trang ngoài ngoại hình, còn cần kỹ năng diễn xuất bên trong nữa. Thợ săn quỷ hút máu và thẩm phán huyết tộc nghề nghiệp đặc biệt, bất kỳ lúc nào cũng có thể giao dịch với Thần Chết. Một khi bị kẻ thù phát hiện sơ hở, sẽ có thể mất mạng. Cho nên, cần giả trang cẩn thận".

Tần Tiểu Du nghe vậy, xấu hổ cúi đầu, thấp giọng nói: "Xin lỗi."

Cậu đã học khóa giả trang ở học viện, thi cũng đạt điểm cao, được giáo sư khen ngợi.

Tuy nhiên, khi thực sự làm nhiệm vụ, cậu lại quên sạch những kiến thức đã học, biểu hiện kém cỏi như vậy.

Lần này chỉ là giả trang thành con gái, cũng không phải buông bỏ sự tự tôn của đàn ông, nếu lần sau giả làm thợ sửa chữa, chẳng lẽ ghét bẩn mà không bò xuống cống à?

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít một hơi thở sâu, khi cậu mở mắt lại lần nữa, biểu cảm ngay lập tức thay đổi.

Cậu bẩm sinh thông minh, nhìn một chút liền hiểu.

Chỉ cần coi "người đàn ông xa lạ" trước mắt là Lý tiên sinh, tình cảm trong lòng sẽ tự nhiên thay đổi.

Tô Duy nhìn thấy vậy, âm thầm khen ngợi.

Không hổ là em trai của trưởng quan Tần, một giây tiến vào vai, nụ cười ngượng ngùng cùng tình yêu ngập tràn trong ánh mắt, khiến người ta rung động.

Được cô gái như vậy yêu thương, sẽ là hạnh phúc đến thế nào chứ.

Hoàn hảo!

Quá hoàn hảo!

Làm xong kiểu tóc, không tiện thay đồ, Tô Duy nhiệt tình tiếp đãi hai người ăn tối ở nhà.

Chờ ăn tối, Tần Tiểu Du lấy đồng hồ cơ khí trong túi da thật ra, xem tin nhắn, phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ, hai cuộc gọi của mẹ, ba cuộc gọi của Lý tiên sinh.

Tần Tiểu Du vội vàng gọi lại cho họ.

"Cô gái nào đây? Sao lại cầm điện thoại của Tiểu Du nhà tôi?" Vương Xuân Lan nghe giọng nói ngọt ngào của cô gái, bối rối không hiểu.

"Mẹ, là con, con đang thực hiện nhiệm vụ, đeo máy biến âm." Tần Tiểu Du xấu hổ.

"Cái gì? Nhiệm vụ? Sao con và Tiểu Lâm không nói trước với mẹ?" Giọng nói to của Vương Xuân Lan truyền ra từ đồng hồ cơ khí, Tần Tiểu Du bắt buộc phải đưa đồng hồ ra xa một chút: "Khó trách Tiểu Lâm không nghe máy! Thì ra là lại có nhiệm vụ rồi!"

Tần Tiểu Du oán trách nhìn anh trai.

Anh trai quá xảo quyệt, thế nhưng lại "mất liên lạc" trước.

Tần Lâm bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha đọc tạp chí, không để ý đến ánh mắt oán trách của em trai.

Tần Tiểu Du phồng má, chịu đựng áp lực lớn, cố gắng dỗ mẹ, nói đến khô cả miệng, cuối cùng cũng thuyết phục mẹ, liền cúp máy.

Tiếp theo gọi điện thoại cho Lý tiên sinh, cậu thông minh hơn, không gọi điện thoại, chỉ gửi tin nhắn. Cậu nói cho Lý tiên sinh biết mình và anh trai đang làm nhiệm vụ.

Tuy nhiên, vì xấu hổ, cậu không nói cho hắn biết mình giả trang thành con gái tham gia buổi hòa nhạc.

Trong phòng khách của biệt thự, Lý tiên sinh nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, đôi mắt xanh nhạt nhíu lại, một lúc sau, hắn hỏi La quản gia đang đứng bên cạnh chuẩn bị bữa tối.

"Còn mua được vé buổi hòa nhạc của Danik không?"

La quản gia ngần người, nói: "Có thể."

Chỉ cần chủ nhân muốn, bất kỳ thứ gì anh cũng có thể làm. Vé buổi hòa nhạc của Danik mà thôi, không phải là việc gì khó.

"Vậy tối nay đi cùng ta". Ngón tay Lý tiên sinh nhẹ nhàng chạm vào màn hình điện thoại, khóe miệng cong cong.

"Vâng, chủ nhân", La quản gia cung kính đáp lại.

——————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro