96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Đúng vậy, em thích Lý tiên sinh]

—–oOo—–

Buổi hòa nhạc rất hay.

Nửa tiếng cuối cùng, Tần Tiểu Du mơ màng, tâm trí đều đặt vào bàn tay trên eo cậu. Mười lăm phút sau, bị âm nhạc du dương mê hoặc, cậu dần dần tiến vào trạng thái thoái mái nhất, từ từ thả lỏng cơ thể cứng ngắc.

Buổi hòa nhạc của Danik thực sự có ma lực kỳ diệu, chạm đến cảm xúc sâu thẳm trong lòng mọi người, từ đó sinh ra sự đồng cảm.

Giai điệu trào dâng nhảy múa bên tai, tâm hồn theo đó mà xốn xang, tình cảm như thủy triều dâng trào, trước mắt mọi thứ đều sáng rõ, những phiền muộn giống như tơ nhện, đều tan biến hết.

Thích một người là một điều rất thuần tuý.

Tại sao phải bận tâm nhiều vấn đề như vậy?

Thà rằng đối mặt với suy nghĩ thật lòng của mình một cách bình thản, đương đầu với thử thách, còn hơn là sợ hãi bị từ chối, không dám mở miệng.

Nghĩ thông suốt, Tần Tiểu Du không còn căng thẳng nữa, chủ động nắm lấy tay Lý tiên sinh.

Khi Lý tiên sinh nắm lại, cậu không kìm được mà khoé miệng cong lên, siết chặt, mười ngón tay đan vào nhau.

Phía bên kia, trên chiếc ghế sô pha đơn, Tần Lâm mặt lạnh tanh, tỏa ra luồng khí lạnh.

Tuy nhiên, Tần Tiểu Du tâm tư đều đặt trên người Lý tiên sinh, hoàn toàn không để ý anh trai.

Buổi hòa nhạc kết thúc tốt đẹp, khán giả vui vẻ ra về.

Tần Tiểu Du bên trái là Lý tiên sinh, bên phải là Tần Lâm, miệng ngân nga giai điệu ca khúc, cảm xúc bay bổng đi về phía bãi đậu xe.

La quản gia tận tâm đi theo sau ba người, đôi mắt xanh lục lóe lên.

Du thiếu gia hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa Lâm thiếu gia và Lý tiên sinh sao?

Thật là ngây thơ.

Nhưng chính sự đơn thuần ấy sẽ giúp cậu không có nhiều phiền muộn đúng không?

La quản gia mỉm cười, không nhanh không chậm mà đi tới.

Đột nhiên, lưng anh lạnh buốt, cảm nhận được ánh mắt quỷ dị, nhanh chóng quay đầu, tìm kiếm chủ nhân của ánh mắt đó.

Phía sau phần lớn là giới thượng lưu cùng những nhân vật nổi tiếng rời khỏi khán phòng, từng cặp từng đôi đi về phía xe hơi riêng. Ánh mắt đó biến mất rất nhanh, gần như thoáng qua, khiến La quản gia nghi ngờ đó chỉ là ảo giác.

Gần đến chỗ đậu xe, Tần Tiểu Du dừng lại, lưu luyến nhìn Lý tiên sinh.

Vì nhiệm vụ làm gián đoạn, tình cảm của hai người rơi vào trạng thái nửa vời, giờ đây cậu rất muốn tìm một nơi yên tĩnh, tâm sự thật lòng một lần.

Tuy nhiên, cậu phải đi cùng anh trai đến nhà Tô Duy để tẩy trang, không thể đi xe của Lý tiên sinh.

Tần Lâm mở cửa xe, thấy em trai nắm tay Lý tiên sinh lôi lôi kéo kéo, mày hình chữ xuyên (川) không thể giãn ra, y gọi một tiếng: "Tiểu Du."

"À, ồ!" Tần Tiểu Du ngẩng đầu, ánh mắt mong đợi nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Lý tiên sinh: "Cái đó... chờ em về nhà."

Lý tiên sinh mỉm cười gật đầu: "Được."

Tần Tiểu Du buông tay hắn ra, lưu luyến theo từng bước đi, cầm chiếc váy ren đi về phía xe của anh trai, đi được nửa đường, Lý tiên sinh đột nhiên đuổi kịp cậu, cúi đầu thì thầm một câu bên tai.

"Hả?" Tần Tiểu Du sững sờ tại chỗ, trợn tròn mắt, khi vừa tiêu hóa xong câu nói đó, muốn quay đầu nói chuyện, Lý tiên sinh đã cùng với La quản gia đi về một hướng khác.

Nhìn bóng lưng đĩnh đạc của người đàn ông tóc vàng, Tần Tiểu Du vô thức siết chặt chiếc váy ren.

"Tiểu Du." Tần Lâm lại thúc giục em trai đang bị câu mất hồn.

Tần Tiểu Du tỉnh táo lại, ngồi vào hàng ghế sau, vuốt nhẹ tà váy ren, vuốt ve những viên pha lê trên đó, trái tim đập "thình thịch, thình thịch".

Tần Lâm ngồi vào ghế lái, khởi động xe, điêu luyện đánh lái, lùi xe ra khỏi bãi đậu xe, không lâu sau đã rời khỏi bãi đậu xe, chạy về phía đại lộ.

Tần Tiểu Du cuối cùng cũng nhận ra, hơi thở trên người anh trai mình có chỗ không thích hợp.

Hình như... đang giận?

Tại sao?

Tần Tiểu Du nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cằm nhẵn nhụi, cẩn thận nhớ lại xem mình có làm sai điều gì trong thời gian làm nhiệm vụ hay không. Nghĩ đi nghĩ lại, ngoài chuyện nhỏ trong nhà vệ sinh, hình như không có gì khác.

Bên trong xe yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng thở của hai người.

Tần Tiểu Du muốn nói lại thôi, tốc độ xe rất nhanh, cậu không dám lên tiếng ảnh hưởng đến anh trai.

Không biết bao lâu sau, gặp phải đèn đỏ, xe dừng lại.

Tần Lâm gõ ngón tay lên vô lăng, bất ngờ quay đầu hỏi: "Em thích Lý tiên sinh?"

"Khụ..." Tần Tiểu Du suýt nữa sặc nước bọt, cậu mặt đỏ bừng, kinh ngạc nhìn vào khuôn mặt nghiêm nghị của anh trai.

Hầu kết cậu căng thẳng mà lăn lộn lên xuống, sau khi bình tĩnh lại, Tần Tiểu Du bình thản trả lời: "Vâng, thích."

Cậu thích Lý tiên sinh.

Đây là sự thật.

Anh trai là người thân của cậu, không cần phải giấu giếm.

Tần Lâm nắm chặt tay lái, hỏi dò: "Thích kiểu gì?"

Tần Tiểu Du chống khuỷu tay lên đầu gối, tay chống cằm, mắt trong veo, long lanh ánh sao, thành thật nói: "Thích kiểu muốn làm người yêu của ngài ấy."

Giọng nói của chàng trai trong trẻo, vẻ mặt dịu dàng, khóe miệng cong lên, khóe mắt cùng lông mày đều lộ ra niềm vui.

Cậu thực sự thích Lý tiên sinh.

Tần Lâm quay đầu nhìn đèn đỏ phía trước chuyển sang đèn xanh, mũi chân rời khỏi phanh, nhẹ nhàng đạp ga, xe tiếp tục chạy về phía trước.

"Khi nào thì có suy nghĩ này?" Y hỏi.

"À... khi đi thảo nguyên." Tần Tiểu Du lấy từ túi da nhỏ chuỗi vòng mã não ra, cuộn vài vòng đeo vào cổ tay mình, kề sát với vòng bạc súng săn: "À, anh, sao anh biết được?"

Cậu tò mò nghiêng người về phía trước, hai tay bám vào lưng ghế.

Cậu rõ ràng che giấu rất tốt, sao bị anh trai phát hiện nhanh như vậy?

Tần Lâm ánh mắt sâu thẳm, như có như không mà thở dài: "Tiểu Du, chuyện tình cảm không thể vội vàng. Tình thân và tình yêu không thể lẫn lộn."

Tần Tiểu Du gật đầu: "Em đã suy nghĩ kỹ rồi mới xác định tình cảm của mình với Lý tiên sinh. Anh yên tâm, em không ngốc đến mức không phân biệt được hai thứ đó. Em có thể khẳng định và chắc chắn rằng em đối với Lý tiên sinh là tình yêu!"

Chàng trai chưa trải qua những thăng trầm của xã hội, tâm tư trong sáng như pha lê, thích là thích, không pha trộn một chút tạp chất nào, đẹp đẽ đến mức không nỡ làm tổn thương.

Tần Lâm lái xe vào hầm để xe của biệt thự nhà Tô Duy, tắt máy, quay đầu nhìn em trai.

"Tiểu Du."

"A?"

Tần Tiểu Du cảm thấy giọng nói của anh trai hơi trầm thấp, áp lực, không hiểu sao nhìn y.

Tần Lâm nói: "Chúng ta không thể đi cùng em đến cuối cùng, sau này nếu chỉ còn một mình em, hãy nhớ lời anh."

"Anh..." Tần Tiểu Du bị sự thương cảm bất ngờ đâm vào tim.

"Bất kỳ lúc nào cũng phải bảo vệ bản thân mình." Tần Lâm đưa tay ấn nhẹ lên đầu cậu, bình tĩnh nói: "Xuống xe đi!"

Tần Tiểu Du ngơ ngác suy ngẫm lời của anh trai, xuống xe cùng y.

Cho đến khi tẩy trang xong, thay lại quần áo của mình, trở về nhà, cậu vẫn suy nghĩ.

"À, Tiểu Du, con nhuộm tóc đen rồi à?" Vương Xuân Lan dù bận vẫn ung dung ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, chờ hai con trai về muộn, phát hiện mái tóc bạc của Tần Tiểu Du chuyển sang màu đen, không khỏi hỏi.

Tần Tiểu Du tỉnh táo lại, tay cầm túi giấy đựng váy ren, đi đến cạnh ghế sô pha: "Vâng! Ngày mai không phải đi học ở trường thể thao trên thành phố sao? Tóc bạc quá nổi bật, anh tìm cho con một người tạo mẫu đáng tin cậy, không chỉ nhuộm tóc đen, còn tặng một cặp kính màu đen, nhìn này—"

Cậu cúi đầu lại gần Vương Xuân Lan, chỉ vào mắt mình.

Vương Xuân Lan nhìn kỹ, kinh ngạc nói: "Mắt kính này chất lượng tốt đấy, thật giả khó phân biệt."

Tần Tiểu Du "hehe" cười một tiếng, quay đầu nhìn anh trai đang im lặng: "Dĩ nhiên rồi, người tạo mẫu là người tài giỏi của Cục quản lý dị năng, có đôi bàn tay khéo léo, giỏi lắm đấy."

"Ồ, thật sao?" Vương Xuân Lan chạm vào túi giấy trong tay cậu: "Hai con còn đi dạo trung tâm thương mại à?"

Thương hiệu quần áo này không hề rẻ, một bộ không dưới trăm vạn.

Tần Tiểu Du giật mình, vội vàng lùi lại, lo lắng nói: "Cái đó... mẹ, con lên phòng trước nhé! Làm việc cả đêm, mệt quá! Ngày mai còn phải dậy sớm đi báo danh ở trường thể thao!"

Không đợi Vương Xuân Lan phản ứng, cậu như thỏ chạy lên cầu thang, "Vèo" một cái đã không thấy bóng dáng.

"Ài... thằng nhóc này!" Vương Xuân Lan đưa tay ra, không hiểu sao, quay đầu nhìn con trai lớn, thấy mặt y tối sầm lại, cau mày, không khỏi lo lắng hỏi: "Sao vậy? Nhiệm vụ không thuận lợi à?"

Tần Lâm nói: "Không, rất thuận lợi, Tiểu Du hoàn thành rất tốt."

Vương Xuân Lan nghi hoặc: "Nếu Tiểu Du hoàn thành tốt, sao con lại nhíu mày?"

Tần Lâm nhìn mái tóc bạc của mẹ, nói nhỏ: "Cha, mẹ, hai người nghỉ ngơi sớm đi."

Vương Xuân Lan nhìn bóng lưng con trai lớn đi lên cầu thang, lẩm bẩm: "Một đứa lại một đứa làm sao không biết?"

Tần Phi Dược đang cầm máy tính bảng chơi cờ tướng online với bạn bè, không ngẩng đầu lên nói: "Con trai lớn rồi, có tâm sự riêng, chúng ta làm cha mẹ cũng không cần nhọc lòng- Ê, chiếu tướng! Thắng rồi! Ha ha ha!"

Tần Phi Dược nhìn màn hình hiển thị "chiến thắng", vui vẻ cười như hoa.

Vương Xuân Lan thở dài: "Tôi không phải quan tâm cho chúng nó sao? Nói là về nhà nghỉ ngơi, kết quả là vừa về đã nhận nhiệm vụ. Ngày mai Tiểu Du đi học ở trường thể thao trên thành phố, đi nửa tháng, tôi có thể không lo sao? Sinh viên thể thao toàn người cao to, nhất là mấy đứa chơi bóng rổ, cao đến gần hai mét, Tiểu Du chúng ta mới một mét bảy chín, thấp hơn họ cả một cái đầu."

Tần Phi Dược khuyên nhủ: "Tiểu Du là huyết tộc, sức mạnh không thể xem thường, bà yên tâm đi! Nếu thật sự nguy hiểm, Tiểu Lâm nhất định sẽ là người phản đối đầu tiên."

Vương Xuân Lan thở dài: "Tôi già rồi, không quản được nữa."

Tần Tiểu Du chạy như bay vào phòng của mình, nhanh chóng khóa cửa, vỗ ngực, lấy chiếc váy ren trong túi giấy ra, trải trên giường.

May quá!

Suýt nữa mẹ phát hiện ra chiếc váy này.

Nếu mẹ hỏi, cậu không biết phải trả lời như thế nào.

Chuyện giả gái gì đó, càng ít người biết càng tốt!

Lau mặt, cậu khổ sở nhìn chằm chằm vào chiếc váy ren, nhớ lại những lời Lý tiên sinh thì thầm bên tai mình lúc đó.

Thật... thật sự phải mặc sao?

A a a...

Thật là xấu hổ!

Lúc đi dự hòa nhạc, cậu đã trang điểm, không thể nhìn ra khuôn mặt thật, nên cậu vẫn có thể bình tĩnh, nhưng bây giờ lại bắt cậu mặc váy ren này, đến phòng ngủ của Lý tiên sinh, thật là... xấu hổ!

Tần Tiểu Du xoắn xuýt vò đầu bứt tóc.

"Tích tích, có tin nhắn mới~" Đồng hồ cơ khí vang lên tiếng nhắc nhở của Tiểu Trí.

Tần Tiểu Du giơ tay trái lên, do dự mở tin nhắn.

[Lý tiên sinh: Về nhà chưa?】

Tần Tiểu Du nhấn ngón tay lên màn hình ảo, phản hồi một tin nhắn.

Hít sâu một hơi, cậu lộ ra vẻ thấy chết không sờn.

Thò đầu cũng là một đao, rụt đầu cũng là một đao, liều mình vậy!

Cậu vào phòng tắm, tháo kính áp tròng, lộ ra đôi mắt màu đỏ, tiếp theo tắm nước nóng, lau khô tóc, đứng chân trần trước giường, nâng chiếc váy ren nhẹ nhàng bay bổng lên, chậm rãi mặc vào.

Không đeo ngực giả, không mặc quần lót, trên người chỉ có một chiếc váy ren hở vai mỏng manh.

Nhắm mắt, hai tay đặt lên ngực, kích hoạt dị năng dịch chuyển không gian.

"Bịch"

Cậu trực tiếp xuất hiện trên giường trong phòng ngủ của Lý tiên sinh, nhưng điều khiến người ta nghi ngờ là, bên dưới không phải là chăn lụa mềm mại, mà là một làn da mịn màng — cơ bắp?

"A ~"

Bên tai vang lên tiếng cười du dương của người đàn ông.

Tần Tiểu Du không tự chủ được mà mở mắt, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của người đàn ông hiện ra trước mắt.

Hình như hắn cũng vừa tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lười biếng mà dựa vào đầu giường, mái tóc vàng tuỳ ý mà rơi xuống, cũng thật sự trùng hợp, dịch chuyển không gian trực tiếp đưa cậu vào trong ngực hắn, còn mông thì ngồi lên cơ bụng hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro