97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Em thích ngài, muốn cưới ngài]

—–oOo—–

Trên đời này liệu còn điều gì có thể khiến người ta lúng túng hơn tình huống hiện tại?

Tần Tiểu Du cảm nhận được bụng của người đàn ông nhẹ nhàng chuyển động theo từng nhịp thở, gương mặt cậu lập tức đỏ bừng.

Hiện giờ, không còn lớp phấn dày che giấu nữa, làn da trắng mịn của cậu nhanh chóng chuyển sang màu đỏ ửng, từ mặt lan xuống tận cổ.

"Xin... xin lỗi..." Cậu lúng túng xin lỗi, cố gắng ngồi dậy muốn dịch sang bên cạnh. Tuy nhiên, một đôi tay nhanh chóng giữ chặt lấy eo cậu, buộc cậu phải giữ nguyên vị trí.

Tần Tiểu Du bỗng nghẹn thở, mở to mắt nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của người đàn ông trước mặt với vẻ không thể tin nổi.

Ngài... Ngài ấy làm sao có thể phản ứng trên dưới không đồng nhất như vậy?

Chiếc váy ren mềm mại trải rộng ra, vừa che đi đôi chân của Tần Tiểu Du, vừa phủ lên nửa người của Lý tiên sinh. Bên dưới lớp váy, tư thế của hai người mờ ám đến mức không cần nói cũng hiểu.

Tần Tiểu Du không dám nhúc nhích, sợ rằng chỉ cần cử động một chút, cậu sẽ làm thức tỉnh một Lý tiên sinh khác.

Sao lại ra nông nỗi này?

Tần Tiểu Du vừa xấu hổ vừa bối rối, lại càng thêm uể oải.

Sau buổi hòa nhạc, Lý tiên sinh bất ngờ ghé sát tai cậu thì thầm, yêu cầu cậu mặc váy đến phòng ngủ của hắn để hắn ngắm thật kỹ.

Lý tiên sinh không thể từ chối yêu cầu của cậu, cậu cũng không thể từ chối yêu cầu của Lý tiên sinh.

Vì thế, dù trong lòng ngượng ngùng, cậu vẫn cắn răng mặc váy đến đây.

Nhưng tại sao lại không mặc quần lót?

Đừng hỏi, nếu hỏi thì chỉ có thể là do cậu quá bối rối.

Khi tình cảm được đáp lại, trong lòng Tần Tiểu Du tràn đầy niềm vui, cậu mong muốn điều gì đó sẽ xảy ra, nên vô thức thực hiện những hành động khó mà giải thích được.

Chẳng hạn như, bên dưới chiếc váy của cậu hoàn toàn "trống trải."

Nhưng mọi việc không diễn ra như cậu tưởng tượng!

Cậu đã đặc biệt dùng dịch chuyển không gian để đến ngay trên giường, với ý định khéo léo tận dụng vị trí, sẵn sàng chui vào chăn để biến thành một chú đà điểu khi cần thiết.

Thế nhưng, Lý tiên sinh đã đoán trước suy nghĩ của cậu, lại còn giảo hoạt mà nằm sẵn trên giường. Và thật không may, cậu lại đáp xuống đúng vị trí vô cùng khó xử.

Tình thế này đúng là leo lên lưng cọp khó leo xuống.

Hai má cậu nóng bừng, không tự chủ được mà cắn môi, cuộn tròn ngón chân, không biết phải làm gì.

Lý tiên sinh nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của chàng trai, trong đôi mắt xanh lam của hắn loé lên ý cười.

Mái tóc nhuộm đen càng làm tôn lên làn da trắng mịn của cậu, hai má đỏ bừng như được đánh phấn hồng, chiếc cổ thiên nga thon dài lộ ra đường cong tuyệt đẹp. Chiếc váy với thiết kế hở vai, không còn lớp ngực giả chống đỡ, lỏng lẻo, để lộ mảng lớn da trắng như tuyết. Xương quai xanh hình chữ V ngược tinh tế và gợi cảm, tràn đầy sự quyến rũ.

Gương mặt không còn lớp trang điểm đậm, trở nên thanh khiết và sạch sẽ, dù đang mặc một chiếc váy ren xinh đẹp, nhưng vẫn không thể che giấu được sự non nớt của thiếu niên, như một quả táo xanh chưa chín, vừa đáng yêu lại tốt đẹp, làm xao xuyến lòng người.

Khi Tần Tiểu Du xấu hổ đến mức gần như muốn bốc khói, Lý tiên sinh nhẹ nhàng nâng một tay, nắm lấy cằm cậu, buộc cậu phải ngẩng đầu lên, đối diện với hắn.

"Ngại ngùng sao?" Hắn hỏi nhẹ nhàng.

Tần Tiểu Du chỉ cảm thấy người đàn ông này quá ác liệt. Biết mà còn cố hỏi!

"Khi nghe ta tỏ tình hai lần, lúc hôn ta, sao em không ngại?" Ngón tay Lý tiên sinh nhẹ nhàng mà ma sát môi cậu.

Tần Tiểu Du ngẩn người: "Lúc... lúc đó tình thế cấp bách..."

Lý tiên sinh không vội vàng, chậm rãi nói: "Nói cho ta nghe tình huống lúc đó."

Tần Tiểu Du cảm thấy chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Lý tiên sinh, chỉ cúi đầu: "Là... Như em đã kể với anh trai, em nghe thấy tiếng hét, phát hiện Nghiêm Húc bị ám sát, liền kích hoạt quay ngược thời gian."

Bất ngờ, Lý tiên sinh co chân lại, khiến Tần Tiểu Du mất thăng bằng, nghiêng người về phía trước. Cậu vội vàng đưa tay chống đỡ, hai tay đặt lên ngực Lý tiên sinh, hai người chỉ cách nhau nửa cánh tay.

"Lý... Lý tiên sinh..." Cậu khẩn trương đến mức giọng nói cũng trở nên khàn đi.

"Hửm?" Người đàn ông đầu sỏ gây tội cho cậu vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, khẽ cuốn một lọn tóc đen của cậu quanh ngón tay và nói với giọng thản nhiên: "Đẩy thời gian lùi lại một chút, tốt nhất là bắt đầu từ khi em vào nhà vệ sinh."

"Nhà vệ sinh?" Tần Tiểu Du nuốt khan, cuối cùng cũng nhận ra người đàn ông đang muốn tính sổ sau khi sự việc kết thúc.

Cậu vào nhà vệ sinh chỉ để kiểm tra những chỗ đáng nghi, đâu ngờ sẽ gặp phải Lý tiên sinh?

Phía trước là lồng ngực cường tráng, phía sau lại có một con chim lớn đang như hổ rình mồi, Tần Tiểu Du không dám giấu giếm, vội vàng bán đứng người bạn thân của mình.

"Chuyện là... Tiểu Dực nói muốn biết tâm ý của ngài, khiến cho ngài... bảo em làm cho ngài ghen, vì vậy em mới..."

Cậu ấp úng nói qua loa một chút, sau đó lén nhìn người đàn ông, thấy khuôn mặt đã hiểu rõ mọi chuyện.

Đột nhiên, cậu bừng tỉnh.

Thì ra những ý nghĩ nhỏ nhặt, những trò nghịch ngợm của mình đã sớm bị Lý tiên sinh nhìn thấu! Hắn cố ý giả vờ, phối hợp với cậu diễn trò sao?

Phồng má, Tần Tiểu Du tức giận đến nỗi túm mạnh mái tóc vàng óng của người đàn ông, hét lên đầy phẫn nộ: "Fra... Francis Odner Lý Gros! Trêu đùa em vui lắm sao?"

Ngay cả tên đầy đủ cũng đã gọi ra, đủ để thấy cậu tức giận thế nào.

Nhìn thấy cậu nhóc trong lòng mình sắp bùng nổ, Lý tiên sinh đúng lúc mở lời: "Cách của em rất hiệu quả, ta thật sự đã ghen."

"Ờ?" Tần Tiểu Du sững sờ.

Ánh mắt Lý tiên sinh trở nên dịu dàng, vuốt ve gò má của cậu, thì thầm: "Dù biết đó chỉ là giả, nhưng ta vẫn không thể kìm lòng, chỉ muốn giấu em đi, không để ai khác nhìn thấy."

Tần Tiểu Du cảm thấy tim mình run rẩy, khó tin vào những gì vừa nghe thấy.

Cậu cứ nghĩ Lý tiên sinh đã sống hàng ngàn năm, nhìn thấu mọi thứ, mấy trò vặt của cậu trong mắt hắn chỉ như trò trẻ con, không đáng để ý. Nhưng ngoài dự đoán, chúng lại thực sự có hiệu quả.

Lý tiên sinh nhìn thấy biểu cảm không thể tin nổi của Tần Tiểu Du, ngón tay khẽ gõ vào trán cậu: "Em nghĩ ta là thánh nhân à?"

"Chẳng lẽ không phải?" Tần Tiểu Du che trán, ấm ức nói: "Em đã biểu lộ rõ ràng như vậy, mà ngài vẫn thờ ơ".

Rất nhiều lần cậu muốn đâm thủng tầng giấy kia, nhưng lại vì sự bình thản của Lý tiên sinh làm cho chùn bước.

Cậu cứ ngỡ mình đang diễn một vở kịch đơn độc, âm thầm thích Lý tiên sinh, hy vọng một ngày nào đó, khi có thể đứng ngang hàng với hắn, có thể tỏ tình. Nhưng không ngờ rằng, Lý tiên sinh cũng có tình cảm với cậu, hơn nữa còn là từ ba năm trước.

"Tại sao?" Tần Tiểu Du không hiểu.

"Ta đang đợi." Lý tiên sinh nhìn vào gương mặt ngây thơ của Tần Tiểu Du, đôi mắt xanh lam sâu thẳm: "Tiểu Du, em còn quá trẻ, tương lai phía trước còn dài, sẽ gặp gỡ biết bao người khác nhau. Ta không thể ích kỷ mà giữ em bên mình, sớm tước đi tự do yêu đương của em."

Tần Tiểu Du lắc đầu, muốn phản bác, nhưng ngón tay thon dài của Lý tiên sinh đã đặt lên môi cậu.

"Suỵt, nghe ta nói hết đã." Hắn nói: "Ta đã nhận lời với em, thì sẽ giữ lời hứa. Dù sau này em thích ai, quyết định vẫn là ở em. Đáng tiếc, ta đã đánh giá quá cao bản thân mình."

Lý tiên sinh nâng mặt Tần Tiểu Du lên, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết: "Được ta thích là một điều đáng sợ. Ta sẽ trói buộc em, giam cầm em, xiềng xích em suốt đời, cho đến tận ngày cuối cùng. Vậy, em vẫn đồng ý chọn ta sao?"

Tần Tiểu Du không chút do dự gật đầu: "Vâng!"

Nghe những lời chân thành từ Lý tiên sinh, cậu càng kiên định với tình cảm của mình.

Thì ra, một người mạnh mẽ như hắn, cũng có lúc lo sợ?

Hắn thà đứng một chỗ chờ đợi trong yên lặng, còn hơn là sớm để cậu biết được tình cảm của mình.

Có lẽ, phía trước còn nhiều cảnh đẹp hơn, nhưng Tần Tiểu Du không hề quan tâm, vì chỉ ở nơi Lý tiên sinh hiện diện, mới là nơi mà trái tim cậu hướng tới.

Cậu vòng tay ôm lấy cổ Lý tiên sinh, gắt gao mà dán sát vào hắn: "Em thích ngài, muốn cưới ngài! Quá khứ hàng ngàn năm em không thể tham gia, nhưng hiện tại và tương lai, em sẽ cùng ngài trải qua."

Lý tiên sinh ôm lấy cơ thể mảnh khảnh của cậu, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cậu, đôi mắt xanh băng giá ấp ủ một cảm xúc khó tả.

Sau một lúc, môi hắn ghé sát bên tai Tần Tiểu Du hỏi: "Em muốn cưới ta sao?"

Tần Tiểu Du đang say mê cọ xát cổ Lý tiên sinh, nhẹ nhàng cắn vào động mạch cổ của hắn, không kìm được mà để lộ ra những chiếc răng nhỏ nhắn, đột nhiên nghe thấy câu hỏi của Lý tiên sinh, lập tức ngừng lại.

"Ây......"

Mình nói sao?

Mình nói muốn cưới Lý tiên sinh sao?

Ôi!

Sao mình lại nói những suy nghĩ trong lòng ra như vậy!

Tần Tiểu Du nhắm mắt lại, tự sa ngã mà thừa nhận: "Vâng... Đúng vậy! Em muốn cưới ngài! Có gì sai sao? Mặc dù hiện tại không có tiền để tổ chức đám cưới, nhưng em sẽ cố gắng làm việc để kiếm thật nhiều tiền!"

Nói xong, cậu thấy chết không sờn chờ đợi câu trả lời của người đàn ông.

Bên tai vang lên tiếng cười khẽ của người đàn ông, khiến trái tim cậu loạn nhịp, thấp thỏm. Nhưng rất nhanh, toàn thân cậu bắt đầu run rẩy.

Ngón tay của Lý tiên sinh đặt phía sau lưng cậu, từ từ kéo khóa của chiếc váy.

"Biết 'cưới' là sẽ làm gì chưa?" Lý tiên sinh hỏi bằng giọng trầm thấp.

Tần Tiểu Du đầu tiên gật đầu, rồi dừng lại một chút, nhanh chóng lắc đầu.

Cưới ở đây không phải là cưới kia, cậu mới nhận ra điều này.

Dù đã học môn sinh lý, nhưng cậu không biết hai người đàn ông có thể làm đến mức nào, chỉ cho rằng ôm hoặc hôn nhau đã là đã cực hạn rồi.

Khi chiếc váy hoàn toàn bị kéo xuống, cùng với khăn tắm bị vô tình ném trên mặt đất, cậu hoảng loạn đến mức không biết phải làm sao.

Trời đất xoay chuyển, Tần Tiểu Du và Lý tiên sinh đã đổi vị trí.

Lưng cậu chạm vào chăn tơ mềm mại, cậu căng thẳng đến mức không biết nên đặt tay chân thế nào, mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào trần nhà, đầu óc trống rỗng.

"Đừng sợ." Lý tiên sinh nắm lấy cổ tay cậu, chạm vào chuỗi hạt mã não, nhẹ nhàng kéo ra, chuỗi hạt bị gỡ xuống.

"Em... em ngày mai phải đến trường thể thao." Tần Tiểu Du mặc dù hoảng loạn, nhưng vẫn còn chút lý trí.

Lý tiên sinh dừng lại một chút, tay nghịch chuỗi hạt, nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ hồng của cậu: "Đừng lo, chỉ là diễn tập trước thôi."

Tần Tiểu Du hỏi với vẻ mặt đáng thương: "Thật... thật sao?"

Lý tiên sinh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cậu.

Tần Tiểu Du cảm giác như bị điện giật, cả người run lên.

Chuỗi hạt phát ra tiếng động nhẹ, ngay sau đó, Tần Tiểu Du thở khẽ, tay nắm chặt chăn tơ tằm.

Sao... sao lại có thể bắt nạt cậu như vậy?

Bị quấn ở một vị trí kỳ lạ như thế, sau này làm sao cậu có thể đối diện với chuỗi hạt?

Tần Tiểu Du phát ra tiếng kêu nhỏ như mèo, khóe mắt đỏ ửng, môi hơi mở, hơi thở trở nên rối loạn.

Lý tiên sinh ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ đáng yêu của cậu, nghiêng người hôn lên môi cậu.

......

Sáng sớm lúc sáu giờ, đồng hồ báo thức của đồng hồ cơ khí reo đúng giờ.

Tần Tiểu Du mệt mỏi mở mắt, nhận ra mình như con bạch tuộc tám chân ôm chặt Lý tiên sinh, bỗng chốc tỉnh táo, nhớ lại tối qua mình đã nói muốn cưới Lý tiên sinh, kết quả ngược lại, trở thành một buổi diễn tập trước ngày cưới, cậu luống cuống tay chân rời khỏi vòng tay của người đàn ông.

Chàng trai trong vòng tay động đậy, khiến Lý tiên sinh tự nhiên bị đánh thức.

Hắn mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của chàng trai, khóe môi hắn cong lên, tiến gần hôn lên môi cậu. "Chào buổi sáng."

"Chào... chào buổi sáng..." Tần Tiểu Du cảm thấy căng thẳng, giọng nói khàn khàn, càng thêm xấu hổ.

Cậu không dám tưởng tượng mình ngày càng trở nên táo bạo và nhiệt tình như thế này?

Nắng sớm xuyên qua tấm rèm, chiếu vào phòng ngủ, chiếu vào  tấm lưng của người đàn ông, mang theo vầng sáng màu cam, càng khiến cơ thể hắn trở nên tuyệt mỹ, làm Tần Tiểu Du tim đập loạn nhịp.

Tất cả sự ngượng ngùng đều tan biến, có một người yêu hoàn hảo như vậy, quả là một điều hạnh phúc.

Tần Tiểu Du nhìn người đàn ông bằng ánh mắt ái mộ, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt hắn lên, thành kính hôn lên đôi môi hắn.

"Chào buổi sáng, vương của em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro