1, thất tình nên làm gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thích thằng Quốc.

Đó là sự thật.

Hồi đầu, tôi nghĩ là mình bị khùng. Nhưng sau đó, tôi chấp nhận rằng mình không bị khùng. Chỉ là tôi đang thích thằng Quốc thôi. Giống như tôi thích Hà Nội vậy, mặc dù tôi chưa từng đi đến đó. Tôi thích nó, dù nó lúc nào cũng mặt lạnh với tôi.

Thằng Quốc nhỏ hơn tôi một tuổi, nhưng mà nó là con của ông chủ quán phở, thành ra nó trở thành quản lý của tôi, cấp trên của tôi.

Còn tôi lớn hơn Quốc một tuổi, dân tỉnh lẻ lên Sài Gòn học và làm việc. Tôi chật vật mưu sinh kiếm sống ở Sài Gòn, cố gắng học gấp ba gấp bốn nhưng rốt cuộc vỡ lẻ ra, tôi có cố cỡ nào cũng là cấp dưới của một thằng ranh con nhỏ hơn mình một tuổi sinh ra và lớn ở Sài Gòn.

Tôi bỏ cuộc rồi.

Và chẳng biết đời tôi trớ trêu đến cỡ nào. Nhưng thích ai không thích, tôi lại đi có tình cảm khùng điên với thằng Quốc!

Nếu ở quán ăn có mười người(tính cả nó) thì chắc chắn chín người(trong đó có tôi) nói xấu nó.

Tôi đôi lần lết thân đi hỏi Doãn Kỳ, là có cách nào để phẫu thuật cắt bỏ tình cảm này ra khỏi cơ thể tôi không. Nhưng Doãn Kỳ chỉ chửi tôi khùng rồi tiếp tục ôm gối đi ngủ.

Nhiều ngày thành quen, tôi xem tình cảm chẳng khác gì hoa dại nở ven đường. Vì nó nhú lên, nở ra hoa mà chẳng cần ai trồng, ai trông hay ai tưới, nó tự mọc lên đấy.

Thực ra nhiều người biết tôi thích thằng Quốc lắm, chắc cỡ mười người, bao gồm chín người trong quán và Doãn Kỳ.

Người đầu tiên biết là Doãn Kỳ. Nó biết vì tôi kể đó. Người đầu tiên trong quán là con Khuê, nó bảo nó thấy tôi nhìn thằng Quốc hoài nên nó nghi, rồi tôi kể nó nghe luôn. Con này tính nó nhiều chuyện, thành ra mấy đứa khác cũng biết. Cũng may, ba má thằng Quốc không biết, chứ không là tàn đời tôi rồi.

Tôi thở dài, tự chửi mình ngu xuẩn khi kể cho con Khuê nghe. Rồi một bàn tay ai đặt lên vai tôi:

"Quét như không quét, bảo anh đi chợ thì anh bảo kêu con Khuê, anh đi làm chưa được một tiếng đã thở dài!"

Tôi xoay đầu, nhìn gương mặt trắng trẻo với kiểu cười một nửa, mỉa mai kia. Tôi không thích kiểu cười này của thằng Quốc, giống như nó đang chế giễu tình cảm của tôi.

"Có đâu" tôi nhe răng cười với nó, sau đó nhanh tay quét quét bụi dưới sàn. "Nhìn này, anh đang quét đó thôi"

Quốc bỏ tay ra, chống nạnh nhìn tôi, trông nó có khác gì ông cụ non đâu!

Vậy mà nhiều cô ghé quán cứ thấy nó là mừng rỡ, hết "anh Quốc ơi nhớ em không?" đến "anh Quốc ơi anh có người yêu chưa?". Mấy cô ở Sài Gòn bạo thật đấy!

"Anh quét xong cho thằng Đậu ăn giúp tôi, tôi đi chút rồi về"

Quốc nói rồi bỏ đi luôn, mặc tôi ú ớ chưa kịp nói gì.

Tôi chán nản vứt cây chổi vào một xó chạy đi ôm thằng Đậu. Thằng Đậu là con mèo mướp có thân hình mập mạp, chẳng biết sao thằng Quốc lại gọi nó là Đậu, trông khi có nhiều cái tên khác mỹ miều hơn lại không đặt.

Thằng Đậu nó ngoan lắm, chẳng khó ưa như chủ nó đâu. Đậu lần đầu gặp tôi đã dụi dụi cái đầu vào người tôi, miệng kêu meo meo muốn tôi vuốt ve nó. Tôi ngày ấy - một đứa hai mươi tuổi đời chưa từng đụng vào một con mèo nào trên cõi đời này - đã yêu nó ngay từ ngày đầu gặp mặt.

Đó, con mèo còn đáng yêu hơn con người nhiều.

Đậu thấy tôi chạy lại gần nó, nó cũng chạy đến chỗ tôi. Tôi ôm cái thân chảy mỡ của nó vào lòng, đi vào phòng bếp của nhà trong tìm thức ăn cho nó.

"Đậu xuống nhé, anh lấy thức ăn cho Đậu này" tôi thả Đậu xuống kế bên cái tô màu hồng nổi bật của nó.

Tôi mở cửa tủ có dán hình con mèo trên đó, lấy bịch hạt màu cam to đùng ra ngoài đổ vào tô của thằng Đậu. Con mèo vừa thấy thức ăn đã vồ lại nhai rộp rộp, tiếng nhai thức ăn của nó lọt vào tai tôi khiến tôi phì cười.

Tôi cất bịch hạt vào, đóng cửa tủ rồi lại gần vuốt ve nó. Nhưng vuốt vài cái tôi làm biếng, tôi nghỉ, đi ra ngoài ngồi bàn đợi khách.

Một cô gái xinh xắn bước vào, ngồi xuống cái bàn kế tôi. Tôi đứng dậy, đi qua hỏi:

"Cô muốn ăn gì?"

Cô gái đó im lặng suy nghĩ, rồi hỏi tôi: "quán anh bán cái gì?"

Sau câu đó, đầu tôi toàn dấu chấm hỏi.

Chẳng lẽ cô ta vào ăn mà chả thèm nhìn cái bảng có chữ "phở" to đùng ở phía trên?

"Bán phở"

"Ờ"

???

Sáng sớm gặp khách gì vậy trời?

Tôi nghiến răng nghiến lợi, gáng nở một nụ cười: "thế cô muốn ăn phở gà hay phở bò?"

Cô gái kia được con Khuê đưa một ly trà đá, uống một ngụm mới nói: "tôi ăn phở gà nhé!"

Tôi gật đầu, định rời đi thì cô gái kia lại nói tiếp: "đừng để hành giá gì hết nhe anh!"

"Vâng"

Tôi đi lại xe bán phở mà cô Thuỳ đang ngồi trên cái ghế nhựa màu xanh lá. Cô Thuỳ vừa thấy tôi bật dậy theo thói quen:

"Khách ăn gì đó con?"

"Dạ phở gà không hành, không giá nhe cô!"

"Ờ"

Tôi đứng đợi, cùng lúc thằng Quốc vừa về. Nó nhìn thấy tôi nhướng mày rồi tôi thấy mắt nó liếc sang phía cô gái kia, nó ngỡ ngàng.

Nó lật đật đi lại bàn cô gái kia ngồi. Vừa thấy nó, cô gái kia cười tươi. Tôi ở xa chẳng biết họ nói cái gì, chỉ biết rất vui vẻ.

"Nè, con đem cho người ta đi, người ta đợi kìa"

Cô Thuỳ đưa tôi cái mâm, bên trên là tô phở gà xé cùng chén nước sốt và quả chanh cắt một phần tư. Tôi cầm lấy, bưng lại bàn, tai vểnh lên cố nghe lén.

"Dạo này Quốc đẹp trai hơn hồi trước nữa đó nhe!" Cô gái kia nói, cười mỉm nhưng gò má đã nhuốm màu đỏ.

Quốc lắc đầu: "cũng bình thường, tôi cảm ơn"

Tôi đặt mâm xuống, bưng tô đặt chén xuống bàn cho cô gái kia, cô ta cười tươi cảm ơn.

"Thế Quốc đã có người yêu chưa?" Cô gái kia hỏi.

Quốc liếc sang nhìn tôi một cái như cảnh cáo tôi đừng có nhiều chuyện. Ngay giờ phút này, tôi ước gì mình là người tàng hình. Nhưng tôi chỉ biết rời đi, tiếc nuối vì không được nghe hết câu chuyện.

Bàn nào gần đó cũng có người, tôi muốn ngồi để nghe lén cũng khó. Tôi buồn bã, vác cái ghế ra ngồi kế bên cô Thuỳ. Cô Thuỳ thấy tôi ngồi kế, nói:

"Ngồi đây không sợ thằng Quốc nó mắng à?"

"Sợ gì cô ơi, thằng đó đang vui vui vẻ vẻ với bạn gái nó kìa, có để tâm con đâu?" Tôi bĩu môi, để hai chân lên ghế. Tôi trông có khác gì chủ quán đâu!

"Mày ghen hả con?" Cô Thuỳ chợt im như nhớ lại cái gì đó, nói tiếp: "Ờ quên, mày với nó có là gì đâu!"

Rồi cô Thuỳ cười khoe răng sứ.

Tôi nhăn nhó nhưng chưa kịp nói gì thì má Quốc về. Tôi nhanh chóng thả hai chân xuống, ngồi nghiêm nghị như đi họp phụ huynh cho con em họ.

"Anh Hanh!" Thục Anh gọi.

Thục Anh là em gái của thằng Quốc, nó bé hơn tôi tận mười tuổi. Nhưng nó lớn nhanh lắm. Năm tôi hai mươi, Thục Anh mới mười tuổi mà giờ nó đã mười lăm, thành thiếu nữ rồi.

"Ờ, không đi học hả?" Tôi hỏi, khi nó đang cố gắng ôm cái ghế màu xanh dương muốn ngồi cạnh tôi.

"Hôm nay chủ nhật mà! Anh cứ muốn em đi học hoài thế?" Thục Anh đặt ghế xuống ngồi cạnh tôi.

Thục Anh nhìn mảnh mai trắng trẻo, là kiểu con gái nhìn là muốn che chở. Nhưng tiếc quá, tôi lại là kiểu người cũng muốn được che chở.

"Anh không biết. Chắc tại em ồn quá đó" tôi chọc nó nhưng lời ra đều là lời thật lòng.

Thục Anh phụng phịu với tôi: "em đâu có ồn đâu!"

"Em ngồi ở đây làm gì vậy?"

"Ủa? Sao vậy anh?"

Tôi chỉ chỉ về phía bàn mà Quốc đang ngồi: "đi lại chào chị dâu đi kìa em!"

Thục Anh nghe mà ngẩn người, nó nhìn theo hướng tôi chỉ rồi nhìn tôi một cái, đứng dậy đi vào nhà trong. Tôi khó hiểu nhìn theo bóng lưng nó, đến khi nó biến mất khỏi mắt tôi, tôi mới rời mắt nhìn về bầu trời xanh biếc.

Mỗi lần nhìn lên trời, tôi lại cảm thấy buồn. Buồn thì thường nhớ đến chuyện buồn. Tôi thường nhớ đến thằng Quốc, vì nó là khiến tôi buồn.

Tôi buồn vì lúc nào nó cũng mặt lạnh với tôi. Tôi buồn vì trời nắng hôm nay, có người lại hỏi nó đã có người yêu chưa.

Nhưng tôi lấy lại tinh thần khi thấy thân béo mập của con mèo chạy ra, dụi dụi vào người mình.

Hôm nay trời nắng, có người thất tình. Tôi nhắn cho Doãn Kỳ hỏi, "thất tình nên làm gì mày?". Nó chỉ đáp "buồn đi".

Tôi nghĩ lại rồi, buồn chỉ khiến tôi thêm thích thằng Quốc thôi. Tôi quyết định phớt lờ đi đôi trẻ đang ngồi ở bàn số ba, chẳng thèm để ý đến tô phở gà ăn chưa được nửa nhưng miệng nói chắc cỡ ba mươi chuyện của cô gái kia, mặc kệ cả Quốc vẫn đang ngồi lắng nghe không chút phiền hà.

Đám trong quán vẫn làm việc. Còn tôi, chỉ ngồi, vuốt ve con mèo trên đùi, ngắm trời xanh bị mái hiên che khuất một phần.

———

Một ngàn cách yêu là một ngàn kiểu tán tỉnh, ngàn kiểu yêu đương. Fic này mình viết vì đang chán thì idea nảy lên trong đầu mình, và vì mình vừa đọc xong truyện "con chim xanh biếc bay về" của bác Ánh.

Một ngàn cách yêu được mình gom góp từ những kiểu yêu đương, tán tỉnh của những người bạn mình. Dù chưa tới khúc yêu đương nhưng sau này sẽ có.

Nói một ngàn thế thôi chứ nào cạn idea thì mình kết luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kookv