3, "gu gồ" dạy cách tán tỉnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, mặt trời đã lên hẳn nhưng hơi lạnh vẫn quanh quẩn chưa tan. Trời hôm nay đẹp, xanh biếc.

Tôi lén mở điện thoại, lên google hỏi cách để tán tỉnh một người. Nó hiện một trăm trang web đủ kiểu, tôi chọn đại một web để làm theo.

bắt đầu với những câu đùa.

Tôi đi tìm thằng Quốc, thấy nó đang ngồi phòng khách ôm con mèo, miệng lẩm nhẩm ghi ghi chép chép gì đó với thằng Đạt.

Tôi ngồi xuống đối diện hai người nọ, thằng Đậu thấy tôi cũng chẳng nhúc nhích gì. Đậu nó thương chủ nó lắm, mặc dù chủ nó lúc nào cũng vứt nó cho tôi.

"Xong rồi đó anh" thằng Đạt nói.

"Ờ, được rồi, đi đi" Quốc phẩy tay.

Thằng Đạt nhìn thấy tôi, tôi nghiêng đầu nhìn nó. Nó mấp máy nhưng rốt cuộc im lặng rời đi. Tôi nhìn theo.

Có một sự thật là, tôi rất thích nhìn bóng lưng người khác.

Cảm giác như tôi có thể nhìn thấy được cảm xúc đằng sau ấy. Có những bóng lưng rất đẹp, cũng có những bóng lưng mang lại cảm giác cô đơn. Thằng Đạt là một ví dụ. Nó giống tôi, cũng là dân tỉnh lẻ lên Sài Gòn học, cả ngày chỉ có học rồi đi làm, dần rồi người ở quán thành bạn của nó luôn. Một lần nó bảo với tôi, "dù thành phố đông người, nhưng lúc nào em cũng cảm thấy mình thật cô đơn"

Tôi đồng ý với nó. Sài Gòn tốt, bao dung cho tất cả những người như tôi. Nhưng Sài Gòn không phải nhà tôi, không mang lại ấm áp như nhà tôi. Ninh Bình mới là nhà tôi, ở đó tôi mới gọi sống là sống. Còn ở Sài Gòn, sống chỉ đơn giản là tồn tại.

"Ngắm đủ chưa?"

Tôi sực tỉnh, nhìn qua thằng Quốc đang vuốt lưng cho con mèo mướp trên đùi nó.

"Anh thích nó?"

Thằng Quốc hỏi, tôi ngơ ngác rồi lắc đầu, chối ngay:

"Đâu có!"

"Chứ mắc gì nhìn nó hoài vậy?"

"Tại anh thấy bóng lưng nó vững chắc, sau này có thể che chở được người nó yêu"

"Anh học xem tướng khi nào vậy?" Quốc hỏi, một câu mang đầy tính giễu cợt.

"Anh có mắt"

Quốc nhíu mày, trợn mắt nhìn tôi:

"ai mà chả có mắt!"

"Mắt anh hơn mắt người ta!" Tôi nhếch mép.

Quốc bĩu môi, không cãi với tôi nữa. Thực ra trên đời này, chẳng có chuyện gọi là cấp dưới cãi cấp trên. Vì nếu cãi, thì đâu còn là cấp dưới nữa đâu. Bị đuổi rồi. Nên tôi thấy, nó còn nhân từ với tôi lắm.

"Sao anh chưa đi chợ nữa vậy?" Quốc hỏi, cả người dựa vào ghế, tay vẫn vuốt ve con mèo mướp yêu quý của nó.

"Em biết rice là gì không?"

"Cơm"

"Thế province là gì?"

"Tỉnh"

"Vậy rice province là gì?"

"Cơm tỉnh?" Quốc với ánh mắt khó hiểu nhìn tôi.

"Em đọc lái đi!"

"Cơm tỉnh là..kinh tởm?"*

Thằng Quốc như đã hiểu ra cái gì đó, mặt nó tối sầm lại, tôi nhe răng cười với nó.

Hài chưa, hài chưa. Buồn cười lắm đúng không? Sau khi biết câu đùa đó, tôi đã ngồi cười vô nghĩa hết mười lăm phút đồng hồ.

Nhưng tôi cười tươi bao nhiêu, mặt thằng Quốc chỉ càng thêm tối bấy nhiêu.

"Anh cút đi chợ cho tôi!"

Bộ tôi làm sai ở khâu nào à?

Cách thứ nhất, thất bại!

...

Tôi trên xe, bôn ba khắp con đường, gió mát tạt vào mặt ồ ạt như thuỷ triều khiến tôi quên đi cơn buồn bã vì bị bảo "cút".

Con phố nhộn nhịp, đường từ những viên đá bị dẫm vỡ vụn ép vào thành một đường phẳng có những vệt sơn trắng dài. Tôi đi vòng qua một cái bùng binh, đi thẳng vào chợ Xóm Củi.

Tôi ghé bên quán nước quen, gửi xe cho chú bảo vệ tên Chiến, chú Chiến hiền lành dễ mến thấy tôi liền hỏi:

"Hôm qua không thấy cháu, đi đâu vậy?"

Chú Chiến cầm phấn, vẽ số lên yên xe của tôi, đưa tôi một tờ giấy in con số 23.

"Hôm qua, con nhờ đứa khác trong quán đi á chú"

Chú Chiến gật đầu, không nói gì thêm.

Tôi đi vào chợ, đi qua từng sạp hàng. Có những sạp hàng cá bóc mùi tanh tưởi, có sạp treo những miếng thịt heo đỏ tươi. Cũng có sạp quần áo, rau củ quả, bán cả hoa.

Tôi lượn qua mười sạp, bỏ ngoài tai những lời gọi mời ngon ngọt. Tôi đi vào một con hẻm kế bên là một con kênh nước đen xì có hàng rào màu xanh ngọc đã có vài chỗ tróc sơn.

Hẻm không nhỏ, căn nhà của chị Út ở cuối con đường, chị Út bán thịt bò ở đó. Tuy đi hơi mỏi chân nhưng thịt của chị ngon, tươi. Chị Út cũng là người tốt tính, mỗi khi thấy tôi là chị cười tươi như mặt trời:

"Hanh tới rồi, trông em vẫn như vậy!"

Có nhiều kiểu để lấy lòng người khác mua thịt của mình. Kiểu thứ nhất và được sử sụng nhiều nhất: khen người mua. Nhưng chị Út với tôi khác lắm, một câu nói mỗi khi đến chỗ chị mua thịt: "trông em vẫn như vậy!"

Tôi biết, đứa con trai như tôi thì cần cái quái gì khen ngọt chứ. Thằng Quốc cũng bảo vì chị Út con nhà nông thật thà chất phác, biết nói khéo nên nó mới chọn chị là người cung cấp thịt bò cho quán.

Tôi chỉ đáp một chữ: "dạ"

Chồng chị Út đưa tôi bọc thịt bò đông cứng, tôi nói một tiếng "cảm ơn". Nhưng tôi không đi vội, tôi cứ đứng nhìn anh chị đứng cạnh nhau, những cái chạm cái ôm vụn vặt anh dành cho chị khiến tôi thừ người ra.

"Sao em còn đứng đây?"

Chị Út hỏi, tôi im nhìn chồng chị đi vào rồi mới nói nhỏ:

"Chị ơi, làm sao ngày xưa chị lấy được anh vậy?"

Chị Út nghe tôi hỏi thì ngạc nhiên, gò má ửng đỏ lên dưới cái nắng của buổi sáng.

"Thằng này sao nay hỏi chuyện kì vậy?" Chị Út đánh giỡn vào bắp tay tôi. "Hay là thích cô nào rồi? Nói chị nghe xem"

"Dạ em..." Tôi ngập ngừng, cúi đầu che đi sự xấu hổ đang lan rộng từ mặt lên tai mình. Nhưng tôi có nên nói, người tôi thầm thích chẳng phải cô gái nào cả. Người mà tôi thích, là thằng Quốc.

"Ngại cái gì chứ.."

"Em..em thích Quốc.." tôi nói nhỏ, nhỏ đến độ một tiếng còi xe có thể át đi mất. Nhưng ngước lên nhìn chị Út mặt mày tái xanh, tôi biết mình toi rồi.

"Em giỡn đúng không Hanh? Giỡn không vui đâu!" Chị Út nhăn mặt.

Tôi lắc đầu.

Chị Út im bặt đi. Chị không nói nhưng tôi hiểu, chuyện này vượt xa trí tưởng tượng của chị.

Chị Út nhìn tôi, đầy thương hại. Chị thở dài, đặt tay lên vai tôi vỗ vỗ vài cái an ủi:

"Sao lại... chị không biết nói sao nữa Hanh"

Tôi cầm bịch thịt bằng hai tay, đầu cúi xuống nhìn làn nắng làm da mình ửng đỏ lên. Trông tôi có khác gì đứa trẻ bị mẹ mắng đến ngóc đầu không lên đâu.

"Được rồi, chị không ghét bỏ em đâu, nói thiệt đó! Hanh dễ thương, chị tin thằng Quốc một ngày nào đó cũng thương em mà"

Giọng chị Út ấm áp, cảm giác như giọng mẹ tôi an ủi tôi mỗi lần bà đi chợ mà quên mua mấy cái bánh bò màu xanh màu tím cho tôi.

Tôi thấy đáy lòng mình như những cơn sóng. Mặt hồ từ nay chẳng còn tĩnh lặng nữa, nó gợn sóng vì những viên sỏi mà người ta ném vào. Nhưng người ta không biết đấy thôi. Người ta ném sỏi vào hồ, nước bao bọc lấy chúng và chúng cứ ở tận cùng đáy lòng hồ, mà chẳng thể biến tan được. Ý tôi là, những việc Quốc làm như quan tâm một cô gái, điều đó khiến tôi đã để vào trong lòng. Tôi bây giờ có thể chưa buồn nhưng nó vẫn ở đấy, chờ một ngày tôi buồn lại ùa về.

Phải chấp nhận rằng, "yêu" sẽ không bao giờ có thể hạnh phúc bằng việc "được yêu" cả.

Tôi không nói gì về việc khi nãy nữa, tôi chỉ chào tạm biệt chị Út rồi rời đi. Tôi đi trong tay là bọc thịt bò to nhưng lại chẳng thể biết cách tán tỉnh một người như thế nào.

Tôi treo bọc thịt bò vào cái móc của xe cúp. Trời vẫn toả ra ánh nắng ấm áp bao phủ lấy người tôi. Nhưng trong tôi có một cơn bão tố đến. Tôi ngẩn ngơ, nhìn con đường phía trước trong mắt mình mịt mù. Làn sương ghé ngang trong mắt tôi, tôi chớp mắt một cái, làn sương khi nãy tan đi.

Nếu có thể ước, thì tôi sẽ ước rằng một cái chớp mắt, tình cảm này sẽ hoá hư không.

Tôi đạp ga, chạy băng băng trên đường. Gió vẫn tạt vào mặt tôi, mát rượi. Cảm xúc buồn bã chẳng thể ở lâu, khi quãng đường tôi đi là cả một bầu trời bình yên, dù nó náo nhiệt từ những tiếng còi xe. Nhưng tôi thích chúng. Ít nhất, chúng không thể khiến tôi đau lòng như cách thằng Quốc làm được.

————

*câu này đang hot trend, mình thấy hài nên lấy thôi. Chứ thực ra nếu như mình viết, thì nó nhạt hài lắm các bạn ạ. Nếu có vấn đề gì về câu này, mình sẽ sửa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kookv