14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy thì tôi sẽ đi cùng với vệ sĩ là Eruhaben-nim, còn Raon thì sẽ tàng hình theo cùng."

"Ừm."

Cale nở một nụ cười tinh quái khi Eruhaben gật đầu. Còn gì để sợ khi một con Rồng đã nói sẽ bảo vệ mình cơ chứ?

***

Tại phía bờ biển phía Đông của lãnh địa Ubarr, căn cứ hải quân đã dần hình thành và không lâu nữa sẽ được hoàn thiện.

Tại đó, Cale chào người mà đã lâu rồi cậu mới gặp trực tiếp.

"Vì tinh tú của Vương Quốc Roan, Thế Tử điện hạ, đã lâu rồi tôi mới được diện kiến ngài."

Alberu đang khoác áo choàng có mũ chùm đầu liền chìa tay ra. Anh nở nụ cười xã giao trên môi.

Alberu đang khoác một chiếc áo choàng liền đưa tay ra. Alberu nở một nụ cười trên môi.

"Ồ, chẳng phải thiếu gia Cale, người sẽ soi sáng tương lai vương quốc của chúng ta đây sao. Đúng là lâu ngày thật đấy."

Alberu và Cale bắt tay một cách thân thiện như thể họ thân thiết với nhau lắm.

Tối hôm đó, chỉ có nhóm của Cale, đoàn của Alberu cùng với  lãnh chúa vùng Ubarr và hai thân cận của bà đúng trước một con thuyền lớn.

Lãnh chúa vùng Ubarr tới cạnh Alberu và bắt đầu nói.

"Tôi đã chuẩn bị vòng dịch chuyển bên trong thuyền rồi, thưa điện hạ."

Họ lên kế hoạch để trông như là Cale đang đi du lịch. Raon nói vào trong đầu Cale.

- Ta cũng biết vị trí đất của ngươi ở Đại Ngàn! Ta sẽ tự dịch chuyển tới đó!

Cale ngó lờ lời nói của Raon, trong khi chạm mắt với Alberu. Alberu nhìn về phía sau Cale và nói.

"Mang theo một vệ sĩ thôi à. Lần đầu ta thấy hắn đấy."

Cale đặt tay lên vai người vệ sĩ đang đứng phía sau mình.

Thế Tử nhìn kỵ sĩ tóc vàng với vẻ vẻ đẹp lưỡng tính đang toát ra khí chất không hề tầm thường. Cale giới thiệu kỵ sĩ ấy với Alberu.

"Vâng, đây là vệ sĩ của tôi, Haben. Anh ấy là một kỹ sĩ tốt bụng và trung thành."

Eruhaben, hiện được gọi là Haben,cảm thấy không thoải khi nghe những lời của Cale, nhưng vẫn diễn phần của mình như đã nói với Cale.

"Thật vinh dự khi gặp ngài, thưa điện hạ."

Alberu nhìn Eruhaben, người trông vừa có khí thế vừa có khí chất, rồi nói với Cale.

"Ngươi có tài trong việc kiếm được thuộc hạ tốt đấy."

Cale cười rạng rỡ và chỉ vào con tàu rồi nói.

"Chúng ta khởi hành chứ?"

Alberu đồng ý với Cale, tất cả nhanh chóng lên thuyền và lập tức hướng tới cổng dịch chuyển trên đó.

Lãnh chúa Ubarr cúi đầu về phía Alberu.

"Thưa điện hạ, mong người thượng lộ bình an."

"Gặp lại lãnh chúa sau."

Lãnh chúa Ubarr lại cúi đầu trước Alberu một lần nữa, rồi khẽ mỉm cười với Cale. Cale cũng cúi đầu đáp lễ với bà ấy, rồi quan sát pháp sư kích hoạt cổng dịch chuyển.

Zzzzzz-

Trận địa ma thuật bắt đầu rung lên khi được kích hoạt.

- Nhân loại, ta cũng đi đây! Ta đã bảo ông già kia bảo vệ ngươi cẩn thận rồi! Lát gặp lại nha!

- Bye!

Cale chỉ nghĩ rằng Raon đã đi rồi trong khi nhìn ánh sáng phát ra từ trận địa ma thuật. Lúc đó cậu nghe thấy giọng của Alberu.

"Cale Henituse."

"Vâng, thưa điện hạ."

"Cứ hành xử như thường ngày đi."

"...như thường ngày?"

Crackle, zzzzzzz-

Cổng dịch chuyển đường dài bắt đầu rung lên. Cale không nhìn khung canh méo mó như đang ở trong lốc xoáy, mà thay vào đó cậu nhìn Alberu.

Alberu mỉm cười.

"Ừ, cứ hành động như thường là được."

Nếu như vậy thì quy mô của chuyện này sẽ lớn hơn và dẫu có thành thế nào thì cũng sẽ là chuyện tốt. Đó là điều mà Alberu không nói với Cale.

Cale nhìn về phía Alberu và bắt đầu suy nghĩ.

'Vậy thì chắc mình nên im lặng như bình thường.'

Đặc kỹ của Cale Henituse là giữ im lặng và không nghĩ ngợi gì trong khoảng thời gian dài.

Paaat!

Ngay lúc đó, không gian xoắn vặn xung quanh phát ra ánh sáng rực rỡ và che đi tầm nhìn của Cale. Vài giây sau đó, Cale thấy ánh sáng dần biến mất.

Khi ánh sáng hoàn toàn biến mất, mùi muối tràn vào mũi họ cùng với tiếng sóng vỗ vào bờ.

"Ngài là người thứ hai tới đây."

Cale thấy nữ hoàng Litana đang mỉm cười với họ. Alberu rời khỏi vòng tròn ma thuật và tiến tới gần Litana.

"Rất lâu rồi tôi mới được gặp lại ngài, thưa Nữ Vương."

"Giờ chúng ta mới gặp lại sau lần gặp ở Đế Quốc nhỉ? Thế Tử trông vẫn, mm, hơi mệt mỏi nhỉ."

Alberu bắt đầu trò chuyện với Litana một cách thân thiện trong khi Cale từ từ rời khỏi cổng dịch chuyển và nhìn xung quanh.

Đội cận vệ của Litana đang dàn trận, canh phòng bờ biển. Các pháp sư của đại ngàn đang thiết lập chuông báo động trên bầu trời.

'Ở đằng kia à?'

Cale nhìn về phía bãi biển hoang vắng vẫn còn sự hiện diện của hậu quả từ vụ cháy dù đã một năm trôi qua. Có một cái lều được trang bị đủ loại thiết bị ma thuật tại trung tâm bờ biển. Trời bên ngoài đã tối nhưng nhờ cầu ánh sáng ma thuật mà khu vực xung quanh khá sáng sủa.

- Nhân loại! Ta tới này! Nhớ ta không?

Cale chỉ có thể gật đầu vì không thể nhìn thấy được Raon. Vào lúc đó, cậu thấy một nhóm người không phải là chiến binh của Đại Ngàn đang đi về phía mình.

Một gương mặt quen thuộc lẫn giữa đám đông ấy.

- Gã kia là em trai Rosalyn phải không? Cái tên đã bị ta cho nếm mùi bom nước ấy!

Tứ Hoàng Tử, con trai út của hoàng gia Vương Quốc Breck, cậu ta và Cale chạm mắt với nhau. Cale nhếch môi cười. Pen giật mình và quay ngoắt mặt đi.

'Cô Rosalyn không đi cùng họ.'

Ngoại trừ Pen ra, thì những người còn lại đều là những người mà Cale lần đầu thấy. Cale nhanh chóng hiểu được lý do tại sao Rosalyn không có mặt ở đây.

Litana cất tiếng.

"Hoàng tử John của vương quốc Breck là người tới đầu tiên."

John, Đại Hoàng Tử của vương quốc Breck, dẫn đầu đoàn người từ Breck, tiến gần lại phía họ.

Rosalyn không có mặt ở đây là vì muốn củng cố sức mạnh cho John.

'Hmm?'

John nhẹ nhàng mỉm cười với Cale. Trông thấy Đại Hoàng Tử của Vương quốc Breck mỉm cười với mình, Cale vô thức đáp lại bằng nụ cười của một quý tộc kiểu mẫu.

John tới gần cậu và bắt đầu nói.

"Tôi rất vui vì chúng ta có thể tụ họp lại như thế này."

Đến cả chất giọng của anh ta cũng rất bình thường, nhưng vẫn đề ở chỗ ánh mắt của chàng trai bình thường này lại đang nhìn Cale.

"Vị này là?"

Cale nghĩ rằng đã tới lượt của mình và định lên tiếng trả lời.

'Thật vinh dự khi được gặp ngài. Tôi là Cale Henituse, con trai của một gia đình quý tộc ở một lãnh địa nhỏ thuộc vùng Đông Bắc Vương quốc Roan.'

Cale đã muốn giới thiệu như vậy. Nhưng cậu bị người khác cướp lời và giới thiệu thay.

"Cậu ấy là bảo vật của Vương quốc chúng tôi."

Alberu chính là người nói vậy.

'...hắn vừa bảo mình hành động như bình thường cơ mà?'

Giới thiệu như vậy thì Cale biết phải làm sao? Cale cố giấu đi ánh mắt hoảng hốt và nhìn Alberu. Thế nhưng một lời giới thiệu thậm chí còn gây sốc hơn thế, diễn ra ngay sau đó.

"Cậu ấy cũng là vị cứu tinh của Đại Ngàn. Tôi chưa từng giờ thấy một quý tộc nào tốt bụng, đáng kính và có tinh thần trách nhiệm cao tới vậy."

Trời ạ.

Cale nuốt ngược tiếng than sau khi nghe được lời khen của Litana. Thế Tử nhìn Cale như muốn nói rằng điều Litana vừa nói thật hoang đường.

- Chà, nhân loại yếu đuối này, nói ngươi là người tốt thì cũng đúng đấy.

Như thường lệ, Cale phớt lờ lời bình của Raon. Cậu nghĩ rằng đã đến lúc mình phải tự lên tiếng.

Mọi người đã nói giới thiệu về cậu, nhưng chưa ai nhắc tới tên cậu cả.

Cale mở miệng.

'Tên tôi là Cale Henituse. Thật vinh dự khi được gặp ngài.'

Đó là những gì cậu định nói.

"Ồ, chắc hẳn người tên Cale Henituse ấy chính là cậu."

Tuy nhiên Hoàng tử John đã nhanh hơn một bước. Cale chẳng ngạc nhiên khi thấy John biết tên mình. Nhưng Cale lại có phần để tâm khi nghe John nhắc tới từ "ấy" phía sau tên mình.

"Tôi đã nghe kể rất nhiều về cậu từ Thế tử Alberu, Nữ Vương Litana, và chị gái tôi. Kể cả Pen cũng nói về cậu rất nhiều. Rất vui được gặp cậu."

"Thật vinh dự cho tôi khi được gặp ngài."

Cale bắt lấy bàn tay mà John chìa ra cho mình và kính cẩn chào anh ta. Sau đó cậu cố gắng buông tay, tuy nhiên có vẻ như hoàng tử John không có ý định ấy.

Hai người chạm mắt nhau.

"Chị gái ta có vẻ rất hạnh phúc. Cảm ơn cậu."

Khóe môi Cale nhếch lên.

- Nhân loại, tên này có vẻ tốt hơn Pen hay Ben gì đó đấy!

Cale có thể hiểu được tại sao Rosalyn đánh giá cao John.

Ngay lúc đó, có tiếng rè rè phát ra từ cổng dịch chuyển.

Âm thanh ấy báo hiệu sự xuất hiện của vị khách cuối cùng.

Tất cả đều hướng mắt về vòng tròn ma thuật. Cale cũng buông tay John, nhìn về cái cổng và chứng kiến sự xuất hiện cùng với ánh sáng chói lóa của ba người.

Harol Kodiang, Tham mưu trưởng của vương quốc Whipper, xuất hiện cùng với các thuộc hạ của Toonka.

Harol cúi đầu về phía những người đang nhìn mình.

"Tôi là Tham mưu trưởng Harol Kodiang, tới đây thay mặt cho Đại Tướng Quân Toonka."

Họ đã từng chạm mặt nhau tại lễ kỉ niệm ở Đế Quốc. Bởi vì Harol luôn kè kè bên cạnh Toonka.

Harol chào từng người một rồi cuối cùng đến đứng trước mặt Cale. Hoàng tử John đang đứng bên cạnh, nói về Cale.

"Đây là lần đầu Tham mưu Harol gặp thiếu gia Cale phải không?"

Hoàng tử John dùng ngữ điệu tôn trọng với Harol, người đại diện cho một Vương quốc tới đây. Cũng bởi họ ở đây là để đoàn kết lại chứ không phải đấu đá nhau.

"Không, chúng tôi từng gặp nhau rồi."

"Hm? Hai người biết nhau sao?"

John không biết mối quan hệ của Cale với Toonka. John nhận thấy rằng Harol đang cười một nụ cười đầy hảo cảm chứ không phải một nụ cười xã giao.

"Đúng vậy. Thiếu gia Cale là người tôi rất tôn trọng."

Hô.

John khẽ thốt lên. Cale nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt mình một cách không thoải mái. Harol chào cậu.

"Thiếu gia Cale, đã một thời gian rồi nhỉ. Tôi có cảm giác như được gặp lại người bạn thân mà đã lâu lắm rồi không gặp."

"...rất vui được gặp lại ngài, Tham mưu trưởng Harol."

"Thiếu gia, làm ơn hãy cư xử thoải mái như mọi khi."

"...Hẳn rồi."

Cale gật đầu và buông tay Harol ra. Cậu thấy những thuộc hạ của Toonka đi cùng Harol.

"Rất vui được gặp lại ngài, thiếu gia!"

"Thưa thiếu gia, tôi mong rằng ngài vẫn khỏe!"

Những người dân Whipper vạm vỡ đang cúi người 90 độ để chào Cale một cách nồng nhiệt. Cale nhìn về phía Harol.

"Đại Tướng Quân Toonka đã ra lệnh cho họ phải tôn trọng bạn thân của ngài ấy."

Cale tặc lưỡi trong thâm tâm khi thấy Harol cười vào mặt mình. Trong lúc ấy thì cậu bắt gặp khuôn mặt của Alberu.

Alberu đang nhìn cậu với vẻ mặt á khẩu.

Nhưng sau đó anh ta nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người và nói.

"Chúng ta bắt đầu thôi chứ. Đêm ngắn lắm."

Họ cần kết thúc cuộc họp trước khi hết đêm.

Litana chỉ vào lều, sau đó đại diện của từng Vương quốc cùng với một hộ vệ đi vào trong.

Cale lùi lại một bước khi nhìn tất cả bọn họ bước tới lều. Raon hỏi cậu.

- Nhân loại yếu đuối, ngươi không đi à?

Sao ta lại phải đi?

Cale có việc khác để làm. Quan trọng hơn là tham gia vào cuộc trò chuyện liên quan tới vận mệnh quốc gia để làm cơ chứ?

Với lại vấn đề chính của cuộc họp này vốn đã được bàn bạc sẵn rồi. Trong tình hình như vậy thì Cale không muốn phải vừa ngồi vừa tươi cười bàn bạc những vấn đề phức tạp để đạt được những lợi ích nhỏ lẻ.

'Dẫu sao Thế Tử sẽ tự biết mà lo liệu hết thôi.'

Cale nghĩ rằng nếu mình cứ yên phận như một người cung cấp địa điểm cho cuộc họp thì sẽ chẳng ai đến quấy nhiễu mình.

Phải, đó là những gì cậu nghĩ.

"Cale Henituse."

Nhưng Thế Tử Alberu lại gọi cậu.

"Vâng, thưa điện hạ?"

"Không vào trong đi?"

Alberu nở một nụ cười xã giao trên môi khi anh ra hiệu Cale hãy nhanh lên bằng mắt.

- Thấy chưa! Nhân loại, ta biết họ sẽ gọi ngươi mà!

Cale không thể thở dài dù rất muốn làm thế. Cậu đến gần Alberu đang đợi cậu bên ngoài lều.

Hai người họ nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười đầy tin tưởng. Cale nói rất khẽ như thể đang nói tiếng bụng.

"Chẳng phải ngài bảo tôi hành xử như bình thường hay sao?"

"Đúng. Đứng sau ta và làm như vậy đi."

Alberu nói vậy rồi đi thẳng vào lều, Cale theo sau anh ta mà không hề quay người lại. Eruhaben đứng đó như một kỵ sĩ hộ vệ đích thực.

"Haben."

"Vâng, thưa chủ nhân."

"Đứng canh cửa và vào ngay khi ta gọi. Hiểu chứ?"

"...vâng thưa ngài."

Pat. Pat.

Cale vỗ vai Eruhaben như thể đang kích lệ hộ vệ của mình rồi đi vào trong lều.

Eruhaben cảm thấy kỳ quặc khi thấy vậy.

Hiện tại mối quan hệ giữa họ là như kỵ sĩ và chủ nhân, Cale đang hành xử đúng với vai trò của mình nhưng không hiểu sao mà Eruhaben vẫn thấy không thoải mái.

Ông không hề biết rằng Raon đang tàng hình đã nhìn mình bằng ánh mắt như thế nào trong theo Cale đi vào trong lều. Raon đã nhìn Eruhaben bằng ánh mắt nhìn một vệ sĩ đáng tin cậy.

***

Cale đứng phía sau Alberu và thầm nghĩ.

'Biết ngay là sẽ như này mà.'

Cuộc họp diễn ra khá tẻ nhạt trong một giờ đầu.

Đầu tiên, tất cả họ đều đồng ý về việc phải tăng cường hợp tác và đề phòng Đế Quốc và Liên minh Phương Bắc. Hoàng tử John của Vương quốc Breck là người đầu tiên lên tiếng.

"Dựa trên nguồn tin đáng tin cậy thì Liên minh phương Bắc đã sắp hoàn thành việc đóng thuyền ở bờ biển phía Đông. Giờ đã gần hết mùa hè, nên vào khoảng mùa thu thì bọn họ sẽ hoàn tất việc chuẩn bị thuyền và hải quân. Vì không thể ra khơi vào mùa đông nên chắc hẳn họ sẽ hành động vào mùa xuân. Thế nên phía Vương quốc Roan và chúng ta cần phải chuẩn bị đối phó cho chuyện đó."

Harol của Whipper bắt đầu nói.

"Tuy nhiên chúng ta cần tập trung vào Đế Quốc ngay bây giờ. Chúng chưa sử dụng bom tử mana, nhưng ai mà biết được khi nào chúng sẽ dùng tới chứ? Không phải chúng ta  nên ra sức tiêu diệt lực lượng của chúng khi còn có thể không?"

"Tôi cũng đồng ý với quan điểm ấy. Trước tiên chúng ta phải giảm sức mạnh của Đế Quốc đã."

Litana đồng ý với Harol trước khi chêm thêm.

"Chúng ta cũng cần tìm cách đối phó với Giả kim thuật của chúng."

"Vậy thì trước tiên."

Harol ấn ngón tay xuống bàn khi nói.

"Vậy thì không phải cần giúp phía chúng tôi có thể chiến thắng Đế Quốc trước hay sao?"

Litana và John im lặng trong thoáng chốc.

Cuối cùng thì vương quốc Whipper cũng yêu cầu hỗ trợ để bọn họ có thể chiến thắng Đế Quốc trong cuộc chiến lần này. Tuy nhiên mọi chuyện sẽ càng phức tạp nếu Vương quốc Whipper thắng lớn tới vậy.

Vương quốc Breck đang hợp tác với Vương quốc Roan để tăng số lượng pháp sư dưới quyền. Trong hoàn cảnh như vậy, họ không thể khiến cho Vương quốc Whipper, một vương quốc căm ghét ma thuật, phát triển mạnh mẽ hơn ngay cả khi hiện tại họ là đồng minh.

Đại Ngàn thì không có biên giới nào chung với Vương quốc Roan hay Vương quốc Breck. Nơi liên kết về mặt địa lý chính là Whipper, nhưng nếu một vương quốc hiếu chiến như Whipper mà trở nên quá mạnh thì e rằng sẽ lại có một cuộc chiến tranh khác nổ ra. Chưa kể Đại Ngàn là nơi ưa chuộng hòa bình.

Trong một phút im lặng, Litana đang nghĩ xem phải làm thế nào thì cô sực nhớ đến một chuyện.

Người khởi xướng cuộc họp này, Thế tử của vương quốc Roan, Alberu đang quá im lặng.

Litana không phải người duy nhất cảm thấy vậy. Litana, John và Harol đều nhìn về một phía của cái bàn.

Harol bắt đầu nói.

"Thế tử Alberu, ngài có vẻ im lặng quá nhỉ."

Alberu, người mang đôi mắt xanh và mái tóc vàng rất xứng với cái danh hoàng tử, nở nụ cười dịu dàng với họ.

Tap. Tap. Tap.

Ngón trỏ của anh đang gõ trên bàn.

Alberu đang chờ đợi một điều gì đó.

Rồi anh từ từ cất tiếng.

"Tôi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng mà..."

Tap.

Anh gõ nhẹ lên bàn một lần nữa trước khi ngưng hẳn. Alberu nói.

"Thiếu gia Cale, cậu có muốn nói gì không?"

Alberu đột nhiên hỏi Cale một cách quá tự nhiên khiến cho con mắt của mọi người đổ dồn về phía cậu. Thế rồi họ thấy Cale, người trông còn có vẻ điềm nhiên, à không, phải nói là khoan thai hơn cả Alberu.

Trừ người đang quay lưng về phía Cale là Alberu thì tất cả ánh mắt còn lại đều đang nhìn cậu, nhưng Cale vẫn trả lời một cách thản nhiên.

"Tôi không có gì muốn nói cả."

Đó là sự thật.

Cale chẳng có gì để nói cả. Cậu chỉ nhìn đồng hồ treo tường.

Ngay lúc đó Raon nói vào tâm trí cậu.

- Nhân loại, họ tới rồi.

Cale bắt đầu mỉm cười.

"Họ sắp tới rồi."

Alberu mỉm cười sau khi nghe những lời của Cale.

Khoảnh khắc anh đợi không còn xa nữa.

"Tới?"

Litana nhìn về phía Cale với sự bối rối. Những người còn lại trông cũng bối rối không kém.

Vào khoảnh khắc đó.

Beeeeeeeeeeeeeeeeeep- Beeeeeeeeeeeeeeeeeep-

Chuông báo ma thuật réo lên.

Sắc mặt của mọi người thay đổi.

Cửa lều bật mở và một chiến binh Đại Ngàn lao vào. Litana hét lên gấp gáp.

"Có chuyện gì vậy!?"

"Thưa b-bệ hạ, chuông báo động đặt ở biển đã réo lên."

Chuông báo động họ đặt cách bờ vài trăm mét đã réo lên.

Có nghĩa là có ai đó hoặc cái gì đó đã tới bằng đường đó.

Litana bắt đầu lo lắng.

"Loại thuyền gì? Có cờ nước nào trên đó không? Còn quy mô?"

Cô bắt đầu hỏi rất nhiều câu hỏi trong khi hoàng tử John đứng dậy khỏi chỗ ngồi với người vệ sĩ theo sát cạnh. Về phần Harol, anh ta đang nhìn Cale.

Người chiến binh cất tiếng giữa lúc đang hỗn loạn.

"Đó không phải thuyền."

"Không phải tàu thì là cái gì được?"

"Đó, mm, là cá voi ạ!"

Sự im lặng buông xuống căn lều vừa mới còn hỗn loạn.

Beeeeeep-

Tiếng chuông báo ma thuật vẫn đang kêu khi người chiến binh tiếp tục nói.

"Nhiều cá voi vô cùng lớn đang hướng về phía chúng ta."

Một người khác bắt đầu nói sau người chiến binh.

Đó là Cale.

"Cuối cùng họ cũng tới."

Cale đi về cửa lều và vén cửa lều lên. Cậu có thể thấy đại dương và những chiến binh đang vào đội hình. Ánh mắt họ hướng về đại dương.

Splaaaash, splaaaaaash-

Hai con cá voi lớn và một con cá voi nhỏ đang tiến về phía họ.

Két----

Tiếng đẩy ghế vang lên khi Alberu đứng dậy.

Anh nhìn những người bên trong lều trước khi bắt đầu nói.

"Có một tổ chức bí ẩn đang hợp tác với Đế Quốc và Liên minh Phương Bắc."

Gì cơ?

Hả?

Thông tin bất ngờ được tung vào người trong thời khắc hỗn loạn khiến mọi người đều lo lắng. Harol đang im lặng, trở nên hoảng hốt và hét lên.

"Ngài đang nói gì vậy?"

"Thế tử Alberu, tổ chức bí ẩn sao?"

John cũng hỏi. Những con cá voi không phải vấn đề lúc này, nhưng Alberu chỉ về phía lối ra.

Ánh mắt họ dõi theo ngón tay anh đang chỉ ra biển.

Psssssssss---

Con cá voi lưng gù lớn dẫn đầu tỏa ra một lượng lớn hơi nước.

Khi hơi nước biến mất, một người đột nhiên xuất hiện và dễ dàng nhảy qua những chiến binh đang đứng dưới nước.

"Huh?"

Một chiến binh đang bối rối hét lên khi có người đáp xuống phía sau họ.

Tap.

Người vừa đáp xuống với âm thanh nhẹ nhàng, hất mái tóc xanh của cô ra sau.

"...lẽ nào là Tộc Cá Voi?"

Ai đó lẩm bẩm trong sự bối rối.

Tộc Cá voi được biết đến là tộc nhân thú mạnh nhất nhưng đồng thời cũng là tộc nhân thú khó thấy nhất. Chủng tộc ấy hiện lên trong suy nghĩ của những con người có mặt ở đây.

Sự xuất hiện của những vị khách không ăn nhập với cuộc họp này khiến cho sự im lặng tiếp diễn bên trong căn lều, lúc ấy một người lên tiếng.

"Witara, lâu rồi không gặp."

Cale Henituse bước ra khỏi căn lều.

Witara, Paseton và Archie của tộc cá voi đã xuất hiện hiện ở bờ biển.

Người dẫn đầu, Witira mỉm cười và chào lại Cale.

"Lâu rồi không gặp cậu, thiếu gia Cale."

Cale gật đầu trước lời nói của cô và nhìn về phía Alberu còn đang trong lều.

"Tôi đã mời người thừa kế của tộc Cá Voi tới đây theo như lệnh của ngài, thưa điện hạ."

Nụ cười của Cale và Alberu lại càng tươi hơn khi nhìn nhau.

Cuộc họp giữa 4 vương quốc và một chủng tộc.

Nó không thể đi lệch khỏi hướng mà Cale và Alberu đã định.

Sự im lặng buông xuống bờ biển trong một lúc.

Tham mưu trưởng Harol vẫn không nói gì, Hoàng tử John của Vương quốc đang nghe thuộc hạ rỉ tai chuyện gì đó trong khi chăm chú nhìn Cale và tộc Cá Voi.

Khi ấy, Witira lên tiếng. Nhìn các lãnh đạo của bốn Vương quốc, cô chẳng thèm cúi đầu, mà tỏ ra hiên ngang hơn bất cứ lúc nào.

"Tôi là Witira, người đại diện cho Tộc Cá Voi. Hôm nay tôi đến đây vì được ân nhân là thiếu gia Cale mời đến. Rất vui được gặp mọi người."

Lời chào như vậy của Witira là đủ lịch sự. Đó là điều đương nhiên bởi Tộc Cá Voi là những kẻ nắm quyền lực tối cao ở đại dương sau khi đã thâu tóm cả Tộc Nhân Ngư. Và người sẽ trở thành vị Vua tương lai của Tộc Cá Voi thì không có nghĩa vụ phải kính cẩn với đại diện của các Vương quốc khác. Hơn nữa tộc Cá Voi còn là chủng tộc mạnh chỉ kém Rồng. Những người có mặt ở đó nhìn thấy cây roi bằng nước quấn quanh cổ tay của Witira.

Cale nhìn mọi việc xảy ra với vẻ mặt hài lòng. Cậu ấy đã nhờ Witira.

"Nhờ cô tạo bầu không khí."

Đứng ở vị trí của một chủng tộc mạnh mẽ, một người lãnh đạo, Witira đang kiểm soát bầu không khí một cách triệt để. Paseton và Archie đứng nghiêm nghị phía sau Witira càng khiến nó trôi chảy hơn.

  Hình ảnh của tộc Cá Voi đã được khắc ghi một cách rõ rệt vào tâm trí của các chiến binh và đại diện của các vương quốc có mặt ở đó. Tất nhiên là cả hình ảnh của Vương quốc Roan đã mời tộc Cá Voi tới.

'Được đấy chứ'

Cale chậm rãi đưa mắt nhìn quanh trong khi cảm nhận sự hài lòng với bầu không khí hiện tại. Thế rồi cậu đột ngột ngừng lại.

  Rõ ràng chỉ vừa mới nãy thôi Nữ Vương Litana còn nhìn Cale bằng vẻ mặt bỡ ngỡ.

'Hửm?'

  Còn bây giờ cô đang cười trong khi nhìn Cale với ánh mắt như thể nhìn thấy một thứ gì đấy rất diệu kỳ. Cale cảm thấy không thoái mái với nụ cười dễ chịu ấy, cậu quay đi và chạm mắt với Harol đang cười.

  Harol cũng đang nở nụ cười khó hiểu và chăm chú nhìn Cale.

'Những kẻ này làm sao thế?'

Cale không hiểu được những ánh mắt đang nhìn mình. Khi ấy.

Bốp!

Có một tiếng vỗ tay nhẹ. Mọi ánh mắt đổ dồn về nơi âm thanh phát ra.

Tại trung tâm của những ánh mắt ấy, Alberu Crossman lên tiếng.

"Vậy chúng ta phải vào trong và trò chuyện thêm chứ."

  Hoàng tử John đồng ý.

"Phải rồi. Lần này có được quá nhiều thông tin khiến tôi thấy có phần hỗn loạn."

Trái lại với lời nói của mình, sắc mặt của Hoàng Tử John rất điềm tĩnh, hoàn toàn đối lập với vẻ mặt hoảng hốt của Hoàng tử út Pen đứng ở sau.

Thế Tử Alberu gật đầu với John và nhìn Litana.

"Thưa Nữ Vương, có vẻ chúng ta cần thêm ba chỗ ngồi."

Litana gật đầu đồng ý.

"Chúng ta cần chỗ để ba vị của Tộc Cá Voi ngồi nhỉ?"

Cô ra lệnh cho thuộc hạ của mình, Bin.

"Bin, tiện thể lấy thêm ghế cho thiếu gia Cale nữa."

"Thưa Nữ Vương, ý tôi là đã tính cả thiếu gia Cale."

"Hửm?"

Litana quay đầu lại nhìn Alberu. Alberu bảo rằng ba người là tính cả Cale.

'Chỉ hai người của Tộc Cá Voi ngồi thôi sao?'

Cô ấy đã nghĩ như vậy. Những người còn lại cũng vậy. Nhưng có một âm thanh cắt ngang suy nghĩ ấy của họ.

"Ơ?"

Giọng nói hoảng hốt của ai đó phát ra.

Xoẹt, xoẹt

Tia lửa lóe lên từ vòng tròn dịch chuyển. Để có thể sử dụng được cổng dịch chuyển này thì phải chọn vị trí sau khi sử dụng thần chú có ám hiệu của các pháp sư của Đại ngàn.

Bởi thế mà pháp sư đang đứng trước cổng dịch chuyển hoảng hốt.

Khi ấy, một bàn tay đặt lên vai của pháp sư và khéo nhẹ ông ta ra phía sau. Pháp sư quay mặt lại sau.

Cale Henituse.

Cậu ta đang nhìn pháp sư.

"Đó là khách được mời."

".....Vâng?"

Xoẹt, xoẹt

Tia lửa tóe lên mạnh hơn, thế rồi ánh sáng chói lòa tỏa ra và bóng dáng của một con người lấp ló.

Cale không chỉ chuẩn bị mỗi Tộc Cá Voi. Cậu nhìn người sắp xuất hiện và mỉm cười.

Khá lâu rồi cậu mới gặp lại người này. Cale chìa tay ra. Người mới xuất hiện nắm lấy tay cậu và bước ra khỏi vòng dịch chuyển.

"Lâu rồi không gặp, cô Cage."

"Đúng vậy, thiếu gia."

Linh mục điên, Cage. Cô được Cale dẫn ra khỏi vòng dịch chuyển và đặt chân lên trên bãi cát. Trang phục màu đen không có một biểu tượng nào bay phấp phớt trong khi Cage mở lời chào.

"Thật vinh dự cho tôi khi được gặp các vị."

Cage vẫn rất thành thục trong việc đóng vai một linh mục thiện lành mẫu mực. Một vài người có vẻ hoang mang trước sự xuất hiện của một linh mục không rõ xuất xứ.

Thế nhưng phía Breck tỏ ra rất điềm tĩnh. Bởi vì họ đã từng gặp Cage.

Cale giới thiệu linh mục điên cho mọi người.

"Vị đây là linh mục phục vụ Tử Thần."

Tử Thần.

Ngay khi Cale nhắc đến cái tên đấy thì mọi người lập tức nghĩ tới một thứ.

Lời thề của cái chết.

Lý do linh mục của Tử Thần xuất hiện ở đây chỉ có thể là vì thế. Alberu lên tiếng ngay khi Cale dứt lời.

"Chuyện là, việc chúng ta sắp bàn sau đây rất cần được giữ bí mật."

Alberu nói với nụ cười nở trên môi.

"Thế nên, thay vì dựa vào niềm tin hay sự tín nhiệm, thì lời hứa dựa vào mạng sống chẳng phải là thứ bền vững hơn sao?"

Trái ngược với Alberu đang cười rạng rỡ thì bầu không khí trên bờ biển trở nên lắng xuống.

Alberu đã giới thiệu tộc Cá Voi và linh mục của Tử Thần trước mặt tất cả những người có mặt tại bờ biển. Điều đó có nghĩa là tất cả những người ở đây điều phải thực hiện Lời Thề của Cái Chết.

"Đúng thật là."

Giọng của ai đó tiếp lời Alberu.

Tham mưu trưởng Harol nhìn Cale và Alberu rồi nói.

"Ở Vương quốc Roan dường như có rất nhiều người thú vị. Còn tôi thì lại rất thích những cách thức thú vị."

Trong khoảnh khắc, Cale chạm mắt với Harol đang cười hiền hòa.

Sao lại nhìn ta?

Khi Cale hỏi qua ánh mắt như vậy thì Harol đánh mắt sang nhìn Alberu và nói.

"Đúng như ngài nói. Mạng sống đáng tin hơn sự tín nhiệm. Tôi nghĩ đó là cách tốt."

"Trước hết thì chúng ta hãy vào trong rồi hẵng bàn xem có nên làm theo cách đấy không."

John tiếp lời Harol rồi lùi lại sau một bước. Cuối cùng chỉ còn lại Litana, mọi ánh mắt đổ về phía cô.

Litana mở lời.

"Vậy ra ba chỗ ngồi là dành cho người thừa kế của Tộc Cá Voi, linh mục và thiếu gia Cale."

Cô ra lệnh cho Bin.

"Đem danh sách các chiến binh và pháp sư có mặt hôm nay tới đây."

Hành động của Litana nghĩa là cô đã ngầm đồng tình với việc sử dụng Lời Thề của Cái Chết. Thế Tử vừa đi vào bên trong lều vừa nói.

"Chuyện còn lại chúng ta vào trong hẵng nói chứ."

***

Sau khi chuyện động trời xảy ra giữa đêm trên bờ biển, thì cuộc họp lại lần nữa bắt đầu với sự góp mặt của cả những người mới tới.

Cale ngồi tại đó và nghĩ trong lúc cuộc họp đã diễn ra được một lúc.

'Mình cứ thế đứng sau Thế Tử không được sao?'

Vốn dĩ họ đã thống nhất là Witira và linh mục Cage sẽ ngồi xuống dự cuộc họp. Dĩ nhiên vì thân phận của Cage là linh mục nên sẽ chỉ để cô ngồi nếu được đại diện các nước đồng ý.

'Sao mình lại phải ngồi đây?'

Cale ngừng nghi vấn và quan sát cuộc họp với vẻ mặt vô cảm.

Mới nãy Witira và Alberu đã nhắc tới Arm, bộ phận chuyên về chiến đấu của tổ chức bí ẩn.

Arm, tổ chức thống trị thế giới ngầm của Đông Đại Lục.

Tổ chức đã gây ra vụ khủng bố ở giáo đoàn Thần Mặt trời và vương quốc Roan. Tấn công làng Elf định cướp đi nhánh của cây thế giới, và còn giúp đỡ tộc Nhân ngư chiếm đoạt hải lộ nối Đông đại lục và Tây đại lục.

Càng nghe về tổ chức bí ẩn, Arm và những việc chúng đã làm thì bầu không khí trong căn lều càng trở nên lắng xuống.

"...Phù"

Hoàng tử John đưa tay lên nhấn vào thái dương trong khi không quản lý được biểu cảm trên gương mặt mình. Anh ta nói như thể than thở.

"Vậy là, tổ chức ấy đang hợp tác với ba nước phương bắc và Đế Quốc. Còn chúng ta thì đã không biết gì về chuyện này mà để cho chúng lộng hành ở Tây đại lục sao?"

John cảm thấy sửng sốt.

'Sao mà tổ chức như vậy lại có thể tồn tại, sao mà chúng ta lại không biết gì về chúng chứ?'

Anh không tài nào hiểu nổi. Nhưng mặt khác, khi nghĩ tới việc ba nước phương bắc và đế quốc đã hỗ trợ chúng thì việc không biết gì tới sự tồn tại của chúng cũng là chuyện có thể hiểu được. Hơn nữa, tổ chức thống trị thế giới ngầm của Đông đại lục thì không lẽ nào lại yếu được.

Khi ấy có một giọng nói rất thản nhiên vang lên.

"Đúng là một tổ chức gian ác. Chuyên gây khủng bố bằng bom ma thuật sao. Nhất định phải tận diệt chúng."

Đó là phản ứng của Harol Kodiang.

Cale giật mình khi đưa mắt sang nhìn vẻ mặt của Harol.

'Đáng sợ thật'

Harol, kẻ căm ghét ma thuật. Đối với hắn thì bom ma thuật là thứ nhất định phải xóa sổ. Chắc hẳn là Toonka cũng sẽ như vậy.

'Bọn họ sẽ làm huyên náo lên đây.'

Cale rất hài lòng với phản ứng của Harol. Một nụ cười thầm nở trên khuôn mặt vô cảm của Cale, nhưng rồi lại biến mất ngay khi cậu chạm mắt với Litana.

Litana đang nhìn Cale với vẻ mặt rất nghiêm túc. Cale vô thức mở lời khi bắt gặp ánh nhìn ấy của cô.

"Cô Lina, cô có gì muốn nói sao?"

"Kỳ diệu thật đấy"

Gì cơ?

Dấu chấm hỏi lơ lửng trong đầu Cale. Lời bình đột ngột này của Litana là sao?

Litana nói tiếp.

"Tôi nghe nói người có công lớn trong việc ngăn vụ khủng bố bằng bom ma thuật ở Vương quốc Roan là thiếu gia Cale. Cậu còn giúp cả tộc Cá Voi, rồi còn dập lửa cho chúng tôi nữa."

Litana thật sự cảm thấy chàng trai đang ngồi tại cuộc họp này với vẻ mặt vô cảm, Cale Henituse thật kỳ diệu.

Sau khi nghe được cả những chuyện về 'Arm' thì Litana không thể ước chừng được Cale là người lương thiện đến mức nào.

"Cậu còn cứu giúp cả làng Elf nữa phải không?"

Rốt cuộc thì thiếu gia Cale có phút nào được nghỉ ngơi không vậy?

Tỏ vẻ mặt điềm nhiên thế kia nhưng thực chất thì cậu ấy đã nỗ lực, đã khổ tâm suy nghĩ nhiều như thế nào vì hòa bình vậy?

Chắn chắn là chàng trai này mang theo mình nỗi niềm nặng trĩu hơn bất cứ ai, đã thao thức bao nhiêu đêm ròng mất ngủ.

"Cậu cũng đã nỗ lực rất nhiều để cứu sống Thánh Tử và Thánh Nữ."

Litana cho rằng Cale là người có tư cách ngồi tại đây nhất không phải chỉ vì quan hệ thân tình hay là vì cậu là ân nhân của cô. Bởi vậy mà cô hỏi cậu.

"Thiếu gia, cậu nghĩ chúng ta nên làm gì trước mắt."

Những ánh mắt bắt đầu hướng về phía Cale.

Cale nghĩ.

'Làm thế nào ấy hả?'

Suy tính về chuyện đó không phải là việc của mấy người sao?

Dĩ nhiên là Cale cũng đã phần nào định trước những việc cần làm. Thế nhưng cậu không thể nói, và cũng không có lý do gì để nói.

Cale nhìn những ánh mắt đang hướng về mình và định mở lời. Khi ấy, giọng nói của Raon vang văng vẳng trong đầu cậu.

- Nhân loại, chúng ta lại đi cứu người nữa hả? Cứu giúp là việc rất vĩ đại! Là việc rất đáng để tự hào.

Lần này Cale không bỏ ngoài tai lời của Raon.

Thế Tử, Nữ Vương, người thừa kế, Tham mưu trưởng, Đại hoàng tử. Giọng nói của một quý tộc tầm thường phát ra giữa những con người ấy.

Cale trả lời về việc phải làm trước mắt một cách rất điềm tĩnh.

"Chẳng phải chúng ta cần cứu Tây đại lục sao? Chẳng phải chúng ta cần đem lại hòa bình cho mọi người trên đại lục hay sao?"

Điều đó nghĩa là hòa bình cũng sẽ đến với cả bản thân cậu nữa, khi ấy thì cậu muốn thoải mái chơi bời nghỉ ngơi ở nhà.

"Tôi nghĩ đó là điều có thể thực hiện được với những vị có mặt ở đây."

Làm ơn hãy làm việc chăm chỉ một chút để mình đỡ phải vận động. Cale bộc bạch ước muốn nhỏ nhoi của mình.

- Đúng rồi, nhân loại! Ngươi đúng là rất tốt bụng.

Cale phớt lời lời khen của Raon.

Cale nhìn Litana sau khi nói xong. Litana lên tiếng.

"....thiệt tình. Thiếu gia nói đúng. Cậu lúc nào cũng bước đi trên con đường đúng đắn."

Nhận được những ánh nhìn giống với Litana, Cale lén liếc mắt nhìn Alberu. Thế rồi cậu phải giật mình.

Thế Tử đang treo trên môi một nụ cười ấm áp nhưng ánh mắt của anh ta lại đang nói rằng: 'gã này lại luyên thuyên nữa rồi'

Cale nở nụ cười dịu dàng với Thế Tử, người đã thấu hiểu cậu.

Hoàng Tử John lên tiếng.

"Vương quốc Roan đúng làㅡ"

Anh im lặng trước khi nói hết câu.

John muốn nói gì đó khi nhìn nụ cười và ánh mắt nhìn nhau đầy tin tưởng của Cale và Alberu nhưng anh lại quên mất phải nói gì tiếp.

Tuy nhiên, anh đã định hình rõ hơn về những kẻ địch của mình. Những người khác cũng vậy.

Litana lên tiếng với chất giọng năng nổ.

"Chúng tôi sẽ hỗ trợ lương thực cho Vương quốc Whipper."

Điều này biểu thị rằng Đại Ngàn quyết định lùi một bước lớn trong việc tranh giành lợi ích, và đồng thời sẽ can thiệp sâu hơn vào vấn đề giả kim thuật.

Harol điềm nhiên trả lời với nụ cười dịu dàng.

"Sau này chúng tôi muốn đảm nhiệm việc liên quan đến bom ma thuật. Những kẻ như vậy phải nhận cái chết."

Quả là một câu trả lời rất phù hợp với một kẻ vừa yêu vừa ghét ma thuật như Harol.

Cale khẽ dựa mình vào lưng ghế trong khi nhìn cuộc họp bắt đầu trở nên sôi động trở lại. Cuộc họp diễn ra rất suôn sẻ dưới sự dẫn dắt của người nắm nhiều thông tin nhất, Thế Tử Alberu.

Phía Whipper sẽ nhận được tiền viện trợ và lương thực từ ba nước còn lại trong bí mật, giả sử sau này nếu Whipper bị quân Đế Quốc xâm lấn thì phía Đại Ngàn sẽ gửi đội quân viện trợ giấu thân phận tới giúp Whipper.

Khi Đế Quốc sử dụng bom tử mana thì tất cả những biện pháp đối phó sẽ do Vương quốc Roan đề ra, và mọi chi phí sẽ do các nước còn lại chi trả.

Ngoài ra họ còn bàn cả về việc hỗ trợ cho trận chiến của Tộc Cá Voi vào mùa đông sắp tới, cũng như về chuyện ba vương quốc phương bắc. Tổng quan thì họ đã quyết định những việc chính cần thực hiện cho tới mùa xuân năm sau.

"Vậy giờ chúng ta hãy thực hiện lời thề chứ."

Cage đứng dậy ngay khi Thế Tử ra hiệu lệnh.

Sau khi nghi lễ Lời Thề của Cái Chết xong xuôi thì cuộc họp cũng kết thúc.

Màn đêm đã trôi qua lúc nào không hay, Cale nhìn mặt trời dần lấp ló ở đường chân trời trong khi tiến về phía cổng dịch chuyển. Eruhaben theo sau cậu.

Cale, nhóm của Alberu cùng với Cage đứng đợi trước cổng dịch chuyển. Tham mưu trưởng Harol vội vã đi trước.

Xoẹtttttㅡ

Cổng dịch chuyển hoạt động, bóng dáng của Harol mờ dần trên vòng tròn dịch chuyển.

Harol chạm mắt với Cale, người đang chờ tới lượt tiếp theo. Hắn cười.

"Thiếu gia Cale, hẹn gặp lại cậu khi chúng tôi giành chiến thắng."

Trước khi Cale kịp trả lời thì Harol đã biến mất khỏi cổng dịch chuyển. Thế Tử nhìn Cale và hỏi.

"Hắn bảo muốn gặp lại ngươi kìa?"

Alberu nhận được câu trả lời thông qua vẻ mặt hơi khó chịu của Cale. Anh ta cười khúc khích rồi cùng Cale đứng vào vòng dịch chuyển.

Hai người họ trở về lãnh địa Ubarr ngay sau đó, Alberu nói với Cale trước khi chia tay cậu.

"Từ giờ tới tận mùa đông ngươi không có gì làm cả. Cứ nghỉ ngơi đi, trong lúc chờ đợi tin vui chiến thắng."

Cale điềm nhiên trả lời vì đó là chuyện hiển nhiên.

"Dù ngài không nói thì tôi cũng dự định sẽ nghỉ ngơi."

Nhưng Cale lại cảm thấy không bình thường khi nhìn thấy khuôn mặt của Alberu. Nụ cười của anh ta đang tự giễu bản thân rằng lâu lắm mới nói mấy câu không thực lòng như vậy. Alberu nở nụ cười ấy trong khi chào tạm biệt Cale.

"Đúng rồi. Nhất định phải làm thế đấy."

***

Thế nhưng, Cale đã không thể nghỉ ngơi được.

Cale cau mày nhìn cái bản mặt dí sát chiếm hết cả màn hình thiết bị liên lạc của Toonka.

Ahhhhhh!

Mình có thể làm được!

Những giọng nói đầy nhiệt huyết vẫn vọng vào từ bên ngoài cửa sổ phòng ngủ của Cale.

Đã sang thu rồi nhưng những con người kia vẫn không biết mệt. 

Cale phải nhìn mặt Toonka để nghe tin tức đầu tiên của mùa thu.

"Có chuyện gì thế?"

Trong thời gian qua, mỗi ngày Cale đều được biết tin tức của Vương quốc Whipper thông qua đội tình báo của Alberu và cả đội tình báo do Ron chỉ huy.

Whipper đang đấu với Đế Quốc một cách ngang tài ngang sức hơn cả mong đợi của Cale.

Phía Đế Quốc chưa lộ hết toàn lực, cũng như bom tử mana.

Đa số mọi nhận định cho rằng phía Whipper sẽ không trụ nổi lâu khi cuộc chiến kéo dào do thiếu hụt ngân sách, nhưng thực ra thì Whipper được hỗ trợ liên tục từ ngân sách cho đến các loại vũ khí như máy bắn đá.

'Nhưng vẫn chậm chạp quá.'

Cho tới sáng nay, Cale vẫn được báo cáo rằng tình hình chiến trận vẫn chậm chạp như vậy. Bởi thế mà Cale đang nhìn Toonka bằng vẻ mặt lầm lì.

- "Ta muốn nói chuyện này với ngươi đầu tiên."

Toonka nói.

- "Đã thắng một nửa rồi."

Sắc mặt của Cale thay đổi.

"Gì cơ."

- "Bọn đã chiến được một thành rồi! Muahahaha!"

Toonka lùi ra khỏi thiết bị liên lạc một chút.

'Tên điên này.'

Khi ấy thì Cale mới nhận ra là trừ khuôn mặt đã được lau sạch thì toàn thân Toonka đang nhuốm trọn trong màu đỏ máu. Cậu nhìn thấy cả vô số thi thể phía sau lưng hắn.

Toonka gọi cho Cale khi đang đứng giữa đống thi thể. Đúng như câu nghĩ, hắn chẳng phải là một tên điên hạng vừa.

- "Với cả ta đã làm như lời ngươi nói."

Cale cảm thấy ngờ vực khi cái gã điên vừa cười hí hửng lại nói năng một cách điềm tĩnh.

"Như lời ta?"

- "Đúng thế. Không vứt binh sĩ bị thương lại, mà đem họ về."

Toonka thật sự điên rồi sao?

Cale sửng sốt khi nghe Toonka bảo rằng hắn đã đem những binh sĩ bị thương về. Thật bất thường khi Toonka lại đi làm chuyện vốn không làm.

Toonka nói tiếp bằng vẻ mặt rất đỗi tự hào.

- "Kẻ mạnh cũng phải có chút rộng lượng, biết lo cho kẻ yếu chứ."

Hắn thật sự điên rồi sao?

Cale nghiêm túc suy nghĩ xem Toonka kia có thật là Toonka hay không. Thế nhưng lời nói tiếp theo cùng với vẻ mặt không mấy vui vẻ của Toonka khiến cho Cale phải gác lại suy nghĩ.

- "Thế nhưng khó mà chữa trị được."

Cale cũng đoán được phần nào.

Cho dù ngân sách của Whipper có tăng lên đi nữa thì họ cũng không thể dùng nước trị liệu đắt đỏ cho tất cả binh sĩ được.

'Chưa kể, Whipper còn thiếu linh mục.'

Ở Whipper, không có một tín ngưỡng nào phát triển mạnh cả. Bởi vì Whipper là vương quốc mạnh về mặt ma thuật. Thế nên số lượng linh mục họ có vào thời điểm chiến tranh này là rất ít.

Và còn có chuyện nực cười hơn là các giáo đoàn cho rằng người dân bộ lạc sùng bái thiên nhiên nhưng không tin tưởng vào Thần Linh là những kẻ man di.

Cũng bởi vì thế mà mà các giáo đoàn không hỗ trợ linh mục cho họ.

Hơn nữa do nội chiến kéo dài mà những số lượng y sĩ bình thường không có năng lực trị liệu hay thánh lực ngày càng ít. Bởi vì trước đây, các pháp sư đã từng tấn công nhắm thẳng vào họ.

Cale có thể thấy được sự tiếc nuối trên khuôn mặt điềm tĩnh của Toonka.

- "Bọn ta thiếu người chữa trị. Đang trên đà thắng thế nên không thể dùng quá nhiều nước trị liệu ở thời điểm này được. Y sĩ bình thường cũng ít, còn không có linh mục nữa."

Khi ấy, Cale chợt nghĩ tới hai người. Họ là những kẻ đang ăn không ngồi rồi miễn phí trong biệt thự của Cale.

Linh mục điên và Thánh tử với một nửa sức mạnh.

Và còn một người nữa.

Cale nhớ tới một Elf đang ở trong Tổ của Eruhaben.

"Hm"

Cale khoanh tay suy nghĩ. Năng lực của mỗi người trong ba người ấy thôi cũng bằng vài linh mục gộp lại rồi.

Cale nghe thấy giọng của Raon trong khi đang nghĩ ngợi.

- Nhân loại, chúng ta lại đi cứu người à?

Giọng nói của Raon có đan xen sự kì vọng. Nhưng trước hết thì Cale hỏi Toonka về điều cậu đang tò mò.

"Ngươi bảo thắng được một nửa rồi là sao?"

Thắng là thắng, thua là thua. Vậy thắng một nửa là sao?

Toonka cười e ngại trước câu hỏi của Cale.

- "Ehem, địch đã chạy bỏ lại thành."

"Thế thì các ngươi đã chiếm được thành rồi nhỉ."

Vậy là Toonka đã chiếm được một thành.

- "Ehem, hpm. Đúng là chiếm được rồi. Nhưng không vào được."

...Lại gì nữa đây?

Toonka gãi đầu khi nhìn thấy ánh mắt của Cale, rồi hắn quay màn hình của thiết bị liên lạc về phía ngược lại.

Và thế là Cale mới có thể nhìn thấy một thứ gì đó đỏ rực.

Giờ thì Cale đã hiểu tại sao mà Toonka lại gọi cho cậu trong khi đứng giữa đống thi thể để tránh ánh mắt của các binh sĩ chứ không phải là ở bên trong thành. Giọng nói của Raon vang chóe lên trong đầu Cale.

- Nhân loại, nó cháy phừng phừng luôn kìa!

Lửa đang cháy hừng hực.

Cột lửa vây quanh thành, cháy phần phật vút tận lên trời cao che khuất luôn cả thành.

- "Hpm, lửa đột ngột bùng lên rồi vây quanh cả thành mà không tắt."

"Ngươi bảo nó không tắt sao?"

- "Đúng thế. Hiện ta ta đã bố trí người quanh cột lửa. Hay ở chỗ là cột lửa không lan vào trong thành mà chỉ cháy nguyên tại chỗ vậy thôi. Nó cứ như là tường chắn bảo vệ thành ấy."

Toonka nói ra cảm nghĩ thật lòng của mình với người bạn thân trong khi kể về chiến thắng chưa trọn vẹn. Dù vậy nhưng hắn thấy nhẹ nhõm hơn sau khi nói với Cale chuyện này.

Không như cái thời mà hắn mặc kệ hết, chỉ biết lao vào chiến đấu, chiến tranh tồn tại rất nhiều vấn đề cần giải quyết và suy nghĩ.

Cột lửa vây quanh thành cũng là một trong số những vấn đề đó.

- "Ta không hiểu Đế Quốc đã giở trò gì. Dẫu sao thì ta nhất định sẽ giải qㅡ Hm?"

Toonka đột ngột ngừng nói. Hắn nhìn Cale, rồi thận trọng hỏi một cách chẳng giống hắn chút nào.

- "Có chuyện gì sao?"

Cale đang nhăn nhúm mặt mày. Cậu phớt lờ Toonka và nhìn đăm đăm vào ngọn lửa bên trong màn hình.

Cale nghe thấy giọng nói vừa tươi tắn vừa hí hửng của Raon trong đầu.

- Nhân loại, thứ kia chẳng phải là loại lửa mà chúng ta từng thấy à?

Cale nhớ lại ngọn lửa mình từng thấy khoảng độ hơn một năm trước. Ngọn lửa chỉ cháy ở khu vực một của Đại Ngàn, không lan sang nơi khác, và cũng không tắt hay vơi đi dù trời mưa.

'Chết tiệt'

Cale sờ vào vòng cổ có chứa Nước Thống Trị.

Hàng lông mày của cậu càng cau có hơn.

'Rốt cuộc thì có vẻ mình phải đi dập ngọn lửa kia.'

"Hùuuu"

Cale thở dài. Toonka phản ứng lại ngay.

- "Thế nên không cần phải lo. Ta là ai cơ chứ? Đại tướng quân Toonka đấy. Ta sẽ tìm cách nên ngươi không cần lo....."

"Đọc tọa độ đi"

-"......hả?"

Tọa độ ư?

Toonka thấy vẻ mặt phức tạp của Cale khi đưa tay lên vuốt mặt. Rồi sau đó hắn thấy Cale nói thẳng thừng với mình bằng vẻ mặt cáu bẳn.

"Ta bảo ngươi đọc tọa độ nơi ngươi đang đứng. Ta sẽ tới đó."

- ".....tại sao?"

Tại sao?

Cale phát cáu lên trước câu hỏi ấy của Toonka.

Đúng thế đấy.

Ta cũng không biết tại sao ta lại phải vác xác tới đó.

Nhưng kể cả thế thì cũng thể không đi.

Whipper phải chiếm được thành của Đế Quốc thì thế lực của bọn chúng mới yếu đi chứ sao?

'...Mặc dù mình không biết Đế Quốc suy tính gì'

Cale không hiểu sao Đế Quốc lại làm ra chuyện phiền phức như thế.

Dĩ nhiên, sau khi rút hết binh lực ở thành này và phân bố sang hai thành còn lại mà Toonka đang nhắm tới thì có thể tập trung vào phòng thủ hơn. Chúng còn có thể đánh tập kích quân Whipper đang vật vã cố dập lửa quanh thành.

Tất cả các vấn đề ấy đều phải đến tận nơi trực tiếp tìm hiểu thì mới rõ được.

Cale nhìn Toonka đang chớp mắt với khuôn mặt ngẩn ngơ, và nói.

"Sao cái gì mà sao. Phải cung cấp linh mục và dập lửa chứ sao."

-.....ngươi á?

Toonka tỏ ra hoài nghi nhưng rồi cũng im bặt. Cale Henituse, người đang ngồi ngả ngớn nhìn hắn, là người không bao giờ nói suông.

- "Đúng vậy. Ngươi không bao giờ nói suông."

"Thế nên đọc tọa độ lẹ đi. Để ta còn đến nhanh."

Phải nhanh nhanh đến đó dập lửa rồi quay về. Cale quyết tâm như thế.

Toonka nhìn Cale lọ mọ đi lấy giấy bút. Cậu ta đang chuẩn bị để ghi tọa độ.

Toonka cảm thấy thật lạ.

Dù Cale Henituse có nắm trong tay linh mục và cách dập lửa thì cũng chẳng có lý do gì để phải tới đây. Chiến tranh vẫn chưa kết thúc hẳn, vẫn chưa bên nào chịu đầu hàng.

Chỉ có những cuộc đối đầu vẫn liên tục tiếp diễn.

Bởi thế mà ở đây lúc nào cũng đối mặt với nguy hiểm. Chiến trường. Toonka không hiểu nổi Cale, người vui vẻ quyết định tới đây.

Nhưng đồng thời Toonka cũng có phần hiểu được.

'Quả là một kẻ tốt bụng.'

Toonka một lần nữa khẳng định lại suy nghĩ của mình về con người Cale trong khi đọc tọa độ.

- "Ta sẽ nói với pháp sư đến từ Roan về chuyện ngươi tới. Sau khi thiết lập điểm dịch chuyển thì sẽ báo lại tọa độ chính xác cho ngươi."

"Ờ, ờ. Làm lẹ lên."

- "Ta biết rồi. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau sau một khoảng thời gian dài đấy nhỉ."

Cale gật đầu với Toonka, rồi nói.

"À, còn nữa."

Toonka nhoẻn cười tỏ ý bảo Cale nhanh nói đi. Cale quay mặt đi khỏi màn hình vì không mướn nhìn cái vẻ mặt ấy của hắn, rồi nói.

"Ta sẽ cải trang đấy."

-"Gì cơ"

"Tắt đây."

Rụp.

Cale tự tay ngắt thiết bị liên lục.

Giờ cậu không còn gì để nói thêm với Toonka nữa. Sau này chỉ cần gọi để lấy tọa độ của cổng dịch chuyển nữa là được.

Cale đứng dậy.

Raon đột ngột xuất hiện trừ không trung và bay lại bên cạnh Cale.

"Nhân loại! Cải trang là sao hả?"

Cặp mắt to tròn của Raon đang lấp la lấp lánh. Nhưng Cale thì phớt lờ nó một cách nhẹ bẫng rồi mở cửa đi xuống tầng 4.

Cậu gõ cửa căn phòng nằm ở phía trong cùng của tầng 4.

Cốc, cốc, cốc.

"Mời vào."

Giọng nói thiện lành vang lên từ bên trong. Cale xoay tay cầm cửa.

Cạch.

Cale nhìn thấy khung cảnh bên trong phòng ngay khi cửa mở.

".....thiếu gia?"

Thánh Tử Jack đứng bật dậy chào đón Cale.

Căn phòng trong cùng trên tầng 4 và phòng ngay cạnh đó là hai căn phòng được bố trí đủ loại ma thuật bảo vệ và ma thuật cảnh báo. Đó là nơi mà Thánh Nữ và Thánh Tử ở.

"Chào cậu, thiếu gia."

Linh mục Cage đứng dậy và chào Cale một cách gỏn gọn như lính đánh thuê. Cale lặng im nhìn hai người họ rồi mở lời.

"Thưa Thánh Tử, cô Hannah đang luyện tập sao?"

"À, đúng vậy. Em ấy đang học cách điều khiển thuộc tính bóng tối từ cô Mary."

"Vậy sao?"

"Vâng. Tôi nghe nói có cả cô Rosalyn và cậu Choi Han ở đấy nữa."

"Ra vậy."

Cage thấy Cale, người cư xử rất điềm đạm trái với cách mở toang cửa đi vào vừa nãy, thật bất thường. Dường như Cale đọc dược suy nghĩ ấy của cô, cậu quay đầu lại nhìn Cage.

Cage giật mình.

"Cô Cage này."

"À, vâng?"

"Cô sẽ ở đây mãi sao?"

Hiện tại Cage đang ăn ở nhờ tại biệt thự của Cale. Bởi vì nếu Cage ra khỏi biệt thự này thì Tử Thần sẽ lại mếu máo xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Cô rất ghét việc suốt ngày phải nghe tiếng khóc của vị Thần mà mình còn không thể nhìn thấy mặt. Cũng bởi thế mà vô tình Cage đã thân với Thánh Tử và Thánh Nữ của giáo đoàn đối lập, giáo đoàn của Thần Mặt Trời.

Cô trả lời Cale.

"Vâng, nếu thiếu gia thấy ổn thì tôi muốn vậy."

Thánh Tử Jack thêm vào.

"Tôi thật sự rất vui vì có Cage-nim ở cạnh. Nếu thiếu gia thấy không sao thì tôi mong cậu để cô ấy ở lại đây thêm một thời gian nữa."

Nhờ có sự tồn tại của Cage mà năng lực thanh tẩy của Thánh Tử được kiềm chế lại. Nhờ thế, Jack đã có thể dễ dàng lại gần em gái mình và Mary.

Dĩ nhiên là cậu không thể nắm tay em gái mình, nhưng so với việc em gái cậu đã sống sót thì chuyện đó chẳng hề gì.

Cale vui vẻ gật đầu.

"Tôi cũng mong là cô Cage sẽ ở lại đây lâu hơn. Bởi thế nên..."

Cale nói với linh mục điên và Thánh Tử.

"Chúng ta đi cứu người một lát nào."

"Vâng?"

Thánh Tử ngẩn người ra hỏi lại, còn Cage thì điềm nhiên hỏi.

"Đi tới đâu vậy?"

Cale cười trước phản ứng của Cage và nói.

"Tới chiến trường."

"Vâng?"

Lần này thì đến lượt Cage hỏi lại. Nhưng thay vì trả lời thì Cale nhìn chằm chằm hai người họ rồi nói thẳng thừng.

"Với cả chúng ta hãy cải trang một chút nhé."

"Vâng?"

".....cậu đang nói gì vậy?"

Ở đằng sau cánh cửa mà Cale đang đứng trước, Roan cứ bay qua bay lại, thò đầu vào trong chứ không bay vào. Nó hét lên.

"Hai người kia cũng cải trang nữa hả?"

Nghe vậy, Cage giật mình hỏi.

".....thiếu gia cũng cải trang sao?"

"Vâng. Không phải cải trang gì quá đâu, chỉ là đổi màu tóc thôi ấy mà."

"......màu tóc sao? Thiếu gia cũng vậy sao."

Cale lầm lì đáp lại.

"Đúng thế. Nếu được thì tôi muốn trông thật thánh thiện."

"Thán...h.....gì cơ?"

Cage nhìn Cale bằng vẻ mặt sửng sốt nhưng Cale đã ra lệnh cho Raon một cách thờ ơ.

"Bảo cô Rosalyn tới đây đi. Cả Choi Han nữa."

"Hai người họ cũng cải trang nữa hả?"

"Gặp cái đã. Trước tiên cứ đưa họ tới đây."

"Ta biết rồi, nhân loại!"

Raon bay tới chỗ của Rosalyn với vẻ mặt cực kỳ háo hức. Cale thở dài nhìn con Rồng đang phóng như tên lửa.

Không còn cách nào khác.

Các binh sĩ của Toonka đã biết mặt Cale.

Chiến trường, nơi mà Đế Quốc Mogoru và Whipper đụng độ.

Hiện giờ không có quân Đế Quốc ở đó, nhưng nếu quý tộc của vương quốc Roan mà xuất hiện ở đấy thì chắc chắn tình hình sẽ trở nên rối ren.

"Mm, thiếu gia."

"Sao vậy, thưa Thánh Tử?"

"Nếu cậu muốn màu nào trông thánh thiện thì tôi đề xuất màu trắng."

Cale quay sang nhìn gương mặt hiền lành của Jack. Trông cậu ta có vẻ vui mừng vì đã có thể góp ý cho Cale.

Cale nhìn khuôn mặt ngây thơ đang chờ đợi câu trả lời và nói.

".......Tôi sẽ lưu ý."

Trời ạ, cái số tôi.

Cale cũng phải than thở như cách Eruhaben thường làm.

***

Mùi khét, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi. Nhưng những mùi như thế chẳng hề gì với những người đã quen với chiến trường.

Tuy nhiên có một thứ khác gây kích động mạnh đang sắp sửa diễn ra.

Tại căn lều được dựng cách khá xa doanh trại của mình, Toonka nhìn cổng ma thuật đã được tạo ra trong bí mật.

Có tổng cộng năm người đang đứng trên vòng dịch chuyển.

Đứng ở chính giữa là một chàng trai.

Toonka ngẩn ra nhìn chàng trai ấy và lầm bầm.

"....Bộ dạng này là sao?"

Chàng trai nở nụ cười xéo đặc trưng của mình và vuốt tóc. Mái tóc dài màu trắng tung bay theo bàn tay cậu.

Cale Henituse.

Màu tóc của Cale là màu trắng xóa như màu của bộ trang phục linh mục không có biểu tượng của vị Thần nào mà cậu dang mặc. Mái tóc trắng bóng, tỏa sáng nhẹ ấy trông khá giống với tóc bạc.

Cale phớt lờ phản ứng của Toonka, cậu nhìn tham mưu trưởng Harol.

"Ta trông thế nào?"

"Chắc là những người khác sẽ không nhận ra thiếu gia được đâu."

Harol trả lời trong khi nhìn cái mặt nạ mà Cale đang cầm trong tay. Đó là loại mặt nạ chỉ che mỗi nửa trên mặt.

"Nếu dùng cả mặt nạ nữa thì sẽ không ai nhận ra đâu."

Cale với cặp mắt đã được đổi sang màu xanh lam, nở nụ cười dịu dàng. Dáng vẻ ấy khiến cho Harol vô thức trầm trồ.

"Thực sự rất giống linh mục."

"Thế là thành công rồi."

Raon đã một mình dịch chuyển tới trước dựa trên vị trí tọa độ và co tròn trong một góc của cái lều. Nó hét to vào đầu Cale.

- Quả nhiên kiệt tác của ta mà lại! Nhân loại, trông ngươi y như là Thánh Tử ấy!

Lần cải trang này đều là nhờ công của Raon.

Rosalyn và Choi Han đã đổi màu tóc cho nhau. Rosalyn với tóc đen, mắt đen, còn Choi Han thì mắt đỏ tóc đỏ.

Linh mục điên và Thánh Tử Jack đã đổi sang màu tóc nâu thường gặp. Tất cả bọn họ đều đeo mặt nạ.

Cale nói với Harol.

"Bệnh nhân ở đâu?"

"Thiếu gia sẽ bắt đầu chữa trị ngay sao?"

Cale đeo mặt nạ màu trắng vào. Cậu hất tà áo trắng của trang phục linh mục rồi nói.

"Tìm tới nơi có những người đang phải chịu đau đớn, tới nơi có những người cần giúp đỡ chẳng phải là ý muốn của Thần Linh hay sao?"

Harol cười nhạt trước dáng vẻ thánh thiện của Cale, nhưng rồi hắn cũng trịnh trọng đáp lại.

"Tôi sẽ dẫn đường."

***

Các binh sĩ của Vương quốc Whipper nhìn cột lửa với cặp mắt bất an. Nhất là những binh sĩ đứng canh giác xung quanh nó thì lại càng như vậy.

Mưa đã rơi từ tối đến tận sáng hôm nay, thế nhưng lửa không hề tắt.

Sự kì dị ấy khiến cho người ta sợ hãi. Chỉ cần lại gần cột lửa một chút thôi là hơi nóng là đã thất ngộp thở, da dẻ đau buốt.

Một binh sĩ nhìn ngó xung quanh rồi rỉ tai với đồng đội đứng bên cạnh.

"Thứ lửa này thật sự là do Đế Quốc làm ra sao?"

"Sao tao biết được."

"Nếu chúng thật sự có thể tạo ra thứ lửa như này thì chúng ta sẽ bị thiêu chết hết sao?"

"Mẹ kiếp! Mày thôi nói tầm bậy đi!"

Đồng đội của gã hoảng hốt và quát tháo gã. May thay là xung quanh không có quan chức cấp cao nào. Thế nhưng sau một lúc thì đồng đội nhìn vẻ mặt của gã rồi nhăn mặt.

Gã đã không thể chịu được việc run rẩy trong sợ hãi và phải nói ra điều đó.

"Biết là thế, nhưng mà quân Đế Quốc đột nhiên bỏ chạy, để lại mỗi cột lửa này. Tại tao thấy bất an quá thôi."

Trong tình cảnh mà chiến trang càng kéo dài, mà lại còn phải dè chừng một cột lửa dị thường.

Gã binh sĩ là thường dân của Vương quốc căm ghét ma thuật, nhớ lại những loại ma thật ma thuật tàn bạo của các pháp sư khi nhìn cột lửa dị thường, khiến cho tim gã đập loạn lên.

"Chết tiệt! Dù thế thì Đại Tướng Quân đã đưa hết tất cả những kẻ bị thương về còn gì. Còn dùng nước trị thương đắt đỏ cho những kẻ bị thương nặng nữa."

Vẻ mặt của gã binh sĩ nhẹ nhõm hơn phần nào khi nghe đồng đội mắng mỏ.

Đại Tướng Quân Toonka đã không vứt bỏ những binh sĩ bị thương như lần nội chiến trong Vương Quốc.

Nhưng rồi sắc mặt của gã lại lập tức đanh lại.

"......Nhưng bọn họ cũng đang chết dần còn gì."

Kết cục, nước trị thương cũng không đủ, còn khả năng của y sĩ không có năng lực trị liệu thì cũng có giới hạn. Phải nghe tiếng rên rỉ chết dần chết mòn của các binh sĩ không thể trở về quê hương cũng là một kiểu hành hạ.

"Sao mày cứ nói mấy chuyện không hay thế hả. Đại tướng quân và Tham mưu trưởng nhất định sẽ tìm ra cách."

Gã binh sĩ cười chua chát trước lời nói của đồng đội. Gã đã hồ hởi đầu quân ra chiến trường với ý nghĩ phải xóa sổ ma thuật, nhưng thời gian càng trôi thì thứ hắn phải đối diện là hiện thực tàn khốc.

Gã hỏi lại bằng giọng đầy ngờ vực.

"Có chắc là sẽ như tㅡ Ơ?"

Gã không nói được hết câu.

Gã trông thấy một nhóm người màu trắng hướng tới trung tâm của doanh trại ở đằng xa.

Những người mặc trang phục linh mục trắng, đeo mặt nạ màu trắng. Tổng cộng 5 người như thế đang cùng với Đại tướng quân Toonka tới lều của các bệnh nhân.

Những người ấy là nhóm của Cale.

Cale nhìn quanh trong lúc tới cái lều có bệnh nhân.

Bầu không khí ở doanh trại không mấy tốt đẹp.

- Nhân loại, thấy cái cột lửa kia chưa? Chúng ta xóa sổ nó luôn nhỉ? Làm như lần trước thì cái thành kia cũng nát bét luôn ý!

Thành Myple, một trong ba thành tiêu biểu, tiếp giáp với biên giới giữa Đế Quốc và Whipper.

'Phá cái gì hả, có điên mà đi phá thành.'

Lần này Cale dự định sẽ giải quyết gọn ghẽ trong im lặng. Cậu nhìn quanh và chạm mắt với một binh sĩ đang đứng canh bên ngoài căn lều có bệnh nhân.

Cale nở nụ cười dịu dàng với hắn và hỏi.

"Chúng tôi có thể vào trong chứ?"

"À, vâng?"

Binh sĩ bối rối trước dáng vẻ lịch sự ấy. Khi ấy, Toonka nói.

"Mở cửa lều."

"R-rõ!"

Binh sĩ mà Cale bắt chuyện cùng với những binh sĩ đứng cạnh vội vã vén cửa lều lên. Mùi của các loại thuốc và vết thương tràn ra ngoài.

Cale chậm rãi bước vào trong.

Nhìn năm người bước vào trong căn lều, binh sĩ bất giác lẩm bẩm một từ mà hắn chợt nghĩ tới.

"....linh mục."

Binh sĩ nhìn thấy ánh sáng đen và vàng đã tỏa ra từ bàn tay của hai linh mục theo sau linh mục tóc trắng. Đó là năng lực trị liệu.

Bên trong căn lều chứa đầy bầu không khí của sự đau đớn và cái chết, ánh mắt của bệnh nhân và những y sĩ không có năng lực trị liệu đang chăm nom họ, đồng loạt hướng về năm linh mục.

Cale lên tiếng.

"Chúng tôi tuân theo mong muốn của trời cao, tới đây để giúp những người đang chiến đấu cật lực."

A.

Ai đó đã thốt lên.

Khi ấy, Cale giơ tay lên.

"Bắt đầu thôi."

Linh mục điên Cage và Thánh Tử Jack chia nhau ra, mỗi người lo mỗi bên của căn lều. Rosalyn và Choi Han theo sau cũng tách ra, theo sau hai người họ.

Jack cầm tay của bệnh nhân lên.

Saaaㅡ

Ánh sáng vàng kim chói lói xuất hiện, và vết thương nhanh chóng đóng miệng.

"T, tay của tôiㅡ"

Nhìn bàn tay đang lành dần của mình, binh sĩ thổn thức với giọng mếu máo.

Choi Han và Rosalyn lấy nước trị liệu từ trong túi ma thuật ra và hỗ trợ cho hai linh mục điều trị. Cale chạm mắt với Toonka, người đang quan sát mọi việc.

Toonka nói với đôi mắt cảm động.

"Ngươi còn mang tới nhiều nước trị lㅡ Cảm ơn, thật lòng cảm ơn ngươi."

Cale nhận được ánh mắt của các binh sĩ và y sĩ, cậu đáp lại một cách lịch sự. Nước trị liệu là thứ mà Thế Tử đã sẵn lòng chi trả bằng kinh phí riêng.

Cale nhớ lại cuộc hội thoại với Alberu trước khi tới đây.

"Ngươi sẽ dập lửa như dạo ở Đại Ngàn hả? Ý ngươi là sẽ làm việc đó trong mặc đồ của 'Arm'?"

Cale, Rosalyn, Choi Han.

Ba người họ đang mặt trang phục phiên bản đã được cải tiến của tổ chức bí ẩn bên dưới trang phục của linh mục.

Alberu cười khoái trá.

"Hahaha! Đế quốc chắc chắn đang quan sát quân Whipper trong bí mật. Chúng ta có thể gây hỗn loạn cho Đế quốc và Arm rồi đây."

"Ta sẽ tài trợ bằng kinh phí riêng. Tới đó mà làm bộ như Thánh Tử đi."

Cale nhìn bên trong căn lều, nơi việc điều trị đang diễn ra và nghĩ.

Đã đến đây thế này rồi mà chỉ dập lửa thôi thì tiếc quá nhỉ?

Dù vậy thì dập lửa không phải là chuyện cần làm trong hôm nay.

Cale cố tình để cửa lều mở toang, để cho những chiến binh đi ngang qua có thể nhìn vào bên trong.

- Nhân loại, nhân loại.

Giọng nói của Raon vang lên trong đầu Cale.

Cale bỏ ngoài tai lời nó nói, cậu tiến tới chỗ những người bị thương nhẹ.

"Mọi người bị thương, trầy xước nhiều quá."

"À vâng, thưa linh mục..."

Người lính bị thương nhẹ đang ngồi trong góc lều, lúng túng trả lời Cale. Cale lấy nước trị thương thấm vào tấm vải.

Sau đó cậu áp tấm vải ướt lên vùng bị trầy xước. Vết thương từ từ biến mất.

"C-cảm ơn ngài rất nhiều..."

Người lính thấy linh mục tóc trắng mỉm cười trìu mến với mình, rồi đi tới chỗ một người khác và chữa trị cho những người bị thương nhẹ.

- Nhân loại, ngươi tốt bụng lắm!

Cale lờ đi Raon như thường lệ trong khi tiếp tục dùng nước trị liệu để chữa cho những người lính, kể cả người bị thương nhẹ nhất. Những binh sĩ cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn trong khi nhìn vị linh mục tóc trắng lần lượt chữa trị từ những vết thương nhỏ nhất bằng thứ nước trị liệu quý hiếm.

Trong lúc đó Cale suy nghĩ.

'Phung phí nước trị liệu đắt đỏ mà không mất tiền đúng là đã thật.'

Cale đang dùng nước trị liệu do Thế Tử chu cấp bằng ngân sách riêng. Cũng có thể là do hoang phí đồ của người khác nên cậu mới thấy nó khá là thú vị.

"Cảm ơn rất nhiều, ngài linh mục."

Cale mỉm cười vì suy nghĩ mình đang xài quỹ riêng của Thế Tử. Cậu đáp lại lời cảm ơn như cách mà bao linh mục bình thường khác vẫn làm.

"Không có gì đâu. Việc của linh mục là săn sóc người bị thương mà."

Cale điều trị cho những người bị thương nhẹ xung quanh, rồi quay về chỗ của những người trong nhóm. Jack và Cage đang chữa cho những người đang hấp hối.

'Họ chăm thật đấy nhỉ.'

Thánh Tử Jack mồ hôi đầm đìa trong khi chăm sóc bệnh nhân.

Bệnh nhân mà Jack chữa trị đã gần chết vì vết thương sâu bên hông.

Paaat.

Ánh sáng vàng liên tục tỏa ra từ tay Jack, chữa trị vết thương cho người lính. Cale nhìn cảnh ấy và nghĩ.

'Năng lực trị liệu đỉnh thật đấy.'

Linh mục điên Cage cũng rất tài giỏi, nhưng thánh lực mà cô tỏa ra không thể sánh với thứ trong tay Jack được.

Việc mọi người tập trung ánh mắt vào Jack chỉ như một lẽ tự nhiên thôi. Cale quan sát điều đó với sự hài lòng.

'Cậu ta sẽ hữu dụng trong việc ở Đế Quốc đấy.'

Cale phấn khích khi nghĩ tới cách mà họ gây hỗn loạn tại Đế Quốc với việc làm y hệt vậy trong khi mặc đồ linh mục màu trắng này và mang mặt nạ trắng.

"Uggggh, ugh."

Người lính đang rên rỉ trong khi đối mặt với cái chết cận kề, dần khôi phục sắc mặt. Cuối cùng Jack cũng bỏ tay ra khỏi hông của anh ta.

"Haaaaa."

Jack ngồi phịch xuống một cái ghế gần đó và thở phào một hơi. Cale khẽ siết chặt nắm đấm sau khi nhìn về phía bệnh nhân.

Vết thương lớn thối rữa và mở toang, nhìn thấy được cả nội tạng của người lính giờ đã hoàn toàn lành lại, không một vết sẹo.

"Hô."

"Woa."

Người của Vương quốc Whipper không thể giấu nổi sự kinh ngạc khi nhìn thấy chuyện đó. Cale tiến lại gần Jack, người đang thở dốc.

Sau đó Cale đưa Jack đến một góc lều và để cậu ta ngồi xuống.

"Ngài vẫn ổn chứ?"

Jack mỉm cười khi trả lời câu hỏi của Cale. Cậu ta lau mồ hôi trên trán bằng bàn tay run rẩy khi bắt đầu nói.

"Thiếu gia."

"Vâng?"

"Tôi thấy theo cậu đến đây đúng là quyết định đúng đắn."

Tự dưng nói cái quái gì vậy?

Cale nhìn Jack trong khi không hiểu cậu ta nói gì. Thế rồi cậu phải rùng mình.

Jack đang cười rạng rỡ. Cậu ta trông rất hạnh phúc

Jack nói bằng một giọng nhỏ nhẹ mà chỉ Cale có thể nghe thấy.

"Khi tôi còn ở trong giáo đoàn, cuộc sống của tôi xoay quanh ở việc chữa cho những nhân vật quan trọng. Tôi chưa từng giúp đỡ người thực sự cần bàn tay của Thần Linh. Nhưng giờ..."

Đôi mắt Jack chợt tràn ngập sức sống một lần nữa.

"Cuối cùng tôi cũng nhận ra mình cần làm gì. Thiếu gia, tôi kể cậu nghe một chuyện buồn cười nhé?"

"...là gì vậy?"

Jack siết nắm tay lại, rồi mở ra. Bàn tay cậu ta ngừng run rẩy.

"Khả năng chữa trị của tôi."

Dường như là Jack đã nhận ra được mong muốn của Thần Linh.

"Thiếu gia Cale, khả năng trị liệu của tôi đang mạnh dần lên."

Ái chà. Cale trầm trồ trong lòng khi nghe Jack nói vậy.

Vốn dĩ khả năng chữa trị của cậu ta đã mạnh đến mức cứu sống được người sắp chết, vậy mà nó còn có thể mạnh lên nữa sao?

'Đúng là Thánh Tử'

Cậu ta thực sự là Thánh Tử.

Cale vỗ vai và khích lệ Jack, người đang rất hạnh phúc vì có thể chữa trị cho mọi người.

"Tôi tin tưởng vào khả năng của Jack-nim."

Jack siết chặt nắm tay khi nghe lời Cale nói.

Nhờ Cale mà anh có thể cứu được em gái mình. Jack tới nơi này vì Cale cần cậu giúp đỡ.

Tuy nhiên việc Jack làm tại đây lại lần nữa là cứu người.

Jack ngẩng đầu lên và nhìn Cale đang chăm sóc bệnh nhân trước mặt. Ánh mắt Cale dường như nghiêm túc hơn bao giờ hết.

'Đáng lẽ ra mình phải sống như thế này từ đầu.'

Jack cảm thấy hối hận nhưng cậu kịp kìm nén lại, và đứng dậy quay lại công việc chữa trị.

Sau khi thấy Jack quay lại chỗ bệnh nhân, Cale nhìn quanh bên trong căn lều bằng ánh mắt đã khiến cho Jack cảm thấy hối hận vì cuộc sống trước đây. Chủ nhân của ánh mắt ấy nghĩ.

'Có vẻ đêm nay sẽ phải thức trắng rồi đây.'

Vẫn còn vài lều thương binh khác nữa. Tuy nhiên Cale cũng chẳng cần phải làm gì ngay cả khi họ có làm việc xuyên đêm.

Cale đưa nước trị liệu cho Jack và Cage. Đó là chút quà động viên cho hai con người sẽ phải vất vả làm việc thâu đêm.

****

Sáng hôm sau.

Ánh mắt của quân Whipper đổ dồn vào căn lều, nơi các linh mục sáng đèn suốt đêm để chữa trị cho các thương binh.

Những binh sĩ đã được chữa lành, vui mừng vì được cứu sống. Họ được chuyển tới căn lều khác, trong khi những người bị thương lại tiếp tục được chuyển tới căn lều này.

Và giờ đây một thương binh đã khóc trong sự biết ơn vô bờ.

"Cảm ơn ngài rất nhiều. Đội ơn ngài. Thực lòng cảm ơn ngài."

"Không có gì. Chúng tôi chỉ làm những gì cần làm thôi."

Người lính suýt nữa phải cắt một chân, đang vừa khóc vừa nắm chặt lấy tay Jack. Jack dường như cũng rất xúc động, cậu ta cũng nắm chặt mu bàn tay của người lính.

Cái cảnh giống vậy đã lặp đi lặp lại nhiều lần trong ngày rồi.

Toonka giật mình khi lần đầu bắt gặp cảnh này. Harol tiến tới bên cạnh hắn.

"Thưa Đại Tướng Quân."

"...gì thế?"

Toonka nhìn người thương binh vừa thoát chết bằng vẻ mặt kì lạ.

Sáng nay, hắn nhận ra rằng bầu không khí trong doanh trại đã tươi sáng hơn nhiều. Nó rất khác với khi họ giành được chiến thắng trong một trận chiến.

"Ngài tới rồi sao, Đại tướng quân?"

Một giọng nói thuộc giả bộ nói chuyện như không thân quen. Rõ ràng là Cale.

Toonka nhìn Cale, người đang tiến về phía mình trong bộ dạng linh mục, rồi nhìn cả những người đi theo cậu.

Tất cả bọn họ đều đã vất cả thức đêm chữa trị cho các binh sĩ.

Toonka đã chạm mắt với Cale đã tiến lại gần mình. Cale thì thầm vào tai hắn

"Đêm nay ta sẽ dập lửa, thế nên hãy đem tất cả tài liệu tới."

Giọng Cale lạnh lùng nhưng Toonka vẫn mỉm cười.

"Ta biết rồi."

Sau khi chẳng có lấy một cái chợp mắt vào đêm qua, Cale không thích khuôn mặt tươi cười này của Toonka. Cậu nhanh chóng quay người và đi vào trong lều.

Tất nhiên, nhờ có Sinh Lực của Trái Tim mà Cale vẫn bình thường dù không ngủ.

"Cảm ơn."

Cale lờ đi giọng nói của Toonka ở phía sau.

***

Đó là đêm cuối tháng không trăng.

Cale lơ lửng trên bầu trời của thành Maple và nhìn xuống.

'Mọi thứ đều tối mịt trừ cột lửa này và ánh sáng từ doanh trại.'

Dễ dàng nhìn thấy được ngọn lửa bọc quanh thành vào một đêm không trăng như thế này. Cale nhớ lại những gì Harol đã nói khi đưa cậu bản báo cáo.

"Có đúng là không có ai bên trong thành không?"

"Đúng vậy. Cậu không nhớ tôi có ba pháp sư ở cạnh sao? Nhờ bọn họ mà tôi và thân cận của mình đã vào bên trong thành kiểm tra."

Để phòng cho những tình huống khẩn cấp, cũng như việc kết nối thiết bị liên lạc thì Roan, Breck và Đại Ngàn đều gửi một pháp sư tới Whipper, hiện đang đóng giả làm đầy tớ của các tham mưu.

Cale nhìn Harol, người không chút ái ngại nào với việc sử dụng phép thuật bằng ánh mắt hiếu kì. Harol nhận thấy ánh mắt của Cale và đáp lại.

"Đôi khi cần hi sinh những thứ nhỏ lẻ vì những mục đích lớn. Sau này để có thể xóa sổ ma thuật thì còn cần phải lợi dụng cả kẻ thù nữa chứ?"

Cale lờ đi ánh mắt của tên khốn cơ hội nhưng điên rồ này. Cậu chỉ tập trung vào thông tin Harol đưa ra.

"Không chỉ không có người, mà còn không có thiết bị ma thuật hay đồ vật hữu dụng nào. Một tòa thành trống rỗng."

"Những pháp sư xác nhận không có thiết bị ma thuật sao?"

"Đúng vậy. Không có dấu hiệu mana nào cả."

Nghĩa là ít nhất thì bên trong tòa thành kia không có thiết bị ma thuật thông dụng của Tây đại lục. Vẫn chưa chắc được là có tồn tại thiết bị ma thuật loại mới bên trong hay không.

Cale lên tiếng.

"Xuống thôi."

"Vâng, Cale-nim."

"Chúng ta đi thôi."

Choi Han và Rosalyn trả lời lại, còn Raon nói vào trong tâm trí cậu.

- Hạ xuống đỉnh của tòa thành là được à?

Nhóm của Cale bí mật hạ cánh xuống tòa thành được cột lửa vây quanh. Phép tàng hình được gỡ bỏ ngay khi họ đáp xuống.

Lính canh cột lửa hoàn toàn không phát hiện ra nhóm của Cale. Một phần còn do Toonka và Harol đã giảm số lượng lính canh.

"Nóng thật."

Cale đứng trên ban công gần đỉnh, và chia sẻ cảm nhận của mình.

Cảm giác nóng nực này ắt hẳn là do ngọn lửa kia.

Cale nhìn về phía Choi Han và Rosalyn. Choi Han đang sờ lên hình thêu trên ngực mình.

Một ngôi sao trắng với năm ngôi sao đỏ vây quanh. (*)

Trang phục hàng nhái này dù không phải bản sao hoàn hảo của bản gốc, nhưng dưới bàn tay của Hans và Beacrox thì nay nó đã hoàn thiện hơn.

"Thiếu gia Cale, giờ chúng ta làm gì?"

Cale trả lời câu hỏi của Rosalyn không do dự.

"Trước tiên chúng ta cần xuống tầng trệt để kiểm tra một lần nữa xem có thiết bị ma thuật nào không. Cô Roslayn và Raon chắc chắn có thể kiểm tra một cách kỹ lưỡng hơn những pháp sư thông thường. Còn phải tìm hiểu xem Đế Quốc đang giở trò gì."

Choi Han và Rosalyn gật đầu đồng tình với lời Cale nói. Cale nhìn bản đồ mà Harol đưa trong khi tiếp tục nói. Tòa thành này còn có cả tầng hầm.

"Biết đâu có kho báu hay vật phẩm đáng giá gì cũng nên."

Hai người giật mình. Raon xuất hiện từ không trung và hét lên.

"Ta biết ngay mà! Nhân loại, ta biết ngươi sẽ nói vậy đó!"

Raon dường như rất phấn khích. Choi Han nhìn Rosalyn và nhận thấy rằng cô ấy đang cười.

"Ý cậu là không phải tiền hay đồ ăn mà là kho báu, đúng không?"

"Đúng vậy. Cô Rosalyn, cô hiểu tôi thật đấy."

Tiền và thức ăn là phần của các binh lính, còn Cale thì đang tìm thứ quý giá hơn.

"Tôi sẽ làm việc chăm chỉ."

"Vâng, tôi rất tin tưởng vào năng lực của cô Rosalyn."

"Nhân loại, ta thì sao?"

"Ngươi cũng thế."

Choi Han ngẩn ra nhìn Cale, Rosalyn và Raon vừa trò chuyện vừa đi xuống, rồi sực tỉnh vội vã theo sau.

Cale bắt đầu điều tra thành Maple.

Tuy nhiên, không có nhiều thứ để điều tra.

"Mm, vẫn chưa tìm thấy dấu hiệu phản ứng mana từ thiết bị ma thuật."

"Vậy sao?"

"Vâng."

Nhóm của Cale tập trung lại tại hội trường tầng 1 mà chẳng thu thập được gì.

"Dù thế thì chúng ta hãy đi xuống tầng hầm xem.'

Rosalyn gật đầu. Cale và Rosalyn giờ đã gạt ý nghĩ về kho báu sang một bên, và bắt đầu nảy sinh sự hoài nghi.

Đế Quốc chỉ đơn giản là châm lửa lên, rồi bỏ đi sao?

Không thể nào. Như vậy thì chẳng phải quá thiệt cho chúng sao?

Rosalyn lên tiếng.

"Vậy giờ chúng ta xuống tầng hầm chứ?"

"Không. Xác nhận lại tình trạng cột lửa trước rồi hẵng đi."

Họ có thể quan sát cột lửa ở khoảng cách gần khi đã xuống tới tầng trệt.

Ngọn lửa có dạng hình trụ rỗng với độ dày khoảng 7m. Đó là lý do tại sao những lính canh không thể nhìn thấy Cale dù mở cửa.

Cale tiến tới lối ra của sảnh tại tầng trệt.

"Thiếu gia, cậu có thể nhìn thấy ngọn lửa ngay khi mở cánh cửa tầng 1."

Cậu nhớ lại những gì Harol đã nói.

"Thiếu gia Cale, cẩn thận."

"Cale-nim, để tôi mở cửa."

Rosalyn lo lắng nói với Cale, còn Choi Han thì bước lên đi phía trước Cale. Choi Han nhìn Cale trong khi đứng trước cửa phụ với kích thước bằng một nửa cửa chính.

"Mở đi."

Choi Han mở cửa theo lệnh của Cale. Ngọn lửa dần hiện ra trước mắt Cale qua khe cửa.

Cậu nuốt nước bọt.

"Mm."

Phập phừng.

Tiếng lửa cháy dữ dội cùng với sức nóng gây nghẹt thở ùa vào trong.

"Cale-nim, ngài nên lùi lại. Nó nóng lắm."

Cale lắc đầu trước lời khuyên của Choi Han, và bước một bước lại gần cửa. Tuy nóng nhưng vẫn có thể chịu được nhờ Sinh Lực của Trái Tim.

Vẻ mặt của Cale trở nên nghiêm trọng.

"Nó mạnh hơn lần trước."

Cậu nghĩ nó sẽ yếu hơn vì phạm vi nhỏ hơn đám cháy ở Khu vực 1 của Đại Ngàn. Nhưng cậu có thể khẳng định rằng sức nóng của cột lửa này hơn hẳn ngọn lửa ở Đại Ngàn hồi trước.

'...Lần này khó mà tạo sóng thần như lần trước.'

Đang suy nghĩ rằng không nên tạo ra cả sóng thần như lần trước, thì Cale bỗng nhăn mặt.

Chính lúc ấy, cơn gió thổi ùa vào cửa.

Craaaaaackle-

Một làn sóng nhiệt phả vào mặt Cale. Nó nóng đến nỗi khiến Cale khó thở.

Cale cố gắng lùi lại vì hơi nóng, cho dù cậu có Sinh Lực của Trái Tim nhưng vẫn sẽ đau nếu bị bỏng.

Vào thời khắc đó.

[Ngươi định hy sinh bản thân sao?]

Hửm?

Cale ngừng lùi về phía sau khi nghe thấy giọng nói đó trong tâm trí cậu.

[Ngươi định hy sinh để bảo vệ người khác sao?]

Đó là giọng nói của chủ sở hữu Đá Tảng Đáng Sợ.

'Sao tự dưng ông ta lại nói chuyện thế?'

Từ sau khi lấy được sức mạnh của Đá Tảng Đáng Sợ thì cậu chẳng hề quan tâm gì đến nó. Cũng bởi về cậu không có nhu cầu, và cũng không muốn dùng đến nó.

Đầu óc Cale trở nên rối bời. Khi ấy, có ai đó nắm lấy cánh tay cậu.

"Cale-nim."

Người đó là Choi Han.

Trong lúc đang bối rối, Cale lạnh lùng hỏi Choi Han, người đang nắm lấy tay mình.

"Gì?"

"Chuyện là- "

Choi Han chỉ tay với một vẻ mặt bối rối. Ánh mắt Cale nhanh chóng lia theo hướng ngón tay Choi Han chỉ trong khi nghe cậu ta nói tiếp.

"Raon đang hành động rất kì lạ."

Nghĩ lại thì không giống như thường ngày, Raon không nói gì kể cả khi Cale tới gần ngọn lửa. Không hẳn vậy, chính xác là từ sau khi xuống tới tầng trệt thì Raon đã không nói gì cả.

Cale cuối cùng cũng thấy Raon sau khi nhìn theo hướng tay của Choi Han.

"...sao nó lại thế?"

Một giọng nói bối rối được thốt lên từ miệng Cale.

Hít. Hít.

Raon vùi mặt xuống đất và đánh hơi.

Cale nhìn về phía Raon trong khi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Khi ấy, Raon đột ngột quay ngoắt lại và chạm mắt với Cale.

Rồng Đen đập mạnh xuống mặt đất.

"Ta ngửi thấy mùi! Có mùi!"

Mùi gì cơ?

"Giống với mùi gần đầm lầy đen."

Đầm lầy đen?

Cale tự hỏi Raon đang nói cái gì. Nhưng chỉ sau tích tắc, ánh mắt cậu lóe sáng.

Đầm Lầy Đen là nơi cậu tìm thấy bộ xương rồng và Hào Quang Thống Trị.

Đó cũng là địa điểm tổ chức bí mật đã cho Nhân Ngư tử mana.

Raon nhìn Cale và nói.

"Ta ngửi thấy mùi mana của Rồng chết!"

Cale bắt đầu mỉm cười.

Thánh Tử và Thánh Nữ đã nói rằng bom tử mana có dạng lỏng.

Cậu đã tự hỏi Đế Quốc đào đâu ra loại chất lỏng đó, nhưng giờ thì đã rõ ràng, có vẻ tổ chức bí mật đã đưa cho Đế Quốc tử mana từ Đầm Lầy Đen.

Cale lên tiếng.

"Giờ xuống tầng hầm nào."

Tầng hầm của thành Maple đang nắm giữ món đồ mà Cale muốn có.

Theo như Harol thì tầng hầm có vẻ là nhà giam và nơi sinh sống của nô lệ.

Clack. Clack.

Nhóm Cale không nói gì nhiều trong khi đi xuống tầng hầm bằng cầu thang đá. Hiện giờ chỉ có duy nhất một thứ trong tâm trí họ.

"Bom tử mana sao."

Rosalyn thở dài một tiếng.

Clack.

Cale dừng lại ở bậc thang cuối cùng.

"Cô Rosalyn, xin hãy soi sáng tầng hầm một chút."

"Được thôi."

Rosalyn tạo ra nhiều cầu ánh sáng và đẩy chúng đi khắp nơi trong tầng hầm. Khi ấy thì họ mới có thể nhìn thấy toàn cảnh của cả tầng.

"Vậy ra đây là nhà giam."

Cale gật đầu trước bình luận của Choi Han.

Tầng hầm tràn ngập những song sắt. Dù có rất nhiều đường đi lối lại, nhưng toàn bộ đều là phòng giam.

Choi Han nói khi nhìn bố cục tuy đơn giản mà lại rất phức tạp ấy.

"Nhìn như mê cung vậy. Cale-nim, để tôi xuống trước nhé?"

"Muốn chết hả?"

"...vâng?"

Choi Han thấy Cale đang mỉm cười.

Cale ra hiệu cho Choi Han cứ ở yên đấy rồi nhìn sang phía bên cạnh.

Hít. Hít.

Raon vẫn đang đánh hơi. Dù việc đó khiến Raon trông mất hết cả uy nghiêm của loài Rồng, nhưng Cale lại nhìn nó một cách hài lòng.

Sau một hồi lâu đánh hơi, Raon chạm mắt với Cale. Raon nghiêng đầu bối rối khi thấy ánh mắt ấm áp của Cale.

Ngay lúc đó, Cale chỉ xuống tầng hầm và bắt đầu nói với Raon.

"Raon, tiến lên nào!"

Raon ngây người ra, nó chớp mắt vài lần rồi cuối cùng cũng gật đầu.

"Được thôi, nhân loại! Cứ theo sau ta!"

Hít. Hít.

Raon lại bắt đầu đánh hơi.

Rất khó để lần ra dấu vết của tử mana, thứ trái ngược với mana tự nhiên trừ khi mang thuộc tính bóng tối. Thế nhưng vì đây là tử mana của Rồng và còn có mùi mà Raon từng ngửi nên nó có thể tìm kiếm được.

"Hmm?"

Raon nhìn lại phía sau và thấy Cale không đi theo nó. Cale khoanh tay, đứng dựa người vào tường.

"Tìm thấy thì báo nhé."

Cale khuẩy khuẩy tay ra hiệu cho Raon đi đi. Raon gật đầu và bay về phía trước trong khi Choi Han thì lo lắng nhìn nó. Khi ấy Rosalyn dùng ma thuật bay, nâng cơ thể mình lên không trung.

"Thiếu gia Cale, nếu làm thế này thì tôi có thể theo cùng Raon-nim chứ?"

"Vâng. Cô hãy tận hưởng chuyến đi nhé."

Rosalyn mỉm cười trước khi đuổi theo Raon. Cô ấy vuốt nhẹ bằng cầu mana nhỏ qua những đoạn đường mà Roan đã xác nhận an toàn. Hai người họ đã bắt đầu kiểm tra đợt hai.

Choi Han đã quan sát một lúc, rồi lên tiếng.

"Cale-nim, có phải cậu sợ rằng chúng ta sẽ bị thương nếu lỡ gây nổ quả bom nào mà Raon không đánh hơi được nên mới quyết định ở lại đây?"

Cale không trả lời mà chỉ quan sát tầng hầm đã trở nên sáng hơn nhờ những cầu ánh sáng mà Rosalyn tạo ra thêm. Choi Han mỉm cười và đứng cạnh Cale như một vệ sĩ.

'Đúng như mình nghĩ, mặc dù nói năng thô lỗ nhưng cậu ấy luôn quan tâm tới mọi người xung quanh.'

Khi Choi Han đang nghĩ thế thì Cale lại nghĩ khác.

'Quả nhiên, không phải làm gì là tuyệt nhất.'

Cale đang tận hưởng những khoảnh khắc nhàn rỗi sau khi giao hết việc cho Rosalyn và Raon. Nhưng khoảnh khắc nghỉ ngơi ấy không kéo dài lâu.

"Ta tìm thấy rồi!"

Tại trung tâm của tầng hầm, nơi tất cả những con đường quanh co này nối lại, Raon đang hét lên.

"Hãy đi theo tôi."

Rosalyn đi bộ tới chỗ Cale từ trung tâm. Cale và Choi Han đi theo cô đến đó.

Ngay khi họ tới nơi thì Raon chỉ chân trước xuống nền nhà.

"Ở đây này! Chỗ này nồng nặc mùi!"

Cale nhìn xuống nền nhà.

Trái với những song sắt của những lồng giam, mặt đất lại được làm từ đá phiến. Cậu lên tiếng.

"Có vẻ chúng ta cần phải cạy đá lên."

Cale quay đầu lại. Choi Han, người đang nhìn xuống các phiến đá, ngước đầu lên. Cale đang nhìn Choi Han. Rosalyn và Raon cũng vậy.

"Ahem."

Choi Han tháo kiếm đeo ở hông ra và xắn cả hai tay áo lên.

"Tôi sẽ cạy nó lên."

Choi Han nói thế rồi vươn tay tới phiến đá. Vào lúc đó Raon nói.

"Để ta làm thì xong ngay mà?"

Mana đen hướng tới phiến đá khổng lồ. Tổng cộng bốn phiến bị phủ trong mana đen.

Cách, cạch. Phiến đã bị nhấc lên một chút. Choi Han giật mình.

Sau đó, cả bốn phiến đã được nhấc lên một cách nhẹ nhàng. Cale nhìn Raon và nói.

"Người đúng thực là vĩ đại nhất."

Raon cười hí hửng trong khi nhìn Choi Han. Choi Han thở dài trước khi nhìn về phía Rosalyn.

"Rosalyn, có vẻ chúng ta cần gạt lớp đất phía trên đi."

"Ah, để ta làm cho."

Cale bước vào giữa Choi Han và Rosalyn. Cậu kích hoạt một phiên bản yếu hơn của Âm thanh của gió.

Shaaaaaa-

Một cơn gió nhẹ thổi qua nơi những phiến đá từng được đặt lên. Lớp đất phía trên dần dần bị phủi đi một cách đơn giản.

Choi Han nhìn sang phía bên cạnh. Cale nhăn mặt khi thấy ánh mắt Choi Han nhìn mình.

"Sao lại nhìn ta như vậy?"

"...không có gì đâu."

Choi Han nhặt thanh kiếm của mình lên, trong khi Rosalyn khẽ cười rồi giúp Cale dọn đất.

Lớp đất dần bị gió phủi đi từng chút một. Không tốn sức nhưng lại là một công việc nhàm chán. Cale nhìn lớp đất dần biến mất trong khi nghĩ.

'Sao Đá Tảng lại như thế nhỉ?'

Cale nhớ lại những gì Đá Tảng Đáng Sợ vừa nói khi nãy.

[Ngươi định hy sinh bản thân sao?]

Câu nói đó khiến Cale rùng mình.

Vì sao ư?

Bởi vì cậu cảm nhận được sự vui mừng trong giọng nói trung niên ấy. Cale đâu phải kiểu người thích đau đớn, dĩ nhiên là cậu thấy ớn lạnh khi phải nghe giọng nói thôi thúc mình nhanh hy sinh bản thân đi rồi.

'Mình còn không rõ sức mạnh của Đá Tảng như thế nào.'

Cale chưa từng thử dùng sức mạnh này lần nào kể từ lúc có được nó.

Với lại cậu cũng không có ý định dùng.

Trong văn tự cổ nói về Đá Tảng cũng không đả động gì đến sức mạnh của ông ta.

Tất cả những gì nó ghi chỉ là...

'Super Rock rất mạnh.'

'Ông ta lấy thân mình ra bảo vệ tất cả.'

Những kiểu thông tin như vậy là tất cả những gì cuốn sách đề cập đến. Sau khi suy nghĩ kĩ càng thì Cale đưa ra quyết định.

'Lờ nó đi vậy.'

Chỉ cần nghĩ ông ta nói luyên thuyên mà phớt lờ đi là được.

Bảo mình hy sinh ư?

Tại sao mình phải làm thế chứ?

Cale còn chẳng mảy may ý định đó trong đầu nữa là.

"Nhân loại, nhân loại!"

Khi ấy, Raon gọi Cale.

"À."

Cale lập tức ngừng Âm Thanh Của Gió. Món đồ cậu chờ đợi cuối cùng cũng lộ ra.

Và theo cùng đó là một chuỗi âm thanh.

Tích tắc. Tích tắc.

Đó là âm thanh của đồng hồ.

Raon hét lên.

"Chính nó! Nó là thứ phát ra mùi đấy!"

Rosalyn ngồi xuống và bắt đầu quan sát món đồ xuất hiện từ trong đất. Nó là một quả cầu bằng thủy tinh mỏng.

Cô thấy những thiết bị lạ bên trong quả cầu. Tuy nhiên, điều khiến cô chú ý hơn cả là thứ chất lỏng bên trong quả cầu.

Chất lỏng màu đen ngập bên trong quả cầu.

"...Thứ này thật quái dị."

Cô nuốt nước bọt, rồi nói.

"...Đúng đấy. Quái đản thật. Thứ chất lỏng gì đây?"

Raon đã hạ cánh xuống cạnh Rosalyn, nó nhìn vào trong hố và nhăn mặt.

Nó thấy khoảng chừng mười quả bom ở tâm của chất lỏng màu đen. Và bên cạnh bom ma thuật mà lần đầu nó thấy là một quả cầu chứa chất lỏng màu tím.

Họ đang tò mò về chất lỏng màu tím này sao?

Rosalyn và Raon đều đang nhìn chất lỏng màu tím.

"Thuộc tính của nó không tự nhiên chút nào. Phải phá vỡ quả cầu ra thì mới tìm hiểu kĩ hơn được."

"Đúng vậy. Raon-nim, chúng ta cần phải điều tra về thứ này."

Nhưng trái lại với lời nói của họ, cả nữ pháp sư và Rồng đều tỏ vẻ mặt đã nắm được đại thể câu trả lời. Cả hai nhìn nhau rồi quay sang nhìn Cale.

Chạm mắt với họ, Cale nói.

"Hẳn là lửa rồi."

Đúng như Cale nghĩ.

Cả pháp sư và Rồng đều không phủ nhận lời cậu nói. Rosalyn lên tiếng.

"Mặc dù Đế Quốc đã dựng tường lửa bao quanh, nhưng suy cho cùng thì mục đích của chúng là dụ Toonka và quân Whipper tiến vào trong thành."

"Đúng thế! Rồng vĩ đại ta đây cũng nghĩ rằng Đế Quốc định phát nổ bom tử mana cùng với chất lỏng màu tím có vẻ là chất tạo ra cột lửa để giết sạch quân Whipper!"

"Đúng vậy. Nếu phóng hỏa thì tất cả sẽ hóa tro đen, rất dễ dàng để che đậy dấu vết đã sử dụng bom tử mana."

"Chính xác! Harol đã xác nhận không có gì bên trong thành, nên chẳng sớm thì muộn họ cũng đưa quân vào đây. Sau đó cái thành này sẽ BÙM!"

Bùm!

Raon dùng cả hai chân trước tạo thành một hình tròn.

"Thứ này mà nổ thì chắc chắn bọn họ sẽ chết hết."

"Đúng thế. Kể cả khi không chết toàn bộ thì chỉ cần ban lãnh đạo bị nhiễm tử mana thôi cũng đã có lợi cho Đế Quốc rồi. Nếu thế thì đội quân không có pháp sư của Toonka sẽ phải thoát ra khỏi tường lửa trong trạng thái bị nhiễm độc."

"Ngoại trừ gã vô học Toonka ra thì cách đó quá khó thực hiện."

Raon ngừng lại ở đó và ngước nhìn Cale. Tap, tap. Nó vỗ nhẹ chân trước lên chân Cale. Cale xoa xoa cái đầu tròn trịa của nó.

"Làm tốt lắm."

Hehe. Raon cười khúc khích và trông rất tự hào.

"Ta thật là thông minh và vĩ đại! Kỳ trưởng thành có chậm một chút nhưng ta vẫn rất vĩ đại."

"Phải, phải."

Cale hùa theo Raon. Tiếng tích tắc vẫn tiếp tục kêu trong lúc ấy.

Tích tắc. Tích tắc. Tích tắc.

Cale nhìn chằm chằm vào quả bom ma thuật.

Đó không phải là bom ma thuật bình thường.

Có một thiết bị đếm ngược giờ đính trên đỉnh quả bom, bên trong nó chứa đựng luồng mana đang náo động. Thời gian thì dần đếm ngược.

27:13:44.

Rosalyn nói.

"Tôi cho rằng các nhà giả kim và pháp sư đã cùng nhau phát triển quả bom ma thuật này. Thiết bị này có chứa mana của pháp sư đã chế tạo bom, nó sẽ phát nổ theo thời gian định sẵn.

Điểm chung của bom ma thuật là cần có pháp sư mới có thể phát nổ.

"Chúng đã để một lương mana rất nhỏ một cách kín đáo vào bên trong quả cầu. Chỉ pháp sư thượng cấp mới nhận ra được thôi."

Khác với luồng mana náo động bên trong đồng hồ, lượng mana bên trong quả cầu rất nhỏ.

"Tất nhiên thì xét theo lượng mana bên trong quả cầu, sức nổ của nó khá yếu. Có vẻ nó chỉ đủ mảnh đế phá vỡ một tảng đá cỡ đầu của người trưởng thành."

Tuy nhiên, chỉ thế thôi đã đủ để quả bom hoàn thành vai trò của nó.

"Dẫu thế nào thì nó cũng đủ sức để kích nổ bom tử mana và lửa."

Tích tắc. Tích tắc. Tích tắc.

27:12:07.

Rosalyn, Raon và Choi Han nhìn về phía Cale.

Cale đang mỉm cười với vẻ mặt hài lòng.

"Gói mang về cái đã."

Raon nhanh chóng cho quả bom và bên trong không gian đa chiều của mình như thể nó chỉ chờ câu trả lời của Cale để làm vậy. Rosalyn nhấc quả cầu chứa chất lỏng màu tím lên, rồi đưa nó cho Raon.

Rosalyn chạm vào qua bom ma thuật rồi giật mình hỏi Cale.

"Chúng ta phải làm gì với cái bộ đếm thời gian này đây? Quả bom có thể phát nổ nếu chúng ta tháo bộ đếm."

Cale nói với nụ cười vẫn còn trên môi.

"Thì cứ để nó nổ luôn đi."

"Hả?"

Bốp. Cale vỗ tay một cái để thu hút sự chú ý của mọi người.

"Tôi sắp sửa gọi bão tới kia mà, kích nổ thêm một quả bom thì có gì khó khăn đâu."

"Đúng đấy! Kích nổ đi! Tháo bộ đếm ra đem về!"

Raon cười rạng rỡ trong niềm vui. Cale vỗ nhẹ đầu Raon, người có cùng suy nghĩ với cậu, trong khi ra lệnh.

"Choi Han, cô Rosalyn. Bắt đầu thôi."

Giờ là lúc để dập lửa

***

"Haizzz, đứng trực đêm đúng là mệt nhất đấy."

"Nhưng vẫn đỡ hơn phải chiến đấu còn gì?"

"Cũng đúng nhỉ."

Ở mặt phía Đông của doanh trại quân Whipper, các binh lính đang tán gẫu để giữ tỉnh táo trong khi đứng canh cột lửa bao quanh thành Maple.

Một trong những người lính nhìn về phía lều bệnh nhân vẫn sáng đèn và nói.

"Họ đúng thật là những người tốt."

"Đúng vậy. Nghe nói họ là chỗ quen biết với Đại Tướng Quân, đúng không nhỉ?"

"Ừ, nghe bảo thế. Tiện đường đi ngang qua nên họ ghé vào chữa cho chúng ta đấy."

Những người mà lính canh đang nói đến là năm linh mục.

"Họ sẽ thay phiên nhau chữa bệnh cho các bệnh nhân kể từ tối nay nhỉ?"

"Ừ. Chắc họ đã rất mệt sau khi thức trắng đêm qua."

"Hẳn rồi. Thiệt tình, tôi thật sự biết ơn họ. Họ chẳng nhận được gì từ việc này."

Người lính gật đầu đồng tình với lời của đồng đội, rồi quay ra sau nhìn cột lửa. Chỉ cần đến gần nó thôi cũng đủ thấy khó thở.

"Thế nên, giờ chỉ cần cái ngọn lửa này tắt nữa làㅡ Ơ?"

Người lính canh đang nhìn chột lửa bỗng điếng người. Ngoài giọng nói của mình ra, gã còn nghe thấy âm thanh khác.

Phật phừngㅡ

Tiếng lửa cháy và một âm thanh khác nữa.

Xoẹttttㅡ

Nghe giống như là âm thanh trước khi sét đánh vậy. Gã lính canh ngước đầu lên.

Đêm cuối tháng không trăng, nhưng bầu trời có ánh sao đang dần thay đổi.

Những đám mây đen đang dần che khuất hết ánh sao, phủ đen bầu trời.

Xoẹttttㅡ

Âm thanh trước khi sét đánh lại vọng tới tai của lính canh.

"Hửm?"

Trên bầu trời đêm

Quoànhhh!

Những tia sáng xoẹt vào nhau gây ra vụ nổ.

"C-cái gì thế!"

Không phải là sấm chớp.

Gã nhìn thấy hai người mặc đồ đen đeo mặt nạ đen trong ánh lửa đỏ nhạt nhòa.

Hai người đó lơ lửng tại nơi cao cả cột lửa. Một trong hai người đó, bắt đầu bắn những cầu lửa về phía bầu trời.

Quoành, qoànhhhh!

Những cầu lửa va chạm vào nhau và nổ lớn.

"Hahahaㅡ!"

Tiếng cười lớn của hai kẻ đó vang vọng.

Gã lính canh nói với đồng đội.

"Này, nhanh đi báo cáo đi!"

"Biết rồi!"

Người kia nhanh chóng lao về doanh trại, nhưng không cần phải làm thế nữa.

Pat. Pat.

Những căn lều trong doanh trại bắt đầu đỏ đèn lên. Ban chỉ huy cùng với binh lính bắt đầu xuất hiện. Gã lính canh nắm chặt ngọn giáo của mình khi thấy thế.

Ùuuuuuuㅡ

Bầu trời đêm bắt đầu chấn động. Những tia lửa nhỏ xuất hiện trong những đám mây đen.

Một cơn giông, không, một cơn bão sắp đổ bộ.

"Hahahaha!"

Những kẻ đeo mặt nạ tiếp tục cười trong khi bắn ma thuật lên không trung.

Ma thuật vừa là thứ người Whipper căm ghét, vừa là thứ mà họ sợ hãi. Sự tức giận và sợ hãi đồng thời xuất hiện bên trong ánh mắt của các binh sĩ khi đối mặt với ma thuật.

Có một người khác đang nhìn hai người đang bắn ma thuật lên không trung.

Cale quan sát cột lửa dần cao lên, rồi sau đó nhìn về phía Rosalyn và Choi Han trong khi đang đứng trên đỉnh thành Maple.

"Chà, cô Rosalyn làm tốt thật đấy. Choi Han cũng thế."

Rosalyn đang bắn ma thuật trong khi Choi Han cười to nhất có thể.

Họ trông giống như những nhân vật phản diện kiểu mẫu.

Cale nhìn lên bầu trời.

Những đám mây chỉ tụ lại trên mỗi bầu trời của thành Maple. Dường như một cơn bão sẽ sắp sửa hình thành.

Huỳnhhhhhㅡ

Những cơn gió vốn mạnh giờ còn mạnh hơn.

"Raon cũng giỏi thật đấy."

Sau khi cảm thán xong, Cale mở lòng bàn tay ra.

Ùuuuㅡ

Ánh sáng xanh bắt đầu tỏa ra từ trong chiếc vòng cổ của Cale.

Đó là "Nước thống trị".

Thứ nước ấy bắt đầu xuất hiện.

Một giọt. Hai giọt.

Những giọt nước bắt đầu xuất hiện ở nơi có những đám mây đen. Cale nói trong khi tiếp tục tăng số lượng giọt nước.

"Bắt đầu nào."

- Biết rồi.

Raon gỡ bộ đếm.

Tích tắc. Tích tắc. Tích tắc-!

Bộ đếm đã ngừng. Raon ném quả bom ma thuật lên cao hơn cả chỗ Rosalyn và Choi Han đang đứng.

Một khắc sau.

Bùmmm!

Một tiếng nổ lớn vọng khắp vùng trời.

Khi quả bom nổ, tiếng sấm dữ dội cùng vớ những tia sét đánh xuống những nơi không người.

Cùng lúc ấy, Cale mở mắt ra.

Tí tách, tí tách.

Mưa bắt đầu rơi. Cơn mưa nặng hạt nhanh chóng che phủ tầm nhìn của mọi người.

Ràoooㅡ

'Nước thống trị' đổ xuống Lâu đài Maple cùng với những cơn gió dữ dội và sấm sét.

Một trận mưa bão mạnh đã phủ lấy thành Maple.

Các binh sĩ lùi về phía sau trong vô thức. Một mệnh lệnh lạnh lùng được hạ xuống.

"Tất cả lùi lại!"

Toonka là người ra lệnh.

Các binh sĩ vội vã tránh xa thành Maple.

Toonka ra lệnh.

"Các chiến binh với năng lực kháng ma thuật hãy dẫn đầu."

Các chiến binh bộ lạc với năng lực kháng ma thuật bước lên trước và dàn binh. Động tác của họ rất nhanh nhẹn nhưng lại có phần dè dặt.

Cũng không thể khác hơn được.

Ầmmmㅡ

Xoạttttttㅡ

Thành Maple bị bao phủ bởi sấm sét, mưa giông và gió lớn.

Nó là tâm của cơn bão trong đêm cuối tháng không trăng.

Thế nhưng còn có thứ khác khiến người ta phải chú ý hơn.

Xèoooㅡ

"L, lửaㅡ"

Một binh sĩ vô thức siết chặt lấy cây giáo trong khi lẩm bẩm.

Ngọn lửa đang tắt dần.

Cột lửa bốc cao hơn cả tòa thành, như thể muốn đâm thẳng lên trời ấy đang dần tắt.

Dưới cơn mưa và làn hơi nước hỗn độn, các binh sĩ không thể thấy rõ được tòa thành.

"T, thứ kì quái này!"

Một chiến binh người bộ lạc thốt lên. Ma thuật sao? Gã rùng mình sợ hãi trong khi nhìn thành Maple đang bị mưa bão vây quanh.

Gã ngước đầu lên và trông thấy hai con người trong làn mưa.

Hai kẻ phủ trên mình một màu đen tuyền ấy, từ từ đáp xuống dưới.

Ánh mắt của chiến binh dõi theo chuyển động của họ.

"A"

Thế rồi gã nhìn thấy cột lửa đã trở nên thấp hơn so với tòa thành.

Phớp phới, phấp phới.

Gã trông thấy cờ của Đế quốc Mogoru bay phấp phới trên đỉnh của tòa thành.

Mái ngói đỏ phủ trên cây cột cao nhất của tòa thành. Bên trên mái ngói có một người đang đứng túm lấy cột cờ.

Kẻ đó mặt bộ đồ màu đen tuyền từ đầu đến chân.

Gã chiến binh ngẩn người nhìn bên tay không cầm cờ của kẻ đó.

Huỳnhhhhㅡ

Luồng gió mạnh xuất phát từ trong lòng bàn tay của kẻ đó thổi lên tận trên trời cao. Cứ như thể những đám mây kia là do kẻ đó điều khiển vậy.

Chiến binh có cảm giác bị áp đảo, khác với khi đối mặt với các kỵ sĩ hay pháp sư của Đế Quốc.

Khoảng khắc ấy, chiến binh chợt nhớ tới một sự tồn tại.

Thiên nhiên.

Là một người dân bộ lạc tin tưởng vào thiên nhiên, gã biết về sức mạnh của nó. Thiên nhiên ẩn chứa sức mạnh thống trị, biến con người, ma thuật trở thành những thứ nhỏ bé tầm thường.

Chiến binh lùi bước về phía sau.

Khi ấy, gã trông thấy một người vừa bước lên trước sau khi nắm lấy vai của mình.

Đó là Đại Tướng Quân Toonka.

Khi ấy thì nắm tay của gã mới lấy lại được sức.

Đại tướng quân là người rất mạnh, đã sống sót trong khi đương đầu với mọi hình thái của thiên nhiên từ khi còn bé. Bởi vậy mà những người dân bộ lạc mới có thể không khuất phục trước sức mạnh của thiên nhiên, đi theo Đại tướng quân.

"Các ngươi là ai!"

Đại tướng quân cao giọng hỏi.

Nghe thấy giọng ấy, người đứng trên mái nhà, Cale nghĩ.

'Cái giọng choang choảng thật đấy'

Cale dần cảm thấy lạnh vì mưa gió. Sinh Lực Của Trái Tim không thể xua tan đi cái lạnh được. Cale nghĩ rằng đã đến lúc khép màn.

"Là ai hả?"

Toonka hét lên một lần nữa. Đột nhiên, một giọng nói êm ái phát ra.

Đó là giọng nói đã được biến đổi thông qua ma thuật biến âm.

"Để xem nào. Bọn ta là ai nhỉ?"

Chủ nhân của giọng nói ấy là Rosalyn.

Quân Whipper đều đã nghe thấy giọng điệu đùa cợt của cô. Cale nghĩ rằng Rosalyn quả thực rất giỏi diễn, trong khi bỏ một tay vào lục lọi túi ma thuật.

Khi ấy, Choi Han hét lên.

"Bọn ta là Tổ chức bí ẩn!"

Giọng nói đầy khí thế có chứa aura bên trong.

Choi Han hỏi Cale xem cậu ta làm vậy đã tốt chưa thông qua ánh mắt. Lần này Cale đã sai Choi Han làm như thế. Cale thở dài rồi nhìn xuống phía Toonka.

"Cái gì? Tổ chức bí ẩn?"

Toonka giả vờ cau mày, còn các binh sĩ thì đang náo loạn.

Các chiến binh vừa trấn tĩnh các binh sĩ nhưng không rời mắt khỏi những kẻ quái lạ bỗng dưng xuất hiện kia.

Khi ấy.

"Ơ?"

Một binh sĩ tròn mắt.

Kẻ nãy cầm cột cờ đã di chuyển.

"Hở!"

Chiến binh vô thức thốt lên.

Xèoooㅡ

Là cờ bay phấp phới trên đỉnh của thành Maple đã bị cắt khỏi cột cờ.

Chàng trai đứng trên đỉnh, dùng con dao găm cắt lá cờ xuống, đâm thủng biểu tưởng của Đế Quốc. Sau đó hắn ta ném con dao về phía Toonka.

Huỳnhhhhㅡ

Gió lốc cuốn con dao nhanh chóng bay về phía Toonka.

"Đại tướng quân!"

Một vài chiến binh hoảng hốt gọi Toonka. Thế nhưng Toonka vẫn đứng im bất động, nhìn kẻ đứng trên mái nhà.

Phập.

Con dao cắm xuống đất, ngay trước mặt Toonka.

Kẻ đã cắt lá cờ của Đế Quốc, nói với những người đang ngơ ngác nhìn bằng chất giọng đã được biến đổi.

"Lửa tắt rồi."

Xèoooㅡ

Ngọn lửa đã hoàn toàn bị dập tắt.

Tí tách. Tí tách.

Những giọt mưa rơi lấm tấm.

Một vài hạt mưa theo gió, rơi lên má của các binh sĩ.

Khi ấy, họ nghe thấy giọng của Toonka.

"Muahahahaha!"

Tiếng cười vang dội tại nơi mưa bão đã ngừng.

Xoẹtttㅡ

Toonka dùng hai tay xé rách lá cờ của Đế Quốc, rồi dẫm đạp lên nó.

Giọng nói điềm tĩnh của Toonka vang lên.

"Tiến quân vào thành."

Ngọn lửa đã tắt.

"Bắt hết toàn bộ quân Đế quốc và những thứ còn lại bên trong thành, cả lũ kia nữa."

Toonka đã hạ lệnh. Sau đó, hắn nhào lên đầu tiên.

Trận chiến của Toonka luôn bắt đầu như thế.

Hắn nhào tới Thành Maple dần xuất hiện khi làn hơi nước dần biến mất.

Toonka đập cây chùy sắt vào cổng thành lớn làm bằng gỗ của tòa thành.

Quoànhhhㅡ

Cánh cửa bị đập vỡ.

Không cần tới aura nhưng Toonka vẫn đập vỡ được nó chỉ bằng sức mạnh thể chất.

Toonka nhìn thấy quanh cảnh bên trong thành sau cánh cửa hỏng.

"Tất cả tiến lên! Tiến lên phía trước!"

Cánh tay phải của Toonka, Pellia gương cao cây thương lên khi nghe tiếng hô của hắn. Tiếp đó, một vài chiến binh thân cận của Toonka cũng nhào lên phía trước.

Woaaaaa!

Pellia cùng với các chiến binh còn lại nhào tới cửa chính của tòa thành.

Huỳnhhhhㅡ

Cơn gió lớn lại thổi lên lần nữa.

"Khự!"

Một cơn gió lớn vây lấy thành Maple khiến cho Pellia và các chiến sĩ bị đẩy lùi ra sau. Chỉ có mình Toonka là đứng vững trước cơn gió ấy.

"Đại tướng quân, phía trên!"

Nghe thấy tiếng hét của một chiến binh, Toonka ngước đầu lên trên.

Ở trên đó là Cale.

Từ lúc nào mà Cale, cùng với Choi Han và Rosalyn đã đang lơ lửng trên không trung.

"Raon, nhờ phép tàng hình của ngươi đấy."

Raon đang ở bên cạnh trả lời.

"Biết rồi."

Nhóm của Cale dần dần trở nên trong suốt.

"B, bọn chúng!"

"Dám chạy sao!"

Cale phớt lờ những tiếng hét ở bên dưới. Cậu nhanh chóng bay về lều của mình bằng ma thuật bay trong trạng thái tàng hình.

"Chúng biến mất rồi!"

"Đại tướng quân, phải làm sao đây?"

"Trước tiên, hãy vào trong lục tung cả thành. Bắt đầu điều tra toàn khu vực đi!"

Bỏ lại Toonka với giọng điệu giả vờ bực tức lại sau, Cale gỡ bỏ phép tàng hình bên trong lều của mình.

"A, lạnh thật."

Cale thấy lạnh. Chỉ vì ra vẻ với cái lá cờ mà cậu đã phải dầm mưa quá lâu. Hai cái khăn xuất hiện trước mặt Cale.

"Thiếu gia Cale, khăn đây. Tôi sẽ dùng ma thuật hong khô cho cậu."

"Cale-nim. Ngài sẽ lại ngất nếu bị nhiễm cảm."

Gì mà đến nỗi ngất cơ chứ.

Cale cầm lấy hai cái khăn với vẻ mặt khó chịu.

"Hửm?"

Một cơn gió hanh khô thoảng qua cơ thể Cale. Raon hét lên trong đầu Cale.

- Nhân loại, ngươi mà bị cảm thì nguy lắm! Không được nôn ra máu rồi ngất xỉu đâu đấy!

Vẻ ngoài của Cale tươm tất trở lại sau khi sử dụng ma thuật hong khô, không còn có thể tìm ra dấu hiệu mới dầm mưa trên người cậu nữa. Cale nhìn những đồng đội đang mặc thêm trang phục linh mục lên trên bộ đồ đen.

Tất cả đều đã cởi mặt nạ đen và mặc trang phục linh mục thêm vào.

Sau khi nhìn họ xong, Cale vén cửa lều lên.

Tham mưu trưởng Harol đang đứng ở đó.

Phía sau hắn là chiến binh hộ vệ của Harol và cũng là thân cận của Toonka.

"Ngài linh mục, chắc là các vị đã rất hoảng hốt vì đột nhiên xảy ra náo loạn."

Cale mỉm cười trong khi đang đeo mặt nạ trắng.

"Chúng tôi không sao. Vừa tỉnh giấc nên chúng tôi đang định tiếp tục chữa trị. Không lẽ có thêm người bị thương sao?"

"Không có ai bị thương cả."

"Ra vậy."

Ba linh mục bị đánh thức bởi hỗn loạn giữa đêm khuya, đi tới lều của bệnh nhân mà tiếp tục chữa trị thâu đêm. Tất cả các binh sĩ đều chứng kiến chuyện đó, nhưng họ không mấy để ý bởi quá bận rộn vì tòa thành đã tắt lửa.

Vậy nhưng, họ vẫn rất biết ơn các linh mục.

Một trong số những người cảm thấy biết ơn họ nhất, Harol thì thầm vào tai Cale.

"Cảm ơn thiếu gia."

Cale nhìn những linh mục đang làm việc bên trong lều, rồi nói với Harol.

"Là nợ đấy. Nhớ lấy."

"Tôi sẽ không quên."

***

Trên đỉnh của thành Maple, quốc kì của Whipper đang bay phấp phới.

"...Các vị đi sao?"

"Phải đi chứ."

"H-hức, xin cảm ơn."

Một binh sĩ vừa nắm lấy tay Thánh tử Jack vừa không ngừng cảm ơn. Xung quanh linh mục điên Cage cũng thế. Các binh sĩ cũng cúi đầu với Cale.

Hai ngày sau khi ngọn lửa tắt, năm linh mục đeo mặt nạ trắng đứng trước thành Maple, chuẩn bị lên đường rời khỏi đây. Các binh sĩ đang vây quanh họ.

Toonka tiến tới gần.

"Vào trong thành nghỉ ngơi mấy ngày rồi hẵng đi chứ, tiếc thật đấy."

"Không sao đâu, Đại tướng quân."

Cale từ chối lời đề nghị của Toonka, rồi nhìn xung quanh. Cậu chạm mắt với từng binh sĩ một.

Linh mục tóc trắng lên tiếng.

"Người như chúng tôi không hợp với xa hoa. Ngay này đây, vẫn còn có những người đang phải chịu đau đớn, khổ cực ngoài kia."

Cale nhìn bầu trời trong xanh và nói tiếp.

"Chúng tôi phải có mặt ở những nơi như thế."

Những linh mục đi cùng cũng tỏ ý đồng tình. Toonka tỏ vẻ tiếc nuối, hắn nhìn các binh sĩ rồi nói.

"Mở đường. Đừng cản trở các linh mục nữa!"

Các binh sĩ dù tiếc nuối nhưng vẫn mở đường cho họ. Các linh mục đã chữa trị liên tục, mấy ngày liền không ngủ đủ giấc. Họ đã dặn dò binh lính rằng đừng để bị thương, và còn cho cả thứ nước trị liệu quý giá.

Thậm chí, họ còn cứu sống cả bệnh nhân sắp chết bằng năng lực trị liệu phi thường.

Các binh sĩ cảm nhận được sự thánh thiện từ cử chỉ, hành động của các linh mục. Một binh sĩ vô thức nói.

"Ngài linh mục!"

Ánh mắt của linh mục tóc trắng đi đầu hướng tới người lính. Dường như ánh mắt ấy đã tiếp thêm dũng khí cho người lính, anh tha thiết nói.

"Tôi muốn biết về vị Thần mà các ngài phục vụ. Mặc dù tôi không tin tưởng vào Thần Linh, nhưng tôi vẫn muốn biết!"

Người lính xuất thân từ bộ lạc đặt niềm tin vào thiên nhiên nhiều hơn, nhưng anh ta vẫn muốn biết về những linh mục đã cực nhọc cứu sống mình. Anh ta muốn tỏ lòng biết ơn tới vị Thần của họ.

Người lính có thể thấy được vị Thần mà linh mục ám chỉ.

Vị linh mục ấy đang chỉ lên bầu trời.

Người lính trông thấy mặt trời.

Anh ta nhìn mặt trời, sau đó lại nhìn xuống.

Vị linh mục nở nụ cười hòa nhã với anh, rồi lại tiếp tục bước đi. Linh mục ấy để lại một câu cuối.

"Mặt trời không phân biệt bất cứ sinh mệnh sống nào, luôn chiếu sáng cho tất cả."

A.

Người lính thốt lên.

Giáo đoàn Thần Mặt Trời là giáo đoàn đoàn mà người dân Đế Quốc sùng bái. Hiện giờ giáo đoàn ấy đang dần sụp đổ, nhưng vẫn là quốc giáo của Đế Quốc. Lúc đó thì người lính mới hiểu vì sao các linh mục lại đeo mặt nạ.

Khi ấy, Toonka thản nhiên nói.

"Nếu biết ơn thì hãy khắc ghi hình dáng phía sau của họ. Chúng ta cũng đã từng bị phân biệt bởi ma thuật, nhưng sau đó đã chiến thắng được sự phân biệt, đứng dậy vì muốn tạo nên thế giới bình đẳng."

Các binh sĩ khắc ghi lời nói của Toonka, họ nhìn dáng dấp của năm linh mục cho đến khi khuất dần.

Năm linh mục ấy cởi mặt nạ ra khi mà các binh sĩ không còn có thể thấy họ nữa.

Cage nhìn Cale và nói.

"Thiếu gia, vì sao cậu lại nhắc tới Thần Mặt Trời vậy?"

"Tôi có lý do cả."

Sau này, Cale dự định sẽ để Thánh Tử và Thánh Nữ xuất hiện ở Đế Quốc trong khi đeo mặt nạ trắng.

Linh mục điên Cage rất tò mò, nhưng cô không dò hỏi thêm mà chỉ đùa cợt.

"Mà này thiếu gia, sau này cậu mà đảm nhiệm vai trò Giáo Hoàng thì chắc sẽ làm tốt lắm đấy."

Jack gật đầu với vẻ mặt hiền lành. Cậu ta đang nhìn Cale với cặp mắt lấp lánh.

"Đúng vậy. Mặc dù không có thánh lực, nhưng Cale-nim là người ấm áp, tốt bụng hơn ai hết, nên chắc chắc sẽ trở thành một Giáo Hoàng vĩ đại, xoa dịu trái tim của mọi người. Không phân biệt bất kỳ một sinh mệnh sống nào sao. Tôi lại học thêm được một điều nữa rồi."

Linh mục điên Cage á khẩu nhìn Jack.

Mặc kệ họ, Cale nói với Raon đã gỡ bỏ phép tàng hình.

"Về nhà thôi."

"Biết rồi, nhân loại à!"

***

Chớm đông.

Cale tắt thiết bị liên lạc và đứng dậy.

Cậu đi tới phòng của Thánh Nữ và gõ cửa.

Cạch.

Thánh Nữ giả mạo, Swordmaster Hannah mở cửa.

"Chuyện gì?"

"Đi thôi"

"...Đi đâu?"

Cale điềm nhiên trả lời.

"Đi báo thù."

Binh đoàn chiến đấu thứ nhất của Arm sắp sửa ra khơi.

Swordmaster Hannah bắt đầu nở nụ cười quái ác.

Tại bờ biển trước lãnh địa Ubarr.

Những xoáy nước vẫn vậy, xen kẽ giữa nhiều những hòn đảo lớn bé. Tại hòn đảo nằm xa với đất liền nhất trong số đó.

"Cá Voi sát thủ! Lâu ngày không gặp!"

Raon gõ chân lên cái lưng trơn láng của Cá voi sát thủ Archie. Archie cố gắng không thở dài và nhìn Cale. Ánh mắt của Archie tỏ ra rất bất mãn.

"Thiếu gia Cale."

"Sao?"

"Tôi không chở ả kia đâu."

Ả kia, Archie đang ám chỉ Hannah, người đang mặc áo choàng trắng.

"Archie-nim."

"Paseton-nim, không được là không được."

Cá voi lưng gù Paseton không thể nói thêm gì trước lời từ chối quả quyết của Archie, cậu nở nụ cười gượng gạo với Cale.

Hannah là Swordmaster đã tấn công Tộc Cá Voi và cướp đi tính mạng của nhiều cá voi.

Cho dù Hannah đã bị Arm phản bội, và hiện giờ đang hợp tác với họ đi nữa thì vẫn có những chuyện mà họ không thể chấp nhận được.

Cá voi sát thủ Archie không muốn chở kẻ từng là địch trên lưng.

Cale lên tiếng.

"Cứ làm vậy đi. Dù sao thì vẫn phải dùng thêm thuyền như lần trước. Cô ta sẽ ngồi trên thuyền."

Họ dự tính sẽ để Archie và một cá voi sát thủ khác kéo thêm một con thuyền nữa bằng dây để chở số thành viên còn lại. Archie tỏ vẻ mặt không hài lòng nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Hắn liếc mắt nhìn về phía cô gái mặc áo choàng trắng.

'Chậc'

Và trông thấy một bộ dạng thảm hại, xấu xí.

Trước sự phẫn nộ đang dâng trào và bộ dạng của Hannah, Archie không thể nào không tặc lưỡi. Hắn nghĩ rằng bộ dạng sau khi bị phản bội ấy của Hannah thật đáng đời, nhưng rồi lại thấy phẫn nộ vì cô ta vẫn còn sống, đồng thời còn có phần cảm thấy thương hại cô ta.

Cale nhìn mọi người đi lên thuyền và lưng cá voi, trong khi lại gần Hannah.

"Cô hãy đi bằng thuyền."

"Được thôi."

Cale hỏi.

"Tộc Cá Voi còn thù hằn với cô. Ổn chứ?"

Hannah hỏi ngược lại.

"Sao ngươi lại vừa cười vừa hỏi như thế nhỉ?"

Cale đưa tay lên vuốt ve khóe miệng đang nhếch lên rồi trả lời Hannah.

"Thế tại sao cô cũng đang cười thế?"

Swordmaster Hannah đang nở nụ cười kín đáo trên môi. Cale biết rằng nụ cười đấy là nụ cười đã được kiềm chế hết mức.

Cale cảm nhận được Hannah đã mong chờ khoảnh khắc này lâu như thế nào thông qua lời nói của cô.

Hannah cười tươi trong khi vuốt ve vỏ kiếm. Nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt chằng chịt những đường vân đen.

"Ta sẽ nhuộm đỏ biển bằng máu."

Cale nhìn Hannah và nghĩ.

'Đầu óc cô ta cũng không bình thường.'

Dĩ nhiên là Cale thấy hài lòng với điều đó.

Hannah lên tiếng khi thấy ánh mắt nhìn mình của Cale.

"Sao lại nhìn ta chằm chằm thế? Sao nào, muốn ta che mặt đi à?"

Từ lúc nào không hay, Hannah không che mặt đi trừ những lúc cần phải tránh mặt. Cale nhún vai và trả lời.

"Cứ làm như cô thích. Che hay không che, ta không quan tâm."

Cảm xúc biến mất trên vẻ mặt của Hannah sau khi nghe câu trả lời vô cảm của Cale. Cô nhìn Cale chằm chằm rồi lên tiếng.

"Biết tại sao ta lại không che mặt không?"

Sao biết được chứ.

Cale cũng chẳng muốn biết cho lắm. Cậu không quan tâm tới chuyện người khác làm gì. Hannah nhìn Cale, người không trả lời cô, và lạnh lùng nói tiếp.

"Để chúng không thể quên được ta."

Ánh mắt của Hannah rực lên vì phẫn nộ.

"Mỗi khi nhìn thấy vết thẹo của mình trong con mắt nhăn nhó của người khác, thì ta lại nghĩ tới máu của những kẻ mà ta phải giết."

Hannah nhìn Cale sau khi dứt lời. Cale gật đầu với vẻ mặt không thay đổi, rồi nói với cô.

"Cứ làm thế đi."

Ánh mắt của Hannah sáng lên một cách kỳ lạ, rồi trở lại như ban đầu.

Necromancer Mary, người đã chứng kiến toàn bộ, mân mê cái mũ trùm đầu đang che hết khuôn mặt mình và lẩm bẩm.

"Thật khó hiểu, tôi tò mò. Dù có lẽ tôi không thể hiểu được."

Không ai nghe thấy lời lẩm bẩm một mình của Mary.

Cale hướng mắt về phía tộc Cá Voi. Nhìn vẻ mặt trở nên khó hiểu của Tộc Cá Voi sau khi nghe được lời Hannah nói, Cale lên tiếng.

"Tới đảo Hais 9 thôi."

Cale dẫn theo Raon, Choi Han, Rosalyn, Ron, Mary và Thánh Nữ giả mạo Hannah, đội hình đủ để phá hủy cả hòn đảo tới đảo Hais 9.

Nằm giữa Đông đại lục và Tây đại lục là vùng biển rộng lớn.

Tộc hổ và Tộc cá voi đang đợi họ tại một trong nhiều hòn đảo nằm trên biển.

***

"Lâu ngày không gặp, thiếu gia Cale."

"Đúng thật. Lâu rồi mới gặp lại."

Witira ra đón nhóm của Cale khi họ tới được đảo Hais 9.

"Tôi nghe nói hồi mùa thu cậu đã giúp đỡ rất nhiều cho quân Whipper?"

Witira nhắc tới chuyện Cale đến doanh trại của quân Whipper. Toonka đã không thể giành thêm thắng lợi sau khi chiếm được thành Maple.

Quân Whipper đã tiến đánh các thành khác khi đã hoàn thành việc sửa sang, chỉnh đốn sau khi chiếm được thành Maple. Tuy nhiên, quân Đế quốc trở nên mạnh hơn nhiều so với trước.

Khác với trước, với sự góp mặt của pháp sư, kỵ sĩ, binh lính được trang bị cả vũ khí thủ thành, Đế Quốc cho thấy sức mạnh binh lực mạnh đến mức có thể coi binh lực ở thành Maple trước đó chỉ là trò đùa.

Và đó chỉ mới là sức mạnh chưa có sự góp mặt của Giả kim thuật.

Quân Whipper đã kiên trì chiến đấu nhưng rốt cuộc vẫn phải rút lui.

Cale thừa nhận việc mình đã giúp quân Whipper.

"Đúng thế. Đúng là tôi đã giúp nhiều cho họ."

Nhìn Cale không giấu diếm việc mình đã làm, Witira cười hỏi.

"Quân Whipper hẳn sẽ dừng lại ở thành Maple nhỉ?"

"Có lẽ vậy."

Cale nói tiếp trong khi đi theo Witira tới trung tâm của đảo Hais 9.

"Sắp tới mùa đông rồi. Dù đã đồng ý tài trợ cho họ, nhưng sắp đến lúc những Vương quốc khác cảm thấy nặng nề. Whipper cũng phải biết đường mà dừng lại thôi."

Hiện giờ là thời điểm thích hợp.

Dù chỉ mới chiếm được thành Maple, nhưng như vậy là đã đủ để khẳng định chiến thắng của Whipper. Ba Vương quốc còn lại cũng đang rất hài lòng vì hiện giờ Whipper đang thu hút hết sự chú ý của Đế Quốc.

Dĩ nhiên Đế Quốc đã rất bối rối vì kế hoạch xử lý Whipper một cách gọn ghẽ bằng cột lửa và bom tử mana đã đổ bể.

Witira cười tươi và nói.

"Whipper đã dừng lại thì giờ đến lượt của chúng ta rồi nhỉ?"

"Đương nhiên rồi."

Mặc dù các cô sẽ phải làm việc nhiều hơn bọn tôi.

Cale không nói thêm câu ấy vào sau. Thay vào đó, cậu lắng nghe Witira nói.

"Hiện tại các sinh vật biển đang bám theo Arm để giám sát lộ trình của chúng."

"Quy mô của chúng thế nào?"

"Giám sát ở nửa sau của địch rất gắt gao, cả chúng tôi lẫn Tộc hổ đều không thể xác định chính xác được về quy mô của chúng. Tính riêng những thuyền mà chúng tôi đã nắm rõ quy mô thì có khoảng 20 địch trên một thuyền, có vẻ còn có rất nhiều thuyền với số lượng địch lớn hơn thế."

Cale gật đầu trong lúc ghi nhớ thông tin.

Arm là một trong những tổ chức con của Tổ chức bí ẩn. Cale đã nghĩ rằng số lượng địch không mấy nhiều khi nghe tin quân đoàn số 1 của chúng vượt biển tới đây.

Thế nhưng, theo cách phân tầng cao thấp ra nhiều đội và di chuyển như thế thì số lượng địch hẳn rất nhiều.

Cale nói tiếp.

"Cô bảo hôm nay có ai từ Tộc Hổ tới cơ?"

"Chú thuật sư và ba chiến binh thượng cấp đã tới. Những thành viên còn lại của Tộc Hổ hiện đang ở đảo khác."

"Thế à?"

Cale gật đầu qua loa với Witira. Dẫu sao thì Cale sẽ chẳng còn liên can gì tới Tộc Hổ sau chuyện lần này.

Khi ấy, Witira nghe thấy giọng của Witira.

"...Đúng thế. Chú thuật sư, mm, rất mong chờ Cale-nim."

"...Tôi sao?"

"Đúng vậy. Ông ấy không nói rõ lý do, nhưng bảo rằng nhất định phải gặp thiếu gia."

Đột nhiên Cale cảm thấy lạnh gáy. Lâu lắm rồi cậu mới có cảm giác khó chịu, bứt rứt như thế này. Bước chân của Cale khi đi gặp Tộc Hổ càng trở nên chậm hơn.

Thế nhưng, họ đã tới trung tâm của đảo Hais 9 rồi. Một ngôi nhà gỗ được dựng lên ở chính giữa của hòn đảo bé.

"Thiếu gia, cậu không đi sao?"

Cale đứng sững lại trước ngôi nhà ấy.

"Không, tôi đang nghĩ ngợi một chㅡ"

Kétttttㅡ

Cale cau mày trước tiếng mở cửa.

'Mình bảo cần nghĩ một chút cơ mà!'

Tại sao cứ có chuyện xảy ra mỗi khi cậu định suy nghĩ vậy chứ? Cale nhìn vào trong ngôi nhà với vẻ mặt nhăn nhó.

"Mm"

Thế rồi cậu hoảng hốt.

Nói đúng hơn là giật mình.

Một thân hình to lớn.

Lớn hơn cả Toonka.

Chiều cao khoảng 2m giống như Toonka, nhưng lưng và cơ bắp hơn Toonka nhiều.

'...nếu mà vênh váo rồi bị đánh cho một cái thì chắc sẽ xuống thẳng suối vàng.'

Rõ ràng cái cửa vào lớn như thế, vậy mà nó lại trở nên bé tí tẹo vì những người đi ra.

"Thiếu gia, họ chính là người của Tộc Hổ."

Không cần Witira phải giải thích, Cale cũng cảm nhận được điều đó.

Bọn ta rất mạnh.

Bọn ta là Tộc Hổ.

Cơn bắp cuồn cuộn trên người bọn họ đang gào lên như vậy.

"Cậu chủ, đây là lần đầu cậu thấy Tộc Hổ nhỉ."

"Nhân loại à, lũ hổ to quá đi!"

Giọng nói của Ron và Raon cứ như tiếng nhạc nền, luẩn quẩn quanh tai Cale.

"Nhưng mà nhân loại này, con hổ kia có vẻ hơi lạ."

Không cần Raon phải chỉ rõ, Cale cũng đoán được nó đang nói về con hổ nào. Đó là người Hổ ở chính giữa trong số bốn người đang tới gần cậu.

Ông già với bộ râu trắng có thân hình lực lưỡng nhất trong số bốn người. Nếu đứng cạnh ông ta thì Toonka sẽ chỉ trông như một thiếu niên đáng yêu.

Trên khuôn mặt của ông ta có vẽ những hoa văn kì dị. Ông ta còn cầm một cái gậy nhỏ ở trên tay.

Quan trọng hơn hết là ông ta đang nhắm mắt, và dẫn đầu ba người còn lại, đi thẳng về phía Cale.

...Ông già kia chắc chắn là Chú thuật sư.

Dù nghe chẳng ăn nhập gì với thân hình lực lưỡng của mình, nhưng chắc chắc ông ta chính là Chú thuật sư.

Bộ đồ trắng trông khá giống võ phục của ông ta đang bay phấp phơ thế kia, chẳng lẽ lại có người không nhận ra ông ta là Chú thuật sư hay sao?

Chú thuật sư và ba chiến binh của Tộc Hổ dừng lại trước mặt Cale. Cale nhìn đôi mắt đang nhắm của Chú thuật sư. Hào Quang Thống Trị trong người cậu bắt đầu tỏa ra từng chút một trong vô thức.

Ông già ấy liên tiếng.

"Tôi đã đợi cậu."

Dứt lời, ông lão mở mắt.

'Trời ạ'

Cale giật mình.

Hai mắt ông ta trắng xóa, không thể phân biệt được đâu là lòng trắng đâu là con ngươi. Cale hơi sợ một chút vì lỡ nhìn vào mắt ông ta. Cậu mở lời trước con mắt trắng đang nhìn mình chằm chằm.

"...Ông biết ta là ai mà chờ sao?"

Lời nói lúc nãy của Witira lẫn việc Tộc Hổ đang đợi Cale đều khiến cho cậu cảm thấy không ổn. Cale còn nhớ chuyện Witira đã từng gợi tới chuyện Dạ Lâm là nơi thích hợp cho Tộc Hổ sinh sống.

Thế nhưng mà ông già Tộc Hổ nói lại nằm ngoài dự đoán của Cale.

"Cậu có tin vào Đạo không?"

Cale lại lần nữa giật mình.

Nhìn đôi mắt trắng của ông lão, Cale bắt đầu cảm thấy khó chịu thay vì sợ hãi.

'......ông lão này cũng có vẻ kỳ quặc.'

Cậu bắt đầu cảm thấy không ổn. Thế nhưng cậu vẫn trả lời thành thật.

"Tôi không tin."

Trước hết cậu khá hài lòng với câu trả lời lạnh lùng của mình. Ông lão nói tiếp.

"Mọi người luôn nói rằng tôi là một người tâm linh."

...Như này thì ông ta giống thầy đồng hơn là chú thuật sư đấy.

Khái niệm Chú thuật sư mà Cale biết hoàn toàn khác với người hổ trước mặt cậu.

Chú thuật sư.

Có thể hiểu nôm na Chú thuật sư là pháp sư của Đông đại lục.

Họ dùng những thứ có trong tự nhiên làm vật trung gian để sử dụng sức mạnh của tự nhiên. Cũng bởi thế mà các Chú thuật sư thường mang theo bùa hay những món đồ linh thiêng bên mình.

Cale trả lời với vẻ mặt kỳ cục.

"...Ừm, trông ông có vẻ thế đấy."

Chính lúc ấy.

Rầm!

Chú thuật sư giậm chân một cái mạnh.

Cale giật mình.

Khi ấy, ông lão hét lớn.

"Thiên nhiên đã nói cho tôi biết! Tôi đã nghe thấy điều đó!"

Giật cả mình.

Cale đưa tay lên vuốt ngực. Ông ta nghe được cái quái gì mà lại hành xử như thế vậy chứ.

Cale cố gắng đưa mắt nhìn ông lão, để rồi phải giật mình.

"Chàng trai với mái tóc đỏ ở Tây đại lục. Chàng trai đã có được một cuộc sống mới ấy sẽ tới gặp chúng tôi."

Gì cơ?

Cale sững người khi nghe ông ta nói "đã có được một cuộc sống mới".

Ông ta y chang thầy đồng vậy?

Cale nhìn cặp mắt trắng đang nhìn thẳng vào mình. Bộ râu của ông già đung đưa, trong khi ông ấy tiếp tục nói bằng chất giọng kìm nén.

"Tôi được bảo rằng hãy lật nó."

Hả?

Cale vội đưa tay lên sờ cánh tay đầy da gà của mình.

Trong lúc ấy thì Chú thuật sư càng nói to hơn.

"Tôi được mách bảo rằng chàng trai tóc đỏ sẽ là người lật úp thuyền của lũ tổ chức chết tiệt ấy!"

Dường như giọng nói vang rền ấy vọng đi khắp cả khu rừng nhỏ. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ về phía Cale và Chú thuật sư.

Cale buột miệng hỏi Chú thuật sư đang nhìn mình.

"Làm sao ông biết?"

Làm sao mà ông ta biết được dự định của mình thế?

Cale thấy rùng mình.

Witira và nhóm của Cale sững người trước phản ứng của Cale. Witira ngạc nhiên, tiến tới cạnh Cale.

"Thiếu gia, cậu định lật thuyền sao?"

Rosalyn có vẻ như đang ngẫm nghĩ về khả năng thành công của việc đó. Còn Choi Han thì ngớ người ra hỏi.

"Cale-nim, ngài thực sự định lật thuyền sao?"

Trước phản ứng ngạc nhiên của mọi người, trừ Raon đang cười khúc khích, Cale trả lời.

"À, chuyện đó..."

Giọng nói bình thản của cậu vang lên trong khu rừng.

"Ta nghĩ nếu khiến thuyền chao đảo thì sẽ dễ dàng tiễn chúng về suối vàng hơn thôi. Vừa đỡ tốn công, vừa có hiệu quả đồ sát nhanh hơn, chẳng phải rất tốt hay sao?"

Các chiến binh Tộc Hổ đứng sau Chú thuật sư khẽ rùng mình nhìn Cale vì lời nói thản nhiên của cậu.

Dù các chiến binh Tộc Hổ vốn đã rất căng thẳng vì con Rồng đang cười phía sau lưng Cale dù đã được Witira báo trước, họ càng nhìn Cale đăm đăm.

Cale cười gượng gạo trước con mắt trắng của Chú thuật sư và những ánh mắt của các chiến binh Tộc Hổ. Khi ấy có giọng nói quen thuộc phát ra từ phía sau lưng cậu.

"Ô hô"

Ron trầm trồ.

"Cậu chủ, vị Chú thuật sư này có vẻ rất tâm linh. Ông ấy đã đoán đúng suy nghĩ của cậu chủ. Với lại cậu chủ của tôi cũng đã sống như một tên vô lại trước khi trưởng thành như thế này."

Hửm?

"Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện cũ thế?"

Cale nhìn Ron và tỏ vẻ mặt thắc mắc. Ron nở nụ cười hiền hậu.

"Chàng trai đã có được một cuộc sống mới. Chẳng phải nó ám chỉ việc cậu chủ từ một tên vô lại đã thay đổi, trở thành như bây giờ hay sao?"

Cale giật mình. Chàng trai đã có được một cuộc sống mới. Lời nói ấy không giống như những gì Ron nghĩ.

Thế nhưng Cale không thể phủ nhận cách giải nghĩa của Ron. Đúng lúc ấy.

"....Thiếu gia Cale đã từng hành xử như một tên vô lại sao?"

"Không thể nào. Thiếu gia tuyệt đối không phải là kẻ vô lại."

Witira kinh ngạc, còn Mary tiếp lời ngay sau đó với giọng điệu máy móc. Dù cách Mary nói vẫn rất máy móc, nhưng cô ấy đã nói ra điều ấy theo phản xạ trong khi đứng thẫn người ra.

Trong khi đó, Swordmaster Hannah nhìn Cale bằng ánh mắt lạ.

Cale đáp lại những ánh mắt đang nhìn mình.

"Đâu phải bây giờ tôi không còn là tên vô lại đâu?"

Hiện giờ mình vẫn là một tên vô lại mà?

Chẳng phải từ trước tới giờ, mình vẫn luôn gây ra hết chuyện này đến chuyện khác chỉ vì mục đích có được tương lai an lạc hay sao? Lại còn bày rất nhiều trò lừa đảo nữa.

Cale nghĩ như vậy.

Khúc khích.

Cale nhìn thấy Witira bật cười trước câu trả lời của mình. Cô nhìn Cale bằng ánh mắt như thể biết rõ con người cậu.

"Tôi còn tưởng cậu thực sự từng là một tên vô lại cơ đấy. Hóa ra là vậy."

....Là thế nào cơ?

Cale không hiểu được Witira nghĩ thế nào mà nói như vậy. Tuy nhiên, có vẻ Mary đã hiểu được, cô ấy gật đầu.

Khi ấy, Choi Han quả quyết nói.

"Những việc trong quá khứ đều là diễn xuất của Cale-nim cả thôi. Ngài ấy từng sống lặng lẽ cho tới khi quyết định hành động sau khi đã xác định mục đích của mình."

Lại gì nữa đây?

Cale nhìn Choi Han với vẻ mặt á khẩu. Choi Han cười và nói tiếp.

"Tôi biết ngài giả vờ không phải thế bởi vì thấy ngại."

Haaa, thiệt tình.

Cale thực sự cảm thấy cứng họng. Khi ấy, Rosalyn lên tiếng.

"Thực ra chuyện thiếu gia Cale từng là tên vô lại khá là nổi tiếng trong giới quý tộc. Tôi cũng đã từng tin như vậy cho tới khi gặp cậu ấy, và nhận ra rằng cậu ấy đã che giấu con người thật của mình."

Witira trầm trồ khi nghe Rosalyn nói vậy. Còn Mary thì liên tục gật đầu.

Cale không còn biết nói gì nữa.

Cậu muốn rằng con người thật của mình là một cậu con trai của một gia đình quý tộc bình thường, mơ giấc mơ có được cuộc sống ăn không ngồi rồi, thế nhưng có lẽ bọn họ sẽ lại hiểu sang nghĩa khác nếu cậu nói ra.

Khi ấy, Cale bỗng có cảm giác nhức nhối ở bên má trái, cậu quay đầu lại.

Swordmaster Hannah.

Hannah đang nhìn Cale với ánh mắt như đang nhìn một kẻ cực kỳ độc ác. Cale cảm thấy bình tâm hẳn khi trông thấy ánh mắt khó chịu ấy của Hannah.

Cale nhìn Chú thuật sư khi đã bình tĩnh lại. Đôi mắt chỉ có một màu trắng ấy vẫn đang nhìn Cale chăm chú.

'Ông ta linh thật.'

Đúng thực như vậy, dù điều đó khiến ông ta giống với thầy đồng hơn là Chú thuật sư.

Cale bắt đầu thấy tò mò.

Ông ta biết mình là ai sao?

Cậu mở lời.

"Thế ta là ai nào?"

Nhóm của Cale nhìn cậu bằng vẻ mắt khó hiểu vì câu hỏi đột ngột của Cale. Tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết về Cale.

Thế nhưng Cale đang chờ đợi câu trả lời của Chú thuật sư Tộc Hổ. Ông ta lên tiếng.

"Những điều tôi vừa nói là tất cả những gì tôi nghe được."

"...thế à."

Cale cảm thấy có chút tiếc nuối, cậu gật đầu với Chú thuật sư. Thế nhưng Chú thuật sư vẫn chưa nói hết.

"Và còn"

"...còn nữa sao?"

Đôi mắt của Cale ánh lên sự tò mò. Cậu nhìn Chú thuật sư với sự kỳ vọng gấp đôi.

"Tôi đã được mách bảo rằng chàng trai tóc đỏ sẽ là người mang đến ngôi nhà mới cho chúng tôi."

"Phần đó thì sai bét."

Cale lập tức trả lời Chú thuật sư.

'Nhà mới cái gì chứ. Mặc dù nếu có thêm Tộc Hổ nữa thì sẽ dễ đối phó với kỵ sĩ từ ba nước phương Bắc.'

Cale lắc đầu, tự trách mình vì suy nghĩ vớ vẩn.

Khi ấy cậu nghe thấy giọng của Chú thuật sư. Không biết từ lúc nào mà ông ta đã nhắm mắt lại.

"Tôi chưa giới thiệu về mình rồi. Tôi là Gashan, Chú thuật sư đại diện cho tộc Hổ. Vinh dự cho tôi được gặp mặt những nhân tài của Tây đại lục, cũng như Rồng vĩ đại."

Chú thuật sư Gashan chỉ vào ngôi nhà và nói.

"Chúng ta vào trong rồi hẵng nói chuyện tiếp chứ."

"Thế đi."

Cale nhớ lại bản đồ của đảo Hais trong khi đi vào bên trong nhà.

Đảo Hais 9.

Hais là cái tên của 15 hòn đảo lớn bé tập trung ở khu vực này.

Hiện giờ Tộc cá voi và Tộc hổ đang chờ lệnh tại đảo Hais 2 và 12.

***

Cale đang bay trên trời. Cậu không nhìn thấy những người còn lại vì đang trong trạng thái tàng hình, Cale hỏi.

"Là bọn chúng sao?"

"Đúng vậy, thiếu gia."

Cale nhìn xuống dưới sau khi nghe thấy giọng của Witira. Hàng chục con thuyền lớn bé đang băng qua đại dương bao la.

Kích thước của những con thuyền nhỏ chỉ bé khi so với những thuyền lớn hơn, chứ thực ra thuyền bé nhất cũng đã là thuyền cỡ trung.

Cale khẽ cau mày. Cậu lại lên tiếng.

"Nhiều hơn tôi nghĩ."

Có rất nhiều người đáp lại cậu.

Cale hiện đang bay trong trạng thái tàng hình nhờ vào sức mạnh của Raon, Witira cũng vậy nhưng nhờ vào ma thuật của Rosalyn.

Cuối cùng là Chú thuật sư Gashan.

Cale liếc mắt sang nhìn bên cạnh. Thứ duy nhất không tàng hình là một con quạ. Gashan ở lại đảo Hais nhưng ông ta đã gọi ra một quạ đi cùng với Cale. Giọng nói của ông ta phát ra thông qua con quạ.

"Mặc dù nhiều hơn so với dự tính, nhưng trong số đó có 5 chiếc thuyền tập trung kẻ mạnh. Tôi đoán rằng 5 chiếc thuyền ấy chở đội chiến đấu số 1 của Arm. Được biết đội chiến đấu số 1 có 20 người."

Hai mươi người. So với những đội khác thì đội chiến đấu số một có số lượng rất ít. Witira tiếp lời.

"Hiện giờ chúng tôi vẫn đang giám sát chúng thông qua các sinh vật biển. Khoảng tầm 5 ngày nữa chúng sẽ tới gần quần đảo Hais."

Cale nhớ lại lời Ron từng nói.

"Cậu chủ, tôi đã từng đối đầu với Arm tại Đông đại lục. Dù là người của thế giới ngầm nhưng chúng lại chuyên về chiến đấu, tàn sát hơn là ẩn thân hay ám sát."

"Chúng còn có rất nhiều kẻ sở hữu năng lực đặc biệt."

"Dù chỉ là hạ cấp của thành viên trong đội chiến đấu thứ nhất thôi cũng đã mạnh hơn một lính đánh thuê của bang hội."

Cale bày tỏ suy nghĩ của mình khi nhìn hàng chục con thuyền.

"Hẳn là mạnh lắm."

Chiến lực của kẻ định mạnh hơn cậu nghĩ.

"Hmm"

Cale khoanh tay suy nghĩ.

10 người của Tộc Cá voi cùng với khoảng 20 người của Tộc hổ, thêm vào đó là nhóm của cậu.

Cale nghe thấy giọng của Gashan.

"Nếu tất cả thành viên tộc Hổ còn sống, thì chuyện như thế này đã không xảy ra. Thật hổ thẹn."

Cale đã nghe được về lý do vì sao Tộc Hộ lại phải đứng trước nguy cơ diệt vong như thế.

'Tộc hổ không sống theo bầy đàn.'

Cậu được biết rằng tộc Hổ không sinh sống theo bầy. Đông đại lục có rất nhiều núi, Tộc hổ rải đều sinh sống trên toàn lục địa, cứ mỗi ngọn núi lại có khoảng một gia đình sinh sống.

Arm lần lượt tìm tới và giết chết họ. Gashan đã nói rằng chúng có hàng trăm người, chia làm 5 nhóm, tấn công tộc Hổ.

Khi kể chuyện đó, Gashan cũng đã nói.

"Một ngày nọ, thiên nhiên đã nói với tôi rằng hãy tập hợp Tộc hổ lại. Lúc đó, tôi mới nhận ra tình hình khi một người hổ báo tin tới trong tình trạng hấp hối."

Tộc Hổ sinh sống ở trên núi giống như tiên nhân, họ không biết nhiều về thế sự trên lục địa, đến cả tình hình của chủng tộc mình họ cũng không biết rõ vì sống cách xa nhau.

Bởi vì lẽ đó mà tộc Hổ với số lượng hơn hai trăm người nay chỉ còn lại vẻn vẹn hai mươi. Tất cả bọn họ đã tập hợp lại và đến đảo Hais.

Trong số hai mươi người của Tộc Hổ có khoảng mười lăm người có thể tham gia chiến đấu.

"Hmm"

Cale nghe thấy giọng của Witira trong khi đang ngẫm nghĩ.

"Thiếu gia, dù thế nào thì có vẻ chúng ta sẽ thiệt hại khá lớn với chiến lực hiện giờ sao?"

Witira không hề nhắc tới việc thua cuộc.

Dù số lượng ít nhưng họ vừa có Tộc cá voi lẫn Tộc hổ. Cuộc chiến này tuyệt đối không thể thất bại. Có điều, kẻ địch có số lượng hàng trăm, thế nên khó mà không lo tới thiệt hại.

Witira nói bằng vẻ mặt lo lắng.

"Đáng lẽ nên nhận trợ giúp từ các nước khác nữa."

Tộc cá voi hiện vẫn chưa tập hợp hết thành viên. Vua cá voi Shickler và một số thành viên khác đang chuẩn bị trong khi giám sát tình hình của ba nước phương Bắc.

Witira khẽ lẩm bẩm với giọng nói lo lắng.

"Không thể để mất đi nhiều binh lực tại đây được."

Khi ấy, Cale lên tiếng.

"Thiên tai chắc là thứ đáng sợ nhất nhỉ?"

"Vâng?"

Cale nhìn xuống những con thuyền bên dưới.

"Nếu đột nhiên có hàng chục xoáy nước xuất hiện trên đường vượt biển của chúng thì sẽ ra sao?"

Huỳnhhh

Một cơn lốc nhỏ xuất hiện trên khoảng không không bóng người.

Âm Thanh Của Gió xuất hiện trên lòng bàn tay của Cale, người đang trong trạng thái tàng hình.

Giọng nói điềm nhiên của cậu phát ra.

"Khi phát hiện xoáy nước, bọn chúng ra hoảng hốt tránh nó đi. Đó là lúc chúng nhìn thấy những hòn đảo. Mười lăm hòn đảo Hais nằm vây quanh nhau. Khi ấy, chắc hẳn là chúng sẽ hướng tới đảo chứ?"

Cale nghĩ tới 5 ngày sau và nói tiếp.

"Sẽ có những con thuyền không tránh được xoáy nước, bị đắm vì không có hoa tiêu giỏi. Như thế thì chúng sẽ bị rơi xuống nước. Một khi đã rơi xuống nước rồi, thì chúng sẽ không thể phát huy hết sức mạnh."

Witira nhìn xuống những con thuyền trên mặt biển. Cale vẫn đang nói tiếp.

"À, nếu tạo ra xoáy nước xen kẽ giữa mười lăm hòn đảo nữa thì bọn chúng sẽ tự động hướng thuyền tới một số đảo nhất định để tránh nó."

Rosalyn, Witira, Gashan đều im lặng lắng nghe Cale nói.

"Cô nghĩ nó sẽ thế nào?"

Witira mấp môi.

Tộc Hổ và người của Cale sẽ chờ sẵn trên những hòn đảo mà thuyền rẽ tới. Còn Tộc Cá Voi và cá voi sẽ xử lý những con thuyền bị chìm.

Witira nhìn vào xoáy gió nhỏ tại khoảng không. Kẻ địch dưới kia không thể thấy được xoáy gió nhỏ trước mắt cô bây giờ.

Witira mở lời. Nhưng có người nhanh hơn cô.

"Nhân loại, thử một phen xem nào!"

Đó là Raon.

Có vẻ là Raon đang vỗ cánh, Cale cảm nhận được gió thoảng qua mặt mình.

"Sau khi học từ ông Rồng vàng, ta đã mạnh hơn rồi! Lật hết thuyền nào!"

Cale nghĩ.

Rồng đúng là kinh khủng thật .

Sao nó có thể bảo rằng hãy tạo ra thiên tai với vẻ rạng rỡ như thế chứ?

Cale nhìn hàng chục con thuyền và nói.

"Vậy hãy hành động khi chúng tới gần đảo vào 5 ngày sau."

Quần đảo Hais với những quần đảo san sát nhau giữa vùng biển rộng lớn.

Arm sẽ đối mặt với địa ngục một khi đặt chân lên đảo. Sẽ có những địa ngục khác nhau đang chờ đợi chúng.

Dù có thoát ra khỏi địa ngục trên đảo, hướng ra ngoài biển thì rốt cuộc chúng vẫn phải đối mặt với Tộc Cá Voi, đó sẽ lại là một địa ngục khác.

Cale cau mày khi tưởng tượng ra cảnh ấy.

'Khủng khiếp thật'

Có lẽ đó không phải là cảnh dễ coi cho lắm.

Lúc ấy, Cale nghe thấy giọng của Gashan.

"5 ngày nữa, cuối cũng thì chúng tôi cũng có thể báo thù rồi."

Nhưng đối với Tộc Cá Voi, Tộc Hổ, Thánh nữ Hannah, thì 5 ngày sau là thời khắc họ báo thù Arm, những kẻ đã bắt họ phải nếm mùi địa ngục.

"Quay lại thôi."

Cale bỏ lại hàng chục con thuyền của địch, nhanh chóng quay về đảo Hais. Cậu nghĩ.

'Chắc sẽ mệt lắm đây.'

Có vẻ sau một thời gian dài, đã sắp đến lúc cậu phải đẩy Sinh Lực của Trái Tim lên cực hạn để sử dụng năng lực cổ đại.

Xong nốt chuyện này rồi nghỉ ngơi tới hết mùa xuân nào.

Cale tự hứa với lòng mình như vậy.

Năm ngày sau.

Cale nói trong khi nhìn mặt trời dần khuất bóng sau đường chân trời.

"Biển mùa đông lạnh thật."

"Nhân loại, vẫn lạnh hả? Ta dùng thêm ma thuật giữ ấm cho ngươi nhé?"

"...Ta chỉ bình luận vậy thôi."

Thực ra Cale không thấy lạnh cho lắm. Cậu chỉ nói vậy vì thấy gió đông thổi mạnh. Cảm giác bồn chồn khi nhìn hoàng hôn đỏ thẫm, dần mất đi, Cale lên tiếng.

"Cuối cùng cũng tới."

Nghe thấy vậy, Choi Han, Rosalyn, Raon, Gashan và Cá voi lưng gù Paseton nhìn về phía chân trời.

Họ có thể nhìn thấy một vài chiếc thuyền trông bé như chấm đen nhỏ ở đường chân trời đằng xa. Tiếp nối sau đó còn có hàng chục chiếc thuyền nữa.

Cá voi lưng gù bơi đến gần mỏm đá gần bờ biển, rồi lên tiếng.

"Thiếu gia Cale, chị tôi chuyển lời rằng đã chuẩn bị xong."

Một số thành viên của Tộc Cá Voi cùng với các cá voi đang đợi lệnh ở dưới biển.

Cale nói.

"Gashan."

"Tôi sẽ chuẩn bị."

Đôi mắt đang nhắm nghiền của Chú thuật sư mở ra.

Quác, quác, quác.

Hàng chục con quạ tung cánh bay lên từ khu rừng nhỏ phía sau lưng Cale. Gashan nói.

"Đi đi."

Lũ quạ chia thành đàn rồi nhanh chóng bay rải rác về các hòn đảo Hais khác. Chúng là những người đưa tin tới các thành viên trong nhóm của Cale, Tộc Cá Voi và Tộc Hổ đang đợi ở những đảo khác. Rosalyn tới cạnh Cale và nói.

"Thiếu gia, tôi hiểu vì sao cậu để cô Mary đi với ông Ron, nhưng có ổn không khi để Hannah một mình như thế?"

Mary và Ron đảm nhiệm một trong những đảo nằm trong kế hoạch.

"Dù tôi biết Hannah nhận làm một mình."

Rosalyn lấp lửng vế sau, cô không thể giấu sự lo lắng của mình.

Chính miệng Swordmaster Hannah đã nhận một mình xử lý một hòn đảo. Choi Han đã lên tiếng trước khi Cale kịp trả lời Rosalyn.

"Thế là đủ."

"...cậu nghĩ thế sao?"

Choi Han cười với Rosalyn.

"Ừ. Tớ nghĩ cô ta đủ sức. Vả lại tớ là người đã dạy cô ta."

Rosalyn im lặng trước lời khẳng định quả quyết của Choi Han, bởi vì kiếm sĩ biết rõ về thực lực của nhau hơn ai hết. Choi Han đã dạy cho Hannah và Lock đến tận bây giờ.

Rosalyn tin vào nhận định của Choi Han, cô không nói gì thêm nữa. Khi ấy Cale nhớ lại lời Ron và Hannah nói.

"Cậu chủ, hãy giao nơi có rừng rậm rạp cho tôi. Tôi sẽ xử lý chúng trong lặng lẽ."

Ron nở nụ cười lạnh lẽo thay vì nụ cười hiền hậu như thường lệ, khi nói vậy. Hannah cũng cười và nói.

"Cale Henituse. Một mình ta là đủ. Đừng ghép chung ta với kẻ khác làm gì."

"Một mình cô có được không?"

"Được hay không ấy hả? Ta sẽ không phân biệt được đâu. Một khi nhìn thấy máu là ta sẽ giết sạch tất cả mọi thứ trước mắt."

Cale cố gắng gác lại suy nghĩ về hai con người tàn bạo ấy.

Sao Arm lại biến hai người như thế trở thành kẻ địch cơ chứ?

Cale nghĩ rằng chúng thật đáng thương trong khi quan sát đường chân trời.

Cậu nghe thấy giọng của Raon.

"Nhân loại! Mặt trời lặn rồi! Phá hủy hết thôi nào!"

Còn cả con Rồng tàn bạo này nữa.

Cale thở dài và nói.

"Lùi ra sau"

Huỳnhhhㅡ

Gió bắt đầu tụ lại xung quanh Cale.

Mọi công đoạn chuẩn bị đã xong xuôi.

Cale chưa từng đẩy năng lực của mình đến mức cực hạn. Sét lửa trước đây cũng chưa phải là mức tối đa của Lửa Hủy Diệt.

Nhưng lúc này, Cale đang sử dụng Âm Thanh Của Gió mà không hề kiềm chế.

Huỳnhhhㅡ

Raon không thể làm chuyện này, vả lại nó còn có việc khác cần phải làm nên Cale buộc phải đảm nhiệm.

Phấp phớp, phấp phớiㅡ

Rosalyn túm lấy cái mũ đang bay phấp phới và dần tránh xa Cale.

"Rosalyn à, làm thôi."

Roslayn gật đầu với Raon. Vòng tròn ma thuật mà Raon sử dụng nhiều sức mạnh nhất trông rất cầu kì và có kích thước rất lớn.

Phấp phới, phấp phới!

Gió thổi khiến cho tiếng áo bay càng trở nên lớn hơn.

Những cái cây trong khu rừng bắt dầu đung đưa. Rosalyn giơ cao quyền trượng lên, cô chưa từng sử dụng ma thuật lớn như thế này.

Thế nhưng lần này cô sẽ làm thử.

'Bão tố cơ đấy'

Cô cắm quyền trượng xuống cái lỗ ở giữa vòng tròn ma thuật có gắn năm viên đá ma thuật thượng cấp.

Phập.

Mana màu đỏ bắt đầu tỏa ra từ cơ thể của Rosalyn. Khi ấy, giọng nói của Gashan vọng tới bên tai Rosalyn.

"Hỡi cơn gió đã trở thành hơi thở cho những con người đã vất vả mệt nhọc. Xin hãy phủ lấy thân thể của kẻ thấp hèn này và trở thành bão tố."

Rosalyn ngước đầu lên.

Rồng đen đang giơ hai chân trước lên trên trời.

Trên bầu trời dần tối đi khi mặt trời khuất bóng, những đám mây đen bắt đầu xuất hiện.

Những đám mây khổng lồ che phủ hơn một nửa quần đảo Hais, rồi tiếp đó là sấm chớp và gió mạnh.

Rosalyn cầm chặt lấy quyền trượng đang cắm trên vòng ma thuật.

Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy nó quá đỗi hùng vĩ.

Cô nhìn về nơi gió thổi tới.

Cả cô và Choi Han cùng nhìn về một nơi.

Huỳnhhhㅡ

Hàng chục xoáy gió nhỏ đang tập trung xung quanh Cale.

Áo sơ mi của Cale bay phấp phới. Cale tạo ra nhiều xoáy gió nhất có thể.

'Làm việc này cũng tốn sức thật đấy.'

Khi Cale kiệt sức vì sử dụng Âm Thanh của Gió thì Sinh Lực Trái Tim sẽ hoạt động để hồi sức cho cậu.

'...lạ quá.'

Quá trình hồi sức diễn ra liên tục như cách chú sóc quay bánh xe trong lồng.

Cale dần dần kiệt sức, nhưng mỗi khi xoáy gió lớn chừng nắm tay được tạo thành thì Sinh Lực Của Trái Tim lại hoạt động để Cale có thể trụ được.

Thế nhưng lạ thay,

"Ư..ư"

Điều bất thường là quá trình tuần hoàn ấy lại dần trở nên nhanh hơn.

Nếu cứ tiếp tục thế này thì khó mà khống chế.

...Năng lực cổ đại vốn như thế này sao?

Mồ hôi bắt đầu chảy trên trán của Cale.

Huỳnhhhhㅡ

Rì roạp, rì roạp

Biển bắt đầu dậy sóng. Paseton vội vàng tránh xa bờ biển. Gashan và Paseton đều nhìn Cale bằng vẻ mặt kinh ngạc.

Khó có thể nhìn thấy Cale đang bị vây quanh bởi những xoáy gió.

"Hự."

Tiếng rên thoát ra từ miệng Cale.

"Nhân loại, dừng lại đi! Ngươi mà bị thương là ta phá hủy hết đấy!"

Raon hét lên với Cale, người đang run rẩy hai cánh tay như bị chuột rút. Cale muốn lên tiếng nhưng cậu không có sức.

'Không cần ngươi nói, ta đang định dừng đây!'

Cậu muốn nói vậy.

Nhưng chỉ mỗi việc giữ các lốc xoáy ở cạnh mình thôi cũng đủ khiến cậu vất vả rồi. Cale chạm mắt với Choi Han giữa các xoáy gió nhỏ.

Choi Han đứng vững như trời trồng, mặc cho áo đang bay phấp phới trong gió mạnh.

"Dù vẫn chưa hài lòng, nhưng tôi đã tiến thêm được một bước nữa."

Choi Han đã nói vậy sau khi kết thúc khóa luyện tập.

Cale gật đầu với Choi Han sau khi chạm mắt. Choi Han hô lớn.

"Bắt đầu thôi!"

Khi nghe thấy hiệu lệnh, Cale thả những ngọn gió xung quanh mình đi.

Ràoooㅡ

Những xoáy gió bắt đầu xé biển, đi tới vị trí mà Cale muốn. Cale ngước đầu lên.

Ràoooooㅡ

Cậu nghe thấy âm thanh gió lùa qua những tán lá và trông thấy bầu trời đen kịt. Mây đen dần trải rộng về phía đông.

Cale quay đầu về phía ngược lại. Khi mặt trời biến mất hẳn ở phía Tây, màn đêm bắt đầu buông xuống.

Mưa bão cùng với những xoáy nước, dù là giả nhưng sự đáng sợ của biển cả sẽ sớm lộ diện, chỉ ở mỗi khu vực quần đảo Hais.

Cale cài lại khuy áo ở tay bị bung ra do gió trong khi nhìn đường chân trời. Những con thuyền nãy còn bằng một chấm đen giờ đã mang đúng dáng vẻ của mình và đang tiến gần hơn đến nơi này.

"Chúng ta cũng nấp đi thôi."

Đùngㅡ

Tiếng sấm bắt đầu vang dội khắp trời.

***

Tí tách, tí tách.

Opid - đội trưởng đội quân chiến đấu thứ nhất của Arm nhăn mặt nhìn những giọt mưa đang rơi xuống.

"Mưa vào thời điểm này sao. Không phải mưa bão đấy chứ?"

"Mới chỉ một hai giọt lẻ tẻ thôi, chúng ta nên chia quân ra, trú tạm trên đảo Hais rồi xem tình hình."

"Có thể làm được trước khi trời tối hơn không?"

"Được ạ."

Opid gật đầu trước câu trả lời của thuộc hạ, hắn nhìn xung quanh. Mọi người trên thuyền đang bận rộn đối phó với cơn mưa bất chợt.

"Chậc, đáng ra nên đem theo nhiều thủy thủ giỏi."

"Phải chịu thôi, đội trưởng."

Đội phó Greetel tới gần và vỗ lên vai Opid.

"Phải di chuyển trong bí mật nên chúng ta không thể tuyển thêm thuyền viên được. Vả lại, phải giết hoa tiêu đang là chuyện cơm bữa."

"Greetel, ngươi nói đúng đấy."

Đùnggggㅡ

Opid cảm thấy không ổn khi nhìn lên bầu trời sau khi nghe tiếng sấm.

Khi ấy.

Xoạtttㅡ

Opid nghe thấy một âm thanh nhỏ khác với tiếng thuyền rẽ nước.

Xoạtttㅡ

Xoạtttㅡ

Và còn không phải chỉ một lần.

Nó phát ra từ phía sau đuôi thuyền.

Opid quay đầu nhìn lại phía sau. Nơi hắn đang đứng là con thuyền nằm ở trung tâm của hàng chục chiếc thuyền. Hắn nhìn những con thuyền đang theo phía sau.

Ù ùㅡ

Một thứ rất lớn xuất nhảy lên trên không, kèm theo một tiếng kêu lớn.

"...Cá voi."

Đó là một bầy cá voi.

Khoảng mười con cá voi nhảy lên khỏi mặt nước rồi biến mất vào lòng biển.

Hắn đã nhìn thấy một trong số đó là Cá voi lưng gù. Trên lưng của con cá voi ấy có vết thẹo hình chữ X.

"...Tộc Cá voi!"

Opid mở to mắt.

Hắn được biết vào thời gian này Tộc cá voi đang ở phương Bắc. Vua Cá Voi Shickler không có động tĩnh gì trong lãnh địa của Tộc cá voi.

Đó là thông tin chắc chắn mà đội chiến đấu thứ nhất đã được biết thông qua ba nước phương Bắc trước khi vượt biển. Vậy tại sao người thừa kế của Tộc cá voi lại xuất hiện ở nơi này?

"Đội trưởng! Kia là tộc cá voi mà? Sao chúng lại xuất hiện ở đây?"

Đội phó Greetel cau mày hỏi. Thay vì trả lời Greetel, Opid ra lệnh cho thuộc hạ trước.

"Đến đảo Hais gần nhất."

Ra khơi đồng nghĩa với việc phải chấp nhận thiệt hại lớn nếu đụng độ với tộc Cá Voi. Nói chính xác hơn là phải lường trước cái chết.

"Treo cờ đen lên trên cột đèn."

Sau khi sai thuộc hạ treo cờ đen báo hiệu trạng thái khẩn cấp, Opid nhìn Greetel.

"Greetel, tập hợp toàn bộ thành viên trong đội tới đi."

"Được rồi."

Opid bặm môi trong khi quan sát mọi người vội vàng di chuyển.

Xoạtttㅡ

Ù ùㅡ

Cá voi đang tiến lại gần với tốc độ nhanh hơn.

"Mẹ kiếp!"

Opid cau màu.

"Treo cờ lên!"

Cờ đen được căng lên sau tiếng hô của thuộc hạ.

Opid sờ vào chuôi kiếm đeo ở hông. Opid là kiếm sĩ Expert thượng cấp và cũng là một pháp sư trung cấp.

Vào lúc mà hắn định đi lấy áo giáp của mình.

"Ơ?"

Đồng tử của hoa tiêu giãn to.

Rầmmmm!

Opid nhìn về phía trước khi nghe thấy tiếng động lớn.

"Gì thế?"

Xoáy nước đột ngột hình thành trên biển bắt đầu từ lúc ấy.

"Đội trưởng, đột nhiên có xoáy nước trên biển!"

Trước khi gã thuộc hạ kịp nói hết, thì Opid đã dùng ma thuật nhảy qua boong tàu của những con thuyền nằm gần sát nhau, đi lên phía trước.

"Chết tiệt!"

Dù chỉ mới có một xoáy nước trào lên nhưng những xoáy nước lớn bé đang dần hình thành tại khắp nơi ở vùng biển xung quanh.

Ràoooㅡ

Mưa bắt đầu rơi.

Opid ngước đầu lên.

Trời đã tối.

Đêm không sao, không thể nhìn thấy gì khác ngoài những ánh đèn ma thuật.

U ù uㅡ

Trong đêm đen chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu của cá voi. Opid ra lệnh tới toàn bộ các con thuyền.

"Đến đảo Hais! Đến đảo Hais nhanh nhất có thể!"

Hoa tiêu đứng cạnh vội vàng nói với Opid.

"Nhưng còn xoáy nước!"

"Tránh xoáy nước ra mà đi! Cá voi đang đuổi theo phía sau. Không muốn chết thì nhanh tới đảo!"

Lên được đảo thì chúng mới có thể dùng hết sức mạnh để đấu lại tộc Cá Voi. Đối đầu với tộc Cá Voi trên biển vào đêm mưa bão thì chỉ có cái chết chờ sẵn mà thôi.

"Đội trưởng, tôi đánh thức mọi người dậy rồi!"

"Opid-nim! Không thể neo tất cả thuyền lại tại một đảo được!"

Opid xác nhận lại tốc độ của cá voi đang đuổi theo sau và nhanh chóng ra lệnh.

"Trước hết, chia ra di chuyển đến bất cứ nơi nào có đất liền ở gần đây. Greetel, chia các thành viên trong đội ra theo từng thuyền."

Mỗi thành viên trong đội chiến đấu thứ nhất đều có thuộc hạ riêng của mình. Chỉ tính riêng một người cũng đã có khoảng vài chục thuộc hạ.

Rầm!

Con thuyền ở sau cùng đã bị cuốn vào trong xoáy nước.

Ahhhhhhh!

Tiếng hét của những người trên thuyền vọng lại.

"Có nên cứu họ không?"

Opid nghe được âm thanh khác cùng lúc với khi thuộc hạ của hắn hỏi.

Ù ù ùㅡ

Đó là tiếng kêu của cá voi.

"Không. Đi thẳng về phía trước. Dù mất vài thuyền thì chúng ta vẫn chống cự được đến ngày mai nếu lên được đảo. Lập tức liên lạc tới trung tâm ngay sau khi đến được đảo."

Cót két, cót két.

Opid túm chặt lấy lan can. Con thuyền đang chao đảo. Lúc này, kiếm sĩ kiêm sát thủ cấp cao, Greetel đã đi thực hiện lệnh của Opid.

"Chết tiệt."

Tại sao chuyện này đột nhiên lại xảy ra vậy?

Opid bấu chặt lấy lan can khi lờ mờ nhìn thấy hình dáng của hòn đảo trong bóng tối.

Hắn không có thời gian để nghĩ xem đó là đảo số mấy trong số mười lăm hòn đảo.

"...lại còn xoáy nước chết bằm nữa chứ!"

Opid chửi thề.

Những xoáy nước kì dị đan xen giữa các hòn đảo. Vì mưa và gió nên khó mà nhận ra chúng ở khoảng cách xa.

"Có vẻ toàn bộ đều phải chia tách ra!"

"Tự liệu mà neo thuyền!"

Vị trí của xoáy nước khiến cho nhiều con thuyền không thể vượt qua cùng lúc.

Hàng chục con thuyền tách nhau ra, rải rác về các đảo Hais.

Quoành!

Opid nhìn ra phía sau. Mạn bên của một con thuyền cỡ trung đã bị vỡ. Hắn còn trông thấy một con Cá voi há miệng ra gầm.

"Nhanh lên!"

"S-sắp đến rồi ạ!"

Hoa tiêu vội vã hét lên khi cảm nhận được lưỡi kiếm phía sau lưng mình của Opid. Sau khi tránh được xoáy nước khổng lồ, thì chúng đã nhìn thấy được một hòn đảo Hais.

Opid lập tức ra lệnh cho thuộc hạ ngay khi tới đảo.

"Nhanh lên, lập tức lên đảo và lập đội hình!"

Lũ thuộc hạ nhanh chóng xuống thuyền. Opid nhìn hòn đảo sau khi quan sát những con thuyền rải rác về nhiều hướng để tránh những xoáy nước.

Hòn đảo với bãi cát nhỏ.

Sau bãi cát là một khu rừng. Opid lập tức đi về phía khu rừng ấy.

Hais là quần đảo đứng bơ vơ giữa Đông đại lục và Tây đại lục. Trên đảo không có người sinh sống. Hắn đã khá cuống khi đột nhiên gặp phải Tộc cá voi, giờ việc hắn cần phải làm tìm chỗ trú sau khi kiểm tra khu rừng.

'Lũ cá voi cũng khó có thể vượt qua xoáy nước để đến đảo này.'

Opid đã bình tâm hơn, bước chân của hắn nhanh dần.

Khoảnh khắc mà hắn đặt chân vào bên trong khu rừng,

Lạo xạo.

Opid dừng lại.

Lạo xạo, lạo xạo.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân.

Opid nhìn về phía trước.

Khi ấy hắn thấy một đường sáng màu vàng.

Xoẹtㅡ

Một đường sáng chém ngang cây trong rừng.

Opid nhìn thấy một người giữa đường sáng vàng ấy.

Một cô gái với khuôn mặt đầy những đường vân đen. Ả ta đang cười với đôi mắt vàng sáng rực.

"...Swordmaster."

Opid rên rỉ.

Cùng lúc ấy, những thành viên trong đội quân chiến đấu đã bị rải rác nghe thấy âm thanh quái dị.

Grừuu

Những kẻ với đôi mắt sáng rực lần lượt xuất hiện cùng với tiếng rú của thú vật.

Tại đảo Hais 13, Ron nói với Mary.

"Tôi sẽ xử lý lũ sát thủ. Mary hãy nghỉ đi."

"Vâng thưa ông."

Ron biến mất vào trong màn đêm sau khi nhìn thấy đội phó Greetel.

Cale khoanh tay nhìn xuống dưới và nói.

"Đúng là một mớ hỗn loạn đáng xem."

Cale rất hài lòng với toàn cảnh trông thấy từ trên bầu trời.

Đêm nay mới chỉ bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro