Chương 150: Thua người trong thành không ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngón tay xinh đẹp của Phác Thái Anh áp lên bờ môi mỏng của Lạp Lệ Sa: "Đừng nói nữa, bản cung đều hiểu." Sao nàng có thể không biết suy nghĩ trong lòng Lạp Lệ Sa? Lạp Lệ Sa đáp ứng yêu cầu của nàng, phải chịu sự phê bình và áp lực rất lớn từ triều thần để giành lấy vị trí quan chủ khảo kỳ thi hội. Kỳ thi này sắp tới, nếu những người khác biết Lạp Lệ Sa bị thương, e rằng bọn họ sẽ lấy cớ này để đề nghị đổi quan chủ khảo mới.

Lạp Lệ Sa dường như rất mệt mỏi, nàng cười với Phác Thái Anh rồi nhắm hai mắt lại.

Phác Thái Anh bận rộn ngày đêm, không nghỉ ngơi mà còn chăm sóc Lạp Lệ Sa suốt cả đêm. Lạp Lệ Sa vẫn luôn sốt, vì thế nàng liền dựa theo cách của Đinh Dậu để giúp Lạp Lệ Sa hạ nhiệt độ. Đến khi phương đông lộ ra báo hiệu tới giờ lâm triều, Phác Thái Anh mới không thể không rời đi.

Sau khi Phác Thái Anh rời đi, Lạp Lệ Sa mở to mắt ra, nàng thở dài một tiếng rồi lại lần nữa nhắm hai mắt lại. Thân thể của nàng cũng không dễ chịu lắm, bởi lẽ vết thương do bỏng là thứ vết thương tra tấn người nhất.

Một canh giờ sau Đinh Dậu tới, hắn thay thuốc cho Lạp Lệ Sa, hai người lại nói chuyện với nhau trong chốc lát. Trước khi đi, Lạp Lệ Sa khẩn cầu Đinh Dậu đừng để lộ chuyện nàng bị thương, đến nỗi tiết lộ cho ai hai người đều hiểu mà không nói ra.

Đinh Dậu suy nghĩ rồi đồng ý, nhưng hắn cũng nói cho Lạp Lệ Sa: Người đeo mặt nạ không chỉ xếp một mình hắn làm nhãn tuyến ở trong cung. Nếu đối phương biết được chuyện Lạp Lệ Sa bị thương qua người khác thì hắn cũng không có cách nào khác.

Lạp Lệ Sa đã hiểu, cũng dặn dò Đinh Dậu giữ kín chuyện này.

Phác Thái Anh cũng hạ lệnh cho cung nhân im miệng. Không ít người trong cung đều biết phò mã gia Lạp Lệ Sa bị thương, nhưng không ai biết cụ thể là chuyện thế nào.

Dựa theo mệnh lệnh của "Phác Nhượng", người đứng đầu Hình bộ đã phong tỏa và điều tra đám cháy. Rất nhanh bọn họ đã điều tra ra được: Phò mã phủ bị cháy là vì nhiều chỗ trong phủ đồng thời nổi lửa, nói cách khác là có người cố tình gây ra vụ hỏa hoạn này.

Bởi vì Lạp Lệ Sa nghĩ đề thi của kỳ thi hội ở trong phủ, cho nên phần lớn hạ nhân đã được điều đến tư trạch, chỉ còn vài người hầu hạ ở phủ. Khi hỏa hoạn xảy ra, mười mấy người bọn họ đều chạy thoát, mà Lạp Lệ Sa không thể nhìn thấy gì vào ban đêm nên bị nhốt ở trong phủ, may mà có trung phó Tiền Thông bảo vệ nên nàng mới thoát nạn.

Phác Thái Anh xem hết báo cáo, mệnh lệnh giam giữ tất cả hạ nhân bỏ chủ chạy ra ngoài. Những người này đa phần là hạ nhân ở phò mã phủ, số ít còn lại là tâm phúc Lạp Lệ Sa an bài ở trong phủ.

Quan viên Hình bộ dùng hình với bọn họ, nhưngcũng không hỏi được tin tức nào hữu dụng. Phác Thái Anh suy tư thật lâu, cuốicùng quyết định phạt trượng và đuổi những người này ra khỏi phò mã phủ...

Không phải là nàng không muốn lấy lại côngbằng cho Lạp Lệ Sa, chỉ là hiện tại là thời điểm mấu chốt, nàng không thể làmnhư thế được. Nàng cũng biết, nhất định là gian tế nằm trong số những ngườinày, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn đuổi hết tất cả bọn họ đi.

Miễn cho người chủ mưu tức nước vỡ bờ rồi làmra những chuyện tổn thương Lạp Lệ Sa. Nàng sẽ cho gian tế cơ hội trấn an ngườichủ mưu, còn nàng thì sẽ tăng số lượng người bảo vệ Lạp Lệ Sa, hết thảy đều lấysự an toàn của Lạp Lệ Sa làm chủ.

Đến nỗi kẻ chủ mưu, Phác Thái Anh cũng hiểuđược đại khái, hẳn là người này bị Lạp Lệ Sa động chạm đến quyền lợi mà thôi.Chỉ cần tra theo hướng này thì nhất định sẽ tìm được manh mối.
Không ngờ việc đoạt đích đã đến lúc khốc liệtnhư thế. Có lẽ người nào đó muốn mượn sức Lạp Lệ Sa nhưng không thành nên mớinghĩ đến biện pháp này...

Nghĩ đến đây, lòng Phác Thái Anh rất nặng nề. LạpLệ Sa gặp tai bay vạ gió đều do nàng gây ra, hoặc có thể nói...là chịu đựngthay nàng.

Từ sau vụ hỏa hoạn, Vị Ương cung lập tức trởthành cấm địa.

Phác Thái Anh trở thành cô "công chúađiêu ngoa", hạ lệnh không cho bất cứ ai vào thăm Lạp Lệ Sa.

Nhiều triều thần với nhiều mục đích khác nhauđều bị chặn ở ngoài cửa, cung tì đã nhìn thấy vết thương của Lạp Lệ Sa cũng đềubị giám sát, đến con ruồi cũng đừng hòng bay ra khỏi đây.

Ba năm qua, Phác Thái Anh đã tiến bộ rất nhanhvề mặt chính trị. Nàng hiểu, muốn thành đại sự thì hậu viện nhà mình cần phảiyên ổn. Hiện giờ, cung nhân ở Vị Ương cung đều là người do Thu Cúc và TrầnTruyện Tự sàng chọn kĩ càng, cho nên phong khẩu rất nghiêm.
Vụ cháy ở phò mã phủ khiến cho triều đình nhấclên một cơn bão vô hình.

Trong triều, Ngũ hoàng tử và Tam hoàng tử nghikỵ lẫn nhau, bọn họ đều cho rằng đối phương mượn sức không thành nên muốn giếtngười diệt khẩu, cuộc chiến đoạt đích càng ngày càng ác liệt. Bề ngoài thì họbình tĩnh thế thôi, chứ bên trong cả hai đều đang ngấm ngầm giữ sức, muốn chođối phương một đòn chí mạng.

Nhưng ở dân gian cách xa triều đình thì lại códáng vẻ hoàn toàn khác. Ở trong lòng bá tánh, việc của hoàng tộc luôn luôn thầnbí, nay Phác Thái Anh tự mình chỉ huy cứu hoả đã khiến bá tánh thỏa mãn lònghiếu kỳ, đồng thời cũng làm cho bọn họ hiểu: Đế vương gia cũng có cảm tình chấtphác như bá tánh dân gian. Hơn nữa Phác Thái Anh cũng thực hiện lời hứa, khôngchỉ đưa xe chở nước mới tới cho bá tánh mà còn tự xuất tiền túi miễn tiền nướccho toàn thành trong mười ngày. Trong vòng mười ngày, bá tánh có thể lấy baonhiêu nước cũng được, tất cả chi phí đều sẽ do công chúa phủ chi trả.
Chuyện công chúa và phò mã kiêm điệp thâm tìnhbị truyền đi như một giai thoại, mà bá tánh ở kinh thành cũng có chút hảo cảmvề Phác Thái Anh.

---

Mấy ngày sau, rốt cuộc thì Lạp Lệ Sa cũngkhông còn sốt liên miên nữa. Phác Thái Anh đổi thuốc cho Lạp Lệ Sa, nàng cầmchén thuốc rồi thổi thổi: "Đây là chén thuốc cuối cùng. Ngự y nói, nếukhông còn sốt thì sẽ đổi sang phương thuốc khác."

Lạp Lệ Sa chống người muốn ngồi dậy, Phác TháiAnh buông chén thuốc, ăn ý lót một cái đệm mềm sau lưng Lạp Lệ Sa. Nàng dịudàng nói: "Cẩn thận một chút, để ý miệng vết thương."

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, thấy vết thâmmắt và khuôn mặt hao gầy của đối phương, nàng than một tiếng: "Những việcnày để hạ nhân làm là được. Từ khi thần bị thương đến nay, điện hạ chưa từngngủ được một giấc trọn vẹn, người hãy đi nghỉ ngơi đi."
Phác Thái Anh mỉm cười: "Bản cung cònchịu đựng được. Dù có mệt mỏi một chút, nhưng vẫn tốt hơn là không được nhìnthấy ngươi."

Tâm tình Lạp Lệ Sa hơi phức tạp, nàng mím môikhông đáp. Phác Thái Anh đưa thìa đến bên miệng Lạp Lệ Sa: "Tới, uốngthuốc."

Lạp Lệ Sa: "Tạ điện hạ."

Lạp Lệ Sa yên lặng nuốt hết muỗng thuốc cuốicùng, Phác Thái Anh lại cầm một viên mơ ngâm đường đưa tới bên môi Lạp Lệ Sa:"Bản cung đã hỏi rồi, mơ không có khắc thuốc."

Lạp Lệ Sa há miệng ngậm lấy quả mơ, vị chuachua ngọt ngọt xua tan vị đắng trên đầu lưỡi.

Phác Thái Anh yên lặng lấy khăn lụa lau miệngcho Lạp Lệ Sa, trong mắt tràn đầy tự trách và đau lòng.

Phác Thái Anh đã bí mật nếm thử chén thuốcnày. Vì để khắc chế hỏa độc, dường như có không ít hoàng liên được bỏ vào thêm,mà đây cũng là chén thuốc đắng nhất mà Phác Thái Anh từng uống.
Nhưng mà khi nàng đút thuốc cho Lạp Lệ Sa,người nọ không hề bảo thuốc này đắng. Nàng biết Lạp Lệ Sa không sợ đắng, nhưngnàng cũng không ngờ Lạp Lệ Sa không hề cau mày vì hương vị này.

Nàng nhớ lại: Dường như Lạp Lệ Sa vẫn luôn nhưvậy. Người này vẫn luôn chịu đựng những nỗi đau mà người khác không chịu nổi,mà từ trước đến nay nàng cũng chưa từng nghe Lạp Lệ Sa oán giận lấy một câu.

Lạp Lệ Sa càng như vậy, Phác Thái Anh càng đaulòng.

Phác Thái Anh rút đệm sau lưng Lạp Lệ Sa ra:"Ngươi nằm một lát nữa ha?"

Lạp Lệ Sa: "Mấy ngày nay điện hạ có đithăm bệ hạ không?"

Phác Thái Anh trả lời đúng sự thật: "Tấtnhiên là mỗi ngày đều phải đi."

Cái gọi là "thăm" chính là chỉ"thượng triều". Lạp Lệ Sa không ngờ đối phương sẽ lo liệu công việchai bên, khó trách nàng ấy có vẻ mệt mỏi như thế.
Lạp Lệ Sa: "Điện hạ tiều tụy, không bằngngười hồi cung nghỉ ngơi sớm đi, thần đã khá hơn nhiều."

Phác Thái Anh lắc đầu. Mấy ngày nay, mỗi lầnnghỉ trưa nàng đều sẽ gặp ác mộng, chỉ có khi nhìn thấy Lạp Lệ Sa khỏe mạnh thìnàng mới có thể an tâm: "Ngươi nói chuyện với ta có được không?"

Lạp Lệ Sa: "Được."

Phác Thái Anh: "Hình Bộ nói, nhiều nơitrong phò mã phủ đồng thời nổi lửa nên mới gây ra hỏa hoạn... Ngươi hiểu rồisao?"

Lạp Lệ Sa dời mắt, thấp giọng trả lời:"Thần vừa mới hồi kinh, ngoại trừ Bạch Thạch ra thì cũng không có bạn cũnào ở trong triều."

Phác Thái Anh: "Thế cục trong triều đãthay đổi rất nhiều so với ba năm trước, Ngũ ca và Tam ca tranh vị trí quan chủkhảo kỳ thi hội hơn nửa năm, đột nhiên rơi xuống trên đầu ngươi..."

Lạp Lệ Sa mím môi: "Điện hạ...có ýgì?"
Phác Thái Anh than nhẹ một tiếng: "Bằngvào tâm trí của ngươi, ta không tin ngươi một chút đều không đoán ra. Ngươikhông dám nói? Hay là không muốn nói?"

Đối mặt với sự im lặng của Lạp Lệ Sa, Phác TháiAnh không hề truy vấn, nàng tin đối phương đã có cân nhắc. Nàng siết chặt tay LạpLệ Sa trong lòng bàn tay mình, dịu dàng nói: "Hạ nhân trong phủ ngươi chỉcó một người bị thương nhẹ, còn những người khác đều trốn thoát. Hình Bộ thẩmvấn nhưng vẫn không tra được gì, cho nên bản cung làm chủ phạt trượng rồi đuổihọ ra khỏi phủ."

Lạp Lệ Sa: "Điện hạ làm chủ làđược."

Đầu ngón tay Phác Thái Anh vuốt ve mu bàn tay LạpLệ Sa: "Ngươi yên tâm, chuyện này bản cung hiểu rõ, chỉ là hiện tại khôngtiện truy cứu. Ngươi hãy cho ta thêm chút thời gian, ta chắc chắn sẽ đòi lạicông bằng cho ngươi."
Lạp Lệ Sa bình tĩnh đáp: "Vâng."

Phác Thái Anh truy hỏi: "Không ủykhuất?"

Lạp Lệ Sa mỉm cười: "Điện hạ trưởng thànhrồi."

Năm chữ nhẹ bâng lại khiến Phác Thái Anh lâmvào trầm mặc. Không sai, nàng sở dĩ không truy cứu là để bảo vệ Lạp Lệ Sa, cũnglà vì ổn định cục diện và giữ vững chức vị quan chủ khảo cho Lạp Lệ Sa. Ở trongmắt nàng, đây là quyết định đôi bên cùng có lợi.

Đến nỗi chịu ủy khuất...sớm muộn gì hai ngườicũng sẽ đòi lại.

Nhưng khi nghe Lạp Lệ Sa trả lời như thế, PhácThái Anh phát hiện mình đã xem nhẹ cảm thụ của Lạp Lệ Sa...

Lạp Lệ Sa mới là người trực tiếp bị hại trongchuyện này, nhưng nàng lại đưa ra quyết định mà chưa hề hỏi ý kiến của người nọ.

Phác Thái Anh mím môi, phát hiện lời muốn nóinghẹn ở yết hầu.

Lạp Lệ Sa nắm lấy tay Phác Thái Anh, đôi mắtmàu hổ phách bình tĩnh không gợn sóng, nàng đáp: "Điện hạ đừng nghĩ nhiều,thần cũng cảm thấy điện hạ quyết định như thế rất thích hợp. Mới nãy thần chỉđơn thuần cảm thán điện hạ trưởng thành mà thôi...như thế, thần liền an tâmrồi."
Phác Thái Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt Lạp LệSa, ánh mắt của đối phương trong suốt và bằng phẳng.

Phác Thái Anh mím môi, nàng gục đầu xuống:"Ngươi đã biết, có phải hay không?"

Lạp Lệ Sa biết Phác Thái Anh muốn hỏi đếnchuyện nàng ấy buông rèm chấp chính. Kế hoạch đã tiến hành đến bước này, Lạp LệSa cũng không muốn tỏ vẻ bí hiểm nữa, nàng thừa nhận: "Phải."

Sau một lúc im lặng thật lâu, Phác Thái Anhmới chậm rãi ngẩng đầu lên: "Ngươi cảm thấy, bản cung sẽ có kết cục nhưthế nào?"

Nữ đế.

Chỉ hai chữ này, cũng đủ khiến cho thiên hạđại loạn.

Từ bao đời nay, mỗi khi tân quân thượng vị thìđều phải đối mặt với việc đồng bào đoạt đích, huống chi là một vị công chúa?

Huống chi trước kia Phác Thái Anh chưa bao giờcó tâm tư như vậy. Là Phác Nhượng ép Phác Thái Anh bước lên vị trí kia, khiếncho nàng luôn thấp thỏm bước từng bước trên con đường này.
Dẫu cho tương lai hung hiểm thế nào, dẫu cho PhácThái Anh thật sự trưởng thành để gánh vác trách nhiệm của một vị đế vương, thìcũng không biết nữ tử có thể thuận lợi đăng cơ hay không.

Phác Thái Anh không dám nói chuyện này cho bấtcứ ai. Bởi lẽ, chỉ cần lộ ra tiếng gió thì nàng sẽ lập tức rơi vào vạn kiếp bấtphục.

Đây là "bất lợi trời sinh" của mộtvị công chúa, càng là nỗi bi ai của nữ tử.

Lạp Lệ Sa nắm chặt tay Phác Thái Anh:"Thần sẽ mãi ở bên cạnh điện hạ."

Phác Thái Anh: "Nhưng mà bản cung khôngmuốn chết!"

Lạp Lệ Sa: "Vậy thì đừng thua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#notag