Chương 196: Biếu tặng một tịch, thốt ra lời từ tận đáy lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện giờ sức khỏe của Lạp Lệ Sa khi tốt khi xấu, mà lần này nàng thật sự không có giả vờ. Khi còn nhỏ, nàng suýt nữa thì chết đuối bỏ mình, người đeo mặt nạ phải dùng không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo mới kéo nàng từ quỷ môn quan trở về.

Tuy được cứu sống nhưng tim và phổi của Lạp Lệ Sa đã bị thương nặng không thể hồi phục được, chỉ cần bệnh tình của nàng có liên quan đến hai cơ quan này thì phải mất rất lâu nàng mới có thể khỏe lên.

Thế nhưng lần này Lạp Lệ Sa sinh bệnh vào mùa thu, cuối thu mát mẻ có lợi cho việc hồi phục.

Khoảng thời gian này Phác Thái Anh vẫn luôn ở Vị Ương cung, mỗi sáng nàng đều sẽ lên triều, đến khi hạ triều thì lại trở về cùng dùng ngọ thiện với Lạp Lệ Sa, sau đó đốc thúc Lạp Lệ Sa uống thuốc. Nếu như tinh thần của Lạp Lệ Sa ổn định thì Phác Thái Anh sẽ đỡ nàng đến Ngự Hoa viên đi dạo một chút, nếu như trạng thái của Lạp Lệ Sa không tốt thì Phác Thái Anh sẽ yên lặng ngồi ở mép giường, nắm tay Lạp Lệ Sa và nhìn đối phương nghỉ ngơi.

Về chuyện trên triều đình, Phác Thái Anh hoàn toàn không đề cập tới. Tuy nàng rất cần Lạp Lệ Sa trợ giúp, nhưng chỉ cần Lạp Lệ Sa không chủ động hỏi thì Phác Thái Anh sẽ không nói.

Ngự Y viện lần lượt phái ba y quan tới, bọn họ hội chẩn cho Lạp Lệ Sa, sau đó đưa ra kết luận: Tim và phổi của phò mã gia từng bị thương, cần chậm rãi điều trị.

Về phần thiên tài địa bảo trong kho phủ Trường An công chúa, hơn phân nửa là không dùng được.

Trái tim Phác Thái Anh cũng lên xuống theo tình trạng sức khỏe của Lạp Lệ Sa. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Phác Thái Anh càng hiểu được giá trị của cuộc sống này.

Hôm nay tình trạng của Lạp Lệ Sa lại không tốt, chỉ có thể mệt mỏi ngồi dựa vào giường. Phác Thái Anh chủ động đút thuốc cho Lạp Lệ Sa, sau đó móc khăn lụa ra lau miệng cho nàng.

Lạp Lệ Sa hỏi: "Chuyện ta tự ý điều binh, Binh bộ và Hình bộ đã trình tấu chương hay chưa?"

Phác Thái Anh buông chén thuốc xuống, nàng dịu dàng nói: "Hỏi cái này làm gì, đây cũng không phải là chuyện gì lớn."

Lạp Lệ Sa cong cong khóe miệng: "Ta phạm phải tội chết, hẳn là Binh bộ và Hình bộ cũng nên trình tấu chương lên rồi."

Phác Thái Anh an ủi: "Chuyện này xảy ra là vì có lý do, hơn nữa cũng không có tạo thành hậu quả xấu. Ngươi yên tâm, hết thảy đều có ta."

Lạp Lệ Sa nhắm mắt lại, nàng thở hổn hển, sau đó chậm rãi mở mắt ra và nói: "Thần cho rằng điện hạ nên xử lý công bằng, không nên thiên vị."

Phác Thái Anh cau mày, nàng rất không đồng ý với cách nói chuyện "hiển nhiên" của Lạp Lệ Sa. Nàng không thích Lạp Lệ Sa như vậy, nàng không thích cách Lạp Lệ Sa bỏ qua cảm xúc của chính bản thân chỉ để thành toàn nàng bước lên ngôi vị nữ đế.

Sao nàng có thể xử lí theo lẽ công bằng được kia chứ? Lạp Lệ Sa cũng nói đây là tội chết, chẳng lẽ chỉ vì giữ bí mật buông rèm chấp chính không bị bại lộ mà nàng phải chém đầu Lạp Lệ Sa hay sao?

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh chỉ cảm thấy đau lòng.

Nàng nắm lấy tay Lạp Lệ Sa, khều khều ngón tay của đối phương: "Đây vốn dĩ là ngươi chịu tội thay ta, ngươi cứ an tâm dưỡng bệnh."

Lạp Lệ Sa lại thở hổn hển mấy hơi, nàng đổi sang một tư thế tương đối thoải mái rồi đáp: "Điện hạ nghe thần nói hết có được không?"

Phác Thái Anh: "Ngươi nói đi."

Lạp Lệ Sa: "Nếu thần đoán không sai, hẳn là Ngũ điện hạ và Trung thư lệnh đại nhân đã phê qua tấu chương này rồi đúng không?"

Phác Thái Anh: "Phải."

Lạp Lệ Sa: "Ngũ điện hạ đề nghị xử lý nhẹ nhàng, Trung thư lệnh đại nhân thì không phát biểu ý kiến, có phải như vậy hay không?"
Phác Thái Anh: "Có thể xem là thế, Hình Kinh Phú tán đồng ý kiến của Ngũ ca."

Lạp Lệ Sa "ừm" một tiếng, nàng trầm ngâm một lúc và tiếp tục nói: "Tam điện hạ qua đời, Ngũ điện hạ liền không còn đối thủ. Hắn đã làm hoàng tử giám quốc nhiều năm, có lẽ ở trong lòng không ít triều thần, hắn đã được xem là Thái Tử. Chính vì vậy, thần hy vọng từ hôm nay trở đi, điện hạ xử lý chuyện triều chính nhất định phải cẩn thận, xử lý theo lẽ công bằng, phải lắng nghe ý kiến của Ngũ điện hạ nhiều hơn. Phàm là yêu cầu hắn đưa ra, chỉ cần không làm dao động căn cơ của điện hạ thì điện hạ cứ chấp thuận."

Phác Thái Anh: "Ta đại khái hiểu được ý của ngươi, nhưng cũng không cần quá mức như vậy chứ?"

Lạp Lệ Sa: "Cẩn thận sẽ làm nên nghiệp lớn, thần sợ nếu ý kiến không hợp nhau thì Ngũ điện hạ sẽ yêu cầu diện thánh, đến lúc đó ngược lại phiền toái. Lý do thứ hai là làm vậy có thể tạm thời tê mỏi thần kinh của hắn, làm hắn cho rằng bản thân không còn trở ngại, mà điện hạ cũng tiện xử lý việc của người. Hơn nữa...điện hạ sẽ là người lên ngôi hoàng đế, thân mang trách nhiệm với xã tắc, từ giờ trở đi người phải trau dồi thói quen xử lý theo lẽ công bằng."
Phác Thái Anh: "Ta đã biết, ta đều nghe theo ngươi."

Ánh mắt Lạp Lệ Sa lóe lên chút chua xót, nàng suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục nói: "Về việc chia rẽ thái úy phủ ra làm ba, điện hạ cũng nên xuống tay làm đi, tốt nhất là nghĩ cách 'nhắc nhở' Ngũ điện hạ một phen, để hắn nói ý kiến này ra, sau đó điện hạ hẵng chấp thuận mới là tốt nhất."

Phác Thái Anh: "Được."

Lạp Lệ Sa: "Về phía quan văn...điện hạ không cần quá sốt ruột, đến lúc cuối thì hẵng xử lý bọn họ. Sau khi đăng cơ, người phải bồi dưỡng ra một nhóm tâm phúc đắc lực, như vậy sẽ tiện cho điện hạ sách phong Hình đại nhân làm Quốc công."

Phác Thái Anh: "Ừm."

Lạp Lệ Sa: "Còn nữa, sau khi Lục Trọng Hành tiếp quản binh phù...thần muốn tiến cử Nhị công tử nhà Tông Chính tự Khanh, Công Dương Hòe. Tuy hắn là quan văn, nhưng nếu xét về xuất thân thì hắn cũng không kém Lục Trọng Hành, tốt nhất không cần trực tiếp thu hồi binh phù. Người hãy giao binh phù cho con cháu thế gia, làm vậy ít nhiều gì cũng có thể trấn an sĩ tộc. Thần hiểu tính cách của Công Dương Hòe, hơn nữa hắn vẫn là một trong số ít con cháu thế gia không có kết giao với hai vị công tử Lục phủ, chờ thêm mấy ngày nữa thần khỏe hơn thì sẽ đi nói với hắn."
Phác Thái Anh: "Vậy còn ngươi thì sao? Ta muốn giao binh phù cho ngươi."

Lạp Lệ Sa mỉm cười: "Thần tất nhiên là người đầu tiên được chọn, nhưng vẫn nên chuẩn bị trước thì hơn. Vạn nhất thần không còn nữa, điện hạ..."

Phác Thái Anh lập tức đứng dậy, nàng cau mày: "Nói bậy gì đó?! Chỉ là một hồi phong hàn mà thôi, cái gì không còn nữa, sao có thể không còn nữa?"

Lạp Lệ Sa rũ mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt Phác Thái Anh: "Thần chỉ đưa ra giả thiết."

Sắc mặt Phác Thái Anh thay đổi liên tục, nàng một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Lạp Lệ Sa, nắm tay đối phương và trịnh trọng nói: "Ta không cho phép ngươi lấy giả thiết như vậy, cũng tuyệt đối không cho phép giả thiết này xảy ra. Dù cho ngươi bệnh không dứt, dù cho có lật toàn bộ Vị Quốc lên, dù cho có dời núi lấp biển hay có đi đến tận cùng thế giới thì ta cũng phải tìm ra dược liệu chữa khỏi bệnh của ngươi. Ta không cho ngươi nghĩ như vậy, cũng tuyệt đối sẽ không để ngươi rời khỏi ta!"
Lòng Lạp Lệ Sa nhói đau, nàng cố nén dòng lệ nóng hổi ở khóe mắt: "Được."

Lúc này Phác Thái Anh mới bình tĩnh lại, nàng thở phào nhẹ nhõm, siết chặt lấy bàn tay Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa cũng nắm lấy tay Phác Thái Anh, nàng nhắm hai mắt lại: "Điện hạ hãy cho ta ngẫm lại, mấy ngày nay đầu óc ta cứ mơ màng, nghĩ ra thật nhiều nhưng đến lúc nói thì lại không biết những ý tưởng đó chạy biến đi đâu."

Phác Thái Anh cực kỳ đau lòng, Lạp Lệ Sa như vậy khiến Phác Thái Anh rất bất an. Mặc dù không thể nói rõ nguyên nhân, nhưng Phác Thái Anh luôn có cảm giác nàng sẽ mất đi đối phương.

Lạp Lệ Sa nào có ra mưu hiến kế gì? Đây rõ ràng là đang trăng trối!

Chẳng lẽ...

Ngoại trừ phong hàn ra, Lạp Lệ Sa còn mắc bệnh nào nghiêm trọng hơn nữa sao? Không có khả năng...nếu ngự y thật sự tra không ra... Xem ra lát nữa nàng phải đích thân đến Ngự Y viện, hỏi mấy lão già kia xem rốt cuộc là chuyện như thế nào!
Cuối cùng Phác Thái Anh vẫn không có làm trái ý Lạp Lệ Sa, nàng kìm những cảm xúc đang trào dâng trong lòng xuống, an tĩnh chờ đợi.

Lạp Lệ Sa nhắm mắt cũng không phải là vì mệt mỏi, mà chỉ là nàng không muốn thấy cảnh Phác Thái Anh rơi lệ vì nàng, càng sợ Phác Thái Anh có thể nhìn ra cảm xúc trong ánh mắt của nàng.

Đã mười ngày kể từ khi Phác Thái Anh đề cập đến chuyện viên phòng.

Các nàng chỉ còn lại tám mươi ngày. Lạp Lệ Sa cũng không thèm nghĩ đến việc mình sắp sửa đối mặt với chuyện gì sau khi mọi thứ bị bại lộ, nàng chỉ cảm thấy đau lòng: Nếu không có nàng, Phác Thái Anh còn phải trải qua bao nhiêu nguy hiểm mới có thể đi đến bước cuối cùng đây?

Báo đáp cũng được, áy náy cũng thế, Lạp Lệ Sa chỉ muốn dùng khoảng thời gian cuối cùng này để dàn xếp Tiểu Điệp, sau đó lại dạy cho Phác Thái Anh tất cả những gì mà nàng biết.
Lạp Lệ Sa phân không rõ, rốt cuộc thì bản thân nàng là ai? Nàng vì nữ nhi của kẻ thù mà phản bội thảo nguyên, nhưng lại chưa bao giờ thẳng thắn chung sống với nàng ấy.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Lạp Lệ Sa cũng bình tĩnh lại.

Trong lúc ấy, Phác Thái Anh vẫn luôn yên lặng nhìn chằm chằm vào Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa càng suy ngẫm lâu bao nhiêu thì Phác Thái Anh sẽ càng đau lòng bấy nhiêu.

Mà đây cũng là lần đầu tiên Phác Thái Anh muốn cùng Lạp Lệ Sa chung sống đến bạc đầu. Lúc trước, Phác Thái Anh chỉ không muốn rời xa Lạp Lệ Sa mà thôi, nhưng đến tột cùng bọn họ sẽ ở bên nhau bao lâu? Đại khái...cũng có thể là cả đời đi.

Nhưng giờ này khắc này, lòng Phác Thái Anh vang lên một giọng nói kiên định: Nàng muốn cùng người trước mặt sống với nhau đến bạc đầu, sinh cùng khâm, chết cùng huyệt.
Lạp Lệ Sa: "Trong lúc chuyển giao binh phù, điện hạ phải hợp nhất và bố trí lại nơi đóng quân, chuyện này vừa liên lụy quá rộng vừa đụng chạm đến lợi ích của rất nhiều người, điện hạ không dễ tự mình động thủ. Người hãy giao cho Công Dương Hòe...hoặc là để thần làm, một khi phát hiện manh mối bất thường thì điện hạ có thể lệnh chúng ta trấn an tướng quân các nơi, lại danh chính ngôn thuận lấy lại binh phù."

Lạp Lệ Sa: "Sau khi đăng cơ, xin người hãy giản lược mọi chuyện, cắt giảm chi tiêu không cần thiết, dùng số tiền đó để phát triển dân sinh. Một vài châu phủ nhỏ còn chưa biết cách chống đỡ với thiên tai, điện hạ hãy cho xây dựng kho lúa và kênh rạch với quy mô lớn, hạ thấp thuế má, dự trữ lương thực, lập ra ba cuốn sổ sách để ghi chép số lượng cấp lương."
---

Phác Thái Anh vô thức bị cuốn theo lời của Lạp Lệ Sa. Thành thân bảy năm, không biết bao nhiêu lần Phác Thái Anh xem Lạp Lệ Sa là hình mẫu để liều mạng nỗ lực.

Phác Thái Anh vốn tưởng rằng nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, không nói vượt qua nhưng ít nhất nàng cũng có thể sóng vai với Lạp Lệ Sa. Nhưng sau khi nghe Lạp Lệ Sa chỉ điểm, từ triều chính, đến quân chính, mưu kế lẫn dân sinh, thậm chí là thuật đế vương, dường như không có chuyện gì người này không biết.

Lúc này Phác Thái Anh mới biết: Những gì Lạp Lệ Sa biểu hiện lúc trước cùng lắm là phần nổi của tảng băng mà thôi.

Nếu vứt bỏ cảm tình, thành tâm mà nói: Người như vậy bị chọn làm phò mã quả thực là đáng tiếc.

Lạp Lệ Sa: "Thần cả gan hỏi một câu."

Phác Thái Anh: "Hả?"

Lạp Lệ Sa: "Cảm tình của điện hạ và Quỳnh Hoa điện hạ như thế nào?"
Phác Thái Anh: "Đại tỷ tất nhiên rất thương ta, nhưng khi nàng xuất giá thì ta vẫn còn nhỏ..."

Lạp Lệ Sa: "Nếu vậy thì mời điện hạ lấy danh nghĩa bệ hạ hạ chỉ, chiêu Quỳnh Hoa điện hạ và trưởng tử Thượng Quan Phúc hồi kinh đoàn tụ."

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#notag