Chương 66: Hết lòng che chở lại đuổi trung phó rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh đi hơn nửa ngày, ở trong cung cùng Phác Nhượng dùng cơm tối mới trở về.

Vị Ương cung cháy, người hết lòng tin theo mệnh số như Phác Nhượng tin vì bản thân dùng người thất sách, mới có thể khiến ái nữ gặp tai họa như thế.

Hắn hứa sẽ mau chóng sửa chữa Vị Ương cung, đồng thời còn nghiêm túc nghe lời khuyên của Phác Thái Anh, đặc xá miễn tội chết cho ba đại thần đang bị giam giữ.

Cũng thưởng cho Phác Thái Anh rất nhiều tài vật, còn ban cho Lạp Lệ Sa ba trăm cuốn sách cổ, chất đầy ba chiếc xe ngựa, vẻ vang trở về Trường An công chúa phủ.

Phác Thái Anh trở về, chuyện thứ nhất nàng làm là đi tìm Lạp Lệ Sa: "Bản cung đã trở lại."

Lạp Lệ Sa buông quyển sách trên tay xuống, tiến lên nghênh đón: "Tham kiến điện hạ."

Phác Thái Anh vui vẻ cười: "Các ngươi lui xuống trước đi."

"Vâng."

Đến khi Xuân Đào và Thu Cúc rời đi, Lạp Lệ Sa mới vờ ra vẻ khẩn trương nhìn chăm chú vào Phác Thái Anh, người sau còn úp úp mở mở: "Ngày mai Công Dương Trung có thể trở về nhà, phụ hoàng nói niệm tình ba người cống hiến cho triều đình nhiều năm nên sẽ giảm nhẹ hình phạt, chỉ phạt bổng ba năm."

Lạp Lệ Sa kinh hỉ mỉm cười, cúi người hành lễ: "Đa tạ điện hạ."

Phác Thái Anh thấy giữa mày Lạp Lệ Sa không còn u sầu nữa thì cũng vui mừng.

Nàng chân thành nói: "Sau này, nếu như lại gặp chuyện như vậy thì không cần nghẹn ở trong lòng, ngươi cứ nói ra, bản cung sẽ vì ngươi mà nghĩ cách."

Lạp Lệ Sa nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Phác Thái Anh, trong lòng chua xót, mỉm cười đáp lại.

Phác Thái Anh chỉ ngồi lại một lát, nhìn sắc trời ở bên ngoài: "Không còn sớm, bản cung đi về trước."

"Cung tiễn điện hạ."

---

Ban đêm, Lạp Lệ Sa ngửa mặt nằm ở trên giường. Nàng đè lại ngực, phía dưới áo trong là một hình xăm Lang Vương sinh động như thật.

Đây là minh chứng cho thân phận vương tộc của Xanh Lê bộ, tựa như triều đình Vị Quốc ban kim sách ngọc điệp cho thành viên hoàng thất.

Không có hình xăm này thì sẽ không được người khác chấp thuận, như vậy vị ở Lạc Bắc tự xưng là Khất Nhan A Cổ Lạp sẽ là ai đây?

Duy nhất có thể kết luận chính là: Đối phương tuyệt đối không phải nữ tử.

Nữ tử các bộ tộc ở thảo nguyên đều được xăm ở bên hông, đối phương có thể kêu gọi nhiều người như vậy thì nhất định phải là nam tử có hình xăm ở ngực.

Lại đánh lui đại quân mà Ngạch Nhật Hòa suất lĩnh, chắc chắn phải là hạng người kiêu dũng thiện chiến.

Chẳng lẽ là hậu bối của sáu vị trọng thần được gửi gắm?

Nếu như là bọn họ, hoàn toàn không cần thiết mượn tên tuổi của nàng.

Khi thảo nguyên xảy ra chuyện, nàng cũng chỉ mới là một đứa trẻ tám tuổi, tuy mang huyết mạch vương thất nhưng lại không có thanh danh vang dội.

Huống hồ, thân phận của sáu vị trọng thần được gửi gắm rất cao quý, hậu nhân của bọn họ cũng tự đủ sức đứng lên kêu gọi...

Chẳng lẽ!

Lạp Lệ Sa lập tức từ trên giường bật dậy, là an đạt của nàng: Cổ Kỳ Ba Âm?

"Hầy."

Lạp Lệ Sa lại một lần nữa nằm trở về, sao có thể là Ba Âm?

Hắn trạc tuổi với nàng, năm đó những người ở lại vương trướng đều không may mắn thoát khỏi. Một đứa trẻ nhỏ như vậy, sao có thể sống sót?

Hơn nữa, nàng đã nhìn thấy hình xăm ở ngực Ba Âm. Phó Lang kém xa Lang Vương, liếc mắt một cái là có thể phân rõ.

---

Giữa trưa ngày hôm sau, Lạp Lệ Sa đang cùng Phác Thái Anh đánh cờ thì Thu Cúc đột nhiên tới bẩm: Trong cung phái người tới, truyền phò mã gia vào cung diện thánh.

Quân cờ Lạp Lệ Sa kẹp ở đầu ngón tay rơi xuống, nàng bất an nhìn về phía Phác Thái Anh.

Đối phương cũng đặt cờ xuống, trấn an: "Bản cung đi cùng ngươi."

"Tạ điện hạ."

Hai người đi đến Cam Tuyền cung, nội thị tổng lĩnh Tứ Cửu đã canh giữ ở cửa. Dường như hắn đã sớm biết rằng Phác Thái Anh cũng sẽ đi theo, vì thế liền vung phất trần trong tay: "Xin Trường An điện hạ dừng bước, bệ hạ chỉ truyền một mình phò mã gia đi vào thôi."

Nếu như đổi thành người khác, có lẽ Phác Thái Anh sẽ ỷ vào thân phận mà xông vào một lần, nhưng Tứ Cửu đã đi theo Phác Nhượng hơn bốn mươi năm, tất cả hoàng tự đều rất kính trọng vị nô tài trung thành này.

Lòng Phác Thái Anh trầm xuống: Phụ hoàng phái Tứ Cửu công công canh giữ ở nơi này chính là muốn ngăn nàng lại, chẳng lẽ...

"Điện hạ..." Lạp Lệ Sa thấp giọng gọi một tiếng.

Tứ Cửu thu hồi phất trần, mắt nhìn thẳng, nói: "Phò mã gia, đừng để cho bệ hạ đợi lâu."

"Vâng."

Phác Thái Anh dùng ánh mắt an ủi Lạp Lệ Sa: "Đi đi, bản cung ở đây chờ ngươi."

Lạp Lệ Sa tiến vào đại điện bằng cửa hông, nàng vén vạt áo đi đến giữa đại điện: "Nhi thần khấu kiến phụ hoàng."

Qua một hồi lâu, Phác Nhượng mới buông tấu chương trong tay xuống: "Biết lý do trẫm tuyên ngươi vào cung không?"

Lạp Lệ Sa dán cái trán lên nền gạch lạnh băng, thân thể căng chặt: "Nhi thần không biết."

Phác Nhượng cười lạnh một tiếng: "Sau khi hồi kinh, ngươi đã gặp qua người nào?"

Lạp Lệ Sa biết Phác Nhượng đang truy trách chuyện của Công Dương Hòe, nhưng đối phương hỏi như vậy, chuyện nàng gặp Tạ An cũng không thể che giấu được, nàng chỉ đành ba phải nói đại: "Là bạn cũ ngày xưa."

"Vì sao trẫm không biết ngươi còn quen biết Công Dương phủ?"

"Nhi thần và Nhị công tử của Công Dương phủ là đồng sinh thi cùng trường vào năm Cảnh Gia thứ tư."

"Ngươi thừa nhận rằng mình đã gặp Công Dương Hòe?"

Thân mình Lạp Lệ Sa run run, quỳ trên mặt đất không dám ra tiếng.

Mà động tác nhỏ này tất nhiên đã bị Phác Nhượng nhìn thấy, hắn lạnh lùng nói: "Phải nhận rõ thân phận của mình, nếu còn dám làm ra những chuyện không biết nặng nhẹ thì đừng trách trẫm vô tình."

"Vâng."

"Niệm tình ngươi lần đầu vi phạm, lại là vì tình nghĩa đồng môn, lần này ta sẽ không truy cứu."

"Tạ phụ hoàng."

Lạp Lệ Sa đứng lên, cúi đầu lui mấy bước mới xoay người. Nàng đè một tay lên bụng, trầm trọng bước đến cửa điện.

Ra điện tiền, nàng nhéo mạnh phần thịt mềm mại trên bụng nhỏ, sau đó mới bước qua ngưỡng cửa.

Phác Thái Anh thấy sắc mặt Lạp Lệ Sa trắng bệch, lập tức giơ tay muốn đỡ cánh tay Lạp Lệ Sa.

Ai ngờ Lạp Lệ Sa vậy mà tránh ra, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh bị ánh mắt Lạp Lệ Sa làm đau mắt: "Phò mã?"

Lạp Lệ Sa cố gắng cong cong khóe miệng, lui về phía sau một bước, ra hiệu "mời": "Mời điện hạ đi trước."

Trên đường xuất cung, Lạp Lệ Sa luôn đi đằng sau Phác Thái Anh một bước. Đã có vài lần Phác Thái Anh dừng lại để Lạp Lệ Sa đi đến bên cạnh nàng, ai ngờ Lạp Lệ Sa lại giống như sợ đến vỡ mật, cụp mi rũ mắt nói: "Không dám đi quá giới hạn."

Phác Thái Anh thầm nổi giận, thật vất vả mới lên xe ngựa, nàng liền mở miệng hỏi: "Đến tột cùng làm sao vậy? Vì sao ngươi đột nhiên như vậy?"

Lạp Lệ Sa ấn hai đầu gối rồi gục đầu xuống, dùng ngữ khí đau thương trả lời: "Lúc trước là thần không biết nặng nhẹ, quên mất bổn phận, sau này chắc chắn sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm."

Phác Thái Anh giận dữ, đá một cái vào bàn nhỏ, đồ sứ trên bàn chấn động phát ra tiếng: "Ngươi nói gì vậy? Bản cung khi nào khắt khe ngươi?"

Lạp Lệ Sa chậm rãi ngẩng đầu, muốn nói lại thôi.

Phác Thái Anh nhìn thấy vết sẹo bắt mắt bên má trái Lạp Lệ Sa, cơn giận gì cũng đều tiêu tan, nàng chủ động ngồi ở bên cạnh Lạp Lệ Sa, dịu dàng hỏi: "Phụ hoàng đã nói gì?"

Lạp Lệ Sa quay đầu, hơi cảnh giác nhìn Phác Thái Anh: "Điện hạ thật sự không nói cho phụ hoàng sao?"

Phác Thái Anh nhíu mày, ánh mắt Lạp Lệ Sa như vậy khiến nàng không ổn tí nào: "Ngươi không tin bản cung sao?"

Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm trà cụ trên bàn, lẩm bẩm: "Phụ hoàng đều đã biết, thậm chí là biết cả chuyện ta gặp Bạch Thạch... Phụ hoàng bảo ta nên nhận rõ thân phận của mình, nếu còn dám làm ra những chuyện không biết nặng nhẹ...thì đừng trách người vô tình."

Phác Thái Anh nghe vậy thì hít một hơi khí lạnh, nắm lấy bàn tay mà Lạp Lệ Sa đang đặt trên đầu gối, khẩn trương nói: "Bản cung thật sự chưa nói gì cả!"

Lạp Lệ Sa trầm mặc thật lâu, dùng thanh âm chỉ có hai người các nàng có thể nghe rõ: "Năm đầu Cảnh Gia, Tấn Châu bùng nổ dịch bệnh, năm ấy thần cũng chỉ mới mười tuổi. Thần trơ mắt nhìn thân nhân trong tộc tuyệt vọng chết đi, nhìn người nhiễm dịch bị nhốt tập trung trong một căn phòng, ban đêm quanh quẩn đều là tiếng kêu rên thống khổ của bọn họ. Phàm là người bị nhốt vào đó, không ai có thể sống sót đi ra ngoài, cuối cùng đều sẽ bị lửa lớn thiêu rụi cả nhà... Thần là người đã từng chết một lần, đôi mắt này của ta..."

Phác Thái Anh bắt lấy bàn tay Lạp Lệ Sa, đặt ở trước ngực: "Sẽ không, bản cung sẽ không để ngươi chết."

Lương tâm Lạp Lệ Sa vô cùng cắn rứt, nàng ép bản thân nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương: "Điện hạ không nói cho phụ hoàng, vậy thì là ai?"

Trở lại Trường An công chúa phủ, Thu Cúc lập tức nghênh đón: "Tham kiến điện hạ, phò mã gia."

Phác Thái Anh nhìn lướt qua: "Xuân Đào đâu?"

Thu Cúc trả lời: "Xuân Đào đã đến tư trạch của phò mã gia để thu sổ sách. Tháng trước không ở kinh thành nên không thể đi thu, hôm nay vừa vặn rảnh rỗi nên thu luôn một lần."

Phác Thái Anh cười lạnh: "Sớm không đi muộn không đi, cố tình đi vào lúc này sao?"

Lòng Thu Cúc chấn động, thoáng nhìn thấy giữa mày điện hạ nhà mình tràn đầy tức giận, vì thế nàng dời mắt đến chỗ phò mã. Nhưng Lạp Lệ Sa đã sớm điều chỉnh lại cảm xúc, biểu tình luôn luôn đạm mạc.

Thu Cúc dời mắt, châm chước nói: "Tháng trước trong phủ đọng lại không ít chuyện, hôm nay điện hạ và phò mã gia vào cung nên không cần bọn nô tỳ hầu hạ, lúc này mới để Xuân Đào đi, hẳn là một lát sau sẽ trở lại."

"Phò mã đi về nghỉ ngơi trước đi, Thu Cúc ngươi đi theo bản cung."

"Vâng."

Phác Thái Anh dẫn Thu Cúc về chính điện, ra lệnh cho tất cả nha hoàn lui xuống.

Mười lăm phút sau, Thu Cúc đỏ mắt rời khỏi chính điện, đi đến trước cửa công chúa phủ.

Xuân Đào hồi phủ liền nhìn thấy Thu Cúc canh giữ ở cửa, kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi đứng ở đây? Điện hạ về rồi sao?"

Thu Cúc lấy khăn tay ra lau nước mắt: "Điện hạ đang ở chính điện, người kêu ngươi qua đó."

Xuân Đào kinh hãi: "Đang yên đang lành, vì sao lại khóc?"

Thu Cúc cắn môi: "Điện hạ nổi giận, lát nữa ngươi nhất định phải thu liễm một chút, đừng tranh luận với điện hạ. Nếu không..." Thu Cúc không có nói tiếp, nàng biết lần này ai cũng không giữ nổi Xuân Đào.

Rốt cuộc là tình nghĩa tỷ muội hai mươi mấy năm, Thu Cúc cùng Xuân Đào đi tới chính điện, chỉ là không có đi theo vào.

Chỉ chốc lát sau, bên trong liền truyền ra tiếng Phác Thái Anh quát lớn, Thu Cúc yên lặng lau nước mắt, lại nghe thấy Xuân Đào khóc kêu: "Không làm thì chính là không làm, điện hạ đừng hất bất kỳ chậu phân nào lên người nô tỳ, nô tỳ không gánh nổi!"

Tiếng đồ sứ vỡ vụn vang lên, Xuân Đào khóc lóc xông ra khỏi điện.

Thu Cúc bước vào, liền thấy Phác Thái Anh thở phập phồng. Điện hạ vô cùng tức giận, trên mặt đất là một chung trà đã vỡ tan tành.

Nàng cúi người đi nhặt, lại nghe thấy Phác Thái Anh kiên quyết nói: "Ngươi lập tức tìm khế thân của Xuân Đào, lại đến kho phủ lấy hai trăm lượng bạc đưa cho nàng đi. Lại mướn một chiếc xe ngựa, để nàng rời khỏi công chúa phủ ngay hôm nay."

Bất luận Xuân Đào có thật sự mật báo cho bệ hạ hay không, chỉ bằng chuyện lúc nãy nàng vừa mới chống đối điện hạ cũng đã đủ trị tội nàng.

Phác Thái Anh vẫn an bài tốt cho Xuân Đào: Trả lại tự do cho nàng.

Hai trăm lượng bạc cũng đủ Xuân Đào trí nghiệp an gia, sống yên ổn suốt quãng đời còn lại.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#notag