Thiếu niên thân mang linh lực ~ Chương 70-74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 70

Tác giả: Trúc Diệc Tâm
Edit: Diệp Mạn Hoa  

Thiên giới, một đám đại tiên nhìn bạn tiên mình cảm khái không thôi, một người trong đó giáo dục: "Nhìn xem, lúc trước còn có thể nói là bởi vì độ dung hợp cao, mà hiện tại..."

Hai thế giới Diệp Bạch căn bản không hề vận dụng năng lực khác.

Thậm chí ngay cả của bản thân nguyên chủ cũng không dùng mấy, mỗ đại tiên đau đớn khôn nguôi, "Người ta chỉ thôi miên ba người, ba người đã giải quyết toàn bộ sự tình."

Tiểu bạn tiên ngồi chồm hổm trên mặt đất trồng nấm.

Khi ấy hắn ta thôi miên không chỉ ba người, lúc đầu cũng coi như hỗn không tồi, mãi đến khi bị tên Chu Chính kia phát hiện. Đối phương khôn ngoan lừa gạt ánh mắt của hắn ta, nhưng muốn thôi miên gã lại không thôi miên được, chỉ có thể vẫn luôn kéo dài tìm kiếm cơ hội. Cuối cùng đương nhiên là không tìm được, ngược lại tự giày vò mình đến chết.

"Ngươi lúc đó giả vờ nghe lời cũng tốt mà, làm gì cần chính trực như vậy."

Tiểu bạn tiên yếu ớt nói: "Làm tiên phải thành thực."

"Quên đi." Tới phiên đại tiên vô cùng bất đắc dĩ, vị Đại tiên bên cạnh khuyên hắn ta: "Các bạn tiên từ nhỏ đã ở Tiên giới, khờ dại chất phác, không thể so với con mèo tiên kia cũng là bình thường."

Một đám bạn tiên đồng ý gật đầu.

Tên đó ở Thiên giới hỗn đến gió nổi nước lên, ngay cả đại tiên đều coi như bánh bao xé đến xé đi, xuống hạ giới làm sao có thể bị một đám phàm nhân bắt nạt được. Hơn nữa đối phương là yêu tu, ngày trước tu luyện khẳng định là không dễ dàng, rất nhiều nhân tu sẽ có ý đồ đối với hắn, bởi vậy giỏi về âm mưu quỷ kế trong sinh tồn thật sự quá bình thường.

Diệp Bạch cũng không biết đoạn đối thoại này, biết khẳng định sẽ khịt mũi coi thường.

Cái gì là trải qua nhiều kiến thức rộng, lúc hắn phi thăng thượng giới, trong đầu trống rỗng, không hề tốt hơn đám tiểu bạn tiên các người bao nhiêu. Không, các người tốt xấu còn có thiên đạo đại ý ở trong đầu, biết rất nhiều thường thức, thế nhưng hắn lại cái gì cũng không biết. Bởi vậy đoạn thời gian vừa mới phi thăng lên, thật sự không dễ chịu.

Hắn, ai cũng không dám tin tưởng, lại cũng không thể không gặp.

Cũng có lẽ chính bởi vì những trải nghiệm đó, mới khiến cho hắn khác biệt với đám bạn tiên an nhàn từ nhỏ, cho nên mới có thể sống rất suôn sẻ mỗi một đời người.

Lúc này hắn đã đến thế giới kế tiếp.

Dưới chân giẫm là lát đá xanh, trong mũi đều là mùi hoa, ngửi một chút khiến mèo hắt xì một cái rất lớn, hoảng sợ mấy con Hồ Điệp bay khỏi bức tranh trước người.

Mực trên tranh đã khô, bướm đã bay, chỉ còn lại mấy đóa hoa lan trông rất sống động.

Người vẽ bức tranh hiển nhiên kỹ xảo hội họa vô cùng tốt, khiến đóa hoa giống như muốn rời tranh mà ra, nhưng khả năng hấp dẫn đến Hồ Điệp lại là bởi vì linh khí bên trong nó. Vạn vật có linh, động vật mẫn cảm hơn người, Hồ Điệp bé nhỏ cảm giác đến linh khí mỏng manh trong bức tranh, cho nên tưởng nhầm là hoa thật mà dừng ở bên trên.

Diệp Bạch sờ sờ cái mũi, có chút không thoải mái.

Cũng không phải bởi vì hoa trong bức tranh còn có thể tản mát ra hương khí, mà là hắn hiện nay đang ở chính là một đình nghỉ mát, cách đó không xa là hoa viên trăm hoa đua nhau nở rộ. Chính lúc giữa hè gần thu, mùi hoa dễ chịu, nguyên chủ hiển nhiên đang thừa dịp có hứng thứ vẽ bức tranh, đem hoa lan trong vườn đều vẽ vào trong giấy.

"Hắt xì!"

Nhịn không được lại hắt hơi một cái, dứt khoát trực tiếp động tâm niệm tạm thời che khứu giác.

Xem qua những việc bạn tiên trải qua, cho nên dù còn chưa kịp dung hợp ký ức nguyên chủ, Diệp Bạch cũng rõ ràng hiện nay là tình huống nào. Nguyên chủ là một 'môn khách' ở quý phủ của hoàng tử, trong ngày thường không có việc gì, thường ngâm thơ vẽ tranh. Hôm nay tất nhiên không ngoại lệ, hứng thú vừa tới chạy đến hoa viên vẽ hoa lan.

Vị hoàng tử đó đứng hàng thứ hai, là người được chọn đứng đầu cho vị trí Thái tử hiện nay.

Nguyên chủ đương nhiên không phải nhân vật dựa vào năng lực siêu mạnh được vời vào phủ phụ tá, hắn ta là bởi vì từng có cơ duyên xảo hợp cứu đối phương, mà bản thân lại không có năng lực sinh tồn, nên được đón vào coi như nuôi người nhàn rỗi. Đối với cuộc chiến ngôi vị hoàng đế hắn ta cũng không rõ ràng lắm, cũng chưa từng tham dự, nhưng đối với Nhị hoàng tử vô cùng cảm kích.

Vị hoàng tử ấy thật ra là người tri ân báo đáp.

Kỳ thật nguyên chủ cũng chỉ là công nhấc tay, nhưng đối phương cảm thấy bất luận có phải tiện tay hay không, đối với Nhị hoàng tử là ân một mạng, cũng cho nguyên chủ cuộc sống mà bản thân muốn nhất.

Thanh thản đọc sách, hứng khởi vẽ tranh, ngẫu nhiên ngâm thơ.

Không những thế, vị này còn được bảo vệ rất tốt, gần như không ai biết được quý phủ của Nhị hoàng tử có một người như thế. Nguyên chủ chú ý không đến, Diệp Bạch lại có thể hiểu được đây là xuất phát từ ý tốt của đối phương. Dù sao tranh ngôi vị hoàng đế một sống một chết, ngày sau một khi thất bại, đám người dính đến chỉ sợ đều không lưu lại một người.

Lúc ấy bạn tiên nhập vào là hồ ly.

Đối phương cũng không ngu ngốc, từng đạo trong đó nhìn rất rõ ràng, cho nên đối với vị Nhị hoàng tử này có cảm quan rất tốt. Vừa vặn lúc bạn tiên đến đối phương xảy ra sự cố, hồ ly từ trong trí nhớ nguyên chủ không tra ra tiến trình, cho nên kiên nhẫn tìm hiểu, lo lắng chu toàn với người, cuối cùng hiểu được tiền căn hậu quả.

Cái gì vô lễ bất hiếu, còn có hiềm nghi mưu nghịch, sự thật rõ ràng chính là yêu đạo quấy phá.

Lúc đầu thế gian này không chỉ có võ lâm cao thủ mà mọi người đều biết, còn có một số người Tu Chân che giấu rất sâu. Chẳng qua bởi vì nhân quả sẽ quấy nhiễu phi thăng, cho nên phần lớn đóng cửa không ra sống ở nơi thâm sơn tu luyện. Nhưng cũng không phải là tất cả mọi người đều như vậy, còn có một số tự biết phi thăng vô vọng, nên sẽ đến nhân thế trải nghiệm một phen.

'Đạo sĩ' tên Chu Chi Đạo chính là một người như thế.

Đối phương tu vi cực thấp, chỉ có Trúc Cơ kỳ, nhưng dùng để ứng phó một ít phàm nhân đã là dư dả. Người này tự biết phi thăng vô vọng, tư chất không đủ, tiếp tục tu luyện thêm nữa cũng không tiến cấp quá lớn, thậm chí sống lâu vài chục năm cũng không nhất định có khả năng, suy nghĩ qua đi liền lựa chọn nhân thế, thành đạo sĩ trong mắt mọi người.

Người này chọn Tam hoàng tử làm chủ tử, làm lên cái gọi là phụ tá.

Dựa vào một tay 'tiên thuật', gã rất nhanh hỗn đến hô mưa gọi gió, ngay cả hoàng đế cũng chú ý tới sự tồn tại của gã. Tam hoàng tử tất nhiên là nhanh chóng tiến cử, bởi vậy còn được ban thưởng. Sau khi được phong làm quốc sư, Chu Chi Đạo thay đổi vốn có tăng thêm luật lệ, lại dùng chút ảo thuật cho hoàng đế, khiến cho Nhị hoàng tử gặp phải chán ghét mà bị vứt bỏ.

Sau đó bị giam vào Tông Nhân phủ, cũng không cho phép bất luận kẻ nào thăm hỏi.

Bạn tiên hồ ly hiểu rõ đầu đuôi sự tình xong, liền dẫn đầu ẩn vào hoàng cung tìm đến Chu Chi Đạo, lại không ngờ rằng bị đối phương lời ngon tiếng ngọt lừa gạt.

Lại nói tiếp không giống với bạn tiên khác, vị này vẫn có chút thông minh tài trí.

Nhưng chính là bởi vì có, mới biết tính trước làm sau, thế cho nên sai sót cơ hội tốt nhất. Còn về sau này, cũng không chỉ là ngốc, quan trọng nhất vẫn là quá mức quân tử. Thiên giới không có người nói dối, thế cho nên bạn tiên nhìn thấy Chu Chi Đạo khóc lóc kể lể mình bị bắt bất đắc dĩ tự nhiên tin, muốn theo gã đi tiêu diệt cái gọi là sư phụ bức bách gã.

Bạn tiên tất nhiên là tự tin, cảm giác mình không có khả năng bại trận.

Nhưng mà đối phương sớm có chuẩn bị, còn bố trí các loại trận pháp, cuối cùng lưu hắn ta ở thâm sơn.

"Xì." Diệp đại miêu khinh thường, "Nơi nào đến tự tin lớn như vậy, ở Tiên giới còn không bị xé đủ à, ngươi cho là xuống trần mọi người không hiếu chiến giống các ngươi, chỉ trông vào linh lực mạnh có năng lực áp chế, biết công bằng, sẽ không đùa giỡn mưu kế, sẽ không lấy n chọn một, nói quân tử cái gì, rốt cuộc vẫn là ngốc."

Chim hót hoa thơm, gió nhẹ nhàng mơn trớn.

Diệp Bạch cảm giác được linh lực quen thuộc trong cơ thể, thần niệm trải rộng ra cảm thụ cả phủ hoàng tử, liền nhìn thấy hỗn loạn không bình tĩnh giống với nơi này, cùng với một trận ầm ỹ.

Bên trong phủ mỗi người bất an, thậm chí còn có chuẩn bị lặng lẽ chạy trốn.

Trong phòng bếp vốn đang chuẩn bị cơm trưa, vào lúc này theo đại trù tiến đến mọi người ngừng tay. Thánh chỉ đã truyền đạt mệnh lệnh một khắc rồi, cũng đủ tin tức truyền vào bên trong, khiến các hạ nhân nghe được rõ ràng minh bạch. Nhị hoàng tử xong rồi, sau này những người như bọn họ cũng hoặc chết, hoặc tán, không còn tồn tại.

"Chúng ta còn làm không." Một đứa ở mười lăm mười sáu tuổi hỏi.

Đại trù thở một hơi dài thật dài, "Làm."

Bên ngoài như thế nào không phải bọn họ có thể quyết định, cho dù mấy vị hoàng tử ở trong tranh đấu, là vũ đài của quan chức trong triều thậm chí hoàng đế, cũng không quan hệ đến những người làm cơm bọn họ. Hắn ta là đầu bếp, cho dù ngay sau đó muốn bị bắt lại hỏi chém, hiện tại vẫn còn ở trong phòng bếp, vậy đương nhiên phải làm tốt cơm của hắn ta.

Diệp Bạch liếm liếm môi dưới, cảm thấy thức ăn trông cũng không tệ lắm.

Ở ngoài xa hơn...

Ngoài cửa còn đang đối mắt, hành động như vậy đã tiến hành cả một khắc, một đám thị vệ ngăn cản ở phía trước cản trở công công tuyên chỉ tới gần, không cho bọn họ mang người đi. Sự tình rất rõ ràng mang theo kỳ quặc, mà người đi tìm hiểu còn chưa trở lại, cho nên bọn họ không thể thật sự để cho người bị mang đi, khi đó cái gì đều chậm.

"Các ngươi dám kháng chỉ?"

Công công tuyên chỉ họ Hách, đi được khá gần với Tam hoàng tử, lần này tiếp phần việc hạch tội này lại càng vui mừng, mắt thấy kéo lâu như vậy không còn kiên nhẫn, "Ngang nhiên kháng chỉ xem như mưu phản..."

Nhị hoàng tử nâng tay, những người đó có chút không cam lòng, cuối cùng vẫn lui lại.

Rốt cuộc kéo dài một khắc đã đủ lâu, không có chuyển biến thì không kéo tiếp nổi nữa, Nhị hoàng tử làm lựa chọn như vậy cũng chỉ do bất đắc dĩ. Năm đó bạn tiên chính là thấy một màn này mới không trực tiếp ra mặt ngăn cản, bởi vì lúc ấy hắn ta cũng không rõ ràng tình huống, chỉ có thể lấy thái độ của vị hoàng tử kia cầm đầu, nhưng Diệp Bạch thì khác...

Mặc dù linh lực trong cơ thể không đủ dồi dào, lại đủ để cho hắn trực tiếp câu thông thiên địa.

Ngay sau đó,

Một tiếng sấm kinh động vang lên, bổ vào trên ót tên công công, trực tiếp đánh người cháy đen bốc khói, người bên cạnh kinh hách xong hoàn hồn, thăm dò hơi thở, "Chết... chết rồi."

Nhị hoàng tử ngẩng đầu nhìn lên trời, tinh không vạn lí, ánh mặt trời xán lạn.

Thời tiết này lại có thể có sét đánh, ở đây có người thông minh lưu ý đến hiện tượng này, không khỏi có chút ngạc nhiên khó hiểu, nhưng ngay sau đó thì lại thấy có một thiếu niên từ bên trong phủ đi ra.

"Thiên lôi đánh xuống."

Diệp Bạch nhếch môi cười nói: "Là làm chuyện thương thiên hại lý gì."

Chương 71

Tất cả mọi người hoàn toàn yên tĩnh, đều bị tiếng sấm đột nhiên xuất hiện giật mình, lúc này Diệp Bạch lên tiếng đặc biệt dễ thấy, chỉ trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt mọi người. Chỉ thấy hắn chậm rãi đi ra, mắt cười nhìn thi thể trên mặt đất, cảm khái: "Đích thị là giả truyền thánh chỉ chọc Thiên Nộ, lời thiên tử là các ngươi có thể tùy ý xuyên tạc."

Mọi người: "..."

Ngay cả Nhị hoàng tử cũng cảm thấy lời này quả thực khó tin.

Từ xưa việc giả truyền thánh chỉ không phải là không có, chưa từng trực tiếp bị sét đánh chết như vậy, nếu thật sự có tiền lệ thì ngày sau chắc chắn không ai dám tiếp tục làm như thế. Huống hồ lúc trước Nhị hoàng tử đã xem qua thánh chỉ, rõ ràng không có bất cứ vấn đề gì, mặc dù không biết cái gọi là tội danh này đến như thế nào, nhưng thánh chỉ đích xác là thật.

Đám người Hách Toàn tiến đến truyền chỉ lại càng cảm thấy vớ vẩn.

"Lớn mật." Một người trong đó lập tức trách mắng.

Diệp Bạch giương mắt quét tới, phát hiện là một tiểu công công vẫn luôn đi theo bên cạnh Hách Toàn, thần sắc hành vi quả thực như một khuôn mẫu khắc ra từ đối phương, hiển nhiên là 'Đồ đệ' để ở bên người cẩn thận dạy dỗ. Lúc này đang vừa từ trong khiếp sợ bởi cái chết của sư phụ hoàn hồn lại, sắc mặt không tốt trách mắng Diệp đại miêu.

Một gã thị vệ phía sau cũng nói theo: "Ngươi là người phương nào, lời nói bực này cũng có thể nói lung tung."

Nếu thánh chỉ là giả, đám người bọn họ không phải sẽ thành giả truyền thánh chỉ à, đây chính là trọng tội trăm triệu không thể đồng ý. Tương phản với nó, bên kia vẻ mặt Nhị hoàng tử cũng khẽ động... việc hôm nay quá mức kỳ quặc, nếu bị mang đi thì không biết là quang cảnh gì, duy chỉ có kéo dài cùng lưu lại mới là lựa chọn tốt nhất.

Vốn đã không kéo tiếp được, nhưng hiện tại Diệp Bạch cho hắn cơ hội này.

Làm, hay là không làm.

Nếu theo đại cục nhìn lại, việc này lợi nhiều hơn hại, đợi đến kéo dài tới sự tình sáng tỏ hoặc là Cố Chiêu tới, khi đó mọi việc có thể xoay chuyển. Chẳng qua thánh chỉ thật giả sớm có định luận, đến lúc đó Diệp Bạch đột nhiên nhảy ra sẽ phải gánh trọng tội, vì thu nhỏ lại tội danh bọn họ kháng chỉ bất tuân, tất cả chỉ nên để một mình hắn gánh vác.

Bên người có một mưu sĩ nhịn không được nhỏ giọng nói: "Tận dụng thời cơ."

Sự thật là cho dù bọn họ không biết thời biết thế, Diệp Bạch cũng không rơi vào chỗ tốt gì, cơ hội như thế sao hoàng tử có thể do dự. Hắn ta nghĩ được rõ ràng, nhưng không ngờ Nhị hoàng tử lại chỉ là thần sắc phức tạp nhìn Diệp Bạch một cái, sau đó lớn tiếng trách mắng: "Sao lại thả người ra, không biết hắn còn điên à."

Diệp Bạch: "..."

Diệp đại miêu bị chỉ vào đầu óc không rõ ràng lắm suy tư một chút đã hiểu được, đối phương là giúp hắn thoát tội.

Không thể không nói, vị Nhị hoàng tử này quả nhiên là tri ân báo đáp, chỉ thuận tay giúp một mạng, lại có thể được hoàng tử thiệt tình đối đãi đúng là hiếm có.

Từ xưa sống chết bất luận địa vị cao thấp, mệnh lại có.

Tánh mạng hoàng thất từ xưa lớn hơn trời, đều có vô số người dốc hết sức, chắn đao chắn thương. Hành động của nguyên chủ kỳ thật so ra cũng không tính là gì, lúc này chính xác nhất cũng nên là buông bỏ hắn để cầu lấy cơ hội tạm nghỉ. Nhưng mà ai cũng chẳng ngờ đến, đối phương sẽ làm ra quyết định đó vào lúc này.

Diệp Bạch thậm chí nghĩ đến, nếu một hồi có cơ hội, đối phương hẳn sẽ phái người cất bước hắn.

Người như thế...

Nếu không phải rõ ràng đối phương và nguyên chủ không có tư tình, Diệp Bạch đều muốn hoài nghi đây là yêu quá sâu mới dẫn đến. Không có biện pháp, mấy đời tới nay thấy nhiều hành vi cắm dao găm của người bên cạnh nguyên chủ, chợt đột nhiên đến một vị như vậy có chút không thích ứng. Đợi đến lúc hắn kịp phản ứng, đã có thị vệ lại đây chuẩn bị kéo hắn trở về.

"Đợi một chút."

Diệp đại miêu cơ linh, nháy mắt thoát khỏi mấy người nhảy vào đám người, nhặt lên thánh chỉ trong lúc hỗn loạn còn chưa kịp bị người nhặt lên. Lúc mở ra ngón giữa khẽ động linh lực, bên trên đã có chút khác biệt, ngay sau đó chợt nghe hắn ở bên kia khoan thai nói: "Chẳng thể trách gặp sét đánh, làm giả cũng không đủ tư cách, quả thực trời không đánh gã thì đánh ai."

Nói xong, hắn tùy tay ném thánh chỉ lại trong đám người.

Mọi người: "..."

Tuy nói Diệp Bạch ở nơi này ngôn từ chuẩn xác nói thánh chỉ là giả, nhưng không ai thực sự có can đảm tùy tiện đối đãi giống hắn, bối rối tiếp nhận thật cẩn thận mở ra, sau đó... người bên này của Nhị hoàng tử đều nhẹ nhàng thở ra, thị vệ đi theo Hách công công tới cũng vẻ mặt kinh ngạc khiếp sợ không thôi.

"Điều này... điều này sao có thể?"

Thánh chỉ đương nhiên vẫn là phần vừa rồi, chất liệu vải vóc nội dung đều không đổi, duy nhất có điều khác biệt chính là dấu ấn ngọc tỷ phủ lên bên trên. Chỉ cần cẩn thận lưu ý một phen, là có thể nhìn ra chữ thọ trong 'Vâng mệnh cho trời, tức thọ vĩnh xương*' ở bên trên thiếu một nét phẩy, liếc mắt một cái nhìn lại là biết trăm giả không thật.

(*: nghe theo mệnh trời, thì vĩnh viễn hưng thịnh)

Đám người đi theo Hách công công quả thực choáng váng.

Giả truyền thánh chỉ là trọng tội, bọn họ cho dù không biết bị lừa cũng không chiếm được chỗ tốt. Huống chi, vừa mới cảm thấy Nhị hoàng tử ngõ cụt không đường, đám người bọn họ không ít thúc giục.

"Đều bắt người lại."

Nhị hoàng tử từ trong xoay chuyển quỷ dị phản ứng lại, lập tức hạ lệnh người bên mình động thủ, đối phương căn bản không dám phản kháng, phần lớn đã giơ tay chịu trói. Chỉ có tiểu công công lúc trước ra tiếng trách mắng Diệp Bạch, còn ở nơi này ồn ào, "Không có khả năng, thánh chỉ nhất định là thật, các ngươi muốn tạo phản à?"

Lúc này lại căn bản không có người để ý tới tiếng gào của gã.

Một đám thị vệ mặc dù không có tài Trạng Nguyên, nhưng cũng nhận thức mấy chữ, lúc trước thánh chỉ như vậy sẽ không để cho bọn họ nhìn thấy nội dung, nhìn thấy làm sao sẽ cho rằng là thật.

Diệp Bạch cười nhạt không nói.

Tiểu công công kia rõ ràng là đồ đệ mà Hách công công mang theo bên người, rất được tín nhiệm, nhưng đáng tiếc...

Thánh chỉ trải qua tay hắn làm sao có thể còn là thật, Chu Chi Đạo kia cũng dám bố trí huyễn trận mê hoặc thiên tử, hắn sửa chữa thánh chỉ thì tính là cái gì. Huống chi, khối thân thể này vốn là người mang linh lực, làm lên chuyện này thậm chí không cần vận dụng tiên lực, đơn giản dễ dàng quả thực tựa như ăn cơm uống nước.

Đây là một thể chất tu chân cực tốt.

Sinh mang linh lực, kinh mạch rộng mà dẻo dai, thậm chí cả người bình thường cần phải dẫn khí vào cơ thể đều không cần. Từ lúc sinh ra, hắn cũng đã trực tiếp bước qua giai đoạn này trở thành một người Tu Chân, mà còn là loại thiên phú xuất chúng. Nhưng sau này không người dẫn đường, mới có thể sinh sống như người thường nhiều năm như vậy.

Lúc này thay đổi thành Diệp Bạch hiểu rõ về linh lực, sử dụng lên hiển nhiên thuận tay tự tại.

Các thị vệ của phủ hoàng tử động tác nhanh chóng, bắt hết toàn bộ đám người giả truyền thánh chỉ, nhanh chóng ổn định lại cục diện. Nhị hoàng tử nghiêng đầu nhìn Diệp Bạch với vẻ mặt bình tĩnh đứng ở nơi đó, thần sắc có chút phức tạp khó hiểu. Người biết rõ nội tình vẫn cảm thấy hắn đối với thiếu niên quá tốt, nhưng trên thực tế hắn làm xa xa không đủ.

Lần trước trong lúc nguy nan cứu hắn một mạng, lần này...

Tội danh bất hiếu mưu nghịch phạm thượng làm loạn, gần như là tuyệt cảnh mà thiếu niên chỉ ít ỏi mấy lời, lại đã xoay chuyển thế cục, một lần nữa giúp hắn một việc lớn.

"Ngươi..." Dừng một chút, Nhị hoàng tử mới nói tiếp: "Chờ ta trở lại sẽ nói chuyện tường tận với ngươi."

Diệp Bạch trừng mắt nhìn.

Hắn xem chừng vị hoàng tử này hẳn đã phát hiện ra điều gì, dù sao những người khác không tiếp xúc qua thánh chỉ không phân được thiệt giả, nhưng Nhị hoàng tử thì khác. Hơn nữa làm giả rõ ràng thế kia, thân là người thứ hai mở thánh chỉ ra xem, vị hoàng tử này chắc chắn cảm thấy trong đó tất có kỳ quặc.

Mà hết thảy đều là sau khi hắn xuất hiện mới bắt đầu, đối phương hẳn biết rõ trong lòng hết thảy có liên quan với hắn.

Về phần mục đích nói chuyện, phỏng chừng cũng không phải moi ra hắn rốt cuộc đã làm gì, mà là nghĩ biện pháp nhìn xem có thể che lấp một phen hay không. Tới hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn, bọn họ cần nương lý do 'thánh chỉ giả', ép người vào đại lao này để vào cung hội báo, thuận tiện biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhị hoàng tử nghiêng đầu nhìn thoáng qua một phụ tá, đối phương lắc lắc đầu.

Rất rõ ràng, lúc trước phái trinh thám ra còn chưa mang tin tức trở về, đây là một tín hiệu rất không tốt, tình huống không rõ sự tình kỳ hoặc làm cho bọn họ vô cùng bị động.

Nhưng hiện tại không có lựa chọn nào khác.

Diệp Bạch đã cho bọn họ một mở đầu vô cùng tốt, về phần sau đó có thể hành động đến mức nào thì phải xem chính bọn họ.

Nhị hoàng tử do dự trong lòng, lại chỉ có thể thuận theo tiến về phía trước, nhưng Diệp Bạch thì khác, hắn biết càng nhiều chuyện, rõ ràng nếu cứ qua đi như vậy tuyệt đối không lấy được chỗ tốt. Thánh chỉ là 'giả', nhưng cũng là hoàng đế tự tay hạ chỉ, nếu cứ trực tiếp cầm về cáo trạng như vậy, hoàng thượng có thể lập tức hạ lệnh chém người.

Thánh chỉ thật đều có thể làm thành giả, vậy còn không phải muốn tạo phản à?

Cho nên...

"Ta cũng muốn đi." Diệp Bạch bày tỏ rõ ràng.

Bởi vì chuyện lúc trước, Nhị hoàng tử cũng không phản đối chuyện này, chỉ nhỏ giọng dặn hắn mọi sự cẩn thận, đoàn người liền trực tiếp đi hướng hoàng cung.

Trước kia rất được tín nhiệm, cho nên Nhị hoàng tử vào trong cung vẫn luôn thông suốt.

Điều này cũng làm cho lần này Nhị hoàng tử mang người tới ngoài cửa ngự thư phòng, hoàng đế mới biết được tin tức, mà lúc đó chỉ còn khoảng cách một cánh cửa, Diệp Bạch dễ dàng đã khống chế tình hình trong phòng. Bọn họ thuận lợi vào cửa, mà ngay ở khoảnh khắc Diệp Bạch ngẩng đầu, hoàng đế bị huyễn trận ảnh hưởng biến mất.

Nhìn thấy mọi người, nhịn không được hỏi: "Bọn họ là ai?"

Nhị hoàng tử tiến lên một bước, giải thích: "Phụ hoàng, vừa rồi có người đến quý phủ nhi thần truyền chỉ, nói nhi thần vô lễ bất hiếu, ý đồ phạm thượng mưu nghịch hành thích vua..." Nhị hoàng tử nói xong thoáng ngẩng đầu, phát giác hoàng đế đối với việc này như có nghi hoặc, lúc này mới thoáng an tâm tiếp tục giải thích, cũng ở cuối cùng trình 'thánh chỉ giả' lên.

Trong lúc đó quốc sư Chu Chi Đạo vẫn luôn đứng ở bên cạnh, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn mấy người, cuối cùng rơi vào trên người Diệp Bạch.

Nghi hoặc, khó hiểu, sau đó... mừng như điên!

Chương 72

Diệp Bạch thân làm một người ngay cả tiên đều có thể xé, chống lại một Chu Chi Đạo chẳng qua mới Trúc Cơ đương nhiên là mang tính nghiền áp, càng đừng nói đời trước hắn còn lấy dị năng thao túng nhân tâm, ám chỉ thôi miên là chính. Tuy rằng hiện tại không biến thái đến vậy, nhưng có linh lực duy trì hóa giải Chu Chi Đạo tạo thành ảnh hưởng đối với hoàng đế vẫn khá dễ dàng.

Việc so đấu giữa các pháp thuật, bản thân hoàng đế cũng không rõ ràng.

Đồng thời bởi vì Diệp đại miêu làm thủ đoạn nhỏ, vị hoàng đế này thậm chí không nhớ rõ mình từng hạ thánh chỉ, vẫn cứ dùng thái độ trước kia đối đãi Nhị hoàng tử.

"May mắn hoàng nhi không bị lừa, bằng không cũng không biết bọn họ muốn mang người đi nơi nào."

Chưa dứt lại đề cập thánh chỉ, "Người làm giả quả thực có thể giết, không chỉ muốn hãm hại hoàng nhi, thậm chí còn xóa một nét phẩy trên chữ thọ, chính là đang nguyền rủa trẫm chết sớm?"

Diệp Bạch: "..."

Có trời mới biết, lúc đó hắn căn bản không nghĩ nhiều như vậy.

Đứng ở một bên, thần sắc Chu Chi Đạo mấy lần biến ảo, cuối cùng không nói gì, chỉ dùng một ánh mắt kinh hỉ rồi muốn nói lại thôi vô cùng khó hiểu nhìn Diệp Bạch.

Hừ!

Diệp đại miêu cười nhạo một tiếng, hoàn toàn sờ thấu ý nghĩ của gã, bởi vậy cũng không để ý tới chỉ chuyên chú ứng đối việc trước mắt.

Đừng tưởng rằng nói rõ giải thích hết thảy coi như đã xong, trên thực tế lúc trước Chu Chi Đạo không biết bố trí cục gì, khiến hoàng đế cảm thấy Nhị hoàng tử không tốt đến mức tận cùng. Hạ thánh chỉ còn vừa phái người đi bắt, vừa tìm mấy vị cựu thần tiến đến thương thảo, trọng điểm ở chỗ cần xử lý 'nghịch tử' Nhị hoàng tử như thế nào.

Đã như vậy, thông báo đương nhiên không thể nào là thần tử giao hảo với Nhị hoàng tử.

Trên thực tế trong những người này có một phần phái trung lập, càng nhiều là một phái nhân mã ủng hộ Tam hoàng tử, thậm chí còn có lão nhạc phụ cũng ở đám đó.

Trước khi đám người Diệp Bạch đến, những người này cũng vừa đến, bởi vậy trừ bỏ số ít sớm biết tình hình thực tế, phần lớn đều không rõ ràng lắm mình đến ngự thư phòng vì chuyện gì. Chuyện giả thánh chỉ vừa ra, cũng thực sự kinh sợ bọn họ nhảy dựng, có cảm thấy đáng tiếc, cũng có cảm thấy đây có phải là kế sách của Nhị hoàng tử không.

Trong đó bực bội nhất, vẫn là lão nhạc phụ của Tam hoàng tử.

Vị Chu Tính Nhân này thân ở nhất phẩm, chính là Hữu Thừa tướng đương triều, trước sau cũng coi như nhận được hoàng đế tín nhiệm. Trước đó lão ta tất nhiên có nhận được tin tức của Chu Chi Đạo, cũng biết rõ hôm nay là tới làm gì, sớm chuẩn bị tốt phải xử lý Nhị hoàng tử như thế nào, lại không ngờ sự tình gần đến cuối rẽ cái cong lớn.

Thuật pháp của Chu Chi Đạo lại mất hiệu lực, càng quan trọng hơn là thánh chỉ còn biến thành giả.

Chu thừa tướng tất nhiên là rõ ràng trong lòng thánh chỉ là thật hay giả, bởi vậy một lòng cảm thấy nhất định là Nhị hoàng tử hoặc là không làm, giết Hách Toàn làm ra vở kịch này. Giả thánh chỉ nhất thời nửa khắc không làm được, cho nên muốn làm vẫn là trước đó động tay chân ở bên trên, bởi vậy tâm tư vừa chuyển liền hành lễ với hoàng đế rồi nói:

"Không biết Thánh Thượng có thể cho cựu thần nhìn thánh chỉ giả kia được không."

Hoàng đế tất nhiên sẽ không cự tuyệt, tùy tay để cho người truyền thánh chỉ xuống. Chu thừa tướng nhìn rất cẩn thận, ý đồ từ trong đó vạch ra một nét phẩy của chữ thọ là do bị người xóa đi. Đến lúc đó bất luận hoàng đế có nhớ việc đã hạ ý chỉ hay không, việc làm của Nhị hoàng tử cũng đủ khiến Nhị hoàng tử gặp phải chán ghét mà bị vứt bỏ.

Diệp Bạch dễ dàng đã nhìn ra ý nghĩ của lão ta, đứng ở một bên âm thầm cười lạnh.

Hắn ra tay, một người phàm tục cũng vọng tưởng nhìn thấu, quả thực nằm mơ.

Quả nhiên, Chu thừa tướng nhìn một chỗ đó đều sắp ra hoa, cũng không phát giác nửa điểm không ổn, càng tìm không ra dấu vết có người lau quệt.

Lão ta nhịn không được nhìn về phía Chu Chi Đạo muốn lời giải thích, nhưng không ngờ người sau đứng nghiêm hoàn toàn không nhìn mình.

Thắng lợi trong tầm mắt, lại một mai trở lại trước giải phóng.

Cho dù là trọng thần hai triều, quan ở nhất phẩm, Chu thừa tướng cũng chưa chắc có thể nhất thời cam tâm nuốt xuống cơn tức này. Lúc này từ trên thánh chỉ bị động tay chân không bắt bẻ được, thì bắt tay từ phương diện khác, trực tiếp giả bộ lơ đãng nói: "Cựu thần cũng tiếp thánh chỉ mấy chục năm, vừa vào tay thậm chí cảm giác không ra đây là giả, có thể thấy được thứ này mô phỏng theo giống cỡ nào."

Nhị hoàng tử liếc hắn một mắt, đồng ý nói: "Quả thật, lần đầu tiên nhìn thấy ngay cả ta cũng không nhìn ra chỗ không thích hợp."

Ấn ngọc tỷ vốn không tính quá lớn, bên trên còn khắc tám chữ, một nét phẩy của chữ thọ xác thực không lộ rõ, người bình thường nếu không cẩn thận xem xét là không phát giác ra chỗ không đúng. Sở dĩ Diệp Bạch lựa chọn hủy diệt điểm đó, lúc ấy cũng chính là xuất phát từ suy tính này, chẳng qua ở Chu thừa tướng xem ra, chỗ có thể bắt bẻ là...

"Nghe Nhị hoàng tử mới rồi vừa nói, vị Diệp Tiểu công tử này ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua đã một mực chắc chắn thánh chỉ là giả?"

Việc này...

Nhị hoàng tử khẽ đổi sắc mặt, cảm thấy lão già họ Chu thật sự khó chơi, lời này nói rất nhẹ lại rất dễ khiến phụ hoàng sinh ra ý bất mãn đối với bọn họ. Còn chưa xem qua thánh chỉ đã chỉ ra đó là giả, hiện giờ trông thì là một công lao, nhưng xem ở lúc trước lại có hiềm nghi tạo phản bất kính, thực đúng là một hố to.

Diệp Bạch lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn một cái, quả nhiên thấy sắc mặt hoàng đế bệ hạ sau bàn sách có chút không vui.

"Diệp Bạch phải không!"

Hoàng đế nhìn thoáng qua thiếu niên đứng nghiêm phía dưới, hỏi: "Lại nói tiếp ta cũng có chút kỳ quái, ngươi phát hiện phong thánh chỉ kia là giả như thế nào."

Chu thừa tướng nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.

Nếu nói là Nhị hoàng tử phát hiện, lão ta còn không thể nói gì, nhưng một 'hạ nhân' từ trong phủ hoàng tử ra, mũ này cài lên lại phù hợp. Đến lúc đó công lao biến thành sớm có lòng làm trái, thân là chủ nhân, Nhị hoàng tử tất nhiên cũng trốn không thoát, sự tình dường nhau đang hướng tới phương hướng bọn họ hi vọng.

Nhị hoàng tử âm thầm nóng vội.

Tuy rằng trao đổi không nhiều lắm, thế nhưng Nhị hoàng tử lại rõ ràng Diệp Bạch không giỏi ngôn từ, trong ngày thường cũng chỉ viết chữ vẽ tranh, làm sao có thể ứng đối được những cạm bẫy dẫn dụ trên quan trường này.

Nhưng không ngờ...

Diệp đại miêu nào có thuần lương đơn giản như vậy, nhiều đời tới nay hắn từng gặp quân vương của một nước cũng không ít, đối với việc trên quan trường thương trường đều sớm thấy rõ ràng. Thậm chí ở Chu thừa tướng còn chưa ngẩng đầu lên, vừa mới mở miệng, thì hắn cũng đã đoán được đối phương sẽ nói gì, bởi vậy lúc này nào có chuyện không ứng đối được.

"Kỳ thật, chuyện này cần nói đến vì sao thảo dân sẽ ở trong phủ hoàng tử."

Sau đó Diệp Bạch đơn giản kể một chút năm đó cứu hoàng tử, cùng với chuyện sau này đón hắn bơ vơ không chỗ nương tựa đến báo ân, lại đôi chút mang theo một nét hàng ngày im lặng học tập ở trong phủ hoàng tử. Trong dăm ba câu, lại mơ hồ chỉ ra Nhị hoàng tử có thái độ làm người phúc hậu, đối với ân nhân cứu mạng như hắn cũng chiếu cố rất nhiều.

"Không nói đến hiểu bao nhiêu, cũng không thường xuyên gặp mặt, nhưng rốt cuộc đối với thái độ làm người của Nhị hoàng tử vẫn có một chút hiểu biết."

Dừng một chút, Diệp Bạch mới nói tiếp: "Trên thánh chỉ nói Nhị hoàng tử vô lễ bất hiếu, thậm chí còn có tội danh phạm thượng mưu phản thực sự rất không thích đáng, bởi vậy cho nên có điều hoài nghi."

"Cho nên ngươi bởi vậy đứng ra?" Hoàng đế ngạc nhiên nói.

Làm vậy chính là sẽ rơi đầu, vạn nhất nhìn lầm người còn mất cả tánh mạng. Nếu lúc trước thiếu niên được hoàng tử cứu, lại được rất nhiều thiện đãi bởi vậy đối với người này cực kỳ tín nhiệm, không muốn tin tưởng đối phương là người như trên thánh chỉ nhắc đến thì còn đáng tin một chút, nhưng sự thật lại cố tình tương phản.

Trước kia là thiếu niên cứu hoàng tử, hết thảy sau đó cũng có thể dùng báo ân đến trả hết.

Cho nên lúc này có thể đứng ra thực sự khiến người khác khó hiểu.

Diệp Bạch lại cười cười, cho mọi người giải thích: "Không truy xét thứ khác, Nhị hoàng tử đối đãi người không quyền không thế như thảo dân còn như thế, là biết đây tất nhiên là một người tri ân báo đáp. Người như vậy thảo dân không dám cam đoan chưa từng làm bất luận chuyện gì không thích đáng, nhưng có thể xác định tuyệt không làm ra việc ác phạm thượng làm loạn mưu toan hành thích vua giết cha."

Nghe vậy hoàng đế nhịn không được gật đầu, con của mình ông vẫn có chút hiểu biết.

Diệp Bạch hơi dừng, lại bổ sung:

"Từ trong ngày thường thảo dân ngẫu nhiên nghe người trong phủ đề cập tới, hoàng thượng luôn thánh minh, không phải đồn đại ngu dốt, bởi vậy càng nghĩ, càng cảm thấy sẽ không vô duyên ra một đạo thánh chỉ như vậy." Lời này đã xem như nịnh nọt, nhưng mà người nghe nội dung trong đó lại hết sức hài lòng.

Người quý phủ thường nói... Vậy chẳng phải là Nhị hoàng tử cho rằng như thế, trên làm dưới theo à.

Còn chưa chờ khích lệ lại thiếu niên thật biết nói chuyện, đã thấy đối phương lộ ra một thoáng tươi cười đắc ý, có chút tự đắc nói: "Sự kiện thánh chỉ lần này, thoạt nhìn thảo dân xúc động ngốc nghếch vạch trần sự thực, nhưng trên thực tế cũng là có nắm chắc mới dám mạo hiểm chém đầu cùng nguy hiểm đứng ra, dù sao những thứ như cái đầu đây, ai cũng không mọc ra cái thứ hai đúng không."

Hoàng thượng: "..."

Giờ không phải là lúc hắn nên tỏ rõ trung tâm à, ai ngu xuẩn sẽ nói thật như vậy, cho dù là sự thật cũng không thể nói thẳng ra, nói ra làm giảm độ hảo cảm bao nhiêu!

Lúc này, ông lại thật sự tin những lời Diệp Bạch nói.

Dù sao nhìn bộ dáng này của thiếu niên, cũng không giống người miệng lưỡi trơn tru quen lấy lòng khoe mẽ, nói thật nói đến mức bán cả bản thân, còn có thể giả được à.

Chẳng qua cũng may là đứa nhỏ này tâm nhãn 'ngốc' chút, bằng không cũng không thể trùng hợp vừa vặn vạch trần sự thật như vậy. Nếu thật khiến những người đó dùng thánh chỉ mang người đi, vậy Nhị nhi tử của ông khẳng định dữ nhiều lành ít. Hoàng đế cảm thấy may mắn, liền bốn phía phong thưởng Diệp Bạch, sau lại cho Nhị hoàng tử không ít chỗ tốt dùng để an ủi.

Diệp đại miêu đặc biệt vui vẻ tiếp thưởng, dáng vẻ đắc ý hiện tại mình cũng thuộc về hàng ngũ kẻ có tiền.

Bộ dáng này khiến hoàng đế nhìn lại bật cười một trận, rồi lại cảm thấy khó có được, nhìn quen làm bộ làm tịch rồi, trái lại chất phác hồn nhiên như này thật sự hiếm thấy.

Đúng lúc này, Chiêu Thân vương cầu kiến.

Thân là đệ đệ ruột duy nhất của hoàng đế, lại là người niên kỷ nhỏ nhất, Cố Chiêu nhất quán rất được nuông chiều, vừa mới cầu kiến lập tức đã được tuyên vào.

Diệp Bạch lặng lẽ liếc nhìn người ta một cái, lập tức đứng đắn đứng ở nơi đó, lại không liếc cái thứ hai.

Hừ!

Đời trước hắn tới gần đối phương, người nọ lại cảm thấy là hắn thôi miên, đời này hắn mới không thèm liếc mắt nhiều hơn một cái, nhất định muốn người nuôi mèo theo đuổi hắn mới được.

Đến lúc đó, hắn còn muốn suy xét xem có Nên! Đáp! Ứng! Hay! Không! ! !

Chương 73

Cố Chiêu là con nhỏ nhất của tiên hoàng, cũng cùng một nương sinh với hoàng đế đương nhiệm, lại thêm lúc y còn nhỏ hoàng đế đã kế vị, cho nên ngược lại không có tranh đấu vương quyền gì đến quấy nhiễu tình huynh đệ. Nói là đệ đệ, kỳ thật cũng sắp coi như nhi tử để đối đãi, nhiều năm như vậy địa vị thậm chí còn cao hơn mấy vị hoàng tử một ít.

Y có năng lực xuất chúng, lại không tồn tại vấn đề tranh vị, bởi vậy vẫn luôn sống rất tốt.

Cho dù là một số đối thủ từng quá tiết với y, gặp mặt cũng phải cười ha ha chào hỏi, cho tới bây giờ còn chưa gặp được người không được tự nhiên giống Diệp Bạch.

Nói chán ghét đi, tiểu nhãn thần nhìn qua lại không giống, nhưng tiếng hừ lạnh sau đó là có chuyện gì?

Cố Chiêu có lòng níu người qua hỏi một chút, nhưng trường hợp không đúng cũng thôi, bái kiến hoàng đế, lại nghe đến án thánh chỉ giả. Y tùy ý hỏi vài câu, đều là ở trên tử huyệt, hoàng đế bệ hạ vừa nhìn tình huống này dứt khoát ném sự tình cho y tra rõ, cũng nói rõ nhất định phải điều tra ra chân tướng.

Chu thừa tướng có lòng muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Nhị hoàng tử cũng thôi, Cố Chiêu lại không phải dễ đối đầu, không thấy đối đầu y gần như đều không có kết cục tốt à.

Hơn nữa hoàng đế kiêng kị hoàng tử, cảm giác những đứa con này ghi nhớ vị trí của ông ta, lại tín nhiệm có thêm đối với đệ đệ Cố Chiêu, thường xuyên gọi tới thương lượng một ít sự tình khẩn yếu. Cho nên dù 'thánh chỉ giả' lại không ổn, đối với bên bọn họ có thể bất lợi, Chu thừa tướng biết mình đã không ôm đồm đến.

Thậm chí, lão ta còn phải cười đến một câu: "Chiêu Thân vương quả nhiên còn trẻ đã đầy triển vọng."

Diệp Bạch nhịn không được lại bay qua một cái liếc mắt, thầm nghĩ người của hắn làm sao kém được, tất nhiên là lợi hại nhất.

Hoàng đế phất tay cho mọi người đi xuống, Diệp Bạch theo Nhị hoàng tử và đám cựu thần Chu thừa tướng đi ra ngự thư phòng, mấy người chu toàn vài câu thì đều tự tách ra. Trong lúc Chu thừa tướng nhìn Diệp Bạch xưng: "Quả nhiên tuổi trẻ đầy hứa hẹn." Diệp đại miêu vui vẻ tiếp nhận, một bộ vô cùng tự hào tức đến mức râu đối phương đều thổi lên.

Nhị hoàng tử vội ho một tiếng, cười thầm không nói.

Cố Chiêu cũng không đi cùng bọn họ, mà lưu lại thương thảo sự tình với hoàng đế, bởi vì bản thân y có việc cần hội báo, mới 'vừa khéo' chạy tới.

Ra cửa cung, thì thấy bên ngoài một thị vệ mặc thường phục thò đầu ra nhìn.

"Lén lén lút lút."

Diệp đại miêu liếc nhìn người đến, Nhị hoàng tử giựt giựt khóe miệng thầm nghĩ ngươi nhìn bên ngoài người nào đi coi chừng mà không phải như vậy, nhưng rốt cuộc không nói thêm cái gì. Người nọ lúc này đã chạy qua, đang chuẩn bị nói cái gì thì bị ngăn lại, sau đó một hàng mấy người đỉnh ánh mắt phức tạp nan giải của Chu thừa tướng đón xe rời đi.

Diệp đại miêu làm ổ ở chiếc xe phía sau, linh lực kéo dài đi vào bên trong hoàng cung.

Trong cơ thể linh lực quen thuộc khiến người ta thoải mái, mặc dù không nhiều lắm lại cũng đủ để Diệp Bạch làm rất nhiều chuyện. Vừa rồi ở trên đại điện giả bộ nửa ngày, lúc này trộm dùng thần niệm nhìn người nuôi mèo nhà hắn. Đời này đối phương hiển nhiên vẫn có dáng vẻ như vậy, lúc Diệp Bạch 'nhìn' qua, Cố Chiêu đang cùng với hoàng đế thảo luận về Nhị hoàng tử.

"Nhị hoàng nhi..." Dừng một chút, lão hoàng đế thở dài, "Tài năng là có, nhưng khí phách không đủ."

Cố Chiêu cũng không đồng ý, "Trên thực tế Nhị hoàng tử làm đã đủ tốt rồi, tuy rằng có chỗ thiếu sót, nhưng cũng không mềm lòng dễ dàng bị người ảnh hưởng, đối người đối việc đều có lý giải của mình."

Hoàng đế không thể phủ nhận.

Chẳng qua... "Lão nhị vẫn kém một chút."

Lời này Cố Chiêu không tiếp lời, đối với ngôi vị hoàng đế, cho dù là y cũng không tiện nói quá nhiều, bên kia lão hoàng đế lại dường như đặc biệt có dục vọng muốn nói. Cho dù y không tiếp lời, cũng vẫn nói tiếp: "Giống việc hôm nay, ngươi nghe vừa rồi người phía dưới hồi báo không, lão nhị có phần không để ý đại cục."

Diệp Bạch hiểu được, đây là nói đến chuyện của mình.

Hoàng đế cảm thấy lúc ấy Nhị hoàng tử không nên gắn cái mác 'Kẻ điên' cho hắn, mà nên mượn việc này một mực chắc chắn thánh chỉ là giả, như vậy mới là chú ý đại cục. Vì bản thân, cũng vì toàn bộ người ủng hộ phía sau Nhị hoàng tử, nhưng đối phương hiển nhiên lựa chọn bảo toàn bản thân hắn, bỏ quên con đường này.

Bên kia Cố Chiêu suy tư một chút hiển nhiên cũng hiểu được lão hoàng đế đang chỉ cái gì.

Y cười cười, giống như vui đùa, hỏi, "Nếu Nhị hoàng tử thực sự làm như vậy, cho dù không có ngại mưu phản, đến lúc đó bất luận thánh chỉ là thật hay giả, lúc này cũng không chiếm được chỗ tốt!"

Hoàng đế trầm mặc hồi lâu.

Rốt cuộc chính ông ta cũng không nói rõ ràng đối với biểu hiện của Nhị hoàng tử là vừa lòng, hay là không vừa lòng.

Nếu là lấy thần tử mà nói đối phương làm cũng không sai, nhưng nếu lấy người được chọn quân vương mà nói lại có phần không đủ quyết đoán, không thể khi cần quyết thì phải quyết ngay.

Rốt cuộc...

"Điểm ấy vẫn là lão nhị kém lão tam!"

Cố Chiêu nhớ tới thủ đoạn Tam hoàng tử luôn tàn nhẫn, không khỏi nhíu mày, nhưng rốt cuộc không nói gì, sự tình như thế nào trong lòng hoàng đế không phải không rõ ràng. Lão nhị tài năng xuất chúng lại quá mức mềm mại, lão tam thỏa đáng có thể bù lại được chỗ không đủ trong đó, nhưng ở trên trị quốc lại chênh lệch không chỉ nhỏ tí tẹo.

"Rốt cuộc," do dự trong nháy mắt, Cố Chiêu vẫn nói câu: "Thường ngày Nhị hoàng tử cũng không đến nỗi như vậy."

Bình thường tuy xử sự ôn hòa chút, nhưng cái nhìn đại cục chưa bao giờ xảy ra sai lầm, việc này trong lòng hoàng đế vô cùng rõ ràng, nghe vậy gật đầu theo.

"Diệp Bạch đó... lão nhị thích như vậy?"

Cố Chiêu: "..."

Diệp Bạch: "..."

Diệp đại miêu trực giác dùng thần thức quét một chút Nhị hoàng tử trên xe ngựa phía trước, sau đó lại cảm giác mình thần kinh quá độ, chuyện này rõ ràng cho thấy lão hoàng đế suy nghĩ nhiều. Bên kia Cố Chiêu lại càng khóe miệng giật mạnh, "Ta lại không nhìn ra, con ngài thích người ta chỗ nào, không phải nói báo ân à."

Lão hoàng đế cũng không tin, báo ân có nhiều phương pháp, không đến mức như thế.

Cố Chiêu lắc đầu, "Bên cạnh Nhị hoàng tử có không ít người, nhưng những người này đều đi theo từ rất sớm, hoặc là sau này mới chiêu mộ. Đặt tính mạng bản thân và người nhà ở trên người Nhị hoàng tử cũng không ít, nhưng đó cũng chỉ là đánh cuộc, cược ngày sau tiền đồ quang minh. Chỉ riêng Diệp Bạch là khác biệt, thiếu niên ấy không cầu tài không cầu lợi, cho nên mới đặc thù đó thôi."

"Trong lòng Nhị hoàng tử, nhìn rất rõ ràng."

Một phe phái, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, vốn gắn liền với nhau. Những người đó ủng hộ Nhị hoàng tử, nhưng cũng chỉ vào ngày sau có thể cho bọn họ tiền đồ tốt hơn. Rõ ràng là chủ tớ, trên một mức độ nào đó còn không phải một loại quan hệ hợp tác à, cho nên những người đó dám đánh cuộc, thì nên thừa nhận kết quả thua cuộc.

Cố Chiêu chờ đợi hoàng đế suy nghĩ cẩn thận, mới nói tiếp: "Thiếu niên kia chính là khác biệt ở điểm ấy."

Bởi vì không phải người đánh cuộc, cho nên Nhị hoàng tử mới cảm thấy hắn không nên thừa nhận hậu quả thua, hơn nữa người này còn từng có ân một mạng với mình.

"Con người lão nhị, nhớ tình cũ nhất, điểm ấy hoàng huynh ngài cũng không phải là không rõ ràng."

Nhớ đến đèn Lưu Ly ông ta ban cho lúc nhỏ, hiện giờ còn ở trong phòng ngủ nhi tử, cùng với các vật nhỏ khác, hoàng đế cảm thấy mềm mại bật cười lắc đầu.

"Ngươi ấy à, đúng là có thể nói."

Chưa xong, lại lơ đãng nói: "Rốt cuộc vẫn có quan hệ tốt với lão nhị!"

"Dù sao chúng ta cũng cùng nhau lớn lên." Cố Chiêu như không chú ý tới ý thử trong đó, tự tại nói: "Hơn nữa đứa bé kia nhớ tình cũ, quan hệ với ta luôn rất tốt."

Hoàng đế không khỏi nhớ tới quang cảnh những năm ấy.

Năm đó tiên hoàng chết bệnh đúng lúc Cố Chiêu sinh ra, bởi vậy không biết bao nhiêu người chỉ vào đệ đệ nói chuyện, nhất thời lời đồn đãi bay đầy trời làm cho người ta nửa bước khó đi. Sau này đợi đến thời cuộc ổn định, rồi lại không đành lòng đệ đệ nhỏ tuổi một mình ở ngoài cung, nên nuôi cùng một chỗ với mấy vị hoàng tử, nhoáng lên một cái cũng hơn hai mươi năm.

"Khi đó ngươi còn nhỏ, béo giống như bánh bao, đáng yêu hơn hiện tại nhiều."

Cố Chiêu: "..."

Chúng ta có thể đừng luôn nhắc lịch sử đen tối không, thấy y như vậy hoàng đế ngược lại nở nụ cười, "Hai đứa con trai này của trẫm, nếu có một người có thể theo kịp ngươi, sao nên nỗi vị trí Thái tử còn đang bỏ trống."

Lời này cũng không dễ tiếp.

Diệp Bạch thầm nghĩ lão hoàng đế này mỗi một câu đều chứa ẩn ý, rốt cuộc vẫn đề phòng đệ đệ, quả nhiên xưng hô cô độc không phải là không có đạo lý.

Lại chờ nghe tiếp thì phát hiện xe ngựa đã chạy rất xa, khoảng cách không đủ.

Rốt cuộc khối thân thể này chưa từng tu chân, linh lực không đủ, có thể sử dụng lại càng không nhiều lắm, đổi với người bên ngoài căn bản không làm được những việc này, cũng chỉ có Diệp Bạch vốn là hồn tiên hạ phàm, lý giải đối với thuật pháp càng sâu một bậc. Người bên ngoài sử dụng mười phần lực để làm việc, hắn có lẽ chỉ cần ba phần, có khi còn có thể càng ít hơn một chút.

Bởi vậy mới có thể thuận lợi giải quyết tất cả chuyện này.

Chờ trở về phủ.

Nhị hoàng tử đầu tiên gọi người lúc trước canh giữ ở trước cửa cung tới hỏi, đối phương vốn là một trong mấy người mà bọn họ phái đi ra tìm hiểu tình huống, nhưng không ngờ bị người thiết kế ngăn cản, cuối cùng vẫn là Cố Chiêu đi qua thuận tay cứu người, lại một đường lấy có 'chuyện quan trọng' làm lý do vào hoàng cung, chuẩn bị thám thính tình hình thực tế.

Nhưng mà ai cũng không ngờ đến, sự tình giải quyết thuận lợi nhanh chóng như vậy.

Diệp Bạch ngồi ở một bên uống trà, thuận tay ăn điểm tâm trên bàn, chờ Nhị hoàng tử xử lý xong việc lúc trước tới tìm hắn nói chuyện, cũng âm thầm cân nhắc xong nên để lộ ra mấy thứ đó thế nào. Từ trước đó hắn thăm dò, đặc biệt không ở ngay lúc đầu trực tiếp vạch trần thánh chỉ đến xem, vị hoàng tử này tuyệt đối có thể tín nhiệm.

Cho dù ở vào cục diện này cũng không có tâm tư xấu, có thể thấy được tâm tính đã là cực tốt.

Hơn nữa người này có quan hệ với Cố Chiêu không tồi.

Mỗi một đời người nuôi mèo nhà hắn đều không có quá nhiều bằng hữu, quan hệ tốt lại càng chỉ có một, nhưng đều đủ có thể tín nhiệm, có thể gánh vác hơn chục người ngoài.

Nghĩ như vậy, Diệp Bạch đã hiểu nên nói đến mức độ nào.

Bên kia Nhị hoàng tử cuối cùng an bài thoả đáng hết thảy, đang định nói chuyện với Diệp Bạch một phen, lại nghe thấy hạ nhân báo lại, nói là quốc sư Chu Chi Đạo ở bên ngoài cầu kiến.

"Chu Chi Đạo?"

Gã tới làm gì?

Chương 74

Bởi vì đối phương tỏ rõ là tới gặp Diệp Bạch, cho nên Nhị hoàng tử trước đó hỏi ý kiến Diệp đại miêu một tiếng, sau đó đương nhiên là 'tới vui vẻ' tự nguyện tiếp kiến.

Chu Chi Đạo hoàn toàn không có bộ dáng tiên phong đạo cốt đắc ý phi phàm ngày xưa.

Lúc này gã đang vẻ mặt khiêm cung hành lễ với Nhị hoàng tử, sau mới nói ra ý kiến mình muốn nói chuyện riêng với Diệp Bạch, được đối phương đáp ứng xong mới như thở dài nhẹ nhõm một hơi. Diệp đại miêu ngồi ở chỗ đó nhìn gã đang tự thoải mái vui vẻ diễn trò, vừa ăn xong điểm tâm, chờ người ngoài đều lui ra mới xoa xoa tay, nói:

"Có lời gì, hiện tại có thể nói..."

Bên này vừa dứt lời, bên kia đã dùng một cước đạp bay Chu Chi Đạo khóc rống ôm đùi mà đến, Diệp Bạch hừ lạnh một tiếng, "Có chuyện nói rõ ràng, làm gì giống trẻ con khóc không ngừng, còn học người ta bán manh ôm đùi?" Cũng không nhìn xem mình trông như thế nào, không bị người ghét bỏ.

Chu quốc sư: "..."

Thật lâu gã mới khôi phục chút trạng thái, cũng không dám ngồi, chỉ đứng ở nơi đó một bộ muốn quỳ xuống bái lạy.

"Chân nhân, cầu chân nhân cứu mạng."

Gã vái một cái, đang định tiến lên ôm chân Diệp Bạch lại cứng rắn ngừng lại, "Chân nhân cứu mạng mà chân nhân, Chi Đạo đã không còn phương pháp, chỉ có thể cầu chân nhân động thủ trừng trị kẻ ác đổi lấy Đại Dục triều ta bình an."

Diệp Bạch nhíu mày, dường như hết sức cảm thấy hứng thú hỏi: "Nói kỹ càng."

Trong con ngươi mà Chu Chi Đạo buông xuống hiện lên một tia hưng phấn, trên mặt lại vẫn là tình hình bi thống, chỉ nói là có kẻ ác mạnh mẽ bức bách gã làm quốc sư hại người.

"Người nọ pháp thuật cao cường, tiểu nhân thật sự không địch lại."

"Chân nhân sợ là cũng phát hiện Thánh Thượng có chỗ không ổn, thật sự là người nọ sợ quấy nhiễu nhân quả thế gian, bởi vậy buộc tiểu nhân đến làm chuyện này." Dừng một chút, gã lại bổ sung, "Bằng không tiểu nhân sao dám làm việc đại nghịch bất đạo này, tương truyền can thiệp ngôi vị hoàng đế chính là đại nhân quả, sẽ ảnh hưởng ngày sau phi thăng."

Diệp Bạch cười lạnh, thầm nghĩ như ngươi không nhân quả cũng không bay qua được.

Năm đó chính là dựa vào mấy lời này lừa tiểu bạn tiên, dù sao người Tu Chân không có một kẻ nào không muốn phi thăng, tiểu hồ ly cũng là bởi vì điểm ấy mới tin lời người này.

"Nói đi!"

Diệp Bạch nhẹ nhàng hỏi: "Muốn ta làm thế nào."

"Tất nhiên là lên núi quản kẻ ác đó, để tránh thế gian chịu khổ đồng thời còn có đồng đạo khác chịu bức bách như này, nói cái gì cũng phải làm cho đối phương nhận sai hối cải."

Chu Chi Đạo nói hùng hồn lý lẽ.

Gã sớm nhìn rõ ràng, tiểu tử này cốt linh mới tuổi nhược quán, tuổi này thông thường không tâm cơ không kinh nghiệm, còn một mực chính nghĩa vô cùng. Nếu như nói muốn chém giết kẻ ác kia cho qua chuyện, nói không chừng đối phương còn có thể cảm thấy gã ngoan độc, bởi vậy chỉ nói là muốn ngăn cản kẻ đó lại tiếp tục bức bách đồng đạo, quấy nhiễu nhân quả hoàng thất.

Đời trước tiểu hồ ly bởi vậy cảm thấy tâm tính gã lương thiện, còn có chút đáng tiếc linh căn thiên phú quá kém, khó có thể đắc đạo.

Cũng chính bởi vậy, mới hoàn toàn tin lời đối phương nói, không đề phòng đi theo người vào núi Tử Hà, cuối cùng bị trận pháp vây trên chân núi mãi cho đến chết.

Đến phiên Diệp Bạch lại chỉ nâng tay cầm chén trà bên cạnh, nhạt nhẽo 'À' một tiếng.

Bưng trà tiễn khách.

Chu Chi Đạo thấy tình cảnh này cảm thấy quýnh lên, thầm nghĩ tiểu tử này còn không dễ lừa, nhưng không ngờ Diệp Bạch phất phất tay không kiên nhẫn nói: "Thật dong dài, không phải là muốn đi giáo huấn người thôi à."

Nói xong cũng vung tay lên, quét Chu quốc sư ra cửa.

Chu Chi Đạo: "..."

Kinh hỉ tới quá đột ngột, Chu đại quốc sư nhất thời chưa phản ứng kịp, ngay sau đó là một trận mừng như điên. Về phần mất mặt bị đuổi ra, vào lúc này căn bản không coi là cái gì. Dù sao có thể lừa dối được Diệp Bạch, lừa gạt đối phương quay về tông môn mới là quan trọng nhất, cũng liên quan đến tiền đồ ngày sau của gã.

Những thứ đó không có chút quan hệ gì với vương triều Đại Dục.

Gã linh căn kém, thiên phú không được, sớm buông bỏ hi vọng phi thăng, mấy năm trước còn vì có thể sống lâu chút ngày tháng mà cố gắng, mấy năm nay lại ngay cả chút ý nghĩ ấy cũng không dám có. Thấy nhiều người tư chất giống gã trong tông môn, hiểu sâu sắc những người này hoàn toàn không có khả năng tiếp tục tiến cấp, gã đã không cố gắng nữa.

Chu Chi Đạo cảm thấy, cùng với bế quan tu luyện không hề ý nghĩa, không bằng đến thế gian hưởng thụ nhân sinh tốt đẹp.

Nhưng lại chưa từng nghĩ tới, ở chỗ này gặp một biến số như Diệp Bạch.

Nhìn như đối phương phá hủy âm mưu của gã, khiến Tam hoàng tử đối với gã rất là bất mãn, nhưng so với con đường Trường Sinh rộng mở, chút chuyện nhỏ này quả thực không tính bằng cái rắm. Đúng vậy, nhìn thấy Diệp Bạch khiến cho gã thấy được cơ hội có thể sống nhiều hơn mấy trăm năm, bởi vậy đặc biệt lưu ý dụng tâm, phát hiện quả nhiên như mình dự đoán.

Đây là một thanh niên rất có thiên phú, rồi lại không giống đệ tử tông môn lớn.

Trên người đều là vật phàm, không có cả một hai kiện pháp bảo nhỏ mà ngay cả tu sĩ kém cỏi nhất cũng có, gã thử thăm dò hô to chân nhân lại cũng dám đáp. Chẳng lẽ hắn không biết, ở giới Tu Chân chỉ có tu sĩ lên Kim Đan mới xứng được xưng là chân nhân, từ chút cảnh giới trước mắt này của hắn căn bản không đủ để xem à?

Chẳng qua như vậy là tốt nhất.

Đối phương càng không biết, xác suất thành công của gã lại càng lớn.

Diệp Bạch thả thần thức ra ngoài, nhìn Chu Chi Đạo bên ngoài có chút do dự, dường như cảm thấy hắn cũng quá dễ lừa gạt, nhưng một giây sau lại một bộ đắc ý. Đoán chừng là nghĩ, cảm thấy hắn quá mức tự đại lại đối với bản thân quá mức tự tin, đem mọi việc đều thuận lợi ở giới phàm nhân thả tới giới Tu Chân, tự cho là có thể dễ dàng giáo huấn trưởng lão tông môn nào đó.

Ha ha! ! !

Cho dù chưa từng quan sát cuộc đời bạn tiên, hắn cũng không đến nỗi dễ gạt như vậy, huống chi là biết rõ nội tình hiện tại.

Bên kia Nhị hoàng tử vẫn luôn chú ý tình huống bên này, thấy Chu Chi Đạo vừa rời khỏi, lại lần nữa đẩy cửa đi đến. Diệp Bạch thu hồi thần thức, nói chuyện phiếm với Nhị hoàng tử vài câu liền bắt đầu tiến vào chính đề, giải thích sơ qua tất cả tình huống, vấn đề trong đó đương nhiên chính là hắn biết pháp thuật cùng với thân phận quốc sư Chu Chi Đạo.

Nhị hoàng tử nghe xong hồi lâu không nói gì.

Này...

Cho dù lúc trước cảm thấy sự tình kỳ hoặc, bất luận là thánh chỉ ly kỳ kia hay là sau đó thánh chỉ đột nhiên biến thành giả, nhưng cũng không hề liên tưởng đến phương diện này.

Việc tu chân, cách bọn họ rất xa xôi.

Thế giới này, linh lực đã không còn nhiều lắm, người tu hành biến ít không nói, phàm nhân bình thường hoàn toàn không biết còn có tu sĩ tồn tại. Dù quý làm hoàng đế thái hậu cũng không rõ ràng lắm, huống chi những hoàng tử bọn họ. Lúc trước đối với Chu Chi Đạo, hắn ta cảm thấy cũng chỉ là một thần côn giỏi về lừa dối, ai có thể nghĩ đến...

"Gã cũng biết pháp thuật?"

Diệp Bạch gật đầu thừa nhận, chưa xong lại khinh thường nói: "Cái loại kém cỏi nhất thôi, quả thực không đáng giá nhắc tới."

Nhị hoàng tử nhìn thiếu niên, cảm giác có chút biến hóa, không nặng nề bằng lúc trước, nhưng hắn ta thật ra không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có thể là chuyện lần này dẫn đến, ngược lại nhất thời có chút áy náy.

Sự tình quá nhiều, Nhị hoàng tử còn phải đi bận việc, bởi vậy hai người cũng không nhiều lời.

Chẳng qua lại dặn dò lại Diệp đại miêu, vẫn là về một án thánh chỉ giả, biết tình hình thực tế, Nhị hoàng tử không phải không có lo lắng, liền đem tất cả hạng mục công việc cần chú ý nói một lần. Hắn ta không rõ Diệp Bạch đối với những việc này đã biết quá sâu, vẫn đối đãi như thiếu niên không thông thế sự giống trước kia, chăm sóc vô cùng thoả đáng.

Rốt cuộc án kiện lần này thật sự quá lớn.

Giả truyền thánh chỉ, mà 'đầu sỏ gây nên' Hách Toàn đã bị sét đánh chết, những người khác đều một hỏi ba không biết, còn có một tiểu công công một mực chắc chắn thánh chỉ là thật.

Thật?

Đùa mọi người chơi à, chữ thọ trên thánh chỉ thật nhà ai thiếu nét phẩy, coi tất cả mọi người là thất học không biết chữ đúng không.

Một mạch bên Tam hoàng tử âm thầm nóng vội, nhưng cũng có chút khó hiểu đối với việc này, muốn tìm Chu Chi Đạo lại phát hiện không thấy người, bởi vậy lại nháo đến người ngã ngựa đổ. Có không ít người còn âm thầm đồn đãi, nói lúc trước Hách Toàn và Tam hoàng tử đi hơi gần, ngay cả quốc sư đang mất tích cũng là Tam hoàng tử tiến cử lên.

Đối với lần này Tam hoàng tử tức giận đến mức ném ba bộ đồ pha trà.

Chu thừa tướng phái người đưa tới bộ thứ tư.

"Cha thiếp nói càng là lúc này càng không thể gấp, chừng nào thì ngài mới có thể sửa đổi tật xấu này." Hoàng tử phi nhất nhất dọn xong bộ đồ pha trà, nói đến nhẹ nhàng nhưng bản thân lại cũng có chút nóng lòng, chẳng qua không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ khuyên nhủ: "Dù sao sự tình cũng không kéo ra quan hệ quá lớn với chúng ta, ngài cần gì phải như thế."

Tam hoàng tử liếc nhìn nàng ta một cái, thầm nghĩ nữ nhân thì hiểu cái gì.

Lần này phụ trách án kiện chính là Cố Chiêu.

Thúc thúc này của hắn ta từ nhỏ đã không nhìn trúng hắn ta ngược lại giao hảo với lão nhị, tuy nói cho tới nay cũng coi như công chính, nhưng ai biết lúc này đây có thể nhân cơ hội làm những thứ gì hay không.

Huống chi... hắn ta quả thật cũng không vô tội.

Trong lúc nhất thời đâu đâu cũng có người tìm hiểu hướng đi của Cố Chiêu, lại chưa từng có người dự đoán được đối phương sớm đã âm thầm ra khỏi phủ Thân vương, một đường cong cũng không rẽ mà đi thẳng đến quý phủ của Nhị hoàng tử. Nhưng cũng không vào từ cửa chính, mà là chọn dùng cửa chếch quen thuộc, một đường ngựa quen đường cũ bỏ vòng qua đám người đi đến đại đường vừa vặn bắt kịp hội đàm.

Diệp Bạch đang ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, vừa uống trà vừa nghe Nhị hoàng tử giảng giải lợi và hại trong đấy.

Ngẩng đầu thì nhìn thấy Cố Chiêu.

Hừ!

Diệp đại miêu không nói hai lời trực tiếp quay đầu, bưng một bộ 'cao lãnh' vô cùng, cuối cùng trực tiếp đứng dậy rời đi, lúc đi qua Cố Chiêu còn đặc biệt tránh ra khoảng cách xa ba thước. Hắn tự cho là động tác này coi như tự nhiên, nhưng không ngờ hai người ở đây nhìn thấy quả thực ngây ngẩn cả người.

Nào có người đi đường chuyển hướng còn mang đầu nhìn bên phải.

"Thúc... thúc từng chọc hắn?" Nhị hoàng tử không thể tin hỏi.

Cố Chiêu còn đang một mảnh mê mang trong lòng, sao có thể trả lời Nhị hoàng tử được, bên kia Diệp Bạch cũng đi đến ngẩng đầu ưỡn ngực cực kỳ bình tĩnh, lòng thầm 'hung dữ' nói:

Không theo đuổi không lấy lòng, đừng hòng để cho ta nhìn thẳng ngươi! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro