Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe vậy, Nhan Khả bèn quyết định đi theo, anh không thể để cho người ta chỉ trích âm nhạc.

Trong phòng Lệ Nam quả thật thấy mấy cô cậu đã ngồi ở đó, có người thậm chí còn nhận ra Nhan Khả, phấn khích kêu tên anh đòi anh hát, không khí náo nhiệt hơn hẳn.

Mọi người trò chuyện rôm rả, uống chút rượu, ăn chút đồ ăn rồi giục Nhan Khả hát. Nhan Khả cầm micro, Lệ Nam ngồi bên cạnh khiến anh thấp thỏm không yên, anh cẩn trọng xoay người đến góc Lệ Nam không nhìn thấy được.

Khi Nhan Khả cất tiếng hát, ánh đèn trong phòng gần như ngưng trệ. Không một ai dám cười đùa hay ăn uống nhốn nháo, tất cả đều lặng đi vì giọng ca của anh. Giọng ca hút hồn nhẹ nhàng lướt qua từng góc đen tối nhất trong tâm hồn, chẳng cần cố sức mà chỉ dịu dàng chạm tới cũng đã rót đầy yêu thương vào trong đó.

Anh có khả năng thổi hồn vào một bài hát vốn bình thường trở nên rung động tới tận tâm can, làm cho người nghe không khỏi ngây ngẩn vì anh.

Bỏ micro xuống, nhận được tràng pháo tay giòn giã của mọi người, Nhan Khả thoáng chốc đỏ mặt, đó là bản tính của anh, được khen đôi ba câu, tai cũng đã đỏ lên rồi.

“Má ơi, sao nghe hát live hay dã man vậy, còn hay hơn nghe đĩa!”

“Bạn gái anh ấy nhất định siêu hạnh phúc, khỏi cần mua CD, ngày nào cũng được nghe trực tiếp.”

“Biết hát thật là sướng, tôi muốn đi học hát quá. Thầy Nhan Khả đang làm giám khảo nhỉ, thầy có nhận học trò không?”

“Hát KTV còn chưa ăn ai, định bức thầy đến phát điên hả?”

Nhan Khả vội nói: “Tôi không dạy ai cả nhưng nếu chăm chỉ luyện tập có thể tiến bộ, thật sự yêu thích thì sẽ thành công…”

“Em có thể đăng ký một chân trong lớp của thầy trước không? Học phí không thành vấn đề.”

“Em cũng muốn, em sẽ đặt tiền.” người nọ nói rồi tính viết chi phiếu ngay tại chỗ.

Đối với sự nhiệt tình hưởng ứng của mấy người bạn Lệ Nam, anh vừa mừng lại vừa lo lắng băn khoăn không biết phải lựa lời đáp lại như thế nào.

Lệ Nam đưa tay tự nhiên để trên vai Nhan Khả kéo anh ra ngoài, cứu anh thoát khỏi vòng vây ồn ào kia, cười nói: “Được rồi, mấy đứa đừng doạ anh ấy, anh ấy hiện tại rất bận, chờ sau này rồi nói.”

Nhan Khả bắt đầu cảm thấy hành động này có vẻ quá thân thiết. Anh chẳng mấy để ý đến chuyện đụng chạm tay chân. Bạn thân của Đỗ Du Dư là Chung Lý có lúc tìm anh nói chuyện phiếm, tính cách phóng khoáng, thường hay khoác vai anh, anh cũng không cảm thấy khó chịu mà còn rất vui vẻ.

Nhưng Lệ Nam thì khác, chỉ đụng một ngón tay cũng khiến anh căng thẳng hơn cái khoác vai của Chung Lý.

Nhan Khả cố tìm cơ hội vùng ra khỏi cánh tay Lệ Nam, để cho cả hai bên khỏi ngại ngùng. Nhận ra động tác của anh, Lệ Nam cũng không miễn cưỡng, rút tay về.

“Rượu được lắm, anh không uống một ly sao?”

Nhan Khả đáp: “Tôi không uống, tôi có việc phải về ngay. Mai còn bận…”

Lệ Nam tỏ vẻ đã hiểu, gật đầu mỉm cười: “Đúng là không thể quậy quá khuya được, nên sớm về nghỉ đi.”

Nhan Khả thở phào, đứng lên chào mọi người rồi ung dung ra khỏi phòng.

Phát hiện Lệ Nam còn đi phía sau mình, Nhan Khả giật nảy người: “Lệ tiên sinh… anh muốn đi đâu?”

Lệ Nam cười nhìn anh: “Đương nhiên là đưa anh về.”

Nhan Khả vội nói: “Không cần đâu, cám ơn anh. Tự tôi kêu taxi là được rồi.

“Đoạn đường này ít taxi lắm.”

“…”

“Mắt anh không tốt, tối rồi có người giúp vẫn hơn.”

Nhan Khả càng lo sợ. “Thật sự không cần đâu, tôi không muốn làm phiền anh…”

“Không phiền, tôi cũng mệt, phải về nghỉ ngơi. Chúng ta sống cùng khu nhà, anh quên rồi sao?”

“…”

“Ngay cả đi nhờ xe cũng từ chối, anh khách sáo quá.”

Trong giây phút đứng chờ Lệ Nam thanh toán ở quầy bar, Nhan Khả quả rất muốn trốn chạy, nhưng đối phương không cho anh cơ hội ấy, nhanh chóng nhét ví vào ngực rồi hướng về phía anh.

Tuy trên mặt Lệ Nam vẫn duy trì nụ cười nhưng Nhan Khả cảm thấy khắp người anh ta toả ra khí thế của thợ săn, doạ anh lông tơ dựng đứng.

Người phục vụ giúp họ lấy xe ra, còn mở cửa xe cho anh. Không lên không được, Nhan Khả đành ngồi vào, dè dặt giữ khoảng cách, trên mặt gần như hiện lên hai chữ “cảnh giác”.

Lệ Nam khởi động xe, liếc anh một cái cười: “Tôi đã làm gì có lỗi với anh à?”

“Không có…”

“Hay đã từng nói gì mạo phạm anh?”

“Cũng… không có…”

“Vậy anh có thể nói cho tôi biết vì sao lại sợ tôi như thế được không?”

“…” biết trả lời sao đây, chỉ là linh cảm bất an, hơn nữa còn bị Lệ Nam nhìn thấy cảnh mình khi làm chuyện đó. Mà “linh cảm” cùng bộ dáng phóng đãng thất thố của bản thân khó có thể lấy làm lý do biện minh cho việc anh sợ Lệ Nam.

“Nếu tôi không làm gì quá đáng mà anh làm vậy với tôi, thật sự tôi thấy hơi buồn đó.”

Nhan Khả nhất thời cảm thấy túng quẫn: “Xin lỗi anh…”

“Không có gì. Anh có thể thả lỏng người được rồi.”

“Vâng…”

Không gian bí bách cuối cùng cũng dễ chịu hơn được một chút.

“Tôi không phải Từ Diễn, sẽ không làm chuyện đó với anh trong xe.”

Nhan Khả bị bất ngờ chưa kịp chuẩn bị tinh thần máu đã xông lên mặt, mặt anh ửng hồng cả lên, anh lắp bắp: “Lệ… Lệ tiên sinh…”

Lệ Nam cười xoà: “Đùa đó.”

“Mong, mong anh…” Nhan Khả không ngẩng mặt lên được. “Đừng nhắc đến chuyện đó nữa…”

“Tôi biết là tôi không đúng. Tôi đã khiến anh bị ám ảnh.”

Đối với sự thẳng thắn bất chợt này của Lệ Nam, Nhan Khả cũng không biết là nên nói “không có gì đâu” hay cứ im lặng, lại nghe Lệ Nam nói tiếp: “Ai bảo của tôi bự như vậy chứ.”

“Lệ… Lệ tiên sinh!”

“Ha ha ha ha.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ