Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau Nhan Khả vội vã đi làm từ sáng sớm, chuyện tối hôm qua cứ lởn vởn trong đầu anh, hậu quả để lại là đôi mắt thâm quầng hiện tại. Cửa thang máy sắp sửa đóng, Nhan Khả nghe bên ngoài có người nói “Xin đợi một chút…” bèn nhấn nút giữ. Cửa mở, người tới vừa kịp kia chậm rãi bước từng bước vào, thấy anh liền mỉm cười, còn ai khác ngoài Lệ Nam. Không ngờ sẽ tình cờ gặp trong hoàn cảnh khó xử này, mặt Nhan Khả bất thình lình đỏ bừng. Trong không gian chật chội một khi muốn giấu đi sự bế tắc của bản thân thì lại càng bế tắc hơn.

Lệ Nam không tỏ vẻ khác thường, chỉ cười cười: “Sớm nhỉ, thật tình cờ.”

Nhan Khả vội “vâng” một tiếng, rồi nhìn chằm chằm chân mình.

Lệ Nam vừa cười vừa nói: “Hôm nay anh đi làm một mình sao?”

Nhan Khả sao không hiểu ý tứ trong câu hỏi kia, tự nhiên thấy ngượng ngùng, anh không thể vờ như chẳng có việc gì lại không thể bắt chước Lệ Nam tỉnh bơ nói nói cười cười, đành lí nhí: “Lệ tiên sinh.”

“Ờ?”

“Chuyện đêm đó mong anh đừng…”

…Mong anh ta đừng nói ra ngoài. Nửa đêm nửa hôm thân mật trong xe thì cũng đâu làm phiền đến người ngoài hay mất mỹ quan nơi công cộng, chẳng có gì quá đáng cả, nhưng làm người của công chúng, việc này mà bại lộ quả thật sẽ lớn chuyện.

Vừa nghe anh mở lời, Lệ Nam hiểu ngay tắp lự. “A, tôi dĩ nhiên sẽ không nhiều chuyện rồi.”

“Cám ơn anh…”

“Có gì đâu, tôi thấy trong xe chấn động dữ quá nên mới hiếu kỳ đi ngó thử thôi.”

Anh ta thản nhiên như vậy làm Nhan Khả ngượng chín cả người. Cũng may thang máy sắp tới nơi, lòng nóng như lửa đốt, anh lẩm nhẩm đếm từng tầng một.

Lệ Nam tiếp lời: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, trước đây anh không có như thế.”

Nhan Khả lóng ngóng không chống chế được câu nào.

Cái gọi là “trước đây” của Lệ Nam chẳng qua cũng chỉ là thời điểm phát sinh quan hệ giao dịch ngắn ngủi. Đối với mảnh ký ức chóng vánh này, anh chẳng dám nghĩ mình quá hiểu về Lệ Nam, cũng chẳng rõ Lệ Nam có ấn tượng gì mà bình phẩm anh.

Thang máy xuống đại sảnh, trước khi đi ra, Lệ Nam buông lại một câu: “Anh thay đổi rồi.”

Sau đó bỗng dưng đưa tay nâng cằm anh lên. Nhan Khả giật mình thối lui vài bước, anh ta mỉm cười bỏ đi.

Nhan Khả đến muộn, xoá luôn hình ảnh ngón tay chạm vào cằm mình ban nãy ra khỏi đầu. Tính Lệ Nam vốn phóng túng như vậy, thích thì trêu chọc người khác, tựa như thói quen thường nhật. Chỉ cần anh tỏ rõ thái độ, giữ khoảng cách với Lệ Nam để anh ta hiểu anh không phải người quan hệ bừa bãi, tất sẽ yên chuyện.

Buổi tối nhận được điện thoại của một người chế tác anh quen, rủ anh cùng đi KTV, Nhan Khả đành nhận lời. Đây là một trong số ít những hoạt động giải trí ngoài lề anh chịu tham gia, vì xét cho cùng vẫn có thể hát.

Khi tới nơi, trong phòng không khí đã thực náo nhiệt, người chế tác, ba bốn trợ lý nam cùng sáu bảy cô gái xinh đẹp ngoài giới ngồi chật ních. Vừa bước vào cửa mọi người mừng rỡ chào đón anh, bọn họ chờ anh đến hát từ lâu, rượu cùng đồ ăn đều được đưa lên cả, ai ai cũng nhậu nhẹt be bét, chỉ còn thiếu mỗi anh đến góp vui.

Nhan Khả ngồi xuống, trước tiên uống một cốc nước cho thấm giọng, sau đó cầm micro lên bắt đầu hát. Anh hát mỗi bài trong danh sách chỉ định rồi bỏ hẳn nhạc đệm hát thêm một lần nữa. Không khí được hâm nóng lên rõ rệt.

Thời nay không ít ca sĩ hát trong đĩa nghe lọt tai, giọng được hoà âm, phối khí người ngoài nghề không thể nào phân biệt được chứ khi hát live, hay dở ra sao đều rõ mồn một. Giọng của Nhan Khả không khác trong CD là bao, thậm chí còn sâu lắng động lòng người hơn khi qua tay chế tác, đến mức có thể làm tan chảy cả băng giá.

“Nữa đi, nữa đi.”

Được cổ vũ, Nhan Khả mắc cỡ cầm micro, ngoài cúi đầu uống nước ra, anh cũng chỉ có nhiệm vụ đáp ứng yêu cầu của quần chúng.

Đợi anh hát xong vài bài tình ca, mấy cô gái đã chịu không nổi rưng rưng nước mắt, mấy cậu con trai nháy mắt với anh: “Anh có thể đi rồi.”

Nhan Khả bỏ micro xuống, uống một cốc nước rồi cáo từ. Bỏ lại tiếng nhạc ầm ĩ sau lớp kính, anh thấy hơi mệt bèn lấy khăn ra lau mồ hôi trên trán.

Có người khách đi ngược lại từ phía toilet, dưới ánh đèn đèn mịt mờ, thị lực Nhan Khả không tốt lắm nên đến khi người nọ đứng trước mặt anh mới nhận ra là ai.

“A…”

Đối phương nhướn mày cười: “Anh cũng đến những nơi thế này?”

“Là một người quen rủ đến.”

“Vậy chắc hiện giờ anh định…”

“Tôi phải về.”

“Sớm thế hả? Sao không chơi thêm lúc nữa, mới bắt đầu thôi mà.”

Nhan Khả còn đang phân vân chưa biết nên giải thích ra sao thì Lệ Nam dường như hiểu hết, tỏ ra thông cảm: “Tôi biết rồi, người ta gọi tới để khuấy động thôi đúng không?”

Khỏi phải mất thời gian nói đông nói tây nữa, Nhan Khả gật cái rụp: “Vâng.”

Lệ Nam nhìn anh. “Biết mà còn đến?”

“Ừm, có người muốn nghe tôi hát nên tôi đồng ý.”

Từ khi tài năng của anh lan xa, năm lần bảy lượt anh bị vợ của mấy đồng nghiệp nam vốn chẳng thân sơ gì kêu tới ca mấy bài xong rồi bảo: “Anh về được rồi.”

Anh là người tẻ nhạt nào biết chọc cười phụ nữ, ngoài hát hò ra thì chẳng còn biết góp vui kiểu gì nữa. Xong việc của mình thì phải về chứ biết làm sao.

Nhan Khả thực tế không để tâm đến cách bọn họ đối đãi với mình, vì anh đâu có hứng thú gì với rượu chè vui đùa ăn chơi, chỉ cần có thể hát là được rồi.

Dù sao ở KTV, người ta hưng phấn khen anh nức nở, kêu anh “hát thêm bài nữa” đều là thực lòng, có người lắng nghe anh, cảm động vì tiếng hát của anh, điều ấy khiến anh cực kỳ mãn nguyện.

Lệ Nam cúi đầu nhìn anh, sắc mặt phức tạp. “Anh thật ngốc.”

“Tôi về trước đây, tạm biệt.”

Anh không ham vui, liếc qua thấy mấy người trong kia đang hợp lại chơi trò uống rượu đoán số trêu mấy cô gái, thật buồn chán, còn mệt hơn việc anh ca hát. Anh mới là người sung sướng nhất.

Vừa đi lướt qua người Lệ Nam, đối phương bất chợt giữ tay anh lại.

“Không bằng anh cũng vào hâm nóng không khí cho bọn tôi, được chứ?”

“Hả?”

“Tôi có người bạn cứ một mực cho rằng tài năng của ca sĩ toàn là dựa vào hậu thuẫn và công nghệ lăng xê, trên sân khấu toàn hát nhép. Anh hát chứng minh cho anh ta xem được không?”

“A…”

“Đương nhiên anh thấy khó xử thì quên đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ