Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khởi động xe xong, Từ Diễn đột nhiên nói: “Này, sao lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi?”

“A? Ánh mắt gì?”

Từ Diễn quay đầu lại, trợn mắt: “Ánh mắt muốn bị tôi ăn.”

Nhan Khả vội chối: “Không có.”

“Có, chắc chắn có!”

“…”

“Nhận đi, anh chết mê chết mệt tôi chứ gì!”

Nhan Khả vô thức mỉm cười, thường ngày vụng ăn vụng nói nên khi nói chuyện anh luôn dè dặt, sợ lỡ lời, chỉ khi với Từ Diễn, anh mới có can đảm đùa giỡn: “Cậu được vạn người yêu, tôi có hâm mộ cậu cũng là chuyện bình thường.”

“Nhưng anh có hâm mộ tôi đâu.”

Nhan Khả kinh ngạc quay đầu lại nhìn Từ Diễn, Từ Diễn nghiêm túc hẳn lên: “Anh không phải fan của tôi, cũng không bị vẻ ngoài của tôi hấp dẫn thì làm sao hâm mộ tôi được.”

Bất giác anh thấy tình tự khó tả, luồng nhiệt nóng ấm trong lồng ngực vẫn còn chưa tan biến, từng đợt dâng trào. Anh muốn nói gì đó nhưng miệng mấp máy đến nửa ngày mới thành lời: “Tôi… tôi nghĩ cậu rất có tài.”

Từ Diễn nhăn nhó như ăn phải quýt chua: “È, khen cho có lệ chứ gì?”

Nhan Khả vội trả lời: “Không phải đâu.”

“Vậy thử khen tôi nữa đi.”

“Cậu… cậu rất đẹp trai…”

Từ Diễn hài lòng: “Tôi đẹp trai hay Đoàn Hành đẹp trai?”

“…Cậu đẹp trai hơn.”

“Thế vì sao lại hâm mộ anh ta mà không hâm mộ tôi?”

Nhan Khả lúng túng, Đoàn Hành đã rút khỏi làng giải trí, tuy cùng tuổi với anh nhưng xét tuổi nghề cùng tài năng thì anh phải coi là tiền bối, ngay cả gặp trực tiếp cũng chưa, cứ miễn cưỡng xem ra hơi thất lễ.

“Vì anh ấy diễn hay…”

“Chẳng phải anh vừa nói tôi có tài sao? Anh ta có chỗ nào hơn tôi?”

“…” Nhan Khả “văn thơ lai láng, mồm miệng lơ ngơ” bị hỏi dồn đầu óc tức thì trống rỗng. Bỗng nhớ tới năm đó sau bộ phim ăn khách nhất trong năm Đoàn Hành được báo chí bầu là có “vẻ gợi cảm kín đáo mực thước nhất”, bèn đáp: “Anh ấy gợi cảm hơn…”

Từ Diễn đột nhiên im bặt. Thấy vậy, Nhan Khả hơi xấu hổ, phỏng chừng anh trớt dùng từ sai rồi nhưng không biết nên đính chính như thế nào. Cứ thế, hai người duy trì sự yên lặng đến khi về nhà. Xe tiến vào bãi đỗ xe ngầm. Trên đường mồ hôi Nhan Khả tuôn như suối, tới khi dừng lại đang tính nhanh tay mở cửa xe thì có người dùng sức chặn lại.

Từ Diễn từ phía sau đưa tay vòng qua ôm anh, đem anh vào lòng, hôn lên cổ anh.

Nhan Khả còn chưa đoán được ý đồ đằng sau nụ hôn đó thì Từ Diễn đã kéo anh về, ép anh hé môi, cùng nhau say sưa. Chờ đến khi anh hoàn toàn không ngăn được đầu lưỡi kia nữa, tay cậu tiến vào trong áo Nhan Khả, dễ dàng vươn đến khuôn ngực anh.

“Anh thấy Đoàn Hành gợi cảm đúng không?”

Nhan Khả lo lắng “ừm” một tiếng.

“Giờ tôi sẽ cho anh biết thế nào là gợi cảm đích thực.”

Nhan Khả mở to mắt sợ hãi kích động. “Ngay tại đây?”

“Dù sao cũng không ai thấy.”

Đêm hôm khuya khoắt đương nhiên không có người, nhưng anh chưa có kinh nghiệm làm trong xe, bị Từ Diễn vừa liếm vừa sờ, anh muốn tháo chạy mà tâm hoảng ý loạn.

“Để lên trên đã…”

Từ Diễn không nói gì, nâng mông Nhan Khả đem anh ngồi lên bụng. Nhan Khả bị thứ gì đó chọc vào, ngay tức khắc hít một hơi thật sâu. Còn nói gì được nữa đây, đã phản ứng đến mức này rồi, muốn xuống xe đi vào thang máy khác gì đeo mo vào mặt.

Anh là người bảo thủ, không hề muốn làm chuyện này giữa thanh thiên bạch nhật, phải dã chiến như thế đúng là đi ngược lại với nguyên tắc của anh. Nhưng Từ Diễn đã đến nước này rồi, khuôn mặt anh tuấn hơn người lộ vẻ tủi thân xảo quyệt này không biết vì sao anh lại thấy đáng yêu vô cùng, đâu nỡ lòng nào từ chối cậu. Nhan Khả để Từ Diễn cởi quần mình, anh phối hợp mở rộng chân ra. Anh định bảo cậu cứ đến luôn đi, đánh nhanh thắng nhanh, mau phát tiết kẻo có người bắt gặp. Người ta đã nhún nhường đến thế rồi, Từ Diễn cố tình không đi vào luôn, vừa hôn môi vừa giúp anh làm trơn, dính chặt lấy người anh, cọ lên cọ xuống nhưng không sáp nhập, dường như âm mưu để anh nơm nớp sợ hãi mới thoả lòng. Nhan Khả bị sờ soạng ngang nhiên, người kia lại lề mề không chịu vào màn chính. Cứ đùa bỡn giày vò anh thế này, e rằng càng dây dưa lâu sẽ dễ bị người ngoài để ý, Nhan Khả run rẩy thúc giục: “Mau lên đi…”

Từ Diễn hôn lên môi anh anh, ôm anh thật chặt rồi trong nháy mắt nghiêm mặt hỏi: “Anh muốn tôi?”

Nhan Khả đỏ hỏn mắt trừng Từ Diễn. Đáng giận, rõ ràng là yêu cầu của cậu, lúc này lại phách lối làm cao.

Thấy anh liếc xéo mình, Từ Diễn càng ghì chặt anh, một mặt hôn môi khiêu khích.

“Nói, nói đi, ngoan…”

Sắc mặc Từ Diễn tỉnh bơ như đang dỗ trẻ, còn làm bộ nũng nịu: “Nói rồi tôi sẽ khiến anh lên mây luôn.”

Lỗ tai anh đỏ lựng.

“Nói đi, anh chưa bao giờ nói…”

Từ Diễn cao ngạo, xấu tính, thân là thần tượng, suốt ngày lộ ra vẻ lạnh lùng kiêu căng, giờ giả bộ đáng yêu như thế, cợt nhả, gian xảo như thế, Nhan Khả thật sự không chống đỡ nổi, trong lòng chỉ toàn thương yêu cùng chiều chuộng. Thế là đáp ứng: “Tôi muốn cậu…”

Cậu trai thở dốc thô bạo nhay nhay anh, thấp giọng: “Còn gì nữa?”

“Aaa…” Nhan Khả toàn thân bủn rủn.

“Nói tôi muốn cậu tiến vào.”

Nhan Khả xấu hổ lắp bắp: “Tôi muốn cậu… tiến vào…”

Sự sáp nhập phía sau khiến cả hai đều bật lên thành tiếng. Nhan Khả vô cùng thẹn thùng, chỉ có thể đem mặt chôn vào cổ Từ Diễn, dưới thân liên tục bị ra vào, cơ thể run lên. Giống như cơn cuồng hoan của dã thú, từng đợt tấn công tới tấp này là do anh tự chuốc lấy, nghĩ tới mới rồi mở miệng cầu xin người ta, suy nghĩ cũng trở nên nóng rực.

“Đừng mà… Aaa…”

Từ Diễn vẫn thấy chưa đủ, cậu buộc anh cùng cậu hôn môi, một tay đỡ lấy mông, một tay nâng mặt anh lên, thấy anh theo sự luật động mà rên rỉ run lẩy bẩy, bèn thô lỗ chặn môi anh, đưa lưỡi luồn vào trong khoang miệng, trên dưới xâm nhập người kia. Từ Diễn thích tư thế cả hai đối mặt nhau như thế này, Nhan Khả gắng ngăn không cho tiếng thở dốc thoát ra, tay bấu chặt lấy bả vai cậu, cảm nhận thứ nóng rực bên trong cơ thể co rút, khoé mắt ươn ướt. Qua động tác cùng giọng nói của Từ Diễn, anh có thể thầm đoán được khoái cảm của cậu ồ ạt đến chừng nào. Đồng thời, lạ ở chỗ anh cũng thấy thoải mái. Nơi đó bao quanh thứ kia lẽ ra phải khó chịu tột độ nhưng thực tế lại có cảm xúc sảng khoái mãnh liệt.

Dù trái với lẽ thường cũng như với nhu cầu sinh lý, nhưng cảm giác giao hợp thật khó có thể chống cự, toàn thân anh run run. Dần dần anh bắt đầu phối hợp với sự trừu sáp của Từ Diễn. Từ Diễn rất vừa lòng, cứ mãi một tư thế này cũng thấy chán, thế là cậu hạ ghế dựa xuống, cuốn chặt người phía dưới, kéo rộng chân Nhan Khả ra, tận tình chiến đấu.

Chân Nhan Khả mở rộng để mặc Từ Diễn luật động một trận, anh thở dốc rên rỉ, chính bản thân lúc bắt đầu còn đứt quãng nói “Đừng thế… không được…” sau cùng cũng chẳng rõ mình đang kêu gì nữa.

Lúc trước bị Từ Diễn bức ép phải chào mời cậu, đến lúc này tình cảm lại như sóng dữ xô bờ, nhịn không được ôm chặt lấy lưng Từ Diễn khẩn cầu, dưới thân không ngừng nương theo từng động tác của cậu.

Khó khăn lắm Từ Diễn mới thoả mãn, Nhan Khả xụi lơ nằm xuống, thân thể dính dớp mồ hồi. Mặt áp vào ngực Từ Diễn, trong ý thức hỗn loạn anh dần dần phát hiện ra nơi thầm kín kia đã hoạt động quá độ, tim vẫn còn đập thình thịch. Từ Diễn dùng hai má cọ cọ đầu anh, vừa rồi quá thô bạo, hiện tại lại dễ thương thế này. Cao trào đã qua, dư vị còn đây, Nhan Khả thấy cơ thể từ trong ra ngoài đều nóng bừng, anh đưa tay lên sờ đầu Từ Diễn.

Anh bình thường ít khi có ham muốn tình dục, càng không nói tới chuyện nghĩ trong đầu vì cảm thấy mất tự nhiên. Nhưng bị Từ Diễn ép buộc đến mức phải thốt ra những câu nói đáng xấu hổ, sự mất kiểm soát ấy khiến chính anh cũng hoảng sợ.

Người khác mà thấy sẽ nghĩ anh thật dâm đãng. Nhan Khả thở gấp, giương mắt nhìn xung quanh, thoáng thấy một bóng hình khiến anh cứng ngắc.

Con người cao lớn đứng trước xe bọn họ, tay đút túi, dáng vẻ nhàn nhã như xem kịch hay. Khi tầm mắt chạm nhau liền nở nụ cười đầy ẩn ý, lộ ra biểu tình “không quấy rầy hai người nữa” rồi thảnh thơi rời khỏi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ