Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong toà nhà có hộ mới chuyển đến, nơi này không dễ mua được, các hộ cơ bản đều đã được cố định, do đó nếu có ai chuyển đến cũng sẽ gây chú ý.

Nhan Khả nghe thấy tiếng chuyển đồ, chợt nhớ tới chủ nhân căn hộ này trước kia có hai đứa nhỏ vô cùng đáng yêu, sống hoà đồng với hàng xóm láng giềng, trước khi đi còn tặng mọi người bánh quy, nên đối với gia đình mới chuyển đến anh khá tò mò.

Đợi cho chủ hộ mới chuyển đến, nhân hôm nay rảnh rỗi có thời gian, Nhan Khả ở nhà nấu mì chân giò. Anh cố ý làm dôi ra một bát thật lớn định mời hàng xóm mới nếm thử, hy vọng đối phương có thể cảm thấy không quá bỡ ngỡ.

Mới vừa ấn chuông đã có người ra. Nhan Khả hai tay cầm mì mỉm cười nhìn cánh cửa từ từ hé mở, nụ cười trên mặt anh đông cứng.

Người kia đứng sừng sững trước cửa, thấy anh liền nhướn nhướn lông mày cười. “Hi.”

“…” Nhan Khả định thần, miễn cưỡng ra vẻ tự nhiên. “Anh sao lại…”

“A, đây là nhà của bạn tôi, tôi thích ban công kiểu này nên đã mua, thấy cũng không tệ. Tôi tính sẽ ở đây một thời gian.” Lệ Nam nhìn anh, dần tỏ ra kinh ngạc. “A, anh cũng ở đây à? Đúng là trùng hợp nhỉ.”

Nghe người kia nói sau này sẽ ở đây, Nhan Khả cuống cuồng không biết nên nói gì, toan xoay người thì bị gọi giật lại: “Mì này là cho tôi?”

Dẫu sao cũng đã mang đến rồi, Nhan Khả đành đưa cái bát qua: “…Mời anh dùng…”

Lệ Nam đón lấy, vừa nghe vừa liếc trộm qua anh, cười: “Đúng lúc tôi đang đói, cảm ơn.”

Nhan Khả về đến nhà, trong lòng rối như tơ vò, qua một lúc mới trấn tĩnh lại.

Anh không nghĩ Lệ Nam vì anh mà chọn nơi này nên cũng không lo xa. Nhưng anh biết mình trong mắt Lệ Nam là một món hàng đặt trên kệ. Chuyện trong quá khứ Lệ Nam xem như thú vui, bán một lần hay nhiều lần cũng như nhau cả thôi, trước đây có thể bán thì bây giờ cũng có thể, hơn thế vĩnh viễn đều có thể. Sự khốn đốn cùng đường của anh khi xưa tuyệt đối không phải là thứ để mua vui, nỗi tuyệt vọng cùng “bất đắc dĩ” ấy sẽ không bao giờ có lần thứ hai, nhưng đại thiếu gia như Lệ Nam đâu thể hiểu được.

Buổi tối Từ Diễn trở về, Nhan Khả làm một phần mì chân giò thật ngon cho cậu, nước dùng vừa miệng, ngọt mà không ngấy, xương giòn thịt tơi. Vốn ngán đến tận cổ cơm hộp ở chỗ làm việc, Từ Diễn hớn hở ăn như hổ cuốn, càn quét xong tiện tay ôm Nhan Khả vào lòng hôn hít một trận.

Khi Nhan Khả đang rửa bát trong bếp, bỗng có tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên. Từ Diễn đi mở cửa. Được một lúc, nghe Từ Diễn nói vọng từ ngoài phòng khách: “Nhan Khả, là bạn của anh.”

Nhan Khả vội đáp lại, lau tay vào tạp dề, tiện thể mang hoa quả đã cắt thành miếng ra. Vừa mới bắt gặp người đang ngồi trong phòng khách, chân anh liền hoá đá.

Đối phương cười cười chỉ cái bát trên mặt bàn: “Tôi đến trả bát.”

“A, thật phiền anh quá…”

“Mì ngon lắm, cảm ơn đã mời.”

“Anh khách sáo quá…”

Đoạn đối thoại xã giao lịch sự so với kiểu mèo vờn chuột càng làm người ta khó xử. Nhan Khả gượng gạo nhận lấy bát, trong thâm tâm muốn tiễn khách mà không tiện mở miệng. Từ Diễn ở một bên hỏi: “Nhan Khả, người này trước giờ tôi chưa từng gặp cũng chưa thấy anh nhắc đến có bạn sống ở đây. Anh ấy là?”

Nhan Khả vội nói: “A, anh ấy mới chuyển đến, hôm nay tôi cũng mới biết, chúng tôi không giữ liên lạc lâu rồi…”

Lệ Nam nói đỡ lời cho anh một cách lưu loát: “Đúng thế, bọn tôi quen nhau từ mười mấy năm trước, giờ thỉnh thoảng mới đụng mặt.” rồi sau đó đưa danh thiếp qua mỉm cười: “Tôi là Lệ Nam, xin được chỉ giáo.”

Từ Diễn nhìn anh ta, nhận cái danh thiếp. Thoáng đọc, Từ Diễn khẽ nhíu mày ngó Nhan Khả với vẻ mặt “Có bạn máu mặt thế này mà không được chọn làm đại diện sao?”

___________

Sau khi khách đi khỏi, Từ Diễn hỏi Nhan Khả: “Lệ Nam đó tính tình thế nào?”

Nhan Khả chần chừ rồi nói đúng suy nghĩ: “Thật ra bọn tôi cũng không thân lắm. Trước kia có gặp nhau nhưng… không tiếp xúc nhiều. Chuyện từ mười mấy năm trước rồi, đã lâu chưa liên lạc với nhau, gần đây mới gặp lại.”

“Vậy sao,” Từ Diễn nghĩ ngợi. “Đừng gặp anh ta nhiều.”

“A?”

“Tôi thấy anh ta có vấn đề.”

“…” Nhan Khả không thấy vẻ ngoài Lệ Nam có gì bất thường.

“Thoạt nhìn không giống người tốt.”

“…” một người ngay từ khi ra mắt đã mang hình tượng ngang tàng hống hách như Từ Diễn cũng nói được câu này, phải người khác nghe chắc té ngửa mất.

“Tóm lại hãy cách xa anh ta một chút. Tôi không thích anh ta.”

Nhan Khả “ừm” một tiếng, thầm hỏi phải chăng Từ Diễn nói thế vì có linh tính, đầu óc anh bỗng quýnh cả lên.

“Chuyện vị trí đại diện vuột khỏi tay anh hẳn có nội tình. Công ty kia là của anh ta, là bạn cũ cũng không giúp, giờ lại xun xoe đến làm quen. Nếu là tôi, còn lâu mới làm mì cho anh ta. Anh ta không đáng tin lại chẳng nghĩa khí, người thật thà như anh dễ chịu thiệt lắm, sau này đừng qua lại với anh ta nữa.”

Nhan Khả thở phào, lại bị Từ Diễn kéo qua ôm.

Trước đây nằm trong vòng ôm của Từ Diễn, anh cũng không thấy gì khác lạ, chỉ là dạo này ngực anh luôn có cảm giác nong nóng. Anh không hiểu vì sao nhưng khi Từ Diễn ôm thì càng nóng hơn, xen lẫn chút thương cảm.

Tuy không được làm đại diện nhưng Nhan Khả nhận được một công việc anh rất ưng ý – làm giám khảo trong một cuộc thi. Nói chung, anh không hợp với những tiết mục giải trí, phần vì thể chất không thể tham gia mấy trò chơi trên truyền hình, phần vì chẳng chương trình talk show nào dại gì mời một người ăn nói không có duyên, thiếu óc khôi hài như anh. Chỉ có liên quan đến âm nhạc anh mới có thể hoàn thành tốt nhất, cũng là công việc anh thấy thoải mái dễ chịu nhất.

Ngày đầu tiên đến nơi tổ chức, Từ Diễn nói muốn tới xem thử nhưng lịch trong ngày đã kín, phải đi chụp ở nơi khác, thời gian eo hẹp đành phải từ bỏ ý định đó.

Ngày đầu tiên không khí khá nhẹ nhàng, để làm mẫu với phục vụ khán giả Nhan Khả bị đạo diễn gọi đến giữa sân khấu, theo yêu cầu ngẫu hứng ca một bài.

Ca khúc anh viết chẳng mấy bài là tình khúc, hát thì càng hiếm nên có phần khó khăn. Nhưng giọng hát cùng kỹ thuật của anh có thể bù lại những thiếu hụt về cảm xúc nên chung quy cũng khá lọt tai.

Khi hát anh luôn chú tâm nhưng trong một khắc đột nhiên anh bị phân tâm. Quét mắt thấy một người đi vào. Không hề chuẩn bị trước, một cảm giác ấm áp từ trong bụng dâng lên cổ hoà vào giọng hát làm anh trở tay không kịp. Lời ca vẫn vang lên, hơi thở vững vàng nhưng bỗng chốc có gì đó lạ lẫm.

Đến khi anh hát xong, ngay cả người dẫn chương trình thường ngày quen nói thẳng như ruột ngựa cũng phải khen: “Vì sao anh hát nhạc trữ tình mà cũng cảm động như thế?”

“Nói thật, bình thường trông anh chỉ tầm tầm nhưng khi hát quả thực lôi cuốn lắm nha.”

Hơn cả tiếng vỗ tay hay lời khen xuất phát từ đáy lòng, ghi hình xong, chàng trai đang đứng ở cửa chờ anh càng khiến lòng bàn tay anh ra nhiều mồ hôi, nụ cười trên mặt bất giác nở rộ. Trước mặt người khác, cả hai không lộ vẻ gì, đợi vào trong xe, Nhan Khả mới hỏi: “Cứ tưởng cậu sẽ không đến. Không phải hết sáng cậu mới về Thiên Tân à?”

Từ Diễn ưỡn người làm biếng. “Tôi chụp xong hết rồi, công việc kết thúc trước thời hạn. Ngày đầu của anh nhất định phải đi xem.”

Nhan Khả mỉm cười, dòng chảy ấm áp vừa rồi tựa như còn lưu lại trong cơ thể, thật lâu chưa tiêu tan cũng không lưu chuyển, cứ thế anh chỉ cười mãi.

“Chạy xô như thế, chắc mệt lắm?”

“Không có, xong sớm thì được nghỉ sớm thôi, nhưng mà,” Từ Diễn nhìn anh. “Tôi không muốn anh thành thần tượng đâu.”

“Hả?”

“Các cô gái nghe anh hát thể nào chẳng mơ tưởng. Anh là của tôi, vì sao phải để người khác mơ tưởng?”

“…” chính cậu mới là người được nhiều cô gái mơ tưởng ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ