Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Diễn nói thêm: “Ở KTV có gì tôi đều có, tôi còn có những thứ ở KTV không có!”

Nhan Khả lén ngó trộm mặt Từ Diễn. Cậu tỏ ra vô cùng tự kỷ nhưng là tự kỷ có cơ sở hẳn hoi.

Đẹp trai như vậy, toả sáng như vậy, ai cũng phải công nhận, chẳng cần phải thổi phồng thì bản thân Từ Diễn vốn dĩ đã “hữu xạ tự nhiên hương” rồi. Cả cái cách lải nhải sặc mùi ghen tị của cậu cũng làm Nhan Khả thấy quá đỗi đáng yêu mà mềm lòng. Ánh mắt anh dán chặt lên người thanh niên trước mặt.

Bị anh nhìn như vậy, Từ Diễn cũng hơi nheo mắt lại: “Nè, anh đang đắm đuối nhìn tôi đó hả?”

“…”

“Có phải bây giờ tôi quyến rũ tới mức làm chân anh nhũn cả ra đúng không?”

Nhan Khả thoáng cái phát ngượng, bị hỏi thẳng thế này quả khó trả lời, qua một hồi, anh mới thật thà gật gật. Anh thực sự nghĩ Từ Diễn quyến rũ, không phải về cơ thể, dù quần áo chỉnh tề anh vẫn thấy vậy. Tuy không nói ra mấy lời buồn nôn này nhưng Nhan Khả vẫn cảm thấy thẹn thùng. Song, cái gì đáng ca ngợi anh đều khen thực lòng.

Không ngờ anh lại trả lời thành thật như thế, vài giây sau, Từ Diễn bất thình lình đẩy anh lên tường.

Nhan Khả gặp bất ngờ không kịp đề phòng, khi môi chạm môi, anh mới giật bắn mình, chưa hoàn hồn thì quần đã bị cởi ra, quần lót cũng bị xé toang, áo kéo lên đến tận ngực. Anh muốn đưa tay ngăn cản nhưng che được trước không che được sau, dần dần cũng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt để mặc Từ Diễn tiến vào.

Cậu trai gấp gáp chẳng có thời gian nói những lời yêu thương nồng nàn, thậm chí áo cũng chưa cởi chỉ mở rộng rồi chen vào giữa hai chân anh.

Nhan Khả không còn sức chống cự, mặc cho Từ Diễn muốn làm gì thì làm, trừ những lúc cơ thể cọ xát vào nhau mà kêu la mấy tiếng ra cũng đành nhắm mắt tiếp nhận sự xâm nhập kia.

Mùi hương của sữa tắm hoà cùng mùi cơ thể của Từ Diễn xộc vào xoang mũi, mặt anh nóng hầm hập, tim đập loạn nhịp. Trong cơn đau nhói khi bị đi vào mơ hồ còn có ngọt ngào cùng thanh khiết. Từ Diễn chầm chậm tăng lực trừu sáp, anh ngửa mặt ra sau thở dốc, bản thân như sắp đến cực hạn. Xúc cảm ngượng nghịu cuốn theo sự kích động, chỉ riêng việc Từ Diễn ra vào hưởng thụ thân thể của mình thôi cũng đã khiến anh bủn rủn cả chân tay. Sau trận hoan ái này, anh lại bị ôm đến sô pha, ngồi trên đùi Từ Diễn. Tiếng rên rỉ khi động tình càng ngày càng gấp gáp, anh còn đạt tới cao trào trước Từ Diễn. Thấy vậy, Từ Diễn rất cao hứng, cậu xoay người đặt anh xuống dưới thân, cả cái sô pha như bị lật nhào.

Nhan Khả thở hồng hộc ôm đầu Từ Diễn, anh không còn hơi sức đâu kìm nén thanh âm của mình nữa. Cùng Từ Diễn làm chuyện này, ngoài khoái cảm đeo đẳng tại nơi hai người tiếp xúc, đáy lòng anh cũng ngập tràn ấm áp.

Đôi khi anh có cảm giác nỗ lực hiện tại của bản thân so với nguyện vọng nhiều năm trước đây đã chệch đi không ít. Chuyện vẫn đi theo con đường âm nhạc của mình thì không nói, anh còn muốn mình có thể trở nên mạnh mẽ hơn, đến mức Từ Diễn sẽ mãi mãi nhìn mình như lúc này đây.

Nếu anh không có quá khứ tối tăm thì tốt rồi, nếu anh không hỏng một bên mắt thì tốt rồi. Ôm chặt đầu Từ Diễn, trong tim bỗng thoáng nhói đau.

Cuối cùng Từ Diễn cũng đi ra, như con mèo được thoả mãn, cậu ở trong lồng ngực Nhan Khả hết cọ cọ lại liếm liếm: “Có muốn uống rượu không?”

“Ừm…”

“Ngày mai tôi không có việc, chúng ta từ từ thưởng thức.”

Nhan Khả “A” một tiếng vội đứng dậy: “Mai tôi còn bận.”

Từ Diễn thiếu chút nữa lật đổ cái bàn, tức tối hờn dỗi dùng cái khăn sát sát giữa hai chân loạn cả lên, phẫn nộ quát: “Việc gì! Anh chỉ cần hát thôi, mấy cái công việc vớ vẩn kia vứt ngay đi, tôi có thiếu tiền cho anh dùng đâu! Tức chết đi!”

Cậu nhóc phụng phịu trong mắt Nhan Khả lại càng thêm dễ thương, thực ra anh cũng đâu nỡ để Từ Diễn bất mãn, liền dỗ dành: “Không thì vậy đi… Để tôi giúp cậu.”

Rồi anh chủ động quỳ xuống giữa chân Từ Diễn, không chút do dự cúi xuống ngậm lấy thứ kia.

Nhan Khả tự biết kỹ thuật của mình không tốt, ít nhất là chưa điêu luyện nhưng vẫn có thể đem lại khoái cảm cho Từ Diễn. Vừa dùng lưỡi để âu yếm, anh vừa ngước lên quan sát phản ứng của Từ Diễn, thấy cậu hình như còn giận dữ hơn.

“Đáng giận, anh như thế chỉ đổ thêm dầu vào lửa thôi!”

Chẳng đợi Nhan Khả lên tiếng, Từ Diễn đứng bật dậy, ôm xốc ngang người anh: “Có tôi rồi anh còn cần công việc gì nữa? Quẳng quách mớ công việc đó đi!”

Không những tích luỹ tinh lực tràn đầy đủ để bọn họ dục hoả thiêu đốt trên giường với nhiều tư thế khác nhau, Từ Diễn còn giữ trong lòng cả đống chuyện muốn nói. Sau khi hoan ái, Nhan Khả mệt đến mí mắt nặng trĩu, chẳng mấy chốc sẽ chìm vào giấc ngủ, Từ Diễn lại ôm anh lay lay: “Đừng có ngủ, để mai ngủ bù, nói chuyện với tôi đi. Mỗi lần làm xong là anh lại lăn ra ngủ, tôi có cảm giác mình chẳng khác nào trai bao…”

Vì cả hai ban ngày quá bận nên thời gian tâm sự không nhiều, cứ rảnh được chút là hoan lạc. Nghĩ vậy, Nhan Khả thấy áy náy bèn gắng mở mắt, miễn cưỡng tiếp chuyện Từ Diễn. Đến tận hừng đông, Nhan Khả mới được ngủ yên. Nhưng giấc ngủ mỏi mệt chẳng kéo dài quá lâu, đồng hồ sinh học của anh lại trỗi dậy. Dù Từ Diễn đã giúp anh xin huỷ việc, thay anh lo liệu sau đó nhưng anh vẫn cảm thấy không nên tuỳ tiện bỏ việc. Anh quý trọng mỗi một cơ hội khả dĩ, cầu còn không được, vì cớ gì lại phải bỏ?

Ráng không làm ồn đến Từ Diễn, Nhan Khả một mình rời giường tắm táp, thay quần áo rồi ôm cái đầu quay cuồng ra khỏi cửa.

___________

Đến trường quay suýt nữa thì muộn, Nhan Khả chỉ kịp để nhân viên trang điểm qua loa, phấn trang điểm dính ở tóc mai còn chưa được quét hết, anh đã vội đi thu hình.

Quá trình thu tương đối thuận lợi. Nhan Khả đã chuẩn bị từ trước nên dù buồn ngủ cũng không ảnh hưởng đến sự chuyên nghiệp dày công rèn luyện của anh. Dựa trên kịch bản, mỗi lần đến phiên mình bình luận, anh đều nghiêm túc giải thích rõ ràng từng phần một, không để xảy ra chút sơ sót nào.

Anh vốn kiệm lời, ốm hay khoẻ đều trầm tĩnh như vậy. Lúc chưa tới lượt mình nói, anh cứ lẳng lặng ngồi cười, thoạt nhìn ai biết được anh mệt mỏi đến nhường nào.

Hết sức tập trung tinh thần, anh cố gắng để không ai nhận ra mình đang có vấn đề về sức khoẻ, đảm bảo lần quay này trót lọt.

Buổi ghi hình chấm dứt, mọi người kết thúc công việc trong tâm trạng phấn khởi. Nhan Khả vẫn ngồi yên tại chỗ, anh thấy đói bụng. Vì quá vội nên anh bỏ qua luôn bữa sáng, đến tận bây giờ anh vẫn chưa uống được một ngụm nước. Vốn chẳng phải người yếu ớt, anh không quá câu nệ chuyện vặt kia, hiện giờ thì tới sức để đứng lên cũng cạn kiệt, anh chỉ nghĩ do bản thân quá mệt, bèn ngồi nghỉ một lúc.

May mà đơn vị sản xuất có đưa cơm đến, vậy là có thứ để bỏ bụng. Nhan Khả nghỉ ngơi xong đã hết chóng mặt liền đứng dậy đi ra bên ngoài chuẩn bị lấy phần cơm của mình.

Nhưng khi tới nơi, mặt bàn trống trơn.

Nhan Khả không khỏi sửng sốt, cơm đều ấn định theo đầu người, đôi khi còn dư ra một hai phần chứ làm gì có chuyện thiếu thế này.

Nghĩ ngợi vẩn vơ, anh gọi nhân viên phụ trách đến hỏi. Ôm bụng đói meo đợi thêm mười phút nữa vẫn chưa thấy cơm đâu, chỉ thấy người sản xuất nhéo tai một cậu nhóc ú na ú nần đến.

“Thật có lỗi, thầy Nhan. Đây là trợ lý mới tới còn chưa hiểu chuyện, ham ăn tục uống, tưởng hộp cơm kia còn thừa, chưa hỏi một tiếng đã chén sạch!”

Cậu nhóc kia trông lóng ngóng, ục ịch lại có vẻ chất phác, sắc mặt hoảng sợ, tai như bị kéo đứt đến nơi, luôn miệng nói xin lỗi anh. Nhan Khả nhớ tới hồi mình làm trợ lý cũng có bộ dáng sợ hãi như này sau khi vô tình phạm phải lỗi gì đó, anh an ủi cậu ta: “Không sao, có một hộp cơm thôi, cứ ăn đi…”

Nếu giờ kêu thêm một hộp nữa, người ta sẽ chẳng mang đến, Nhan Khả cũng không có thời gian chờ, sắp tới anh còn phải diễn tập, lịch đã xếp kín.

Kỳ thật với địa vị hiện tại cùng với sự tôn trọng của người ta dành cho mình, anh có thể ngẫu nhiên ra vẻ ngôi sao bỏ buổi diễn tập cũng sẽ chẳng có ai xét nét. Sau đấy dù phải lên sân khấu luôn anh vẫn có thể hoàn thành xuất sắc. Nhưng anh là người luôn giữ nguyên tắc, bảo anh nhảy cóc giai đoạn khác nào làm khó anh.

Khi đứng trên sân khấu, Nhan Khả đã có cảm giác chân rã rời, cơ thể lảo đảo. Những tưởng chuyện này chỉ diễn ra trong vài phút, vì đã quen với từng vị trí trên sân khấu, chỉ tập một lần nữa là kết thúc nên anh cố gắng chịu đựng.

Phong thái của Nhan Khả trong mắt mọi người có vẻ hơi trầm lặng, do muốn đa dạng hoá hình ảnh của anh, lúc biểu diễn, ban tổ chức đã sắp xếp chút hiệu quả mới lạ, bắt anh chống đỡ cả buổi. Ánh nắng rọi thẳng vào sân khấu ngoài trời, Nhan Khả nhẫn nhịn ráng nhớ các bước của mình, lúc nào lên để tăng hiệu quả cho sân khấu, xoay người ở vị trí nào.

Đơn vị tài trợ là công ty của Lệ Nam, Lệ Nam hôm nay cũng đích thân đến, ngồi dưới khán đài xem mấy nghệ sĩ tập luyện.

Nhan Khả liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy Lệ Nam nhưng không muốn cũng không dám nhìn anh ta, như vậy khi hát anh sẽ gượng gạo, quên mất phải bước làm sao.

Mặt mày xây xẩm, đứng dưới ánh nắng chói chang, còn phải né tránh đôi mắt của Lệ Nam. Khi anh ra tới mép sân khấu, rõ ràng tính không sai số bước chân nhưng trong nháy mắt, anh đột nhiên ý thức được mình đang đạp lên một khoảng không.

Nhan Khả không kịp nghe thấy tiếng kêu sợ hãi cũng chưa kịp hoảng hốt, đã lao từ trên sân khấu xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ