Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Nhan Khả tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mơ hồ, rồi sau đó cơn đau mới từ từ ập đến. Đập vào mắt anh là khuôn mặt nhẹ nhàng thở phào của nhân viên phụ trách. “Thầy Nhan, thầy tỉnh rồi sao? May quá, làm chúng tôi sợ chết khiếp.”

Khi anh ngã đã dùng tay chống xuống, hậu quả là một cánh tay bị gãy, đầu trầy xước sơ sơ, còn đâu cũng không có gì đáng ngại. Ngoài việc tay có thêm một lớp thạch cao ra, những nơi khác của anh đều lành lặn. Nhan Khả vừa thấy may lại vừa thấy ngượng. Tại anh mà đồng nghiệp bị doạ một trận, tiến độ công việc trễ nải. Anh liên tục xin lỗi từng người một, ai cũng hiểu và thông cảm cho anh, thái độ mọi người hết sức ôn hoà.

“Nếu anh không lên sân khấu được, chúng tôi có thể điều chỉnh tiết mục, anh đừng lo.”

“A, thế không sao chứ?”

Một người cười: “Đương nhiên, chúng tôi đều đã có thâm niên, việc này dễ xử lý thôi. Khó nhất là bên phía Lệ tiên sinh, mà lần này anh ấy hoàn toàn không phản đối.”

Nhan Khả ngạc nhiên: “Thật à?”

“Anh cũng đâu biết ban nãy anh ngã xuống, anh ấy lo lắng thế nào đâu, chính anh ấy là người đã ôm anh lên xe còn chạy đến mức suýt nữa bị cảnh sát đuổi cơ đấy.”

Nhan Khả xấu hổ, anh cũng biết mọi người kể lại thể nào cũng thêm mắm dặm muối nhưng vẫn thấy băn khoăn.

“Đúng rồi, viện phí…” anh không rõ đây có được tính là tai nạn lao động không.

“À, còn có phí bồi thường nữa, Lệ tiên sinh đã bảo sẽ giúp anh lo liệu, nhất định sẽ thoả đáng. Anh cứ yên tâm.”

“Cám… cám ơn…”

“Không có việc gì là tốt rồi. Anh đừng có gắng gượng quá, thấy khó ở thì vẫn nên nghỉ ngơi.”

Nhan Khả rối rít nói cảm ơn. Đối với anh, công việc không bị trì hoãn còn đáng mừng hơn việc không bị ngã gãy cổ. Nhưng trải qua chuyện này anh đã xác định rõ một điều – không thể cứ tiếp tục như vậy mãi. Thời gian của anh, sức lực của anh cũng chỉ có ngần này. Một mặt không nỡ làm Từ Diễn buồn, nhưng mặt khác lại tham công tiếc việc. Tình cảm của anh dành cho Từ Diễn là thật sự, trách nhiệm với công việc cũng là thật sự, mà người ta làm gì có đủ sức cho tất cả những cái thật sự ấy. Nếu tiếp diễn e rằng anh sẽ lao lực tới ngã khuỵu mất.

Nhân viên vừa ra khỏi, cửa lại bị đẩy, người đàn ông dáng dấp cao to mang cái hộp tiến vào, trên mặt vẫn là nụ cười như có như không thường trực. Ở cùng một không gian với anh ta, Nhan Khả tức thì cảm thấy bối rối, giống như con mèo lông toàn thân dựng đứng, anh cúi đầu nhìn chằm chằm tay của mình.

Lệ Nam ngồi bên giường hỏi: “Sao lại ra nông nỗi này, anh yếu đến thế sao?”

“Không, không có, chỉ là nghỉ ngơi chưa đủ.”

“Hôm qua đưa anh về cũng có muộn lắm đâu, vẫn ngủ không đủ?”

Nhan Khả mắc cỡ lắc đầu.

Lệ Nam cười: “Chẳng lẽ tối qua Từ Diễn quá tay?”

Trong chớp mắt Nhan Khả mặt đỏ bừng, anh ấn miếng băng trên đầu mình rồi quay đi không đáp.

 Lệ Nam nhìn chòng chọc cái cổ ửng đỏ của anh.

“Từ Diễn thật chẳng biết quan tâm ai cả. Nhóc con đúng là không hiểu chuyện.”

Nghe thấy anh ta nói xấu Từ Diễn, Nhan Khả bèn biện hộ thay cậu: “Là do tôi tự nguyện.”

Nụ cười của Lệ Nam trở nên thâm sâu: “Thật sao?”

Nhìn biểu cảm trên mặt anh ta, Nhan Khả mới hiểu chuyện mình che giấu đã bị lộ, ngay lập tức anh lúng túng xấu hổ.

Quả nhiên Lệ Nam mỉm cười: “Nhìn không ra anh lại nhiệt tình như vậy.”

Bị giễu cợt, mặt Nhan Khả đã đỏ lại càng đỏ hơn.

“Đúng rồi,” Lệ Nam mở cái hộp trên bàn ra, giọng điệu trở nên nghiêm chỉnh đáng tin: “Tôi đoán anh đói bụng nên đã nhờ người mua mấy thứ. Tỉnh rồi thì ăn chút gì đi.”

Hộp cơm này không phải loại hộp giấy thông thường mà là loại dung lượng cỡ cái ấm đun nước, kèm theo cả bát với thìa. Lúc mở ra Nhan Khả không khỏi xao động. Canh cá bắt mắt kia thật sự là thứ khó cưỡng lại nhất trên thế giới lúc này, đại não chưa phản ứng dạ dày đã sôi lên. Nhan Khả còn đang phân vân thìa canh đã được đưa đến trước mặt.

“Nếm thử chút xem.”

“…”

“Cá tươi rất bổ dưỡng.”

“Nhan Khả!”

Vừa nghe thấy tiếng kêu kia, Nhan Khả ngẩng phắt đầu lên, nghiêng bên mắt nhìn rõ hơn qua cửa.

Từ Diễn ngay cả mũ với kính râm cũng không mang, chỉ mặc mỗi cái áo phông cùng quần jeans đẩy cửa xông vào. Bên ngoài, nhóm y tá đang lấp ló đầu đầy hưng phấn nhăm nhe muốn tiến vào xin chữ ký và chụp ảnh chung với thần tượng.

Nhác thấy Lệ Nam, Từ Diễn ban đầu kinh ngạc rồi chau mày.

Lệ Nam khá biết điều, không đợi cậu mở miệng đã hạ đặt thìa xuống, đứng dậy cười nói với Nhan Khả: “Tôi đi trước đây, nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá sức, có gì thì cứ tìm tôi.”

Đợi anh ta đi ra ngoài, đóng cửa lại, Từ Diễn liền lầu bầu: “Sao lại đụng mặt anh ta chứ.” đoạn cúi đầu nhìn Nhan Khả, mặt càng cau có. “Anh không sao chứ? Gãy tay? Những chỗ khác thì sao? Có nghiêm trọng lắm không?”

“Không có việc gì đâu, chỉ là gãy xương thôi.”

Chỉ là gãy xương thôi ấy hả!”

Nhan Khả ngắm bộ dáng gắt gỏng đáng yêu của Từ Diễn, đáp: “Cũng không sao, chẳng đau lắm đâu.”

Tâm trạng Từ Diễn không tốt, cậu nôn nóng hỏi: “Sao bị ngã thế? Ai dựng sân khấu vậy?”

“Do tôi hoa mắt nên chóng mặt…”

Từ Diễn kinh hãi ôm mặt anh: “Có chuyện gì thế, mắt không nhìn rõ sao? Có muốn đến bác sĩ kiểm tra sơ qua không?”

Nhan Khả dùng tay không bị thương đưa lên sờ tóc Từ Diễn, cười: “Không phải, chỉ là tôi hơi mệt và đói nên mới bị choáng váng. Nghỉ ngơi xong sẽ ổn thôi.”

“Chưa ăn cơm à, để tôi đi mua…”

Nhan Khả vội ngăn: “Không cần đâu.”

Từ Diễn lộ diện giữa ban ngày ban mặt thế này, bên ngoài đã có cả đám người xúm xít lại, quả là gây mất trật tự nơi công cộng.

“Hơn nữa cậu xem có cả canh cá.”

Từ Diễn hết nhìn cái hộp cách nhiệt kia lại sang nhìn anh. Nhan Khả có ảo giác như thấy cậu rũ tai xuống.

“Là do người vừa rồi mua?”

“Ừm…”

Từ Diễn cả giận: “Đúng là âm hồn không tan.”

Nhan Khả vội giải thích: “Không thể nói vậy được, Lệ tiên sinh có ý tốt. Anh ấy đã đưa tôi đến bệnh viện.”

Đưa anh vào bệnh viện, mua cơm cho anh, dù thế nào cũng không thể nói khó nghe được.

“Hay lắm, anh ta đưa anh đến đây, mua đồ ăn cho anh. Anh ta làm hết việc tôi cần làm rồi, tôi còn làm gì được nữa chứ?”

Hình ảnh Từ Diễn nhặng xị dưới ánh nhìn của anh lại thêm phần đáng yêu. Nhan Khả xoa đầu cậu như xoa đầu một chú cún to xác đang bực bội.

Đột ngột, Từ Diễn loé lên suy nghĩ: “Hừ, có chuyện anh ta nhất định không làm được.”

Nhan Khả đang định mở miệng hỏi thì đã thấy khuôn mặt đối phương phóng đại trước mặt, trong chớp nhoáng bị hôn một cái.

“…”

“Cách chữa thương của tôi có hơn canh cá không?”

Nhan Khả đành phải đáp: “Hơn.”

Từ Diễn hôn anh, thì thầm: “Anh cười đẹp lắm.”

Anh vô thức mỉm cười. Trước giờ anh chưa từng không khống chế được tình cảm như thế này. Hạnh phúc hiện tại, là lý do anh không dám để Từ Diễn hay chuyện năm xưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ