Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đấy Nhan Khả bị cưỡng chế nghỉ vài ngày ở nhà.

Hôm nay cuối cùng cũng có thể ra ngoài, vì bài hát mới của Từ Diễn chễm chệ ngôi số một trên bảng xếp hạng bốn tuần liền, tuần này nữa sẽ là năm tuần liên tiếp, chuyện này chắc như đinh đóng cột rồi, anh muốn đi tham dự buổi chúc mừng Từ Diễn.

Nhan Khả lấy cái áo khoác cũ đeo thêm khuôn thạch cao vào, lẳng lặng tìm một chỗ ngồi cách xa khu vực của mấy fan cuồng nhiệt.

Anh cố không gây mất trật tự, bộ dáng bình thường như bao người khác, đoán chừng không một ai phát hiện ra sự tồn tại của anh. Cho nên trước lúc bắt đầu chương trình, khi có người đến vỗ nhẹ vai, anh vì động tác nhỏ kia mà sợ giật thót mình.

“Hi~”

“A… Lệ tiên sinh?!”

Lệ Nam cười: “Tình cờ thật. Đúng rồi, là vì Từ Diễn sẽ lên sân khấu à?”

Nhan Khả thoáng xấu hổ, nhưng vẫn thành thực gật đầu.

“Tôi có cậu em của người bạn là fan ruột của Từ Diễn, hôm nay đưa nó đến đây.” Lệ Nam ám chỉ cậu thiếu niên đẹp trai cách bọn họ vài bước. “Mấy cậu trẻ đúng là ồn ào, màng tai tôi chẳng chịu nổi, ngồi đây với anh vậy.”

Nhan Khả hơi mất tự nhiên, nhưng anh làm gì có quyền cấm đoán người khác ngồi. Hơn nữa nếu đã tới ủng hộ Từ Diễn thì là bạn chứ không phải thù.

Chương trình vô cùng sôi nổi, không có sự cố bất ngờ xảy ra, Từ Diễn lại một lần nữa áp đảo giành vinh quang liên tiếp. Trong tiếng hò hét cùng hoan hô dưới dài cơ hồ ầm ĩ đến mức chấn kinh, là hình ảnh một người thanh niên bình thản đứng ngạo nghễ. Cao lớn anh tuấn, từ đầu đến chân đều là sự kiêu ngạo bất phục.

Nhan Khả cảm thấy tim loạn nhịp, xúc động như muốn ùa ra khỏi lồng ngực, mặt anh thoáng ửng hồng.

Ngay cả tính xấu của người kia trong mắt anh cũng đều thật đáng yêu, làm anh muốn chiều chuộng không thôi, huống chi là bộ mặt lôi cuốn ai cũng phải công nhận. Anh không thể không tự hào thay Từ Diễn.

Từ Diễn trở lại phòng nghỉ sau hậu trường, tâm trạng không mấy vui vẻ. Người đại diện đon đả mừng ra mặt: “Chúc mừng chúc mừng…”

Từ Diễn mất kiên nhẫn nói: “Im.”

Làm trợ lý cho Từ Diễn từ khi cậu ra mắt đến nay, người đại diện đã sớm quen với tính đại thiếu gia của Từ Diễn nên chẳng những làm ngơ, còn oang oang: “Í da, sao cụt hứng như vậy?”

“Lệ Nam kia là sao?”

Người đại diện ra chiều nghiền ngẫm: “Người cậu nói là Lệ Nam kia?”

Từ Diễn phát điên: “Sao? Chả lẽ còn nhiều nữa?! Đừng nói một người ngồi cạnh Nhan Khả còn một người ngồi ngoài xe đợi đi?”

Người đại diện vội cười nịnh nọt: “Không có không có, một thôi, một thôi.”

“Vậy mà còn nói nhăng nói cuội gì nữa.”

Người đại diện cười: “Phải phải, tôi lắm mồm. Tôi chỉ thấy cậu quá rộng lượng.”

“Rộng lượng gì?”

“Cậu không biết sao?”

Từ Diễn giận tím mặt: “Biết còn hỏi hả?”

Từ Diễn ghét nhất cái kiểu cố ra vẻ mờ ám như này, nói cứ như đang nắm giữ bí kíp võ công kinh thiên động địa gì đó. Tiếc là những kẻ chuyên buôn dưa phần lớn đều thích mở màn câu chuyện theo cách này.

“Nhan Khả trước đây không phải đã từng bán thân?”

Từ Diễn không nổi giận chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái.

Người đại diện vội lau mồ hôi, cười nói tiếp: “Ai, nghe tôi nói này. Anh ta ngày đó…”

Từ Diễn hết kiên nhẫn nổi: “Bỏ đi, đừng cố tìm những từ dễ nghe nữa. Cũng không phải tôi không biết.”

“Vậy cậu, ai da, cậu còn để Nhan Khả với anh ta gần gũi như vậy sao?”

“Có chuyện gì?”

“Dù đã hơn mười năm rồi nhưng quan hệ rõ là ám muội. Hiện tại lại thân thiết như thế khó tránh khỏi dị nghị.”

Từ Diễn nhìn người đại diện: “Sao?”

“Lệ Nam chẳng phải khách của Nhan Kha năm đó ư?”

Khi Từ Diễn tay xỏ túi quần đi tới, Nhan Khả còn đang cười vô tư ở bên ngoài toàn tâm toàn ý đợi cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ