Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Diễn đi đến trước mặt Nhan Khả, anh cười cười nhìn cậu.

Trước khi anh kịp lên tiếng, Từ Diễn đã cướp lời: “Anh có gì giấu tôi không?”

Nhan Khả không nghĩ tới sẽ bị hỏi như vậy, anh hoảng hốt, lộ vẻ lúng túng: “A?”

“Tôi ghét nhất là người khác lừa gạt tôi.”

Nhan Khả nhìn Từ Diễn chăm chú, miệng khẽ mở ra.

Từ Diễn nói tiếp: “Anh nhất định lén đi tìm bác sĩ giúp anh tháo bột, đúng không?”

Nhan Khả ngẩn người, bật cười: “Không có.”

“Thật chứ?”

“Thật.”

“Ờ, đúng là vẫn vậy.”

Nhan Khả mỉm cười nhưng lại nhìn cậu bằng ánh mắt bàng hoàng khó tả. Từ Diễn cúi xuống, anh không dám động đậy, chỉ mở to mắt để Từ Diễn dịu dàng đặt nụ hôn lên môi.

“Về thôi.”

“…Ừ.”

Nhan Khả ôm tay đến xem cậu biểu diễn, cơn phẫn nộ trước gương mặt rạng rỡ của anh tự nhiên xẹp xuống hẳn. Từ Diễn nín thinh. Lòng tự tôn cùng kiêu hãnh không cho phép cậu đi chất vấn người ta. Cậu thừa biết chuyện Nhan Khả từng bán mình nên không mấy ngạc nhiên. Đối tượng là Lệ Nam hay quỷ thần gì gì cũng chẳng khác nhau là mấy, anh ta chỉ như người qua đường nào đó mà thôi.

Dù sao trên đời này cũng không ai có tư cách uy hiếp Từ Diễn, càng không có ai dám phản bội cậu.

Với khả năng của bản thân, cậu đủ tự tin để khẳng định Nhan Khả còn lâu mới có gan đi đêm. Lệ Nam kia làm gì có mặt nào so được với cậu. Cần gì phải để ý đến anh ta, vì cậu chính là Từ Diễn.

Nhan Khả ở nhà nghỉ ngơi thêm dăm bữa nữa, ngày ngày ăn ngon, thảnh thơi nhàn hạ, nhưng chẳng thấy béo lên, khí sắc vẫn như trước.

Anh rất sợ những ngày rảnh rỗi như thế này, không những ngừng biểu diễn mà cả việc sáng tác cũng khó khăn, đánh đàn không được, dùng một tay phổ nhạc chẳng xong, viết ca từ còn chật vật chán, thật giống như người tàn phế.

Từ Diễn và mấy đồng nghiệp đều tranh thủ dịp này để anh nghỉ ngơi dưỡng sức thoải mái. Nhưng đối với anh, ở nhà là “nghỉ ngơi”, cho anh công việc mới là “dưỡng sức”. Công việc là nguồn cảm hứng của anh. Anh chỉ hy vọng có thể sáng tác, có nơi nào đấy cần anh, thù lao hay người xem ít nhiều cũng chẳng quan trọng, miễn là anh được làm việc.

Tiếc rằng với tình trạng của anh gần đây, lời mời nhận được có hạn, mà dù có thì Từ Diễn cũng từ chối hết, còn bày ra tư thế “Ai dám giao việc cho Nhan Khả tôi cho kẻ đó về quê chăn vịt”.

Tính cách trẻ con lại ngang ngược này cũng được áp dụng khi xử lý công việc của anh, thậm chí còn chẳng nói với anh lấy một câu mà tự mình lo liệu hết thảy.

Dẫu vậy Nhan Khả cũng không buồn, anh hiểu Từ Diễn có ý tốt nên cũng ngầm chấp thuận sự tự tiện này của cậu, cậu tỏ ra bỡn cợt hay cáu giận anh đều thấy đáng yêu cả.

Nhưng anh vẫn mong mình có gì đấy để làm.

Hôm nay Nhan Khả ở nhà một mình, vừa nghe CD vừa ghi chép bằng một tay. Chuông cửa vang lên, anh tưởng là người giúp việc Từ Diễn mời đến, bèn buông bút chạy ra mở cửa.

Vừa thấy người đàn ông cao lớn ngoài cửa, Nhan Khả ngập ngừng không biết nên mời anh ta vào nhà theo lẽ thường hay chào hỏi khách sáo qua loa vài câu cho xong chuyện. Từ Diễn không ở nhà, anh cần phải tránh mối lo này. Khi anh còn đang phân vân thì đối phương đã cười nói: “Tôi còn có việc, sẽ không vào đâu.”

Nhan Khả thoáng thả lỏng: “À…”

“Tôi chỉ tiện đường hỏi anh một chút, tôi cần người lồng tiếng, anh có hứng thú không?”

“A…”

“Anh đã từng đi lồng tiếng, nhỉ?”

Nhan Khả đáp ngay tắp lự: “Đúng vậy.”

“Vốn biết anh bị thương thì phải nghỉ ngơi, không nên quấy rầy nhưng bạn tôi cứ nhất quyết cho rằng anh là người thích hợp nhất, mà tôi lại quen anh nên muốn đến hỏi thay một tiếng.”

“…”

“Công việc này còn có trợ lý nữa, tay không tiện cũng không thành vấn đề. Đương nhiên nếu không muốn nhận tôi không ép. Ai cũng phải nghỉ ngơi mà.”

“…”

“Nhưng nếu anh bằng lòng thì đúng là chúng tôi đã chịu đại ân của anh đó.”

Nhan Khả sao thẳng thừng cự tuyệt cho được, anh như kẻ bị bỏ đói lâu ngày được người ta cho một viên kẹo, bắt đầu thấy dao động.

Lệ Nam cười: “Tư liệu ở đây, nếu có hứng thú thì nhìn lướt qua xem. Coi như giết thời gian đi.”

Người này khiến anh có cảm giác bất an nhưng cho tới giờ anh vẫn chưa gặp chuyện gì, một tập giấy cùng một chiếc đĩa CD nào biết cắn người.

Nhan Khả sau cùng run rẩy đón lấy.

“Cám ơn anh.”

____________

Buổi tối khi Từ Diễn trở về, Nhan Khả thấy cậu tâm tình không tệ bèn bạo dạn hỏi dò: “Dạo này tôi đã thấy khoẻ hơn trước nhiều rồi, mà đang có một công việc khá thích hợp, tôi muốn thử.”

Từ Diễn gạt phắt: “Không được, bị thương thì phải nghỉ cho ra nghỉ.”

Nhan Khả vội nói: “Tôi biết, nhưng tôi thấy mình đủ sức làm việc này, kỳ thật sức khoẻ của tôi có vấn đề gì đâu, chẳng qua chỉ là gãy xương mà thôi…”

Từ Diễn bẹo hai má anh: “Hừ, cái gì mà chẳng qua chỉ là gãy xương hả?”

“…”

Từ Diễn hôn chụt cái lên mặt anh. “Ngoan ở nhà, để tôi vỗ béo anh.”

Nhan Khả bất đắc dĩ mỉm cười, rõ ràng anh lớn tuổi hơn vậy mà lúc nào cũng bị coi như trẻ con.

“Thực ra anh không cần làm gì cũng được, anh cứ sống như thế, thu nhập thì không cao, chẳng bằng ở nhà chăm tôi cho rồi.”

Tuy anh rất thích Từ Diễn nhưng nỗi phiền muộn trong lòng chưa thể tiêu tan ngay được.

Ngày hôm sau Nhan Khả gọi điện cho Lệ Nam: “Chuyện lồng tiếng kia, cảm ơn anh đã giới thiệu nhưng xin thứ lỗi, tôi không thể nhận.”

“Từ Diễn không đồng ý?”

“…”

Đối phương hình như cười ồ lên: “Trời đất, anh có phải thú kiểng của cậu ta đâu.”

“…”

“Anh sẽ không vì sống chung với cậu ta mà tính thành bà cô già luôn đấy chứ?”

“…”

“Thứ nhất anh không phải phụ nữ, thứ hai quan hệ giữa hai người không phải hôn nhân.”

“…”

“Giá trị của một người không thể dựa trên người khác được, chắc anh hiểu điều này.”

“…”

“Cứ tưởng anh sáng suốt biết nghĩ lắm. Anh có biết hiện giờ anh đang đánh mất chính bản thân mình không? Mười mấy năm trước anh không như vậy. Nhan Khả, khi đó anh đàn ông hơn.”

Nhan Khả chỉ có thể nói: “Xin lỗi anh…”

Cúp máy. Hôm nay chẳng có gì để làm, Nhan Khả ngồi trên sô pha xem TV, vừa thấy hụt hẫng vừa băn khoăn. Anh hiểu những điều Lệ Nam nói. Từ Diễn đối với anh rất tốt, là dịu dàng, là ngọt ngào không chút giả tạo, anh tin cậu nói “Tôi sẽ nuôi anh” cũng là thật tâm.

Chẳng qua nhiệt tình của tuổi trẻ cũng có giới hạn.

Tình yêu giống như lòng hâm mộ của fan với thần tượng, có thời điểm cuồng nhiệt hừng hực cho rằng cả đời sẽ như vậy. Nhưng bẵng đi một thời gian, tình cảm dần vơi, thậm chí đến lý do vì sao lúc ấy lại thích người kia cũng sẽ quên mất.

Thành công của Từ Diễn chỉ thuộc về chính Từ Diễn, tuy anh cũng mừng cho cậu nhưng anh hiểu thứ đó vốn chẳng liên quan đến mình. Càng không phải ở cạnh Từ Diễn đồng nghĩa với việc từ nay về sau anh sẽ được xả hơi. Cuộc đời mình phải do chính mình chịu trách nhiệm, anh không thể dựa bóng bất cứ ai.

Nếu cứ yên ổn nằm trong vòng tay của Từ Diễn, thói quen ỷ lại ăn sung mặc sướng sẽ ngấm dần vào cơ thể, sau này nếu mất đi rồi sẽ thành trắng tay.

Mặc dù không nhận công việc kia nhưng hàng ngày Nhan Khả vẫn ở nhà đọc kịch bản lồng tiếng Lệ Nam đưa, đánh dấu lời thoại rồi nói theo phim, coi như một thú vui. Kể cả khi chẳng ai hay nỗ lực của anh nhưng chí ít anh cũng thấy đỡ chán hơn.

Từ Diễn ở trên sân khấu diễn tập cho đêm nhạc dành cho fan, mặc đơn giản áo sơ mi trắng, quần jeans xanh nhạt thủng lỗ chỗ đầu đội mũ lưỡi trai. Vành mũ sụp xuống nhìn không rõ mặt nhưng cậu không hề chìm vào nhóm nhảy mà cực kỳ nổi bật.

Thật tình với chương trình như thế này cậu chỉ cần đứng yên một chỗ tạo dáng hát nhép cũng thừa đủ để fan cuồng loạn, nhưng cậu khinh thường mấy trò mèo ấy.

Nhan Khả đi xem cậu diễn tập, ngồi ở dưới mà ngây ngẩn. Đôi khi anh thắc mắc tại sao lại có người đẹp trai đến vậy, nói là hoàn hảo cũng không ngoa, đã thế còn tài hoa hơn người.

Có lẽ ông trời đã ban cho Từ Diễn tất cả tinh hoa để cậu không bao giờ biết thế nào là thất bại, là hèn mọn, đấu tranh hay bất an.

Mấy người nhân viên ngồi bên nói chuyện phiếm, đề tài xoay quanh con người trên sân khấu kia.

“Từ Diễn lại gây scandal.”

“Không phải chuyện thường ở huyện sao?”

“Nhưng đối tượng lại là đàn ông.”

“Vầy mới nói, có thể dựng thành series phim truyền hình dài tập mang tên “người người nhà nhà bán mạng vì Từ Diễn” ấy chứ.”

Mấy bài báo đó Nhan Khả cũng đã xem qua, vụ lần này rầm rộ trên mặt báo. Người liên quan dĩ nhiên không phải anh mà là bạn diễn của Từ Diễn trong một MV hai người từng hợp tác.

Danh hiệu “vạn người say đắm” của Từ Diễn không phải là nói suông, quả thực có rất nhiều nghệ sĩ mến mộ cậu, lộ liễu có, thầm kín có. Lẽ tất yếu xuất hiện cả đống tin đồn râu ria khiến mấy báo lá cải viết không ngơi tay.

Thường thường khi rảnh Nhan Khả sẽ dạo qua diễn đàn của Từ Diễn một vòng xem mọi người thích Từ Diễn đến đâu, anh xem mà cũng thấy vui lây. Trong diễn đàn còn nổi lên mấy topic thảo luận xem ai xứng với Từ Diễn hơn, Từ Diễn với ai ám muội nhất. Sức tưởng tượng của fan phải nói là là vô cùng tận, Nhan Khả đọc được bao nhiêu cái tên, điểm mặt đủ người, muôn hình muôn vẻ, chỉ là không có tên anh.

Quả thực hai người bọn họ đặt cạnh nhau tựa như đôi đũa lệch.

Chỉ từ sau khi dấy lên scandal giữa Từ Diễn và nam diễn viên kia, mấy cô cậu fan mới mở topic thảo luận ghép đôi mới, cuối cùng anh cũng được xướng danh.

Hiềm nỗi bài bàn luận phía dưới đều là “Tầm xàm, ổng già khú đế!”, “Ổng đáng tuổi chú í nhỉ?” hay “Dù có đồng tính luyến ái cũng phải tìm người dễ coi chút chứ!”

Nhan Khả đột nhiên rất muốn làm việc. Anh cần công việc. Chỉ khi vùi đầu vào công việc thì dẫu đã đứng tuổi lại bị mất một bên mắt nhưng giá trị của anh vẫn có thể đặt ngang với người thường.

Từ Diễn cứ tiến băng băng về phía trước, trên đời này chẳng có ai đủ kiên nhẫn để chờ đợi ai. Anh kỳ thực rất sợ sẽ bị tụt lại phía sau.

Nhan Khả ra khỏi khu vực sân khấu, đi thang máy xuống dưới. Ở khu này ngoài live house dành cho concert ra còn có rất nhiều quán cà phê, quán ăn đa dạng. Đi qua con phố thoang thoảng hương cà phê đột nhiên có người gọi anh lại: “Nhan Khả.”

Không nghĩ tới sẽ gặp Lệ Nam ở đây, Nhan Khả lễ phép chào: “Lệ tiên sinh.”

Lệ Nam nhìn anh. “Trùng hợp thật, cùng đi làm tách cà phê nhé.”

“…”

“Tôi không có ý gì đâu, chỉ là đúng lúc muốn giới thiệu một người bạn của tôi với anh. Người đó hâm mộ anh từ lâu.”

Nhan Khả thoáng lưỡng lự. Anh luôn đề phòng Lệ Nam trong khi Lệ Nam chẳng làm gì bất thường với anh cả, anh cũng hiểu do bản thân quá đa nghi.

Bảo Lệ Nam có ý đồ với anh, muốn lợi dụng anh là quá nực cười.

Cứ nghi oan người tốt anh cũng bắt đầu cảm thấy ngường ngượng.

Bước vào quán cà phê, Nhan Khả mới phát hiện ra bạn của Lệ Nam không phải là “anh” mà là “chị”.

Người kia khoảng chừng năm mươi tuổi, khí chất thanh cao, trang phục hợp tuổi, trang điểm nền nã, khi cười rộ lên còn xuất hiện nếp nhăn tự nhiên.

“Người này là Dương tổng.”

“Chào chị…”

“Cuối cùng cũng gặp được người thật,” người phụ nữ cười nói. “Tôi rất hâm mộ giọng hát của cậu.”

“A, cám ơn…”

“Lúc bắt đầu dự án lồng tiếng, tôi đã hy vọng cậu có thể tham gia. Nhưng Lệ Nam bảo cậu không có thời gian, thật đáng tiếc.”

Lệ Nam cười: “Anh ấy bị bệnh, cần được nghỉ ngơi.”

“Đúng vậy, nghe nói cậu ngã gãy tay, hiện tại đã đỡ hơn chưa?”

Nhan Khả thận trọng đáp: “Đã khá hơn nhiều rồi, cám ơn chị…”

“Còn trẻ thì nên biết chăm sóc bản thân.”

Từ nhỏ anh cùng em trai sống nương tựa lẫn nhau, sự săn sóc của người lớn mà nói vốn dĩ là một khái niệm xa xỉ. Bây giờ lại được một người phụ nữ lớn tuổi hơn mình quan tâm, anh thấy thật ấm áp mà cũng thật cảm động, lúc này còn sinh cảnh giác với Lệ Nam thì thực là vô duyên.

Lệ Nam cũng không nói nhiều với anh càng không chút lưu luyến, ngồi được một chốc bèn đứng dậy: “Tôi có việc phải đi trước, hai vị cứ từ từ nói chuyện.”

Lệ Nam vừa đi, Nhan Khả thở phào, người phụ nữ đáng tuổi mẹ anh này đâu thể có ý đồ gì khác ngoài công việc với anh.

Thế là hai người tán gẫu đến tận giữa trưa, về âm nhạc của anh, bộ phim anh từng lồng tiếng, cả về bộ phim kia cùng tình trạng vết thương của anh.

“Dù không hay cho lắm nhưng tôi vẫn muốn hỏi lại,” đối phương hiền từ nói. “Cậu cũng biết đó, chúng tôi rất muốn được hợp tác với cậu. Tôi nhận thấy cậu khá tường tận công việc lần này, chắc cũng có hứng thú nhỉ?”

“Dạ…”

“Thân thể cậu không tốt, điểm ấy chúng tôi cũng đã tính tới, chắc chắn sẽ chú ý đến, cậu yên tâm.”

“Dạ…”

“Vậy, cậu ưng thuận chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ