Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhan Khả bị đá bất ngờ, mất thăng bằng ngã chúi đầu xuống giường. Cú ngã này không chỉ kéo theo cảm xúc bẽ bàng mà lực đá không nhẹ, anh nhất thời xây xẩm mặt mày, nằm úp sấp một lúc lâu.

Đến khi khôi phục tinh thần, anh chống tay ngồi dậy, mắt hoa cả lên. Anh cứ ngồi như vậy ngẩng đầu quan sát khuôn mặt người vừa đá mình.

Cậu thanh niên nhìn anh, trong mắt đã không hề có cuồng hoan nhiệt huyết mới vài giây trước đây, chỉ còn lại sự lạnh lẽo khinh khỉnh.

Trong phút chốc, anh chợt hiểu, Từ Diễn đang phẫn nộ.

Sự ngờ vực vô căn cứ trắng trợn kia như một mũi dao xuyên thẳng qua ngực anh, anh thất thanh: “Tôi không làm việc đó!”

Từ Diễn từ trên cao nhìn xuống, cứng ngắc hỏi: “Thật sao?”

“Thật, tôi…” tim đập thình thịch, miệng lắp bắp: “Tôi… tôi không làm gì với ai, chuyện như vậy, tôi không lừa cậu…”

Cơn giận của Từ Diễn càng bùng nổ, cậu hét lên: “Chuyện anh với Lệ Nam trước kia, đừng tưởng không nói thì tôi không biết!”

Nhan Khả lập tức im bặt. Đòn đả kích bất chợt này như đánh vào yếu huyệt, anh luống cuống, khổ sở không biết phải chữa cháy như thế nào. Đúng vậy, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy như thế. Anh từng có vết nhơ, lại chẳng phải người thanh cao gì, bỏ mấy ngàn là anh đồng ý bán, rồi còn giấu giếm Từ Diễn. Tự dưng ai lại cho không hợp đồng lớn như vậy?

Đối với lời chì chiết này, anh đuối lý, chỉ có thể nhỏ giọng: “Tôi không có, thật đấy.”

Cậu thanh niên vẫn nhìn anh chăm chú: “Thật sao?”

Nhan Khả ngây người lặp lại: “Tôi không có.”

Anh không khéo ăn khéo nói, muốn anh nhanh nhảu thao thao bất tuyệt thanh minh với người thân yêu nhất của mình thì thật khó khăn, phải giải thích như thế nào đây?

Từ Diễn quan sát anh một lúc, đoạn xuống giường lấy tấm chăn mỏng phủ quanh người anh.

Cảm xúc của Từ Diễn lâu nay đều lộ hết ra mặt, tính cách khó đoán, chẳng phải thâm trầm mà là thất thường, nhưng cậu sẽ không bao giờ vờ ra vẻ thân thiết. Bởi vậy Nhan Khả cho rằng cái ôm này vẫn là có ý tốt.

Hiềm nỗi, chẳng mang lại hơi ấm cho anh.

Tuy đã lên giường đắp chăn trùm kín cơ thể trần trụi nhưng anh vẫn thấy lạnh.

Anh có thể hiểu vì sao Từ Diễn nghi ngờ, không chịu thông cảm, thậm chí còn tha thứ cho hành động kia của Từ Diễn. Chỉ là anh thấy thật lạnh.

Nhan Khả mãi cho đến khuya mới ngủ được. Đầu anh hơi đau, chắc là vì bị va phải đâu đó, ngực cũng đau, không rõ nguyên nhân, có lẽ là vì bị nhiễm lạnh.

Đêm nay trong giấc mộng chập chờn, anh mơ thấy Nhan Văn.

Đã lâu rồi anh không gặp Nhan Văn, anh nghĩ từng ấy năm trôi qua, hẳn Nhan Văn có thể an tâm đi đầu thai, không ngờ lại quay về. Anh cũng không rõ tâm trạng của mình khi gặp Nhan Văn nữa. Trong mơ, gương mặt Nhan Văn vẫn y như mười mấy năm trước, hơi ngây ngô, phảng phất nét anh tuấn từa tựa Từ Diễn. Em trai anh ngồi bên anh ngắm nghía rồi đưa tay sờ lên đầu anh. Vết thương trên đầu được vuốt ve, mát rượi.

Xoa mặt Nhan Khả một lúc, cậu cúi xuống hôn anh, đầu tiên là trán, chóp mũi rồi tiếp đến môi, tay đưa vào trong áo anh, từ tốn mà vô cùng dịu dàng nhè nhẹ vuốt lưng anh.

Ngày trước anh đều lẳng lặng để mặc Nhan Văn muốn làm gì thì làm, hiện giờ bất giác anh thấy là lạ.

Anh hoang mang suy nghĩ, vì sao chứ?

À, đúng rồi, là vì anh đã ở với Từ Diễn. Anh đâu thể quá thân thiết với người khác, cho dù là cậu em trai anh yêu thương nhất trên đời cũng vậy.

Vì thế, Nhan Khả nói trong mơ: “Tiểu Văn…”

Bàn tay âu yếm anh lập tức dừng lại, Nhan Khả cũng theo đó bừng tỉnh.

Trước mắt đương nhiên không phải Nhan Văn, mà là Từ Diễn đang ngồi bên giường.

Cậu nhìn anh, trong mắt như có lửa giận của loài thú dữ tàn bạo, trước khi anh kịp mở miệng đã tát thẳng vào mặt anh.

___________

“Tiểu Văn là ai?”

“…”

Từ trên cao nhìn xuống, Từ Diễn nghiến răng: “Ngoài Lệ Nam ra, anh còn bán thân cho ai nữa?”

Nhan Khả vẫn còn mơ màng, chưa kịp định thần thì đã lãnh trọn một cái tát như trời giáng của Từ Diễn, một lát sau mới máy móc trả lời: “Là em tôi…”

Từ Diễn gần như nổi sung lên: “Anh ngay cả với em trai mình cũng từng có quan hệ?!”

Nhan Khả kinh hãi dần tỉnh lại, bí mật thầm kín bị Từ Diễn lớn tiếng nói toạc ra như vậy, trong chớp mắt anh ngượng đến lưng ướt sũng mồ hôi, không thể cãi lại chỉ thấp giọng: “Không, không phải là bán mà chúng tôi…”

Từ Diễn lặng ngắt nhìn anh chòng chọc.

Nhan Khả có thể thấy rõ ngọn lửa bùng cháy dưới lớp da trắng nhợt kia, mắt Từ Diễn vằn lên, gân xanh trên trán giần giật, cơ hồ có thứ gì đó muốn phá vỡ cơ thể ào ra. Anh chưa từng thấy Từ Diễn bực tức đến độ này, trong thoáng chốc hốt hoảng không biết phải xử trí ra sao, chợt nghe âm điệu của người kia méo mó: “Anh có thể cho tôi biết rốt cuộc anh đê tiện đến mức nào không?”

Nhan Khả đau khổ quẫn bách, trái tim như quặn lại. Nhưng anh không nổi giận, thời gian và cuộc sống đã mài mòn cơn giận của anh rồi.

Anh hiểu lý do Từ Diễn phẫn nộ.

Từ Diễn khi đó bị anh hấp dẫn chắc cũng vài phần là vì cảm nhận khí chất bí ẩn của con người anh. Anh hiền lành mà không dễ bị dắt mũi. Tuy rằng có nghe qua anh đã từng bán thân nhưng chỉ là lời rỉ tai nhau mà thôi, “khách” của anh cho tới bây giờ chưa hề xuất hiện trước mắt, vì vậy, chúng chỉ là những lời đồn đại trừu tượng vô căn cứ. Người ta biết đâu sẽ nghĩ rằng, chắc gì đã có kẻ nào từng vấy bẩn anh.

Anh nhẫn nhục chịu đựng nhưng chưa từng nịnh nọt ai.

Song, hiện giờ Lệ Nam rành rành trước mắt, ngay cả Nhan Văn vốn đã yên nghỉ cũng thức giấc. Thứ duy nhất có thể khơi gợi vị giác của người khác dành cho anh – không phải người dễ dãi – cũng còn đâu.

Từ Diễn tưởng rằng bản thân đã khám phá ra một khối ngọc thô chỉ mang chút tì vết, đáng tiếc, người cậu phát hiện coi như bảo vật hết lòng quý trọng kỳ thật chỉ là thứ bị vứt đi. Không phải ngọc thô mà chỉ là đồ nhựa mười đồng ba cái bán đầy trên vỉa hè.

Đang sung sướng lại nhận đã mình đã nhìn nhầm người, có tức tối âu cũng hợp lý thôi.

Anh hoàn toàn hiểu.

Anh dành cả đời tìm đủ mọi cách để cảm thông cho những khó xử, bất đắc dĩ của người khác. Dù đối phương không thể giải thích anh cũng có thể giúp họ tìm một lý do chính đáng, thế là đôi bên đều dễ chịu.

Đương nhiên cũng vì bản thân họ không chịu giải thích nên anh mới không thể không giải thích.

Từ Diễn rõ ràng ôm một bụng tức nhưng không muốn trút ra, cơn giận càng ngày càng dồn ứ, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng lên. Thậm chí trong một chương trình truyền hình trực tiếp, vì người dẫn chương trình đùa một câu vô duyên, cậu đã đứng phắt dậy đi thẳng.

May mắn vì cậu là Từ Diễn, sớm nắng chiều mưa, vô ưu vô lo, là người thích gì làm nấy, cần chi phải nể mặt ai.

Buổi tối Nhan Khả nghe thấy tiếng mở cửa, liền biết Từ Diễn đã về. Từ Diễn dạo này không thường nói chuyện với anh nhưng anh vẫn theo thói quen ra chào: “Về rồi à?”

Cậu thanh niên không đáp, cởi áo khoác rồi vào thẳng phòng tắm. Nhan Khả vừa nhắc: “Bình nóng lạnh mới bật được một lúc, có khi chưa nóng đâu, cậu…” thì đã nghe thấy tiếng nước ào ào vang lên át tiếng của anh.

Nhan Khả đành quay người đi đun lại canh kẻo nguội mất.

Thực tế lúc đối mặt với anh, Từ Diễn không định động đến chân tay. Từ Diễn không phải loại người hữu dũng vô mưu dùng cơ bắp để tỏ rõ oai phong với những kẻ yếu hơn, chính là cậu bị nuông chiều quá nên mới có tính đại thiếu gia, chưa bao giờ biết nén giận, tuyệt đối sẽ không chấp nhận phải ở sau ai.

Trừ cái tát kia ra bọn họ sau đó cứ thế này, bình thản sống qua ngày, không cãi vã hay xung đột.

Cũng vì không tiếp xúc với nhau thì làm sao có thể có xung đột được.

Nhan Khả ngồi một lúc, vô thức nhìn trên cái giá, nơi anh trân trọng dành để ảnh của Nhan Văn. Anh thầm hỏi, phải chăng những người có ánh mắt như thế kia đều nóng nảy hơn thường?

Từ Diễn từ trong phòng tắm đi ra, lau qua qua mái tóc ướt sũng, phải tắm nước lạnh nên cậu rất khó chịu, vẻ mặt cau có nhưng nói chung vẫn thật ưa nhìn.

Nhan Khả bảo cậu: “Đi uống canh đi…”

Từ Diễn chưa uống canh ngay, nói: “Lại đây.”

Hai người gần đây ít nói chuyện với nhau, chuyện chăn gối thì vẫn có. Nhưng cũng giống như khi nói chuyện là mình anh độc thoại thì khi trên giường là mình Từ Diễn bày ra.

Từ Diễn ở trên giường bắt đầu trở nên không hề ân cần, chẳng có tiền diễn, cởi quần áo ra liền tiến thẳng vào, Nhan Khả chưa kịp hưởng thụ đã thấy đau đớn, anh có cảm giác Từ Diễn cố tình thô bạo, không chút yêu thương.

Cũng đúng thôi, ai lại đi yêu thương một khối ngọc nhái.

Nhưng không đề cập đến chuyện chia tay, không nhắc đến người khác, hai người vẫn như trước đây sống cùng nhau, chút mâu thuẫn ấy cũng chỉ xem như việc trong nhà.

Là việc nhà thì nếu muốn giải quyết, nhất định có một người phải đứng ra nhún nhường. Nhan Khả đã quen với vai trò này. Nên Nhan Khả ngần ngừ một lúc vẫn đi đến chỗ Từ Diễn. Lò sưởi ở phòng khách đã được đốt, nhưng phải trần trụi ở đây thì quả hơi lạnh lẽo. Hành động cởi áo, tháo thắt lưng có phần sỗ sàng, anh bị Từ Diễn đặt dưới thân, tách hai chân ra sáp nhập. Trước khi Từ Diễn di chuyển, Nhan Khả đã thấy nhức nhối. Cơn đau lần trước vẫn còn lưu lại, tuy nhịn quen rồi nhưng mỗi lần bị đẩy vào lại thấy vô cùng đau đớn.

Hơn nữa ảnh Nhan Văn còn ở đây, ai lại làm chuyên này trước mặt người thân. Anh khẽ nói: “Nếu không được… hôm nay đừng làm nữa.”

Người thanh niên đang nắm chặt mông anh, thở hổn hển càng dùng sức đi sâu vào.

Nhan Khả biết tên đã lên dây mất rồi, đành khổ sở bảo: “Tôi… lấy tay giúp cậu được không… Hoặc là đổi sang nơi khác…”

Từ Diễn chợt ngừng lại, không đợi Nhan Khả hồi sức đã nói: “Nếu là em trai anh, chắc anh sẽ không bao giờ có chuyện làm đến một nửa rồi bảo anh ta ngừng lại nhỉ?”

Nhan Khả bị hỏi bất thình lình, anh kinh ngạc sững người, đưa mắt nhìn lên trên.

Hai người đối mặt với nhau, Từ Diễn cười: “Sao, không phải anh định bảo, em trai anh đang nhìn nên anh mới thấy ngượng khi làm với tôi?”

Nhan Khả trơ mắt trông Từ Diễn đem cái khung ảnh trên giá tiện tay ném vào trong lò sưởi.

“Thế là xong rồi chứ?”

Nhan Khả đến lúc này cố hết sức vùng vẫy. Từ Diễn đè anh lại nhưng dầu gì cũng đều là đàn ông, nếu một bên kịch liệt chống cự, kể cả không thoát ra được thì bên kia cũng đừng hòng được như ý.

Từ Diễn nghiến răng giữ chặt người liên tục giãy giụa phía dưới, cho tới giờ chưa từng có ai cự tuyệt đại thiếu gia như cậu, càng không có chuyện cự tuyệt trên giường.

“Anh có biết bao nhiêu người bên ngoài xếp thành hàng dài chợt bợ đỡ tôi không?! Được tôi xem trọng anh là may mắn của anh, đừng có không biết thân biết phận.”

Nhan Khả chống cự, thở gấp gáp liều mạng vùng ra khỏi người Từ Diễn.

Sau một hồi cực nhọc, cuối cùng anh cũng đẩy được Từ Diễn ra. Nghiêng ngả đi đến trước lò sưởi, anh run rẩy nhìn vào bên trong, tay chân luống cuống.

Tấm ảnh đã bị ngọn lửa nuốt đi. Đem những mảnh vụn cùng khung ảnh lấy ra, người em đã mất của anh, người em duy nhất của anh đã hoá thành một nhúm tro tàn.

Anh nghe có tiếng nói phía sau: “Nhan Khả, anh tưởng mình có thể làm gì với mấy thứ này? Rời khỏi tôi anh cũng chỉ là thằng chột mà thôi!”

Nhan Khả dùng đôi mắt hoe hoe đỏ mông lung nhìn Từ Diễn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ