Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Diễn trước sau vẫn không hề lên tiếng xin lỗi về chuyện bức ảnh. Thậm chí cậu còn tỏ ra tức giận hơn cả Nhan Khả, chờ anh xuống nước với mình. Dường như vì Từ Diễn là người có tất cả, mà quả thực là vậy, nên chẳng thể hiểu nổi sự bất đắc dĩ của kẻ khốn khó đủ đường. Tiếc rằng lần này Nhan Khả đã không còn nín nhịn đi dỗ dành cậu nữa. Thực ra anh đã hạ mình thấp hết mức có thể rồi. Cho dù anh là người quen cúi đầu nhưng cũng có lúc lưng khó lòng gập xuống. Anh không căm ghét Từ Diễn, thứ tình cảm gai góc đó vốn chẳng thuộc về anh, anh chỉ cảm thấy chạnh lòng.

Anh và Từ Diễn, một khi người nhượng bộ không phải là anh thì cả hai chỉ có thể duy trì thế giằng co hiện tại.

Vì trong từ điển của Từ Diễn, không hề có từ “thoả hiệp”.

Khoảng thời gian chiến tranh lạnh, anh luôn mang theo tàn tro của tấm ảnh kia bên mình, lòng tràn đầy bi thương đứng yên một chỗ, mặc Từ Diễn mỗi ngày một xa anh.

.

Nhan Khả lại thấy scandal của Từ Diễn chiếm trang nhất của tờ báo, lần này đối tượng là nữ diễn viên xinh đẹp mới vào nghề, phóng viên viết hai người vì cùng làm chung một dự án mà có mối quan hệ nhập nhèm, dẫn chứng rõ ràng, chi tiết sinh động như chứng kiến tận mắt, thêm vào đó là không ít ảnh chụp tư liệu đáng tin.

Nhan Khả hơi bất ngờ vì từ scandal với người mẫu lần trước, sau khi Từ Diễn phản ứng gay gắt, công ty bèn ra sức ém nhẹm mọi nguồn tin kiểu đó, ngăn Từ Diễn khỏi nổi cơn lôi đình. Bấy lâu nay Từ Diễn vốn im hơi lặng tiếng, bây giờ lại bới móc được tin giật gân chân thực như thế, không hiểu Từ Diễn sẽ phản ứng ra sao.

Khi Từ Diễn đi làm về, tờ báo đặt trên bàn trà, trang báo nổi bật rõ mồn một thế kia, vậy mà cậu lại tỉnh bơ như không, chẳng hề tỏ ra sốt sắng hay tức tối.

Nhan Khả thử nói khéo: “Chuyện này công ty không tính xử lý à?”

“Xử lý cái gì?”

“A thì… cậu là nghệ sĩ, công ty chắc không mong cậu dính phải chuyện đâu đâu chứ.”

Dựa vào nội dung tin có thể thấy Từ Diễn chẳng qua là bị nghệ sĩ mới lên của công ty khác dựa hơi mà thôi.

“Công ty dĩ nhiên không muốn báo chí tung tin tôi có qua lại với cô nào.” Từ Diễn vắt áo khoác lên sô pha, vẻ mặt không lấy làm vui vẻ nhưng cũng không tỏ ra bực bội, thản nhiên nói: “Nhưng càng kiêng kị chuyện người ta nói tôi có quan hệ đồng tính nên cuối cùng đã chọn phương án khả dĩ hơn.”

Chính là thế, tính hướng của nam nghệ sĩ có thể khiến sự nghiệp một người đi tong, để đứng dậy cũng còn phải mất một thời gian dài. Giới truyền thông hẳn đã đánh hơi được chuyện anh đang kết giao với Từ Diễn. Anh dĩ nhiên hiểu mình đang đứng ở đâu.

Nhan Khả lặng im, rồi hỏi: “Thế nên họ đã dựng chuyện à…”

Từ Diễn mỉm cười, nụ cười nhạt tự phụ mang theo chút khinh miệt cùng thương hại: “Cũng không hẳn là giả.”

Nhan Khả bất giác cảm thấy lồng ngực nóng đến kỳ quái. Luồng hơi nóng lan ra, anh theo phản xạ đưa tay ôm lấy ngực. Anh đã quen với việc thế gian này còn rất nhiều rất nhiều bất công, không có gì anh không thể chấp nhận, chỉ cần có thời gian.

“Ừm.”

Anh chẳng nỡ giận Từ Diễn. Cậu vẫn trẻ con như vậy. Anh nghĩ bản thân đối với Từ Diễn cũng như đối với Nhan Văn, như ông anh cưng chiều bao dung đứa em trai. Chuyện gì cũng có thể xảy ra, chỉ cần học cách bỏ qua, hết thảy không thành vấn đề, mọi thứ đều dễ dàng được giải quyết.

Ngày hôm sau đi làm, Nhan Khả thấy hơi mất tự nhiên. Ánh mắt mọi người nhìn anh khang khác, tò mò có, thương xót có, khinh bỉ có, vui sướng khi người gặp hoạ có. Có thể là thiện ý, hoặc không.

Anh không có đủ can đảm đối diện với mọi người, chỉ dám cúi gằm mặt đi lo việc của mình. Đến khi nghỉ ngơi, Nhan Khả ngồi thui thủi ở bậc thang gần sân khấu ăn cơm hộp. Anh rất sợ nói chuyện với ai đó, vì chẳng được mấy câu là người ta sẽ lái cuộc đối thoại sang đề tài khác. Có thể là vì bọn họ quan tâm đến anh nhưng anh chẳng còn lòng dạ nào nữa.

“Lệ tiên sinh.”

Nghe thấy tiếng người chào hỏi, rồi Nhan Khả có cảm giác có ai đang hướng về phía mình. Anh như rùa rụt cổ cắm cúi ăn cơm.

Một đôi chân lọt vào tầm nhìn của anh.

“Sao lại ăn thứ này?”

“…Ăn no là được.”

Lệ Nam giật lấy hộp cơm, chưa đợi anh kịp phản ứng đã quẳng vào thùng rác.

“Khỏi ăn nữa.”

Nhan Khả nhìn hai tay trống không, anh ngẩn người. Tại sao cơ hồ tất cả mọi người đều cứ luôn ngang ngược như vậy?

“Vì anh phải theo tôi đi ăn trưa.”

____________

Trong nhà hàng, ngồi giữa chiếc ghế xa hoa rộng rãi, Nhan Khả xem chừng vì không có điểm tựa mà trở nên khép nép. Người đối diện khí thế ngút trời làm anh lúng túng không thôi.

Anh cũng biết nhận lời mời đi ăn bữa cơm này là thất sách, nhưng rơi vào tình thế ban nãy, bữa cơm này cũng coi như là một cách trốn chạy. Lệ Nam mở thực đơn cười nói với anh: “Tôi là khách quen ở đây, để tôi chọn món cho.”

Nhan Khả vội đáp: “Tuỳ anh.”

Món ăn lần lượt được đưa lên, Nhan Khả ngồi ngay ngắn nhìn người trước mặt nhẹ nhàng dùng khăn ẩm lau khô đầu ngón tay rồi đón lấy rượu khai vị, vắt chanh lên cá, động tác thong thả đầy hưởng thụ.

“Cá nơi này được lắm, anh thử chút đi.”

Còn từ tốn hơn cả đối phương, Nhan Khả ngoan ngoãn cẩn trọng dùng bữa. Thịt cá béo ngậy tươi ngon, nhưng nhìn hai cánh môi nhàn nhạt chuyển động đưa thức ăn vào miệng của người kia không hiểu sao anh lại sờ sợ.

Ăn được một ít, Nhan Khả rụt rè: “Xin hỏi, anh mời tôi đi ăn là vì có chuyện gì vậy?”

Lệ Nam tao nhã phết ốc sên lên lát bánh mì. “Không có gì cả.”

“Thế anh gọi tôi đi là…”

Lệ Nam cười: “Sao, chẳng lẽ anh không muốn thoát khỏi nơi đó?”

“À…”

“Tôi cố tình cứu anh một bàn thua trông thấy, anh phải cảm ơn tôi mới đúng chứ.”

“Cám ơn anh…”

Dùng qua bữa chính, đồ tráng miệng được bày lên. Nhan Khả cắm cúi ăn Souffle rượu cam với mục đích bổ sung năng lượng để còn có sức làm việc tiếp. Bỗng nhiên nghe tiếng thở dài từ Lệ Nam: “Anh đúng là chẳng thú vị chút nào.”

Nhan Khả ngây người nghĩ nghĩ, cuối cùng đành ấp úng: “…Vâng…”

Anh không giỏi giao tiếp, đâu có mong Lệ Nam cảm thấy bản thân thú vị.

Cuối bữa thanh toán xong, anh luôn miệng nói cám ơn Lệ Nam rồi trở về làm việc.

Qua cửa sổ xe hơi, vì cặp kính mắt mà khung cảnh bên ngoài trở nên mờ ảo. Ngồi cùng một không gian với Lệ Nam, tất nhiên anh như kiến bò trên chảo nóng nhưng tưởng tượng đến cảnh chốc nữa xuống xe phải đối mặt với sự ghẻ lạnh của mọi người, tâm trạng chẳng thư thái hơn là bao.

Thế nhưng vì một lý do nào đó, chỉ qua thời gian dùng một bữa cơm, trên đường đi vào thái độ của mọi người đối với anh dường như thay đổi một cách kỳ lạ.

Người dẫn chương trình vốn nhìn anh chỉ bằng nửa con mắt giờ lại tươi cười đon đả với anh, anh luống cuống không biết phải làm sao. Lệ Nam đẩy cửa giúp anh.

“Anh đừng để bụng, giới giải trí “gió chiều nào, theo chiều ấy” như vậy đó.”

“Ừm…”

“Khi lên thì tâng bốc hết lời, khi người ta ngã ngựa thì ngoảnh mặt làm ngơ. Việc này anh cũng đâu phải lần đầu mới gặp.”

“Ừm…”

“Anh thấy đấy, không có Từ Diễn đằng sau cũng đâu đến nỗi nào,” Lệ Nam mỉm cười. “Nếu anh bằng lòng tôi sẽ làm chỗ dựa cho anh.”

Nhan Khả nghe ra ý tứ của Lệ Nam, toàn thân căng thẳng: “Lệ tiên sinh…”

Trước mắt bao người Lệ Nam đặt tay trên lưng anh: “Từ Diễn có thể cho anh cái gì, tôi cũng có thể. Chỉ cần anh nghe lời tôi.”

Nhan Khả đối với lời mời mọc này trong một thoáng không biết phải trả lời như thế nào, chỉ biết liên tục lùi dần ra đằng sau: “Không, tôi không…”

Lệ Nam không định dồn ép Nhan Khả, cười cười thu tay, thuận thế nâng khẽ cằm anh lên: “Anh thật là… một chút cũng không thay đổi.”

Tới khi công việc hoàn thành, Nhan Khả vội vàng thu xếp các thứ, một khắc cũng không chậm trễ mong được bay ngay về nhà. Lệ Nam đến giờ không ngờ vẫn còn chưa quên anh, mà anh chỉ có duy nhất một cảm xúc – sợ hãi. Nỗi nhớ nhung này chẳng phải là yêu đương gì mà chỉ như sư tử nhớ hương vị tươi ngon của dê non, như cướp đường nhớ túi tiền của khách bộ hành.

Đổi thành trước kia, bất cứ lúc nào có mặt Từ Diễn, mọi người đều nể anh. Nhưng giờ đây, bị Từ Diễn bỏ mặc, anh trở thành kẻ thân cô thế cô, là lứa ca sĩ đến tuổi về vườn, cơ thể còn chẳng nguyên vẹn, khả năng tự bảo vệ gần bằng số không. Tưởng chừng như ai cũng có thể đè đầu cưỡi cổ anh.

Bước ra khỏi thang máy, nhận ra cánh cửa quen thuộc, ánh sáng cuốn theo hơi ấm toả ra từ ngọn đèn, lòng anh bất giác bình yên lạ thường. Nhan Khả tra khoá vào ổ, đẩy nhẹ. Cánh cửa bất động. Anh tưởng mình mở sai chìa, thử vài lần mới nhận ra cửa bị khoá trái. Nhan Khả gõ cửa, ấn chuông, nhưng tuyệt nhiên không thấy ai ra mở. Anh biết Từ Diễn ở nhà, cũng biết Từ Diễn rõ anh đang đợi, càng biết cậu cố ý không mở cho anh. Anh quen rồi, quen luôn thói xấu của chàng trai kia rồi.

Anh kiên nhẫn chờ đợi, lặng lẽ đứng đó.

Một lát sau, cửa mới mở. Không gian sáng bừng, người đi ra không phải là Từ Diễn mà là nữ diễn viên anh từng thấy trên báo. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cô ta mỉm cười dịu dàng chào anh nhưng vẻ xấu hổ trên mặt không cách nào che giấu được.

“Anh về rồi?”

“Ừ…”

Nhan Khả cố ra vẻ trấn định nhưng dáng vẻ thẹn thùng từ trên xuống dưới của cô gái kia càng làm anh thêm bối rối. Anh chỉ biết lịch sự tránh người, dõi theo bóng cô ta đi khuất. Đóng cửa. Thứ cảm xúc gượng gạo vẫn còn lưu lại, Nhan Khả hướng phòng ngủ của Từ Diễn đánh tiếng: “Tôi đã về…”

Từ Diễn ậm ừ cho có rồi đi thẳng vào phòng tắm. Nhan Khả đứng trơ trọi giữa gian phòng khách mênh mông một lúc, anh ngồi xuống sô pha, khép chân lại, đặt tay lên đầu gối.

Anh chưa bao giờ là người dễ xúc động, não bộ anh có lẽ thiếu hẳn dây thần kinh tức giận, cuộc sống của anh, bao gồm cả bản thân anh là sự giày vò, mài mòn từng chút một. Giống như tình cảm dành cho Từ Diễn hiện giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ