Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhan Khả ngày hôm sau vẫn đi làm như thường. Từ Diễn không tính giải thích bất cứ điều gì với anh, anh cũng biết ý nên không hỏi.

Tỉ mỉ cần mẫn làm tròn bổn phận của mình, chẳng thứ gì có thể đả kích anh.

Con người đã từng dõng dạc “Để tôi giải thích, nếu anh không tin có thể kiểm tra” đã đi đâu mất rồi.

Con người đã từng thề thốt “Tôi sẽ không khiến anh phải thất vọng” và sau đó đáp lại là cái gật đầu run rẩy của anh; trong thoáng ngỡ ngàng khi lời nói ấy thốt ra, anh hoàn toàn tin tưởng nó có thể trở thành hiện thực, tiếc rằng mọi ký ức đều đã phủ một lớp bụi mờ.

Anh thấu hiểu, tất cả đều đã bị thời gian cuốn trôi, tuổi trẻ của anh, tài năng của anh, sức khoẻ của anh, sự mong đợi, và còn cả tình yêu của Từ Diễn.

Trong căn phòng làm việc chật chội ở công ty, Nhan Khả đang sửa ca khúc của mình thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Mời vào…”

Cánh cửa từ từ hé mở, một khuôn mặt cương nghị hiện ra. “Ai da… đang định nhờ anh chút việc, anh xong chưa?”

Người bước vào là Chung Lý, anh tuấn chính trực hào sảng, không kém anh bao nhiêu tuổi nhưng thoạt trông trẻ trung sôi nổi hơn anh rất nhiều.

Nhan Khả rất quý Chung Lý, bản tính phóng khoáng cởi mở, chất phác, ruột để ngoài da. Tuy đến bây giờ mới bắt đầu bước chân vào giới, phía trước còn chưa biết sẽ đi đến đâu nhưng luôn giữ vững hoài bão cùng lạc quan, vậy là quá tốt rồi, chính anh còn không có được đức tính này. Chung Lý đưa cho anh một tuýp thuốc mỡ, ngượng ngùng nói: “Ờm… chậc… anh giúp tôi xoa thuốc được không?”

Nhan Khả để Chung Lý nằm xuống hẳn hoi rồi kéo áo Chung Lý lên. Vết thương sâu hoắm trên lưng Chung Lý làm anh thoáng giật mình, nhưng anh không hỏi nhiều. Vì không muốn khiến đương sự thêm mắc cỡ khó xử, anh chỉ chuyên chú bôi thuốc, xoa dịu cơn đau cho người ta. Chung Lý nằm úp sấp, nhẫn nại như chú mèo nhỏ, động đến vết thương cũng không kêu đau. Nhan Khả có cảm giác Chung Lý không bao giờ để thương tích vướng bận, vẫn ôm mộng đẹp cùng khát khao cháy bỏng.

Bất thình lình, Chung Lý mở miệng: “Nhan Khả…”

“Ừ?”

“Anh có tới Hà Lan kết hôn không?”

Nhan Khả ngẩn ngơ ngừng lại.

“Anh với Từ Diễn cũng đã được một thời gian.” Chung Lý nói đến đây dường như thấy ngượng ngùng thay anh. “Có tính đến chuyện dùng cách nào đó bện chặt mối quan hệ không?”

Nhan Khả đối với ý tốt cùng chờ mong của Chung Lý bỗng dưng không biết phải đối đáp ra sao. Anh không đành lòng để con người đang bừng bừng hy vọng kia thất vọng, nhưng đời người đâu có đẹp như truyện cổ tích, đi thẳng một mạch là đến kết thúc viên mãn. Anh đành nhè nhẹ xoa đầu đối phương: “Cậu đó, không lẽ cậu nghĩ tôi có địa vị trong lòng Từ Diễn sao?”

Chung Lý như bị hoa mắt: “Sao thế? Chẳng phải hai người đang sống chung à?”

“Đúng là vậy, nhưng, ” Nhan Khả cố gắng giải thích cho cậu thanh niên thật thà kia. “Từ Diễn không thích tôi đến thế.”

Chung Lý như gặp cú sốc lớn: “Ý anh là Từ Diễn bắt cá hai tay?”

Phản ứng của Chung Lý khiến Nhan Khả buồn cười nhưng cười không nổi.

“Không hẳn chỉ là vài ba phương diện. Trong giới này có mấy ai lại không đứng núi này trông núi nọ đâu?”

“Anh…” Chung Lý mù mờ không hiểu. “Anh cái gì cũng thông tỏ nhưng sao vẫn còn bình chân như vại? Anh không giận?”

Nhan Khả rơi vào thế bí, đành cười nói lảng: “Từ Diễn cực kỳ tài giỏi. Cậu ấy là người có sức lôi cuốn mãnh liệt.”

Chung Lý trợn mắt: “Anh thật là, nói đỡ cho cậu ta sao?”

Nhan Khả chỉ cười trừ.

“Làm sao anh vẫn nhịn được thế?” Chung Lý nắm chặt tay. “Mặc xác cậu ta có ba đầu sáu tay, nếu đã chọn anh thì nên chung thuỷ với anh, chỉ riêng anh thôi. Thế có khác nào thằng đểu?”

Được một người trung thực như Chung Lý căm phẫn thay mình, anh thực cảm động nhưng anh đã quen rồi, ấy là quy luật của cuộc sống thôi, chẳng có gì đáng kêu ca. Trên đời này có rất nhiều chuyện bất công nhưng thực sự mọi thứ đều công bằng theo cách riêng của chúng.

“Chung Lý, có thể cậu không hiểu. Tôi là kẻ tầm thường. Cậu ấy để tôi bên cạnh cũng chỉ là tạm thời. Người có khả năng khiến cậu ấy yêu thương không phải là tôi đâu.”

“…”

“Cậu đừng nghĩ xấu về Từ Diễn. Cậu ấy không phải kẻ trăng hoa, cậu ấy rất ngây thơ, thật đó.” Nhan Khả nhớ tới dáng vẻ của người kia, ngang tàng, rành mạch, theo chủ nghĩa hoàn mỹ tới vô cảm. “Cậu cũng biết mà, thế giới này có bao nhiêu người điều kiện hơn hẳn tôi. Cậu xem tôi đến từng này tuổi rồi, diện mạo tầm tầm, so được với ai đây? Cậu ấy có phải mù đâu, như thế nào lại làm ngơ không thấy mặt tốt của người ta mà chỉ nhìn mỗi mình tôi? Vậy chẳng phải đáng cười lắm sao?”

Chung Lý im bặt, Nhan Khả biết Chung Lý cảm thương cho anh. Hai người không nói gì thêm, trầm mặc mãi cũng thấy gượng gạo.

Nhan Khả lên tiếng: “Từ Diễn thật sự tốt lắm. Ít nhất dựa trên gen nhà bọn họ, cậu ấy hơn anh họ mình, đã yêu là một lòng một dạ.”

Chung Lý sửng sốt. “A? Anh nói Đỗ Du Dư?”

Nhan Khả lần đầu tiên nói chuyện của người khác sau lưng, chính anh cũng thấy mình xấu bụng. “Đúng thế.”

Mắt Chung Lý càng trừng lớn. “Hả? Đỗ Du Dư lăng nhăng lắm à?”

Nhan Khả nói thật lòng: “Cậu ta phong lưu hơn Từ Diễn nhiều.”

“Sao anh lại nói vậy?”

Người này với Đỗ Du Dư thân thiết như thế, vậy mà chẳng hiểu tính cách của bạn bè gì cả, bản tính đơn giản mù quáng này đến tột cùng là tốt hay xấu đây?

“Đỗ Du Dư cao tay hơn Từ Diễn vì Từ Diễn đã thấy thích là sẽ theo đuổi, sau đó mới có chỗ cho lý trí. Nhưng Đỗ Du Dư tới giờ đều là suy tính kỹ càng mới ra tay…”

“…”

“Cậu ta thích mới lạ, không hứng thú với mỡ dâng đến tận miệng, càng khó với tới càng mê muội. Khi cậu không chấp nhận cậu ta, cậu ta sống chết đeo bám cậu tới cùng nhưng khi cậu cảm thấy không thể tách rời cậu ta nữa, cậu ta lại phát ngấy lên.”

Chung Lý ngơ ngác nhìn anh như vừa nghe một thứ ngôn ngữ xa lạ.

Nhan Khả thẹn thùng vì khi không lại đi nói xấu người ta, bèn quay về đề tài trước: “Từ Diễn chưa từng nghĩ sâu xa như vậy, con người cậu ấy vốn đơn thuần, cậu ấy đối với tôi dịu dàng hay không cũng là thật lòng, tôi khỏi phải nghĩ nhiều. Như vậy là quá tốt rồi.”

Chỉ là như bây giờ, khi biết Từ Diễn đã không còn tình cảm với anh nữa, cái tính xấu không hề kiêng nể ai của cậu thanh niên kia lại làm anh thở phào. Ít nhất Từ Diễn sẽ không hề lừa gạt anh. Nhưng điều khiến anh rối lòng là, dẫu vậy, anh chỉ toàn nhớ về một Từ Diễn hoàn hảo.

___________

Giúp Chung Lý bôi thuốc băng bó xong, Chung Lý hỏi gì anh đáp nấy, đoạn hai người đi làm việc của mình.

Buổi tối xong việc về nhà, mở cửa đi vào, căn phòng tối om. Hôm qua nơi đây còn tràn ngập cảm giác thẹn thùng vì có thêm một cô gái, hôm nay lại không có lấy một bóng người. Nhan Khan kiên nhẫn ngồi chờ cho tới nửa đêm, Từ Diễn vẫn chưa trở về, anh đành tắm rửa rồi lên giường đi ngủ. Tuy mệt bã người nhưng anh trằn trọc không ngủ được, trong không gian tĩnh mịch anh có thể nghe thấy từng âm thanh khe khẽ của vạn vật, kể cả tiếng tim anh đập thình thịch, chỉ là cánh cửa ngoài kia vẫn im lìm. Chắc vì anh dù thế nào cũng sẽ về nhà, kể cả có phải đợi người bên trong xong xuôi anh vẫn sẽ đợi, vậy nên Từ Diễn quyết không muốn trở lại. Nhan Khả đờ đẫn nằm thừ ra, dần dần thấy ngực đau tới mức khó thở, anh đưa tay lên khẽ vuốt ngực. Bất cứ khi nào cảm thấy đau, anh luôn chịu đựng một mình như vậy, nhưng lúc này dường như không có tác dụng.

Hôm sau Nhan Khả mới hay tin Đỗ Du Dư trước mặt mọi người bị đấm một phát, mắt thâm tím, vụ việc xôn xao cả lên, mà người ra tay lại chính là Chung Lý. Nhan Khả chấn kinh, quan hệ hai người kia vốn đang tốt đẹp, báo viết nguyên nhân bắt nguồn từ một cô gái nào đó mà xảy ra xô xát, anh ngờ nghệch không hiểu sao lại ra nông nỗi này.

Khi chạm mặt Từ Diễn, khuôn mặt cậu tái mét, dung mạo anh tuấn không kém phần u ám, hiển nhiên là đang tức giận. Nhan Khả hiểu giờ không nên đụng nào tổ kiến lửa kia nhưng vẫn muốn cùng cậu trò chuyện nên mới dè dặt hỏi: “Anh họ cậu đã xảy ra chuyện gì thế?”

Từ Diễn tuôn ra: “Không biết kẻ nào mồm rộng, luyên thuyên với Chung Lý nói xấu Đỗ Du Dư, rỗi hơi!”

Nhan Khả đột nhiên cảm thấy chột dạ. “A… nói gì vậy?”

“Nói gì nữa? Bảo Đỗ Du Dư trăng hoa, bắt cá hai tay! Khỉ thật, chuyện riêng nhà người ta tự dưng có kẻ ngứa mồm đặt điều. Bao năm qua chưa một ai dám ở sau lưng Đỗ Du Dư đâm thọc, giờ lại dám ăn gan hùm muốn đi chõ mũi vào, cái đồ dở hơi. Khỉ thật, chết tiệt, não phẳng.”

“…”

Từ Diễn chốt lại một câu: “Để Đỗ Du Dư mà bắt tận tay day tận mặt thì đừng mong tồn tại trong giới này, chờ chết đi là vừa.”

Nhan Khả nửa ngày không thốt nên lời, những câu mắng chửi kia khiến anh hoang mang, trong chốc lát không biết phải biện hộ cho mình ra sao.

Anh lặng người hồi lâu mới bật được hai chữ: “Là tôi.”

Từ Diễn nhìn anh. “Hả?”

Nhan Khả rụt vai lại. “…Là tôi đã nói.”

Từ Diễn trân trân nhìn anh, lặng thinh bất động, dáng vẻ như đang cố gắng kiềm chế. Anh hơi sợ hãi khi Từ Diễn như vậy. Anh đâu có rõ bản thân đã vô tình gây chuyện lớn đến mức nào, tự nhiên lại hoá thành kẻ xấu. So với chàng trai nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi trước mặt, anh bỗng thấy nao núng. Từ Diễn “rầm” một cái đá vào cửa, tiếng động đập vào tai Nhan Khả làm anh hoảng hồn. Thấy Từ Diễn đi về phía mình, anh vô thức lùi sát vào tường.

“Nghe đây,” Từ Diễn chỉ thẳng vào mặt anh. “Anh cứ thử bô bô việc này cho người thứ hai thì cứ ngồi mà đợi gánh lấy hậu quả, rõ chưa?”

Nhan Khả không dám động đậy, dính chặt lưng vào vách tường cứng rắn lạnh lẽo. Hành động xa lạ vô tình này khiến lòng anh thông suốt, người kia đã mất hết kiên nhẫn với anh rồi.

“Bằng không, dù anh có Lệ Nam làm chỗ dựa cũng chưa chắc được yên thân đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ