Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Đi mau, còn lề mề gì nữa?!”

Nhan Khả đứng khựng lại, hồn vía như bay lên mây. Từ Diễn gắt gỏng: “Điếc sao? Nếu anh không lên thì tự đi bộ về!”

Nhan Khả định thần nhìn Từ Diễn. Trên khuôn mặt tuấn tú kia đã mất đi sự nhẫn nại mà chỉ còn ghét bỏ cùng ngao ngán, chút dịu dàng trước kia dường như chỉ là ảo ảnh. Nhan Khả đứng một hồi, xung quanh những bông tuyết nhè nhẹ rơi, rơi cả vào trong áo khiến anh vô thức rụt cổ lại.

“Cậu đi trước đi.”

Cậu thanh niên nhìn anh: “Anh nói gì?”

“Cậu cứ về trước đi.”

“Hả, sao vậy? Anh giận tôi?” lông mày nhướn lên, Từ Diễn khẽ nhíu mày.

“…”

“Nghe cho rõ, tôi không thích nhì nhằng.” khoé miệng giương lên đầy đe doạ. “Nếu giờ không lên xe, sau khỏi cần về nữa.”

Nhan Khả thất thần ngơ ngác, đối mặt với Từ Diễn, nói: “Ừ.”

Từ Diễn ngay tức khắc trừng mắt, sau cười lạnh, nghiến răng: “Tốt thôi, dù sao anh cũng thiếu gì nơi để đi, đúng không?”

Nhan Khả hiểu ý tứ của Từ Diễn, mối quan hệ rối rắm giữa anh và người kia đến đây là kết thúc rồi.

Anh cũng chẳng rõ phải miêu tả cảm xúc của mình như thế nào mới chính xác. “Chia tay” – từ này anh còn không đủ tư cách dùng, vì bọn họ đã tới đâu đâu.

Cửa đóng lại, chiếc xe đi thẳng một mạch.

Nhan Khả đứng ven đường hồi lâu. Anh không giỏi biểu đạt cảm xúc của mình, chỉ có thể đưa tay lên siết chặt lồng ngực.

Cuốc bộ được một quãng dài, anh dần dần thấy lạnh và đói, bỗng nhận ra đến giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng. Ven đường có một quán ăn bình dân, bên trong vẫn sáng đèn, anh do dự tiến tới đẩy cửa ra.

Hơi người ấm áp phả lên mặt, mùi hương gần gũi, ấm cúng tinh khiết, và thật dễ chịu. Nhìn quanh quẩn anh không thấy còn vị khách nào nữa.

Nghe thấy tiếng động, một người đàn ông từ trong bếp đi ra, nhìn dáng vẻ thì có lẽ sắp sửa dọn quán.

Thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, người kia chào đón: “Hoan nghênh quý khách.”

“A… quán sắp đóng cửa sao?”

Đối phương đáp: “Chưa chưa, quý khách muốn ăn một chút chứ?”

Nhan Khả thật sự đói bụng, anh lần mò cạnh bàn rồi ngồi xuống, nhận thực đơn xem các món. Bất chợt như nhớ ra gì đó, sờ túi thấy trống không. Anh xấu hổ đứng dậy, chân vướng vào ghế.

“Xin lỗi anh.”

Người kia đang đứng chờ bên cạnh xem chừng rất ngạc nhiên: “Có chuyện gì à?”

“…Thật ngại quá, tôi quên mang tiền.”

Ông chủ “A” một tiếng, trước khi anh xoay người đã lên tiếng: “Vậy mì được không? Vị khách cuối cùng trước khi quán đóng cửa được hưởng ưu đãi đặc biệt. Xin quý khách đợi một lát.”

“…”

Nhan Khả thừa biết đó là lời nói dối thuận miệng, anh cũng cảm giác được sự thương hại của người kia. Quả là anh lúc này đây trông thật thê thảm, một bên mắt bị hỏng, giữa đêm hôm tuyết rơi lủi thủi một mình ở ngoài, không nơi để đi, ngay cả tiền ăn một bát mì cũng thiếu.

Đối với sự thương hại của một người xa lạ dành cho mình, anh thấy thật tủi hổ. Nhưng bây giờ dẫu chỉ là chút cảm thông thôi, anh cũng rất trân trọng. Nhan Khả cúi đầu đáp: “Cám ơn anh.”

Đêm nay, sau khi rời khỏi Từ Diễn, anh ăn một bát mì miễn phí, với thịt bò và hai quả trứng, với hơi ấm duy nhất vào lúc này.

Ra khỏi cửa tiệm, không khí lạnh lẽo ập vào khiến não bộ cũng như đông cứng. Nhan Khả lạnh run người, được một chốc mới bước đi theo bản năng, tần ngần xen lẫn hồ nghi.

Sau này sẽ ra sao? Đi đâu đây?

Chốn thành thị phồn hoa lộng lẫy không bao giờ ngủ yên, rực rỡ hào nhoáng, khoác lên mình giấc mộng của bao người, vắt kiệt tâm can cùng thời gian của họ, nơi này không có chốn dung thân cho một kẻ hết thời như anh.

Nhan Khả ngơ ngẩn đứng nhìn bóng người xương xương gầy của mình trên nền tuyết. Anh nghe thấy có tiếng dừng xe, ai đó đến gần gọi: “Nhan Khả.”

Trong giây lát anh như thấy ảo giác, cậu thanh niên cao ngạo xấu tính kia đang gọi mình, anh gần như cuống lên sung sướng quay lại.

Người đằng sau anh dáng dấp cao lớn, khuôn mặt anh tuấn nhưng không mấy thiện cảm làm người ta thấy bất an.

“…Lệ tiên sinh.”

___________

Nhan Khả hướng mặt về phía người kia, hai tay buông thõng như chờ chịu trói. Giữa cơn mưa tuyết, Lệ Nam cầm ô chậm rãi lại gần, quan sát anh một lượt từ đầu đến chân, rồi dùng giọng điệu tự nhiên quen thuộc cười nói: “Đi thôi.”

Nhan Khả khù khờ không hiểu: “Hả?”

“Anh không lạnh sao? Kiếm chỗ nào sưởi ấm có phải hơn không.”

Trong phòng thoải mái hơn bên ngoài rất nhiều, không khí ấm nóng dìu dịu. Nhan Khả ngồi trên sô pha, nhìn về phía tường đối diện. Lệ Nam đang rót một ly rượu cho anh, anh tiếp lấy, không từ chối mà đưa lên miệng uống.

Đến giờ vẫn còn chưa tin mình đang ngồi đây, anh cảm thấy trống rỗng và hụt hẫng. Không phải hoảng sợ mà là anh đã quá mệt mỏi rồi.

“Rượu này có tác dụng giúp ngủ ngon.”

“…”

“Nữa nhé?”

“…”

Lệ Nam dùng ngón tay thon dài lấy cái ly từ tay anh rồi chầm chậm rót rượu. Lệ Nam sở hữu vẻ ngoài anh tuấn, tuổi tuy còn trẻ mà so với những người đồng trang lứa lại có vẻ già dặn hơn nên khiến người tiếp xúc cùng sẽ có cảm giác khó lường.

“Anh thích rượu này chứ?”

Dưới ánh nhìn chăm chú của Lệ Nam, Nhan Khả cứng nhắc lắc đầu.

Lệ Nam khẽ cười rồi lại rót thêm một ly nữa. “Uống thêm chút nữa xem, biết đâu sau này sẽ thích.”

“…”

“Nghe nhạc không?”

Rượu vang lại có thêm âm nhạc là bạn, im lặng là đồng ý, từ chối sẽ bị làm ngơ, Nhan Khả thầm hiểu bản thân giờ giống như dê con đang chờ làm thịt. Lệ Nam đứng dậy đi về phía giá sách chọn đĩa. Nhìn thoáng qua anh ta có vẻ rất sành sỏi âm nhạc, lưu trữ đủ thể loại, có đĩa hát, máy phát thanh cổ lỗ sĩ. Chẳng qua những thứ đó không liên quan đến anh. Anh chỉ là một con thú nhỏ được nhặt về mà thôi.

Sau đoạn dạo đầu rè rè, một giai điệu sâu lắng thoát ra. Âm sắc không được coi là xuất sắc, vì điều kiện khi đó còn chưa hiện đại như bây giờ nên hơi thô ráp, đi cùng tiếng đàn guitar xuyên suốt là giọng nam du dương ngâm nga trầm bổng.

Nhan Khả như vừa tỉnh cơn mê, thất kinh ngồi lặng người.

Lệ Nam quay lại mỉm cười, nhướn mày: “Thế nào?”

“…”

Băng này đã có từ nhiều năm trước, được thu trong điều kiện thiếu thốn, nghe chỉ ở mức tàm tạm.

Hơn mười năm trước, hai anh em anh đang biểu diễn trên đường, anh nhớ rõ khi ấy bất cứ ai dừng chân nán lại là lòng anh sẽ dấy lên cảm xúc ngượng ngùng cùng mong đợi.

Nhan Văn mở miệng ra là bảo: “Sau này chúng ta sẽ sống tốt hơn.”

Kết quả bọn họ không có cái “sau này”.

Mà “ký ức” trước kia anh cũng không thể níu giữ.

“Tôi rất thích dáng vẻ anh khi hát năm ấy.”

“…”
Lệ Nam cười: “Thế nào, không lẽ anh tưởng lần duy nhất lên giường với tôi là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau?”

“…”

Nhan Khả cứng miệng không nói nên lời, Lệ Nam nhướn nhướn mày. “Nên mới nói trí nhớ của anh còn kém tôi.”

“…”

“Nhưng mà tuổi anh hơn tôi nên có đãng trí cũng là lẽ thường.”

“…”

Lệ Nam nói đến đây cười rộ lên tỏ ra bỡn cợt: “Anh xem, nhiều chuyện chính anh cũng chẳng biết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ