Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhan Khả rất sợ nhắc lại chuyện cách đây mười năm, nhưng mà nói thẳng thừng trắng trợn như thế này, có muốn lờ đi cũng không được. Anh nhất thời vừa thẹn vừa xấu hổ, lí nha lí nhí nói: “Xin lỗi anh.”

Chẳng phải là anh tắc trách mà khi ấy anh đau vô cùng, dạ dày co rút tuy đã cố gắng mà thực sự nhịn không nổi. Lệ Nam cực kỳ khó chịu, nhẫn tâm đạp anh một phát xuống giường nhưng dẫu sao sau đấy vẫn đưa anh tiền.

Thang máy chậm rãi di chuyển, mặc Nhan Khả ngượng ngùng, Lệ Nam nhàn nhã tán dóc với anh: “Lại nói, về sau tôi cũng có nghe qua về anh, tưởng chỉ là trùng tên, không ngờ thật sự là một người.”

Ngữ khí có vẻ bình thường, Nhan Khả thoáng thả lỏng, còn chưa nghĩ đáp lại thế nào, đối phương liền nói tiếp: “Tôi hơi ngạc nhiên đấy, anh không thích đàn ông còn gì? Sao ở được với Từ Diễn?”

Chưa kịp thở phào, Nhan Khả trong nháy mắt mặt đỏ bừng. Loại chuyện này đối với anh mà nói vẫn rất gượng gạo mà Lệ Nam tỏ ra hứng thú hiếu kỳ, giọng điệu như định hỏi dồn đến cùng: “Nói cách khác, anh bảo mình thẳng là nói dối đúng không? Chắc vì kỹ thuật của tôi khi ấy quá kém?”

“Không, không có!” Nhan Khả vội phủ nhận, phân bua xong thì ngập ngừng, anh vốn ăn nói vụng về, bị người ta trêu chọc cũng không biết ứng phó.

“Khỏi phải gạt tôi, hay không phải về kỹ thuật của tôi?”

“Lệ tiên sinh…”

“A, tôi hiểu,” Lệ Nam nhướn lông mày. “Chẳng lẽ của Từ Diễn nhỏ hơn tôi nên không làm anh khó chịu?”

“Lệ… Lệ tiên sinh…”

Thang máy dừng lại, trong lúc khốn đốn Nhan Khả chỉ có thể vội vàng gật đầu coi như chào, thất thố thì kệ thất thố, anh tính chạy vù một cái ra khỏi không gian chật hẹp này. Lệ Nam chưa chịu bỏ qua ý định đùa bỡn anh, một tay chống ngang cửa, cửa thang máy đóng lại. Nhìn sắc mặt Nhan Khả hết hồng lại trắng căng thẳng không thôi, Lệ Nam cười: “Xem ra anh cái gì cũng chẳng rõ? Tôi đành đi hỏi Từ Diễn vậy.”

Nhan Khả bị dồn đến đường cùng, anh khổ sở: “Lệ tiên sinh, xin anh…”

Thấy bộ dáng chật vật của anh Lệ Nam bèn tha cho anh vậy, nụ cười vẫn giữ trên môi: “Đừng căng thẳng như thế, đùa thôi. Anh trong giới giải trí nhiều năm như thế rồi, chẳng hài hước chút nào cả.”

Lấy lại tinh thần, Nhan Khả bị Lệ Nam chắn trong thang máy, toàn thân cứng ngắc. Lệ Nam đeo lại kính. Chiếc kính không số kia khiến anh ta có vẻ văn nhã, điềm đạm hơn vài phần.

“Không giỡn nữa. Hôm nay anh đến để thi tuyển à?”

Chỉ cần không nhắc đến chuyện kia nữa đã là quá tốt rồi, Nhan Khả bình tĩnh đáp: “Đúng thế…”

Lệ Nam ra vẻ “không có ác ý”: “Cứ vậy mà về sao, công ty không cho xe đón?”

“Không, tôi đi xe buýt…”

Anh vốn là một người sống bình lặng trong giới.

“Cũng coi như anh gặp may, sao vẫn keo kiệt như thế?”

“Hả…”

“Đi xe buýt không sợ bị quấy rối à?”

“…Làm gì có…”

Những ngôi sao ở Thiên Tân quá nhiều, mấy tiết mục tổng hợp đi quay ngoại cảnh trên đường nhan nhản, đầu đường còn có các ca sĩ mới biểu diễn, nếu gặp đoàn làm phim nào đó dựng cảnh ở đây cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dân chúng chẳng hề tò mò, trừ phi là những người quá nổi như Từ Diễn hoặc tiết mục đủ hấp dẫn, bằng không sẽ chẳng có chuyện bu kín đường.

“Tôi đang rảnh, để tôi đưa anh một đoạn.”

Nhan Khả ngay lập tức từ chối: “Không dám.”

“Khách sáo thế.”

Nhan Khả khó xử, anh cố lấy dũng khí: “Lệ tiên sinh…”

“Hả?”

Hít một hơi thật sâu, Nhan Khả nhìn thẳng vào Lệ Nam: “Lệ tiên sinh, tôi thấy chúng ta không qua lại nữa thì hơn. Tôi không muốn có người hiểu nhầm, chuyện trước kia, tôi sẽ không làm nữa.”

Lệ Nam cười một cái, không níu kéo thêm mà thu tay trở về: “Thật sao?”

Ra khỏi thang máy, giữa sảnh tầng một rộng lớn có mấy người đang đứng.

Chỉ thoáng lướt qua anh đã thấy một người mặc áo khoác bình thường, đeo kính đen, mũ sụp xuống, một tay chống cằm, miệng ngáp ngắn ngáp dài đang đọc tờ báo trên đùi. Dù chỉ lộ nửa mặt nhưng đôi chân dài thật bắt mắt. Nhan Khả sải bước đến chỗ người kia: “Sao lại đến đây?”

Từ Diễn cực ghét phải ra ngoài, thân là con mồi cho cánh báo chí, có phóng viên nào lại không muốn viết về cậu, vừa mới tâng lên tận mây xanh, ngoảnh đi ngoảnh lại đã nã súng vào thẳng mặt chọc Từ Diễn bực mình, để rồi lại thừa cơ mà viết kiểu như là “Bệnh ngôi sao”, “Thô lỗ bạo lực”, “Phát ngôn bừa bãi” gì gì đó. Không mang theo vệ sĩ mà cải trang ra ngoài thật khác với tính cách của Từ Diễn.

Có thể bỏ tờ báo nhàm chán xuống, cuối cùng cũng thoát, Từ Diễn cao hứng, kéo hai tay Nhan Khả ôm anh vào lòng: “Chờ anh đấy. Hôm nay có thuận lợi không?”

Nhan Khả không nghĩ Từ Diễn sẽ đến đón mình. “Rất tốt…”

“Vậy thì hay quá, đi ăn một bữa chúc mừng đi.”

Nhan Khả nhoẻn miệng cười: “Chưa có kết quả mà đã chúc mừng à.”

“Tự cảm thấy ổn thì đi chúc mừng. Đi đi, tôi đã đặt sẵn chỗ rồi. Tổ yến chỗ đó có tiếng lắm nha…”

Nhan Khả bị kéo ra ngoài, nỗi phiền muộn bỗng chốc tiêu tan. Tự dưng đáng yêu cũng là đặc điểm của Từ Diễn. Độc tài không quan tâm đến lý lẽ nhưng rất có tác dụng. Vừa ra khỏi cửa, Nhan Khả vô thức quay đầu lại. Lệ Nam vẫn đứng đó, bốn mắt giao nhau, anh ta cười với anh rồi làm dấu tay.

Nhan Khả không hiểu động tác đó có ý nghĩa gì, hốt hoảng ngoảnh lại nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng đầy phấn chấn của Từ Diễn. Lòng bàn tay bất giác ướt đẫm mồ hôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ