Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đinh Trình Hâm ngủ, nhưng Mã Gia Kỳ lại ngủ không được.

Hắn nói chuyện với Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên, việc này sáng sớm ngày mai hắn phải nói cho Đinh Trình Hâm, giúp Đinh Trình Hâm chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Nhưng lại không biết mở miệng làm sao.

Nhìn hai bài post kia tràn đầy chán ghét, ác độc, nham hiểm, thật là làm người phẫn nộ.

Nhưng mà…

Đây chỉ là một phần vạn trong những chuyện mà Đinh Trình Hâm đã gánh chịu thôi.

Tức giận khiến mạch máu bên trong cơ thể của Mã Gia Kỳ như muốn tuôn trào, hắn mê mê man man, cũng chẳng biết đã ngủ quên từ lúc nào. Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, bắp thịt cũng rất đau, hắn muốn nhanh chóng kiếm thứ gì đó để đánh đấm mới có thể giảm bớt.

Mã Gia Kỳ ngồi xuống, bình tâm lại, lấy điện thoại di động.

Hiện tại chuyện đầu tiên cần làm sau khi tỉnh dậy của hắn, chính là xem điện thoại di động, xem tin nhắn của Đinh Trình Hâm.

A Trình - Mã ca, tôi dậy rồi nè!

A Trình - Tôi ra khỏi cửa nha, ngồi trên tàu điện ngầm, bây giờ đang bắt đầu làm bài thi tiếng Anh.

A Trình - Tôi làm xong một tờ rồi. Haizz, không biết khi nào điểm tiếng Anh của tôi mới tiếng bộ đây? Tề Nhất Tu nói, kiên trì mỗi ngày đều luyện đọc, nhất định có thể tiến bộ, không biết là thiệt hay giả. Môn tiếng Anh này tôi quả thật không thể đúc ra phương pháp học được mà, buồn lắm luôn.

A Trình - Không muốn làm tiếng Anh nữa, tôi làm một tờ vật lý nha!

Mã Gia Kỳ xem từng cái tin nhắn.

Đinh Trình Hâm… Có hơi dính người. Lúc bắt đầu rời giường từ sáng sớm, thỉnh thoảng sẽ gửi một hai cái tin. Cậu ấy nói, gửi tin nhắn qua Wechat cũng không tốn tiền, tại sao không gửi nhiều chút chứ.

Quan hệ của Mã Gia Kỳ và Lâm Tiểu Bân, Ngô Uyên vẫn ổn. Lớp 11, sau khi chia ban xong, hắn vẫn ngồi ở phía sau Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên, quan hệ càng ngày càng tốt. Nhưng mà hắn và hai người bọn họ chỉ gửi một ít tin nhắn. Có nói gì, thì đều nhắn vào trong nhóm ba người kia, bình thường đều là chép bài tập, chơi game, chơi bóng, đi ra ngoài chơi. Ba người bọn họ, cũng sẽ không báo chuyện sau khi rời giường, hay ăn sáng gì đó với nhau cả.

Có thể bởi vì Đinh Trình Hâm còn nhỏ, cũng không có bạn bè gì.

Bị ăn hiếp một năm, gặp một người không bắt nạt cậu như Mã Gia Kỳ, đã xem hắn là bạn tốt.

Mã Gia Kỳ cảm thấy mình có hơi may mắn.

Hắn không ghét cảm giác có người khác thân mật với mình, đó là một loại cảm giác an toàn mà người khác cần.

Mã Gia Kỳ để điện thoại di động xuống, nhanh chóng rời giường đi rửa mặt.

Khi hắn chạy xe điện đến lối ra của tàu điện ngầm, một giây sau Đinh Trình Hâm liền đi ra.

Đinh Trình Hâm rất vui vẻ, chạy đến bên cạnh hắn, ngồi lên xe điện, nói.

“Tôi vừa ra tới thì nhìn thấy cậu!”

Mã Gia Kỳ khởi động xe, dọc theo đường đi luôn luôn cân nhắc làm sao để nói cho Đinh Trình Hâm biết chuyện ngày hôm qua. Đinh Trình Hâm ngồi ở yên sau nói không ngừng, giống như đứa bé vừa ra cửa liền trông thấy bạn tốt, nói mẹ của cậu hôm qua luộc trứng bị nứt, nên có hơi xấu, nói sáng sớm cậu đo chiều cao thử, phát hiện lại cao lên tận 2cm.

Mã Gia Kỳ không nói ra được.

Từ trạm tàu điện ngầm đi đến Thất trung, mất tận hai mươi phút.

Mã Gia Kỳ chậm rì rì khóa kỹ xe điện, Đinh Trình Hâm đã giúp hắn mua xong bữa sáng ở cửa hàng bên cạnh. Cậu cầm một cốc sữa đậu nành, ống hút cũng cắm giúp Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ đứng ở ngoài quán ăn sáng, cắn mấy cái là ăn xong bánh bao, sau đó lấy sữa đậu nành trong tay Đinh Trình Hâm.

Hắn uống vào mấy ngụm, rốt cuộc cũng nói.

“Tôi có chút chuyện muốn nói với cậu.”

Đinh Trình Hâm hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.

Đinh Trình Hâm vô cùng phấn khởi, mỗi một ngày đều rất vui vẻ.

Mã Gia Kỳ uống hết sữa đậu nành, ném cốc vào thùng rác. Đinh Trình Hâm đưa cho hắn một tấm khắn giấy ướt, hối thúc hắn.

“Nói cái gì?”

Mã Gia Kỳ lau tay sạch sẽ, vừa đi vừa phủ một tay lên gáy Đinh Trình Hâm, nhẹ giọng nói.

“Cậu nghe xong cũng đừng có lo lắng.”

Đinh Trình Hâm nghe vậy dừng bước lại.

Mã Gia Kỳ đẩy cậu đi về phía trước, không dám nhìn ánh mắt cậu.

“Đã xảy ra chút chuyện, Mã ca sẽ giúp cậu giải quyết. Người bên Nhất trung, ngày hôm qua chạy tới Confession QQ để… nói xấu cậu, Ngô Uyên đã tìm người xóa, nhưng mà cũng có mấy người nhìn thấy.”

Đinh Trình Hâm trầm mặc.

Mã Gia Kỳ chưa nói đó là chuyện xấu gì, Đinh Trình Hâm cũng không có hỏi.

Đinh Trình Hâm nặn ra một nụ cười.

“Tôi không lo lắng.”

Lúc hai người đi vào phòng học, gây ra một chút hỗn loạn.

Có người cười.

Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên còn chưa tới, bàn trước vắng vẻ. Đinh Trình Hâm ngồi xuống, đặt cặp xuống, ngẩng đầu đã nhìn thấy danh sách nhiệm vụ hằng ngày trên bảng đen.

Ngày hôm nay đến phiên cậu và Mã Gia Kỳ trực nhật.

Trên bảng đen viết “Mã Gia Kỳ” “Đinh Kỵ Nam”.

Khuôn mặt Đinh Trình Hâm lập tức trắng bệch.

Có người len lén cười.

Lâm Tiểu Bân đến, vừa vào phòng học đã phát hiện, thốt lên một tiếng “Fuck”.

Mã Gia Kỳ phát hiện không đúng, ngẩng đầu cũng thấy chữ trên bảng đen. Hắn sửng sốt một chút, đứng lên, chậm rãi đi tới phía trước, lấy khăn lau bảng lau sạch “Đinh Kỵ Nam” rồi viết lại "Đinh Trình Hâm".

Mã Gia Kỳ làm xong, quay người vươn tay muốn Đinh Trình Hâm đưa khăn giấy ướt, lau tay sạch sẽ, lại đi đến bàn của lớp phó lao động Ngụy Văn Quang.

Ngụy Văn Quang cũng đang cười trộm, hắn ta cố nhịn cười, nhìn Mã Gia Kỳ, hỏi.

“Làm gì? Không phải tao viết.”

Mã Gia Kỳ duỗi chân ra, đột nhiên đạp lên bàn Ngụy Văn Quang, tạo nên một tiếng vang thật lớn, cả lớp giật nảy mình.

Sức lực quá lớn, khiến Ngụy Văn Quang và bạn cùng bàn của hắn nghiêng sang một hướng, sau đó ngã trên mặt đất, sách vở bài thi đều rơi xuống.

Ngụy Văn Quang sợ hết hồn, đứng lên cãi.

“Không phải tao viết!”

Mã Gia Kỳ tóm chặt cổ áo hắn ta, trầm giọng nói.

“Tao không quản ai viết, danh sách nhiệm vụ hằng ngày trên bảng đen không phải do mày quản à? Có người viết linh tinh trên đó, mà lớp phó lao động như mày cũng không quan tâm, còn không đi sửa? Tao nói cho mày biết, nếu có lần sau nữa, tao không chỉ đạp bàn đâu, mà là đạp thẳng mặt mày.”

Mã Gia Kỳ thả Ngụy Văn Quang ra, đứng thẳng người, nhìn cả lớp một cái, kéo một tên nào đó lại và nói.

“Tụi mày cũng có thể thử một chút xem thế nào.”

Mã Gia Kỳ đi về chỗ ngồi, bàn tay to lớn của hắn vỗ nhẹ vào đầu Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm cúi đầu, không nói tiếng nào.

Lâm Tiểu Bân để cặp xuống, ngồi vào ghế, bắt đầu điên cuồng chửi rủa.

“Thằng khứa nào làm ra cái trò này vậy hả, có gan thì ra đây nói chuyện với bố mày nè, chứ đừng có như mấy thằng trẻ đú mà viết chữ lên bảng, viết mẹ mày đấy chứ ở đó viết! Con mẹ nó muốn viết chữ thì lên bàn thờ tám đời nhà mày viết!”

Lại tiếp tục là series nguyền rủa bằng cái giọng Nam Châu, dài như Tam tự kinh vậy, rất khó nghe, cũng cực kỳ đặc sắc, chửi đến toàn bộ lớp 11-5 không ai dám hó hé tiếng nào.

Mãi đến khi thầy Trương đến dò xét tiết đọc buổi sáng, Lâm Tiểu Bân mới thu trăm năm công lực của cậu ta lại.

Sau khi tan học, Mã Gia Kỳ kêu Ngô Uyên đi cùng Đinh Trình Hâm, còn mình và Lâm Tiểu Bân đi đến từng phòng học tìm người, bắt đầu từ lớp 11.

Tìm tới tận nghỉ giữa giờ tiết 3, mới tìm thấy người mà Mã Gia Kỳ muốn tìm.

Mã Gia Kỳ đi thẳng vào lớp học của người đó, khiến mấy người trong lớp 11-11 sợ hết hồn, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ là kẻ nổi tiếng, trải qua chuyện trên diễn đàn trường tối qua, khiến hắn trở thành nhân vật chính của câu chuyện.

Mã Gia Kỳ đi tới trước mặt một nữ sinh, đứng lại, nhìn thẳng mặt đối phương.

Đối phương kinh ngạc, sững sờ.

Cô còn đang suy nghĩ, có phải Mã Gia Kỳ vì bài post trên confession nên mới tìm đến cô không? Không thể! Gửi bài là nặc danh, ngay cả chủ post của confession cũng không biết được, thì sao Mã Gia Kỳ có thể biết được.

Mã Gia Kỳ chỉ chỉ điện thoại di động cô đang cầm trên tay, nói.

“Bức ảnh là mày chụp, ngày đó tao cũng nhìn thấy. Trong hình còn có cả logo của hãng điện thoại, cùng hãng với điện thoại di động của mày. ”

Đối phương cứng đờ người, cười cười, muốn làm nũng để lừa gạt.

“Bạn nói gì vậy chứ..”

Mã Gia Kỳ nện một cú lên bàn cô, khiến cô run lẩy bẩy.

Toàn bộ lớp yên lặng như tờ.

Mã Gia Kỳ mở miệng.

“Tao không đánh con gái. Thế nhưng, chuyện như vậy tao không muốn có lần sau nữa. Nói thế nào về tao không có vấn đề gì, nhưng dám nói hươu nói vượn về đàn em tao, là con gái tao cũng sẽ đánh.”

Đến buổi chiều, chuyện Mã Gia Kỳ tức giận vì chuyện bài post trên, toàn bộ khối 11 đều biết.

Làm một vị đại ca có tiếng, thậm chí hắn còn đe dọa sẽ đánh nữ sinh đó ngay tại chỗ, xem ra thật sự là chọc tới hắn.

Chủ post của confession cũng không dám đăng bài về Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm.

Toàn bộ lớp 11- 5 cũng yên lặng.

Ngoại trừ sau khi tan học, Vương Việt luôn ở trong lớp bắt chước theo Mã Gia Kỳ, quái thanh quái khí nói.

“Rất sợ đó nha ~ ”

Bị Ngô Uyên còn đang ngồi giải bài tập trong lớp đánh cho một trận.

Hai người còn chưa ngưng đã bị ban giám hiệu bắt được, xách tới văn phòng cho thầy Trương xử lí.

Thầy Trương gọi điện thoại cho hai bên gia đình, bảo ngày mai đến trường học.

Từ trước đến giờ Vương Việt vẫn là tên có niềm đam mê mãnh liệt với chuyện gây sự, cũng không học tập, thầy Trương cho cậu ta đi về trước, hỏi Ngô Uyên.

“Đến cùng là xảy ra chuyện gì?”

Ngô Uyên tuy rằng cùng có quan hệ rất tốt với tên đại ca Mã Gia Kỳ, nhưng cậu chưa bao giờ đánh nhau, chưa bao giờ gây chuyện thị phi, cũng không như Lâm Tiểu Bân gào gào thét thét, vẫn luôn điềm tĩnh. Hơn nữa sau khi tiến vào giai đoạn ôn tập cuối cấp, giống như biến thành người khác vậy, không có lười biếng, cực kì nghiêm túc, thường hay đi gặp giáo viên hỏi mấy vấn đề, bài thi cuối kỳ lần này cũng tiến bộ rất nhiều.

Thầy Trương nghĩ, phải bảo vệ tốt cái mầm non này.

Ngô Uyên suy nghĩ một chút, nói.

“Bọn họ ở trong lớp học, cười nhạo Đinh Trình Hâm, xúc phạm danh dự và nhân phẩm của cậu ấy.”

Ngô Uyên đem chuyện của confession nói ra, hỏi.

“Không hề có chứng cứ, nhưng confession vẫn đăng lên để vấy bẩn, đây không phải bạo lực học đường sao ạ? Còn nữa, thầy à, cái confession này, em cảm thấy cũng không nên tồn tại. Trên confession có rất nhiều kẻ nặc danh đăng bài nói xấu, đây chỉ là phần phụ thôi. Quan trọng nhất vẫn là, có rất nhiều người đăng bài tỏ tình ở trên đó nữa, biểu lộ sự yêu thích với ai đó. Tối qua em còn thấy một bài post, hắn nói hắn là người của lớp 11-5, thích bạn Cao Lâm Lâm cùng lớp. Ảnh này được chụp màn hình gửi vào trong nhóm, thầy có thể không nhìn thấy, bởi có người gửi rồi sau đó lại xóa đi. Em nghi người đăng là Ngụy Văn Quang, bởi vì ngày đó phản ứng của cậu ta trong nhóm là kích động nhất. Chúng em bây giờ đều đã lên lớp 12, sao có thể để mấy chuyện tào lao vô bổ này ảnh hưởng đến chuyện học hành được chứ! Cái confession này, chính là cổ vũ cái loại này!”

Thầy Trương không nhịn được cười, nói.

“Em còn rất chính nghĩa.”

Thật ra khuôn mặt Ngô Uyên thiên về cái dạng thanh niên nghiêm túc, giờ phút này lại dùng mấy cái ngôn từ chính nghĩa kể rõ tác hại của việc yêu sớm, khiến người khác thật sự nghĩ rằng cậu đang lo cho lớp.

“Em cảm thấy bầu không khí học tập ở lớp chúng ta không được ổn lắm, bây giờ Vương Việt, Ngụy Văn Quang những người này mỗi ngày lúc nào cũng ở trong nhóm cười nói vui vẻ, hack game, ăn gà! Bây giờ còn muốn bắt nạt Đinh Trình Hâm, bọn họ đố kị Đinh Trình Hâm có thành tích tốt.”

Ngô Uyên vô cùng đau đớn.

”Bầu không khí học tập như vậy là không được, kỷ luật của lớp cũng không được, có lúc lên lớp rất ầm ĩ, giáo viên đều phải dừng lại phê bình đám Vương Việt bọn họ, rất làm lỡ việc giảng bài của giáo viên. Giờ em đang rất sốt ruột về việc thi đại học năm sau, thật lòng mà nói, em thấy Vương Việt rất khó chịu.”

Ngô Uyên nói đủ thứ lý lẽ, thầy Trương không chỉ không có mắng cậu ta, còn an ủi cậu ta nửa ngày, cổ vũ cậu nên tiếp tục giữ gìn sự nhiệt tình này trong học tập. Còn chuyện confession, thầy ấy sẽ nói lại cho giáo viên phụ trách hội học sinh.

Sau khi Ngô Uyên rời khỏi văn phòng, cảm thấy biểu hiện của mình có chút sắc bén, lập tức vào nhóm chat đàn em. Lâm Tiểu Bân nhảy nhót tưng bừng, còn bày tỏ sự đau lòng, hối hận khi không có cơ hội xem cậu đánh Vương Việt nữa.

Đinh Trình Hâm gửi ra một cái icon mặt tươi cười.

Ngô Uyên nhìn thấy cái icon khuôn mặt tươi cười kia, thở phào nhẹ nhõm.

Cả ngày hôm nay Đinh Trình Hâm không cười gì cả.

Ngô Uyên thu thập xong cặp sách, xuống lầu chuẩn bị về nhà. Không ngờ lúc đi ngang qua lớp 11-4, trùng hợp gặp được Khưu Nhiên Dĩnh cũng từ phòng học đi ra.

Ngô Uyên suýt nữa hít thở không thông, cậu phải làm bộ trấn tĩnh, chậm rãi xuống lầu.

Bây giờ đang là thời gian ăn cơm, cầu thang cũng không có mấy người.

Ngô Uyên nghĩ, không thể không chào hỏi, tối hôm qua mới thêm Wechat của người ta, còn nhờ người ta nữa chứ.

“Chuyện kia, tối hôm qua cám ơn cậu.”

Ngô Uyên mở miệng, cảm thấy da mặt của chính mình đang bị thiêu đốt mạnh mẽ.

“Ừm.”

Giọng Khưu Nhiên Dĩnh như con muỗi kêu đáp một tiếng.

Có người xuống lầu, giữa hai người liền khôi phục sự yên tĩnh.

Một lát sau, rất nhanh đã đến lầu một, Khưu Nhiên Dĩnh nhỏ giọng hỏi.

“Cậu mới vừa, ở trong lớp học… đánh nhau à…”

Ngô Uyên sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần nhanh chóng giải thích.

“Không phải, vừa rồi tên Vương Việt đó, muốn ăn đòn, dám đem Mã ca ra mà đùa bỡn…”

Khưu Nhiên Dĩnh vẫn luôn cúi đầu, cũng không biết có nghe thấy lời giải thích của cậu hay không.

Đã đến tầng trệt.

Trên đường toàn người với người, mấy học sinh nội trú thì đi tới đi lui, có mấy người chơi bóng không chịu về nhà, hai người cũng không tiện đi quá gần.

Đột nhiên Khưu Nhiên Dĩnh móc từ trong túi đồng phục học sinh ra một vật, vươn tay ra, nhỏ giọng nói.

“Trán cậu bị thương hả? Máu cũng chảy ra rồi.”

Ngô Uyên theo bản năng vươn tay, một miếng băng keo cá nhân được trang trí bằng hình mấy nhân vật hoạt hình được đặt vào tay cậu.

Khưu Nhiên Dĩnh nói.

“Cho cậu. Tớ cũng không thích Vương Việt…”

Khưu Nhiên Dĩnh càng nói càng nhỏ, chưa nói xong liền chạy đi, để lại Ngô Uyên một người sững sờ đứng ở tầng trệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro