Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Sĩ Đạt dừng bước, lộ ra vẻ khó hiểu.

Lại diễn, cái tên rác rưởi này.

Người trung niên phía sau hắn lập tức lên tiếng.

“Nói gì vậy hả? Tôn trọng người khác chút đi!”

Đinh Trình Hâm nhìn người phía sau Lâm Sĩ Đạt, lập tức đoán ra được người này hẳn là ba của Lâm Sĩ Đạt, người trung niên nam tính, Lâm Sĩ Đạt nhìn cũng khá giống ông ta, cả hai đều đeo kính.

Đinh Văn Huy che chở Đinh Trình Hâm ở phía sau.

Tổng giám thị tiến lên khuyên bảo.

“Đừng kích động, đừng kích động. Hai người đều là bạn học trước đây ở lớp thực nghiệm, người này chính là Đinh Trình Hâm, còn đây chính là Lâm Sĩ Đạt. Mọi người cứ ngồi xuống trước, hiện tại gia đình hai bên đều ở đây, chúng ta hỏi Lâm Sĩ Đạt một chút, xem chuyện bị đánh là như thế nào.”

Lâm Sĩ Đạt đẩy mắt kính, mở miệng.

“Buổi tối hôm thứ tư, sau khi tan lớp tự học vào buổi tối, em cũng như mọi khi, đón xe buýt công cộng để về nhà. Khi em ra khỏi cổng chính của trường học, vừa rẽ qua cái ngã tư, đột nhiên bị người nào đó kéo vào trong ngõ hẻm, sau đó bị một cái bao tải tròng lên, bị đánh. Đối phương có ít nhất hai người, đánh em thành như vậy. Vốn là em không nghĩ quá nhiều, hồi thứ năm khi nghe nói trong lớp ra chuyện như vậy, ngay lập tức em đã nghĩ rằng, đây có phải là hành động để trả thù hay không? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Đinh Trình Hâm.”

“Mày nói hươu nói vượn!”

Lâm Huệ tức đến cả hai tay đều phát run.

“Chuyện như vậy, mày cũng không hề có chứng cứ, chỉ dựa vào suy nghĩ? Đây chính là học sinh của trường Nhất trung đó hả? ! Nói hưu nói vượn! Ngậm máu phun người!”

Người nhà Lâm Sĩ Đạt sắc mặt âm trầm, đẩy Lâm Sĩ Đạt.

“Con nói tiếp.”

“Em thừa nhận, bạn bè trong lớp lúc trước có chút ý kiến đối với Đinh Trình Hâm, nguyên nhân gì thì trường học cũng đã biết. Có thể em đã bị Đinh Trình Hâm xem là kẻ đáng hận nhất rồi… Hồi tháng tư, người ở trong lớp, Phan Hồng Trác, Hà Hoằng Nghị đã từng đi tới Thất trung tìm Đinh Trình Hâm, lúc đó còn bị bạn học mới của Đinh Trình Hâm đánh cho một trận. Ngày đó sau khi xem xong video, bọn họ nói, rất có thể chính là vị bạn học mới kia của Đinh Trình Hâm, hắn rất cao, tận một mét chín, nghe nói là—— ”

Người nhà Lâm Sĩ Đạt mở miệng ngắt lời Lâm Sĩ Đạt.

“Cái này còn cần điều tra sao? Trên thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp thế chứ hả? Ngày hôm trước Sĩ Đạt mới vừa bị đánh, ngày hôm sau lớp thực nghiệm lại xảy ra chuyện như vậy! Các người nhất định phải cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý! Sĩ Đạt bị đánh thành như vậy, nó còn đến lớp học nửa tháng nữa, vầy rồi sao đến lớp được. Xương bị gãy, bài tập cũng không làm được, cả kì nghỉ hè này cũng bị phá hủy! Làm lỡ chuyện học tập! Bây giờ là lúc nào rồi? Lớp thực nghiệm xảy ra chuyện như vậy, lòng người bàng hoàng, các bạn học sinh cũng không dám đến trường!”

Ba mẹ Đinh Trình Hâm tức đến phát run, Đinh Văn Huy chỉ vào người nhà Lâm Sĩ Đạt, tức giận đến mức âm thanh đều là tức giận.

“Báo cảnh sát, báo cảnh sát, giờ mau báo cảnh sát!”

Sau khi Lâm Sĩ Đạt bị đánh, ngay lập tức đã báo cảnh sát. Nhưng trong hẻm nhỏ không có camera, ven đường có camera nhưng chỉ có thể thấy được ba bóng người chợt lóe lên, rõ ràng không tra được là ai.

Người nhà Lâm Sĩ Đạt liếc nhìn Tổng giám thị một cái, nói.

“Báo cảnh sát, cảnh sát đến, rồi tra khảo, tạm giữ, huyên náo sôi sùng sục. Bọn nhỏ đều đã lớp 12, ít nhiều cũng ảnh hưởng học tập! Với lại, các người quậy lên muốn báo cảnh sát, các người có nghĩ tới không, cảnh sát vừa đến, vụ tai tiếng nhà các người chắc chắn sẽ không giấu được.”

Nói xong câu cuối cùng, người nhà Lâm Sĩ Đạt đã tỏ ra khinh bỉ.

Lâm Huệ tức giận đến mức nước mắt rơi xuống, hỏi.

“Mấy người có ý gì?”

Người nhà Lâm Sĩ Đạt khinh bỉ liếc Đinh Trình Hâm một cái, nói.

“Tôi có ý gì, tất cả mọi người đều rõ ràng, con trai của cô có vấn đề, là gay! Các người nên đưa nó đi trị liệu sớm đi, chứ ở chỗ này quậy làm cái gì!”

Lâm Huệ ôm Đinh Trình Hâm, hô to.

“Tinh thần ông mới có vấn đề! Vô liêm sỉ! Cút!”

Tổng giám thị lại bắt đầu hòa giải.

“Đừng kích động, mọi người đừng kích động, chúng ta vẫn nên quay về đề tài chính. Con cái đều là con ngoan, chủ yếu vụ sơn đổ trong phòng học truyền đi quá ác liệt, bức ảnh đều được truyền khắp internet, ảnh hưởng rất xấu, nhất định phải bắt người này.”

“Vâng, chúng ta nên nói về đề tài chính.”

Đinh Trình Hâm trấn an mẹ của cậu, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra, đứng trước ba mẹ cậu, đối diện với Lâm Sĩ Đạt.

“Thứ nhất, chuyện lớp thực nghiệm bị tạt sơn thực sự không có quan hệ gì với em, nếu mọi người cứ kiên trì nói liên quan tới em, vậy thì mời báo cảnh sát, ngoại trừ cảnh sát em sẽ không trả lời bất luận câu hỏi nào từ người nào khác.”

Đinh Trình Hâm lấy điện thoại di động từ trong túi ra, tay cậu có hơi run, nhấp nhấp vài lần.

“Thứ hai, cũng có một số món đồ chơi tốt, muốn để cho mọi người nghe một chút. Đúng là Phan Hồng Trác, Hà Hoằng Nghị có đến Thất trung tìm em, đến để làm nhục em, đánh em, nhưng mà bị bạn học em nhìn thấy, đánh lại. Sau lần kia, em đều để mắt đến mọi chuyện. Lâm Sĩ Đạt, có phải cậu cho rằng tôi cứ mãi mãi ngu xuẩn như vậy? Dại dột bị cậu liên tục vu oan hãm hại?”

Đinh Trình Hâm mở một đoạn ghi âm trong điện thoại di động.

Âm thanh Lâm Sĩ Đạt ở trong phòng làm việc vang lên, xen lẫn một chút tạp âm, nhưng vẫn rất rõ ràng.

--“Tôi không cố ý.”

--“Khi đó, tôi chỉ hơi sợ sệt.”

--“Bởi vì sợ, nên cậu có thể bịa chuyện với người khác rằng tôi là gay sao?”

Là âm thanh chất vấn của Đinh Trình Hâm.

--“Tôi không hề bịa đặt, cậu với Lý Đằng… không phải là…chuyện như vậy sao?”

--“Không phải.”

--“… Tôi không tin… Khi anh ta nói chuyện với cậu, cậu còn cười với anh ấy, cậu rất ít cười với người khác…”

Lâm Sĩ Đạt trắng mặt, giống như hắn nhớ đến lời gì đó mà mình nói, đột nhiên xông lên muốn cướp điện thoại di động của Đinh Trình Hâm, gào thét.

“Đây không phải là tao! Đây là mày bịa đặt!”

Nhưng mà hắn đang gãy xương, cột một cánh tay, hành động bất tiện, Đinh Trình Hâm dễ dàng tránh được. Đinh Văn Huy tiến lên, đẩy Lâm Sĩ Đạt ra.

Đinh Trình Hâm giơ thật cao điện thoại di động.

--“Đinh Trình Hâm, tôi còn rất thích cậu… Cậu chuyển trường không phải lỗi của tôi, là lỗi của lớp thực nghiệm và những người khác… Bọn họ đố kị cậu, tuổi còn nhỏ, mà lại học toán tốt…”

Tiếp theo là một loạt âm thanh hỗn loạn vang lên, xen lẫn với tiếng rống giận của Đinh Trình Hâm, kêu Lâm Sĩ Đạt “Cút”, còn Lâm Sĩ Đạt giống như kẻ bị thần kinh tự lẩm bẩm.

--“Tôi biết cậu thích nam sinh, tôi biết, cậu chỉ không chịu thừa nhận, cho tôi một cơ hội đi…”

Người nhà Lâm Sĩ Đạt cũng giống như phát điên lên rồi muốn nhào lên cướp điện thoại di động Đinh Trình Hâm, Đinh Văn Huy bảo vệ cậu, ba của Lâm Sĩ Đạt gào thét.

“Mày mới bệnh thần kinh! Con trai của tao không có thích con trai biến thái! Mày bệnh thần kinh! Đây là mày dùng máy vi tính chế lại giọng! Tao muốn kiện mày!”

Lâm Sĩ Đạt khôi phục tinh thần lại, cũng biện giải.

“Tôi chưa từng nói câu nói như thế này, tôi cũng không có đi Thất trung tìm cậu, cậu đừng có hãm hại tôi!”

Đinh Trình Hâm cảm thấy rất buồn cười, cũng thật sự bật cười.

“Phải không? Nhanh chóng báo cảnh sát đi, nhanh đi kiện tôi đi! Bảo cảnh sát đi điều tra bảy giờ năm phút sáng ngày 03 tháng 07, cửa sau quán trà sữa “Từng Phút Từng Giây” gần trạm tàu điện ngầm đến Thất trung, các người sẽ nhìn thấy, Lâm Sĩ Đạt, kẻ bảo mình không thích đàn ông, lại xông lên ôm tôi.”

“Đoạt đi điện thoại di động của tôi cũng vô dụng, trong máy vi tính của tôi có, icloud cũng có. Lâm Sĩ Đạt, có muốn tôi lấy đoạn ghi âm này với cả video cửa sau của tiệm trà sữa, đăng toàn bộ lên internet không? Để mọi người có thể ngắm nghía cẩn thận, phán đoán thật kĩ, xem có phải tôi làm giả hay không.”

“Không thể!”

Lâm Sĩ Đạt rống to.

“Không thể! Tao nhìn chằm chằm vào mày liên tục! Mày không có lấy điện thoại di động ra! Làm sao mày có thể ghi âm được? ! Không thể!”

Toàn bộ văn phòng yên tĩnh trong nháy mắt.

Đinh Trình Hâm móc một cây bút ghi âm từ trong túi ra, giơ giơ, cười nói.

“Tôi mua hai cây bút ghi âm, một cây đặt ở bên hông cặp sách, một cây đặt trong túi quần. Từ lúc bọn Phan Hồng Trác tới tìm tôi, mỗi ngày tôi đều mang ở trên người, tôi chỉ cần đụng đụng cặp sách, ấn vào, nó sẽ bắt đầu ghi âm. Hiểu không? Ngày nào tôi cũng mang theo, nghỉ hè lúc ra ngoài cũng mang, là vì muốn vạch trần cậu, cái tên biến thái này.”

Tổng giám thị tiến lên, nhanh như chớp cướp đi bút ghi âm trong tay Đinh Trình Hâm.

Toàn bộ văn phòng rơi vào trạng thái điên cuồng hỗn loạn.

Hiệu trưởng và Tổng giám thị đang xử lý cây bút ghi âm kia, hận không thể hủy thi diệt tích nó tại chỗ.

Người nhà Lâm Sĩ Đạt ngừng tay, không nỗ lực cướp điện thoại di động từ Đinh Trình Hâm nữa, quay người kéo Lâm Sĩ Đạt qua, sau đó cho một cái tát, âm thanh vang dội đến nỗi những người khác đều ngây ngẩn cả người.

Lâm Sĩ Đạt che mặt, không dám ngẩng đầu lên.

Người nhà Lâm Sĩ Đạt nghiến răng nghiến lợi.

“Mày không có chuyện gì sao đi Thất trung tìm nó? Mày cố ý nói những câu kia phải không? Có phải muốn lừa nó không?”

Lâm Sĩ Đạt nghiêng đầu qua chỗ khác, giống như gặp một cây gỗ cứu mạng, vội vàng nói.

“Vâng, con cố ý lừa nó, bởi vì nó thích con, con chỉ muốn lừa nó. Trò đùa dai, chỉ là trò đùa dai! Con không phải là đồng tính! Chỉ lừa nó thôi!”

Đinh Trình Hâm cảm thấy rất hoang đường, rất buồn cười, thật sự không nhịn được cười.

“Thì ra là cả nhà cậu đều kì thị đồng tính, khó trách cậu không dám thừa nhận mình là đồng tính luyến ái, thật sự rất đáng thương. Ba cậu không muốn thừa nhận, không sao, các người có một khoảng thời gian là cả đời để đi kiểm chứng xem con mình rốt cuộc có phải là đồng tính luyến ái hay không? Chắc chắn cậu ta thích con trai, không thích con gái.”

Ba mẹ hắn đã không để ý tới người khác, vây quanh hắn, gấp gáp đến độ hắn không biết phải làm thế nào cho đúng.

Lâm Huệ vẫn rơi nước mắt, nói.

“Cục cưng, cục cưng, con đừng doạ mẹ, chúng ta về nhà, mặc kệ những người này, không liên quan gì đến chúng ta cả!”

“Đương nhiên là liên quan đến chuyện của chúng ta rồi!”

Đột nhiên Đinh Trình Hâm nói to, âm thanh sắc bén đến mức dường như muốn đâm thủng màng nhĩ.

“Em đã chuyển trường rồi! Lâm Sĩ Đạt lại nhiều lần đến quấy rầy em, ảnh hưởng đến em, chuyện này không liên quan đến em sao? Bây giờ còn đến vu oan hãm hại! Ai biết chuyện Nhất trung là do ai làm ? Chuyện lớp thực nghiệm của các người gặp phải, dựa vào cái gì lại tới tìm tôi!”

Đinh Trình Hâm giống như phát điên, tránh khỏi tay mẹ cậu, tất cả những đồ vật có thể nhìn thấy trong phòng làm việc, khay đựng trà, cốc trà, chậu hoa toàn bộ đều cầm lên đập phá, cầm lấy bình đun đập lên bàn làm việc của hiệu trưởng.

Nước nóng văng tung toé.

Hiệu trưởng và Tổng giám thị vội vàng trốn đến góc tường.

Tổng giám thị la lên.

“Bạn học Đinh Trình Hâm, xin em giữ bình tĩnh! Em còn như vậy, chúng tôi nhất định phải báo cho cảnh sát!”

Chờ Đinh Văn Huy phản ứng lại ôm lấy Đinh Trình Hâm, cậu đã nhảy lên ghế tựa chuẩn bị quăng ngã hai chữ thư pháp “Kiến thức” đang treo trên tường xuống.

“Buông con ra! Buông con ra! Con muốn liều mạng với bọn họ!”

Đinh Trình Hâm điên cuồng kêu to.

Lâm Huệ che miệng lại.

“Trời ạ, trời ạ, cục cưng, con làm sao vậy? Chúng ta về nhà, chúng ta về nhà.”

Giáo viên đang làm việc ở lầu dưới nghe thấy động tĩnh, đều chạy lên lầu.

Đinh Trình Hâm la to.

“Tôi liều mạng với Nhất trung mấy người! Các người báo cảnh sát! Bây giờ báo cảnh sát đi! Mọi người cùng nhau lên tivi ! Để cho Nhất trung các người thân bại danh liệt! Các người không buông tha tôi, dù sau này tôi chết, cũng phải chạy đến cửa trường Nhất trung các người để tự sát, để toàn trường các người không được yên bình, khiến toàn bộ Nhất trung các người không có kết quả tốt!”

Đinh Trình Hâm chưa bao giờ thất thố như vậy, khắp mặt mũi không biết là mồ hôi hay là nước mắt, ướt dầm dề, đều là dâng trào bi thương và phẫn nộ.

“Tôi đã chuyển trường rồi! Đã chuyển trường rồi! Các người còn không buông tha tôi! Có phải là muốn tôi tự sát trước cửa trường các người!”

Giáo viên trực ban lấy điện thoại di động ra quay, nếu mà thực sự có báo cảnh sát, phải để lại chứng cứ. Hiệu trưởng thấy thế hô to.

“Điện thoại di động thu lại, cũng không cần quay!”

Đinh Văn Huy kéo Đinh Trình Hâm, nói.

“Đi! Chúng ta về nhà! Hiệu trưởng, chúng tôi đã chuyển trường, xin đừng trở lại quấy rầy chúng tôi! Nhà chúng tôi không chịu đựng nổi, con nhà chúng tôi cũng không thể để cho các người chà đạp như thế! Các người còn muốn làm như vậy, thì lần sau sẽ gặp nhau trên tòa!”

Lâm Huệ khóc đến nỗi thân thể mềm nhũn ra, Đinh Trình Hâm đỡ mẹ cậu.

Một nhà ba người cứ như vậy rời đi.

Để lại sàn phòng làm việc tàn tạ, các lãnh đạo trợn mắt há mồm, còn Lâm Sĩ Đạt và gia đình hắn như gặp ngũ lôi oanh đỉnh.

Chờ đi tới bãi đậu xe, ngồi vào trong xe, Lâm Huệ lại bắt đầu khóc, ôm Đinh Trình Hâm vào trong lồng ngực của mình, gọi.

“Cục cưng ơi, cục cưng ơi.”

Đinh Văn Huy chậm chạp không khởi động xe, hai tay đặt ở trên vô lăng.

Đinh Trình Hâm khó khăn rút giấy ăn từ trong hộp ra, đưa cho mẹ cậu, nói.

“Mẹ lau đi, con không sao.”

Đinh Văn Huy quay đầu nhìn cậu.

Đàn ông hơn bốn mươi tuổi, viền mắt lại hồng hồng, còn hơi rớm nước mắt.

Đinh Trình Hâm cũng lấy giấy ăn lau mồ hôi trên mặt và cổ, liên tục giải thích.

“Con không sao, con không sao mà. Con chỉ doạ bọn họ, thật đó.”

Lâm Huệ rất vất vả mới ngừng khóc, ngơ ngác nhìn cậu.

Đinh Trình Hâm giải thích.

“Bọn họ không dám báo cảnh sát, chúng ta không phải đã biết từ lâu rồi sao? Bọn họ cũng không muốn giải quyết chuyện này, nếu không thì đã báo cảnh sát rồi. Bọn họ chỉ muốn dẹp loạn sự kiện, dẹp loạn nghi vấn của phụ huynh mà thôi. Từ lúc bắt đầu, bọn họ đã không muốn giải quyết chuyện này, chỉ muốn đè sự tình xuống.”

Đinh Văn Huy và Lâm Huệ đều là người trưởng thành, sao lại không biết phong cách xử lý sự tình của một số lãnh đạo chứ. Mà trước đó bọn họ không làm ầm lên, lựa chọn ẩn nhẫn, là đang cân nhắc đến việc học tập của Đinh Trình Hâm. Kiện cáo đánh nhau không phải một hai tháng là xong, kiện tụng kéo dài mang đến áp lực và uể oải. Người lớn bọn họ còn có thể chịu đựng, nhưng Đinh Trình Hâm thì sao? Sang năm là lớp 12, sắp thi đại học. Thậm chí, bọn họ còn sợ chọc giận lãnh đạo của Nhất Trung, dùng mối quan hệ của bọn họ với Bộ Giáo dục, có thể sẽ ảnh hưởng đến một số kế hoạch báo danh tuyển sinh của Đinh Trình Hâm. Mà cuối cùng, coi như kiện cáo có thành công. Lớp thực nghiệm có một đống người chưa thành niên, có thể xử phạt cái gì? Sợ là chỉ nhắc nhở vài câu rồi thôi? Có lẽ chỉ cần khấu trừ giải thưởng cuối năm, đánh giá cuối năm không hợp cách thôi.

“Con không còn sợ nữa.”

Đinh Trình Hâm nói.

“Ngẫm lại thì lớp thực nghiệm cũng không có gì ghê gớm. Một cây bút ghi âm, cũng khiến Lâm Sĩ Đạt sợ đến tè ra quần.”

“Ba mẹ, giờ con chỉ muốn học cho giỏi, tham gia thi đại học. Không có trong danh sách đề cử của trường đại học cũng không sao, con tự mình thi.”

“Bọn họ đến làm phiền con, con cứ quậy như vậy. Con chỉ diễn, bởi vì bọn họ sợ người bệnh tâm thần, bọn họ không sợ người bình thường, chỉ sợ bệnh tâm thần.”

“Cha mẹ, con sẽ không đổi tên. Con là Đinh Trình Hâm, Trình Hâm, con không đổi tên.”

Đinh Văn Huy và Lâm Huệ ngơ ngác nhìn Đinh Trình Hâm mới mười sáu tuổi, chưa từng nghĩ đến cục cưng ngốc của bọn họ, đầu năm còn hoảng sợ nhốt mình ở trong phòng, có thể quậy lên như thế, có thể nói ra những lời như vậy.

Đinh Văn Huy trầm giọng nói.

“Ba ủng hộ con. Bọn họ còn như vậy, chúng ta sẽ đi kiện bọn họ, liên hệ với đài truyền hình, phơi bày ra ánh sáng!”

Lâm Huệ cao giọng khóc lớn.

“Cục cưng của mẹ ơi…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro