ẤM ÁP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“ Thấy em run run đứng một mình trên sân khấu như thế anh không nỡ. Thôi thì anh sẽ giúp em nhé, nhóc con !”

_______________

Tỉnh dậy trong tình trạng khắp người đau nhức, Đinh Trình Hâm khẽ khăn mặt. Xung quanh cậu giờ đây chỉ toàn là 1 màu trắng toát và một mùi đặc trưng của bệnh viện. Cậu nhìn lên đồng hồ. Chiếc kim giây vẫn nhanh nhẹn hoạt động, kim phút phút đã chỉ ngay số 8, còn kim giờ chỉ ngay số 12. Đã 8h rồi ư ? Bỗng nhiên cậu thấy đói. Cũng đúng thôi từ lúc ngất đi đến giờ Đinh Trình Hâm đã ăn gì đâu nào. Cậu định sẽ khỏi bệnh viện. Đột nhiên cánh cửa phòng bật mở, đó là Mã Gia Kỳ. Anh hình như mang theo thức ăn.

- Này, tỉnh rồi hả nhóc con ?

Lại là tiếng “nhóc con”. Đinh Trình Hâm ghét hắn gọi mình bằng nhóc con vì trông cậu lúc đó sẽ nhỏ nhắn lắm ! cậu có thích tí nào đâu. Mã Gia Kỳ thừa biết điều này nên cứ gọi cậu bằng “nhóc con”. Cậu trông dễ thương như 1 đứa bé chẳng lẽ gọi nhóc con không được. Đinh Trình Hâm thì chu miệng bực bội. Mã Gia Kỳ cũng biết luôn cả điều này, mỗi lần tức giận thì cậu cứ luôn miệng chu miệng và thái độ bực bội vô cùng. Đây là cử chỉ trên gương mặt của Đinh Trình Hâm mà Mã Gia Kỳ thích nhất, nhìn y như là đứa trẻ con giận dỗi vì không nhận được kẹo. Trong lòng Mã Gia Kỳ, anh càng lúc càng muốn trêu chọc cậu.

- Không thích anh gọi tôi bằng nhóc con đâu.

- Sao lại không ?

- Vì lúc đó tôi cứ nghĩ mình là đứa trẻ nhỏ xíu. Tôi đây đã là học sinh cao trung rồi.

- Cậu vốn nhỏ bé như thế mà.

Đinh Trình Hâm nghe thế bực bội quay lưng lại với Mã Gia Kỳ, cậu bực bội không thèm ngó tới anh. Mã Gia Kỳ mỉm cười vì bản tính trẻ con của cậu. Anh chưa bao giờ thấy ai lại giống con nít đến thế.

Anh chợt nhớ ra con nít rất thích ăn. Nếu bây giờ anh nói anh có đồ ăn trong tay thì sao ta.

- Ôi, tô mì bò này ngon thật, không biết có ai ăn không ?

Mã Gia Kỳ vờ không nhìn qua Đinh Trình Hâm nhưng giọng anh hỏi rất to có ý như trêu chọc. Đinh Trình Hâm thì hoàn toàn ngây thơ không để tâm đến hàm ý trong giọng nói. Bụng cậu thì đang réo lên đòi ăn, cậu chẳng lẽ lại hành hạ bản thân nhưng nếu lúc này cậu quay qua chẳng lẽ là hết giận. Thật khó xử.

Đinh Trình Hâm từng chút một xoay người, Mã Gia Kỳ thấy thế mỉm cười. Cậu thì giờ đây không ý thức được hành động của mình, cậu cứ đăm chiêu suy nghĩ có nên ăn hay không nhưng cuối cùng cậu cũng quyết định ăn. Đinh Trình Hâm ngại ngùng nói giọng nhỏ xíu, gương mặt trông hiền như chú thỏ trắng nhỏ cúi đầu quay sang hỏi.

- Anh…tôi đói.

Mã Gia Kỳ đang cười thích thú trong bụng, anh rõ ràng nghe giọng Đinh Trình Hâm nhưng vẫn lờ đi.

- Sao không ai nói gì thế nhỉ ? Chắc mình sẽ ăn thôi.

Đinh Trình Hâm bực bội cuối cùng cậu cũng không chịu nổi nữa, cậu dùng hết sức của mình và nói to.

- Cho tôi ăn đi. Tôi đói.

Câu “Tôi đói” cuối cùng cậu bắt đầu xìu giọng xuống nghe rõ buồn cười, Mã Gia Kỳ liền cười nhưng sợ Đinh Trình Hâm phát hiện nên đã chuyển sang ho nhẹ.

- Thôi, cho cậu ăn đấy !

Đinh Trình Hâm nghe Mã Gia Kỳ  cho mình ăn, cậu vui mừng như đứa trẻ được ba mẹ dẫn đi chơi. Hai mắt cậu to tròn lấp lánh sáng rỡ, đôi môi nhỏ xinh nở nụ cười tươi tắn. Đinh Trình Hâm liến thoắng nhảy xuống giường đến chỗ Mã Gia Kỳ. Đinh Trình Hâm bản tính cũng có chút vụng về nên khi nhảy xuống giường suýt chút cậu vấp phải cái chăn trên giường vấp ngã. Mã Gia Kỳ ngồi đấy không nhịn được nữa cười thật to. Đinh Trình Hâm biết là hắn đang chế nhạo mình nên bực bội hỏi.

- Sao anh cười ?

- Không có gì. Cậu ăn đi.

Đinh Trình Hâm vui vẻ nhận chiếc hộp nhựa đựng mì mà ăn. Nhìn cách ăn ngấu nghiến do bị đói trông cậu thật dễ thương. Đinh Trình Hâm ăn rất nhanh, Mã Gia Kỳ chăm chú nhìn cậu . Vì ăn nhanh quá nên cậu bị sặc. Anh lo lắng vỗ nhẹ lưng cho Đinh Trình Hâm. Thấy đôi mắt đỏ hoe, gương mặt cũng đỏ nốt do lúc sặc nên ho vài tiếng, anh vội lấy cốc nước đưa cho cậu, Đinh Trình Hâm uống ngay, thức ăn bị chặn ở cổ cũng trôi xuống dạ dày.

Đinh Trình Hâm đưa đôi mắt đầy thành ý cảm ơn nhìn Mã Gia Kỳ và cậu tiếp tục ăn tiếp. Mã Gia Kỳ lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm. Giờ đây anh mới để ý Mã Gia Kỳ cứ như đứa trẻ, rõ ràng cần người thân chăm sóc. Cũng may lúc cậu sặc có anh ngộ nhỡ không có biết làm thế nào. Trong lòng anh những cảm xúc anh không biết gọi tên bỗng dưng trào dâng. Hình như đã có chút thay đổi.

Đinh Trình Hâm vẫn vô tư ăn, thỉnh thoảng nhờ Mã Gia Kỳ đưa li nước và mỉm cười cảm ơn. Hình như cậu cũng quên rằng Mã Gia Kỳ là kẻ thù của mình. Anh càng lúc thấy nhận xét của mình về Đinh Trình Hâm là đúng. Là đứa trẻ thì có khi nào nhớ là mình giận ai đó đâu. Chỉ giận một chút rồi lại cười ngay. Đinh Trình Hâm càng ngày càng khiến cho Mã Gia Kỳ cảm thấy ấm áp.

Ngày hôm sau, Đinh Trình Hâm đi học bình thường. Vừa bước vào cổng, cậu đã thấy có vài người đang quỳ gối hai bên cúi đầu khi cậu đi ngang. Cậu bối rối chẳng biết làm thế nào nữa. Đinh Trình Hâm không hiểu tại sao họ làm vậy với cậu. Cậu cứ ngẩn ngơ, lúng túng đứng một chỗ. Thấy bộ dạng chẳng biết làm gì của Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ bước ra trước.

- Họ xin lỗi cậu đấy. Đây là những người hôm qua đánh cậu.

Đinh Trình Hâm nhớ lại những người ấy, cậu thấy lửa giận trong lòng đang trào lên dữ dội không gì dập tắt được. Cậu định sẽ làm chuyện gì đó với họ nhưng nhìn lại thấy họ người cũng thương tích nên cậu nói với Mã Gia Kỳ.

- Tha cho họ đi. Họ đang bị thương mà.

Đinh Trình Hâm dùng đôi mắt cún con và gương mặt dễ thương nhìn Mã Gia Kỳ. Lẽ nào Mã Gia Kỳ không có máu người…cậu đành tha cho họ.

- Thôi, Đinh Trình Hâm tha cho rồi thì các người đi đi. Từ nay về sau không được đụng đến cậu ấy nữa. Các người còn đụng đến thì hậu quả sẽ còn gấp vạn lần thế này nữa.

- Cám ơn Mã thiếu gia.

Họ nghe xong đứng dậy đi hết. Mọi người xung quanh sân trường im phăng phắc lo sợ. Trong lòng họ đã có thêm một thứ để lo sợ và phải tuân theo. Họ không được làm Đinh Trình Hâm giận. Đinh Trình Hâm hiện tại thì đang nhìn Mã Gia Kỳ với ánh mắt thâm tình, cậu nhìn hắn rất rất rất trìu mến bởi lần này hắn lại cứu cậu. Trong lòng Đinh Trình Hâm có nhiều lời muốn nói để cảm tạ.

Mã Gia Kỳ nhìn sang Đinh Trình Hâm thấy cậu nhìn mình đầy trìu mến lòng hắn lại trào dâng những cảm xúc không tên. Đinh Trình Hâm quả thật có ngoại hình không quá hoàn hảo nhưng tính tình của cậu lại khiến cho người khác cảm thấy vui vẻ và ấp áp, cảm giác cuộc sống xung quanh mình đẹp hơn. Mã Gia Kỳ đã có cuộc sống không mấy tốt đẹp rồi nay lại được gặp Đinh Trình Hâm, trái tim hắn dần có chút thay đổi. Hình như giữa hai người đang có một sợi dây kết nối với nhau. Sợi dây ấy dù xuất hiện rồi nhưng vẫn còn mập mờ chưa rõ là thuộc về loại nữa.

Thấy Đinh Trình Hâm vẫn cứ nhìn mình mãi, anh hiểu hình như Đinh Trình Hâm đang hiểu lầm, anh phải nói một lời gì đó. Mã Gia Kỳ cũng muốn mình đánh thức lại bản thân không nên thích Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm không phải là kiểu người anh thích vả lại anh cũng không nghĩ bản thân mình sẽ thích một người con trai, Đinh Trình Hâm còn là kẻ thù của anh, làm sao kẻ thù mà lại có gì đó với nhau được.

- Này, tôi và cậu là kẻ thù. Tôi cứu cậu chỉ vì muốn mình tự tay làm hại kẻ thù thôi, cậu hiểu chứ ?

Câu nói của Mã Gia Kỳ làm cậu thức tỉnh, quả thật hình như cậu đã bị u mê bởi những hành động tử tế gần đây của Mã Gia Kỳ mất rồi. Không được, cậu phải thức tỉnh.

- Tôi hiểu.

_____________________

Bình chọn cho tôi nhé❤❤❤



04/09/2020
18:50


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro