chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mã Gia Kỳ nắm tay cha với vẻ mặt hớn hở "phụ thân hôm nay con muốn đi lễ hoa đăng a", Tiên quân nghe thế liền xoa đầu nhi tử nói "Kỳ nhi hôm nay phụ thân không thể đi với con được rồi, đợi ngày mai ta sẽ dẫn con đi sau có được không? Ngoan".

Gia Kỳ nghe thế liền lắc lắc tay cha: "Nhưng hôm nay ở nhân gian rất náo nhiệt a", Tiên quân cuối đầu xuống nhìn nhi tử nói: "Hôm nay Tiên đế muốn gặp phụ thân bàn một số việc a hay ta gọi hai tiểu tử Nguyên nhi và Tường nhi qua đây chơi với con được không?"

Gia Kỳ nghe như thế nên gật đầu trả lời "vâng, được ạ." Miệng nói vậy nhưng trong lòng Gia Kỳ vẫn còn 1 chút tiếc nuối vì không được đi chơi.

Chân Nguyên ngồi xuống nhìn vào bàn cờ của Gia Kỳ rồi nói "ngày nào Mã ca cũng chơi đánh cờ như vậy không chán à?".

Gia Kỳ có chút lười biếng thở dài trả lời "ca cũng hết cách a, ở nơi đây làm gì có thứ gì để chơi chứ kêu ca đi thổi sáo, đánh đàn còn không bằng ca ca ngồi đây đánh cờ cho xong". Chân Nguyên và Hạo Tường nghe vậy thì nhìn nhau rồi nhìn xung quanh và nói nhỏ với Gia Kỳ "ca ca bọn đệ nghe nói hôm nay dưới nhân gian có một cái lễ hội rất rất vui á gọi là gì ta" Hạo Tường vò đầu bức tóc để nhớ lại là lễ hội gì.

"Tiểu đệ ngốc là lễ hội hoa đăng a" Chân Nguyên đánh vào sau đầu Hạo Tường một cái.

Hạo Tương vội mếu máo mà nhìn Chân Nguyên "đệ không ngốc a, từ trước đến giờ đệ đâu được phụ thân đệ dẫn xuống nhân gian đi chơi như 2 huynh a cho nên đệ đâu biết được chỉ là đệ nghe người khác nói là có lễ hội cho nên đệ không biết tên nha"

Gia Kỳ xoa đầu Hạo Tường và nhìn Chân Nguyên "đệ cũng đừng trêu chọc đệ ấy nữa dù gì thì đệ ấy cũng còn nhỏ nên đệ ấy không biết là phải"

Hạo Tường lêu lêu Chân Nguyên vì được Gia Kỳ ca ca bảo vệ.

"À phải rồi khi nãy đệ nhắc đến lễ hội đó làm gì, ca cũng biết lễ hội đó vì ban nãy có xin phụ thân dẫn ta đi nhưng phụ thân bận việc nên ta không được đi mới ngồi buồn chán như vậy". Chân Nguyên nghe xong thì ngồi lại gần Gia Kỳ và nói nhỏ vào tai ca ca "hay là ba người chúng ta chốn xuống nhân gian chơi đi Mã ca?" Gia Kỳ nghe xong liền tròn xoe mắt không thể tin được nhìn Chân Nguyên "đệ nói gì a? Đệ không nhớ là phụ thân và phụ mẫu nói chúng ra còn nhỏ nên không cho chúng ta xuống nhân gian a"

"Thì chúng ta chỉ đi nhìn một lát thôi xong về liền sẽ không ai phát hiện ra chúng ta đâu" Chân Nguyên nháy mắt với Hạo Tường. "Đúng a Mã ca chúng ta chỉ đi xem một chút thôi rồi về dù gì thì đệ cũng chưa biết gì về nhân gian hết, đệ cũng muốn đi để mở mang tầm mắt, đi đi mà Mã ca nha nha". Gia Kỳ im lặng suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói "được nhưng hai đệ phải hứa với ca ca là không được chạy loạn phải theo sát ta có nghe không?", thấy Gia Kỳ đồng ý Chân Nguyên cùng Hạo Tường cả hai cùng gật đầu trả lời "vâng, Mã ca".

Và cả ba đã bàn bạc xong làm cách nào để rời khỏi thiên cung mà không bị phát hiện.

Sau khi rời khỏi thiên cung cả ba người đã thấy được lễ hội rất là náo nhiệt của người phàm nên rất hào hứng vì lần đầu tiên thấy nhiều người đông vui nhộn nhịp như vậy nên quyết định đi dạo lễ hội luôn.

Cả ba đã đi rất lâu Gia Kỳ có chút sốt ruột nên đã nói với Chân Nguyên và Hạo Tường "chúng ta về thôi nếu bị phát hiện là sẽ bị phụ thân ta trừng phạt đấy".

Hạo Tường vì lần đầu được chơi vui như vậy nên có chút không muốn về nên nhìn Gia Kỳ nói "Mã ca, đệ chưa muốn về ở đây rất vui luôn nên ca cho đệ chơi thêm một lúc nữa nha" đối với cách làm nũng của Hạo Tường, Gia Kỳ đành bất lực thế nên đành quay sang cầu cứu Chân Nguyên.

Chân Nguyên cũng nghĩ giống Gia Kỳ nên nói với Hạo Tường "đệ ngoan một chút sau này có chỗ nào vui ta và Mã ca sẽ dẫn đệ theo nữa ha?" với sự kiên quyết của hai ca ca nên Hạo Tường cũng gật đầu chấp nhận vì vậy cả ba đã tới một bìa rừng ít người lui tới chuẩn bị quay về thiên cung nhưng vừa đi được một lát Gia Kỳ đã nghe thấy tiếng động nên đã dừng lại bảo vệ hai tiểu đệ đệ phía sau lưng và quan sát rồi nói "các đệ có nghe thấy tiếng gì không?", Hạo Tường nhìn xung quanh rồi chỉ về một phía nói với Gia Kỳ "hình như đệ thấy được cái gì trắng trắng sau bụi cây thì phải", Gia Kỳ nghe vậy liền nhìn qua thì thấy được chân một con cáo nên bảo hai đệ đệ cẩn thận còn mình thì từ từ đi về phía bụi cây.

Sau khi tiếng đến bụi cây nhìn rõ thì Gia Kỳ đã xác định không có nguy hiểm nên bảo hai tiểu đệ đến gần, khi nhìn thấy một chú cáo trắng đang bị thương nằm thoi thóp thì Chân Nguyên đã nói với Gia Kỳ "Mã ca huynh cứu bé cáo ấy có được không trông thật đáng thương a" Hạo Tường cũng gật gật đầu, Gia Kỳ im lặng quan sát chú cáo một lúc rồi quay đầu nhìn về phía hai đệ đệ nói "máu của ta có thể cứu nó nhưng muốn chữa lành thì phải cần thêm một số thuốc mới có thể hồi phục được, ở phủ của phụ thân ta mới có nguyên liệu thuốc ấy nếu cứu nó thì sẽ lộ chuyện chúng ta trốn ra ngoài đấy? Nên các đệ mau nghĩ cách đi".

Mắt thấy cáo nhỏ sắp không xong nên Chân Nguyên và Hạo Tường cắn răng nhìn Gia Kỳ nói "ca ca, không nghĩ nữa cứu được bé ấy đi rồi tính sau", nghe vậy Gia Kỳ gật đầu rồi sau đó đã cắt đầu ngón tay mình và nhỏ vài giọt máu vào miệng cáo nhỏ để cứu sống nó trước.

Sau khi được Gia Kỳ chữa trị cáo nhỏ đã bình ổn hơi thở lại nhưng vì vết thương quá lớn và sâu nên cáo nhỏ chưa thể tĩnh lại. Sau khi mọi chuyện đã ổn thì Gia Kỳ đã ôm cáo nhỏ và hai tiểu đệ về thiên cung, nhưng khi về đến trước cửa "Mã gia" thì cả ba đều bị áp giải về "mời ba vị tiên tử về cung tiên quân cần gặp ạ" nghe thiên binh nói thế làm cho Chân Nguyên và Hạo Tường run nhẹ lên một cái nước mắt rưng rưng còn Gia Kỳ thì trầm ngâm mím môi mỏng lại, sau một lúc Gia Kỳ trả lời "ta đã biết".

Cả ba người quỳ xuống thì nghe tiên quân trách phạt "Gia kỳ con hứa với ta những gì con còn nhớ không?" Gia Kỳ cuối gầm mặt nói nhỏ giọng "xin lỗi phụ thân là con sai khi tự tiện một mình xuất cung đi chơi ạ". Tiên quân nghe xong tức giận đập bàn nói lớn "con còn biết mình sai sao đã tự tiện xuất cung còn dẫn theo 2 đệ đệ còn nhỏ như vậy, con có biết như vậy là rất nguy hiểm không còn chưa nói đến con mang con vật dưới nhân gian lên thiên cung này con có biết là con đã phạm phải tội lớn không?"

Chân Nguyên nghe thế liền sợ đến khóc thút thít nhưng đã vội vàng trả lời nhỏ giọng "thưa bá phụ không phải lỗi của ca ca ạ là do chúng con đã lôi kéo ca ca đi ạ" còn Hạo Tường vừa khóc vừa nắm chặc hai nắm tay nhỏ lại rồi nói "còn bé cáo ấy là do con năn nỉ ca ca cứu bé ấy ạ, huynh ấy không có lỗi ạ" nói xong Hạo Tường đã sợ đến đỏ bừng mặt, thấy thế Gia Kỳ liền nhìn phụ thân mình rồi nói "lỗi là do con xin phụ thân trách phạt ạ"

Tiên quân nghe xong thì trong lòng phì cười nhưng trên mặt lại nghiêm túc nói "hai đứa con cũng đừng nghĩ ta không trách phạt 2 con còn dám bao che cho Gia Kỳ, các con làm thế ta lại tăng thêm hình phạt cho nó vì lôi kéo các con làm chuyện xấu" nói xong tiên quân liền nói với Gia Kỳ "ta phạt con chép kinh tự trong vòng ba tháng và trong ba tháng này cũng cấm túc con trong phủ không được ra ngoài con có phục không"

Gia Kỳ ngẩng đầu nhìn phụ thân nói "Dạ phục thưa phụ thân". "Còn đối với Nguyên nhi và Tường nhi ta phạt hai đứa trông coi Gia Kỳ chép kinh tự có phục không?", Chân Nguyên và Hạo Tường đồng thanh trả lời "dạ vâng thưa bá phụ". Nói xong tiên quân nhìn về phía con cáo đang nằm trong lòng Gia Kỳ rồi nói với nhi tử "con đã cho nó uống máu của con nên bây giờ nó đã có một ít tiên khí trong thân thể không những thế nó còn liên kết với con sau này con hay chăm sóc dạy dỗ nó cẩn thận không nên để nó trở thành mầm họa cho nhân gian có nghe rõ chưa?"

Gia Kỳ nghe thế liền nói "Vâng nhi tử đã rõ con xin cám ơn phụ thân ạ đã nương tay và chỉ dạy", tiên quân nghe vậy liền phất tay để bọn nhỏ lui xuống, trong lòng ông nghĩ "tránh được một lúc không tránh được cả đời, thôi thì do số kiếp của chúng vậy".

Thế nên lần nay cứu được cáo nhỏ đã thay đổi số kiếp của Gia Kỳ đến nghiêng trời lệch đất nhưng đó là chuyện của sau này còn bây giờ khi quay về thực tại thì ngày nào Gia Kỳ cũng rất bận rộn chép kinh tự và chăm sóc cáo nhỏ bị thương, dần dần cũng trôi qua ba tháng, nay cáo nhỏ đã khỏe mạnh và có thể vui đùa làm nũng với Gia Kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro