[Kỳ Mộng] Chương 2: Biến Cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cảm thấy khó chịu liền giằng mạnh ra, cảm giác vật lý đó hoàn toàn không hề giống việc tôi chỉ là một linh hồn chút nào. Bối rối, lo lắng, tôi không kịp hay cũng không muốn xác nhận người kia là ai thì vội vàng quay về thể xác.


Lúc thức dậy, tôi vẫn còn cảm thấy được lực giữ kia ở bàn tay mình. Nó ấm áp, mạnh mẽ, nhưng cũng rất đau. Bình tĩnh lại, tôi mới nhận thấy mình đúng là đã cứu lầm người. Một kẻ có thể chạm vào tôi ở thể linh hồn thì sao có thể là người bình thường được. Rốt cuộc người đó là ai? Đến nơi xa xôi nguy hiểm đó làm gì? Hay cũng là làm nhiệm vụ giống như tôi? Lòng cuộn lên những câu hỏi khiến cho tôi cảm thấy băn khoăn. Tôi ghét cảm giác này. Mất thời gian suy nghĩ về một kẻ không hề quen biết, thậm chí là chưa nhìn thấy mặt. Cố gạt cái tên đó sang một bên, tôi bật đèn điện và tiếp tục đọc những dòng tài liệu trên mặt bàn. Không có một đặc điểm nào chung giữa những đứa trẻ bị mất tích, ngoại trừ cả 10 đứa đều ở vùng Lai Châu. Độ tuổi rải rác từ 10 đến 13, nơi ở cũng không hề tập trung trong một huyện, tên họ cũng chẳng có đặc điểm nào chung. Rốt cuộc vì sao mà chúng bị bắt??


Tôi day day hai thái dương bất lực. Sự thật những người điều tra cho biết những gia đình nơi đây đều có bùa trấn yểm để bảo vệ nhà, thứ này thực sự linh nghiệm và trấn áp được bọn ma hay quanh quẩn, lảng vảng ở những khu rừng cạnh đấy. Tuy thế, cả 10 đứa đều bị bắt cóc trong phòng ngủ mà người nhà không ai hay biết! Bộ chúng nó tự bỏ đi khỏi nhà chắc?


Rút điện thoại, tôi quay số nhanh để cầu sự trợ giúp của bạn thân...


_ Alo, mi gọi gì thế? - Tiếng ngái ngủ từ đầu dây bên kia khiến tôi biết rằng tôi đang khiến cho nó bực mình.


_ Cần sự trợ giúp!! - Tôi than phiền: - Ta đang dính phải một vụ đau đầu, mi giúp ta đi!


_ Không phải lúc đang ngủ như thế này! - Giọng nó gắt lên trong điện thoại.


Tôi lấy giọng nài nỉ:


_ Thôi mà, mi biết rõ chỉ lúc đang ngái ngủ mi mới có thể làm việc tốt nhất còn gì!! Làm ơn, giúp đi!!


Dường như tình bạn thân mấy năm cũng đủ dựng nó trên khỏi cái giường để đến gần tủ thư viện.


Chạm tay vào tủ với vẻ mệt mỏi, nó nói:


_ Đọc nhanh lên, ta muốn ngủ nhanh!


Tôi gật đầu vội đọc lên những từ khóa:


_ Trẻ em, mất tích, phòng ngủ, không dấu vết ....


_ Từ từ, từ từ đã!! - Giọng nó có vẻ tỉnh táo hơn, dường như đã nhìn ra điều gì: - Có phải mi đang theo vụ Lai Châu mấy hôm nay ti vi hay nói không?


_ Ờ, đúng rồi đó!! - Tôi nói, giọng vội vã: - Chính là nó đó!


_ Vậy thì phải thêm từ khóa. Chỉ có những gì mà mày có trong tài liệu hiệu trưởng đưa thì không đủ tìm đâu!


Tôi giật mình:


_ Sao mi biết vụ tài liệu hiệu trưởng đưa vậy??


_ Thì ta từng tiếp xúc với nó rồi! Lúc đầu họ có đưa cho ta tìm thử xem có ra manh mối nào không, nhưng ta bảo là không đủ dữ liệu đành chịu! Chắc vì thế nên chuyển cho mi đấy! Thôi, ráng đến đó vài lần xem có thêm thông tin gì không, rồi anh tìm kỹ cho!


Nói xong nó cúp máy cái phụt khiến tôi ngã ngửa người. Cuối cùng ra đến không còn ai, tôi mới là thành phần dự bị lôi vào cho có. Cũng vì tôi là một trong những tập sự năng nổ, nhiệt tình với công việc nhất đây chăng? Nhưng nếu từng này dữ liệu mà con bé Diệp, bạn thân của tôi còn nói không đủ với kho tư liệu tìm kiếm của nó thì chắc đúng là bó tay thật rồi.


Lại tắt điện và nằm vật lên giường. Lần này thì tôi ngủ thật chứ không phải thoát xác nữa. Chuyện tối qua đủ mệt lắm rồi!


..........................................


_ Lam!! Không dậy đi học à?? - Tiếng của mẹ gọi vọng dưới nhà khiến tôi tỉnh táo chút và trườn ra đầu giường nói với xuống:


_ Không ạ! Con có nhiệm vụ nên được đặc cách ở nhà!


Mẹ tôi nghe thấy vậy thì không gọi nữa. Tôi cũng chỉ nghe loáng thoáng tiếng lách cách khóa cửa và tiếng xe máy rồ ga phóng đi.


"Hên quá! Ngủ tiếp được rồi!" - Tôi mỉm cười hạnh phúc và trườn lại vào giữa giường.


Cuối cùng, cả ngày hôm đó tôi chỉ có nghỉ ngơi dưỡng sức, sau khi ngủ no nê đã đời thì dậy nạp năng lượng bằng một tô mì hải sản thơm ngon to oành.


Việc tìm kiếm kia không thể một sớm một chiều xong được, chi bằng tôi cứ tận hưởng một chút đi đã.


Điện thoại của tôi lại reo lên rè rè. Số điện thoại của Đội trưởng, tôi thở dài và bắt máy:


_ Lam, tối nay có việc! Phát hiện có dấu vết của bọn Ma trên phố Bà Triệu, đừng có đi muộn!


_ Vâng! - Tôi nhận lệnh và cụp máy. Tôi quên béng mất việc ngoài vụ mất tích ở Lai Châu thì tôi còn đang phải tiếp tục nhiệm vụ ở Hà Nội. Đêm nay có thể sẽ lại là một đêm dài, chi bằng tôi đi ngủ thêm chút nữa.


....................................


Phố Bà Triệu, khoảng 1 giờ sáng, đèn đường sáng vẫn đang bật, mọi cửa hàng đều im ắng. Con phố vừa vắng, vừa nhỏ khiến tôi cảm thấy hơi ngột ngạt. Bẫy đã đặt xong chỉ còn chờ con mồi bị dụ xuống.


_ Lam, chút nữa em liên hệ sang bên Ma giới Hộ thần để bọn họ cử người đến! - Đội trưởng nói làm tôi giật mình


_ Sao lại là em? Việc này trước giờ em có làm đâu?


_ Phải, trước giờ là do An làm, nhưng nó bị chuyển sang đội khác rồi, sau vụ sự cố kết giới lần trước! Từ nay em đảm trách việc này!


Tôi trợn tròn mắt. Công việc cứ đùng một cái thì đẩy hết sang cho tôi như vậy. Bộ mọi người nghĩ tôi là cái máy có thể nhập lệnh là giải quyết được hết sao?


Cầm tấm bùa liên lạc lên, tôi run rẩy. Chưa bao giờ tôi tiếp xúc với bên Ma giới Hộ thần, trừ lần trước, nhưng như vậy đâu có tính. Tôi không biết họ là kiểu thế nào? Có hung tợn, đáng sợ, thô lỗ, dữ dằn hay không?? Nhỡ tôi nói gì làm họ mếch lòng mà hỏng việc thì sao?? Bao nhiêu câu hỏi lại tuôn ra dào dạt làm tôi phát ghét. Mặc kệ, cứ gọi đi! - Tôi nhắm mắt và niệm chú.


_ Địa điểm ở đâu? - Giọng nói vang lên trước khi tôi kịp nói bất cứ điều gì.


_ Phố... phố... Bà Triệu!! - Tôi lắp bắp.


_ Humh, - Giọng nói có vẻ không bằng lòng: - Người mới à? Phố Bà Triệu dài 1,9 km; muốn tôi chạy dài từ đầu phố đến cuối phố đó hả? Biết lần trước cũng báo phố Thụy Khuê rồi mặc nhiên không nói gì nữa báo hại tôi phải đi lâu như thế nào không hả?


Tôi ngỡ ngàng nghe giọng nói đó hơi quát với vẻ bực mình nhưng không gay gắt, thô tục lắm. Tôi cũng đã hiểu vì sao hôm đó Ma giới Hộ thần lại đến muộn như vậy. Phố Thụy Khuê dù sao cũng là phố dài nhất Hà Nội cơ mà!


Tôi vội vã nhìn quanh mấy biển nhà và thông báo:


_ Khoảng ở số 100 bên Phố Bà Triệu, nhưng chúng tôi sẽ cố lùi nó xuống đoạn ngã tư giao với Trần Hưng Đạo để không gây chú ý tới nhà dân.


_ Được rồi! - Giọng nói đầu bên kia có vẻ xuôi xuôi và hài lòng. Chắc vì chỗ đó rộng rãi nên chắc cũng thích hợp để người ta ra tay chặt chém? Tôi tự nghĩ.


Xong việc, tôi báo cáo với đội trưởng:


_ Dạ, em đã liên lạc với bên kia xong. Chỉ cần dính bẫy thì bọn họ sẽ đến ngay.


Đội trưởng chưa kịp nói một chữ "Tốt!" hoặc khen ngợi công sức của tôi thì đám lá cây bắt đầu xào xạc, ngọn gió mang mùi hôi thổi thốc qua, sự tĩnh lặng đến rợn người khiến không khí chùng xuống.


Mắt của mọi người bắt đầu hoạt động hết công suất liếc bên nọ bên kia để cảnh giới. Một lát sau, sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng "khẹc" "khẹc" và tiếng nhảy chuyền trên cành cây.


_ Loại này thiên về tốc độ! - Đội trưởng thì thầm với tôi và cả đội: - Mọi người cẩn thận. Theo lệnh tôi dần rút xuống đi.


Mọi người di chuyển đồng loạt chầm chậm và không phát ra tiếng động. Tôi thấy đước con mắt sáng quắc đang hau háu nhìn miếng thịt bò to đến chục cân đang nằm chình ình giữa đường.


"Khéc" "Khéc" "Khéc" ... Cái giọng vút cao thích thú của con ma giống với tiếng của loài vượn nhưng ghê rợn và sắc lạnh vô cùng.


Đúng lúc nó lao xuống vồ lấy miếng thịt, theo kế hoạch chúng tôi khởi động trận pháp. Nó nhảy dựng lên nhìn chúng tôi với vẻ tức giận. Mọi động tác của bọn tôi nhanh hơn bởi lẽ chỉ chậm một giây tạo kết giới thì nó sẽ lao đến đây xử lý bọn tôi dễ dàng.


Đội trưởng phẩy chiếc bút lông, vẽ lên những ký tự bùa chú lằng nhằng rồi hất vào phía con ma. Nó đang tính chồm lên thì bỗng trở nên bất động. Tranh thủ lúc đó cả lũ học việc chúng tôi bắt đầu niệm chú râm ran.


Lời chú kết lại thành những dây xích trói chặt con ma với mặt đường đồng thời kết giới phòng cũng bao quanh nó rất vững chắc làm tôi yên tâm.


Tiếng của nó bắt đầu vang lên cực kỳ thê thảm:


_ Khéc!! Khéc!! Khéc!!


Những chuỗi âm thanh đó làm đám cây xà cừ rung động và là vàng rơi lả tả như có một trận gió to vừa giũ cành. Tiếng hú đó vừa rùng rợn vừa thê lương khiến tôi ớn lạnh, linh cảm có chuyện chẳng lành.


_ Mọi việc ổn rồi! Rút thôi! - Đội trưởng nói. Lần này tôi không muốn bị kẹt lại chỉ vì cái cảm giác không an toàn kia nữa nên thực hiện mệnh lệnh lập tức.


Tuy nhiên, mọi thứ lại diễn ra đúng như linh cảm của tôi, đó mới là vấn đề...


Trong khi toàn đội đã sẵn sàng rời đi, không khí đột nhiên đặc quánh lại và nặng nề. Toàn thân chúng tôi bất động, dường như không thể ngọ nguậy trước áp lực đó. Bầu trời trên đầu cuồn cuộn mây đen và gió thổi mạnh hơn như thể một cơn giông sắp tới.


Xuất hiện trên những cảnh cây dọc phía phố Bà Triệu từ ngã tư giao với Trần Hưng Đạo đến tận phố Lý Thường Kiệt sáng quắc những ánh nhìn như đèn pha. Một đàn phải đến hai chục con đang đu bám trên những ngọn cây đó, nhìn chúng tôi với vẻ phẫn nộ muốn ăn tươi nuốt sống.


Tôi rên rỉ. Ôi đúng là mùa hè! Bọn chúng xuất hiện đông như kiến cỏ!! Bây giờ thì thực chúng tôi muốn rút cũng không được nữa rồi!


_ Tất cả, sẵn sàng phòng thủ! - Đội trưởng vội vã ra lệnh.


Mọi người rút bút lông ra và sẵn sàng viết những chú ấn kết giới. Chúng tôi chỉ thiên về phòng thủ và hỗ trợ, lực tấn công rất yếu. Hoàn toàn không phải đối thủ của cảm một đàn ma như thế này. Tuy nhiên, tôi ngạc nhiên, bọn chúng có nét nào đó giống đám ma rừng mà tôi từng thấy ở rừng Lai Châu hơn là đám ma hay xuất hiện ở thành phố.


_ Lam, liên hệ về Hội đồng xin hỗ trợ đặc biệt! - Đội trưởng sốt sắng ra lệnh. Tôi lại cuống cuồng nhận lệnh và lấy bùa ra niệm:


_ Chúng tôi thuộc Đội 11, hiện đang bị bao vây ở phố Bà Triệu, xin cho trợ giúp đặc biệt!! Xin cho trợ giúp đặc biệt!!


Tôi kết thúc thông báo cũng là lúc cả lũ kia lao về phía chúng tôi như mưa. Tuy nhiên, bọn chúng đều bị bay ngược lại bởi kết giới được tạo ra từ các thành viên trong đội. Trong lúc một đám vẫn cố tấn công chúng tôi thì một đám khác đang phá dây xích để cứu đồng bọn.


_ Không được!! - Lan, một người cùng nhóm tôi bị phân tâm bởi việc dây xích bị phá đã lơ là phòng thủ. Móng vuốt của con ma đen thui tựa hình một con khỉ xấu xí chọc thủng lớp kết giới của cô ấy mà cào một đường sượt thẳng bả vai. Chiếc móng sắc như mũi kim cương cũng đủ tạo thành một vệt sâu hoắm. Lan kinh hãi hét lên rồi ngã xụi xuống. Lớp phòng thủ phía cánh trái của chúng tôi bị khuyết.


_ Lan!! - Mọi người lo lắng nhìn cô bạn đang nằm dưới đất đau đớn mà bấm lòng không dám phân tâm. Thế nhưng sự rối loạn trong kết giới của chúng tôi đã thể hiện rõ ràng. Lực phân tán không đều, bọn ma tấn công ngày càng nặng nề và dữ dội.


_ Tôi... tôi không chịu nổi nữa!! - Khang, người đứng cạnh tôi nhăn mặt. Cậu ta thân hình nhỏ thỏ, lại gầy gò dĩ nhiên không thể triển khai nội lực lâu được như vậy.


Đúng lúc này, bùa liên lạc của tôi reo lên:


_ Hội đồng đã nhận được yêu cầu trợ giúp! Sẽ tiến hành dịch chuyển tức thời đội 11! Cả đội 11 chuẩn bị bùa dịch chuyển ngay để tạo cổng!


Mọi người vui mừng vì được cứu nhưng tôi nhìn Lan lo lắng:


_ Cậu ấy bị thương nặng như vậy, cần có 2 bùa dịch chuyển mới có thể đủ kết nối!!


Tất thảy liếc mắt nhìn nhau rồi nhìn Lan với vết thương đang nguy kịch.


_ Không... không sao đâu! - Ngọc, một người cùng nhóm khác nói: - Một bùa vẫn đủ mà... đúng không??


Đội trưởng nhìn Lan và nói:


_ Lam nói đúng, cần có 2 bùa dịch chuyển mới có thể mang được Lan theo!


Chúng tôi, đứa nào cũng hiểu rằng mỗi người chỉ có một lá bùa dịch chuyển trong người. Nhất định phải có một người ở lại... hoặc là... Lan sẽ là người hy sinh vì nhiệm vụ.


Đôi mắt cô bạn nhìn mọi người cầu cứu. Vết thương đỏ lòm và làn da nhợt nhạt cùng ánh nhìn cầu xin khiến mọi người không ai dám ngoái nhìn mà quay đi. Tôi cũng cảm thấy không đành lòng.


_ Đành vậy. Lam, đưa bùa dịch chuyển của em cho Lan đi! - Đội trưởng nhìn tôi ra lệnh. Tôi kinh ngạc đến trợn mắt nhìn cấp trên của mình. Nếu tôi đưa cho Lan bùa dịch chuyển của mình. Vậy thì tôi....


Tôi khẽ liếc nhìn về phía Lan, đôi mắt cậu ấy lóe lên tia nhìn cầu xin hết mức. Tôi cũng phải công nhận mình nợ Lan nhiều điều. Cô bạn ấy từng bao che giúp tôi những lần tôi trốn việc, trốn nhiệm vụ ở nhà nằm chơi... hay như khi không đi học thì cũng liều mạng điểm danh hộ - điều có thể bị phạt ở mức khiển trách ở học viện. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi lần này lại...


_ Sau khi đưa mọi người về xong, lập tức sẽ có cứu viện đến ngay. Chỉ cần em ráng cầm cự vài phút thôi! - Đội trưởng nhìn vẻ lưỡng lự của tôi rồi nói: - Đây là lệnh! Thực hiện đi!


Việc cứu viện đến sau khiến tôi phần nào cũng an tâm hơn. Lệnh cấp trên đã ban ra thì cũng không có thể cãi được. Tôi không thể làm mất thời gian chung của cả đội nên rút bùa dịch chuyển của mình gắn lên người Lan, nói:


_ Cố lên! Không sao đâu! Cậu sẽ được cứu thôi!


Tôi nói với giọng khá miễn cưỡng, thực ra nghe như thể tôi đang tự an ủi chính mình. Không chần chừ thêm, Đội trưởng ra lệnh, lá bùa dịch chuyển hoạt động, tạo thành một cánh cổng teleport lớn đưa mọi người, những ai được gắn bùa rời khỏi nơi nguy hiểm.


Kết quả cuối cùng, người sót lại chỉ có mình tôi. Nắm chặt cây bút lông, tôi tạo kết giới riêng cho mình dù biết chắc nó mong manh dường nào dưới sự tấn công của hơn hai chục con dã nhân như vậy.


Tôi không muốn chết! Tôi hoàn toàn không muốn chết! Cho dù trong tình cảnh này thì tôi tin mình sẽ là người sống sót. Tôi tự hỏi bản thân mình có thể phòng ngự đến khi nào? Bọn chúng cứ tấn công liên tiếp như vậy??


Một phút... Hai phút... Ba phút.... Thời gian trôi đi chậm hơn tôi tưởng. Mỗi một giây nắm chặt cán bút, tôi chưa bao giờ cảm thấy quý trọng nó như lúc này. Mọi thứ làm tôi sốt ruột và nóng nảy. Đến bao giờ đội cứu hộ mới tới? Tôi không thể chịu đựng được đến lúc đó mất. Tại sao tôi phải đối diện với đám quái thai này chứ? Công việc đó đâu phải của tôi? Đánh nhau với cái đám này vốn là chức trách của bên Ma giới Hộ thần cơ mà?? Nhắc tới Ma giới Hộ thần, tôi mới nhớ ra có một người đang chạy tới khu vực này. Hắn ta ở đâu?? Ở đâu rồi?? Có lẽ chỉ có hắn mới cứu được cái mạng quý giá của tôi lúc này. Cuối cùng, tôi lựa chọn tin vào điều mà cả đời này tôi cũng không ngờ... Ma giới Hộ thần sẽ đến kịp để cứu tôi!


Nắm lấy lá bùa liên lạc, tôi dũng cảm hơn kết nối với người lúc nãy mà tôi nói chuyện. Tiếng chờ đợi làm tôi thấy bủn rủn, không biết người đó có lắng nghe cuộc gọi này hay không?


_ Tôi đang đến rồi! Mấy người gọi gì mà lắm thế?? - Giọng cằn nhằn ở bên đầu dây kia khiến tôi vui mừng.


Không kiềm được nước mắt, tôi vừa nói vừa khóc:


_ Cứu... cứu tôi với!! Có khoảng 20 con đang ở đây và tấn công!! Tôi chỉ có một mình!!


Giọng người đó có vẻ kinh ngạc:


_ Cô nói cái gì cơ?


_ Xin ... xin đến nhanh!! Cứu tôi với!! - Tôi nghẹn ngào và cố nói trong sợ hãi, Những gương mặt đen sì gớm ghiếc kia đang bám chặt lấy kết giới của tôi mà cào cấu. Sức nặng kia khiến tôi cảm thấy không thể đỡ được: - Tôi... tôi không chịu nổi lâu nữa đâu!!


_ Cô đang ở đâu?? - Giọng người kia có vẻ nhận ra mối nguy hiểm của tôi.


_ Vẫn chỗ cũ theo liên lạc!! - Tôi cố nói trước khi buông bỏ lá bùa và dùng nốt tay trái nắm chặt cán bút giơ lên niệm chú để kết giới trụ vững.


Tôi cảm thấy đôi chân mình như nhủn ra mà không dám khuỵu xuống, gương mặt tôi với đám ma khỉ kia nhưng đối ngày càng sát hơn. Ngoài đôi mắt sáng quắc ghê rợn, tôi còn nhìn rõ răng nanh nhọn hoắt đang ngoắc ra như muốn gặm tôi đến tận xương!!


_ Thịt tao không có ngon đâu!! - Tôi rên rỉ: - Thịt tao không có ngon đâu!! Chúng mày nên ăn chỗ thịt bò đằng kia đi!!


Nhắc đến miếng thịt bò... tôi có thể trụ thêm cũng nhờ nó. Một vài con đói không chịu nổi đã quay sang miếng mồi thơm ngon kia mà tạm bỏ qua tôi. Một vài con khác ghen tị cũng nhảy qua tranh giành. Nhưng miếng thịt 10kg chịu sự tranh giành cắn xé của cả một đàn như vậy thì chẳng mấy chốc đến cọng lông cũng không còn. Lúc này, chúng nó lại quay về con mồi bướng bỉnh là tôi đây.


Trong lúc tôi sợ hãi vì đột nhiên thành "ngôi sao" tỏa sáng để một loạt "fan" ma lao tới tranh giành thì đột nhiên, tiếng "khéc" thảm thiết của một con ở vòng ngoài kêu lên. Tôi không tài nào nhìn được gì hoặc biết vì sao mà nó kêu thê thảm như thế.


Cả đàn dần bỏ tôi ra mà tập trung vào một đối tượng khác. Lúc này, tôi nhìn thấy rõ hơn. Một kẻ thân bọc giáp, đầu lai giữa chó sói và sư tử với màu kim loại lấp lánh và răng nanh ghê rợn đang cầm một thanh kiếm rất to nhìn chúng thị uy.


Đám ma khỉ như nhận ra nguy hiểm, chúng đồng loạt lao lên người kia tấn công. Lưỡi kiếm khua lên sáng lóa và chém bọn chúng thẳng tay không nề hà khiến tôi có cảm tưởng như đang xem một màn chặt chuối vậy!


Chỉ một loáng, đàn ma khỉ đã bị diệt đến một nửa, chỉ còn lại có khoảng 10 con. Chúng dẫm tay, dậm chân tức giận mà bất lực không thể làm gì được con người toàn thân dát vàng kia. Người đó không chần chừ để đám ma kia phản ứng, lập tức lao lên đâm chém. Tiếng kêu của lũ ma vang động khiến tôi rùng mình.


Một con trong đàn lùi lại phía sau, ánh nhìn của nó lóe lên vẻ tính toán. Tôi để ý thấy nó cứ lùi dần lại, để mặc cho đồng bọn dần hóa thành đám khói đen chui lại lòng đất.


Ma giới Hộ thần kia vẫn say sưa chém giết. Đám này tuy nhiều nhưng lực yếu, bọn chúng chỉ tấn công theo kiểu bầy đàn là mạnh mà nay số lượng giảm đáng kể như vậy thì chẳng khác gì con muỗi. Nếu chúng lên khoảng 100 con thì may ra mới là đối thủ khiến hắn suy nghĩ.


_ Cẩn thận!! - Tôi hét lên làm hắn giật mình. Tay tôi tự nhiên cử động, vẽ lên vòng tròn hộ thân rồi hất về phía lưng hắn, đánh bật con ma khỉ gian xảo định tấn công từ phía sau.


Ma giới Hộ thần nhân lúc đó lượn hai đường kiếm sáng quắc trước sau gần như cùng lúc; bọn ma khỉ hoàn toàn bị tiêu diệt, chẳng còn một mống. Mặt đường sạch sẽ, trời cũng thoáng đãng, không khí trong lành, dễ thở hơn hẳn.


Người đó tiến lại gần tôi nói:


_ Sao lại là cô nữa??


Tôi bối rối không nhận ra anh ta. Từ trước tới giờ khả năng nhận mặt người của tôi khá tệ, chắc với bên Ma giới cũng gần như vậy.


_ Vậy anh vẫn là người hôm đó sao?? - Tôi nhìn người đó, cố ghi nhớ xem có điều gì để tôi có thể nhận ra anh ta sau này không?


Người đó khoát kiếm lên vai và nói:


_ Tôi là người phụ trách khu vực này! Dĩ nhiên người hôm nọ cũng là tôi! Tôi hỏi là: Sao lại là cô nữa? Đám Thiên giới Đạo nhân thật là khó hiểu... Lần sau nếu gặp nguy hiểm thì tự gọi bên phe mình đến rước! Đừng làm phiền người khác!


Có lẽ đúng tôi là trường hợp đặc biệt. Nhưng đâu phải tôi muốn như thế. Cách nói như thể anh ta nghĩ tôi đang cố tình muốn gây phiền phức với bên Ma giới vậy!


_ Tôi.... tôi xin lỗi! - Tôi cúi đầu lí nhí nói.


Chân và tay tôi run lên lẩy bẩy, không phải là vì sợ mà là vì nãy giờ triển khai kết giới nên mất sức không còn đứng nổi.


Nhìn gương mặt nhợt nhạt của tôi cũng với vẻ run run như thế, người kia hơi khựng lại một chút. Anh ta gãi má có vẻ bối rối rồi đưa tôi một lá bùa liên lạc bảo:


_ Dùng nó gọi người ra đón đi! Có vẻ cô không tự về được đâu!


Tôi gật nhẹ đầu và nhận lấy lá bùa đó nói:


_ Tôi cảm ơn!!


Anh ta dường như không để ý và biến mất trước khi tôi kịp nói thêm gì nữa. Ngồi phịch xuống đường, tôi dùng chút nội lực cuối cùng khởi động bùa và nói:


_ Lam đây ạ! Tôi vẫn an toàn! Hiện giờ đã kiệt sức, xin Đội 11 cử người tới đón!


Nói xong, tôi thấy đầu óc chao đảo và ngất lịm xuống mặt đường nhựa cứng ngắc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro