Chương 3: Mê Cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi... vô tình lại tự động mộng hành ư?? Ôi, đã rèn luyện bao nhiêu vụ này rồi mà!! Thường thì nó hay xảy ra những lúc tôi mệt mỏi không điều khiển nổi lý trí của bản thân nữa.


Rừng Cấm... tại sao?? Rõ ràng tôi đáng nhẽ nên ở Lai Châu thay vì một địa chỉ cách xa hàng trăm km như vậy chứ?? Buổi sáng à?? Tôi ngạc nhiên khi chỉ nhận ra thời gian nhờ những vệt nắng nhỏ li ti nhảy múa trên vách đá. Nơi này ban ngày cũng chẳng khác ban đêm là mấy. Cây rừng nhiệt đới từng tầng đua tranh ánh sáng, vươn rộng um tùm, thành ra khiến cho khó khăn lắm một giọt nắng mới rọi được xuống đáy.


Khí núi độc hại khiến tôi khó chịu, bên cạnh đó là mùi nhựa cây, nước suối hòa cùng lẫn mùi phân và nước tiểu động vật thành thứ khăn khẳn buồn nôn. Tình trạng của tôi cũng không hay ho chút nào.... dường như, tôi đang đi mà không điều khiển được nổi bản thân. Điều này... chỉ xảy ra khi tôi không còn lý trí để kiểm soát phần hồn của mình... Mà điều đó nghĩa là tôi đang rất mệt? Tôi đã làm gì để bị mệt nhỉ? Thật tình không nhớ nổi nữa, chỉ có biết bước đi thôi.


Làn sương đặc dần, che phủ tầm nhìn. Quái lạ, rõ ràng nắng đã lên rồi, mà sao chướng khí vẫn còn nhiều vậy? Mà nãy giờ tôi cũng chỉ có biết hỏi, hỏi rồi lại tự hỏi tiếp. Có ai trả lời đâu chứ! Haizzz, thôi thì cứ đi xem sao.


"Kịch"... Tiếng đập trán vào đâu đó làm tôi nhăn mày. Sương mù dày quá khiến tôi không nhìn thấy đường. Chẳng hiểu sao đang đi thì vấp phải chướng ngại vật thành ra như thế.


_ Ế!! - Tôi ngạc nhiên. Mình đang đi trong rừng mà. Cái thứ cao lớn sừng sững này là gì đây??


Tôi đưa tay lần theo... một cảm giác không rõ ràng... nhưng... không thể sai được. Trước mặt tôi là một bức tường. Một bức tường xây bằng đá ong lỗ chỗ rất vững chắc.


_ Hể!! Đang ở rừng mà...sao lại có tường?? - Tôi không giấu nổi kinh hãi mà nói thành tiếng. Không nhẽ tôi mộng hành nhiều quá, nên giờ bị tẩu hỏa nhập ma rồi? Hay là... tôi đang mơ thật, chứ không phải là xuất hồn khỏi xác.


"Nhưng... đau thế này... thì mơ thế quái nào được." - Tôi sờ sờ cục u to tướng trên trán do màn va chạm lúc nãy. Bây giờ, lùi chân lại một chút và nhìn kỹ xung quanh, tôi để ý màn sương đặc đó đang tan dần, tan dần... cho đến khi tan hẳn, khung cảnh trước mặt làm tôi giật nảy người. Từ lúc quái nào tôi lại ở trong một đường hầm dài hun hút bất tận và tối om như vậy? Nói tối thì cũng không phải, trên tường cũng có đèn đuốc bập bùng nhưng không đủ sáng lắm. Cứ cách 10m lại có một ngọn đuốc cháy, ánh sáng lẫn bóng tối cứ thế xen kẽ nhau, mờ mịt.


_ Chỗ quái nào đây?? - Tôi cười cười, mà hai hàm răng va vào nhau lập cập. Tôi chỉ là một kẻ hỗ trợ nhỏ nhoi, tôi chỉ là một Thiên giới Đạo nhân tập sự pháp lực trung bình yếu. Làm ơn đừng có ném tôi vô nơi là một ổ ma, quỷ nha. Các Phúc thần hộ mệnh... làm ơn hãy che chở cho con trong giờ phút nguy hiểm này.


Thực ra, tôi không muốn đi cho lắm. Tôi chỉ muốn dậy luôn cho xong. Chỗ này đáng sợ quá!! Nhưng xem ra không có ai chịu gọi tôi dậy, mà không tìm được lối ra thì chắc tôi cũng vĩnh viễn khỏi tỉnh luôn. Nghĩ đến cái mạng quý giá đang chờ mình quay về, tôi lại gom thêm dũng khí bước một bước về phía trước.


Đó không phải là tôi sợ ma hay quỷ gì. Ý tôi là... tôi chiến đấu với bọn chúng, đúng không? Dù chỉ là dạng hỗ trợ và kẻ chiến đấu chính là các Ma giới Hộ thần... nhưng tôi cũng là người trừ yêu mà!! Vậy thì có lý do gì để tôi sợ ma, quỷ chứ! Haha, ta không sợ các ngươi đâu!!


Một cơn gió hút từ đâu vụt qua làm lung lay ngọn đuốc....


_ Ối cha mẹ thánh thần ơi!! Quỷ ... quỷ... Cứu con với!!


Tôi ôm đầu run rẩy và nép hẳn về phía có ánh đuốc, cả người vẫn còn lẩy bẩy vì sợ. Sự thật thì.... vứt hết tất cả sỹ diện và khả năng về một góc, tôi thừa nhận mình rất sợ. Có đứa nào điên mới không sợ chứ! Cái thể loại hình thù kỳ dị đó, lại còn hung hãn thô bạo nữa... Quá đỗi đáng sợ luôn!! Nghĩ đến vậy... tôi đột nhiên nhận ra... tôi có thể bổ sung vào danh sách sợ của mình thêm đám Ma giới Hộ thần. Vừa chuẩn mấy tiêu chí tôi đưa ra kia luôn!


Nhưng rồi, ít nhất, tôi vẫn là đứa có não khi quay về tình trạng hiện tại là mình cần phải thoát khỏi đây. Vừa có một ngọn gió thổi qua... Tức là... có lối đi... Chỉ cần theo nó biết đâu... có thể....


Gom hết can đảm lại, (thêm một lần nữa), tôi đi theo hướng phía trước, nơi cơn gió thổi qua. Tôi chợt nhận ra, hình như đây không phải là đường hầm nữa, mà là một mê cung với rất nhiều ngã rẽ loanh quanh, ngoằn nghèo đáng sợ. Tôi thầm nghĩ: Không phải để xây ra nhốt quái vật chứ?? Đầu tôi hình dung đến Theseus và Minotaurus. Ờ, Minotaurus thì có thể có rồi, nhưng tôi thì chắc chắn không phải Theseus. Liệu tôi có bị đóng vai những người trước Theseus aka những nạn nhân của quái vật trước khi anh hùng xuất hiện không nhỉ? Ahhh, chỉ nghĩ đến đó thôi là chân tay lại nhũn ra không cất nổi bước nữa.


Gió lại thổi, tôi đưa tay ra cảm nhận luồng không khí đó... tôi lần theo hướng ngược lại của nó, cũng là nơi ngọn gió bắt đầu. Lối ra... có thể là lối ra... còn nếu không may, có thể đó là miệng của con quái vật khổng lồ và ngọn gió là hơi thở của nó. Chí ít... tôi an ủi: gió không có mùi tanh... hoặc là tôi an toàn, hoặc là con quái vật này, nó ăn chay.


Cứ đi như vậy, dần dần, tôi cũng quên cả mục đích của bản thân, càng chẳng biết mình đi đến đâu nữa. Mọi thứ cứ vậy bình yên, những cơn gió thi thoảng xuất hiện, càng dẫn lối, tôi càng như dấn sâu hơn vào mê cung kỳ lạ này.


Mọi câu hỏi như kiểu có thể thoát không, có thể sống không, bao giờ ra khỏi đây, nơi này có an toàn.... đều đã hiện lên trong óc. Nhưng rồi dần dần nó bị lãng quên đi, khiến người ta chán nản không muốn hỏi nữa. Hình như tôi đã rơi vào trạng thái này rồi. Bước đi không để hy vọng, cũng chẳng vì tuyệt vọng. Tôi giờ chẳng hiểu mình đi vì điều gì nữa. Cứ như thế này... không hay chút nào hết.


Trí óc mơ hồ dần, đó là hậu quả của việc không thể kiểm soát được suy nghĩ của linh hồn. Nếu tôi để mất ý thức linh hồn lúc này đây, cũng chính là lúc tôi sẽ chết. Dù biết vậy, nhưng bản năng sống còn cũng không đủ mạnh để đánh thức chính tôi lúc này. Cơ thể ngủ, linh hồn vẫn còn hoạt động, và giữ cho con người còn sống. Nếu cơ thể ngủ, và linh hồn cũng ngủ, điều đó đồng nghĩa với việc: Xin chúc mừng, bạn đã chết rồi!


Tôi không muốn chết, hoặc chưa muốn chết thì chính xác hơn. Nhưng sự thật, linh hồn tôi không được quay về thể xác nghỉ ngơi, nó hoạt động quá lâu và mệt mỏi rồi... Nó đang... đòi ngủ. Thực tình là ... chết tôi thật rồi!


Chính trong cái lúc trí não mơ hồ này, tôi thấy người nhẹ bẫng. À, thấy sách bảo đó là cảm giác thăng thiên... lẽ nào tôi "thăng" thật??


Những tiếng khóc thút thít, tiếng kêu cứu vang lên nho nhỏ trong đầu. Aiizaa, tôi còn chưa cứu được nổi mình đây này!! Nhưng rồi, tôi giật mình vì những hình ảnh sau đó. Ẩn mờ phía sau lớp bụi vàng lấp lánh mờ ảo, là những đứa trẻ đang túm tụm một góc khóc lóc. Là bọn trẻ con bị mất tích. Chúng ở đây, trong chính mê cung này, nhưng tôi chưa thể tìm ra được. Chúng... ít nhất là vẫn còn sống.


Đến lúc này, người tôi bải hoải, không còn cử động được nữa. Mắt nhắm dần, cơ thể trôi nổi vô định. Cứ thế này, thì chỉ một chốc nữa thôi, tôi sẽ thực sự về Thiên đàng mất. Phúc thần hộ mệnh, người định đón con đi như thế này sao? Con còn chưa muốn mà...


_ Này, tỉnh dậy đi! Không sao chứ!! - Giọng nói của ai đó vang lên khiến tôi cố mở mắt nhưng không còn sức để nói: "Ai đấy!"


_ Cố đến mức này cơ à, cô ngốc!!


"Tôi không có ngốc!!" - Tôi thầm nghĩ trong đầu phản bác.


_ Cô không nên ở đây lâu! Đi thôi!!


Tôi thấy người đó ở sau lưng mình, hơi thở nhè nhẹ phả vào phía sau vành tai. Vậy là người đó cũng đang bay như tôi luôn à!!


Sau đó, tôi thấy mình được giữ chặt, một cơn gió thổi mạnh đủ cuốn bay linh hồn yếu ớt của tôi trôi dạt về phía nào đó trong mê cung bất tận này, nhưng không, tôi không bị thổi đi mà ngược lại, còn đang lao ngược chiều gió với tốc độ kinh hồn, đủ để bắt kịp nơi khởi nguồn của nó.


Hình như, tôi vẫn cảm thấy có hơi thở và luồng khí ấm áp phía sau lưng trước khi thực sự rơi vào trạng thái trống rỗng.


_ Cô đã cứu tôi một lần! Coi như tôi trả ơn lại cho cô! - Tôi còn loáng thoáng nghe được mấy lời đó, trước khi quá trình nhập xác hoàn thành.

....................................................

_ Tạ ơn trời đất, cậu tỉnh lại rồi! - Điều đầu tiên tôi nhận thức lại được là bị cái Diệp ôm chặt cứng đến khỏi thở.


_ Có chuyện gì vậy? - Tôi day day đầu. Cảm giác suýt thăng thiên kia vẫn còn đeo bám làm tôi rùng mình, không khỏi mệt mỏi.


Nhìn mọi người, nhất là gương mặt lo âu của bố mẹ, tôi nghĩ, hẳn là mình có chuyện xảy ra. Nhưng là chuyện gì thì... tôi chẳng nhớ ra nổi.


_ Con có nhớ về lần nhận lệnh làm nhiệm vụ ở Bà Triệu, rồi sau đó ở lại chờ Hội đồng dịch chuyển không?? - Mẹ khoanh tay nhìn tôi hỏi. Tôi nhíu mày suy nghĩ, gương mặt nhăn nhúm như thể quên đi điều gì quan trọng. Rồi đột nhiên, khung cảnh quá khứ ùa về, làm tôi nhớ ra rằng: mình đang làm nhiệm vụ, và sau khi đám ma khỉ kia bị tiêu diệt thì hoàn toàn kiệt lực.


_ Ôi trời ơi! - Tôi ôm miệng nhìn mọi người: - Như thế là nãy giờ con đều ngủ do kiệt sức sao?? Nguy hiểm vậy mà mọi người không gọi con dậy?? Mọi người có biết con đã mộng hành vô thức không?


Bố tôi nhướn mày:


_ Sao?? Mộng hành?? - Ông quay lại nhìn mẹ. Ánh nhìn rất khó hiểu, như thể họ không tin tôi đã thực sự rời hồn khỏi thể xác.


_ Mi làm sao vậy! Mệt quá nên nói năng linh tinh à?? - Diệp gõ vào đầu tôi: - Mi ngủ như chết ý!! Có mà nằm mơ thôi, chứ mộng hành nỗi gì!! Có ai mộng hành tận 2 ngày không tỉnh không??


_ Hể?? - Tôi ngạc nhiên: - 2 ngày á?? Bố, mẹ, con ngủ tận 2 ngày rồi á!!

Bố mẹ tôi gật đầu, nói gần như đồng thanh luôn:


_ Ờ, 2 ngày! Lay gọi kiểu gì cũng không thèm dậy!!


Người tôi đang rướn thẳng với vẻ phản kháng thì giờ phịch xuống, thả lỏng hoàn toàn. Không nhẽ giấc mơ đó... lại là mơ thật! Diệp nói đúng, chẳng ai lại có thể mộng hành 2 ngày được cả. Tôi không nghĩ ra được lý do giải thích cho mình. Hai ngày ngủ như vậy cũng đúng là lâu thật! Vậy mà sao người tôi mỏi nhừ như thể đi bộ ròng rã 2 ngày luôn vậy??


_ Nếu đã nghỉ ngơi đủ rồi... - Bố tôi trước khi rời đi nói: - Hội đồng bảo muốn gặp con sau khi tỉnh lại đấy!


Tôi gật đầu một cách miễn cưỡng vì biết trước. Hẳn rồi, họ dĩ nhiên là muốn gặp một đứa không hiểu thế quái nào mà sống được sau khi bị bọn ma bao vây quá 3 phút không thấy ai đến rước rồi!! Tôi khẽ tự rủa xả thầm trong bụng.


................................................................


Phòng họp của Hội đồng Tối cao chính là Học viện của tôi. Các thành viên của Hội đồng cũng chính là các vị thuộc Hội đồng Quản trị của trường. Một lớp vỏ bọc hoàn hảo...


_ Thật mừng vì em không sao, Lam!! - Giọng của vị Chủ tịch già cười hiền từ ngồi ở chính giữa phía đầu kia của chiếc bàn chữ nhật ở phòng họp dài xa tít tắp soi rọi vào mắt tôi dịu dàng không chói lóa.


_ Dạ vâng, em rất cảm ơn sự quan tâm của thầy Chủ tịch! - Tôi cũng mỉm cười đáp lại ngoan hiền. Hờ hờ, trong đầu thì thầm nghĩ, bao giờ cuộc họp nhàm chán này sẽ kết thúc. Tính trong tháng này tôi bị triệu tập lên kiểm điểm không biết bao nhiêu lần rồi? Buổi hỏi cung này sẽ khổ sở như thế nào đây, mấy ông già bà cả này không cứu tôi lúc đó thì thôi, giờ thấy tôi mới tỉnh thì đã triệu tập. Đó là sự quan tâm phải không vậy?


Nhưng vẻ mặt tôi không dám tỏ thái độ. Trước mặt tôi là những bậc lão thành của Thiên giới Đạo nhân, là những người năng lực vượt xa tôi hàng vài chục năm, ai mà biết những người có vị trí cao thật cao kia sở hữu quyền năng gì. Một suy nghĩ không phải đạo lúc này cũng khiến tôi có thể "ăn đủ" các hình phạt.


Thế nhưng, đáp lại sự im lặng thăm dò của tôi vẫn chỉ là nụ cười hiền từ vô cùng "nguy hiểm" của ngài Chủ tịch. Đích thực là rất nguy hiểm... Càng nhìn... càng thấy đáng sợ...


_ Chắc em đã rất vất vả trong đêm đó!! - Ngài Chủ tịch nói, giọng nói nhẹ nhàng, rất thông cảm. Chết tiệt, sao tôi thấy người lạnh run lên vậy nhỉ??


_ Dạ... dạ, vâng. Cũng... cũng không đến nỗi ạ! Em... cảm ơn thầy. - Tôi bắt đầu thấy khí thế của mình dần bị uy hiếp và xụi lơ dần.


_ Bên Hội đồng có làm được gì giúp để em cảm ơn đâu! - Giọng nói vẫn cứ nhẹ nhàng, nhưng đích thực muôn phần là ổng đoán trúng tâm can tôi rồi: - Phải cảm ơn Ma giới Hộ thần phụ trách khu vực đó chứ! Cậu ấy mới là người cứu em đúng không?


_ Dạ... dạ... - Tôi ấp úng cúi mặt đáp lý nhí: - Hình... hình như thế...


_ Hình như gì chứ. Chính cậu ấy đã đưa cho em bùa liên lạc để Hội đồng cử người đến đưa em về mà! - Ngài Chủ tịch chống tay lên cằm nói, nụ cười vẫn tỏa ra sức "sát thương"


Đến nước này thì tôi chỉ có thể im lặng không nói được gì. Cả Hội đồng nhìn tôi chằm chằm như chờ sự xác nhận. Cực chẳng đã, tôi bối rối nói:


_ Đúng là... đúng là lúc em không trụ được nữa. Trong khi bên Cứu hộ chưa đến... Ma giới Hộ thần đã đến kịp và tiêu diệt hết lũ ma đó. Nhưng là do trước đó, bên đội của em đã liên lạc trước nên mới... thế nên... Chứ em không có...


Thầy Chủ tịch nghe xong khẽ gật gù hiểu chuyện:


_ Tức là em chưa từng có liên lạc hay gặp Ma giới Hộ thần trước đây.

Từ "trước đây" được nhấn mạnh khiến tôi rùng mình. Đột nhiên, hình ảnh ở phố Thụy Khuê hiện lên trước mắt... nhưng trong tình thế này thì... lắc đầu quả quyết, tôi nói:


_ Chưa ạ! Em chưa từng gặp...


Các vị trong Hội đồng nhìn nhau, không ai nói một lời. Tôi chẳng dám ngẩng lên nhìn nữa, cứ cúi mặt xuống nhìn tay đan chéo vào nhau, hai ngón cái xoay tròn chờ đợi.


_ Tiếc thật! Lần này đáng nhẽ sẽ là một cơ hội tốt để em trở thành Thiên giới Đạo nhân chuyên biệt làm việc theo cặp. Nhưng có vẻ như vẫn còn sớm đối với em!! - Thầy Chủ tịch mỉm cười nói chốt hạ cho buổi họp nhạt nhẽo. Đột nhiên, tôi nghĩ, nếu chỉ có thế thì bày đặt họp làm cái quái gì nhỉ??


Lúc tôi ra đến cửa, Chủ tịch lên tiếng gọi giật lại một lần nữa:


_ Vậy, em và cậu Ma giới Hộ thần đó có nói chuyện gì với nhau không??


Tôi mở to mắt ngạc nhiên. Việc để tiếp xúc với Ma giới Hộ thần là điều khá kiêng kỵ với chúng tôi, dĩ nhiên là tôi biết rõ điều đó. Nhưng có cần thiết phải tra hỏi kỹ càng vậy không?


_ Dạ không! - Tôi lắc đầu: - Sau khi được cứu xong, em cũng ngất xỉu luôn. Không biết gì hết nữa!! Với... với cả... - Tôi ấp úng, cố tình nói dối trắng trợn ở đây: - Em tưởng bên Ma giới Hộ thần... họ không biết giao tiếp ạ!!


Vẻ mặt của tôi... quả thực không có gương để soi ở đây, nhưng tôi biết mình đang trông ngốc hết cỡ.


Tôi nghe thấy tiếng "khực"... nhịn cười của thầy Chủ tịch và một số vị khác trong Hội đồng trước khi được phép rời khỏi phòng. Lập tức, tôi chuồn ngay, không dám lảng vảng xung quanh cánh cửa đó nữa.


_ Haahahahaha!! Thầy Tuấn, thầy nhìn xem, bài giảng của thầy khiến cho đám nhỏ bây giờ tin như thế nào rồi! - Thầy Chủ tịch bật cười nhìn vị ngồi bên cạnh vẫn đang ẩn mình trong bóng tối cùng những thầy cô khác của Hội đồng.


_ Đó đâu phải là do tôi!! - Vị tên Tuấn đó cất tiếng: - Tôi đâu biết câu chuyện đùa đó khiến bọn trẻ tin là thật.


_ Dù sao thì... - Một phụ nữ cất giọng: - Chủ tịch, ngài nghĩ sao về trường hợp của cô Lam??


_ Có vẻ như, tạm thời chúng ta không nên lo lắng về điều này! - Thầy Chủ tịch khẽ nhếch mép cười: - Cuộc họp kết thúc ở đây.


..................................................


Khu Ban Giám hiệu, phòng Hiệu trưởng,....


Tôi đứng thập thò ở cửa phòng, chờ cô Hiệu trưởng xuất hiện. Cô cũng nằm trong buổi họp vừa rồi... nên chắc là sau khi kết thúc sẽ sớm quay về phòng làm việc. Công tôi chờ đợi không uống phí, chỉ một lát sau, tôi đã thấy bóng của cô xuất hiện. Dường như cô có vẻ ngạc nhiên về tôi:


_ Lam, sao không về nghỉ đi?? Em đợi cô sao??


_ Ah, dạ vâng! - Tôi nói, ngó nghiên một hồi: - Em... em có chuyện muốn nói riêng với cô.


Cô Hiệu trưởng nhíu mày nhẹ rồi mở cửa phòng, mỉm cười:


_ Vào trong này rồi nói!!


_ Vâng ạ! - Tôi cúi đầu lễ phép. Trong lòng có chút gì đó nôn nao. Liệu vụ án mất tích đó, tôi có thể giải quyết được nhờ vào giấc mơ kỳ lạ đó không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro