[Kỳ mộng] Chương 4: Manh mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bước khỏi phòng Hiệu trưởng, tôi sa sầm nét mặt, chỉ thiếu nước đụng chân đụng tay. Cái gì mà sau khi nghe tôi trình bày đủ mọi nguồn cơn, cô chỉ phán cho câu xanh rờn:


  _ Vụ đó tạm thời bị đình chỉ! Em không cần phải bận tâm, cũng không cần động tay vào nữa! Cô rất cảm ơn những manh mối vừa rồi của em. Nhưng... sự thật là... hiện giờ, vụ việc này không còn nằm trong thẩm quyền của chúng ta nữa.


  Việc điều tra những bí ẩn như vậy, không thuộc về chúng ta thì thuộc về ai? Không nhẽ chờ bọn Ma giới Hộ thần làm giúp?? Chắc chắn là không rồi!! Tôi hậm hực đi về nhà khi mọi thứ tôi suy nghĩ, lo lắng đều thành công cốc.


  Tạm thời, do bị thương khi làm nhiệm vụ, nên tôi được miễn làm việc và nghỉ ở nhà hai tuần. Lan cũng tương tự. Tôi đã thở phào khi biết cậu ấy đã qua được cơn nguy cấp. Đội của chúng tôi do thiếu nhân lực trầm trọng nên cũng không được cử hoạt động trong thời gian gần đây. Hề, thế là nhẹ gánh được một nhiệm vụ. Chỉ có điều... tôi vẫn băn khoăn về chính cái vụ mất tích đó. Gương mặt khóc lóc và tiếng kêu cứu của lũ trẻ. Dù tôi không nhìn rõ nhưng vẫn cảm thấy rất thương tâm. Tôi có khả năng để cứu chúng ra phải không? Ít nhất, tôi đã nhìn thấy chúng. Vậy thì nhất định sẽ có manh mối để cứu lũ trẻ. Bất chấp cái gì mà không còn nhiệm vụ, cái gì không trong thẩm quyền. Tôi đã biết về việc lũ trẻ mất tích, tôi đã được nhận việc tìm kiếm tung tích chúng. Vì một lý do mơ hồ bảo tôi bỏ rơi bọn nhỏ như vậy. Cô Hiệu trưởng, cô coi thường em quá rồi!!


...............................................................


  Mê cung vẫn mập mờ bên tối bên sáng bởi ánh đuốc lập lòe, một bóng đen cứ lững thững bước đi.


  "Nơi này thực sự là rộng đến vậy sao?" – Người đó thầm suy nghĩ và vân vê nhẹ cằm.


  Đột nhiên, có tiếng bước chân rất rõ ràng vang lên, bóng đen khẽ giật người rồi nhảy lên trên tường. Dường như có sức hút nào đó giúp hắn ta chống lại được trọng lực mà vắt vẻo như vậy.


  "Lại là cô ta à?? Đến làm gì nữa??" – Bóng đen dõi theo bóng hồn của một cô gái cho đến khi cô ta hiện thân rõ ràng thành thực thể. Lần trước, cô ta có giúp hắn lúc đang thám thính một mình trong rừng. Nhìn vào năng lực, hắn đoán cô ta là một mộng hành giả, không những xuất hồn có vẻ thành thạo, năng lực bùa chú không có tệ. Cứ nhìn lá bùa giả tạo hình nhân lần trước của cô nàng là biết!! Rất ổn, dụ được không ít ma rừng cào cấu cắn xé nó. Dù rằng, hắn bật cười, có hay không có sự giúp đấy với hắn cũng không vấn đề. Lần thứ hai gặp thì chính là trong mê cung này, cách đây không lâu. Có điều, đó là khi cô ta suýt chút nữa "thăng thiên", hồn phách thiếu nước tiêu tán, chuẩn bị "tử ẹo"đến nơi. Chuyện quái gì khiến cô nàng này lại không biết điều quay lại nhỉ??


  ............................................


  Tôi lại đến được mê cung này một lần nữa. Không quá khó khăn, chỉ cần hình dung lại không gian rồi xuất hồn, vậy là xong.


"Sao nó lại quá đơn giản thế nhỉ??" – Tôi thầm nghĩ trong lúc lần tay theo tường. Sự thật là tôi có sợ nhưng cứ ngồi im không làm gì, những tiếng kêu cứu lại xuất hiện liên tiếp, làm tôi bồn chồn. Thôi thì thà cứ cố một lần cho xong.


  _ Còn phải đi bao lâu nữa đây!! Chán quá đi! – Tôi thở dài. Nơi này quá yên tĩnh. Yên tĩnh đến lạ lùng.Thậm chí nếu nó có ở trong rừng, hay dưới lòng đất thì cũng không đến mức yên tĩnh như thế chứ? Tôi muốn có máy mp3 để nghe nhạc ghê! Vừa để đỡ buồn, mà cũng vừa để đỡ sợ. Dĩ nhiên tôi biết là không thể làm được điều đó, tôi không thể dịch chuyển đồ vật theo mình được. Hay có ai đó xuất hiện nói chuyện cùng cũng được mà!! Nhưng nghĩ đến đó thôi thì... Tôi khẽ rùng nhẹ người. Cảm giác còn đáng sợ hơn đi một mình ấy chứ. Đột nhiên không hiểu sao, tôi thấy hình như có bị ai đó theo dõi, mà quay lại thì không nhìn thấy bóng người nào cả!


  Một cơn gió lạnh thổi qua làm cho những ngọn lửa trên đuốc rạp xuống rồi ngóc dậy bùng lên mãnh liệt. Cũng may mà có ngọn gió đó mang không khí cho cả mê cung này, và duy trì cho đám lửa cháy ấm áp. Có thể nói nếu không có hai thứ đó, nơi này sẽ tối như hũ nút, cũng như sớm cạn nguồn không khí hít thở. Có lẽ, chính vì thế mà lũ trẻ còn sống chăng??


.....................................................................


  Bóng đen trên tường gãi cằm quan sát người đang đi phía dưới. Cô ta phải nói là không tệ nha. Gương mặt cũng khá ưa nhìn. Nhưng điều khiến hắn thích thú chính là việc cô nàng đi rúm ró, mắt nhắm tịt theo kiểu sợ chết khiếp kia cơ. Gương mặt bầu bĩnh đó nếu mà nhăn nhúm lại lúc hoảng hốt hay sợ hãi hẳn là hay ho lắm!  Nghĩ đến đó thôi, hắn bụm miệng cười... chẳng may âm thanh lỡ thoát ra khỏi họng một chút, vang vọng trong cả không gian đặc quánh ngột ngạt này.


  _ Ai... ai đó!! – Cô nàng ấy run đến giật bắn người khi nghe thấy tiếng động lạ. Một khi sự yên tĩnh đã bị phá vỡ thì không gì có thể cứu vớt nó lại nữa. Nhìn cô nàng khiếp đảm tựa lưng vào tường, mắt láo liên xung quanh, hắn chỉ muốn bò ra cười và dọa thêm cho chết khiếp.  


  Hắn đã kịp kiềm chế lại được điều đó. Nhiệm vụ bây giờ vẫn là quan trọng hơn trêu chọc con nhỏ tội nghiệp không biết điều. Nhưng chẳng biết vô tình hay hữu ý thế nào, lúc hắn rơi khỏi tường, mũi giày làm nứt một mảnh đá ong.


  "Bộp".... tiếng đá rơi xuống một lần nữa làm thinh không náo động. Cô nàng run lên thấy rõ. Thậm chí còn không dám quay lại nhìn cái thứ tạo ra tiếng động sau lưng mà cứ thế cắm đầu chạy hùng hục.


  Hăn cười phì, nhảy xuống, nhặt mảnh đá vỡ đó lên, tung hứng một hồi. Chạy nhanh thật! Hắn thầm nghĩ. Thậm chí, loáng chút đã không thấy dấu đâu rồi. Mỗi tội... Haizzz, xem chừng linh hồn cô ta không được thanh thoát, nhẹ nhàng lắm thì phải, nghe rõ mồn một tiếng chân chạy "bộp" "bộp" trên nền gạch cơ đấy.


  .........................................................


  _ Mẹ ơi, không phải ở đây có ma hù chết con đó chứ!! – Tôi ôm đầu chạy, nước mắt vòng quanh. Sao mà nơi này càng ngày nó lại càng đáng sợ vậy chứ. Cứ đứng lâu lâu một hồi là lại có chuyện xảy ra.


  Và rồi thậm chí không phải đứng nữa, đến cả chạy bừa thì cũng có chuyện xảy ra luôn. Đó là lúc tôi vướng phải một vật gì đó nằm chỏng chơ trên sàn và ngã vập xuống đất.


  Lóp ngóp đứng dậy, nếu ai có thể cho tôi biết gương mặt tôi lúc này ra sao thì tôi có thể đảm bảo, nhất định sẽ có câu: cắt không còn hột máu. Được rồi, tôi thừa nhận không có cảm xúc lắm khi nhìn thấy con người chết. Điển hình như vụ tai nạn của mấy cậu ấm cô chiêu lúc đi qua đám chướng khí. Nhìn chung, tôi thấy máu me quen rồi. Nhưng nó không có nghĩa tôi nhìn xương cũng cảm thấy quen. Nhất là một bộ xương trắng tróc không còn chút thịt, lại còn lốm đốm những màu ố xỉn lâu năm. Cái đầu lâu với hốc mắt trống rỗng đang ghếch lên như nhìn thẳng vào tôi ở vị trí đang ngã ngày. Bất động... tôi hoàn toàn bất động.


  Lúc này, những gì tôi muốn làm chính là hét lên rồi khóc cho thỏa nỗi sợ. Nhưng nếu như mình hét lên, có nguy hiểm không nhỉ?? Nơi đây thần bí như thế này... nhỡ có điều gì đó còn nguy hiểm hơn cả tiếng động kỳ lạ kìa, lẫn bộ xương trắng này thì sao??


  Mồ hôi nhễ nhại, tôi nhắm chặt mắt, kiên quyết không hét lên. Lần tựa lưng vào bức tường đối diện và đứng dậy, tôi cảm nhận rõ từng vết đá ong lỗ chỗ thô ráp và cả luồng khí kỳ lạ. Đúng vậy, dù đã nhắm mắt, nhưng không hiểu sao, tôi có thể hình dung ra sau lưng mình một dòng bụi vàng lấp lánh đang di chuyển.


  _ Cái gì chứ?? – Tôi ngạc nhiên và quay lại nhìn phía sau. Chỉ là bóng tối với chút ánh sáng lập lòe của ngọn đuốc; lấy đâu ra dòng bụi vàng đang di chuyển??


  Đồng tử khẽ liếc về phía đối diện. Tôi tỏ ra bình tĩnh hơn đối với bộ xương trước mặt. Đây hẳn là của một người nào đó vô vọng tìm lối ra trong mê cung thần bí này. Rồi tôi nhận ra, có điều gì đó kỳ lạ trên bức tường nơi bộ xương đang dựa lưng vào.


  Tiến lại gần, nhờ vào ngọn đuốc cách đó chỉ có một sải tay... tôi thấy một dòng chữ nguệch ngoạc cố gắng khắc lưu trên đá. Kẻ ngu ngốc này đã làm điều khờ dại gì vậy. Cố gắng tạo tin nhắn trên đá ong rắn chắc này sao?? Những chữ đó khó ra hình thù, nhưng dường như đó là tất cả cố gắng của người đó khi cạy từng mẩu đá nhỏ ra một... Và thậm chí cho đến chết, mẩu tin đó cũng chưa được hoàn thành. 


  Bình tâm lại, nhất là nhìn thấy dòng chữ xô xệch, tôi thấy bớt sợ bộ xương đó hơn. Tuy ghê rợn, nhưng đó hẳn từng là một người kiên cường, nhìn vào xương bàn tay bị nát vụn của người đó là đủ hiểu...


  "26 Ng... 23... Pl..ố... Q...an... Ho... Cầ... G...y H...Nộ..."


  Dòng chữ lờ mờ, và vô cùng khó đọc khi chữ được chữ mất. Nhưng tôi biết nó đang nói về một địa chỉ. Cố gắng căng mắt đọc từng chữ, tôi càng cảm thấy buồn nôn và khó chịu. Như thể có một sức mạnh vô hình nào đó muốn cản tôi lại và tống tôi ra khỏi nơi này.


  "Khoan đã, chỉ một chút nữa, sắp nhìn ra rồi!" – Tôi thậm chí còn chưa thuộc hết những thứ người đó khắc trên tường. Đó có lẽ chính là chìa khóa giúp tôi cứu lũ trẻ. Nhưng  quá trễ rồi, đám bụi vàng từ đâu ào tới, đập vào người tôi đau buốt, khiến tôi hét lên dữ dội.


  Đến khi mở mắt, tôi vẫn còn thở hổn hển vì cảm giác bị bóp nghẹt đến tận tim can. Sự đau đớn đó, thật khó có thể tượng tượng ra, cũng thật khó diễn tả. Chỉ là... trên cánh tay tôi, lấp lánh phủ đầy bụi vàng óng ánh.


.............................................................


  Ngồi viết lại mấy chữ đọc được, tôi thầm suy luận về địa chỉ đó. Hình như không quá khó, nhìn có thể đoán ngay được. Nhưng tôi nên làm gì với cái địa chỉ này cơ chứ?


  _ Diệp à! – Tôi rút điện thoại ra gọi cho đứa bạn: - Giờ có thêm dữ liệu mới rồi. Nhờ mi tìm được không??


  Diệp khẽ nhíu mày, giọng nó trả lời qua điện thoại có vẻ hơi miễn cưỡng:


  _ Nhưng nghe nói chúng ta không được theo vụ này nữa mà!!

  Tôi chép miệng chán nản. Ra nó cũng đã nhận được chỉ thị "cấm động" tới vụ này rồi.


  _ Biết thế, nhưng giờ có thêm manh mối rồi. Chẳng nhẽ vứt nó đấy. Ta vẫn muốn theo đuôi vụ này. Mi giúp không??


  _ Mi đúng là phiền mà! Lam, mi vừa mới khỏi bệnh xong đấy! Đừng có mà cố quá, không lại thành quá cố bây giờ!! – Diệp nói. Có vẻ như nó lo sợ về vụ này, và dĩ nhiên là cũng không có gan tự mình vượt qua lệnh cấm. Tôi hiểu quá rõ con nhỏ này, cười qua điện thoại, tôi bảo:


  _ Mi yên tâm! Hiện giờ ta hoàn toàn rất khỏe! Còn về vụ này thì... chỉ là chút xíu điều tra nhỏ, không ảnh hưởng gì đâu. Trời có sập thì đã có ta vác cho mi rồi! Mi không cần sợ gì hết! – Kèm theo một tràng cười ha hả cực kỳ hào sảng mà tôi đảm bảo phía đầu dây bên kia, Diệp đang rùng cả mình thiếu nước muốn nhảy qua điện thoại đấm tôi một cái.


  _ Được rồi, được rồi! Biến! Ta không cần mi chịu trách nhiệm khi cỏn gì hết! Chỉ cần đi rồi mang mạng về là được. Đừng có bỏ xác ở đâu đấy. Ta không đi nhặt về cho đâu.


  _ Sao nỡ ăn nói với bạn bè như thế! – Tôi giả bộ khóc ròng: - Mi thật là phũ mà! Nhưng thôi... vô việc, làm giúp ta đi, rồi ta mời mi đi ăn kem.


  _ Anh không thèm kem. Anh không phải 3 tuổi! Anh muốn uống cà phê!! – Diệp ra giá.


  _ Rồi rồi, Emotion nhé! Chiller như mọi khi cho mi nhé! Còn giờ thì làm việc cho anh đi!!


  _ Đọc từ khóa đi thì anh mới làm được chứ!! – Diệp hắng giọng mắng tôi.


  _ Vẫn mấy từ cũ lần trước... – Tôi ngả người về phía sau ghế. Cái Diệp từng tham gia vụ này trước tôi nên chắc không cần phải nói lại: - Thêm địa chỉ sau nữa: số 26, Ngõ 23, phố Quan Hoa, Cầu Giấy, Hà Nội.

_ Hể?? Ở đâu mi có cái địa chỉ cụ tỷ âm ty thế vậy?? – Diệp ngạc nhiên.


  _ Không cần quan tâm! Mi tìm đi, xem ra cái gì!! Nhanh lên, Google!! – Tôi cười và giục, nghe rõ tiếng làu bàu không bằng lòng ở đầu dây bên kia.


  Một phút sau, tôi nghe thấy tiếng đáp lại:


  _ Lam, mi nói đúng!! – Giọng của Diệp có vẻ gì đó nghiêm túc.


  _ Mi tìm được cái gì rồi! – Tôi sốt sắng.


  Diệp hắng giọng một lần nữa:


  _ Địa chỉ đó có quan hệ với vụ này đấy! Ta đã tìm được một hồ sơ, trong đó có để cập đến người lưu trú tại địa chỉ này. Ông ta là một thầy giáo, từng tình nguyện lên dạy miền Tây Bắc. Và vấn đề ta nói có liên quan ở đây chính là... Cả 10 đứa trẻ bị mất tích đều đã từng theo học ông ta, dù rằng thời gian có cách nhau. Đợt lâu nhất là cách đây 5 năm trước. Còn gần thì là cách đây 6 tháng. Điểm thú vị là, ta đang ngồi đọc lại danh sách những đứa bị mất tích. Đứa cuối cùng chính là đứa trẻ mới được ông ta dạy cách nửa năm; trước khi hoàn thành đợt tình nguyện của giáo viên vùng cao và được quay về Hà Nội.


  Tôi chống tay vào cằm:


  _ Giờ thì có nhiều cái để suy nghĩ rồi đấy!! Từ không có liên hệ, giờ mối liên hệ lại nằm ở một ông giáo người Hà Nội! Mi thấy mọi chuyện có buồn cười không?


  _ Hoàn toàn không! – Tôi nghe thấy tiếng nhấp nước bên kia, Diệp nói: - Giờ thì mi tính làm gì, Lam? Mi đừng có nói là tìm đến cái địa chỉ đó nhé!


  _ Sao lại không? Giờ nó là manh mối duy nhất mà! – Tôi mỉm cười đáp.


  _ Mi bị điên hả? Nếu mi mò đến đó, khác quái gì nhúng mũi vào chuyện này. Mi quên là chúng ta không được động đến nó hả?? – Diệp gần như gào lên. Chắc nó tưởng tôi đang nổi máu liều nên mới điên lên như thế. Sự thật thì đúng là máu liều của tôi đang dâng cao thật.


  _ Được rồi, được rồi! Mi yên tâm. Ta chỉ đến đó tham quan cái nhà thôi mà. Hứa là không nhấn chuông gặp chủ nhà đâu!! Mà chỉ gõ cửa thôi. Hé hé... Thế nhé! – Tôi cười và cúp máy ngay trước khi đứa bạn thân có ý định thuyết giáo một hồi về việc nguy hiểm lọ chai, an nguy chai lọ và cả việc phụng tùng mệnh lệnh trưởng bối nữa.

 

Ba giờ chiều, tôi ngước nhìn đồng hồ: "Đi hơn về kém! Xem ra, vừa đẹp lúc để mình khởi hành." – Tôi suy nghĩ trong lúc thay đồ. Có vẻ, việc bố mẹ để tôi nằm nhà an dưỡng lại là ý hay. Tôi có thể lợi dụng ưu thế con một của mình mà tha hồ tung hoành, tự do tự tại rồi.


  ............................................................


  Căn nhà số 26, ngõ 23..., không quá khó tìm. Chỉ sau có 15 phút, tôi đã đứng ở trước cổng căn nhà đó. Vấn đề ở đây là tôi có dám bấm cái nút chuông cửa màu trắng ngà nằm ngay ngắn vừa tầm với ở bên tay trái hay không.


  Một căn nhà nhỏ, nằm khiêm tốn với cánh cửa sắt màu xanh lá cây đậm, tường sơn màu vàng, phía trên còn trồng những giậu hoa cảnh... Không có vẻ gì khác lạ đặc biệt từ ngôi nhà giản dị này.


  Tôi chần chừ, hơi đưa tay lên rồi lại rụt xuống. Hẳn người đi đường sẽ nghĩ tôi là một con ngốc, nhưng tôi không thể cản được bản thân. Tôi chưa đủ dũng cảm để ấn nút chuông này. Nhỡ như... nhỡ như thực sự có người ra mở cửa, và chính là thầy giáo đó thì tôi phải biết làm sao?


  _ Cháu tìm ai đấy! – Đột nhiên có tiếng gọi, tôi nhìn thấy một bác trung niên mặc bộ đồ hoa theo kiểu của các bà nội trợ hay mặc đang xách một túi rác lại gần.


  _ Dạ... cháu... – Tôi bối rối nhìn vào cánh cửa của nhà số 26 đang đóng im lìm. Vẻ mặt tôi có lẽ đủ ngây thơ để người ta tin rằng: nó không có mục đích xấu.


  _ Cháu là học sinh của thầy Tú à? – Bác nhìn tôi và hỏi. Tôi gật đầu mạo nhận ngay tắp lự. Bác gái đó nhìn tôi ái ngại và bảo:


  _ Mấy hôm nay thầy Tú đi vắng, không có nhà. Nhà cửa cứ khóa im ỉm đó. Không biết thầy đi đâu, cũng chẳng thấy nói cho hàng xóm biết.


  _ Vậy còn... vợ con thầy thì sao ạ?? – Tôi ngạc nhiên, buột miệng hỏi.


  _ Thầy ấy mải lên vùng cao dạy học, làm gì đã có vợ con!! – Bác gái hàng xóm hơi bĩu môi nói: - Mà thầy ấy cũng chẳng giao du với ai trong ngõ này cả. Bà con lối xóm cũng chẳng biết gì nhiều.


  Tôi gật đầu cảm ơn thông tin mà bác hàng xóm cung cấp. Ngoài mặt, tôi tỏ vẻ tiếc nuối trước việc thầy vắng nhà, nhưng thâm tâm, tôi mừng như mở cờ trong bụng. Không phải nhấn chuông cửa, không phải vào trong nhà, càng không tiếp xúc với chủ nhà mà vẫn lấy được thông tin, quá là hên!!


  Tuy nhiên, nhưng thông tin đó đúng là chẳng bõ bèn gì. Tự nhiên, trong lòng tôi lại thoáng một cảm giác tiếc. Tiếc vì không gặp được người thầy đó, tiếc là đã không dũng cảm hơn... Tiếc là đã mất công đến được nơi này... lại không thể lấy được điều gì quý giá để giúp giải cứu bọn trẻ. Haizz, tâm trạng con người chuyển từ vui sang buồn cũng nhanh thật đấy.


.......................................................................


  _ Hả?? Tiệc ăn mừng?? – Tôi ngạc nhiên khi thấy mẹ đang hí húi trong bếp.


  _ Phải, hôm nay cả bố lẫn mẹ đều không có nhiệm vụ! Với cả cũng phải chúc mừng con hồi phục sau chấn thương chứ!! – Mẹ tôi chặt thịt gà, miệng vui vẻ nói:


- Bố đã gọi điện cho các cô chú và dì của con rồi. Lát nữa mọi người sẽ đến. Có muốn gọi cả bạn con sang nữa không?? Gọi cho cái Diệp, cái Nga, cái Hằng chẳng hạn...


  _ Con không nghĩ là chúng nó sẽ đến được! – Tôi chép miệng nhìn những món ngon thịnh soạn mà mẹ chuẩn bị. Hình như cái tiệc chúc mừng này được làm hơi quá thì phải. Hay là vì tôi từ nhỏ tới giờ chưa ốm lần nào, nên giờ cả nhà được dịp tổ chức kỷ niệm??


  Mẹ liếc tôi có vẻ không bằng lòng với thái độ bàng quang đó:


  _ Con cũng nên phụ một tay đi chứ! Cái này là dành cho con đấy!


  _ Nhưng con có bày ra đâu?? – Tôi cự lại và lười biếng rút bút lông lên vẩy một cái. Những cái đĩa lần lượt được nâng lên, bàn cũng tự động bày biện.... Nhưng trước khi các đĩa thức ăn chạm xuống mặt bàn, một luồng sáng khác hất ngược lại, khiến chúng quay về chỗ cũ.


  _ Không được lười! Dùng tay đi!!  - Mẹ tôi đã thổi đầu bút lông của bà từ bao giờ: - Phép thuật không phải để dùng linh tinh.


  _ Nhưng mà... nhưng mà... đây cũng là con đang luyện tập đấy chứ. – Tôi cãi, đụng chân đụng tay với mấy công việc bếp núc bày biện là điều tôi ghét nhất. Tôi chỉ thích đụng vào mỳ tôm úp thôi!!


  Các cô chú và các dì khi đến đều nựng tôi, sợ muốn chết. Trong mắt họ, dù tôi có 20 tuổi hay 200 tuổi thì chắc cũng chỉ là một đứa nhỏ 2 tuổi làm gì cũng đổ vỡ vậy. Mọi người, con chỉ bị kiệt lực một xíu thôi mà, có phải thương nặng sắp chết đâu. Không cần phải tỏ vẻ bi thương, cưng chìu như vậy chứ!! Nhưng thú thực là nhà tôi lâu lắm mới tụ tập như vậy, nên cảm giác trong tôi cũng vui vẻ rất nhiều.

  Lúc dì Hương gắp cho tôi miếng thịt đùi to oành thơm ngon, khiến tôi thích mê thì cả nhà khựng lại. Tôi cũng đột nhiên cảm thấy miếng thịt tự dưng trở nên chán ngán, khó nuốt lạ thường. Phản ứng của mọi người tụt hứng như thế cũng không sai. Làm sao vui nổi khi có một Hắc yêu sứ giả lù lù xuất hiện trong nhà mình.


  _ Có chuyện gì? – Bố tôi đứng dậy nghiêm giọng hỏi. Tôi có thể cảm nhận được uy thế tỏa ra khiến con Hắc yêu cũng phải lùi xuống mấy bước. Nhìn cái dạng bóng ma đen đúa đung đưa trôi nổi thật ngứa măt. Chúng chỉ toàn mang lại điềm gở thôi.


  Cái đầu trắng trên đỉnh của của nó xoay tròn rồi bắt đầu tạo thành một lổ hổng lớn. Đó là nơi chứa âm thanh thông tin được gửi đến. Biểu tượng hiện lên từ trên con Hắc yêu truyền tin là của Ma giới Hộ thần. Các cô chú tôi nhìn nhau, bố tôi cũng giận tím mặt. Bọn chúng dám gửi cả Hắc sứ đến khiêu khích... hẳn là mọi người đang bực mình lắm.


  _ Bọn ta muốn cảnh cáo một lần nữa tới con gái của ngươi, Song Minh Đạo nhân. Nếu như nó còn tiếp tục muốn nhúng mũi vào chuyện mất tích ở Lai Châu, bất chấp thỏa thuận giữa bọn ta và Hội đồng của các ngươi thì bọn ta sẽ đày nó đến Vùng đất Chết ngay lập tức. Như Lam Đạo nhân tập sự, bọn ta khuyên cô nên biết điều tránh xa ngôi nhà đó trước khi bọn ta ra tay với cô. Song Minh Đạo nhân, ông liệu mà giáo dục con gái mình!


  Luồng thông tin kết thúc, con Hắc yêu sứ giả phồng to rồi nổ bụp tan thành đám khói đen u ám và bốc mùi thúi hoắc. Bữa tiệc của cả nhà đột nhiên trở nên mất ngon. Chẳng ai bảo ai, tất cả tự động buông đũa bát xuống, chăm chăm nhìn vào tôi như thể muốn tra khảo vậy.


  _ Con đang làm gì vậy, Lam?? – Cô của tôi quay ra nhìn nghiêm khắc: - Có phải con tiếp tục cuộc điều tra về bọn trẻ con mất tích phải không?


  _ Việc này đã được thống nhất!! – Bố tôi nói: - Thiên giới Đạo nhân không động vào nó nữa. Con chưa nhận được tin này từ Hiệu trưởng sao?

  Tôi cúi mặt ấp úng:


  _ Con... con có biết. Cô Hiệu trưởng đã nói với con. Nhưng... chỉ là con...


  _ Không nhưng nhị gì cả! – Mẹ tôi đanh giọng: - Đây là quyết định của Hội đồng tối cao. Nói không là không! Con muốn cãi lệnh sao?


  _ Dạ, con không dám... Con đâu... – Tôi sợ cuống và nghẹn giọng.


  _ Con cũng đã nghe thấy rồi đấy. Dừng mọi việc, tránh xa nó ra! Con cứ hoàn thành tốt nhiệm vụ tập sự của mình để chờ công nhận chính thức. Đó là điều quan trọng với con trong năm nay! – Chú của tôi nói nhẹ nhàng quay sang an ủi.


  _ Đúng vậy! Năm tập sự cuối rồi đúng không! Đây là năm quan trọng đối với các đạo nhân trẻ tuổi như con đó! Không thể xao lãng bởi những việc không đâu, lại còn là việc bị cấm như thế! – Dì của tôi cũng khuyên.


  Tôi ngậm hột thị lắng nghe hết "lời vàng ý ngọc" của mọi người.


  _ Vâng ạ! Con biêt rồi! – Tôi dằn lòng lại và chấp nhận sự bất lực của mình. Giờ thì có cả tối hậu thư đe dọa, mọi người lớn nhắc nhở, ngăn cản, tôi nghĩ sao mà dám chống lại dù trong lòng muôn phần khó chịu.


..............................................................


  _ Ai mà ngờ, nhờ con nhỏ đó mà tìm được nơi này! – Người con trai có mặt ở mê cung xuất hiện trước cánh cổng màu xanh lá đậm. Dưới ánh đèn đường màu vàng, nó còn bị chuyển sang màu cam và sẫm đi bởi bởi của bức tường chắn hai bên. Hắn mỉm cười: - Mà cũng đâu có ngờ, con nhỏ đó lại là một Thiên giới Đạo nhân cơ chứ!! Còn ngốc hơn cả trẻ con nữa!


  Bàn tay đưa ra phía trước tạo thành một bóng năng lượng. Nó phản ứng với lớp không khí cách cách cổng một khoảng 30 phân...


  _ À há, còn có cả kết giới nữa! – Hắn cười: - Nhưng... với trình độ này thì...

  Bóng năng lượng tiến sâu hơn, lớp kết giới căng phồng lên, rồi tạo thành những va chạm như tia lửa điện. Cuối cùng, trụ không nổi, kết giới bị kéo gồng hết cỡ và nứt toác... "Crack... crack..." ... Sau vết nứt chạy dài chăng chịt như tia sét, toàn bộ lớp bảo vệ trên cánh cổng vỡ tan tành.


  Vẩy vẩy nhẹ cổ tay, người con trai huýt sáo với vẻ tự mãn.


  _ Nào, đến lúc rồi đây!! – Hắn đẩy cửa bước vào ngang nhiên như thể đó là nhà mình. 


Hết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro