Chương 5: Lá bùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuông điện thoại reo lên bài hát "Time to say goodbye", tôi lò dò mò điện thoại xung quanh đầu giường với vẻ ngái ngủ.


_ Alo, gì thế mi?? – Tôi ngáp.


_ Dậy đi! Đồ hâm!! – Giọng của cái Diệp khiến tôi chán thêm. Với vẻ gay gắt thế này, chắc chắn nó sẽ bắt tôi phải dậy thật: - Mi biết tin gì chưa??


_ Vừa ngủ dậy thì biết bằng mắt! – Tôi quát: - Có chuyện gì, nói nhanh đi!


_ Cái nhà ông thầy giáo ta bảo mi ấy! Mi đến đó chưa?? – Nó hỏi dò trong điện thoại.


Tôi gãi đầu, Diệp vẫn chưa biết việc tôi nhận được "tối hậu thư" của bên Ma giới Hộ thần yêu cầu cấm tiệt đả động đến vụ này.


_ Đến rồi! Nhưng ta không dám vào! – Tôi nói, bắt đầu tỉnh tỉnh: - Hỏi hàng xóm thì người ta bảo là ông ấy đi đâu mất mấy ngày hôm nay ý!


Diệp khẽ thở dài. Tôi nhận ra có chuyện bất thường, nhổm hẳn dậy, tôi đích thực tỉnh táo và lo lắng:


_ Có chuyện gì à?


_ Ừ, ta vừa đọc thông tin trên mạng, căn nhà đó bị trộm đột nhập đêm qua.


_ Trộm ư?? – Tôi ngạc nhiên. Điều đó không phải là quá trùng hợp chứ?


Tôi nghe thấy có tiếng ngập ngừng phía đầu đằng kia, như kiểu Diệp định nói gì đó nhưng lại thôi.

_ Còn gì nữa phải không? – Tôi gặng hỏi.


_ Uhm! – Nó chép miệng: - Lấy bùa ra đi, ta gửi cho mi xem cái này!!


Tôi mở loa điện thoại, đặt ngay ngắn trên giường, sau đó mở ngăn kéo lấy bùa chú và bút lông. Sau một cái phẩy bút kéo ánh sáng từ điện thoại kết nối vào lá bùa màu vàng, tôi xoay bút rồi hất nhẹ chữ từ bùa lên không trung. Mọi thông tin mà Diệp muốn gửi cho tôi đều hiện lên trước mắt, tiếng của nó cũng được khuếch đại trong phòng.


_ Nhận được chưa? – Nó hỏi.


_ Được rồi! Rất rõ nét! – Tôi nhếch mép cười: - Ma truyền tin ta tặng mi đúng là chất lượng tốt đó nha!


_ Mi biến đi! Không phải ở đó khen mèo dài đuôi. Có đứa nào đi tặng ma truyền tin là thiêu thân bao giờ?? Đáng nhẽ phải là bướm hay ong, hay chuồn chuồn chứ... Thôi, kệ mi. Nếu chất lượng tốt, rõ nét hẳn là mi nhìn ra rồi chứ??


Tôi chăm chú quan sát vào những bức hình. Cánh cửa sắt mở toang và dẫn lối sâu bên trong. Dù có rất nhiều người tò mò tụ tập xung quanh nhưng cảnh sát đã khoanh vùng chắn một khoảng trước của khá rộng. Một con thiêu thân nhỏ xíu với đôi cánh trắng rập rờn chắc hẳn không gây chú ý tới mọi người.


_ Lam, mi để ý hai bên tường của cánh cửa đi. – Diệp điều khiển cho phóng to nơi góc cửa, một nhúm bụi nhỏ li ti như thủy tinh lấp lánh, dĩ nhiên, đó lại còn là thứ bụi không ai nhìn thấy được, ngoại trừ những kẻ đặc biệt như chúng tôi.


_ Là vết lưu của kết giới! – Tôi nói: - Có người đặt kết giới ở cửa, và nó đã bị phá! Nhưng mà... – Tôi nheo mày: - Lúc ta đến đó, thực sự không hề cảm nhận được kết giới này. Cảm giác căn nhà rất bình thường. Thật đấy!


_ Khả năng của mi không phải tệ! Nếu là kết giới Ma pháp nhận định sẽ nhận ra . - Tôi nghe Diệp khen cũng thấy hí hửng. Nó tiếp tục: - Vậy mà lại không phát hiện được. Có khi nào người đặt nó lại tinh thông Thiên pháp của chúng ta không??


_ Không phải vậy chứ?? – Tôi ngồi xuống giường, theo dõi tiếp hành động thu lại từ ma truyền tin. Kết giới bị phá tan tành thành bụi, muốn xác định được phép thuật thi triển nó là điều không thể..


_ Nhưng đó không phải là hết! – Diệp nói: - Cái ta lập tức phải gọi cho mi là cái này cơ...


Chú thiêu thân nhỏ tiến sâu vào bên trong nhà, công an đang khám xét trong. Quả thực, nơi này không dễ chịu gì.


_ Ý mi là sao, Diệp?? – Tôi hỏi: - Anh không thấy gì hết!!


_ Nhìn thấy bình thường đúng không? – Diệp nhếch mép cười: - Ta lúc đầu đọc tin trên mạng cũng như mi, nhưng sau đó, ta phát hiện ra cái này đây.


Khả năng quan sát của Diệp tinh tế hơn tôi, nên không khỏi trách nó có thể phát hiện ra những manh mối nhỏ nhặt người thường dễ bỏ qua.


_ Bức ảnh... chụp với mấy đứa học sinh miền núi của ổng hả?? – Tôi nghiêng đầu.


_ Đồ ngốc! Mi không nhận ra trên kệ này có đủ 10 bức ảnh, mỗi bức là một lớp ổng từng dậy và đồng thời cũng là lớp của 10 đứa bị mất tích à?? – Tiếng cái Diệp hét lên khiến tôi tỉnh ngộ.


_ À, đúng vậy. Nhưng mà làm sao? Chẳng phải chỉ là ảnh lưu niệm thôi sao??


_ Đúng là ta không trông chờ được ở mi mà! – Diệp hình như đau khổ lắm. Tôi bực mình:


_ Mi đừng úp mở nữa, nói luôn ra cho vuông đi!!


_ Thực ra thứ này là một, và cái thứ hai thì quan trọng hơn nhiều!! – Diệp nói. Tôi nhìn thấy điểm sáng lấp lánh trên màn hình ảo. Diệp dùng chú thuật để tạo hiệu ứng chỉ dẫn cho tôi. Trên lớp kính mờ ảo phản chiếu bức tường phía đối diện...


_ Một... một... – Tôi lắp bắp: - Đó là một đạo bùa của chúng ta!!


_ Eureka! Mi cũng nhìn ra rồi hả! Và tình hình đây chính là nó!! – Diệp hình như đã chụp lại đạo bùa đó ở hướng chính diện từ trước. Mà cũng phải, nó phát hiện ra điều này, dĩ nhiên là đã chuẩn bị sẵn để "thuyết giáo" tôi rồi.


_ Cái này thì mi hơn anh!! – Diệp nói: - Thử phân tích các định chú trên bùa này đi!! Anh đã chụp đạt chuẩn 6 triệu màu lẫn phân giải 1080HD cho mi rồi đấy!


Tiếng cười thách thức đầu dây kia làm tôi muốn đấm:


_ Được rồi, không phải thách nhà giàu húp tương! Làm như mi hay ho lắm!


Tôi quay quay chiếc bút lông trên tay rồi bắt đầu dùng nó di chuyển đển nhìn rõ toàn bộ các định chú ghi trên lá bùa.


Sau một hồi, không thấy tôi trả lời, Diệp lo lắng hỏi:


_ Ê, Lam, mi sao thế?? Sao im thế?? Nói gì đi chứ??


Tôi có thể nói gì được đây? Hiện giờ gương mặt tôi đang tím tái vì sợ. Tôi hoàn toàn không thể nói được điều gì, chỉ mong những điều mình nhìn thấy là sai!


_ LAM... NÀY, LAM, ANH ĐANG GỌI MI ĐÓ!! – Tiếng hét của Diệp làm tôi giật mình, vội vã liên lạc lại.


_ À, ừ, anh đây! Anh không sao! – Dĩ nhiên, cái giọng của tôi hoàn toàn là "có sao". Diệp nhận ra ngay:


_ Có chuyện gì à?? – Nó lo lắng.


_ Mi... sang nhà anh ngay được không?? Dùng thần chú dịch chuyển cũng được. Ta sẽ mở cổng cho mi! SANG NGAY!! – Tôi nhấn mạnh:, nhé!!


_ Uhm, được rồi! Đợi ta! – Diệp cúp máy. Tôi cảm nhận được sự vội vã của nó. Có lẽ, tranh thủ lúc chờ nó tới, tôi cần nhanh chóng đánh răng rửa mặt cho thực sự tỉnh mới được.


..................................................


Cổng ánh sáng chói lòa, Diệp xuất hiện, thở hổn hển:


_ Có chuyện gì mà mi bảo anh phải dùng tận cổng dịch chuyển thế? – Nó hỏi.


_ Nếu mi đi xe sang đây sẽ mất tận 30 phút, anh không nghĩ mình đủ bình tâm để chờ mi đến lúc đó! – Tôi đón nó và nói: - Đi lên phòng anh.


Tôi dẫn Diệp lên phòng riêng của mình. Bức hình của nó vẫn đang trôi nổi trong phòng buộc tôi phải vẫy bút cố định nó lại.


_ Mi phát hiện có điều gì bất thường à? – Nó nhìn tôi.


_ Uhm, nhưng vẫn cần hỏi mi trước! Mi đã nhìn thấy nó từ đầu trước khi đưa cho anh, đúng không? – Tôi quay nhìn Diệp: - Vậy, mi có thấy nó có gì đặc biệt không.


_ Hừm, nếu nó không đặc biệt lại còn chờ anh bảo mi. – Diệp khoanh tay: - Định chú trên đó ta không đọc được nổi, nên phải lập tức gọi cho mi đó!


Tôi gật đầu, quả nhiên là Diệp không đọc được. Còn tôi, không phải là tôi có thể đọc hay hiểu được nó viết cái gì... mà chỉ đơn giản, tôi biết nó là cái gì mà thôi.


_ Mi nhìn đây! – Tôi chiếu ánh sáng từ bút lông của mình, tô dọc theo một đường chú góc tay trái: - Cái này là ngôn ngữ của chúng ta, nhìn là có thể đọc được đúng không??


_ Ờ... thì cũng hơi giống! Nhưng mà... đâu có xấu như vậy nhỉ? – Diệp bĩu môi.


_ Nó là cách viết phồn thể theo dạng cổ. – Tôi giải thích: - Nên có uốn lượn thêm vài đường nữa. Cơ bản là không thay đổi. Kiến thức căn bản môn "Thiên tự cổ" của mi ném đi đâu rồi?? Chỗ này nó viết là: Dazaki ahaipu ru...


_ Môn đó anh chỉ có C+ nên dọn nó khỏi bộ nhớ lâu rồi! Hừm, Đêm tối mịt mù ru... – Diệp dịch lại nghĩa: - Nó không có ý nghĩa lắm nhỉ!


_ Ta không dám chắc. – Tôi nói: - Bởi lẽ kết thúc chú ở "ru" không thường xảy ra lắm, hình như nó còn vắt sang cả chú dưới nhưng đây... mi nhìn này... – Tôi khoanh lại đoạn chú liền kề. Cái Diệp căng to mắt ra nhìn và rồi quay lại tôi:


_ Hoàn toàn chịu chết!! Hiểu được đi gặp tổ tiên liền! Nó đọc là gì vậy!


_ Mi nghĩ anh mà đọc được thì lại còn ở đó đố mi sao? – Tôi quay nhìn nó: - Dĩ nhiên là ta cũng không đọc được rồi.


_ Ặc, vậy mà mi phán như thánh, lại còn gọi anh gấp đến đây nữa. Hai con mù chữ nhìn nhau à??

_ Ta không có mù chữ! – Tôi hét: - Cơ mà với loại chữ này thì cho dù biết một đống chữ đi chẳng nữa, chúng ta cũng không đọc được đâu!!


Diệp sững người nhìn tôi:


_ Ý mi là sao??


_ Nó là... – Tôi chép miệng khó chịu: - Ký hiệu của bên Ma giới.


_ What?? – Diệp hoàn toàn bị đả kích, nó nắm lấy vai tôi lắc lắc: - Ký hiệu của Ma giới là sao hả?? Hả??


_ Mi bình tĩnh cái nào! – Tôi giữ nó lại: - Nó là ký tự Ma giới Hộ thần sử dụng. Hơn nữa còn là ký tự cổ. Không biết còn có dùng nữa hay không ấy chứ!


_ Mi có chắc đó là Pháp tự của Ma giới Hộ thần không? – Diệp nhìn lại chỗ tôi khoanh trên bức ảnh và hỏi.


_ Mi thừa biết ta nghiên cứu về biểu tượng mà. – Tôi vênh mặt khẳng định: - Tuyệt đối không thể sai được. Tuy không biết đọc, nhưng ta có thể nhận ra, đó đích thị là ngôn ngữ của Ma giới.


_ Nhưng kết hợp định chú của Thiên giới và pháp tự của Ma giới... Đó là chuyện không thể mà! – Diệp nói: - Vốn dĩ chúng nó xung khắc với nhau... làm sao có thể...


_ Chính vì không hiểu được nên ta sợ quá phải gọi mi đó! – Tôi ôm lấy bản thân run nhẹ: - Mi có hiểu điều đó đồng nghĩa với việc lá bùa này ẩn chứa bao nhiêu là bí mật không? Ta chỉ sợ là... nó không đơn giản như bề ngoài mất...


_ Ý mi là sao??


Tôi ngồi lại giường, hít thở nhẹ, nhìn Diệp và nói:


_ Hôm qua, có một Hắc sứ đến nhà ta!!


Vẻ lặng người trợn mắt của Diệp đủ để tôi hiểu nó đang shock.


_ Bên Ma giới Hộ thần gửi thư cảnh cáo... Nếu ta tiếp tục theo vụ mất tích này... chống lại lệnh trưởng bối... Họ ... họ sẽ đày ta đến Vùng đất Chết.


Diệp rùng mình, nó đi lại gần và ngồi bên cạnh tôi:


_ Sao mi không nói sớm chuyện này cho ta nghe!


_ Ta chưa kịp nói! Không ngờ lại được mi báo cho tin này... – Tôi cười cười.


_ Ta còn chỉ nghĩ giúp mi thỏa tò mò... Ai dè đâu... – Diệp đứng dậy vẫy cây bút lông của nó. Tấm ảnh kia lập tức tan biến mất.


_ Hả?? Mi làm gì vậy? – Tôi hốt hoảng.


_ Còn làm gì nữa. Cho mi giữ cái này để mi thêm suy nghĩ à? Mi cần tránh xa vụ này ra. Nếu Hắc sứ lẫn cả thư cảnh cáo đều đến... nghĩa là cái vụ Vùng đất Chết không phải dọa mi đâu. Đừng có mà liều.


_ Nhưng đã tìm được đến thứ quan trọng như thế này rồi... Có lẽ nào lại...


_ Có lẽ nào làm sao?? Rõ ràng càng tìm hiểu càng thấy ngoài "phạm vi phủ sóng". Chắc các trưởng bối có cách rồi. Không chờ đến lũ trẻ con bọn mình nhúng tay vào đâu! Ta không để cho mi đâm đầu vào xe công nông như thế. – Diệp kiên quyết.


_ Xe công nông bây giờ bị cấm rồi mà! – Tôi trề môi.


_ Hờ, nhưng ai biết đứa như mi có thể lôi từ đâu ra để đâm đầu vào chứ? – Diệp dường như không chút thương cảm, còn châm chích tôi hơn.


Cả hai đứa cùng bật cười rồi lại tắt ngúm.


_ Bỏ vụ này đi! – Diệp nói: - Ta không thích cái ý tưởng mi bị đày đi đến Vùng đất Chết tẹo nào. Ta cũng nghĩ là có lý do để cấm bọn mình theo vụ này! Cho nên là mi đừng có điên đấy!!


_ Ta biết rồi mà! – Tôi cười: - Gọi mi đến để than cho bớt sợ thôi. Chứ bố mẹ và các cô chú của ta hôm qua cũng cảnh cáo ghê lắm rồi!


_ Vậy ta về nhà chuẩn bị cho nhiệm vụ tối nay! – Diệp cất bút lông vào túi và nói: - Bao giờ thì mi quay về đội??


_ Ta còn được nghỉ thêm một tuần nữa! – Tôi cười và ra hiệu: - Nhìn chung là ngủ đã đời luôn!! Ha ha ha


_ Mi chết đi! Suốt ngày chỉ biết ngủ! Thảo nào mà mới làm mộng hành! – Nó càu nhàu.


_ Thế làm google như mi thì tốt hả?? – Tôi chống nạnh.


_ Không! – Nó phủ nhận luôn: - Mệt bỏ xừ. Tóm lại là cái nào cũng chán. Thôi, ta đi đây.


Tiễn Diệp ra cổng ánh sáng. Tôi đợi nó teleport xong thì thở dài, lôi điện thoại của mình ra và mở thư mục ảnh.


"Xin lỗi, nhưng anh lỡ tay copy cái ảnh đó vào trong này mất rồi!" – Tôi khẽ cười nhẹ. Nếu chỉ là nghiên cứu về một đạo bùa... Chắc là... không rơi vào việc bị cấm đâu nhỉ? Cái này gọi là chăm chỉ học tập, nâng cao năng lực thôi mà, đúng không?


.................................................. ..........................................


" Không có!! Không có!! Chỗ này cũng không có!!" – Tôi lục tung cả thư viện trong nhà, thậm chí kể cả tài liệu trên kệ giá trong phòng làm việc của bố mẹ nhưng hoàn toàn không có tài liệu nào đề cập đến cách đọc Pháp tự Ma giới. Những thông tin vỏn vẹn về Pháp tự mà tôi thu thập được chỉ đơn giản nó là ngôn ngữ cổ, có cách sử dụng riêng, chỉ có Ma giới Hộ thần mới được học, giống như Thiên tự là của riêng Thiên giới Đạo nhân. Hai loại chữ này xung khắc nhau, không bên nào có thể học được của bên nào, cũng không thể sử dụng chung. Tuy nhiên, điều khiến tôi chú ý chính là nguồn gốc của nó. Sự thật, cả hai loại chữ đều được dùng viết bùa chú cho cả hai bên, và cùng bắt nguồn từ một ngôn ngữ cổ đại: Hồng Bàng ngữ. Có thể nói, từ Hồng Bàng ngữ này, các Phúc thần và Tà thần mới tách biệt ra thành hai bảng chữ, với cách đọc âm khác nhau. Do Thiên giới Đạo nhân và Ma giới Hộ thần đều theo ngữ hệ riêng biệt, thành ra chú ngữ cũng vì thế biến đổi. Không ngạc nhiên vì sao Thiên giới Đạo nhân không nghiên cứu về Pháp tự, bởi lẽ, nếu có biết, nó cũng là thứ vô dụng.


"Vậy thì vì sao lại có người tạo ra được bùa chú kết hợp được cả định chú từ Thiên tự và Pháp tự??" – Tôi ngả đầu lên ghế tựa và đẩy chân cho nó xoay tròn tròn.


"Liệu đến thư viện của Học viện có tìm được tài liệu không? Hoặc hỏi cô Phương dạy môn Thiên tự chú ngữ cổ đại; biết đâu lại hiểu thêm về điều này. Mình có nhớ cô từng nói ở trên Thế giới, nhiều nơi, các pháp sư, tu sỹ đã vận dụng Vu thuật để điều hòa Pháp tự và Thiên tự. Tuy không phải là kết hợp chúng với nhau như vậy... nhưng mà... có lẽ... có liên quan chăng?" 

Tôi bật dậy khi nhớ ra sự việc đó. Nếu như thư viện trường lẫn cô Phương đều không biết thì chắc chắn tôi vô phương rồi. Lôi bức ảnh trong điện thoại, tôi phẩy bút lông hất nó lên tạo thành màn hình 3D, có một vài định chú tôi có thể dịch được, nhưng có những chỗ rõ ràng Thiên tự nhưng viết sai chính tả và ngữ pháp hoàn toàn, đọc không hiểu gì, chưa kể đến đống Pháp tự chen lẫn trong đó. Có thể nói nó là cả một hệ thống kết cấu lằng nhằng, phức tạp, đến mấy tầng chú ngữ trong cùng một lá bùa. Người tạo được ra nó, có phải là thầy giáo Tú?? Nếu vậy, ông ta là một Thiên giới Đạo nhân cao tay, hay là một Ma giới Hộ thần quyền lực?? Tại sao lại mai danh ẩn tích làm một ông giáo quèn dạy học trên miền cao?? Hay người tạo ra nó là một người khác?? Vậy thì vì sao ông giáo Tú lại có được nó?? Điều quan trọng nhất chính là... ông ấy giờ đã biến đi đâu??


Tôi không biết có phải mình đang động vào thứ không nên động đến. Nhưng chỉ cần nhớ đến cảm giác trong mê cung đó, sự sợ hãi và tiếng kêu của bọn trẻ, tôi lại không cam lòng. Nhưng... một điều khác cũng thôi thúc trong tôi. Một kiến thức mới, một pháp thuật mới, những bí ẩn vô cùng lớn của cả hai Thế giới... Tuyệt vời làm sao!! Tôi thực sự bị kích thích khi khám phá chúng. Một chút liều lĩnh, một chút nguy hiểm... tất cả đủ để tôi sẵn sàng lao đầu vào bất chấp mọi sự ngăn cản. Dĩ nhiên, tôi sẽ lao đầu một cách từ từ và nhẹ nhàng, cảm nhận chút một sự hồi hộp khi chống luật đó nhưng vẫn đảm bảo an toàn cho bản thân. Tôi không có phải thiêu thân như ma truyền tin tôi tặng cho đứa bạn thân như vậy đâu!


.................................................. .


_ Em muốn tìm hiểu về Pháp tự?? – Giọng của cô Phương nhắc lại ý câu hỏi của tôi với cái nhìn có vẻ thăm dò. Tôi giật mình, hiện giờ Hội đồng có vẻ để ý việc của tôi của liên lạc với bên Ma giới hay không, và dù vốn chẳng liên quan gì thật, nhưng thế này hình như cũng hơi bị "tình ngay lý gian" thì phải.


_ Dạ không, dạ không!! – Tôi xua tay: - Cái em muốn biết là về Hồng Bàng ngữ cơ ạ!!Tức là vì sao từ một loại chữ cổ, mà có thể tách ra thành hai kiểu chữ riêng biệt và sử dụng khác nhau như vậy ạ!

Tôi khẽ thở phào khi hình như cô giáo có vẻ tin tưởng lời tôi nói. Dù sao, trước đó, nhiều lần tôi đã từng gặp cô hỏi về các ký hiệu biểu tượng cổ đại, cô cũng biết về sở thích của tôi cho nên chắc sẽ không nghi ngờ gì.


_ Thực ra, nói về Hồng Bàng ngữ... cũng không hẳn là chúng ta còn lưu được nhiều tư liệu đâu! – Cô giáo đứng lên, tiến về phía kệ sách. Sau khi tìm kiếm một hồi, cô lấy ra một cuốn sách nhỏ, cũ kỹ đưa cho tôi và nói: - Nếu nói về đầu tư nghiên cứu cổ ngữ, thì cuốn này được coi là cơ bản đấy. Em có thể cầm về đọc thử xem sao.


Tôi vui mừng nhận cuốn sách và nói:


_ Vâng, em cảm ơn cô!


_ Em có thể tìm thêm thư mục "Ngôn ngữ cổ" trên thư viện. Chắc là sẽ có thêm tài liệu đề cập. Thực ra, - Cô quay lại ghế nhìn tôi: - Hơn 20 năm gần đây, hầu như không có Đạo nhân nào thực hiện nghiên cứu về đề tài này... Cho nên, cô nghĩ, nếu em hứng thú, có thể thử xem sao!


Tôi cười ngượng, có vẻ cô Phương đánh giá tôi cao quá rồi.


_ À, quên mất! – Chợt cô nhìn tôi, mỉm cười: - Em nằm ở lớp kỹ năng đặc biệt đúng không? Cô nhớ em là mộng hành giả, Lam nhỉ?


_ Vâng ạ!


Cô giáo mỉm cười:


_ Có một Mộng thư viện, vốn được hình thành dựa trên bản sao của học viện này! Em thử tìm đến đó xem. Nó nằm trong Mộng giới nên chỉ có các Mộng hành giả mới tới đọc được. Cô thì chỉ mới nghe qua từ thầy Hưng và thầy Tuấn thôi... Thấy bảo hai thầy đó cũng từng đến thư viện đó rồi. Nếu có thể... em nên thử.


_ Mộng thư viện?? – Tôi ngạc nhiên. À, đúng là có Mộng giới, nơi mà linh lực được tạo thành từ các giấc mơ biến đổi thành vật chất. Nhưng mà... một nơi được gọi là Mộng thư viện thì...


_ Cô không phải Mộng hành, nên cũng không rõ! – Cô Phương bật cười: - Bên cô có Tàng viện riêng để cất chứa tài liệu cho Tạo giả nào muốn tìm hiểu. Nhưng cái này thì không giúp em được.


Tôi cười, và nhìn vẻ mặt nửa đùa nửa thật của cô. Đúng vậy, Tàng viện là nơi chỉ dành riêng cho người cùng hệ kỹ năng đặc biệt, người ngoài không được phép vào. Nói như vậy, Mộng thư viện cũng chính là một nơi như thế, xây dựng ở Mộng giới, để chỉ có Mộng hành giả mới tới được. 


Hết chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro