Chương 6: Mộng thư viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mộng thư viện... Mộng thư viện.... tôi cứ mãi ám ảnh suy nghĩ về thứ đó. Một thư viện dựng ở Mộng giới. Làm cách nào để đi đến đó?? Trước giờ, việc đến Mộng giới là một điều ngẫu nhiên đối với tôi, lúc được, lúc không. Lần nào tập cũng đến một nơi xa lạ, khác với lần trước; có hôm cố hết sức cũng không tới được. Đừng nói cái thư viện đó mặt mũi ra sao, thậm chí, chưa bao giờ tôi gặp một tòa nhà nào, mỗi khi du trình tới Mộng giới đó. Cô Phương bảo thầy Hưng và thầy Tuấn từng đến. Trình của tôi là gì mà so sánh với hai bậc "lão làng" của Mộng hành giả đó. Mà nếu tò tò đến hỏi, không biết có bị các thầy tra vặn gì không? Thầy Hưng thì không nói làm gì, nhưng thầy Tuấn là chúa đa nghi, có thánh mới biết liệu thầy có đoán ra điều gì bất thường khi tôi hỏi về nơi đó. Ôm gối ôm lăn qua lăn lại trên giường, tôi chép miệng: "Rốt cuộc có nên đi hỏi không, hay là cứ "giấu dốt" mà tự mò đường tới đó??"

Cuối cùng, không cưỡng lại cơn buồn ngủ, tôi bắt đầu lẩm nhẩm: "Mộng thư viện... Mộng thư viện... Mộng thư viện". Rồi hoàn toàn không biết trời đất gì nữa.

.................................................. ..

Nếu khoa học nói đây là Lucis Dream, vậy thì chắc tôi đang trong trạng thái Lucis Dream thật. Cảm giác lâng lâng khó tả với một thế giới mù mờ hiện lên trong đầu. Lấy hết lý trí để tái tạo nó theo ý mình, đó là cách để bước vào Mộng giới.

Trước giờ, tôi rất dễ giật mình ở giai đoạn xuất hồn, nhất là lúc đi vào hố đen thăm thẳm để kéo ra khỏi xác. Trong trường hợp vào Mộng giới, nó còn là một con đường gồ ghề, khó khăn hơn. Mỗi người có một cách vào Mộng giới khác nhau; nghe đâu, thậm chí là đứng trên bồn cầu vặn van xả nước để bị cuốn đi nữa thì phải...?? Cách của tôi, nghe chừng không "ghê" bằng. Nhưng có lúc, tôi ước gì mình đứng ở trên toilet mà xả van cho nước cuốn đi còn hơn.

Hiện giờ, tôi đang ngồi trên lưng một con ngựa, nó cứ thế phi nước đại trên một con đường nhỏ ngoằn nghèo, hoàn toàn không có bóng người đi lại. Băng qua một cánh đồng hoang vu trơ gốc rạ, nó sẽ lại đến một cánh rừng bạt ngàn tối tăm. Và nhất là, không có người, nhưng có rất nhiều quái vật. Quái vật của Mộng giới đều là do ác mộng tạo thành. Nhìn chung, nó không gây nguy hại gì, ngoài việc hù dọa người qua đường; nhưng tôi là đứa sợ ma, nên việc hù dọa đó luôn có tác dụng. Có một con nhỏ búp bê lúc nào cũng nhè đoạn đường ở đầu rừng mà nhảy xổ ra làm tôi đứng tim muốn chết. Cứ vậy, tôi cầm dây cương, để con ngựa chạy, đảm bảo cho những màn hù dọa kia không khiến tôi sợ cứng hoặc rớt xuống đường, như vậy, tôi coi như an toàn đến được Mộng giới. Quan trọng chính là, tôi đủ bình tĩnh để điều khiển nơi mình cần đến hay không. Chi cần phi qua hàng rào trước mặt kia... Đó chính là Mộng giới của tôi rồi. "Mộng thư viện... mộng thư viện..."

Khi con ngựa bay vút qua hàng rào cổng đó, mọi thứ chạy nhanh loang loáng sắc màu nhập nhằng xanh đỏ như cầu vồng, để rồi, đột nhiên, tôi giật mình nhìn thấy: Một tòa nhà màu hồng son với cổng vòm tam giác theo kiến trúc châu Âu trước mặt... Có lẽ nào đây lại là...

_ Mộng thư viện! - Tôi khẽ thốt lên để rồi sau đó giật mình. Tòa nhà đó đang bay lơ lửng giữa trời và bản thân tôi cũng đang... lơ lửng ở một miệng vực.

Chỉ giây phút kịp định hình mình sắp ngã, và thế là tôi ngã thật. Cả tôi lẫn ngựa đều lao nhanh, chới với trong không gian. Tim như muốn dựng ngược, sống lưng lạnh toát, chân giãy dụa đạp giật mạnh, toàn bộ hệ thần kinh như muốn giãn căng như dây đàn, lại còn là đàn sắp đứt dây nữa chứ.

_ Không xong, phải tỉnh dậy thôi! - Tôi cuống quýt, cố gắng định tâm, liên kết lại Linh mệnh - sợi dây nối hồn và xác. Chỉ cần một cái động chân của thể xác lúc này cũng đủ giúp tôi sống lại. Muốn làm được vậy, ắt phải dùng một ý chí lớn lắm để thúc bách cái khối thịt ì ạch không có linh hồn kia.
Ngón chân tôi khẽ rung lên nhẹ nhưng sự thật tôi cảm giác nặng như nâng tạ 50 kg vậy. Rồi đến khi có phản ứng, hai chân bắt đầu giật mạnh như có điện chạy qua làm cho nan giường kêu cái "rầm". Tôi mở mắt trừng trừng nhìn trần nhà với vẻ hoảng hốt. Suýt chút nữa, thứ tôi cảm nhận không phải lưng trên giường, đầu trên gối mà là chôn hồn nơi đáy vực thẳm rồi.

.................................................. .............

_ Lam, sao trông mi "đần thối" thế? - Diệp ngó ngay trước mặt làm tôi giật mình.

_ Ta không sao!! - Tôi cười cười và nhận ra tình hình của mình. Hiện đang trong giờ thực hành và cũng sắp tới lượt tôi, nhưng Diệp nhận ra tôi còn đang mải mê nghĩ ngợi gì đó.

_ Đến lượt mi rồi đó! - Diệp nói: - Mi vẫn định tiến hành thuật tấn công à?

Tôi cười:

_ Uhm, nói chung về phòng thủ cũng tạm ổn rồi. Giờ ta muốn chuyển thử sang tấn công.

_ Mi thừa biết các thuật công kích của chúng ta yếu xìu ah! Vốn dĩ đâu có thấm tháp gì?? Hơn nữa lại còn khó lòi mắt!

_ Nhưng mà cũng đâu phải vì thế mà bỏ chứ. Dạo gần đây những người theo thuật công kích ít quá! Nên ta cũng muốn thử vào đó xem sao. - Tôi giơ tay chữ V và cười nhăn nhở.

_ Suốt ngày thích đâm đầu vào chỗ ít người, khó nhằn! - Diệp nhăn mặt.

Tôi cười hê hê và vẫy tay chào nó khi nghe thấy tên mình xướng gọi. Thầy giáo nhìn tôi và nói:

_ Vẫn thực hành Công kích đúng không? Lần trước Lôi Điện Thuật của em khá tốt! Đã muốn chuyển sang chú thuật khác chưa?

Tôi gật đầu:

_ Vâng, em hiện đang luyện chú Băng Phong Tiễn.

_ Ồ, - Thầy giáo nhìn tôi: - Đã lên chú pháp trung cấp rồi cơ à? Được rồi!!

Sau đó, thầy nhập lệnh để một hình nhân bằng thép trồi lên từ mặt đất. Sân tập của chúng tôi thiết kế khá hiện đại với công nghệ kết hợp cùng phép thuật. Lực tấn công sẽ được đo trên thiết bị gắn ở hình nhân, đồng thời chỉ ra sai số khi dụng phép. Với trình độ sơ cấp, hình nhân sẽ là mục tiêu nhất định, sau đó tăng dần lên về số lượng, và thậm chí di chuyển bất kỳ trên sân tập.

Xoay cán bút một vòng, tôi vẽ những Thiên tự định chú lên không trung và hất mạnh về phía đối phương. Một mũi tên xé gió tạo ra mang theo hơi lạnh buốt xuyên thủng hình nhân bằng thép kia rồi tan biến thành những tinh thể tuyết xanh lấp lánh.

Thầy giáo kiểm tra chỉ số hiện thị trên màn hình máy tính rồi ghi chép lại vào Ipad của mình:
_ Tạm ổn đối với lần đầu thực hành! Tuy nhiên lực của em vẫn còn chưa đủ. Ngoài ra, khả năng nhắm bắn cũng còn nhiều sai sót; mũi tên không nhắm trúng điểm yếu của địch. Nếu tiến đến mức cao hơn, em trượt chắc. Vẫn cần luyện tập lại phần định chú "phương vi" (xác định mục tiêu). Nó ảnh hưởng tới yếu tố "định" (đích ngắm) khi nhắm vào đối thủ đấy.

_ Dạ vâng, em cảm ơn thầy! - Tôi mím môi nhẹ và cúi đầu, trong lòng cảm thấy tiếc khi bản thân thực sự đã rất cố gắng cho lần thực hành này. Tôi đã nghĩ, có thể mình sẽ làm tốt hơn cơ.

_ Lam này, - Đột nhiên thầy gọi giật lại làm tôi ngạc nhiên.

_ Dạ, vâng??

_ Thầy cần nói việc này. Tuy sử dụng các đòn tấn công trên những chú ngữ có sẵn là điều tiện lợi... nhưng nó không có nhiều ý nghĩa nếu kẻ địch tấn công thực sự. Nếu em suy xét đến việc tham gia vào lớp công kích thì cần nghĩ đến việc tấn công bằng những định chú tự tạo.

_ Định chú tự tạo ạ?? - Tôi tròn mắt ngạc nhiên, trong đầu nghĩ thầm: "Nó khó thí mồ luôn cơ mà".

_ Em cứ thử suy nghĩ về điều đó xem sao! - Thầy khẽ cười, nhìn tôi với vẻ khuyến khích. Gương mặt tôi hơi nhăn lại trong thoáng chốc, đủ để thầy giáo không nhận ra.

_ Vâng ạ!- Tôi cảm giác khi nói, tiếng "vâng" như bị bẻ làm đôi vậy. Đúng là gợi ý của thầy rất thú vị, nhưng với khả năng của tôi, nó còn hơi bị xa tầm với.

Quay lại chỗ của mình, Diệp đã đón tôi và hỏi:

_ Tình hình của mi sao?

_ Tạm ổn với lần đầu! - Tôi nói: - Thầy bảo vậy. Haizzz, ta đã nghĩ lần này chuẩn bị như vậy sẽ tốt hơn cơ. Ai dè...

_ Thôi đi! - Nó cốc đầu tôi: - Thử định chú trung cấp ngay lần đầu mà muốn ăn ngay, mỡ đâu cho mi húp thế hả??

Sau đó nó bật cười nói luôn:

_ À, tiện thể nói cho mi biết tin mừng ah!! Có kẻ vừa liên lạc với ta, bảo là đội của nó sắp được quay về... Đố biết ai nào??

Nhìn gương mặt nhăn nhở của Diệp, tôi trợn mắt:

_ What?? Cái Nga liên lạc với mi rồi hả?? Đội của nó sắp về thật hả??

_ Hờ hờ, có thật với giả gì ở đây! Đương nhiên. Thấy bảo chuyến vào Nam lần này đi thực tế cũng ok lắm. Khoảng một tuần nữa là quay ra rồi. Tiện thể, nó bảo nó sẽ xử lý mi!

_ Sao lại xử lý anh? - Tôi ngạc nhiên.

_ Ờ thì vụ đứa nào đó bị tấn công, ngất mất hai ngày không báo nó. Đứa nào đó tò mò dám làm ngược lệnh Hiệu trưởng và bị Hắc sứ mò đến tận nhà dọa cũng không báo nó. Đứa nào đó mở tiệc ăn mừng mà lơ luôn không mời cả ta và nó...

_ Im ngay! - Tôi chặn họng con bạn thân: - Mi nói hết với nó những vụ đó à?? Ai cho mi mách tội anh hả?

_ Hờ hờ, tại nó hỏi có chuyện gì hay không? Mà mi cũng đâu có bảo anh phải giữ kín bí mật cho nên là... - Gương mặt vờ vô tội kia rõ ràng khẳng định là chủ nhân của nó cố tình phạm tội.

_ Anh ghét mi!! Oaoaoa, nó sẽ giết anh mất!! - Tôi ôm mặt. Đứa bạn dữ như Sư tử Hà Đông đó sẽ xé xác tôi vì tội không chịu chia sẻ cho bạn bè nghe cho coi.

Diệp rất phấn khởi khi nhìn thấy vẻ mặt đó của tôi:

_ Haha, đáng đời mi lắm mà!!

Phồng má giận dỗi, tôi nhìn Diệp với cái vẻ: bạn với chả bè thế đó làm cho nó càng khoái chí tợn hơn.

********************

Về đến nhà, tôi leo lên phòng ngồi phịch xuống giường và lôi tờ giấy Diệp đưa cho khẽ cười nhẹ.

" _ Chuyện mi nhờ, anh làm cho rồi đây! Còn ghét anh nữa không? - Diệp dúi tờ giấy vào tay tôi và nói: - Nhưng mi tự nhiên muốn tới đó làm gì vậy?

_ Thì là để trau dồi khả năng, học hỏi thêm các tiền bối! - Tôi nói với giọng trơn quớt làm Diệp phải bụm miệng buồn nôn. Nó bảo:

_ Thôi xin. Mi không phá là may, còn dám mở mồm tỏ ra chăm chỉ. Thế định trả công anh thế nào?

_ Như đã hứa, Capuchino Chiller đang chờ mi đó. Nhưng phải đợi anh kiểm tra xem thông tin mi cung cấp cho anh có được việc không đã. - Tôi vỗ vỗ vào vai nó cười hì hì. Vẻ mặt Diệp thì như thể: mi cứ việc, đương nhiên thông tin anh đưa là chuẩn."

Phải, tôi nhờ Diệp tìm hiểu về Mộng thư viện và cách có thể an toàn đến được đó. Nhìn chung, nếu không muốn chường mặt ra cho người ta nghi ngờ thì đành phải nhờ tới mối quan hệ. Tên bạn trai của Diệp lại là cháu họ của thầy Hưng, người đã từng tới Mộng thư viện. Tôi năn nỉ Diệp nhờ tên đó hỏi hộ về nơi này, mà cố gắng mạo danh là để bổ sung vào cái kho chứa "google" của nó. Giờ thì cái thành quả đó đang nằm trong tờ giấy này đây. Có bạn có bè đúng thật là tốt quá đi! Giờ thì ... đi ngủ thôi!

************************

Theo đúng hướng dẫn, sau khi đi hết đoạn đường để vào Mộng giới, tôi kết tay thành ấn chú. Gập hai ngón giữa lại áp vào nhau, sau đó áp các đầu ngón tay còn lại thật chặt và niệm mã chú để mở đường tới thư viện.

_ Saamonkaida! (Khai Môn)

Cuối cùng, giữ nguyên hai ngón cái và mở ấn để tạo cổng. Quả nhiên, như viết trong tờ hướng dẫn, một luồng sáng chói mắt hiện ra. Tôi như thấy bản thân bị nuốt chửng, con ngựa cũng không còn tồn tại. Cả người như bị hút nhanh về phía ánh sáng, cho đến khi nó dần dần tắt.

Mở mắt ra, tôi thấy mình đứng ở một đại sảnh lớn. Sàn lát bằng đá cẩm thạch, cầu thang lớn dẫn lên tầng hai là những khối đá hồng ngọc lựu nguyên tảng. Tòa nhà được thiết kế giống như một tu viện sang trọng, và sáng loáng bởi ánh đèn chùm kết từ lấp lánh muôn sắc pha lê đang rủ xuống từ mái vòm cao trên trần nhà.

Còn đang ngộp thở trước tráng lệ của nơi đây, tôi nghe thấy có tiếng người phía sau gọi:

_ Thưa cô!!

Quay người lại, tôi thấy một chị lễ tân xinh xắn đang mỉm cười thân thiện, tôi cũng vội cúi đầu:

_ Chào chị!

_ Tôi có thể giúp được gì ạ? - Chị lễ tân lễ phép cúi người lịch sự, điều đó làm tôi hơi bối rối. Bất cứ ai tỏ ra nhún nhường trước mặt đều khiến tôi có cảm giác được trọng vọng thái quá. Điều không hợp với một con nhỏ như tôi chút nào.

_ Vâng, - Tôi đáp lễ và nói: - Em muốn đến mượn sách của thư viện. Không biết phải làm thế nào?

Chị lễ tân gật đầu như hiểu chuyện và dẫn lối cho tôi đến quầy thủ thư.

_ Cô bé này muốn mượn sách! - Chị gái lễ tân xinh xắn nói chuyện với bác thủ thư. Bác gái đó gỡ chiếc kính dày ra, chăm chú nhìn tôi rồi hỏi:

_ Đã đăng ký thẻ thư viện chưa?

_ Dạ, cháu mới tới lần đầu ạ! - Tôi nói.

Bác gái đưa một tờ giấy cho tôi bảo:

_ Điền đầy đủ thông tin vào đây để làm thủ tục.

Tôi ngơ ngác nhận lấy nó, bất giác buột miệng:

_ Dạ, thế lệ phí nộp là bao nhiêu ạ?

Chị lễ tân lẫn bác thủ thư nhìn nhau một lúc như thể tôi là người ngoài hành tinh rồi phá lên cười.

_ Đúng là lần đầu có khác. Cháu không hỏi những người trước đây à? Chỗ này dành riêng cho các Mộng hành giả. Phí thu chiết lấy từ giấc mơ của họ. Chỉ cần đăng ký, thẻ mượn sẽ tự động dựa vào số lần đọc để thu giữ linh lực đó. Đấy là cách để Mộng thư viện hoạt động. - Bác thủ thư sau khi cố nín cười, liền giải thích.

Tôi gật đầu dù cũng chẳng hiểu rõ nguyên tắc hoạt động ở đây lắm. Điền xong thông tin, bác gái đọc lại một lần để kiểm tra lại:

_ Hoàng Như Lam, 20 tuổi. Là Thiên giới đạo nhân tập sự. Đang học tại Học viện Thiên Long năm thứ ba. Kỹ năng đặc biệt: Mộng hành. Bác đọc thông tin như vậy đúng chưa?

_ Dạ vâng, đúng ạ! - Tôi gật đầu.

Giấy đăng ký được đưa vào máy quét để nhập thông tin, sau đấy, từ chiếc máy đó, một luồng sáng hiện lên, cô lại thành một miếng thẻ hình chữ nhật xinh xắn. Bác thủ thư đưa nó cho tôi và bảo:

_ Thẻ thư viện của cháu đây! Chào mừng đến Mộng thư viện. Nếu có bất cứ chuyện gì, có thể hỏi chị Uyên đây - Bác gái chỉ vào chị lễ tân: - Hoặc hỏi bác. Bác tên là Dung.

_ Dạ vâng, cháu cảm ơn! - Tôi khẽ cười vui vì nhận thấy, nơi này thật thân thiện, gần gũi. Bác thủ thư lẫn chị lễ tân đều dễ thương, không hề tỏ ra gay gắt, khó gần như mấy bác trông thư viện trường tôi vậy.

Mộng thư viện này quả thực thật rộng lớn. Người ta thường bảo, các Mộng hành giả là những người nắm giữ những tư liệu tuyệt vời nhất thế giới. Bởi mọi nơi trên Trái Đất này đều bị hữu hạn bởi không gian, nhưng riêng Mộng giới, nơi này không bao giờ chịu tác động của thời - không, lại càng chẳng biết đến hủy hoại. Nó tồn tại vĩnh cửu có thể một phần bởi nó cũng không hề có thật.

Cá nhân tôi giờ đây chỉ cảm thấy bị thu hút bởi những giá sách dài đến vô tận và chật kín. Chúng thật quá đỗi hấp dẫn. Giờ thì phần nào tôi có thể hình dung được tới kho sách của các Truy Tông giả giống như Diệp vậy. Đây quả là thiên đường. Nhất là... không có một bóng người, một mình tôi hoàn toàn yên tĩnh, tự do lựa chọn. Vỗ vỗ vào mặt, tôi cố gắng xác định trọng tâm. Thứ đang cần tìm là Hồng Bàng ngữ và Pháp tự Ma giới. Nếu không nhớ việc cần làm, có khả năng, tôi sẽ mê mệt với đám sách này mà quên luôn mục đích chính mình tới đây mất.

_ Ah, kho Ngôn ngữ cổ đây rồi! - Tôi reo lên khi tìm được dãy sách mình cần kiếm. Có điều... dãy sách này quá đỗi khủng bố rồi. Thậm chí nó còn cao gấp đôi tôi luôn. Tôi thở dài và nhìn tay mình. Hôm nay, tôi đi người không, thậm chí cũng không mang cả bút lông đi nữa. Không thì ít nhất có thể tạo ra vài chú ngữ tìm kiếm đơn giản rồi.

_ Đành vậy! - Tôi nhăn mày và tìm kiếm thủ công. Hướng dẫn ghi chú bằng miếng đồng nhỏ gắn ở từng ngăn sách phần nào giúp cho tôi xác định được nhanh chóng. Có vẻ ở mấy tầng thấp đều là các chú ngữ hiện đại để người đọc dễ lấy. Còn các chú ngữ và nghiên cứu về thời viễn cổ đều ở trên tít cao... Và quan trọng là... tôi nheo nheo mắt nhìn lên ngăn sách gần trên cùng nhất. Lạy chúa, mặc dù nó chỉ là một hộc nhỏ cũ kỹ khó nhìn, nhưng tôi vẫn thấy được chữ "Pháp tự sơ cấp" ở đó. Ngay bên cạnh là cuốn "Cổ ngữ tổng hợp đại cương". Đây chẳng phải cuốn sách tổng hợp toàn bộ các bảng chữ xuất phát từ Hồng Bàng ngữ của Nhà Ngôn ngữ học - Vu thuật sư Hà Duy Lâm nổi tiếng đầu Thế kỷ XX sao??

Tôi chỉ muốn hét lên: Mộng thư viện, I love you!! Lưu trữ cả sách cổ hiếm có khó tìm như vậy, nơi này đúng là số zách!! Tuy nhiên, vấn đề đặt ra là... nó cao ngoài tầm với của một con chiều cao khiêm tốn 1m60 như tôi (được rồi, đó là cộng thêm 2 phân độn của dép nữa).

Nhìn quanh tìm kiếm, cuối cùng tôi cũng thấy có thang gỗ dựa ở góc tường. Khệ nệ tới đó khiêng chiếc thang vừa nặng, vừa cứng; ít nhất, tôi cũng có công cụ để leo được lên trên đó.

Bước được đến chừng 6 bậc thang, nhìn xuống dưới tôi đã muốn chóng cả mặt, chưa kể cái thang cứ thi thoảng rung nhẹ theo sức tựa. Quả thực là tôi sợ leo thang lắm, lúc nào cũng tỳ cả người vào. Lúc nào leo cao, tôi cũng có suy nghĩ: Liệu nó có đổ không? Liệu nó có chắc không?? Thông thường, chẳng bao giờ tôi dám leo thang lên tận đỉnh cả bởi lẽ, leo lên thì dễ, chứ leo xuống... đúng là chỉ nghĩ nó mà trơn tuột một cái là mình đi đời nhà ma.

Ấy thế mà cuốn sách đó, dù leo đến đỉnh thang, tôi còn phải rướn nhón người thì may ra mới lấy được. Nguy hiểm quá vậy trời!! Đúng là lúc đầu còn dám liều mạng. Nhưng tới khi chuẩn bị chạm được vào sách, tôi thấy cái thang bắt đầu rung lên. Bao nhiêu can đảm bay đi hết, khiến tôi bám chặt lấy giá sách, chân ngoắc chặt vào thành thang. Kết quả không nói cũng biết, tôi bị mắc kẹt trong tư thế ấy. Nếu giờ tôi bỏ tay ra thì không có điểm tựa để bám, mà nếu bỏ chân ra thì không có chỗ để đặt; hơn nữa cái thang bị tôi kéo, giờ góc đã lung lay, chứ không còn chắc chắn nữa. Không cần thận bước, nó có thể bị trượt như chơi.

_ Mẹ ơi, sao mà con lại leo cao đến thế này!! - Tôi nhìn cái độ cao đó muốn khóc. Nếu bị ngã, ít nhất cũng què chân bó bột hai tháng chứ chẳng chơi đâu.

Thế nhưng, cứ để bản thân bị treo như vậy không phải là cách hay. Nhìn lên nhìn xuống một hồi, cuối cùng, tôi cũng tạm nghĩ ra cách thoát thân. Nếu ôm quyển sách to như vậy leo xuống, nhất định là không được. Chi bằng tôi cứ lấy rồi vứt nó xuống đất, sau đó cố quờ chân chạm vào thanh ngang đỡ ở dưới và leo xuống, như vậy sẽ an toàn hơn.

Đánh giá đó là cách tốt nhất lúc này, tôi không suy nghĩ thêm, cố với tay lấy sách... Tuy nhiên, trước lúc tay tôi chạm vào cuốn sách đó thì một bàn tay khác đã kéo nó khỏi giá.

_ Hử?? - Tôi ngạc nhiên và nhìn sang bên cạnh. Người đó cũng quay sang nhìn tôi. Đến khi tôi nhìn xuống chân thì thấy, kẻ đó đang bay lơ lửng chứ không phải vật vã khổ sở dùng thang như tôi lúc này.

Giật mình và hoảng loạn một chút, tôi buông tay khỏi giá bám rồi trượt chân khỏi thanh ngang của thang đỡ.

_ Oái!! - Tôi hét lên sợ hãi nhưng rồi thấy mình khựng lại, không bị rơi xuống đất. Quay đầu nhìn, tôi thấy mình được người kia giữ lấy tay. Người đó cầm chắc cuốn sách rồi từ từ tiếp xuống đất; nhờ vậy tôi cũng được hạ cánh an toàn.

Đó là một thanh niên cao hơn tôi chừng cả cái đầu. Anh ta chắc cũng lớn tuổi hơn tôi một chút. Áo phông xám không cổ mặc bên trong, ngoài khoác một chiếc sơ mi kẻ ca rô màu đỏ đen, tay áo xắn đến khuỷu. Trên tay trái còn đeo một chiếc bùa bằng bạc hình lông vũ. Gương mặt người đó, có lẽ nổi bật nhất là đôi mắt sâu đến hút hồn người khác; hơn nữa lại có ánh nhìn chòng ghẹo, rất hợp với nụ cười nửa miệng; mà đích thực tôi không có chút cảm tình nào. Đã nói hết chưa nhỉ? Sở dĩ tôi ấn tượng đôi mắt và cái miệng của anh ta... đơn giản bởi lẽ đó là những thứ duy nhất tôi nhìn thấy được. Nửa trên của khuôn mặt cho tới hết sống mũi đã bị che bởi một chiếc mặt nạ sắt ôm sát kín. Liếc kỹ thì... tôi không có thấy sợi dây buộc nào vòng qua mái tóc ngắn trông hơi lỉa chỉa của anh ta. Cứ như thể, chiếc mặt nạ đó được ốp thẳng vào mặt vậy.

_ Cảm... cảm ơn anh! - Tôi nói.

_ Không có gì! - Anh ta đáp lại, giọng nói bình tĩnh, nghe khá dễ chịu.

Người đó quay đi cầm theo cuốn sách mà tôi đã liều mạng muốn mượn...

_ A... - Tôi khẽ kêu lên khiến anh ta quay lại:

_ Có chuyện gì sao?

_ Cuốn sách đó... - Tôi chỉ vào nó: - Ờ... tôi...

_ Tôi đang cần nó gấp! - Anh ta nói thẳng: - Cô mượn sau đi!

Gương mặt thở dài thất vọng của tôi cũng không khiến người đó mủi lòng. Trước khi quay đi, anh ta còn nói:

_ Muốn lấy sách có thể dùng Khinh công thuật, không cần dùng thang đâu.

"Hể??" - Tôi ngạc nhiên nhìn bóng người đó khỏi và chỉ muốn cốc vào đầu mình. Ở đây có thể dùng "Khinh công thuật" sao? Vậy mà mình không biết! Suýt chút nữa tôi còn định hỏi sao anh ta biết bay cơ đấy! May mà không lỡ mồm...

Tôi nhìn lên trên cao, ngăn sách Pháp tự vẫn còn đó. Có lẽ cứ thử lấy nó xuống xem sao. Dù rằng, tôi không đảm bảo mình sẽ hiểu.

Hết chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro