Chương 2: Sinh nhật vui vẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Con người Ôn Kha không ngốc, hỏi cô giá chính là có ý muốn làm cô, nhìn trúng. Cô thuận thế theo câu hỏi của người đàn ông mà nói gốc rạ, chủ động tiến lại gần hai bước quỳ bên chân anh ta, rất biết vâng lời, không còn dáng vẻ ương ngạnh ngạo mạn khi dùng chai rượu đập đầu người ta trong quán bar. Bịch một cái quỳ xuống, đặc biệt lộ ra kênh rạch, cô dựa vào mặt kiếm cơm, thực sự không thể bị đánh thành đầu heo như Vương Á. Trong khoảng thời gian dưỡng thương không tiếp khách thì sống chỉ uống gió Tây Bắc, hoàn toàn chơi xong.

"Có chút hiểu lầm, anh xem cho dù thế nào..."

Ôn Kha quỳ về phía kia, giống như không có xương cốt, xương tay đều đang run rẩy, là đàn ông nhìn thấy dáng vẻ thướt tha mềm mại của cô ít nhiều gì đều có chút hứng thú, giọng nói cũng đắn đo vừa đúng, có chút ấm ức hỏi anh ta muốn thế nào, thái độ mặc cho người ta xử lý. Ý chính là cởi sạch mặc anh ta chơi đùa, như vậy dù ít dù nhiều người đàn ông cũng có chút tâm tư nghiêng đi, không kìm nén được. Sau đó lại nghe Ngụy Tử Thiên nói một câu.

"Cô ngẩng đầu lên cho tôi nhìn xem, có đáng hai ngàn rưỡi hay không."

Ôn Kha biết loại nhân vật như Ngụy Tử Thiên, bản thân chưa từng gặp, nhưng biết anh ta chơi ở tầng VIP cao nhất, ngẩng đầu chỉ trong nháy mắt đã phát hiện ý nghĩ của mình sai lầm.

Dáng vẻ hời hợt của người đàn ông này vô cùng anh tuấn, hình dáng gương mặt thâm thúy, mắt một mí, đuôi mắt hơi xếch lên, mắt khép hờ, môi mũi phác họa vừa đủ, biểu cảm có chút hương vị trêu đùa, ngả ngớn và ý châm biếm cùng tồn tại. Là người đàn ông tương đương chất lượng tốt, loại kỹ nữ như bọn họ ngay cả chạm vào người ta một cái cũng không xứng, địa vị đặt ở đây, có thể đè chết người ta.

Tổ tông trong nhà Ngụy Tử Thiên bắt đầu coi như làm quan, danh hào gì cũng có, thuộc hạ một đống chính khách, đều là phe phái trong trùm xã hội đen, cũng đâm rất sâu, không chút nào có thể lay động. Người đàn ông như vậy ngồi ở đây, ra mặt cho người phụ nữ bị đánh kia, nói lên anh ta nhìn trúng Đường An An.

Củ rễ hành Ôn Kha, loại mặt hàng 500 tệ, ngẩng đầu một cái chỉ trong nháy mắt bị Ngụy Tử Thiên nhìn ra đang cố làm ra vẻ, dáng người không được đẹp, eo thô chân to, làn da là làn da người da vàng khỏe mạnh, gương mặt bình thường không có gì đặc sắc, còn có chút phì nộn của trẻ sơ sinh. Cho dù dáng người không được tốt lắm, nhưng mà có đàn ông thích loại dáng người đầy đặn này, lợi khí thực chiến.

"Cô đang nói dối."

Anh ta nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, bày tỏ Ôn Kha nói giá hai ngàn rưỡi hơi cao, cùng lắm là 1000. Sau đó lắc ngón tay, người bên cạnh đẩy một xe rượu ra. Không nhiều không ít vừa vặn năm cái, cũng là số lượng Vương Á phải chịu.

"Cô ra tay hay là tôi ra tay?"

Ngụy Tử Thiên hỏi cô, Ôn Kha đưa mắt nhìn năm chai rượu, sau lưng bất chợt cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng, cô run rẩy không nói nên lời, sợ tới mức tè ra quần, thực sự hơi buồn cười, nhìn bên ngoài cửa, giọng nói run run kêu lên.

"Anh Thiên... Có thể hay không..."

"Đừng gọi anh, tuổi của tôi nhỏ hơn cô."

Ngụy Tử Thiên chậm rãi mở một chai rượu, uống một ngụm trước, sau đó tưới lên đầu Ôn Kha, từ trên xuống dưới, rượu vang rào rào xối toàn thân cô, Ôn Kha không mở mắt ra được, vội vàng nằm sấp xuống dập đầu mấy cái như chúc tết cho Ngụy Tử Thiên. Âm thanh cộp cộp đập đầu nghe có vẻ dọa người, cô cố ý, chỉ vì không muốn da thịt chịu khổ, có gì sai.

"Chị em của cô anh dũng hơn cô nhiều, người ta không dập đầu."

Vừa dứt lời, người đàn ông xách chai rượu vang, không chút do dự đập lên đầu cô. Nên cảm ơn anh ta lựa chọn chai không tính là dày, không cần thương tổn lần hai, một lần là nát, vụn thủy tinh theo rượu vang rơi xung quanh cô. Ôn Kha vẫn duy trì tư thế quỳ dập đầu với người ta, đột nhiên bị đánh một cái, bên tai ong một tiếng.

"Một."

Anh ta thuận thế mở chai rượu thứ hai, giội từ đầu xuống dưới, Ôn Kha quỳ không nhúc nhích, không biết sống hay chết, khi anh ta chuẩn bị đập chai rượu thứ hai bất chợt che mặt.

"Hai."

"Cô che mặt làm gì?"

Ngụy Tử Thiên hỏi cô, lúc này người phụ nữ quỳ bên chân đỉnh đầu bắt đầu rướm máu, giọng nói của cô không to, ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách nhìn gần như trong suốt. Cô không thể nói mình dựa vào mặt ăn cơm đúng không, trang điểm ít nhất còn dễ nhìn, nhưng sợ nói ra, Ngụy Tử Thiên biết cô để ý tới mặt mình, cố ý rạch hai nhát thì toi.

"Tôi... Đầu tôi choáng váng... Anh Thiên... Tha cho tôi..."

Cô khóc vô cùng thê thảm, bên tai từng đợt nổ vang mà qua, nhưng làm kỹ nữ, đặc biệt là kỹ nữ hạ đẳng như cô, đứng phố kiếm khách da mặt đều không cần, đương nhiên sẽ mặt dày mày dạn tranh thủ một con đường sống cho mình. Ôn Kha dùng cả tay chân, ôm ấp đùi Ngụy Tử Thiên, chiếc quần có giá trị xa xỉ bị máu của cô thấm đỏ lên, mở miệng gọi anh ta là anh Thiên. Cho dù là kỹ nữ, không phải có chữ nữ bên cạnh sao, đối với phụ nữ sao nỡ ra tay nặng như vậy, vừa ôm đùi người ta, cố ý dùng bộ ngực đầy đặn dán sát vào, đè ép thật chặt.

Sắc mặt người đàn ông lập tức trở nên khó coi, dính máu của cô không biết có bị nhiễm bệnh aids hay không. Thuộc hạ ở bên cạnh vội vàng chạy tới kéo, một trái một phải kéo cô đi. Đầu Ôn Kha rướm máu, chảy tới đôi má nhìn có chút dọa người, đôi mắt cô chưa mở, lập tức nghe người đàn ông nói....

"Nghe nói ngày hôm qua là sinh nhật cô."

23 tuổi, sinh nhật 23 tuổi của một gái điếm. Anh ta cầm lấy chai rượu thứ ba, lần này không xối lên người cô, nảy sinh ác độc đập lên đầu cô, bình rượu theo tiếng mà bể vỡ.

"Sinh nhật vui vẻ."

Tuy chậm một ngày, nhưng mà anh ta nói như vậy, miệng có hương vị chúc phúc.

Một chai tàn nhẫn này khiến cả người cô đều trở nên không rõ lắm, quỳ trên đất cố gắng chống đỡ mấy giây, bên cạnh đều là vụn thủy tinh. Cô không dám ngã xuống, đành phải giống một cây cổ thụ nằm nghiêng, vô cùng xiêu vẹo quỳ gối ở đó.

"Mới ba chai đã không được, hai chai này ngày mai đập tiếp."

Ngụy Tử Thiên có thời gian, vung tay lên bảo mấy người đàn ông dẫn cô đi vào trong căn phòng nhỏ tối đen, nơi này ngoại trừ anh ta còn có năm người đàn ông, bọn họ đều bày tỏ, chẳng phải lúc đó Vương Á cũng như vậy. Nhưng mà anh ta không đối xử bình đẳng, Ôn Kha cần đối đãi đặc biệt, dù sao lúc này Đường An An đang ở bệnh viện, khâu hai mũi. Hai mũi này, anh ta sẽ đòi lại gấp bội từ trên người Ôn Kha.

Ôn Kha bị người ta kéo đi vào phòng như kéo thi thể, thiết bị quay chụp đã chuẩn bị xong. Ngụy Tử Thiên giống như xem diễn trò đợi ở phía sau, dùng chân đá người phụ nữ nửa sống nửa chết, thấy cô chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ hồ, một giây sau người đàn ông lạnh lùng hỏi cô.

"Nghe nói cô còn đang học đại học."

Anh ta đã điều tra rõ ràng, trầm giọng nói một câu.

"Ngày mai trường học sẽ rất náo nhiệt. Tin tưởng tôi, cô sẽ vô cùng nổi tiếng."

(Tôi phải thừa nhận một chuyện, hóa ra tôi không hiểu, nhưng bây giờ tôi đã hiểu. Trước đây tôi nghĩ tôi là phụ nữ, bạn biết không. Sau này tất cả mọi người bên cạnh nói cho tôi biết, kỹ nữ và phụ nữ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Chính là Ngụy Tử Thiên nói cho tôi biết đạo lý này.

Kỹ nữ 500 tệ, không phải phụ nữ.)

...

Con người đói bụng sẽ ăn cơm, khát sẽ uống nước, bầu trời tối đen sẽ về nhà.

Ôn Kha giống như đa số người bình thường, chuyện xấu duy nhất chính là trong thời kỳ cô ngây thơ chưa học được khống chế tình cảm thế nào. Quãng thời gian đó phụ nữ vì yêu mà liều mạng, đừng nói bảo cô nhảy vào sông Hoàng Hà, nhảy vào nham thạch nóng chảy đều được, lao ra đến nơi mê hoặc cho dù đá vụn hỗn tạp và dao nhọn, cô đều không chùn bước.

Khoảng thời gian trước trong radio có chuyên mục, tên là "hòa giải với quá khứ của mình".

Cô đang chơi xe chấn với khách hàng, côn ŧɦịŧ của người đàn ông nhỏ lại mấy giây là bắn, sau khi bắn xong thì ra ngoài xe hút thuốc, Ôn Kha nghe nam streamer trong radio hỏi: "Nếu nhìn thấy mình trong quá khứ sẽ làm gì đầu tiên?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro