Chương 5: Quá khứ của Ôn Kha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Trong nhà cô khó khăn, cả trường đều biết, cao nhất đến cấp ba, ngay cả chân gà chiên ở cửa trường học cũng chưa từng được ăn. Tuy xã hội tiến bộ, nhưng đừng tưởng rằng loại người nghèo như vậy quá khoa trương, thực sự có. Mà cô lại là một trong những trường hợp đặc biệt đó, là đại biểu của kiểu bệnh nghèo, cả nhà là quỷ nghèo, lại cả nhà hết ăn lại nằm, cả nhà dựa vào trợ cấp tàn tật cộng thêm tiền trợ cấp sinh hoạt. Sau này mẹ cô lĩnh lương về hưu cuộc sống dư dả một chút, nhưng mà sự nghiệp lúc trước dây dựng thất bại lỗ thủng không thể bổ sung, đừng nói cho Ôn Kha tiền tiêu, quần áo cũng không mua cho cô một cái. Mặc quần áo ống quần càng ngày càng ngắn, biến thành cả lớp chê cười cô.

Trái lại cô không tự ti, người nào cười cô đánh người đó, nhà dì út nộp học phí cho cô, cô cũng nghiêm túc học tập, đâu ai có thể sống ru rú trong vùng nông thôn nghèo nàn này học hết cấp 3 mua một bộ quần áo một cái chân gà năm mươi bước cười một trăm bước? Không phải trong sách đã nói sao, bước đầu tiên ra khỏi vùng nông thôn, bạn phải tràn ngập trí tuệ. Ánh mắt phải nhìn xa một chút, đường tự chúng ta coi.

Con người Dương Trầm bình thường không thích nói chuyện yêu đương, Ôn Kha thì luôn ầm ĩ, hai người tụ lại với nhau, thì giống như một người chít chít như pháo đốt, một người buồn bực không nói một tiếng. Nhưng mà đám con gái cùng tuổi đều nhìn ra cô thích người ta, thích Dương Trầm người ta, theo đuổi khí thế ngất trời.

Từ nhỏ Ôn Kha đã da dày gan lớn, trước đây làm không ít chuyện xấu, trộm tiền trong nhà, cho tới bây giờ chưa từng sợ hãi. Dương Trầm che chở cô ở phía sau, cánh tay dang ra, giọng nam còn đang trong thời kỳ đổi giọng không hiểu sao lại dễ nghe, nói Ôn Kha là con gái, trên người đừng nên có vết thương.

Cừ thật, khiến trái tim của thôn cô Ôn Kha đập thình thịch, không ai bảo vệ cô,chỉ có mình Dương Trầm, xử lý vết thương giúp cô, lại dạy cô học toán, khi gần kết thúc lớp 12 lại mua chân gà cho cô ăn. Đây không phải là tình yêu thì là gì, đây là yêu sâu đậm, yêu không cần nói cũng biết, yêu hàm súc săn sóc, bao hàm nhu tình.

Sau này Ôn Kha luôn hỏi mình rất lâu, lúc đó có phải đầu óc ăn phân hay không? Đều nói cùng sơn nước biếc ra điêu dân, chỗ bọn họ mọi người không giàu, bao gồm Dương Trầm trong đó, cũng rất nghèo. Sao cô lại tin lời người ta nói, bỏ trốn với người ta, muốn cùng người ta gây dựng sự nghiệp tung hoành thiên hạ, nói muốn mở cửa hàng sủi cảo, nhưng trước đó phải đi làm việc kiếm tiền, Ôn Kha hỏi đi đâu làm việc, Dương Trầm nói em đi theo anh.

Chiếc xe xem như lái về thành phố, rất có khí phách. Bên trong còn có sâm banh mỹ tửu. Dương Trầm coi như lăn lộn với lão đại gì đó, khi đó Ôn Kha không biết chuyện về xã hội, cũng đi dạo ở hương trấn, trong thành phố lớn có thứ gì, cô không có một chút khái niệm.

Sau này bỏ trốn với Dương Trầm, ở vào trong ký túc xá tập thể, có mấy người phụ nữ cũng như cô đều là nữ gia quyến, Dương Trầm trở về muộn, vừa về nhà giống như sức lực toàn thân mất sạch không còn ngã xuống ngủ. Ôn Kha hỏi anh ta cái gì anh ta cũng không nói, bảo cô cứ ở trong ký túc xá giặt quần áo dọn dẹp nhà cho anh ta.

Khoảng non nửa năm, có một ngày Dương Trầm khiêng một ông chủ lớn trở lại, người đàn ông kia rất cao, quần áo đẹp đẽ quý giá, gương mặt trắng xanh, bị người ta đâm mấy nhát mất máu quá nhiều. Lần đầu tiên Dương Trầm kích động sợ hãi như vậy, đóng cửa lại, bảo Ôn Kha đi nấu nước nóng, không cho nói chuyện.

Ở bên ngoài xe cảnh sát vẫn luôn kêu, bọn họ đều kìm nén không nói chuyện, Dương Trầm tìm bác sĩ tư nhân tới cửa xử lý vết thương xong, nói phải đi trốn. Anh ta để lại hết tiền cho Ôn Kha, trước khi đi còn đặc biệt dặn, nói người đàn ông này là ông chủ của anh ta, đừng thất lễ, trước khi thương tổn khỏi, đừng để anh ta ra cửa.

Khi người đàn ông kia tỉnh dậy ho khan hai tiếng, để trần cánh tay, trên người tràn ngập cơ bắp, trên người quấn mấy vòng băng gạc, nghiêng người nhìn Ôn Kha. Ở trong phòng nhỏ cũ nát, cô gái ngồi xổm trên đất, giặt quần áo bẩn trong chậu cho anh ta.

Người đàn ông kia chiếm giường của Dương Trầm, cô chỉ có thể ngủ trên ghế sô pha, trong căn phòng chưa tới 20 mét vuông, ăn uống đi vệ sinh đều chen lách một chỗ, một sợi dây điện nối từ tường này đến tường bên kia, dùng để phơi khô quần áo. Khi đó thời tiết đẹp cô cũng không dám mở cửa sổ, sợ có cảnh sát tìm vào. Mỗi ngày ba bữa cơm, đều cầm tiền Dương Trầm để lại đến tiệm cơm mua đồ ăn cho người đàn ông.

Ngày đó cô ngồi trên giường đút anh ta ăn cơm, chỉ nghe anh ta hỏi một câu.

"Em bao nhiêu tuổi?"

Ôn Kha nói đủ 18, chỉ có điều lúc đó cô đặc biệt đơn thuần, không hiểu ý trong mắt người đàn ông, lại càng không biết tìиɦ ɖu͙ƈ đáng sợ trong mắt anh ta. Cô không biết anh ta tên là gì, gọi là gì, giọng điệu mỗi ngày, đều lộ ra thái độ của thiếu nữ. Không khéo đưa đẩy, bao gồm mũi nhọn sắc bén, than thở oán giận. Nói muốn anh Trầm.

"Chừng nào thì anh đi..."

Cô hỏi, sau đó người đàn ông hỏi lại.

"Muốn tôi đi như vậy à?"

Cô gật đầu, cô cái gì cũng không hiểu, lại càng không biết vì sao anh ta cười khẽ. Người đàn ông dựa vào bên giường, gọi một tiếng cô bé, bảo cô lại gần một chút, cách gần một chút, cách anh ta gần một chút. Sau đó anh ta mới bằng nói cho cô, anh ta bao lâu mới đi.

Ôn Kha khổ sở, cô không đợi được anh Trầm. Cô và anh Trầm nói muốn mở cửa hàng sủi cảo dưới lầu, một ngày nào đó bị người ta dựng thành tiệm net. Khi cô đi ngang qua thì thấy bên trong ngồi đầy đàn ông trẻ tuổi, gõ bàn phím bốp bốp, cùng với la to bên ngoài gọi nhau.

"Tay nghề của mình không tệ lắm, cũng thích sạch sẽ, chắc chắn làm vỏ bánh sẽ rất dày, khách hàng ăn giơ ngón cái khen ngon."

Nhưng mà rất đáng tiếc.

Tối đó cô ngủ rất say, trước khi ngủ cô hút chưa được nửa điếu thuốc bị bác sĩ cắt ngang. Gào rống với cô, hỏi cô còn muốn sống nữa không.

Ôn Kha giống y như tên lưu manh, ngoài miệng không cho người ta đi. Gọi y tá trưởng là chị, nói mình không muốn sống nữa, trừ phi cho cô hôn sờ ngực một cái, nếu không thì cô vẫn lén hút thuốc. Khiến y tá kia tức giận, đánh hay trừng phạt đều không được, Vương Á ở bên cạnh cười ha ha, cười lại phun ra nửa ngụm máu, tình cảnh rất náo nhiệt. Cuối cùng bác sĩ đuổi khách của Vương Á đi, hai bọn họ không hút thuốc, tiêm hai kim, có thể nói tính là ngủ thiếp đi.

Cô mơ thấy người đàn ông kia, không ngừng rơi lệ, sau khi tỉnh lại Vương Á không nhúc nhích giống như quỷ nghiêng người nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau âm u nói.

"Thù này đám chị em báo cho cậu, đợi mình bám được ông chủ cao cấp, làm chỗ dựa cho hai ta."

"Thôi đi, cậu còn chê bị người ta đánh chưa đủ sao?"

Ôn Kha trợn to mắt, lúc này hai xác ướp nằm cùng một chỗ, Vương Á không cười, vẻ mặt rất nghiêm túc.

...

Tiền tiết kiệm của Ôn Kha và Vương Á đều sớm xài hết, tiền thuốc men khổng lồ, hai kỹ nữ căn bản không đủ sức, ở khoảng chừng một tháng, một người chân cà nhắc một người đầu quấn đầy băng gạc dìu dắt nhau xuất viện, lần sau tới phòng khám nhỏ đổi băng gạc tiêm tiêu viêm là được.

Tiền tiết kiệm của Ôn Kha và Vương Á đều sớm xài hết, tiền thuốc men khổng lồ, hai kỹ nữ căn bản không đủ sức, ở khoảng chừng một tháng, một người chân cà nhắc một người đầu quấn đầy băng gạc dìu dắt nhau xuất viện, lần sau tới phòng khám nhỏ đổi băng gạc tiêm tiêu viêm là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro