C7: Xuống núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❋ edit: nacapuu.

Sức mạnh của Thần chủ đương nhiên không phải chỉ thể hiện ở chỗ nam nữ giao hoan. Giờ hắn đi đến đẩy cửa ra , rõ ràng là  bên ngoài có khóa, nhưng lúc này khóa cửa lại lốc cốc mà rơi xuống, nháy mắt ánh mặt trời chói lọi liền nhanh chóng tiến vào.

Lúc này Sa La lại đang thực vất vả từ đóng lễ phục tìm ra được hai kiện quần áo mà tạm thời có thể mặc được, cô nhanh chóng tròng lên người rồi đi ra ngoài.

Thần chủ thấy cô đi ra liền vẫy vẫy tay:

"Đi thôi, ta đã báo mộng cho người dưới chân núi rồi, thực mau liền sẽ có người tới đón ngươi về."

Hắn trầm tư một lát rồi nói tiếp:

"Vì để phân biệt ngươi cùng bọn họ bất đồng, ngươi có thể kêu tên của ta, ân... ngươi kêu ta là Hắc Thực đi."

"Tốt, thần ch... Hắc Thực đại nhân." Sa La cung cung kính kính mà đi phía sau, cách hắn nửa bước chân.

Tới thời điểm ngồi vào bên trong kiệu đến đây, Sa La cũng không quá lưu ý bốn phía xung quanh, hiện giờ quan sát mới thấy, chỗ Thần Xã này cổ xưa lại không thiếu thứ gì.

Phong cách kiến trúc cùng trong thôn đúng là một trời một vực, cơ hồ vách tường đều là từ đá xây nên, bên ngoài còn treo không biết bao nhiêu là lục lạc, khi gió thổi qua liền xôn xao vang lên.

Bất quá lúc cô ở bên trong Thần Xã, hoàn toàn là không nghe được tiếng chuông gì cả, liền phảng phất như có thứ gì đó đem trong và ngoài Thần Xã ngăn cách thành hai cái thế giới.

Sau đó nữa Sa La mới biết được, Hắc Thực là báo mộng cho thôn dân dưới chân núi, khi màn đêm buông xuống, toàn bộ người dân trong thôn đều đồng dạng cùng nằm một giấc mộng —— bóng dáng màu đen thô dài quay quanh ở trên núi, giống như hình rồng.

Không đợi hai người đi qua điểu cư(cổng truyền thống hình vòm), Sa La liền nhìn thấy thôn trưởng mang theo rất nhiều người dân, lại còn nâng cả một cỗ kiệu hoa mỹ tới, thời điểm họ nhìn thấy cô, hai mắt liền tỏa sáng lấp lánh:

"Lão phu quả nhiên không có nhìn lầm ngươi mà! Ngươi... không, là Ngài, Ngài quả nhiên chính là người thích hợp nhất để trở thành vu nữ mà."

Sa La nghe ông ta ba hoa khoác lát thì thầm nghĩ: Còn không phải là bởi vì ta không cha không mẹ, liền tính nếu như bị lựa chọn trúng, liền có chết cũng không ai để ý tới đi, cho nên mới đứng mũi chịu sào đưa lên núi hay sao chứ...

Cô đương nhiên có thể không ngại người khác lợi dụng mình, rốt cuộc từ trước đến nay cô cũng là dựa vào thôn người bố thí mới có thể tồn tại đến bây giờ, nhưng bây giờ bắt cô giả mù sa mưa mà vui vẻ chào đón, vẫn là miễn đi.

Bất quá mặt mũi thôn trưởng thì vẫn là phải cho, nên cô gật gật đầu, nhìn đến Hắc Thực bên kia đã vén mành kiệu lên, cô liền đi theo hắn bước chân ngồi vào cỗ kiệu.

Không gian bên trong cỗ kiệu chỉ có thể đủ cho một người ngồi xuống. Cô vốn định ngồi quỳ ở bên chân thần chủ, nhưng không ngờ lại bị hắn trực tiếp kéo vào lồng ngực ấm áp.

Thanh âm của Hắc Thực lúc này cũng tự vang lên bên tai cô:

"Ngươi không cần phải khách khí với bọn họ như vậy đâu, nếu có cái yêu cầu gì, ngươi trực tiếp cùng bọn hắn mở miệng là được, đến lúc đó cứ lấy danh nghĩa của ta ra mà dùng."

Từ nhỏ Sa La đã cảm thấy, mình chỉ cần ăn no mặc ấm là tốt lắm rồi, hiện giờ muốn để cô đề xuất nói ra thứ mình muốn, thật đúng là cô không nghĩ ra được.

Liền này ở một lát phân tâm, liền không biết từ chỗ nào vươn ra cái Xúc Chi, nó vói vào vạt váy cô, quấn quanh ở bắp đùi rồi không ngừng nhẹ nhàng cọ xát huyệt khẩu.

Hắc Thực một tay gắt gao ôm lấy vòng eo Sa La, một tay kia thì tham nhập vào cổ áo nàng, ở trước ngực cô xoa bóp chơi đùa, đồng thời hắn còn khẽ cắn vành tai mẫn cảm của cô mà khiêu khích.

Thực mau, Sa La liền động tình, nàng ngay từ đầu còn cực lực nhẫn nại không phát ra âm thanh, nhưng ước chừng là bởi vì đường núi gập ghềnh, người nâng kiệu đột nhiên bị vướng một chút, cỗ kiệu cũng tùy ý xóc nảy theo làm Xúc Chi trơn trượt đỉnh thẳng mà tham nhập vào trong hoa huyệt.

Trong nháy mắt bị dị vật xâm nhập làm toàn thân cô căng chặt rồi rên rỉ ra tiếng. Người bên ngoài lập tức liền xốc mành lên hỏi:

"Ngài không sao chứ?"

"Không... Không có việc gì..." Sa La cắn răng nói.

Tấm mành một lần nữa được buông xuống, Sa La thở hổn hển hỏi:

"Thần... Không, Hắc Thực đại nhân, bọn họ đều nhìn không thấy ngài sao?"

"Đương nhiên không nhìn thấy, bởi vì ta không nghĩ làm cho bọn họ thấy."

Trừ bỏ một mình cô ra, không có người nào khác có thể nhìn đến sự tồn tại của thần chủ. Cho nên nói nàng là duy nhất có thể câu thông truyền đạt với thần linh, cũng không tính là sai đi.

Thanh âm Hắc Thực thực bình tĩnh, nhưng tay hắn lại không thành thật mà từ bên hông trượt xuống, cũng thâm nhập vào dưới váy cô, mà khi rút ra ngoài, đầu ngón tay đã treo đầy ái dịch trong suốt, còn phiếm phải hơi thở thiếu nữ ngây ngô chua ngọt.

Hắn nhịn không được mà vươn đầu lưỡi liếm liếm đầu ngón tay, rõ ràng thần thái thực đạm mạc, nhưng động tác lại mạc danh nồng đậm tình dục mà bành trướng.

"Ta đại khái minh bạch tổ tiên mình vì sao phải lựa chọn nhân loại... Hơn nữa là nhân loại giống cái làm gửi "thể", rõ ràng các ngươi chưa bao giờ có kì động dục, nhưng chỉ cần đụng vào liền sẽ động tình, thật đúng là bảo vật mà."

Sa La nghe cái hiểu cái không, nỗ lực cắn môi để không phát ra bất kì âm thanh xấu hổ gì, rồi rúc vào trong ngực Hắc Thực cuộn lại thành một đoàn.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ 

Puu:  ⭐ ⭐ ⭐ ⭐ ⭐ chương mới đây, chướng mới đây,..... mới ra lò nóng hổi vừa thổi vừa đọc đây.......

Chèn thêm cái hình minh họa cho mn dễ hiểu nè....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro